Hạo Thiên ngó bảng nhiệm vụ một hồi lâu. Tại sao đều là những thứ này? Dễ như thế, các người đùa ta à?..... Nhìn tới nhìn lui một hồi, bỗng, một giọng nói vang lên
“Xin hỏi, các vị đây có nhã hứng muốn lập tổ đội không? “
Hạo Thiên khẽ lướt mắt nhìn. Xuất hiện ngay phía sau cậu là 1 nhóm người gồm có 5 người trong nhóm. Trong đó có 2 nữ 3 nam, đều có độ tuổi trung bình từ 15 đến 40 tuổi.
Hạo Thiên nhìn một cái, môi nhếch lên cười, nói
“Lập đội? Cũng được thôi, nhưng nói trước, nhóm chúng ta yếu lắm, chỉ làm được nhiệm vụ cấp B thôi. Cho chúng ta vào nhóm sợ là sẽ vướng chân vướng tay lắm đấy “
Người lúc nãy vừa nói với Hạo Thiên liền cười, nói
“không sao, chúng tôi muốn có thêm người làm nhiệm vụ cấp A ấy mà. Phải rồi, tôi là Ninh Chiến, kia là Vinh Dạ, đây là Vô Minh, đó là Linh Anh và cuối cùng Linh Lam “
Ninh Chiến là chàng thanh niên tuổi 29, lv 212, hỏa hệ thuộc tính. Dáng người cao ráo, nụ cười lúc nào cũng treo trên môi, rất dễ gần cộng thêm mái tóc ngắn màu vàng càng thêm thu hút, mặt nhìn cũng không đến nỗi xấu
Vinh Dạ, người đàn ông trung niên, dáng người lực lưỡng, nước da ngăm đen, đầu bị hói. Có thổ hệ thuộc tính, lv 210, 40 tuổi.
Vô Minh, người này nhỏ hơn Vinh Dạ, ông ta mập mạp, nhưng lại lùn tịt, nếu không nhìn xuống cứ tưởng nhóm chỉ có 4 người ấy chứ. Lv 204, 38 tuổi, phong thuộc tính.
Linh Anh và Linh Lam, có lẻ là hai tỷ muội đi, nhìn dáng dấp khá giống nhau. Từ màu tóc đến dáng người, tóc cả hai đều màu nâu nhạt, dáng người cao ráo, nhưng Linh Lam thấp hơn một chút, mắt Linh Anh màu trắng xám, còn Linh Lam thì màu tím nhạt. Linh Anh lv 214, 25 tuổi, Lôi Quang song thuộc tính. Linh Lam lv 230, 15 tuổi, Thủy Quang song thuộc tính
Hạo Thiên nhếch mép cười lạnh, bắt đầu suy nghĩ đặt bừa một cái tên, lại bảo
“Nếu không chê thì thôi vậy. Rất vui được hợp tác, tôi là Tà, đây là đệ đệ Ma, tỷ tỷ là Thanh, quản gia là Tử Kiệt, và cô gái này là Giang Tuyết “
Suy nghĩ đâu xa, đặt bừa 1 cái tên vậy. Mà tên này hình như có xài lúc ở thương hội để qua mặt cậu mà không được này.
Ninh Chiến liền hỏi
“tên chỉ 1 chữ như vậy thôi sao? “
Hạo Thiên gật đầu, nói
“Phải, chỉ 1 chữ thôi. Có chuyện gì à? “
Ninh Chiến lắc đầu, nói
“nào có, chỉ thấy lạ một chút mà thôi. “
Hạo Thiên nhún vai, lại nói
“Vậy, chúng ta tìm một nhiệm vụ rồi làm”
Ninh Chiên lắc đầu, bảo
“Không cần, chúng tôi đã lựa rồi. Đây là nhiệm vụ này! “
Hạo Thiên cầm lấy, cả đám bu lại nhìn. Nhiệm vụ cấp A, yêu cầu hái một loại thảo dược có tên là Tam Diệp thảo. Hình hài như bụi cỏ, có nhiều lá lớn màu hồng bao phủ bên ngoài, chính giữa có 3 sợi cỏ dài màu vàng, đỉnh ngọn phát sáng. Chuyên sinh sống và phát triển mạnh ở những nơi tịch mịch, ít ánh sáng, ẩm ướt như hang động.... Chỉ là loại cây thảo dược thường gặp mà thôi, không tính là hiếm nhưng vì nó rất thu hút yêu thú cho nên muốn hái nó cũng không dễ. Lần này, Tam Diệp thảo nằm trong một hang động ở phía Nam, nhưng bị một bầy yêu thú canh giữ, ước tính lên đến hàng trăm con, lv dao động từ 150 đến 250 cấp. Tiền thưởng là 2 vạn linh tệ. Không hiểu sao lại sấp vào cấp A? Chỉ có 250 cấp mà thôi, hay tại số lượng yêu thú nhiều?
Hạo Thiên nhìn một lượt, gật đầu, đưa trả lại cho Ninh Chiến, nói
“Được rồi, về tiền thưởng, các người không cần chia cho chúng ta đâu. Chúng ta lần đầu làm nhiệm vụ cấp A, đi theo học hỏi thôi. Có bất trắc gì thì ra tay hỗ trợ. Vậy khi nào xuất phát? “
Ninh Chiến liền bảo
“trời cũng sắp tối rồi sáng sớm mai hẳn đi. Khoảng 6h sáng mai tập trung trước hội, chúng ta lên đường! “
Hạo Thiên gật đầu, nắm tay Lăng Giang Tuyết, định rời khỏi lại nghe người quản lí tiến tới, nói
“Xin chờ 1 lát. Các vị, đại nhân gọi mọi người. “
Hạo Thiên gật đầu, lại nghe Vinh Dạ nói
“Cậu quen các đại nhân à? “
Hạo Thiên nhún vai, nói
“Cũng có thể coi là như vậy. Đươc rồi, mai chúng ta lại gặp! “
Nói rồi, Hạo Thiên trực tiếp đi thẳng lên lầu, vào phòng của cậu. Ninh Dịch và Minh Thi đã đứng trước cửa chờ sẵn, Hạo Thiên đẩy cửa bước vào, tiến lại ghế ngồi, tháo bỏ chiếc mặt nạ. Ninh Dịch tiến lại rót nước, xong lại nghe Hạo Thiên hỏi
“Có chuyện gì? “
Ninh Dịch liền nghiêm người, nói
“chúng tôi muốn báo báo về tình hình dạo này của công hội ấy mà “
Hạo Thiên gật đầu, ngồi nghe Minh Thi và Ninh Dịch báo cáo sơ bộ.... Sau khi xong, có thể đúc kết ngắn gọn như sau: Nhìn chung thì số lương khách phát triển theo từng ngày, người tham gia công hội ngày càng đông. Cũng không có ẩu đả gì nhiều, lâu lâu xuất hiện 1, 2 cuộc và đều bị trục xuất thẳng tay. Đơn hàng đặt mua các sản phẩm, đan dược từ thương hội ngày càng tăng, mỗi tháng thu vào hơn 2 ngàn vạn linh tệ. Dự tính tháng sau sẽ tăng lên gấp đôi.
Hạo Thiên gật đầu, nói
“Vất vả rồi. Vẫn nhờ các ngươi trông coi cẩn thẩn, ngồi xuống đi “
Minh Thi và Ninh Dịch ngồi xuống đối diện, Minh Thi tò mò hỏi
“Vị này là....? “
Lăng Giang Tuyết mỉm cười, nói
“Xin chào, ta là Lăng Giang Tuyết “
Minh Thi cười cười, nhìn nhất cử nhất động của Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết, liền đoán ra được, mỉm cười nói
“Xin chào, tôi là Đường Minh Thi, ca ca của tôi, Đường Ninh Dịch “
Nói rồi, Minh Thi lại cười hí hí hí, bảo
“Chủ nhân, mới nửa tháng không gặp mà người đã tìm cho mình một vị phu nhân xinh đẹp như vậy.... Hay là lại đi dụ dỗ con gái nhà lành đây? “
Hạo Thiên xua tay, nói
“Nghĩ gì!? Chỉ có con gái nhà lành tự chạy đến tìm ta thôi “
“Bốp”
Lăng Giang Tuyết tay kế bên eo Hạo Thiên, huých vào eo cậu một cái, “hứ” một tiếng, bảo
“Huynh nói ai là con gái nhà lành tự mình chạy đến? Còn nói nữa thì ta không thèm nói chuyện với huynh nữa “
Hạo Thiên lật đật nói
“Ấy ấy, được rồi, ta sai rồi. Là tên xấu xa nhà ta dụ dỗ con gái nhà lành, khiến muội ấy đi theo mãi không rời. Là tên xấu xa cứ muốn muội ấy bám mãi theo, chỉ muốn muội ấy nhìn mình ta, không muốn muội ấy nhìn ai khác ngoài ta cả “
Lăng Giang Tuyết “hừ” một tiếng, rồi cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạo Thiên, nhẹ nhàng bảo
“Tha cho huynh lần này “
Minh Thi và Ninh Dịch lại kinh ngạc nhìn, dụi dụi mắt mấy lần, Minh Thi liền bảo
“ Woaaa, không ngờ chủ nhân còn có mặt này. Đối với người ấy lại ôn nhu, dịu dàng như vậy nha. Chưa nhìn thấy lần nào cả “
Hạo Thiên nhếch mép cười nói
“Sao nào? Ghen tỵ? Có muốn làm người ấy luôn không? “
Minh Thi liền lắc đầu lia lịa, bảo
“Không không, tiểu Thi nào dám, không khéo Tuyết chủ nhân hiểu lầm, lột da xé xác tiểu Thi mất “
An Lam Nguyệt, tiểu Siêu và Ninh Dịch cười, Lăng Giang Tuyết một bên cười khúc khích, lại nghe Hạo Thiên nói
“Ngộ nhỡ nàng ấy yếu hơn ngươi thì sao? Ngộ nhỡ đánh không lại ngươi thì sao? Có gì phải lo cơ chứ! “
Minh Thi lại lắc đầu nói
“Không không không, tiểu Thi biết người mà chủ nhân chọn chắc chắn là người rất mạnh, không biết là mạnh về tinh thần hay mạnh về sức mạnh tu vi, nên tiểu Thi không dám thử đâu. Vả lại cũng không muốn thử! “
Hạo Thiên chợt nhăn mày, nói
“Ngươi là chê ta không xứng với ngươi sao? “
Minh Thi trợn mắt, vội vàng đáp
“Nào có, chủ nhân là người hoàn hảo, chỉ là.... Chỉ là... “
Minh Thi đưa đôi mắt cầu cứu sang ca ca mình, không biết từ lúc nào chủ nhân lại nhây như vậy! Chưa bao giờ một vấn đề lại hỏi tới như vậy cả, nhây quá rồi chủ nhân ơi...
Hạo Thiên chợt cười nói
“Được rồi, không đùa với các ngươi nữa. Mọi người đói chưa? “
Minh Thi thở phào một hơi, nghe hỏi liền nói
“Đói rồi! Chúng ta đi ăn thôi “
Hạo Thiên cười nhẹ, bảo
“Vậy ngươi xuống đấy bảo người làm mang lên, mỗi thứ 2 phần, thịt nướng 1 tấn “
Minh Thi và Ninh Dịch gật đầu rồi rời đi. Lăng Giang Tuyết lại cười nói
“Thiên ca ca nướng thịt sao? Mà nhiều như vậy sao ăn hết! “
Hạo Thiên đưa tay xoa đầu Thiên Tuyết, bảo
“Không có, hiện tại không tiện nướng. Đây là thịt cho song long, khi nào về học viện hay nhà ta ta lại nướng cho muội ăn “
Lăng Giang Tuyết hơi buồn, nhưng cũng lại nói
“Được, vậy ngày mai đi. Ngày mai chúng ta lên đường, thể nào cũng dừng chân nghỉ ngơi. Lúc đó lại nướng thịt cho ta”
Hạo Thiên gật đầu. Đồ ăn bưng lên, lại gọi thêm song long cùng ăn, bữa chiều đó có thêm song long ồn ào nên không khí lại càng vui hơn...