Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 121: Chương 121: Phản bội!




Vân Mộng thủ thế, chuẩn bị nghênh đón con Phong Điểu.

Phong Điểu, 1 loài chim có thân hình to lớn cao khoảng 3m, cân nặng gần 200kg, màu lông đen pha chút nâu nhạt, phần cánh ở đỉnh thì màu đen càng vào trong thì nhạt dần rồi thành màu trắng, đầu màu nâu nhạt. Chân có móng vuốt sắc nhọn, lớp lông lại có thể tùy ý mọc ra một cách nhanh chóng và có thể dùng làm vũ khí như những mũi tên nhọn.

Phong Điểu bay vuốt lên cao, rồi lại lao xuống như 1 mũi tên khổng lồ thẳng về phía Vân Mộng đang thủ thế. Như 1 dòng điện xẹt ngang qua, Phong Điểu để lại trên mặt Vân Mộng 1 vết thương dài với hàng máu tuôn ra. Trong khi đó, Vân Mộng còn chưa kịp thấy con Phong Điểu đó đã làm những gì thì khuôn mặt đã bắt đầu có cảm giác rát khó tả.

Ôm mặt quay lại nhìn con Phong Điểu, Vân Mộng lôi ra từ nhẫn trữ vật 1 đôi giáp tay mà Hạo Thiên cho. Lần trước khi tất cả mọi người cùng đối kháng với Hạo Thiên và tiểu Siêu, Vân Mộng cũng có tham gia cùng, và kết quả là... 33 người cùng liên thủ đánh với 2 người nhưng 33 người bị đánh cho te tua tơi tả. Theo lẽ là phải thắng mới co đợi nhưng nhờ có cậu của Hạo Thiên nói giúp nên tất cả 33 người cũng lấy được đôi giáp tay do chính tay Hạo Thiên làm.

Đeo đôi giáp tay vào, được chèn thêm vào 1 đôi vuốt dài qua bàn tay hơn 20 cm. Móng vuốt bén và nhọn, đem lại cảm giác tê tê trong người. Vân Mộng phóng người lên không trung, quơ tay chém thẳng vào người con Phong Điểu, nhưng luận về sức mạnh và tốc độ, Vân Mộng hoàn toàn thua con Phong Điểu đó, và đòn tấn công của cậu đã bị né đi một cách dễ dàng. Lơ lửng giữa không trung và chuẩn bị rơi xuống, Vân Mộng bị Phong Điểu liên tục cào vào người, tạo thành những vết thương dài và rỉ máu. Đòn tấn công vẫn tiếp tục cho đến khi Vân Mộng rơi xuống đất với cơ thể đầy vết thương.

Khởi đầu thật không tốt tý nào, Vân Mộng bị áp đảo về mọi mặt. Gắng gượng dậy, hàng loạt quả cầu nước được Vân Mộng tạo ra và lơ lửng giữa không trung. Đôi chân bắt đầu di chuyển, Phong Điểu cũng thừa thế ỷ mình mạnh mà đuổi theo, càng đuổi càng gần cho đến khi móng vuốt sắp chạm vào sau lưng Vân Mộng, Vân Mộng bỗng thụp người xuống, hàng loạt quả bóng nước tấn công vào Phong Điểu.

“Gré..Gré.. “

Phong Điểu rít lên, né được hơn 1 nửa số bóng nước. Nhưng đôi cánh cũng đã dính nước và bắt đầu nặng nề. Tốc độ giảm đi đáng kể, nhưng như vậy Vân Mộng vẫn không bắt kịp tốc độ, thở hồng hộc, gắng gượng đứng dậy chuẩn bị hứng lấy đợt tấn công tiếp theo của con Phong Điểu.

Ở đâu đó, 4 người đang bình bình thản thản theo dõi trận đấu và không có ý định ra giúp.

“Huýtttt... “

Nhẹ huýt sáo, Mộ Phong nói

“Sao tên Vân Mộng này ngốc thế không biết, không biết chạy đi núp à!?”

“Có chạy cũng không kịp, một khi đã chạy ra khoảng đất trống rồi thì con Phong Điểu đó sẽ không để cho Vân Mộng chạy trở vào. Ở tình huống này, lv của Vân Mộng thấp hơn Phong Điểu rất nhiều nên khả năng chạy thoát là rất thấp, chỉ khi nào lv của cậu trên con Phong Điểu 20 hoặc 30 thì may ra còn chạy vào rừng núp được!”

Minh Kỳ giảng giải

“Oh, vậy là hết đường thoát. Phen này Vân Mộng hứng hành no!”

Mộ Phong nói

“Này, lúc đi chủ nhân có nói là Vân Mộng phải tuyệt đối không thương tích luôn không? “

Lâm Phi chợt đưa ra câu hỏi làm cả bọn hoang mang

“chắc không đâu nhỉ! Boss chỉ nói là theo dõi xem Vân Mộng làm gì thôi mà nhỉ? “ Mộ Phong hoang mang nói

“Ừ, chỉ là theo dõi thôi, không còn gì nữa. Phải để cho Vân Mộng ăn hành một bữa để nhớ tới bài học hôm nay, đợi xem tiếp đi! “ Minh Kỳ lên tiếng nói, làm giảm đi độ hoang mang của cả đám, tiếp tục quan sát tình huống

.......

Vân Mộng đưa đôi giáp tay ra đỡ, nhưng chủ đỡ được 1 ít mà thôi, còn lại bị dính hết. Quả thật thua kém về tốc độ là không hay tí nào cả.

“keng”

“xẹt”

“keng”

“xẹt”

“xẹt”

“xẹt”

“xẹt”

.........

Số lần mà bị dính đòn nhiều vô số, quả thật hôm nay là 1 bữa nhớ đời mà. Vân Mộng gắng gượng bò dậy, tạo thêm hoàng loạt thủy cầu nữa. Chuẩn bị ném chúng về phía Phong Điểu thì nó bỗng thắng lại giữa không trung, đôi cánh đập nhanh hơn bình thường, tạo nên hàng loạt cơn gió mạnh với sức ép đó, những quả cầu nước không giữ được lâu, bị thổi bay đi và biến mất.

Còn Vân Mộng, cậu nằm sắp người xuống, gắng gượng dùng tay cắm chặt xuống đất. Nhưng không được....

“Đùng”

“Áaa...”

Vân Mộng bị thổi bay đi, đập người vào chỗ thân cây to, rồi làm gãy luôn cái cây. Phun ra 1 búng máu xuống đất, đã hết sức đứng dậy. Nhưng 1 cơn suy nghĩ đã làm cậu ta đứng dậy được. Cậu nghĩ, nếu không xử lý con Phong Điểu này, tiểu Yến sẽ bị nó làm bị thương mất. Cố gắng lên nào Vân Mộng, mày phải đứng lên!

Rốt cuộc cũng đứng dậy được, cơ thể Vân Mộng hiện tại đã không thể nào nhấc được nữa, cố gắng đứng dậy được đã là 1 kỳ tích rồi. Lê từng bước nặng nề về phía con Phong Điểu.

Lại ở đâu đó, 4 người bất chợt đứng dậy, khuôn mặt đầy tức giận nhìn về phía cô bé tiểu Yến kia. Lúc này đây, bên cạnh cô bé tiểu Yến kia lại xuất hiện thêm 1 người nữa, là 1 nam nhân với vóc người cao ráo, khuôn mặt điển trai, mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt đầy sự vô sỉ và cao ngạo, tầm 25, 16 tuổi. Mặc bộ đồ của học sinh nội viện, chính xác hơn là nội viện khu B. Nam nhân đó đang khoát tay vòng qua eo tiểu Yến, bàn tay còn vô sỉ xoa bóp, tiểu Yến không tức giận trái lại còn vui vẻ cười tủm tỉm. 4 người Minh Kỳ xem thấy mà ứa gan, máu nóng sôi lên ùng ực, xông lên tận não.

Mộ Phong hừ lạnh, giọng đầy tức giận

“Con ả đó, dám phản bội lại tiểu đệ của chúng ta. Cô ta chết chắc rồi! “

“Hừ, cứ để đấy đi. Món nợ này chúng ta sẽ trả sau, về sau sẽ do chính tay Vân Mộng đòi lại! Im lặng quan sát tình hình! “

Minh Kỳ cố gắng giữ bình tĩnh, ép bản thân không được manh động mà ra tay nghiền nát xương thịt đôi cẩu nam nữ, mà phải để cho chính tay Vân Mộng ra tay! Tội nghiệp Vân Mộng, bị phản bội bấy lâu nay mà không hay biết gì cả, vẫn 1 mực tin tưởng cô ta, vậy mà cô ta dám phản bội Vân Mộng đúng là chán sống mà!

......

Cùng lúc đó, Vân Mộng vẫn đang gắng gượng dậy, nhưng, vừa mới đứng dậy lại bị Phong Điểu tấn công ngã xuống lần nữa. Đang cố gắng đứng dậy lần nữa, bỗng, Vân Mộng nghe thấy tiếng cười thất thanh vang lên, cùng với đó là sự xuất hiện của 2 người 1 nam 1 nữ. Trong đó, người nữ không thể nào quen hơn, đó là tiểu Yến. Còn người nam thì hoàn toàn không biết, nhưng có thể nhận dạng được là học sinh nội viện khu B.

Vân Mộng đưa tay về phía tiểu Yến đang cười khinh nhìn mình, nói với giọng yếu ớt

“Tiểu Yến, mau chạy.... đi....”

“Ha ha ha ha, nực cười. Ta sao phải chạy! Một tên phế vật chỉ có con quái lv 250 mà cũng xử không xong, đúng là phế thải trong đám phế thải. Tên sư phụ dạy ra ngươi chắc chắn cũng là siêu cấp phế thải! “

......

Cả 4 người Minh Kỳ tuy ở xa nhưng chắc chắn cũng nghe được. Sôi máu, úa gan cả lên, muốn bùng nổ nhưng bị Minh Kỳ kéo lại. Minh Kỳ hô hấp đều đều, chậm rãi nói trong cơn nén giận

“Bình tĩnh, tất cả hãy bình tĩnh! Sau này sẽ trả đủ, thậm chí gấp trăm lần, nên hãy bình tĩnh lại. Tiếp tục xem! “

.....

“Tiểu Yến... Muội sao...vậy...? “

Vân Mộng cứ ngỡ mình nghe lầm, cứ ngỡ mình đau quá hóa khùng. Cố gắng hỏi lại

“Còn hỏi ta sao vậy? Ngươi mau xem lại mình đi, phế vật! Ngươi nghĩ ta sẽ theo ngươi sao, ở đó mà mơ đi! “

“Bốp”

Dứt câu nói, cô ta bồi thêm cho Vân Mộng một cú đá ngay bụng, khiến Vân Mộng lăn đi mấy vòng. Đau đớn ngoài xác thịt khi hứng chịu cú đá từ người mình yêu trong sự khinh thường, đau đớn trong tâm can khi nghe lời mắng chửi nặng nề từ người mình yêu. Đau đớn vì bị phản bội, lòng đau như ngàn dao cắt, rồi chợt biến thành nỗi căm phẫn, bi hận. Vân Mộng gắng gượng liếc mắt nhìn đôi cẩu nam nữ, liếc ánh mắt đầy sự thù hận nhìn ả đàn bà đã phản bội mình.

Tên nam nhân thấy vậy liền tức giận điều khiển con Phong Điểu tấn công tới tấp vào Vân Mộng, cười khinh bỉ nhìn Vân Mộng

“Ha ha ha ha, tên phế thải nhà ngươi, liếc cái gì mà liếc. Còn không nghe Yến nhi nói gì sao! Ngươi chỉ là 1 tên phế thải mà thôi, sao xứng với Yến nhi, nằm mơ đi! Ha ha ha ha”

Đôi cẩu nam nữ xoay lưng bỏ đi, Vân Mộng nằm tại đó lòng đầy căm phẫn. Rồi cơn mưa ào chợt tới, Ông Trời như thể cũng xót thương cho Vân Mộng, đổ một cơn mưa hòa lẫn với dòng nước mắt cửa cậu. Vân Mộng nằm tại đó, gào thét điên cuồng,

“Vân Mộng ta hôm nay xin thề! Nỗi nhục hôm nay tất báo, ta và đôi cẩu nam nữ đó, không đội trời chung, thề giết chúng bầm nát xương thịt chúng ra, quăng cho chó ăn!”

Có lẽ do cố sức hét lên câu nói đó, Vân Mộng mất hết sức lực té xỉu xuống đất. Cả 4 người Minh Kỳ xuất hiện trước ngươi Vân Mộng. Cả 4 hiện tại đều có cùng chung1 nét mặt giận dữ 1 suy nghĩ, giết không tha!

Mộ Phong nhìn Vân Mộng, mở miệng than

“Vân Mộng a Vân Mộng, ngươi sao lại khổ thế này a! “

“Được rồi, chúng ta trở về! “

Minh Kỳ bế Vân Mộng trên tay, quay lưng đi trước. Cả 3 người kia nối bước theo sau. Tất cả trở về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.