Giờ nghỉ trưa kết thúc và bắt đầu lúc 1h chiều. Đám đệ tử tụ hội lại một chỗ, xếp hàng theo thứ tự, chia làm 2 độ tuổi khác nhau, 1 là từ 5 đến 10 tuổi, 2 là từ 11 đến 17, 18 tuổi, từ cao đến thấp. Đường Chiến đứng đối diện tất cả, chắp tay sau lưng, nói
“Bây giờ chuẩn bị buổi tập thực chiến. Ta đọc tên ai người đó bước ra”
“Vâng”
“Đường.... “
Hạo Thiên giơ tay lên, nói
“Hôm nay đặc biệt, chúng ta sẽ đối kháng với các cậu nhóc đây”
Đường Chiến bị cắt ngang, yên lặng nghe một hồi, gật đầu nói
“Đại thiếu gia cho ý kiến hay. Hôm nay chúng ta sẽ đấu với thiếu gia, tiểu thư đây để xem chúng ta mạnh đến nhường nào rồi”
Một tên tầm 15 tuổi đưa tay, Đường Chiến gật đầu, tên này nói
“Mấy đệ đó có thể đánh lại các đệ tử sao? Nhìn yếu thế cơ mà”
Hạo Thiên, tiểu Siêu và An Lam Nguyệtđược chuẩn bị cho một chiếc ghế ngồi sẵn từ khi nào. Hạo Thiên chân bắt chéo, khuôn mặt cười mỉa nói
“Đấu với các ngươi, sao phải cử mấy người này đi cơ chứ......”
Tên này lại nói
“Đại thiếu gia nói phải, chúng tôi dù sao cũng là những thế hệ trẻ thiên tài của gia tộc, làm sao phải đánh với lũ nhóc con hỉ mũi chưa sạch này chứ. Không phải đại thiếu gia xem thường đệ tử chúng tôi chứ!?!”
Hạo Thiên cười mỉa mai, nói
“....Đúng vậy, ta nào xem thường các ngươi đâu. Mà là.... Quá xem thường các ngươi ấy chứ. Đấu với các ngươi ta cử tiểu Bạch Vũ đi còn thấy quá sức với các ngươi ấy chứ”
Bạch Vũ lon ta lon ton chạy lên kế bên Hạo Thiên, cười tủm tỉm hỏi
“Thiên ca kêu đệ ạ? “
Hạo Thiên cười, xoa đầu Bạch Vũ nói
“Tiểu Vũ ngoan, thấy các vị ca ca tỷ tỷ muội muội kia không, đệ đấu với họ một lát nhé. Nhớ nhẹ tay thôi kẻo họ chết đấy! “
Bạch Vũ khuôn mặt ngây thơ một bộ nghiêm túc, nói
“Tiểu Vũ nhớ rõ rồi! “
Đường Chiến lúc này mới nói
“Cái này.... Cái này.... Có phải hơi... “
Tên lúc nãy lại như la lên,
“Đại Thiếu Gia ngài xem thường chúng tôi đến như vậy sao! Lại đưa ra một đứa nhóc mới 7 tuổi đi đánh nhau với đám chúng tôi, ngài muốn nó bị hành cho chết à? “
“Câm miệng!”
Hạo Thiên một bộ lạnh lùng, ánh mắt như ghim từng cây đinh vào người tên này, nói
“Ta đã cho ngươi nói sao? Lại dám trước mặt ta la hét, vậy được rồi, lấy ngươi làm người khởi động cho tiểu Vũ vậy. Mau tiến ra đi”
Tên này khuôn mặt run sợ khi nghe câu “câm miệng” khi nãy, đổ mồ hôi lạnh bước ra. Vẫn còn mạnh mồm nói
“Vậy đại thiếu gia đừng có hối hận đấy!”
Bạch Vũ nhẹ nhàng bước ra, cười nói
“Xin chào vị ca ca này, đệ là Bạch Vũ”
Tên này la làng lắm mồm nhưng vẫn rất lịch sự, nói
“Chào đệ, ta là Đường Suy, ta sẽ nhẹ tay”
Bạch Vũ cười hì hì, đứng đối diện Đường Suy. Đường Chiến đứng chính giữa cả hai, lùi ra sau vài bước, miệng hô
“Chuẩn bị..... Bắt đầu”
Đường Suy giành thế tấn công, chân nhanh nhẹn phi lên, rút ra thanh kiếm bên hông mình. Một ty cầm kiếm một tay tạo kĩ năng, từng quả cầu lửa xuất hiện, nhìn hình dáng của quả cầu. Biết chắc đây là mới học được không lâu, mana dao động rất nhiều khi tạo nên chiêu thức, nhìn thấy bề mặt cầu có nhiều đường gấp khúc đứt đoạn, chiêu này cao lắm mới cấp 3 mà thôi. Quá yếu rồi!
Bạch Vũ một bộ tươi cười vẫn giữ nguyên, thanh kiếm đâm tới, tay trái nhẹ đưa lên, chặn đứng thanh kiếm đang chém ngang qua, Bạch Vũ mỉm cười nói
“Vị ca ca này, bữa trưa ăn không no ư, sao lại yếu thế này!? “
Trước ánh mắt kinh ngạc của biết bao nhiêu người, Bạch Vũ một chưởng đánh tới, đánh bay đi Đường Suy còn chưa kịp tung đòn, văng xa một đoạn, tạo nên đường đất bị cào đi thẳng tắp tới chỗ Đường Suy. Bạch Vũ lại cười nói
“Ô, đệ xin lỗi nhé. Đệ đã kìm lại hết mức rồi, mà sao ca văng xa vậy”
Đường Suy bất tỉnh, Bạch Vũ mỉm cười, Đường Chiến cùng toàn thể đệ tử ngây người nhìn, nhìn một cậu nhóc mới 7 tuổi ra tay 1 chiêu đánh cho đối thủ bất tỉnh, 1 chiêu nhẹ nhàng khiến đối thủ không còn khả năng chiến đấu. Đường Chiến rốt cuộc hiểu lời Hạo Thiên nói lúc nãy. Đưa đứa nhỏ này ra đấu, quả thật quá sức với đám đệ tử của mình rồi.
“Mau... Mau khiên người vào trong nghỉ ngơi”
Đường Chiến hô lên, tất cả đệ tử hoàn hồn lại, nhanh chóng thực thi mệnh lệnh. Hạo Thiên chán chường, quơ tay nói
“Các ngươi tiếp tục đấu đi. 10p sau ta quay lại, tiểu Vũ đệ nhẹ tay thôi đấy”
Tiểu Vũ một mặt ngây thơ, làm động tác người lính khi nghiêm, nói
“Tiểu Vũ đã rõ”
Hạo Thiên gật đầu, cả 3 người Hạo Thiên, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt biến mất tại chỗ. Đường Chiến còn chưa kịp hỏi người định đi đâu thì Hạo Thiên đã biến mất tại chỗ. Thiên Tuyết ngồi trên ghế nũng na nũng nịu, giận dỗi “hừ” một tiếng nói
“Ca ca lại đi bỏ ta nữa rồi! “
Đám nhóc phía sau cũng không nói gì, chỉ cười ha ha trêu trọc Thiên Tuyết. Minh Kỳ nhìn Đường Chiến, nói
“Đường Chiến lão sư có thể tiếp tục”
“À... Ừ”
Đường Chiến quay sang đối đám đệ tử nói
“Người tiếp theo..... “
.................
Bên trong không gian hệ, 3 người Hạo Thiên đang bên trong phòng tập luyện, dưới chân họ là cái xác của tên áo đen bị Hạo Thiên giết lần trước. Cổ bị bóp nát, máu chảy ra loang lỗ khắp nơi, xác hắn được Hạo Thiên phủ một lớp băng mỏng, nguqng không cho quá trình thối rửa xảy ra, hiện tại thì cậu đã giải trừ nó. Hạo Thiên đưa tay lột chiếc khăn đen chùm mặt của tên này. Khuôn mặt cũng khá khôi ngô, da trắng trẻo, ánh mắt đặc biệt sắc bén, mái tóc màu xanh đậm, khuôn mặt cũng còn trẻ, không giống như lời cha nói, tên này trẻ hơn so với miêu tả. Còn hình xăm trên cổ.... trên cổ.... cổ... cái cổ đâu mất rồi!?!..... À rồi, bị mình bóp nát rồi còn đâu nữa.
Hạo Thiên tay đặt trên trán, vẻ mặt không nói nên lời. Tiểu Siêu kế bên nói
“Chúng ta có thể xem thông tin hắn thông qua kí ức mà! “
Hạo Thiên gật đầu. Câi chiêu xem kí ức người khác này là của An Lam Nguyệt chỉ cho cả hai trong quá trình tập luyện trước. Chiêu này cũng không quá khó, hay nói là, không quá khó đối với cả hai thôi, còn đối với người khác đó là một chiêu thức cấp cao.
Hạo Thiên đặt tay lên trán tên này, từ từ nhắm mắt lại. Trong dòng chảy kí ức, Hạo Thiên từ từ xuyên qua một đường dài trắng xóa, lại bất thình lình đứng lại khi gặp một bức tường chắn ngang. Đây là bức tường ngăn không cho ngoại lực khác tiến vào, nhưng muốn chặn Hạo Thiên?
“rầm”
Tiếng sụp đổ của bức tường vang lên, đương nhiên điều này chỉ có Hạo Thiên biết mà thôi. Giải quyết vật cản, Hạo Thiên bắt đầu tiến vào trong.
Quá nhiều... Quá nhiều dòng chảy kí ức đang chạy trong này. Nó cứ thi nhau mà lượn tới lượn lui khắp nơi, đan xen với nhau, lũ lượt chạy. Hạo Thiên nhấc từng bước, vừa đi vừa xem từng chi tiết một. Đôi lúc lại muốn tiến lên xé rách những mảnh kí ức này, thật sự tức giận!
Sau khi xem xong, Hạo Thiên liền trở ra, cả quá trình diễn ra trong 15p. Có thể tóm tắt nội dung cần thiết như sau, tên này tên là Khung San, lv 210, đệ tử của một lão già tên là Minh Nhiên lv 400, trên cổ cả hai đều có hình xăm đầu cọp đen. Tổ chức tên Hắc Hổ, một tổ chức nằm ở phía Nam của nước Lisanet, nơi đó chỉ toàn là sa mạc, tổ chức nằm dưới lòng đất, và có mật đạo thông xuống đấy. Tổ chức này được vua của nước Lisanet nhờ vả, cùng hắn tấn công nước Gone và ám sát cha cậu. Nhưng không may rằng lão ta đã không thành công mà còn để cho cậu biết được mọi chuyện, diệt cả đội quân của lão ta. Hạo Thiên lúc nãy tức giận bởi vì sự tàn ác của chúng, đi đường gặp ai nhìn chúng, hay ai vô tình đụng vào người chúng liền giết! Quá vô lý rồi. Bởi vậy Hạo Thiên mới tức giận, nhưng cố nén lại.
Hạo Thiên từ từ mở mắt, An Lam Nguyệt và tiểu Siêu liền xúm vào hỏi
“Sao rồi, tìm ra manh mối gì chưa? “
Hạo Thiên gật đầu, kể lại đầu đuôi tất cả những gì cậu thấy cho cả 2 nghe. Cả 2 gật đầu, vẻ mặt cũng không quá nghiêm trọng, nhưng khi nghe tới đoạn tàn sát vô lý như vậy, liền cảm thấy tức giận. Mặc dù họ cũng có giết người, nhưng không phải vô lý như vậy, cái tổ chức đó, xong rồi!