Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 185: Chương 185: Tương đối rẻ




Minh Thi từ sau sự việc ở Dược gia, tâm trạng lúc nào cũng tệ, cho đến hiện tại càng thêm tệ khi đám người này dám mở miệng thất lễ với Hạo Thiên.

Minh Thi ra tay không chút nhân từ, từng tên từng tên một bị đánh bay đi nhưng phạm vi đảm bảo không rơi ra khỏi sàn đấu, từng tiếng la hoảng thất thanh vang lên.....

“Aaaa...”

“Tên đó là quái vật sao?”

“Mau chạy đi”

“Né ra, nó tới kìa”

“Chạy, mau chạy đi”

................

Minh Thi nụ cười tàn độc hiện lên, lôi đầu từng tên có ý định chạy. Hai tay nắm lấy đầu của hai tên, khuôn mặt lạnh lùng nói

“Muốn chạy sao? Các ngươi nghĩ có khả năng thoát? “

“Aaaaaa”

Hai tên trong tay Minh Thi bị nắm quật mạnh xuống đất, nghe được cả tiếng sương xườn gãy vụn ra. Đám con lại xanh mặt, Minh Thi lại từng bước từng bước tiến lên, xông thẳng về phía trước,...

“Bốp”

“Bịch”

“Rắc”

“Binh”

“Rầm”

......................

Một nửa số tên bị đánh cho không còn nhúc nhích được, phần chân của chúng bị Minh Thi thẳng tay bóp nát ra, máu tươi ướt đẫm phần chân. Tên nào tên nấy mặt xanh lè, mắt trợn trắng, toàn thân run rẩy, nước mắt chảy ròng rã.

Minh Thi lại tiếp tục tiến lên, đám người chạy loạn, tìm đường chạy khỏi sàn đấu, nhưng đi được một đoạn thì lại bị Minh Thi nắm đầu quăng ngược trở lên như bao cát. Chúng tụ lại một chỗ, run rẩy, hoảng lên mà tung chiêu bừa bãi, nhắm mắt nhắm mũi mà làm, cũng không để ý có trúng ai hay không. Nhiều tên còn tự đánh trúng đồng đội của mình, Minh Thi cười khinh chúng, lại tiến lên trước....

Đám người quan sát, mồ hôi đổ ròng rã ướt đẫm cả áo, sợ hãi run rẩy, nhiều người còn té khụy xuống. Đây còn là trận luận bàn sao? Nghiêng về một phía, lại còn là sự tàn sát không khoan nhượng, đây còn lại một đứa nhóc sao? Sao nó lại tàn ác như vậy được chứ? Lại có..... Tất cả nhất loạt nhìn Hạo Thiên, khuôn mặt cậu không chút biểu cảm, chỉ có sự lạnh lùng của một tản băng lớn. Nhìn xuống sàn đấu còn mang vẻ chán chường, như thể đang xem một trò hề không đáng để tâm. Sao lại có người vô cảm tới như vậy chứ?

Dược Tuấn Lão, khuôn mặt hoảng sợ, lo lắng nhìn Minh Thi. Đứa đệ đệ của cậu giờ đây đã không còn như lúc nhỏ nữa, nó đã trở nên mạnh hơn, lạnh lùng hơn và thậm chí là tàn sát hơn hết thảy. Ninh Dịch kế bên cũng không biết an ủi thế nào, chỉ im lặng đứng cạnh ca ca mình, lặng lẽ chờ đợi đỡ lấy Dược Tuấn Lão nếu ca ca sốc quá mà ngất đi. Hoa Xuân Long ngồi cạnh Hạo Thiên, thi thoảng còn cảm nhận được sự lạnh lùng toát ra từ Hạo Thiên, có lúc không tự chủ được mà run rẩy một chút, còn không tự chủ mà né sang một chút. Hạo Thiên chẳng thèm quan tâm xung quanh làm gì tiếp tục xem.

Minh Thi phía dưới, đang từ từ nghiền nát chân từng người một, lại nghe thấy tiếng la thất thanh vang lên từng hồi. Rốt cuộc, vẫn có người không nhịn được mà hành động.....

Hải Lão tiến ra, quỳ rạp xuống trước mặt Hạo Thiên, nói

“cầu xin ngài Phiên Thiên tướng quân, như vậy đủ rồi ạ. Như vậy đã đủ để chứng minh rồi ạ, dù sao tất cả đều là những cận vệ của các vị quan chức và cũng là một phần của đất nước này, họ cũng có nhiệm bảo vệ đất nước, cũng là một phần nhân lực cho quân đội. Ngài... Ngài phế tất cả rồi thì quân đội sẽ thiệt hại nghiêm trọng đấy ạ”

Hải Lão phía dưới cúi đầu, khẽ ngước lên một chút để nhìn, lại hoảng sợ cúi xuống. Hạo Thiên khuôn mặt nhăn lại, sự lạnh lùng càng nâng cao, cộng thêm sự trầm lắng xung quanh, sát khí tỏa ra, Hạo Thiên nói

“Quân đội hiện tại đã có lực lượng của ta chủ chốt, ông không cần phải lo lắng làm gì. Còn việc luận bàn, chúng chẳng phải rất khinh thuờng ta sao, chúng không muốn chấp nhận ta cơ mà. Ta chỉ là chứng minh mà thôi”

Lời Hạo Thiên vừa nói ra, khiến tất cả sợ hãi, nhưng vì muốn bảo toàn mạng sống của cận vệ. Nhất loạt quan chức quỳ xuống theo Hải Lão, cầu xin

“Xin Phiên Thiên tướng quân tha tội, chúng tôi sai rồi”

Hạo Thiên khuôn mặt vẫn không đổi, nói

“Sai rồi? Nếu các ngươi ngay từ đầu đồng ý với chức vị của ta, thì đã không có chuyện xảy ra như hiện tại rồi! Bây giờ nói các ngươi sai rồi, có hiệu quả gì sao? “

“tha mạng... Tha mạng cho ta đi... Aaaaaaa”

Tên cuối cùng bị Minh Thi bẻ gãy chân, Minh Thi lạnh lùng phủi tay, quay lưng bước xuống khỏi sàn đấu, đến trước mặt Hạo Thiên, cúi đầu nói

“Nhiệm vụ hoàn thành thưa chủ nhân”

Hạo Thiên gật đầu, nói

“Ngươi trở lại với bọn nhóc đi”

Minh Thi lại cúi đầu, sau đó quay đi. Hạo Thiên lại nhìn đám người, nói

“Bây giờ xong rồi, các ngươi lôi xác chúng về đi. Hôm nay chừa cho chúng nửa cái mạng đã là may lắm rồi”

Đám quan chức nhìn đám thuộc hạ của mình đang nằm rên rỉ mà xót lòng, đám người lại nhớ đến các gì, không chịu đi mà quay sang quỳ rạp xuống, đầu dập xuống đất, nói

“Chúng tôi biết tội của mình rồi, cầu xin Phiên Thiên tướng cứu lấy họ”

Hạo Thiên lại nhìn, cơ thể không động, ngược lại ánh mắt càng tàn khốc hơn. Hoa Xuân Long kế bên, biết được các nhân tài này cũng có điểm quan trọng, hạ mình nói

“Phiên Thiên tướng quân, ngài chi bằng rủ lòng thương xót, cứu lấy họ đi hay là ngài nể mặt ta cũng được”

Hạo Thiên khuôn mặt hơi nhích sang nhìn Hoa Xuân Long, biểu thị rõ câu “ mặt ông có gì cho ta phải nể sao?”, nhưng cũng gật đầu, nói

“Hôm nay ta coi như nể mặt Thiên đế, cứu lấy đám chó của các ngươi một mạng.”

Đám người mừng rỡ, lại đồng thanh nói

“Tạ ơn Phiên Thiên tướng”

Hạo Thiên lại một mặt lạnh lùng, nói

“Các ngươi có thể tới Nghịch Thiên công hội mua Hoàn Cốt đan để trị cho chúng.... “

Mọi người nghe Hạo Thiên nói mà ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn nhau. Phượng Cẩn Minh thay mặt đám hạ quan nói

“Xin hỏi Hoàn Cốt đan là đan dược gì? Chúng tôi ngu muội nên chưa từng nghe qua? “

Hoa Xuân Long kế bên cũng thắc mắc, nước ta trước nay có đan dược nào tên Hoàn Cốt đan sao? Liền hỏi

“Đúng vậy, Hoàn Cốt đan là đan dược như nào? “

Hạo Thiên mặt lộ rõ vẻ khinh thường, không muốn nói thêm, nhưng vẫn chừa cho Hoa Xuân Long chút mặt mũi mà nói

“Hoàn Cốt đan - tên như ý nghĩa, có tác dụng hồi phục xương gãy lại với nhau, cho dù nó có nát ra nhưng vẫn có khả năng gắn lại, điều kiện là vết thương không quá 2 canh giờ, quá 2 canh giờ rồi thì các ngươi cưa bỏ cái cánh tay hay chân bị gãy, nát đi luôn là vừa rồi. Đan dược này chỉ bậc 1 cấp 10 mà thôi, giá cũng tương đối rẻ, chỉ 15 vạn linh tệ một viên”

Cái gì? Một viên đan dược bậc 1 cấp 10 mà tận 15 vạn linh tệ một viên, ngươi lấy dao cắt cổ ta luôn đi nè. Giá trên trời mà bảo tương đối rẻ, tuy nó nghe thật thần kì đấy, nhưng đây là loại đan dược chúng ta lần đầu nghe nói, sao chắc được nó hiệu quả chứ? Ngươi có phải ăn cướp ngoài đường không vậy? Đám người nhất loạt gào thét trong lòng, Phượng Cẩn Minh miệng lắp bắp nói

“Thưa... Thưa Phiên Thiên tướng, đan dược này có thể giảm bớt không? Cái giá này e là có hơi... “

Hạo Thiên vẫn giữ y nguyên khuôn mặt vô tâm, nói

“Một xu cũng không bớt, mà ta nói luôn này, đừng có cái ý nghĩ mà ra chỗ khác mua, đây là đan dược độc nhất do ta luyện chế ra, các ngươi lục tung cả cái đại lục này ra cũng không có người biết phương pháp điều chế đâu. Còn nữa, đã trôi qua gần 1 canh giờ rồi, để càng lâu bọn chúng càng đau mà quá trình hồi phục lại càng hạ thấp. Các ngươi muốn sao thì tùy!”

Phượng Cẩn Minh miệng giật giật, cố nở nụ cười cảm ơn, nói

“Tạ ơn Phiên Thiên tướng.... Chúng thần xin lui”

Hạo Thiêb xua tay, đám người lập tức cho người tới, khiên thuộc hạ của bọn chúng đi. Hạo Thiên cười khinh, xen vào đó là nụ cười thâm sâu khó lường.

Khi tất cả đã đi khỏi, chỉ còn lại người quen. Hải Lão, Hứa Huyền Khang, Doãn Bằng cũng đã xin cáo lui, hiện tại chỉ còn những người thân thuộc nhất. Hoa Xuân Long ngồi kế bên Hạo Thiên, khuôn mặt vội vã nói

“Đan dược đó thật sự hiệu quả như vậy sao? “

Hạo Thiên gật đầu, nói

“Nếu di trượng có hứng thú liền tặng cho ngài một viên”

Hoa Xuân Long kinh ngạc, 1 viên đan dược 15 vạn, có công dụng thần kì như vậy, nói tặng liền tặng sao? Giàu như vậy, đan dược thần kì mà cứ như kẹo bán ngoài đường, cháu ta cũng quá hào phòng rồi a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.