Hạo Thiên dẫn đầu thông thả ra ngoài trước, Tử Kiệt, Lăng Giang Tuyết và tiểu Siêu nhanh chóng đi theo sau. Cha mẹ Hạo Thiên nghe có địch tới thì lo lắng đứng ngồi không yên, lại nghe Hạo Thiên bảo ở yên trong này, ai lại có tâm trạng đó cơ chứ? Cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Đi được khoảng vài mét thì cảm nhận được sự rung động của mặt đất, hẳn là kéo cả 50 vạn quân đi nên mới như vậy đi, mặt đất rung động cũng thật là kịch liệt mà.
Hạo Thiên đi đầu, tới trước cửa lại nhìn lên, thấy An Lam Nguyệt và Hoa Vô Khuyết đang ngồi trên đó, An Lam Nguyệt thong thả thong dong, không lo lắng gì. Hoa Vô Khuyết cảm nhận địch tới, lại nghe tiếng bẩm báo lớn vừa rồi, đương nhiên thân làm một tướng quân sẽ rất lo lắng. Muốn phi thân xuống dưới mà nghênh địch nhưng bị An Lam Nguyệt cản lại, nghe loáng thoáng là...
“Huynh yên tâm đi, đừng lo gì cả. Mọi chuyện đã có Thiên Thiên lo rồi, chúng ta chỉ cần ngồi ở đây mà xem chuyện hay sắp diễn ra thôi “
Lại nghe Hoa Vô Khuyết nói, giọng điệu vô cùng lo lắng
“Làm sao ta có thể thong thả được, địch đã đánh tới đây rồi... “
“Bây giờ huynh làm sao? Không tin ta thì thôi đi. Không tin Thiên Thiên luôn sao? Đệ ấy rất mạnh, huynh không nghe người ta nói rất nhiều về chiến tích của đệ ấy sao?.... Ý, Thiên Thiên ra rồi kìa”
Hạo Thiên cũng chẳng muốn nghe mãi, lướt tới trước mà rời đi. Cả 4 người phi thẳng ra ngoài, lao đi thật nhanh chóng, trước khi đi Hạo Thiên còn truyền âm
“Tỷ, giữ cha mẹ đệ lại. Tạo một màn chắn giúp ta “
“Được”
Truyền âm xong, Hạo Thiên yên tâm lao đi thật mau, đi một đoạn cách quân doanh khoảng 2 km thì dừng lại, ngoảnh đầu nhìn. Lại thấy An Lam Nguyệt phi xuống chặn lại cha mẹ Hạo Thiên, hai bên nói qua nói lại gì đó, khoảng cách khá xa nên không nghe rõ lắm nhưng căn bản nội dung đối thoại là An Lam Nguyệt ngăn cha mẹ Hạo Thiên, nói họ phải tin Hạo Thiên cái này cái nọ, rồi lại bảo nếu tình hình trở xấu thì sẽ không ngăn họ lại nữa, đại loại như vậy đi.
“Rầm... Rầm... Rầm.... “
Lúc này, lại nghe thấy tiếng di chuyển ngày càng gần hơn, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Hạo Thiên hàng vạn người, kéo dài hơn vài km theo chiều ngang. Dòng người xếp hàng ngay ngắn, thẳng tấp với nhau, rất có quy củ. Quân lính trang bị vũ khí đầy đủ, tân trang rất hiện đại, có chuẩn bị trước rất kĩ càng.
Có vẻ tên đứng đầu đã thấy bốn người Hạo Thiên từ vị trí trên cao, còn cách cậu khoảng 1 km thì cho dừng lại.
Nơi vị trí trên cao này là một chiếc xe hạng nặng, giống một chiếc xe tăng nhưng lớn hơn, cao tới chục mét, bên trong 1 người lái, xe hình chữ nhật, có ba nòng bắn liên tiếp, sức công phá cao, 20 viên đạn trên 1 giây.
Trên nóc xe đó, có 3 con người, 1 nữ và 2 nam, 1 người đàn ông trung niên tuổi tầm 40 mấy 50, 1 người đã già cũng tầm 60 mấy hơn rồi, 1 nữ tuổi mới chỉ 40, nhưng trông vẻ ngoài trẻ hơn bên trong rất nhiều, dáng người thanh nhã, yêu kiều, yểu điệu, tướng đứng rất chi là kiêu ngạo, đôi mắt liếc nhìn xuống như nhìn sâu bọ, cỏ rác không đáng nhắc tới.
Hạo Thiên nhìn sơ qua một lượt, nữ tên Bách Nhã, lv 340, 45 tuổi, hỏa hệ thuộc tính, phó tướng quân Lisanet. Người đàn ông trung niên tên Bách Nam, 56 tuổi, lv 350, thủy hệ thuộc tính, Đại tướng quân lisanet. Còn lão già tên Minh Niên, lv 398, 65 tuổi, phong hỏa song hệ thuộc tính. Hừm, Minh Niên? Cái tên quen thật, hình như là nhị trưởng lão của Hắc Hổ tông. Lần này không cử thủ lĩnh quân đoàn gì đó đi mà lại cử nhị trưởng lão luôn à? Muốn đánh nhanh thắng nhanh hay gì?
Hạo Thiên cười nhạt, lại nghe Bách Nam hừ lạnh, lớn tiếng khinh thường
“ Hừ! Nước Gone mạnh mẽ ngày xưa, hôm nay lại cử 4 tên oắt con ra chiến trường. Quá nhục nhã”
Ánh mắt hắn nhìn xuống đầy vẻ khinh thường, như nhìn cỏ rác mà ra. Nhìn một cái liền liếc sang chỗ khác, làm như nhìn lâu sẽ bẩn mắt không bằng. Lại nghe Bách Nhã giọng hí hửng
“Đại ca, 3 tên nhóc đó cũng đẹp trai đấy, đừng giết chúng. Bắt sống đem về làm nô lệ cho muội “
Lại thấy Bách Nam gật đầu nói
“Được, ta sẽ bắt sống chúng cho muội “
Nghe tới đây, Lăng Giang Tuyết trán nổi gân xanh, tay run run. Hạo Thiên nhìn sang, biết Tuyết nhi của cậu sắp hành động rồi. Lại nhỏ giọng
“Muội có muốn khởi động một chút? “
Lăng Giang Tuyết gật đầu, nói
“Muội lâu rồi không đánh nhau. Huynh nhường chúng cho muội đi “
Hạo Thiên gật đầu, bảo
“Được. Bắt đầu với chiếc xe đó “
“Rắc... Rắc... Rắc.... “
Lăng Giang Tuyết bẻ răng rắc, ánh mắt khinh thường nhìn đám quân lính, nụ cười lạnh tiến lên phía trước.
Lại nghe Bách Nhã khinh thường nói
“Đại ca, huynh giết con ả đó đi. Bắt 3 tên kia cho muội “
Lăng Giang Tuyết thoắt cái khoảng cách đã rút ngắn chỉ còn 3 mét, xuất hiện ngay trước chiếc xe hạng nặng, một giọng giẫn dữ vang lên
“Người đâu, lái xe cán chết cô ta đi”
“Brừm... Brừm... Brừm... “
Chiếc xe khởi động, nhưng không một chút nhúc nhích, đứng yên tại chỗ, lại nghe tiếng quát tháo vang lên
“Sao còn không di chuyển, tên nào lái xe trong đấy “
“Cách”
“đại... Đại tướng quân... Xe... Xe... Xe không di chuyển được, có gì đó chặn đứng chiếc xe lại rồi... “
Bách Nam chạy ra phía trước, nhìn xuống dưới. Thấy Lăng Giang Tuyết đứng ngay bên dưới, bàn tay đặt lên bề mặt xe, nhìn như đơn giản nhẹ nhành nhưng thật ra lại nặng nề vô cùng, chặn đứng sự di chuyển của chiếc xe. Bách Nam gương mặt cứng đờ, Minh Niên thì nheo mày, chiếc xe này khối lượng cũng phải 5 tấn, một cái đặt tay liền chặn đứng chiếc xe, sức mạnh gì đây?
Lại nghe Bách Nhã nói
“Nhất định là do chiếc xe bị hư rồi, về phải trị tội.... “
“Rầm.... Rầm... Rầm.... “
Chiếc xe bị một đấm chấn cho vỡ nát, từng mảnh vụn của xe rơi rớt ra, rơi choang choang dưới đất, tên lái xe lv thấp, tránh không kịp mà bị đè chết, Bách Nhã và Bách Nam bị chấn cho hết hồn, nhảy đi nơi khác, Minh Niên lv cao phản xạ cực nhanh, mau chóng phi thân lơ lửng trên cao nhờ phong hệ. Đám quân lính đứng gần bị những mãnh vỡ văng trúng, người chết kẻ bị thương, xôn xao hỗn loạn cả một vùng rộng.
Lăng Giang Tuyết 1 nấm tung ra, trực tiếp đánh vỡ chiếc xe, khiến bao quân lính hoảng sợ chen lấn nhau mà lùi ra xa, Bách Nhã và Bách Nam kinh người. Chiếc xe đó cũng 5 tấn, 1 đấm liền nát tan tành, có còn là con người không vậy?
Lăng Giang Tuyết đánh xong, mắt liếc xe Bách Nhã, thoắt cái xuất hiện trước mặt ả ta, tay đưa ra bốp lấy cổ ả, lạnh giọng
“ Trở về? Ngươi nghĩ mình còn có thể trở về sau khi đến đây sao? Lại còn dám có ý nghĩ bắt phu quân ta, bắt con ta, bắt biểu đệ của ta, ngươi hết muốn sống rồi! “
“Mau buông... “
“Rắc”
Tiếng la thất thanh của Bách Nam vang lên, nhưng la lên chưa hết câu thì cổ của Bách Nhã đã bị bẻ ngang, mắt trợn trắng, toàn thân cứng đờ, treo lơ lửng trên tay Lăng Giang Tuyết.
“Bịch”
Lăng Giang Tuyết thả Bách Nhã rơi xuống đất, Bách Nam khuôn mặt tức giận, lao thẳng về phía Lăng Giang Tuyết, một kiếm bằng băng lạnh giá tung ra, đâm thẳng về phía cô, nhưng.....
“Rắc... Rắc... Rắc... “
khoảng cách chỉ còn nửa mét thì kiếm băng vỡ vụn, tay của Bách Nam bị chấn cho vỡ theo, từng mô da thịt trên tay rỉ máu, tay cong vòng về sau, khuôn mặt tái méc, hoảng sợ tháo lui.
Lăng Giang Tuyết liếc mắt nhìn, một bước tiến tới liền áp sát Bách Nam, khiến gã hoảng sợ còn thêm hoảng sợ. Một đấm tung ra, cái này khẳng định nát đầu, nhưng...
“Bốp”
“Đùng”
Lăng Giang Tuyết nấm đấm không trúng đầu Bách Nhã mà trúng một đấm khác đưa ra đỡ, vô đứng yên tại chỗ nhưng có 2 con người lại vang xa cả chục mét sau nấm đấm của cô. Minh Niên bàn tay tê rần, sưng lên đỏ chót, tay run rẩy không ngừng, tưởng chừng như mất cảm giác luôn rồi. Bách Nam thoát được 1 kiếp nạn, không ngừng cảm tạ Minh Niên.
Lăng Giang Tuyết mắt trừng chúng, ý định tiến lên trước, lại nghe gọi
“Tuyết nhi, muội có thể trở về. Chuyện sau để ta giải quyết “
Lăng Giang Tuyết khuôn mặt đáng sợ lập tức thu diễm lại, quay sang Hạo Thiên mỉm cười bảo
“Được, nghe theo huynh. “
Hạo Thiên gật đầu, Lăng Giang Tuyết thoắt cái xuất hiện bên cạnh Hạo Thiên, bàn tay nắm lấy tay cậu, mỉm cười rất tươi, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, chuyện vừa rồi cũng không phải do cô làm, cô một mặt ngây thơ không biết gì, quay về bên cạnh cậu...