Mặt trời lên mỗi ngày một cao hơn, ánh nắng chiếu xuống mặt đất ngày càng gay gắt và khó chịu. Đoàn quân lính ngay hàng thẳng lối mà đi chậm dần đều, tiến thẳng về phía xa trên chiến trường khốc liệt. Nơi mà đã có hơn vạn người bị giết, bị chà đạp, bị bắt ép đi chiến tranh một cách tàn nhẫn...
Hạo Thiên trên chiếc xe tăng, khuôn mặt không khỏi lạnh lùng mà cảm nhận không khí lúc này. Trong không gian rung lên từng hồi bởi tiếng bước chân của hơn 100 vạn người đang tiến lại. Mặt đất rung chuyển, sổi đá văng lên hạ xuống từng nhịp do sự rung chuyển này.
Khi đoàn quân lính 13 vạn người đi tới vị trí thỏa đáng liền dừng lại, cả nhóm Hạo Thiên từ đây chuẩn bị sẵn những chiếc ghế dựa và ngồi xuống. Bộ dáng ung dung thong thả không chút phiền muộn hay lo lắng điều chi. Còn ngáp ngắn ngáp dài chán nản vì phải chờ đợi. Trong khi đó quân lính thì ngược lại, nhiệt huyết sôi đầy, khuôn mặt tươi tỉnh, phấn khích đón chờ cuộc chiến với ý định bày ra hết những gì đã học trong suốt những năm qua, để cho vị thiếu gia cao cao tại thượng này có thể công nhận họ vì cố gắng của họ.
Còn có, trên bầu trời bao la kia, Hắc Long cùng Quang Long lượn lờ bay qua bay lại, một phần tạo làn gió mát, phần còn lại là giương đôi cánh to lớn của mình che nắng cho đoàn người. Hắc Long nói
“ Chủ nhân a, lần này là 100 vạn người đó. Ngài muốn bao nhiêu sống bao nhiêu chết đây? “
Hạo Thiên mắt nhắm nghiền lại, không nói gì hồi lâu, lại nói
“ 100 vạn người kia giảm thiểu tối đa số người thương vong. Còn Hắc Hổ tông, diệt sạch! “
Hắc Long trên bầu trời có hơi kinh ngạc, lại cười hắc hắc nói
“ Hắc hắc, chủ nhân a, đoán chừng lại là cha mẹ ngài đi! “
Hạo Thiên nói
“ Tiểu Hắc a, ngươi muốn nhịn đói sao? “
Hắc Long liền im bặt, không có hé môi dù chỉ một chữ nào. Bên cạnh Quang Long lại là cười giễu cợ Hắc Long, Hắc Long thật muốn quay qua chửi lộn nhưng vì khuôn mặt đám lính này sao lại nghiêm túc như thế, nên là vì muốn giữ tôn nghiêm của một siêu thần thú mà chấn chỉnh lại bản thân, giữ bộ mặt nghiêm túc a.
Lúc này, từ phía xa xa trước mặt xuất hiện những chấm đen nhỏ bé li ti rồi dần dần lớn hơn, ra hình ra dạng. Một đoàn quân lính chia ra hai bên, một bên quân phục chỉnh tề, quần áo đồng nhất, một bên y phục lộn xộn không theo thứ tự gì, hàng lối cũng chính là lộn xộn không kém gì. Đoán chừng là nhóm người Hắc Hổ tông đi. Quân lính được trang bị vũ khí và áo giáp đầy đủ, tân trang rất tốt, còn Hắc Hổ tông lại là ngược lại hoàn toàn, chỉ là thân không, vũ khí sơ sài, khuôn mặt đùa cợt, không nghiêm túc lại có vẻ khát máu muốn muốn giết người ngay lập tức. Phía trước tất cả là một chiếc xe tăng lớn, bên trên có một chiếc ghế trang trí bày bố như là ngai vàng. Ngồi trên đó òa một lão già với gương mặt dữ tợn mà cách đây mấy ngày Hạo Thiên đã gặp qua, lão hoàng đế của Lisanet - Dinh Nhĩ Tân. Ngay phía sau là người con trai cả cũng là thái tử dự bị lúc trước, hiện tại nên gọi là thái tử - Dinh Nhĩ Vinh, bên cạnh cô công chúa kiêu căng, ngạo mạn - Dinh Nhĩ Linh.
Phía trước lão hoàng đế Dinh Nhĩ Tân có 2 tướng quân mà trước đó Hạo Thiên chưa thấy qua, tướng quân và phó tướng quân đầu đã bị Hạo Thiên giết, tướng quân và phó tướng quân sau là người của Hạo Thiên, hiện tại hai người này chắc mới nhậm chức mà thôi.
Ngay phía sau là 3 lão già trưởng lão của Hắc Hổ tông, lần lượt là Tam trưởng lão Minh Long - lv 398, Tứ trưởng lão Minh Thành - lv 396, ngũ trưởng lão Minh Ngũ - lv 395. Ngay phía trên đầu họ đang đạp không mà đứng là Đại trưởng lão Minh Nhiên - lv 402, và Tông chủ Hắc Hổ tông Trình Duy - lv 452 cấp. Còn Nhị trưởng lão Minh Niên đã bị Hạo Thiên giết trong trận chiến 4 năm trước.
Quân đoàn Hắc Hổ tông có tổng cộng 8 binh đoàn, với số lượng 16 ngàn người, nhưng trước đó đã bị Hạo Thiên diệt đi 6 ngàn người cùng với 3 thống lĩnh. Hiện tại chỉ còn lại 10 ngàn người và 5 thống lĩnh, xem qua lv cũng chưa vượt quá 350 cấp. Tông chủ Hắc Hổ tông Trình Duy nghe bảo là người âm hiểm, xảo quyệt, xem mạng người như cỏ rác mà đối đãi. Trên mặt bị gạch một đường do lúc nhỏ đi ăn trộm mà thành, vết gạch đó đã khiến cho gương mặt của hắn trông càng thêm dữ tợn. Là một kẻ ham muốn sức mạnh, không tiếc dùng cấm thuật để đạt được sức mạnh trong thời gian ngắn. Đó là tư liệu mà Vu Phong đã gửi cho Hạo Thiên trước đó, không biết có chính xác hay không, haizz. Mà tính ra, nhắc tới Lisanet các tướng quân hay người có liên quan toàn bị mình giết, không chọc tới mình thì mình cũng chẳng giết họ làm gì, mắc mệt....
Khi cả hai quân đoàn đã giáp mặt nhau và giữ một khoảng cách nhất định, Dinh Nhĩ Tân liền bày ra bộ mặt đắc ý như biết trước mọi việc, lớn giọng nói
“ Nước Gone càng ngày càng suy tàn, cử một đám nhóc ra chinh chiến còn đám người lớn lại rúc đầu vào một chỗ mà ăn chơi sa đọa. Chi bằng để chúng ta quản lý có phải tốt không!? “
Hạo Thiên phía bên này không nói gì, thay vào đó thì ba người họ Lý lại thay phiên nhau hành xử. Lý Na nói
“ Ôi, không ngờ vua của nước Lisanet lại là một lão già béo ú không làm được tích sự gì. Chỉ biết rúc đầu mà nhờ người dân xung quanh bao che lấy mình. Mà không sao, đại nhân chúng ta không chấp tiểu nhân, mau chóng đầu hàng sẽ có con đường sống a! “
Dinh Nhĩ Vinh mặt tức giận quát
“ Chỉ là một tướng quân nhỏ bé mà thôi, lại còn mở miệng trước đúng là không xem người cấp trên ra gì. Nước Gone thật vô phúc mà! “
Lý Mãn lại khinh thường nói
“ Chúng ta nói trước để kiểm tra xem bọn tiểu nhân các ngươi có bị não tàn không! Tránh để chủ nhân phải nói chuyện với bọn não tàn, đầu óc ngu si mà tứ chi lại phát triển! “
Dinh Nhĩ Vinh nghiến răng nghiến lợi, Dinh Nhĩ Linh kiêu ngạo tự cao tự đại lại nói
“ Ha, kế hoạch gài gian tế của các ngươi đã bị lộ. Con trai của Thiên đế thì bị giết rồi đốt thành tro, còn An Kỳ và An Di lại bị đánh chết, nghĩ chúng ta ngu sao mà không nhận ra cơ chứ! Ha ha ha ha ha.... “
Ba người họ Lý câm nín, Hạo Thiên lúc này lại nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng âm vang lại là rất lớn
“ Ồ, không ngu quá lâu. Chỉ ngu có 4 năm mà thôi! 4 năm 1460 ngày, 35040 tiếng đồng hồ, các ngươi chỉ ngu có bấy nhiêu đó thời gian mà thôi, không nhiều đâu! “
Dinh Nhĩ Linh bị phản kích lại một cách nặng nề, tức giận nghiến răng nghiến lợi y như ca ca của cô ta vậy, mặt đỏ ngầu lại, cấu xé chiếc quạt đang cầm trên tay mình một cách dữ tợn.
Lúc này, hai vị tướng quân của Lisanet vì muốn cứu nguy cho chủ mà thay phiên nhau nói
“ Chúng ta có tận 100 vạn quân lính cùng với 10 ngàn người của Hắc Hổ tông và các vị trưởng lão cùng Tông chủ, bên phía các ngươi chỉ có hơn 10 vạn mà thôi. Chắc chắn sẽ bị chúng ta giết không chừa một ai! “
Cả đoàn người bên phía Hạo Thiên nghe xong, không khỏi câm nín một chút, lại chợt cười phá lên
“ Ha ha ha ha ha, cười chết chúng ta rồi. Gì mà 100 vạn quân cơ chứ.... Ha ha ha ha ha... “
Hạo Thiên cũng là được cười một trận, nói
“ Ha, nếu số lượng có thể giải quyết tất cả thì 50 vạn quân của các ngươi đã không bị giết và 30 vạn quân của các ngươi đã không bị chấn thương tâm lý nặng nề nhiều như vậy rồi. Ta nói, bây giờ các ngươi đừng nói là 100 vạn, 500 vạn kéo tới ta cũng một chiêu quét sạch không chừa một ai! “
Lúc này, lời Hạo Thiên vừa ra liền khiến cho tất cả kinh ngạc, toàn quân địch câm nín không nói nên lời. Dinh Nhĩ Tân lắp bắp nói
“ Đừng nói với ta là... Lúc trước quân ta bị giết bởi đám nhóc các ngươi? “
Tiểu Siêu lúc này lại bảo
“ Ồ, lần đó quân địch không đông, không đủ để chúng ta đùa giỡn. Còn có, lão già tên gì ấy nhỉ, Minh Niên thì phải và một tên nữa tên là Khung San cùng với hai vị tướng quân quên mất tên rồi, đều quá yếu. Thậm chí một chiêu cũng không đỡ nổi. Không biết lần này bên phía các người có ai đủ trình độ để chúng ta có thể đùa giỡn lâu hơn nữa được không? “
Câu nói của tiểu Siêu thật chọc tức người, khiếm cho quân đoàn Hắc Hổ tông giận sôi gan tím mặt, còn đám quân lính chỉ là sợ hãi, vì số quân lần này tham gia vẫn có số người lần trước bị chấn thương tâm lý bởi những cảnh giết chóc lần trước, thật khiến người ta phải sợ hãi mà....