Sính Kiêu

Chương 101: Chương 101




Tô Tuyết Chí nhìn Hạ Hán Chử. Anh như ngây ra.

Nơi hành lang, ánh đèn chiếu lên đường nét gương mặt anh, anh chần chừ, cuối cùng mở miệng, thấp giọng nói:

– Tôi đi vào được không. Có một số việc trước kia, tôi cảm thấy tốt nhất mình nên giải thích với cậu một chút…

Nụ cười vừa rồi trên mặt Tô Tuyết Chí đã biến mất.

– Xin lỗi, không tiện vào đâu ạ, cháu cũng không có hứng thú nghe cậu họ giải thích chuyện trước kia. Cậu họ là người thế nào, tốt hay không tốt, đều là chuyện riêng của cậu họ, không liên quan tới cháu. Nếu vừa rồi cháu không đúng, khiến cậu họ hiểu lầm, vậy cháu xin lỗi cậu họ.

– Nhưng cho phép cháu nói thẳng, – Cô nói, – Cháu cho rằng mình không nghĩ oan cho cậu họ, cho nên, cháu xin cậu họ nghe cháu nói một câu, hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi.

– Hạ tiên sinh, dù cháu không có hứng thú, nhưng bữa cơm trưa nay, cháu còn không thể tránh được phải nghe một vài chuyện cá nhân của cậu họ. Cá nhân cháu đề nghị, hiện tại việc cậu họ nên làm nhất, là nên giải quyết vấn đề đó như thế nào, nghĩ cách mau chóng tái hợp lại với Tào tiểu thư, đây mới là việc chính của cậu họ…

Lúc Tô Tuyết Chí nói chuyện, thấy anh vẫn nhìn mình, không hề chớp mắt, trong lòng càng thêm hối hận vì quyết định ngu ngốc xuống xe lửa của mình.

Là ngu ngốc thật sự.

Coi cô đã làm cái gì kìa! Vốn dĩ giờ này cô đang thoải mái ở trên xe lửa, sắp quay về đến Thiên Thành rồi, mà không phải như bây giờ, khiến cho bản thân lâm vào hoàn cảnh rắc rối và kỳ diệu khó tả này.

Cô nói nhanh hơn, nét mặt cũng trở nên nghiêm trang.

– Cháu nói chân thành đó, không muốn cậu họ lãng phí thời gian trên người cháu, cho nên mới nói những lời này với cậu họ.

– Một câu thôi, đừng quan tâm gì đến cháu, nên làm gì thì làm đi, cháu cũng rất bận, không rảnh chơi với cậu họ đâu.

Nói xong, cô chạm vào chốt cửa.

– Mời cậu họ đi cho, cháu muốn nghỉ ngơi.

Cô không hề nhìn anh, đóng cửa lại.

Ngay vào khoảnh khắc cánh cửa khép lại thì một bàn tay đột nhiên thò vào khe cửa, ngăn cô đóng cửa lại.

Tô Tuyết Chí sững người, tim nảy lên, trong lòng buồn bực, không chịu lùi bước mà ngược lại dùng bả vai lấy hết sức mình mà đóng cửa, muốn ép buộc anh rút tay về, nhưng chung quy vẫn không bằng sức của người bên ngoài, cửa mau chóng bị đẩy ra.

Cửa vừa mở ra, Hạ Hán Chử đi vào, đứng yên, xoa xoa bàn tay vừa rồi bị cô kẹp ở cửa, nhìn cô:

– Xem như cậu tài giỏi!

Tô Tuyết Chí lui lại mấy bước:

– Là tự cậu họ thôi, cháu đã bảo cậu họ đi rồi.

Anh lại yên lặng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhưng không hề có ý ra về.

Cô gật gật đầu.

– Vậy được, vậy thì cháu đi…

Cô nhấc chân lên định đi ra ngoài.

Anh nhìn cô đi qua mình, nhìn theo, ánh mắt đi theo bóng dáng cô, ngay khi cô sắp bước ra khỏi cánh cửa thì vươn cánh tay vừa mới bị cô kẹp lấy nắm lấy cánh tay cô, kéo nhẹ một cái, kéo người trở về, thuận tay đóng cửa lại, nhanh chóng khống chế cô.

– Làm người phụ nữ của tôi đi.

Không hề báo trước, anh bỗng nhiên cúi đầu, môi dán bên tai cô, thì thầm một câu.

Tô Tuyết Chí còn tưởng rằng mình nghe lầm, ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh nhìn mình, nét mặt căng chặt, dường như rất quyết tâm, tiếp tục nói:

– Cậu vừa rồi nói nhiều như thế, chỉ có một cậu là cậu nói đúng. Cậu không hề nói oan cho tôi. Tôi thừa nhận, tôi để ý cậu, tôi muốn cậu, nằm mơ cũng muốn…

Anh hơi dừng một chút, giọng cũng trở nên vô cùng dịu dàng.

– Tôi nghĩ chắc tôi thích em rồi, Tô Tuyết Chí.

Tô Tuyết Chí như bị ma chú nguyền rủa, cả người ngây dại, nhìn vào đôi mắt anh đang nhìn mình.

– Em không muốn nghe những chuyện trước kia của tôi, vậy thì không nói nữa. Tôi biết, tôi thật sự chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, nhưng tôi có thể đảm bảo với em, đó đều là trước kia. Từ nay về sau, bắt đầu từ đêm nay, nếu may mắn, nếu được em yêu thương, tôi sẽ đối xử với em thật tốt, vô cùng tốt, tốt nhất trong mọi khả năng của tôi.

– Em, làm người phụ nữ của tôi đi.

Cuối cùng, anh lặp lại câu đó rồi dừng lại, nhìn cô đăm đăm.

Anh áp sát vào cô, khoảng cách hai người rất gần.

Một cảm giác hết sức quen thuộc giống hết cái đêm ở khách sạn cũ kỹ kia đột ngột một lần nữa tập kích Tô Tuyết Chí.

Cô thấy lâng lâng, đờ đẫn cả người. Bị anh nói thẳng ra, thậm chí còn mang theo ý ra lệnh.

Anh…

Anh muốn tình yêu như vậy ư?

Cô quên cả phản ứng, cứ ngửa mặt lên nhìn thế, nhìn vào đôi mắt anh.

Đôi mắt anh thâm trầm u tối, ánh mắt lóe sáng, trong đôi mắt đó tựa như vực sâu kích động sóng ngầm…

Đụng phải đôi mắt như vậy, trong hoảng hốt, Tô Tuyết Chí cảm giác Hạ Hán Chử của lần đầu khi quen biết đã quay trở lại rồi.

Cô có cảm giác mình đang bị một thợ săn nhìn chằm chằm.

Anh chính là thợ săn, mặc kệ hiện tại anh dịu dàng đến bao nhiêu, miệng nói những lời êm tai dễ nghe bao nhiêu, có thể khiến cho bất cứ cô gái nào khi nghe xong đều chân mềm nhũn run sợ, nhưng…

Cô, cô là con mồi bị thợ săn theo dõi.

Anh vẫn đang nhìn cô chăm chú, hết sức trìu mến, thâm tình vô hạn, đợi một lát, thấy cô không đáp lại, liền đưa tay lên, dùng ngón tay vuốt nhẹ một lọn tóc ngắn rơi xuống bên má của cô, như thăm dò, nhẹ nhàng vuốt ve một cái, sau đó cúi đầu xuống, như thể muốn hôn cô.

Làn da trắng nõn lạnh lẽo của cô bị ngón tay hơi thô ráp của anh có nhiệt độ cơ thể nóng bỏng chạm vào, giống như tia lửa từ trong lò lửa bay ra, nóng rực như muốn xuyên vào da thịt.

Tô Tuyết Chí như sực tỉnh, hấp tấp lui về phía sau, gần như theo phản xạ mở cửa ra.

Nụ hôn của anh rơi vào khoảng không, tay cũng dừng ở không trung.

– Cháu xin lỗi, cháu không hề có ý làm cậu họ khó xử, nhưng cháu không có hứng thú với cậu họ. Mong cậu họ đừng quên thân phận của mình. Ngoài ra, xét địa vị của cậu họ, cháu nghĩ cậu họ cũng không đến mức cùng đường phải dùng cách thức ép buộc này.

– Cháu lặp lại lần cuối, mời cậu họ đi cho.

Anh đứng thẳng, nhìn cô.

Cô ngoảnh mặt đi, nét mặt lạnh nhạt, không nhìn anh, đôi mắt rơi xuống hành lang ngoài cửa.

Bầu không khí trở nên lúng túng.

Sắc mặt của anh dần dần cũng thay đổi, trở nên âm trầm, không còn sự dịu dàng như trước nữa.

Bờ vai của anh giật giật, chậm rãi buông cánh tay đã bị cự tuyệt xuống, sau đó mím môi, cũng không nói gì nữa, cất bước đi qua mặt cô, đi ra ngoài.

Trái tim Tô Tuyết Chí vẫn còn đập rất mạnh, nhìn bóng dáng anh biến mất ở hành lang, đóng cửa lại, cả người dựa vào cánh cửa, nhắm mắt một lúc, lại vội vã đi vào phòng đến sau tấm rèm, kéo ra một khe hở nhỏ, mở cửa sổ ra, hơi nghiêng người nhìn ra ngoài, nhìn con đường bên khách sạn.

Lúc tới, xe còn đỗ trên bãi đất trống ở đằng kia.

Đã muộn rồi, nơi đó không có một bóng người, chỉ có ánh đèn vàng mờ nhạt bên đường, soi vài bóng cây.

Họ Hạ là một người rất cao ngạo.

Cũng không biết trong đầu anh có dây thần kinh nào không ổn mà lại có ý nghĩ với cô, cô đoán là đầu óc anh chỉ nóng lên nhất thời, muốn vui vẻ chút mà thôi.

Phụ nữ giống phụ nữ hơn cô có rất nhiều, tỷ dụ như Đường tiểu thư chẳng hạn.

Đừng nói đàn ông, dù là cô cũng thấy cô ấy rất quyến rũ, rất hấp dẫn, lần trước nếu không phải cô là nữ mà là đàn ông, thì cũng đã đầu hàng luôn rồi.

Vừa rồi, cô không cho anh chút mặt mũi nào mà từ chối ngay tức khắc, chắc là anh chẳng có lý do gì mà tiếp tục ý nghĩ đó nữa đâu.

Quả nhiên, Tô Tuyết Chí mau chóng nhìn thấy anh.

Anh từ cổng lớn khách sạn đi ra, ném một đồng bạc cho nhân viên phục vụ đi theo để tiễn làm tiền boa, sau đó tiếp tục đi về phía chiếc xe, tới rồi mở cửa xe ra, cũng không quay đầu lại, chui vào.

Rất nhanh, chiếc xe khởi động, tiếng động cơ xe vang lên, rồi lao đi rất nhanh, chớp mắt biến mất trong bóng đêm.

Nhân viên khách sạn cúi người chào theo hướng anh đi, xoa xoa tay, rồi chạy trở vào.

Bốn phía khôi phục lại yên lặng, chỉ có bông tuyết từ trên bầu trời rơi xuống, từng mảnh từng mảnh rơi xuống bãi đất trống mà chiếc xe vừa dừng ở đó cùng với cây cối chung quanh.

Thật sự đi rồi.

Có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

Tô Tuyết Chí thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, trở lại, ngồi bên mép giường, tiếp tục thất thần.

Cô cảm thấy tâm tình của mình vẫn rất hỗn loạn, cuối cùng ra lệnh cho bản thân không được tiếp xúc với nguồn năng lượng tiêu cực do đêm lộn xộn này mang đến cho cô.

Đã muộn lắm rồi, ngủ một giấc, sáng mai đi nhà ga lấy hành lý, lên chuyến xe lửa sớm nhất, là có thể trở về rồi.

Bên kia, còn có rất nhiều việc đang chờ cô làm.

Cô dứt khoát đứng lên, đi tắm rửa. Tắm xong, mặc áo tắm dài của khách sạn đi ra, đang định tắt đèn đi ngủ, thấy tấm rèm bị gió thổi hơi lay động, có lẽ vừa rồi cô chưa đóng kỹ cửa sổ, vì thế đi qua kéo rèm cho kín lại. Vừa đưa tay đang định đóng cửa sổ, bỗng nhiên, tay cô dừng lại giữa chừng.

Ngay chếch đối diện, chỗ chiếc xe vừa đỗ, lại có thêm một chiếc xe.

Chẳng lẽ anh lại quay lại?

Làm sao có thể!

Trông anh rõ ràng là nổi giận đùng đùng bỏ đi, tiếng khởi động ô tô còn rất to, miêu tả chân thật nội tâm của anh lúc đó.

Có lẽ là vị khách khác tới chăng?

Tô Tuyết Chí nhất thời cũng thấy không rõ lắm rốt cuộc có phải Hạ Hán Chử hay không.

Cô vội vàng quay trở lại, tắt đèn, lại ra sau tấm rèm, trong bóng tối, lại lần nữa nghiêng người cẩn thận nhìn ra ngoài.

Dựa vào cảm giác, hình như chính là xe của anh!

Nhưng khoảng cách khá xa, bên đó ánh sáng lại mờ, bóng cây che phủ, đen tuyền, cô không nhìn thấy người, không biết anh trở lại làm gì.

Cô không khống chế được mình, nhịp tim khó khăn lắm mới khôi phục lại bình thường giờ lại đập nhanh hơn.

Cô không dám bật đèn lên, lui ra khỏi cửa sổ, nín thở, lắng nghe động tĩnh bên ngoài hành lang, chỉ sợ có người sẽ đến gõ cửa phòng mình.

Thời gian một phút một giây mà trôi đi.

Tô Tuyết Chí ở trong bóng tối, lẳng lặng chờ hơn nửa giờ, nhưng vẫn không nghe được động tĩnh anh quay trở lại, càng không có tiếng gõ cửa gì.

Ban đầu là đề phòng, hồi hộp, dần dần biến mất, thay vào đó là sự bực bội bất mãn, thậm chí là tức giận.

Hiện tại anh đang ở đâu?

Đêm khuya tuyết rơi lạnh đến như thế, anh còn đang sốt, anh muốn làm gì!

Tô Tuyết Chí đứng lên, lại đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ thò hẳn người ra để nhìn.

Tuyết vẫn đang rơi, lặng lẽ rơi trên nóc chiếc ô tô đen tuyền kia.

Tô Tuyết Chí xem thời gian, đã là nửa đêm rồi.

Cô rốt cuộc không kìm nén được nữa, mặc quần áo của mình, ra khỏi phòng, đi xuống sảnh khách sạn, hỏi nhân viên phục vụ xem vừa rồi có ai đi vào không.

Nhân viên lắc đầu nói không có.

Tô Tuyết Chí nhìn ra ngoài cửa, màn đêm dày đặc bông tuyết rơi, cô đi ra ngoài, chân giẫm lên tuyết đọng dày đặc đã ngập qua mu bàn chân, đi đến chỗ chiếc ô tô kia.

Khi sắp đến gần, cô cuối cùng cũng thấy rõ ràng.

Trong xe có tàn thuốc đỏ rực, lập lòe liên tục.

Hạ Hán Chử thật sự quay trở lại.

Giờ phút này, anh ngồi trong xe, còn đang hút thuốc.

Tô Tuyết Chí ngay lập tức lửa giận ngùn ngụt, chạy nhanh qua đó, khi đến trước xe thì bị trượt chân, ngã nhào xuống nền tuyết.

Ở đối diện, người ở trong xe vội đẩy cửa xe ra, vứt điếu thuốc đi, chạy tới đỡ cô lên.

– Họ Hạ kia, cậu họ có bệnh à!

Tô Tuyết Chí chẳng màng dáng vẻ nhếch nhác của mình, bò lên, còn chưa đứng vững đã hất tay anh đang đỡ mình ra, bắt đầu mắng.

– Cậu họ đúng là có bệnh!

– Không phải cậu họ đi rồi à, cậu họ quay lại làm gì!

– Tối nay cậu họ vừa mới tiêm xong, thế mà còn ở đây hút thuốc?

– Cậu họ muốn làm gì thì đừng có lấy sức khỏe ra đánh cược. Cậu họ cút thật xa đi, đừng có lắc lư trước mặt cháu nữa.

– Cậu họ có phải là đàn ông không? Cậu họ có biết xấu hổ là gì không?

– Cậu họ cho rằng cậu như thế, thì cháu sẽ…

Anh ban đầu vẫn đứng yên không nhúc nhích, mặc cho cô mắng, đột nhiên, cả người khẽ cử động, nhích tới gần cô.

– Tô Tuyết Chí, là tự cậu đưa mình tới. Đừng trách tôi!

Một tiếng nói trầm và khàn đặc rơi vào tai cô.

Tô Tuyết Chí còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó, liền cảm thấy mình rơi vào một đôi tay cứng như sắt.

Hạ Hán Chử một tay nâng đầu cô lên, ép cô ngửa mặt lên, anh cúi đầu xuống, hôn lên môi cô. Gương mặt hai người trong khoảnh khắc kề sát vào nhau.

Làn da trên gò má anh lạnh băng như tuyết, đôi môi cũng lạnh lẽo không chút sinh khí, đôi môi khô ráp vì sốt giống như một tờ giấy nhám thô ráp, không mang theo chút thương tiếc nào mà thô bạo chà xát lên da cô, từ gò má đến đôi môi.

Tô Tuyết Chí ra sức giãy giụa, đẩy anh, đá anh, nhưng vòng tay anh dường như mang theo lực lượng trả thù mạnh mẽ, khiến cho cô như một người không biết bơi rơi vào trong nước, vùng vẫy thế nào cũng vô ích, trông càng có phần đáng thương.

Gập chân, dùng đầu gối mà thúc thật mạnh vào. Chỉ cần độc ác một chút, anh sẽ mất đi năng lực mạo phạm cô.

Nhược điểm của đàn ông là gì, cô quá hiểu rõ, trong lòng có một thanh âm nhắc nhở cô.

Tô Tuyết Chí bực bội chính mình, không hạ quyết tâm được, do dự ngập ngừng.

Những trốn tránh và sự rượt đuổi vấn vít âm thầm, hơi thở hai người mau chóng trở nên hỗn loạn.

Người đàn ông dường như cảm nhận được sự do dự của cô, càng được nước lấn tới, càng thêm càn rỡ, bắt đầu ý đồ muốn được nhiều hơn từ cô.

Tô Tuyết Chí giác được nụ hôn của anh dừng ở trên miệng cô, sau khi nghiền ngẫm dồn ép một lúc, đầu lưỡi anh không chút do dự cậy mở đôi môi cô ra, lao vào trong miệng cô, giống như một viên tướng quân dũng mãnh đấu tranh anh dũng, đánh bại được cổng thành thì dễ như trở bàn tay, cạy mở cửa ải cuối cùng của cô.

Tô Tuyết Chí đầu óc choáng váng, cả người lâng lâng, cắn xuống.

Giống như một trận chiến tấn công và phòng thủ của oan gia gặp nhau nơi ngõ hẹp, cô liên tục bại bui, không có sức để chống trả.

Chỉ còn lại chút lý trí cuối cùng, và tiếng chuông cảnh báo vẫn đang kêu không ngừng.

Nếu như cô không có bất kỳ phản kháng đàng hoàng nào, cô chắc chắn chỉ có thể đầu hàng trước anh mà thôi.

Anh dừng lại, không đòi hòi gì nữa, nhưng vẫn ôm cô, đôi môi vẫn dán vào môi cô.

Có lẽ là cắn phải lưỡi anh, cô cảm nhận được một vị tanh ngọt chậm rãi xộc lên trong miệng mình.

Cô ngửa mặt ra sau, cuối cùng đã tránh thoát được, dùng máu mà đã kết thúc trận rượt đuổi môi lưỡi điên cuồng này, sau đó ngoảnh mặt đi, thở hổn hển.

– Buông cháu ra…

Hơi thở ổn định rồi, cô căm ghét đẩy cánh tay đang ôm mình của anh ra.

Anh cũng thở hổn hển mấy hơi, không những không buông, ngược lại còn bất chợt bế bổng cô lên, đi đến ô tô, đặt cô ngồi lên nắp cabo phủ đầy tuyết.

Cô vung vẩy chân đá anh, anh nắm lấy hai chân của cô, ép chặt vào nhau, sau đó dùng chính cơ thể mình áp chặt lấy cô, khiến cho cô không thể cử động được.

Anh thở hổn hển, ánh mắt sáng ngời, trong đêm tuyết, dáng vẻ anh giống như một con mãnh thú nguy hiểm tràn đầy sức công kích nguyên thủy của giống đực.

– Hạ Hán Chử, cậu họ muốn làm gì!

Tô Tuyết Chí thật sự hoảng sợ, bị ép ngồi trên đầu xe phủ một tầng tuyết mỏng, cố gắng duy trì sự bình tĩnh ít ỏi còn lại, mắng lên.

Đôi mắt sâu thẳm âm u của anh nhìn cô, chậm rãi dùng ngón tay cái lau vết máu trên khóe môi.

– Mợ nó tôi bị em câu mất linh hồn đến ngay cả hôn sự của nhà họ Tào mà cũng không thèm, em còn giả bộ cái gì? Rõ ràng em cũng có cảm giác với tôi. Bằng không, tối nay lẽ ra em đã lên xe lửa đi rồi, thế nào mà quay lại tìm tôi hả? Tôi đang yên đang lành ngồi trong này, em xuống dưới làm cái đếch gì hả?

Anh vừa dứt lời, Tô Tuyết Chí cảm thấy máu toàn thân như chảy ngược, mặt đỏ đến tận mang tai, muốn giải thích, hơi hé miệng, nhưng lại không thốt nổi nên lời.

Đúng lúc này, cổng lớn khách sạn phía sau lưng có người đi tới.

Nhân viên phục vụ trực đêm ở sảnh của khách sạn nhìn thấy khách đi ra ngoài nhưng mãi vẫn chưa về, có chút lo lắng, liền ra ngoài tìm.

– Đừng náo loạn nữa, theo tôi đi về!

Hạ Hán Chử quay đầu lại nhìn một chút, thấp giọng nói, giọng chuyển sang dịu dàng, sau đó giả bộ bế cô lên.

– Không cần cậu họ, tự cháu sẽ đi.

Tô Tuyết Chí còn chưa hồi hồn lại sau một loạt câu chất vấn vừa rồi của anh, rầu rĩ đến mức sắp hộc máu, giận dỗi muốn trốn, lại bị anh dùng một cánh tay ôm lên. Động tác anh nửa vời, cả người cô như sắp ngã xuống, bất đắc dĩ, hai tay buộc phải quàng lấy cổ anh để tránh bị ngã xuống.

Anh cứ vậy ôm cô đến bên xe, mở cửa ra, đẩy cô đi vào rồi đóng cửa xe lại, anh cũng nhanh chóng đi lên, khởi động ô tô.

– Nhớ kỹ, bắt đầu từ đêm nay, em chính là người phụ nữ của Hạ Hán Chử tôi.

Nói một câu xong, anh lái xe đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.