Sinh Con Xong Ly Hôn

Chương 50: Chương 50




Edit + Beta: Vịt

**** Nhân dịp hnay xoã xong tiếng Trung nên tui đăng thêm 1 chương dự phòng nè hehe. Kể mà thi IELTS cũng easy như này thì tui có phải đỡ buồn khổ không -.-

"Vậy chúng ta chỉ có thể quyết đấu."

"......"

Mạnh Vân Tinh sợ ngây người, nhìn Tạ Kế Hiên nghiêm trang, không giống nói đùa, y sững sờ hồi lâu không biết trả lời thế nào. Quyết đấu?? Là ý tứ mà y nghĩ sao??

Tạ Kế Hiên khí thế toàn khai, ôm cánh tay vắt chân, tự mình chân thành.

Mạnh Vân Tinh muốn khóc, theo đuổi ngôi sao còn phải quyết đấu sao? Giới fan lúc nào thì nghiêm khắc như vậy?

Y đang không biết như nào mới tốt, lúc này, Thẩm Gia Ngôn trở lại, Mạnh Vân Tinh mạnh mẽ thở phào. Mắt tha thiết nhìn Thẩm Gia Ngôn, chỉ cầu nam thần không nên để mình y lại nữa, y chấp nhận không đến, huhu.

Thẩm Gia Ngôn cầm tới không ít đồ ngon, đều là thư ký Hoàng ở quán cà phê bên cạnh Tân Nguyên mua, coi như là "đặc sản" của Tân Nguyên, bánh bao lưu sa coi như là tuyệt nhất.

(bánh bao lưu sa: bánh bao mà có nhân custard, lúc bẻ ra nhân sẽ chảy ra giống như cát chảy xuống)

Thẩm Gia Ngôn đưa bánh bao lưu sa cho Mạnh Vân Tinh, cười nói: "Vân Tinh nếm thử chút, ngon lắm." Đứa nhỏ bé như vậy đã bắt đầu làm việc không dễ dàng, còn nhiệt huyết viết cho cậu kịch bản ưu tú như vậy, Thẩm Gia Ngôn nhìn thế nào cũng thích, coi Mạnh Vân Tinh là em trai mà đối đãi.

Tạ Kế Hiên nhìn thấy, nói: "Tôi cũng muốn ăn bánh bao lưu sa."

Thẩm Gia Ngôn kỳ quái: "Vừa nãy hỏi anh nói không muốn ăn sao?"

Mắt Tạ Kế Hiên chợt lóe, "Vừa nãy không muốn ăn, hiện tại muốn ăn rồi."

"......"

Thẩm Gia Ngôn đưa bánh bao lưu sa cho anh, Tạ Kế Hiên ăn một cái, nhìn Thẩm Gia Ngôn cắm ống hút vào trà sữa đưa cho Mạnh Vân Tinh, nói: "Tôi khát."

"Anh muốn uống trà sữa sao?"

"Ừ." Tạ Kế Hiên gật đầu, Mạnh Vân Tinh nhìn, quả thực sợ ngây người. Đây thật sự là Tạ Kế Hiên sao? Thật sự là Tạ đại tổng tài lãnh khốc vô tình mà y biết, anh trai y nói với y sao? Mạnh Vân Tinh đã nhìn nhiều, lúc này nhìn Tạ Kế Hiên, bắt đầu hoài nghi anh có phải bị hồn xuyên hay không.

Thẩm Gia Ngôn đưa trà sữa cho anh, nhưng không có cắm ống hút vào, Tạ Kế Hiên nhìn bất động, cứ như vậy nhìn mãi, oán khí lạnh lẽo làm cho Thẩm Gia Ngôn trầm mê hình tượng nam chính rùng mình một cái, ngẩng đầu mới nhìn thấy anh vẫn chưa uống trà sữa. "Sao anh không uống?"

Tạ Kế Hiên trầm thấp: "Chưa cắm ống hút."

Mạnh Vân Tinh kinh hãi nhìn, thật muốn kéo anh trai y tới xem xem.

Thẩm Gia Ngôn chỉ có thể cắm ống hút vào cho anh, Tạ Kế Hiên đầy máu sống lại, cắn ống hút, ở góc độ Thẩm Gia Ngôn không nhìn thấy, câu lên một bên khóe miệng với Mạnh Vân Tinh.

"......"

Tuyệt đối là bị hồn xuyên!

Lúc Mạnh Vân Tinh đi, còn nghĩ nhất định phải về nói với anh trai y, để cho anh trai y nghĩ cách cứu Tạ Kế Hiên.

Đã biết Tạ Kế Hiên có khả năng bị hồn xuyên, y cũng không so đo Tạ Kế Hiên muốn quyết đấu với y nữa, còn rất đồng tình nhìn Tạ Kế Hiên, trong lòng thở dài.

Tạ Kế Hiên thấy Mạnh Vân Tinh cười cười với anh, cảm thấy người bị thua có thể tâm thái tốt như vậy cũng không tệ lắm, làm người thắng anh cũng muốn khoan dung đại lượng đáp lại. Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy anh hiếm thấy câu lên khóe miệng, nói: "Anh cũng thích đứa nhỏ Vân Tinh này sao? Tôi cũng thấy rất đáng yêu."

Tạ Kế Hiên san bằng khóe miệng, "Nó đáng yêu chỗ nào?"

"Có thể viết ra kịch bản ưu tú như vậy điểm này cũng rất đáng yêu." Mười mấy tuổi có tài hoa như vậy, còn hiểu chuyện như vậy, rất hiếm thấy, Thẩm Gia Ngôn càng nhìn càng thích, không khỏi tán dương.

"Vậy sao." Tạ Kế Hiên nheo mắt lại.

Chuyện Tô Minh Hạ buổi tối ầm ĩ tới náo nhiệt, bởi vì hắn cũng là "nam hai" nguyên bản, nhưng mượn thủ đoạn tuyển chuyện bắt nạt người, điểm này càng thêm khiến người ta khinh thường. Làm một người từng tham diễn cầm giải thưởng điện ảnh quốc tế, vậy mà sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, hình tượng Tô Minh Hạ ở trong lòng mọi người thẳng tắp giảm xuống, bộ phận fans cũng chịu đả kích, không nghĩ tới minh tinh theo đuổi là loại tính tình này, nháo nhào hủy follow.

Tô Minh Hạ bị công ty quản lý lệnh cưỡng chế ở nhà, đâu cũng không được đi. Hiện tại bên ngoài khắp nơi đều là phóng viên, muốn phỏng vấn Tô Minh Hạ, một khi hắn nói cái gì không tốt, ảnh hưởng cũng không phải đơn giản một mình hắn, chính là hiện tại, công ty quản lý cũng bị dính líu rất sâu.

Tô Minh Hạ đợi ở nhà, điện thoại tắt máy, trên mạng đều là chửi hắn, càng đừng nhắc tới lên mạng, chỉ có thể xem TV gì đó. Nhưng coi như là như vậy, hắn cũng có thể dưới loại thời điểm sốt ruột này, nhìn thấy phỏng vấn độc quyền của Thẩm Gia Ngôn. Chiếu không phải ở đài truyền hình bình thường, là kênh tin tức hết sức có quyền uy.

Trên TV đang giới thiệu nghịch tập như kỳ tích của Thẩm Gia Ngôn, còn đội lên cho cậu danh hiệu nghệ sĩ chăm chỉ, nói cậu làm diễn viên nhỏ 5 năm, vàng luôn sẽ sáng lên, lúc này khổ tận cam lai, nhận được thứ mình nên có. Tô Minh Hạ nghĩ tới mấy tin tức trên mạng, có nói hắn debut lên tới đỉnh, còn có nói cuộc đời hắn một mảnh hỗn loạn, đang đi xuống dốc.

Nói ngắn gọn, tạo thành đối lập rõ ràng với Thẩm Gia Ngôn.

Một đang đi về phía thành công, một từ từ rơi xuống đáy cốc.

Tô Minh Hạ không cam lòng giống như bị tấm lưới bao phủ gần như hỏng mất, hắn tức đến không có chỗ phát tiết, cầm lấy bình nước thủy tinh trên bàn trà nện về phía TV. "Xoảng" một tiếng thật lớn, phích cắm bị kéo xuống, TV im bặt màn hình đen, Tô Minh Hạ rốt cục dễ chịu chút. Nhưng lập tức nhận được điện thoại của người đại diện, nói là Tân Nguyên chuẩn bị kiện hắn.

Tô Minh Hạ mở weibo ra, quả nhiên ở trang web chính thức của Tân Nguyên nhìn thấy thông báo. Thông báo không có nói nhiều hơn 1 chữ, lộ ra vẻ kiên quyết, không có ý tứ trở lại đường sống.

Không cần nhìn phía dưới nhất định là đều đang vỗ tay tán thưởng.

Tô Minh Hạ trong lòng lo sợ, tay run lật tới trong chủ của mình, nhìn thấy weibo Tương Đông Xương vừa đăng.

Tương Đông Xương: Vốn hồi đó chính là nhìn trúng kỹ thuật diễn của Thẩm Gia Ngôn, mới tại lúc đề án《Thần Cổ》retake ra, tích cực tranh thủ tới tay. Ban đầu lúc hợp tác, tôi đã rất coi trọng cậu ấy, mặc dù đối với cậu ấy không nhận được nam hai rất bất ngờ, nhưng nếu như là vote công bằng công chính, tôi cũng không có lời nào để nói, hiện tại biết được thủ đoạn sau lưng không hề quang minh chính đại như ngoài mắt, vậy chỉ có thể bye bye,《Thần Cổ》retake, tạm biệt.

Tô Minh Hạ tức phát ngất, đang muốn ném điện thoại, người đại diện vừa mới chạy tới ngăn hắn lại: "Anh đừng kích động vậy, bị tức giận choáng váng đầu óc đối với anh không có lợi."

Trải qua nhắc nhở như vậy của người đại diện, Tô Minh Hạ đột nhiên nghĩ tới: "Thẩm Thừa Vũ đâu, chúng ta đùn hết chuyện này lên đầu hắn không được sao!"

Người đại diện nói: "Thẩm Thừa Vũ đã bị bắt rồi." Dứt lời dừng một chút, bất đắc dĩ nói: "Em chính là đến đưa anh tới cục cảnh sát lấy khẩu cung."

Giờ khắc này, Tô Minh Hạ thật sự sụp đổ.

Thẩm Gia Ngôn biết được Thẩm Thừa Vũ bị bắt, vẫn là Thẩm Khởi Minh gọi điện thoại tới, nhưng cậu đã không muốn quan tâm, chuyện Thẩm gia đã sớm không liên quan tới cậu, càng đừng nhắc tới sau khi trải qua sự kiện kia, Thẩm Gia Ngôn đã sớm thu dọn sạch sẽ đồ đạc của mình, chuyển ra khỏi Thẩm gia, còn chính thức hướng Thẩm Khởi Minh đòi một nửa quyền sở tại của căn nhà.

Thẩm Khởi Minh không muốn bán nhà, vậy chỉ có thể đưa tiền, nhưng Thẩm Khởi Minh một mực kéo dài không xử lý.

Bất quá Thẩm Gia Ngôn không vội, Thẩm Khởi Minh sớm muộn cũng sẽ đưa tiền cho cậu.

Thẩm Gia Ngôn về nhà trước tiên đi thăm Bảo Bảo, bảo mẫu nói với cậu hôm nay lại gặm tay. Thẩm Gia Ngôn nhìn bộ dáng nhỏ vui vẻ của nhóc con, ánh mắt ôn nhu cười, từ trong ngực bảo mẫu ôm nhóc tới. Hôm nay mặc quần áo nhỏ gấu nhỏ có tai, hồng hồng giống như dâu tây lớn.

Thẩm Gia Ngôn cẩn thận nhìn miệng nhỏ của nhóc, không thấy mọc răng, chỉ sẽ ùng ục phun bong bóng nước miếng. Thẩm Gia Ngôn hôn tay thịt nhỏ giống như bánh màn thầu của nhóc, hôn xong, nhóc con liền gặm tay, Thẩm Gia Ngôn cười bất đắc dĩ. Cậu hỏi qua Đỗ Tử Tửu, hỏi nhóc có phải sắp mọc răng hay không, mới hơn 3 tháng, có phải quá nhanh hay không.

Đỗ Tử Tửu nói với cậu, bảo bảo mọc răng có nhanh có chậm, nhà cậu khả năng nuôi nấng quá tốt, cũng có liên quan tới di truyền, sớm chút cũng bình thường.

Thẩm Gia Ngôn hết sức mong đợi răng nhỏ mọc ra trắng tinh của nhóc, sau đó còn mong đợi bộ dáng đáng yêu nhóc thay răng sữa nói chuyện thều thào, nghĩ chút tôi đã thấy vui.

"Bảo bối, con là bảo bối của ba sao?"

"Pu xi pu xi." Bong bóng nước miếng liền phát kỹ năng ing.

"Giống ai chứ, ba hồi bé 1 tuổi mới mọc răng đấy."

"Đương nhiên là giống tôi." Bảo Bảo vẫn chưa biết nói chuyện, nói chuyện chính là papi "thùng cơm" của nhóc.

Thẩm Gia Ngôn cảm thán: "Gen thật sự ảnh hưởng rất lớn, hai ta đều là đàn ông, nhìn anh làm sao nhân cao mã đại như vậy, lần nào nhìn thấy vóc người anh tôi cũng cực kỳ hâm mộ đấy." Thẩm Gia Ngôn dâng trào cảm xúc, gen thật sự là thứ rất thần kỳ, nhìn nhóc con như vậy, xem ra rất nhiều chỗ đều GET gen ưu tú của Tạ Kế Hiên.

Tạ Kế Hiên đè ép khóe miệng, mắt còn sáng hơn con trai ruột: "Không cần để ý vẻ ngoài, nội tâm quan trọng hơn."

Thẩm Gia Ngôn không nói chuyện, Tạ Kế Hiên đợi hồi lâu, "Cậu không có gì muốn nói sao?" Khen ngợi nội tâm đâu?

"...... Nói gì?"

Tạ Kế Hiên tức giận: "Cậu chỉ thích thân thể tôi sao?"

Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ một chút: "Còn hâm mộ anh có tiền."

"......"

Đối tượng chỉ thích thân thể và tiền của tui, Tạ đại tổng tài biết được chân tướng mất đi ảo tưởng.

Thẩm Gia Ngôn tắm rửa xong, nhìn thấy Tạ Kế Hiên dựa vào đầu giường, cầm bút đang viết chữ. Ngoại trừ ký tên, Thẩm Gia Ngôn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Kế Hiên dùng bút viết chữ. Tò mò nói: "Anh đang làm gì?"

"Viết tản văn."

"......"

Viết tản văn cái gì.

Thẩm Gia Ngôn cầm tới nhìn một cái, chỉ thấy phía trên viết: Ngoại trừ có tiền, lớn lên đẹp trai, tôi thật sự tồi tệ. Cánh mơ ước đã sớm bị bẻ gãy, không cách nào hùng ưng bay lượn, chỉ có thể về nhà kế thừa gia nghiệp. Đó chính là tôi, một tổng tài mơ ước câu chuyện bi thảm.

"......"

Đéo còn lời nào để nói.

Tạ Kế Hiên lòng tin tràn đầy: "Thế nào? Có thể cầm bao nhiêu tiền nhuận bút?"

"......"

Tiền nhuận bút là giấy vệ sinh hả, muốn cầm thì cầm.

Thẩm Gia Ngôn muốn chọn lọc từ ngữ, tận lực không đả kích Tạ đại tổng tài đầy tự tin: "Tản văn nhìn thì dễ kỳ thực không dễ viết, cái này của anh hình như còn thiếu khuyết nội hàm."

Tạ Kế Hiên rũ lông mi xuống: "Biết rồi."

Thẩm Gia Ngôn nhìn dáng vẻ anh không phải thật sự bị đả kích chứ, nhưng không nghĩ quá nhiều, Tạ Kế Hiên tâm tư quá khó suy nghĩ, cậu lên giường đi ngủ. Hôm sau lúc rời giường, bên ngoài đang mưa nhỏ. Thẩm Gia Ngôn nhìn đồng hồ báo thức một cái, cậu tối qua ngủ sớm, hôm nay tỉnh cũng sớm, hiện tại mới 6h.

Tạ Kế Hiên đã không còn ở đây, vậy mà sớm vậy đã rời giường sao?

Cậu đang muốn rời giường, nhưng nhìn thấy cửa ban công không khóa chặt, rèm cửa sổ bị thổi mở ra, trên ban công phía sau, tựa hồ có người đứng. Thẩm Gia Ngôn đi qua vừa nhìn, chỉ thấy Tạ Kế Hiên đứng ở trên ban công, cô đơn dầm mưa, một cỗ mùi vị bi thương. Thấy cậu nhìn thấy, vuốt tóc một cái, thảm thương câu lên khóe miệng.

Nói với Thẩm Gia Ngôn: "Đôi khi chính là muốn thỏa thích dầm mưa."

"......"

Bệnh không nhẹ a Tạ tổng??

Buổi sáng Tạ Kế Hiên dầm mưa, còn chưa tới cuối cùng đã bị cảm, được thư ký Hoàng vội vã đưa về, Đỗ Tử Tửu sau khi tới, lập tức treo bình truyền dịch.

"Đợi lát nữa lại thay bình khác, có việc gọi điện thoại cho tôi."

Thẩm Gia Ngôn đều nhất nhất nhớ lấy, đưa Đỗ Tử Tửu lên xe, quay lại ngồi một bên nhìn Tạ Kế Hiên truyền dịch. Sắc mặt Tạ Kế Hiên có chút tái nhợt, đang nhắm mắt ngủ say sưa, Thẩm Gia Ngôn thở dài, vừa rồi không thể không biết xấu hổ nói ra chuyện Tạ Kế Hiên lên cơn dầm mưa, chỉ nói anh không cẩn thận dầm mưa bị cảm.

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài a.

Cậu nhìn một lát, một chai truyền xong, lập tức đổi một chai khác. Sau khi đổi lại xong, thư ký Hoàng gọi điện thoại tới: "Anh Thẩm, chỗ em cần gấp một phần hợp đồng dạng bản thảo, ở trong tay Tạ tổng cầm, anh đi tìm xem, xem có văn bản tên là Kế hoạch khai phá hải đảo Hiên Chi Ngôn hay không, gửi tới mail em, cúp điện thoại em gửi mail cho anh."

Thẩm Gia Ngôn vội vàng tới thư phòng, mở máy ra, nhưng cần phải mật mã mở máy. "Thư ký Hoàng, mật mã mở máy cậu biết không?"

Cho dù là thư ký Hoàng cũng không biết mật mã mở máy của ông chủ, hắn suy nghĩ một chút nói: "Thử sinh nhật xem."

Thẩm Gia Ngôn thử sinh nhật của Tạ Kế Hiên, hiển thị sai: "Không phải sinh nhật của Tạ Kế Hiên."

"Em là nói của anh Thẩm anh."

Thẩm Gia Ngôn sửng sốt một chút, kiểu mật mã này cho dù là sinh nhật, cũng là dùng cha mẹ hoặc là bản thân, hoặc là người trong lòng, người thân cận đi. Tạ Kế Hiên sẽ dùng của cậu sao? Cậu cảm thấy rất không có khả năng, nhưng vẫn là nhập sinh nhật của mình vào.

Click xác nhận, chuyện khiến cậu ngạc nhiên xảy ra.

Máy tính thành công mở máy.

......

Sau khi mở ra, desktop lập tức đập vào mi mắt, Thẩm Gia Ngôn cầm con chuột chuẩn bị làm việc, sau khi nhìn thấy desktop ngây ngẩn cả người.

Người đang nhắm mắt ngủ say kia không phải cậu thì là ai. Đây không phải ảnh bình thường cũng không phải anh sân khấu, mà anh chụp trộm. Địa điểm chính là phòng ngủ trong nhà, ngoại trừ Tạ Kế Hiên sẽ không còn có người khác.

Tạ Kế Hiên chụp ảnh cậu ngủ, còn đặt ở destop máy tính làm việc hàng ngày. So với ảnh tạp chí trên màn hình khóa điện thoại, cho cậu chấn động càng lớn, bởi vì "tư mật" hơn, trần trụi hơn.

Nguyện ý ngày ngày đối diện với thụy nhan của người khác, đi làm, làm việc, cho dù vợ chồng bình thường cũng sẽ không như vậy.

Thẩm Gia Ngôn trong lòng bách chuyển thiên hồi, điện thoại của thư ký Hoàng kêu mấy tiếng mới dẫn lại sự chú ý của cậu.

Thẩm Gia Ngôn lúc này mới hoàn hồn, nhớ tới mình phải tìm đồ. Cậu cơ hồ không làm sao tìm được, liền nhìn thấy file kế hoạch khai phá hải đảo đánh dấu trên desktop, lúc đang muốn mở ra, nhìn thấy bên cạnh có một album ảnh đặt tên là LP.

Thẩm Gia Ngôn trong lòng lay động, không tự chủ được đưa chuột tới, hít sâu một hơi, mở ra, kết quả, vẫn cần mật mã. Cậu cơ hồ không chút suy nghĩ, liền nhập sinh nhật mình vào.

Click xác nhận, trong nháy mắt, album ảnh mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.