Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 117: Chương 117: Kiếm chuyện




Về lại nơi lều trại của mình ở khu ngoài, Hạo Thiên tắm rửa sạch sẽ toàn thân. Thay ra một bộ đồ mới, ngả lưng lên ghế mà suy ngẫm gì đó. Đám nhóc vô tư ngồi chơi. Không gian cứ thế kéo dài cho tới khi một tiếng la lối chói tai vang lên

“Hạo Thiên a, nhóc đâu rồi?”

Rồi tấm màn được vén lên lộ ra thân ảnh cao to của Doãn Bằng. Khuôn mặt gấp rút tìm kiếm, vừa vào thấy Hạo Thiên chợt lao lên, nói

“Qua giờ nhóc đi đâu vậy hả, sao bảo nhóc đi theo trông chừng đám học sinh mà sao lại bỏ đi đâu? Còn nữa, sao không để Thiên Tuyết về lớp của mình cùng huấn luyện với mọi người, để cô bé ở đây làm gì cơ chứ? “

Luyên thuyên một hồi, Hạo Thiên lên tiếng

“Ta không trông chừng thì cũng có Lý Thanh Kỳ trông chừng chúng rồi. Còn nữa, mấy bài tập ở đây quá nhẹ nhàng cho Thiên Tuyết, nên không việc gì phải đi tập cho tốn thời gian.”

“Được rồi, nhóc ngươi có lý. Nhưng thân làm đại tư lệnh cũng phải dành một bữa đi tham gia giám sát chứ, không thể cứ trốn mãi được”

Doãn Bằng thở dài nói

“Được rồi, chiều nay tôi sẽ đi. Bây giờ không việc gì nữa thì ông đi đi”

Hạo Thiên nói rồi thì ngay lập tức ngã lưng xuống giường, mắt nhắm lại. Doãn Bằng cũng không nhiều lời mà đi khỏi đó. Thiên Tuyết nhẹ nhàng trèo lên nằm chung với Hạo Thiên, tiểu Siêu đọc sách. Đám nhóc đùa giỡn với nhau.

Tới chiều, Hạo Thiên và tiểu Siêu phải đi giám sát tụi học sinh lớp V, đám nhóc thì giám sát mấy lớp khác. Cả buổi chiều trôi qua một cách chán chường và buồn tẻ. Chỉ có vài điều thú vị là có yêu thú cấp 200 xuất hiện và đám nhóc bị rối đoạn hình. Hạo Thiên và tiểu Siêu ha hả nhìn đám nhóc chạy loạn, cho đến khi bị Doãn Bằng cằn nhằn thì mới ra tay giải quyết con yêu thú. Cũng may là không có tên nhóc nào bị thương nặng, còn cái người nữ Thiếu tướng Hứa La Vỹ kia, sau khi biết chuyện có yêu thú cấp cao ở khu này thì tăng cường canh phòng cho học sinh. Khi biết thêm được tin Hạo Thiên để yêu thú làm loạn rồi mới ra tay giải quyết thì có chút tức giận dùng đôi mắt sắc bén nhìn về phía Hạo Thiên, đầy ý cảnh cáo. Hạo Thiên lúc đó khinh thường liếc cô ta một cái, cười khinh bỏ đi. Làm cô ta rất tức giận nhưng không làm được gì, vì dù sao Hạo Thiên vẫn là Đại tư lệnh của học viện Hoàng Long, cô ta vẫn còn biết kiêng nể.

Sau buổi chiều, trở về lều trại. Hạo Thiên biến mất vào không gian hệ. Xuất hiện ở nơi 4 yêu nô của cậu là tiểu Hùng, tiểu Hồ, tiểu Sư và tiểu Tinh.

Bốn yêu nô ở dạng người khi cảm nhận được khí tức của Hạo Thiên xuất hiện thì lập tức quỳ xuống, cho đến khi Hạo Thiên bước vào phòng, cả 4 nói

“Cung nghênh chủ nhân trở lại!”

“4 tên các ngươi đã quen với cơ thể con người chưa? “

“Đã quen rồi ạ, cử động rất tốt và thoải mái”

“Tốt, vậy bây giờ ta cần các ngươi đi huấn luyện đám người này cho ta. Còn nữa... “

Hạo Thiên quẳng cho mỗi tên 1 chiếc hộp màu đen nhỏ hơn nắm tay. Mở ra xem thì thấy bên trong là bông tai. Trai thì 1 bông, nữ 1 đôi. Bông tai của cả 4 có màu đen. Là cấp bậc thấp nhất trong 4 cấp đen, xanh biển, tím và đỏ.

Cả 4 bắt đầu trễ nại, không biết làm sao để đeo vào, bởi cả 4 đều là yêu thú hóa người, còn chưa hiểu rõ về những việc này cho lắm. Nên việc đeo bông tai có hơi khó khăn cho chúng. Hạo Thiên đành ra tay giúp chúng, xong xuôi thì nói

“Các ngươi tới căn cứ, đeo theo bông tai này thì lũ người ở đó tự khắc biết. Ta muốn các ngươi qua đó, chia nhóm ra huấn luyện bọn chúng. Dùng những phương pháp này này! “

Nói rồi, Hạo Thiên truyền một lời nói vào đầu 4 yêu nô. Cả 4 nhận lệnh, Hạo Thiên búng tay, tất cả biến mất tại chỗ. Còn Hạo Thiên thì trở lại bên ngoài, trời cũng đã khuya. Hôm nay cũng chẳng phải làm gì, Hạo Thiên đành đi ngủ vậy. Lâu rồi không gặp Ma Đế, không biết ông ta sao rồi nhỉ?

Vừa nhắc đến tên Ma Đế, nằm xuống ngủ thì lại gặp ông ta. Vẫn là cánh đồng bát ngát trải dài vô tận, cùng với gốc đại thụ to lớn và một bộ bàn ghế dưới tán cây, cùng với người đàn ông toàn thân một màu đen huyền bí. Hạo Thiên tiến lại và ngồi xuống, vui vẻ nói

“Lâu rồi không gặp!”

“Chào con, lâu rồi không gặp! Con khỏe không? “

Ma Đế lên tiếng, giọng khàn khàn mà ấm áp vô cùng

“Tôi vẫn rất khỏe. Chuyện ở nơi ông thế nào rồi, sao trông ông sầu thế?” Hạo Thiên quan tâm hỏi. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cậu quan tâm tới một người xa lạ như thế, không biết là tốt hay xấu đây.

“Aaa, cảm ơn con đã quan tâm, ta vẫn ổn. Không sao đâu! “ Ma Đế cười nói

“này, ông ở đại lục nào vậy? “

Hạo Thiên bất giác hỏi

“Đợi khi nào con lên được cấp 500 rồi ta sẽ nói cho con! “

Ma Đế lại cười nói

“Ha, sẽ sớm thôi!”

Hạo Thiên cũng bất giác cười theo, cả 2 luyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất, suốt cho đến khi Hạo Thiên bừng tỉnh dậy thì trời đã tờ mờ sáng. Cậu ngồi dậy vệ sinh cá nhân, khuôn mặt vẫn một mặt lạnh lùng, khác hẳn lúc nói chuyện với Ma Đế, cười nói vui vẻ như thế. Mà giờ lại mang một vẻ lạnh lùng khó tả.

Suốt thời gian huấn luyện ở khi doanh trại này cũng chẳng có gì thú vị cả, cho đến khi còn 1 tuần cuối cùng, tổ chức một cuộc thi bắt yêu thú. Quá quen rồi, luật vẫn như cũ là bắt yêu thú thích hợp với bản thân, ai không bắt được sẽ bị phạt quét dọn phòng học ngoại viện 1 tháng. Lập tổ đội đi bắt chung, hoặc có thể là tự mình đi tìm. Mà, hình phạt lần này nhẹ hơn mấy năm trước, mấy năm trước là bị đuổi khỏi học viện, còn bây giờ chỉ việc quét dọn học viện một tháng mà thôi.

Một ngày trước ngày bắt đầu cuộc thi. Hạo Thiên rảnh rỗi đưa đám nhóc vào khi doanh trại trong, vừa mới đi tới phía cánh cửa thì bắt gặp cái cô Thiếu tướng Hứa La Vỹ. Chặn đường đám Hạo Thiên lại và nói

“chào cậu Đại tư lệnh. Khu này cấm người ngoài vào, phiền ngài đi ra giúp”

“Ohh, cấm người ngoài? Việc đó liên quan gì tới ta?”

Hạo Thiên cười mà như không cười nói

“Đương nhiên liên quan, ngài không phận sự thì không được vào đâu”

Hứa La Vỹ vẫn chặn đường nói

“Ta lại cứ thích vào, ai cản ta được đây”

“Nếu ngài đã kiên quyết như vậy, đừng trách ta tại sao ỷ lớn hiếp bé! “

Lời vừa dứt, Hứa La Vỹ liền động thủ. Cánh tay giơ cao, tung chưởng về phía Hạo Thiên. Lực chưởng rất mạnh, còn mang theo tia lửa nóng bỏng. Nhưng, chiêu này có thể làm gì được Hạo Thiên cơ chứ, cô ta nghĩ Hạo Thiên là ai cơ chứ? Đúng là ếch ngồi đáy giếng mà!

“Bang”

Chưởng của Hứa La Vỹ bị Hạo Thiên dùng cánh tay nhỏ của mình nắm chặt lại, khóa mọi cử động cánh tay của cô ta. Hứa La Vỹ kinh ngạc nhìn, nhưng chưa dừng lại ở đó, Hứa La Vỹ khom người về trước, chân móc từ phía sau lên, tạo nên một cú đá từ sau đầy uy lực. Nhưng, vẫn vô dụng mà thôi, cú đá đó lại bị Hạo Thiên dùng 1 ngón tay của mình chặn lại, dù Hứa La Vỹ có dùng sức đè cỡ nào, cũng không nhúc nhích thêm được tý nào cả.

“hể~, tuổi trẻ tài cao. Vậy mà có thể đỡ được những 2 chiêu của ta! “

Hứa La Vỹ huýt lên một tiếng

“Vậy cô nghĩ danh đại tư lệnh là để trưng cho vui sao? “

Lời vừa dứt, Hạo Thiên chợt xoay người đạp chi Hứa La Vỹ văng đi. Còn mình thì quay người tiếp tục hướng phía cổng khu trong mà đi. Hứa La Vỹ choánh váng lần mò dạy, lên tiếng

“Mau đứng.... “

Đám Hạo Thiên đã mất hút, không thấy đâu nữa rồi. Mới đây mà đi nhanh vậy sao, đáng ghét!

Hứa La Vỹ đứng dậy, phủi sạch bụi đất trên người, tiến về phía khu tr ong mà đi.......

Hạo Thiên lúc này đã vào khu trong, đang quan sát đám quân lính tập luyện. Bọn chúng khi thấy đám Hạo Thiên thì vô cùng dè chừng sợ hãi, thấy thì chỉ biết cúi đầu chào. Bỏ qua đám lính ở đây, Hạo Thiên tiến về phía chỗ tập luyện của đám tinh anh mà cậu chọn ra. Lúc này, bọn chúng đang tập hợp lại, Lý Man đang quan sát chúng, 2 người Lý Xích và Lý Na thì đang giám sát tụi lính kia.

Lý Man thấy Hạo Thiên lại thì lập tức khụy gối, hô

“Thỉnh an chủ nhân!”

Đám tinh anh cũng lập tức làm theo, đồng loạt quỳ xuống và cùng đồng thanh

“Thỉnh an chủ nhân! “

“Đứng dậy đi!”

Hạo Thiên lấy từ đâu ra một chiếc ghế, ngồi xuống bắt chéo chân, ánh mắt lạnh lùng quét ngang tất cả. Nói

“Các ngươi đã có yêu thú hết chưa? Ai chưa có thì sang trái, ai có sang phải! “

Thế là tất cả bắt đầu tản ra hai bên, số người có yêu thú rất ít, đếm qua chỉ được có 27/100 người.

“Ít vậy sao? Lý Man, ngươi ở đây làm gì mà bọn chúng đến giờ vẫn chưa có yêu thú! “

Hạo Thiên lạnh lùng nói

“Tôi... Chúng tôi vô dụng, chỉ chăm lo vào việc huấn luyênn cho chúng thôi ạ, còn việc chúng có yêu thú hay không chúng tôi không quá chú trọng”

Lý Man hối hả nói

“Được rồi. Ta cho các ngươi 5 ngày, tất cả phải có cho mình một con yêu thú, điều kiện tiên quyết là yêu thú lv phải trên 120, thời gian bắt đầu là sáng sớm mai. Các ngươi đã nghe rõ sao? “

“Đã rõ!”

Tất cả đám tinh anh đồng thanh.

“Bây giờ tiếp tục tập luyện, tiểu Siêu ở đây hướng dẫn các bài tập nặng hơn, nhất thiết phải nặng hơn đám lính ngoài kia”

Hạo Thiên đứng dậy, ra chỉ thị. Tiểu Siêu gật đầu, tiến hành luyện tập.

Hạo Thiên thì tiến ra chỗ đám quân lính, Lý Na và Lý Xích đang giám sát việc tập luyện của chúng. Ai nấy mồ hôi đầm đìa khuôn mặt, quần áo, tay chân thì đầy bụi đất.

“A, cái thằng nhóc ngươi, sao lại vào được đây! “

Vốn Hạo Thiên định lẳng lặng quan sát, nào ngờ Hứa La Vỹ đang đứng nói chuyện với Lý Xích bắt gặp, hô lớn

Hạo Thiên liếc mắt sang nhìn, thờ ơ lạnh lùng chẳng để cô ta vào mắt.

“Sao 2 người lại cho tên nhóc vào khu trong này, lính đâu, bắt chúng lại! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.