“Mau dừng lại! Đám người cái ngươi lại đang ăn hiếp người khác đấy à”
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, thu hút sự chú ý của đám người. Tên này vừa xuất hiện, đám người trong đây liền tỏ vẻ lấy lòng cậu ta. Tên đô con đầu trọc bị Minh Kỳ giẫm nát chân, tỏ vẻ đang thuơng như mình là người bị hại, nói
“Thạch ca, Phương ca. Hai huynh xem, hắn đánh ta thành như vậy, ta không thể báo thù sao?”
Người tên Thạch ca nhìn tên đô con, biết tổng hắn quá rồi, lơ hắn đi mà nói
“Ta biết ngươi quá rồi. Không gây sự với người ta trước thì người ta làm sao mà đánh ngươi cơ chứ. Mau vào trong mua Hoàn Cốt đan, để lâu quá thì ngươi chặt bỏ cái chân của mình luôn đi”
Tên đô con xanh mặt, nhanh chóng kêu đáp đàn em của mình đỡ hắn đi. Còn hai người tên Thạch ca và Phương ca ở lại, tiến tới gần Minh Kỳ, cười vui vẻ nói
“Cậu nhóc này, cho bọn huynh xin lỗi nhé. Tên vừa rồi hắn lúc nào cũng thế, bị đánh mãi mà không chừa. Đệ không sao chứ? “
Minh Kỳ mặt lạnh lùng quay sang nhìn, ánh mắt lạnh băng. Còn hai người Thạch ca và Phương ca thì đơ người, ánh mắt kinh ngạc, lắp bắp nói
“Là... Là..... “
Minh Kỳ nhếch mép cười, nói
“Ồ, đây chẳng phải là Tam Thạch và Xích Nam Phương sao? Lần trước đấu với nhau còn bây giờ đã trở thành bạn bè rồi à”
Tam Thạch và Xích Nam Phương, hai cái người mà lần trước rảnh rỗi quá không gì làm, rủ nhau đi oánh lộn rồi còn đánh tới nỗi cả 2 cùng bất tỉnh. Nay lại làm bạn bè với nhau, đồng đội của nhau.
Tam Thạch chân tay run rẩy, quỳ xuống đất. Xích Nam Phương phản ứng chậm hơn một chút, nhưng cũng nhanh chóng quỳ xuống cả hai lắp bắp, lúng ta lúng túng nói
“Cung nghênh đại nhân trở lại!”
Minh Kỳ cười cười nói
“Đứng dậy đi. Ta hiện tại có việc nên đi trước đây”
Tam Thạch và Xích Nam Phương gật đầu Minh Kỳ thì quay lưng bỏ đi, cả 2 người thở phào ra, nhẹ nhõm đi, nào ngờ Minh Kỳ quay lại, nói
“Này”
“Vâng”
Cả 2 giật mình, run rẩy nói. Minh Kỳ khuôn mặt trầm xuống, giọng lạnh lùng nói
“Đám lúc nãy, bảo chúng bỏ đi cái thói đó. Nếu lần sau để ta bắt gặp nữa, không chỉ tước đi tư cách làm thành viên công hội mà còn phế bỏ chúng! “
Nói xong liền quay đi, Tam Thạch và Xích Nam Vương lập tức nói “vâng”
Đợi khi Minh Kỳ đi khỏi, cả 2 lại một lần nữa thở phào nhẹ nhõm. Không khí lúc nãy căng thẳng vô cùng, cả 2 cứ thấp thỏm không yên, sợ hành động của mình sẽ làm Minh Kỳ tức giận. Nhưng hiện tại may rồi, cả 2 vẫn sống và không sao cả.
Tam Thạch ngồi xuống bàn, hơi thở dồn dập. Đám người ở đây suốt nãy giờ cứ ngơ ngác nhìn, tại sao hành động của Tam Thạch và Xích Nam Phương lại kì lạ như vậy? Không hiểu nổi, chỉ là một thằng nhóc con thôi mà, có gì phải sợ như vậy cơ chứ?
Một tên vẫn không giữ được sự tò mò, hỏi
“Thạch ca, cái tên nhóc lúc nãy là ai vậy? Sao hai người lại gọi nó là đại nhân? “
Tam Thạch ánh mắt tức giận quay sang nói
“Ta vả vào mặt ngươi bây giờ. Mau sửa cách nói lại, các ngươi không để ý thấy bông tai của ngài ấy à? “
Cả đám ngơ ngác, suy nghĩ một hồi. Tên lúc nãy lại nói
“Bông tai? Bông tai thì làm sao, nó có màu tím nhưng có gì quan trọng à? “
Tam Thạch đến cạn lời với tên này, bắt đầu giải thích
“Trong hội chúng ta chia làm 3 màu nâu, vàng và trắng. Cứ hoàn thành đúng chỉ tiêu nhiệm vụ là có thể tăng cấp số cánh hoa trên áo. Nhưng các ngươi có biết trên 3 màu này còn có các màu khác hay không? “
Tất cả cùng đồng loạt gật đầu, Tam Thạch lại nói
“Trên tất cả còn có các màu theo thứ tự thấp đến cao là vàng, đen, xanh biển, tím và đỏ. Vàng này không phải là số cánh hoa trên áo mà là bông tai. Mà người ban nãy bông tai màu gì các ngươi có biết? “
Tất cả cùng nhất loạt nói “màu tím! “
Tam Thạch lại nói
“Đúng, là màu tím. Chỉ sau hai đại nhân vật của chúng ta mà thôi. Mà công hội của chúng ta còn có một tên gọi dành cho các thuộc hạ dưới trướng hai đại nhân vật, các ngươi có nhớ đó là gì?”
Tất cả cùng nhau vận hết chất xám mà suy nghĩ, rồi bật ra một câu hết sức hùng hồn
“Hắc bang!”
Tam Thạch lại nói
“Đúng, chính là Hắc bang. Vị đại nhân vừa rồi chính là 1 trong những người của Hắc bang, các ngươi lúc nãy chính là xém chút đắc tội với một người của Hắc bang đấy! “
Tất cả tái mặt, không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh. Xanh mặt lại, sợ hãi ngồi yên tại chỗ, lúc nãy còn rất ồn ào, bây giờ lại im lặng đến bất thường luôn a.
Tam Thạch và Xích Nam Phương sau khi nói xong liền đứng dậy đi khỏi, nghe bảo là đi giao trả nhiệm vụ gì đấy. Bầu không khí vẫn tiếp diễn cho đến khi.....
“Bộp”
Giữa bầu không khí đang rất là yên tĩnh, ai nấy khuôn mặt xanh lét, đang suy nghĩ về hành động cười cợt của mình lúc nãy. Không biết là có đắc tội Minh Kỳ hay không, không biết chốc nữa Minh Kỳ ra rồi có xử bọn họ hay không? Bấy giờ, nhóm Hạo Thiên lại xuất hiện! Thống Trung đi phía sau, thấy bầu không khí sao yên tĩnh, liền nói
“Ây, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy? Sao mặt ai cũng xanh lè xanh lét vậy, có chuyện gì sao? “
Đám người không hẹn mà cùng quay lại nhìn, khuôn mặt lại một lần nữa tái đi. Há hốc mồm, mắt mở to ra, nhiều tên lấy tay tát thẳng vào mặt, còn có tên dụi dụi mắt, xem mình có phải là đang nhìn lầm hay không. Nhưng dù có làm bất cứ cái gì, thì hình ảnh vẫn là như vậy, không thay đổi chút nào cả.
Trời ơi, chuyện gì thế này? 3 đỏ, 6 tím và 2 không có bông tai. Mà, tận 3 đỏ, lúc nãy chẳng phải nói chỉ 2 sao? Sao bây giờ lại thành 3 rồi, chưa kể còn có tận 6 tím, hôm nay là ngày gì thế này không biết nữa. Sao toàn đại nhân vật xuất hiện thế này? Thống Trung hỏi, không ai trả lời mà chỉ một mực sợ hãi nhìn cả bọn, gãi gãi đầu, lại nói
“mọi người sao vậy? Có bệnh không đấy? “
Đám ngươi vội vã lắc đầu, đồng thanh
“Thưa, không có bệnh”
Thống Trung khó hiểu, nói
“thế sao lại sợ hãi như vậy, chúng ta có phải là ma quỷ đâu cơ chứ?”
Còn hơn cả ma quỷ a, Hắc bang các ngài hôm nay có phải mở tiệc không, sao lại tụ tập đông thế này, đã vậy còn có 3 đại nhân vật nữa a.
“Không... Không phải vậy... Chỉ là chúng tôi có hơi bất ngờ thôi... “
“A, đau chết ta rồi. Tên nhóc kia đâu mất rồi, các ngươi mau tìm nó cho ta”
Tên đô con lúc nãy lại xuất hiện với cái chân đã được chữa lành, lại hùng hồn đòi đánh người ta một lần nữa. Tên này thấy nhóm Hạo Thiên, liền bắt đầu giở thói
“Đám nhóc nào nữa đây? Sao hôm nay nhiều lũ oắt con quá vậy? “
Thống Trung tắt lịm nụ cười, đám người xung quanh liền sợ hãi. Lùi liên tục về sau, bám trụ lấy nhau, xanh mặt, tên đô con khó hiểu, quát
“đám các ngươi bị gì vậy? Lùi lại làm gì?”
Đúng lúc này, Tam Thạch và Xích Nam Phương đã trở lại, lại bắt gặp ngay nhóm Hạo Thiên đang đứng ngoài cửa, đối diện với tên đô con ban nãy. Chú ý sắc mặt của cả nhóm Hạo Thiên, ai nấy đều nhăn lại, chỉ có 3 người sắc mặt duy trì mãi không đổi là Hạo Thiên, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt, vẫn lạnh lùng, có cái nhìn mà ai cũng sợ, nhưng cả 3 ai cũng mang vẻ đẹp khiến người ta mê mẩn.
Tên đô con lại quát
“Nhóc con, mau tránh đường đi”
Tam Thạch và Xích Nam Phương lại một lần nữa sợ hãi, xanh mặt, tên này vẫn không chừa thói à, vẫn không biết sợ là gì. Lập tức, phi với tốc độ bàn thờ....
“Bốp”
“rầm”
“Cung nghênh các vị đại nhân quay lại! “
Cả 2 quỳ xuống, còn tên đô con thì.... Bị vả cho té sấp mặt trên sàn......