Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 198: Chương 198: Nhiệm vụ 4 năm




Cả 2 ngồi giữa Hoa Xuân Long và Vương Thiên Linh, hai người này cứ hỏi dồn dập, nào là những năm qua sống thế nào? Mẹ các con có đối tốt với các con không? Thiên Tuyết dạo này học hành ra sao, có còn nhõng nhẽo nữa hay không?.... Ôi bla bla các thứ, Hạo Thiên và tiểu Siêu thì vẫn cứ thành thật trả lời, chỉ có đôi chỗ là sửa chữa lại vài chi tiết mà thôi. Ví dụ như Thiên Tuyết rất phá đổi lại thành rất hiền và ngoan,.....

Hạo Thiên ngồi nghe họ nói, lại suy nghĩ, một vài viên đang dược cỏn con mà đã tỏ ra thích thú đến như vậy rồi, rốt cuộc nhân cách 2 người này có xứng để ta gọi hai tiếng a di và di trượng hay không đây!? Nhưng dù sao, bỏ ra vài viên đan dược để lấy lòng tin của họ cũng không tiếc, đây chỉ mới là những bước đầu thôi, các người cứ chờ xem.

.......................

Bên phía An Lam Nguyệt và Hoa Vô Khuyết, cậu dẫn An Lam Nguyệt đến những nơi đẹp nhất trong Chính Cung, nào là vườn hoa, vườn trái cây, thư viện, hay lên những tầng lầu cao ngắm nhìn quang cảnh xa xôi, vừa đi vừa nói rất nhiều, thi thoảng lại len lén ngắm nhìn An Lam Nguyệt, đôi khi bị cô phát hiện rồi đỏ mặt quay đi chỗ khác, làm bộ như mình chưa hề nhìn cô. Đi đến một cây cổ thụ lớn bên trong sân Chính Cung, An Lam Nguyệt ngồi xuống dưới góc cây, Hoa Vô Khuyết tiến tới ngồi cạnh, nói

“Nguyệt muội thấy nơi này thế nào? Có thích không? “

An Lam Nguyệt gật đầu, hứng khởi nói

“Đương nhiên thích, nhất là thư viện, thật nhiều loại sách nha. Thiên Thiên và Siêu Siêu nhất định cũng sẽ thích, chúng vốn rất thích đọc sách, hiện tại nơi này nhiều như vậy, chúng chắc chắn sẽ thích cho mà xem”

Hoa Vô Khuyết khuôn mặt thoáng thất vọng, cứ tưởng An Lam Nguyệt thật sự thích, nào ngờ nãy giờ cứ nghĩ tới 2 tiểu đệ mà thôi. Hoa Vô Khuyết gật đầu, nói

“Vậy lúc nào đó, chúng ta hãy cùng nhau tới đây nữa, được không? “

An Lam Nguyệt quay sang, khuôn mặt mỉm cười, nói

“đương nhiên rồi”

Hoa Vô Khuyết mắt mở lớn, nhìn một cách đắm đuối, quên cả thế giới xung quanh, như thể chỉ có hình bóng của An Lam Nguyệt tồn tại trong mắt cậu. An Lam Nguyệt thấy Hoa Vô Khuyết sao cứ thất thần, liền lay gọi

“Khuyết ca ca, huynh sao vậy? “

Hoa Vô Khuyết giật mình hoàn tỉnh, mặt đỏ lên, đứng phắt dậy quay sang chỗ khác, giọng run run nói

“Không... Không có gì, muội đừng lo”

Đúng lúc này, Hạo Thiên và tiểu Siêu đang đi tới, bắt gặp quang cảnh ngại ngùng của Hoa Vô Khuyết và khuôn mặt không hiểu chuyện gì của An Lam Nguyệt. Hoa Vô Khuyết một mặt đỏ bừng, quay chỗ khác, An Lam Nguyệt thấy Hạo Thiên và tiểu Siêu liền đứng dậy, chạy tới, vui vẻ nói

“Thiên Thiên, Siêu Siêu, hai đệ biết không. Thư viện ở đây nhiều sách lắm đấy, có những cuốn sách cổ mà thư viện của Phong lão sư cũng không có nữa.”

Hạo Thiên mỉm cười, nói

“Thật sao? Vậy khi nào rảnh phải đến xem mới được nha! “

An Lam Nguyệt chợt nói

“À, đúng rồi. Hai đệ mau tới xem, Khuyết ca ca làm sao mặt lại đỏ như vậy, có phải huynh ấy bị bệnh rồi không?”

Hạo Thiên nhìn tiểu Siêu, cả khuôn mặt dần biến dạng, như cố gắng nhịn, rồi rốt cuộc.....

“Phụt... Ha ha ha ha... “

An Lam Nguyệt sốt ruột, nói

“Hai đệ còn cười các gì, mau đến xem người a! “

Hạo Thiên vẫn tiếp tục cười, tiểu Siêu cũng vẫn ôm bụng cười, nhưng nói

“Được rồi được rồi, bọn đệ đi xem ngay”

Tiểu Siêu kéo Hạo Thiên đi, đi được vài bước liền quay sang nói

“Tỷ đứng đây chờ đi”

An Lam Nguyệt hỏi “tại sao? “

Hạo Thiên cố nhịn cười, quay sang nói

“Do một số lí do tuyệt mật mà con gái không nên biết, cho nên tỷ cứ đứng đây đi”

Nói rồi liền kéo tiểu Siêu đi, chỉ là viện cái cớ để An Lam Nguyệt đừng lại gần thôi, chứ làm gì có thông tin tuyệt mật nào cơ chứ. Cả 2 tiến lại gần Hoa Vô Khuyết vẫn đang quay lưng đi, lại gần một chút có thể tháy vành tai đang đỏ lên, chỉ là vài lời quan tâm của tỷ tỷ thôi mà đã thích thú, xấu hổ đến thế rồi à. Vị biểu ca này cũng thật là thú vị nha.

Hạo Thiên và tiểu Siêu tiến tới, khoác vai của Hoa Vô Khuyết. Hạo Thiên nói

“Ca ca sao vậy? Có cần đệ giúp ca một câu không? “

Hoa Vô Khuyết vội vàng đáp

“Không... Không cần đâu. Ta đã không sao nữa rồi! “

Tiểu Siêu cười hì hì nói

“Nếu ca ca muốn, bọn đệ sẵn lòng giúp ca một câu”

Hoa Vô Khuyết lại vội nói

“Không cần. Cứ để từ từ đi, dù sao cũng chỉ mới gặp có hai lần, như vậy là quá đường đột rồi”

Hạo Thiên gật đầu nói

“Vậy cũng được, thế ca ca bây giờ có tính qua đấy nói một tiếng cho tỷ tỷ bớt lo không? “

Hoa Vô Khuyết gật đầu, hít một hơi, quay sang tiến về phía An Lam Nguyệt, mỉm cười nói

“Ta... Ta đã không sao rồi. Muội đừng lo quá, chỉ là trời có hơi nóng một chút nên mới như vậy thôi”

An Lam Nguyệt gật đầu, cười nói

“Không sao là tốt rồi”

Hạo Thiên tiến tới, mỉm cười một chút, bước chân hơi khựng lại giữa chừng, An Lam Nguyệt hỏi

“đệ sao vậy? “

Hạo Thiên lắc đầu, nói

“Không có gì. Ca ca này, đây là 5 viên tăng cấp đan, cách 2 tháng ca dùng 1 viên, rất tốt đấy”

Hoa Vô Khuyết nhận lấy, cười nói

“Được, cảm ơn ý tốt của đệ rồi”

Hạo Thiên lại cười, nói

“Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng ta về đây, ngày mai ca ca nhớ đến đấy”

Hoa Vô Khuyết gật đầu, nhưng giọng nói lại có hơi luyến tiếc khi nghĩ rằng An Lam Nguyệt sắp đi rồi

“Được, mai ta sẽ đến”

Chào tạm biệt Hoa Vô Khuyết, cả 3 người Hạo Thiên lên đường trở lại học viện Hoàng Long, trở lại KTX, sau khi đã vào phòng đóng cửa kĩ lưỡng, Hạo Thiên tay vẽ một đường trên không, một vết nứt đen hiện ra, rồi dần dần lớn lên, tạo nên một cửa không gian. Đám nhóc từ từ bước ra từ trong đấy, đứa nào đứa nấy mình mẩy mồ hồi ướt cả áo, mặt mũi lấm lem, dơ không tả nổi. Hạo Thiên nói

“Đi tắm trước, có chuyện gì nói sau đi”

Đám nhóc gật đầu, Hạo Thiên tranh thủ khi bọn nhóc đi tắm thì gọi người đem đồ ăn lên, để sẵn khi nào bọn nhóc ra thì ăn. Dù sao cũng ở trong được 1 ngày rồi, bây giờ hẳn cũng đói đi, chuẩn bị cho chúng chút thức ăn trước đã.

Bọn nhóc sau khi tắm xong thì trở ra, quây quần lại bên nhau mà ăn uống no say. Hạo Thiên thì nhân lúc chúng đang ăn mà tạo một màn cách âm, để chút nữa nói chuyện sẽ đảm bảo được an toàn, không sợ bị người khác nghe lén.

Sau khi bọn nhóc ăn xong, Hạo Thiên lệnh cho chúng tụ tập lại, chúng khuôn mặt nghiêm túc, Minh Kỳ tiến ra nói

“Tất cả những gì Boss nói chúng tôi đã nắm rõ hết rồi. Còn lại chỉ chờ mệnh lệnh của Boss thôi”

Hạo Thiên gật đầu, nhìn những đứa trẻ với khuôn mặt lạnh, chúng cũng nghiêm túc nhìn lại cậu. Hạo Thiên nói

“Sắp tới đây, ta sẽ giao cho các ngươi một nhiệm vụ dài hạn. Thời gian hết thời hạn nhiệm vụ là 4 năm.”

Đám nhóc liền xanh mặt, Thống Trung kích động hỏi

“Nhiệm vụ gì mà phải lâu như vậy mới được? “

Hạo Thiên nói

“Chiếm lấy các nước! Ta muốn các ngươi xâm nhập vào từng quốc gia một, giả làm ăn mày, dân chạy nạn hay bất cứ gì cũng được, sau đó xin vào làm trong quân đội, từ từ thăng chức, chiếm lấy lòng tin tuyệt đối từ vua nước đó, rồi từ từ nắm tất cả quyền hành quản lý quân đội, nhận được sự ủng hộ của dân chúng. Sau đó chiếm cứ lấy tất cả các tòa thành, thời hạn là 4 năm, khi mùa xuân tới, ta sẽ đích thân tới từ nơi một để gặp các ngươi!”

Đám nhóc nghe xong nhiệm vụ, khuôn mặt trầm xuống. Suy nghĩ lại những ngày qua, thấy Hạo Thiên cười rất nhiều, lại rất vô tư, không quá lạnh lùng, nụ cười tỏa nắng những ngày qua hóa ra là lời tạm biệt cho hôm nay. Cũng là nụ cười hẹn gặp lại vào một ngày không xa trong tương lai, đám nhóc với khuôn mặt buồn bã nhớ lại, rồi vẫn kiên cường lên, ngước nhìn Hạo Thiên, tất cả quỳ một gối, đồng thanh

“Đã rõ! “

Hạo Thiên gật đầu, nói

“Những người sẽ đi là Minh Kỳ, Di Di, Thống Trung, Băng Liên, Lưu Vân, Lưu Dạ, Mộc Lâm, Mộc Sinh, Gia Linh và Bạch Vũ. Chia ra 5 quốc gia, Lisanet là Minh Kỳ và Di Di, Sanaji là Thống Trung và Bạch Vũ, Loji là Lưu Vân và Lưu Dạ, Muvoga là Mộc Lâm và Mộc Sinh, cuối cùng là Băng Liên và Gia Linh. Các ngươi sẽ khởi hành vào ngày mốt, chuẩn bị đi”

Đám nhóc gật đầu, sau đó tản ra, mỗi đứa một góc với khuôn mặt trầm tư suy nghĩ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.