“ Rầm “
Một âm thanh khá lớn vang lên, toàn trường một mảnh câm nín.
Nếu nãy giờ âm thanh vang lên khiến phiến đá tổn hại là “ bộp “, “ bộp “, “ bộp “..... Những âm thanh nhỏ nhẹ, không quá lớn thì hiện tại chính là một âm thanh to lớn hơn. Khiến toàn thể mọi người phải câm nín, trợn mắt há mồm mà nhìn...
Phiến đá trước kia là những lỗ nhỏ nhỏ, hiện tại là nguyên một nắm đấm in vào trên đó, kèm theo đó kéo dài từ trên xuống xuống là hình rắn đang uốn lượn, chiều dài khoảng ba mươi cm, nắm đấm nằm chính giữa con rắn, hình dạng này in vào phiến đá sâu khoảng 1 cm. Và một thoáng trước cả người Chu Thuần Linh như tỏa ra sát khí chết người, bao trùm lên không gian trong vài giây nhỏ. Chắc do thời gian quá ít nên mọi người không để kĩ lắm, nhưng nhóm Hạo Thiên, bọn An Lam Nguyệt và Âu Dương Đông thì cảm nhận rất rõ ràng. Như là một con rắn đang rình rập con mồi nhỏ của mình vậy, cảm giác có phần lạnh gáy.
Chu Thuần Linh sau khi thực hiện xong, người đứng thẳng dậy. Lại làm ra một bộ mặt ngây thơ vô số tội, quay sang nhìn các vị lão sư, nhỏ giọng hỏi
“ Như... Như vậy đã được chưa ạ? “
“ Được... Được rồi... “
Một vị lão sư lắp bắp trả lời, Chu Thuần Linh cười cười gật đầu rời xuống phía dưới. Âu Dương Đông trên đài cao, cười nói
“ Năm nay ngoài nhóm của tiểu Thiên tử ra còn có một tân học viên thật thú vị nha, lv cao đấy. Lực đạo xuất ra vừa rồi cũng rất tốt, tận dụng được tất cả mana vào mộ chiêu để tạo tổn hại lên phiến đá. Rất tốt “
An Lam Nguyệt cười, bảo
“ Quả thật lực đạo rất tốt, khống chế mana cũng rất tốt. Nhưng mà lv hơn 500 lại chỉ có thể cho ra được bấy nhiêu thì đủ hiểu luyện tập vẫn chưa tới. Vẫn còn thua xa bọn nhóc nhiều “
Âu Dương Đông “ ồ “ một tiếng, nói
“ Thật như vậy? Thật mong chờ xem bọn nhóc của tiểu Thiên tử có thể làm ra những gì nha. Chắc chắn được dạy dỗ rất tốt nên An công... An tiểu thư mới đánh giá cao như vậy đây “
An Lam Nguyệt gật đầu đáp
“ Đương nhiên rồi, chúng do đích thân Thiên Thiên và Siêu Siêu huấn luyện cơ mà. Lão viện trưởng ngài chờ mà xem “
Âu Dương Đông cười “ ha ha “ vài tiếng, bảo
“ Được được, ta chờ mà xem... Ha ha ha ha ha... “
Bên dưới, hiện tại liền đến lượt nhóm Hạo Thiên. Mọi người hiện tại đều nghĩ rằng, bọn Hạo Thiên lv thấp hơn Chu Thuần Linh nhiều như vậy, có thể chưởng ra lực đạo mạnh cỡ nào chứ. Cùng lắm cũng chỉ được một nửa Chu Thuần Linh mà thôi. Nhưng tất thảy đã sai, bọn họ một giây sau liền phải đau lòng, bị suy kiệt tinh thần khi nhìn thấy bọn Hạo Thiên làm ra...
Thống Trung tiến lên, vươn vai vài cái, cười nói
“ Phiến đá này cũng thật cứng nha. Không biết chất liệu sàn đấu có cứng như phiến đá này không nữa. Chu Thuần Linh tiểu ca cũng rất mạnh nha, khiến phiến đá tổn hại như vậy. Thật ngưỡng mộ nha “
Nghe Thống Trung nói cái này, Âu Dương Đông chợt tái mặt, giọng run run, nói
“ Nghe tên nhóc tiểu Trung này nói ta mới nhớ, sàn đấu của chúng ta làm từ nguyên liệu còn cứng hơn cả phiến đá đen dưới kia đấy. Nhưng lần trước thằng nhóc đó đã... “
An Lam Nguyệt liền “ ồ “ một tiếng, cười khẩy nói
“ Vậy là cái này không đủ dùng rồi a “
Lăng Giang Tuyết lại bảo
“ Lão viện trưởng có cần tôi xuống nhắc nhẹ họ một tiếng không? “
Âu Dương Đồn xua tay, cười khổ, nói
“ Không cần đâu. Quả thật là những thứ ở học viện này không đủ cứng để chúng đập rồi. Thôi thì phiến đá đó ở học viện ta cũng nhiều, lấy ra cho đập bớt vậy “
Lăng Giang Tuyết “ ồ “ một tiếng, nói
“ Thật không hổ danh là người giàu có thứ 3 Ma giới với khối tài sản đồ sộ mà. Phiến đá đen đó 1 mét thôi cũng tốn gần 1 triệu ma tinh rồi đấy, huống hồ phiến đá to đùng dưới kia lại là hơn 10 mét, tiền nhiều quá nên không việc gì làm nên lấy ra phá chơi sao? “
Âu Dương Đông xua tay nói
“ Nào có, những phiến đá đó không đáng là bao đâu. Vả lại nếu ta thứ 3 thì Lăng gia con là thứ 2 đấy a, tiền của ta so với nhà con không đáng là bao đâu “
Lăng Giang Tuyết “ hứ “ một tiếng, bảo
“ Lăng gia giàu có nhưng không có vung tiền như ngài đâu, ngài đừng có so sánh như vậy chứ “
Âu Dương Đông nhún vai, đáp
“ Được được, dù sao cũng nói cho ta nghe một chút xem tiểu Thiên đã huấn luyện gì cho chúng mà chúng lại mạnh như vậy, còn nói sức mạnh vật lí còn mạnh hơn cả tên nhóc Chu Thuần Linh kia nữa. Huấn luyện thế nào vậy hả? “
Lăng Giang Tuyết lắc đầu, nói
“ Con ở cùng với bọn họ không lâu cho lắm. Hay là để Nguyệt đại tỷ nói đi “
An Lam Nguyệt liền bảo
“ Cũng không có gì quá đặc biệt. Theo chúng ta biết, không gian hệ của Hạo Thiên có thời gian trôi qua nhanh hơn bên ngoài. Lấy ví dụ như là 1 ngày bên ngoài mấy 1 tháng hay mấy chục ngày gì đó bên trong không gian hệ đấy. Và Hạo Thiên luôn thường xuyên bắt bọn nhóc vào không gian hệ ở liền mấy tháng trời huấn luyện trong đó. Và tính chất của phòng huấn luyện trong không gian hệ chính là có thể thay đổi địa hình tùy ý.
Cuộc huấn luyện như là chạy bộ quanh núi mấy trăm vòng, kèm theo trên chân là cục tạ mấy ngàn kg. Nào là thi đối kháng với Hạo Thiên mấy chục tiếng liền, nào là đứng tấn dưới trời nắng gắt mỗi ngày, nào là đuổi bắt trong rừng rậm sâu và lớn, phải giấu đi hơi thở của mình, nếu để Thiên Thiên bắt được thì sẽ bị dần cho một trận, tất nhiên bọn chúng cũng có thể chống cự nhưng được vài ba chiêu chứ? Cứ như vậy chịu đòn thì sức chịu đựng cũng tăng lên... Hoặc là có lần Hạo Thiên bắt chúng vác lên lưng là cục đá nặng hơn trăm kg, trên chân treo thêm cục tạ hơn ngàn kg chạy vòng vòng quanh bình địa rộng lớn..... Còn rất nhiều nữa...
... A, hoặc là có lần chúng phải dùng tay không, không vận dụng mana đập vỡ một tấm sắt dày hơn 1 mét. Cái lần đó phải nói là đúng đau luôn ấy, nhưng bọn nhóc luyện dần luyện dần, ngày nào cũng làm, cũng chịu đựng cuộc huấn luyện tàn khốc nên chúng cũng thành công đập nát đi tấm sắt dày cộm đó. Phải nói rằng mỗi ngày trôi qua đối với chúng giống như bước nửa chân vào quỷ môn quan sau đó lại lết xác ra, cảm giác chết đi sống lại mỗi ngày đều trải qua khiến chúng trở nên chai lì với cái chết. Không còn có cảm giác sợ hãi gì nữa hết. Và, lão viện trưởng ngài nên biết rằng, những chuyện tôi mới kể chỉ là một phần nhỏ trong những cuộc huấn luyện tàn khốc mà thôi a! “
An Lam Nguyệt kể những điều khinh khủng như vậy nhưng sắc mặt lại hết sức bình thản, không hề cảm thấy gì là quá mức. Bình bình thản thản mà kể ra.
Âu Dương Đông nghe xong mà hít một hơi lạnh, đám người nghe ké phía sau cũng không khỏi ớn lạnh sống lưng. Sợ hãi tột cùng, mỗi ngày đều luyện tập kinh khủng như vậy, nhưng kể suốt nãy giờ cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Có phải nói quá không vậy, cơ mà cũng quá khinh khủng rồi. Luyện tập như vậy còn có thể sống đến bây giờ, trở thành quái vật bà nó rồi còn đâu!??!
Âu Dương Đông nghe xong còn cảm thấy sợ hãi, ớn lạnh sống lưng, cố thở ra hít vào giữ lấy bình tĩnh, bảo
“ Như vậy có còn là huấn luyện con người sao? Tiểu Thiên như vậy cũng quá mức đối với bọn nhóc kia rồi. Làm quá như vậy sẽ khiến bọn kia sinh ra cảm giác chán ghét và sợ hãi nó thì sao? “
An Lam Nguyệt lắc đầu, nói
“ Không hề có, ngược lại bọn nhóc đó còn cảm thấy thích thú. Mặc dù mỗi ngày trôi qua đối với chúng như là bước chân vào quỷ môn quan dạo chơi sau đó trở ra, nhưng chúng lại không hề oán trách. Chúng thích thú thực hiện, sau mỗi lần hoàn thành lại cười rất tươi vui, hạnh phúc như thể điều đó khiến chúng có cảm giác chúng đang sống trên cõi đời này. Và mỗi lần làm xong nhiệm vụ chúng còn được Thiên Thiên bồi dưỡng đan dược rất tốt đấy, làm sao có thể oán trách được chứ! “
Âu Dương Đông có chút khó hiểu, mỗi ngày đều trải qua những việc khinh khủng như vậy mà lại cảm thấy thích thú sao? Các ngươi thích bị ngược à?
Lúc này, An Lam Nguyệt liền nói
“ Mau nhìn, Tiểu Trung nhiều chuyện nãy giờ cũng sắp ra tay rồi “
Cả bọn bắt đầu tập trung lại, nhìn xuống phía dưới, nín thở chờ đợi một kết quả bất ngờ...
Bên dưới, Thống Trung sau khi bà tám một hồi liền đứng bên phiến đá, nắm đấm nắm chặt lại, tay phải kéo về sau, người bên phải hơi kéo ra sau một chút, và rồi...
“ RẦM “
Một âm thanh vô cùng lớn, rất rất lớn vang lên. Âm thanh vang dội, tạo nên dư chân bay ra bốn phương tám hướng, tạo thành làn gió lớn đẩy ra xung quanh. Toàn trường tưởng chừng như có một quả boom rơi xuống mà nổ thành như vậy, nhưng không hề đúng. Nơi phát ra âm thanh to lớn kia không phải boom rơi súng nổ, mà là do phiến đá nổ tanh bành vang lên...
Phiến đá đen nhẵn nhụi hình chữ nhật, liền kề hiện tại đã không còn nữa rồi. Thay vào đó là một đống đổ nát màu đen nằm trên đất, chất thành đống thành đống những cục đá nhỏ li ti. Do sự vơ vụn đã tạo nên một màn khói bụi mờ mịt, bay lượn lờ chưa tan
Toàn trường một mành im lặng như tờ, nhìn vào làn khói đó không nói gì. Hiện tại trên mặt họ là sự khủng hoảng tinh thần, sự hoảng sợ kinh ngạc, mắt và miệng mở to hết cỡ mà nhìn.
Trong làn bụi, một bóng người dần dần xuất hiện ra, tay quơ quơ trước mặt như đang xua đi làn bụi. Ho “ khụ “ một tiếng, nói
“ Sao mà nó mềm quá vậy, đánh nhẹ có cái đã vỡ rồi? “