Sính Kiêu

Chương 106: Chương 106




Hạ Hán Chử lái ô tô vào.

– Tới rồi. Em…

Không phản ứng.

Anh dừng hẳn xe, quay đầu sang nhìn cô ở bên cạnh.

Cô ngủ rất say, an tĩnh dựa vào ghế, cơ thể hơi nghiêng về phía anh, không nhúc nhích.

Hạ Hán Chử không khỏi thầm bật cười.

Khả năng uống rượu của cô…đúng là bằng con số không. Buổi tối thấy cô cũng uống không ít, cho nên giờ mới say như này. Về sau mà có trường hợp như vậy nữa, trừ phi anh cũng đi cùng, bằng không, anh tuyệt đối không cho phép cô uống một giọt rượu nào cả.

Đưa cô vào trong thế nào đây?

Hạ Hán Chử hơi do dự.

Bế cô đi vào, trong nhà còn có thím Hạ. Nếu cô tỉnh rượu mà biết được, chắc chắn sẽ không vui.

– Tuyết Chí! Tuyết Chí! – Hạ Hán Chử thử gọi khẽ hai tiếng.

Vẫn nên đánh thức cô, đỡ cô đi vào là tốt nhất.

Cô chưa đến mức say như chết, cả người nhúc nhích vài cái, như là ra sức muốn đáp lại, rồi lại bị lực lượng gì đó giữ chặt lại, lại lần nữa nằm im lìm, miệng lẩm bẩm hai tiếng gì đó.

Hạ Hán Chử một tay đặt trên tay lái, quay đầu nhìn cô giãy giụa, trong lòng chỉ cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.

Thì ra lúc cô say thì lại có dáng vẻ ngây thơ tham ngủ như thế, căn bản không thể tưởng tượng được. Anh không đành lòng, không nỡ đánh thức cô nữa.

Bên hoa viên có đèn đêm, ánh sáng mờ ảo, như ánh trăng trần bì, từ trước cửa sổ xe chiếu vào gương mặt cô, làm cho gương mặt cô sáng lên như một vầng trăng sáng trong, tranh tối tranh sáng.

Cô nhắm mắt, hàng mi dài dưới mi mắt phản chiếu ra hai bóng mi cong như vầng trăng non lưỡi liềm, nhìn kỹ, dường như còn hơi run rẩy.

Không khí trong xe thoang thoảng mùi rượu say ngọt ngào, chính là hơi thở từ miệng và mũi của cô thở ra.

Khi cô hô hấp, có lẽ là bởi say rượu, nếu nghiêng tai lắng nghe thật kỹ, như là có thể nghe được tiếng rên rỉ dồn dập khẽ ẩn dưới tiếng hít thở bình thường kia, giống như là…

Giống như là sau khi anh hôn cô, cô vì nỗ lực thở mà phát ra loại âm thanh này…

Hạ Hán Chử tim đập thình thịch, nhìn cô chăm chú, cuối cùng, không cầm lòng được mà ghé sát vào cô.

– Tuyết Chí, dậy đi…

Anh dán tới bên tai cô, lại lần nữa khẽ khàng gọi cô.

Hơi có phản ứng, cô quay mặt sang theo hướng anh gọi, gò má tựa vào ghế ngồi, lại lần nữa an tĩnh xuống.

Hạ Hán Chử không còn ý định gọi cô nữa. Một bên gò má cô đang đè vào cạnh lưng ghế hơi nhô lên, sợ cộm đến cô, anh đưa tay nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng dịch xuống một chút, tay khựng lại, ánh mắt không tự chủ được rơi xuống đôi môi của cô.

Có lẽ là vừa rồi bị bất mãn vì bị quấy nhiễu, trong cơn ngủ say, hai cánh môi của cô hơi cong lên, giống như nụ hoa đang ngậm sương.

Hạ Hán Chử rũ mắt nhìn một lát, cuối cùng không vượt qua nổi sự cám dỗ, anh vươn ngón tay cái ra, thử thăm dò, nhẹ nhàng chạm lên cánh môi này.

So với nhung thiên nga thì còn tinh tế hơn, so với tơ lụa thì còn bóng mượt hơn, so với bông thì còn mềm mại hơn, còn mang theo chút ẩm ướt…

Cô tựa như cảm nhận được sự đụng chạm, hơi hơi hé miệng, lại rì rầm lẩm bẩm một tiếng, theo đó há miệng, giây tiếp theo, ngón tay anh liền rơi vào trong miệng cô, bị môi lưỡi ướt nóng ngậm lấy.

Dường như khát nước, cô ngậm lấy, mút hai cái, không mút ra được gì, lại bất động.

Hạ Hán Chử tay cứng đờ, một cảm giác kỳ lạ diệu kỳ từ lúc ngón tay bắt đầu bị cô ngậm trong miệng giống như dòng điện bỗng chốc lan tràn tới toàn thân.

Cánh cửa phòng khách đang khép hờ đột nhiên mở toang, ánh điện bên trong chiếu ra ngoài. Thím Hạ vừa rồi ở trong nhà nghe bên ngoài cửa có tiếng động, nhưng một lúc lâu cũng không thấy ai vào thì ra ngoài xem thế nào, thấy ô tô thì đi tới, miệng gọi:

– Tôn thiếu gia, là cậu về à…

Hạ Hán Chử đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng trào dâng một cảm giác tội lỗi, nhanh chóng thu tay lại.

Thím Hạ đi đến bên ô tôi, thấy anh ngồi ở trong xe, liền cúi xuống dướn cổ, qua cửa xe nhìn vào trong.

– Sao Tôn thiếu gia còn không vào? Tô thiếu gia…cậu ta say rượu à?

Hạ Hán Chử không trả lời.

Ánh sáng mờ ảo, thím Hạ cũng không nhìn ra anh có gì không bình thường, phát hiện Tô Tuyết Chí đúng thật say rượu thì bỏ mặc anh, chạy sang bên kia mở cửa xe ra, gọi Tô Tuyết Chí.

– Tô thiếu gia! Tô thiếu gia! Mau tỉnh lại, tới rồi! Đi vào ngủ tiếp đi!

Giọng bà rất to, vang lên bên tai Tô Tuyết Chí. Tô Tuyết Chí đang ngủ say cuối cùng bị đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi thẳng dậy, phát hiện ra đã tới rồi, đầu óc choáng váng, bám vào cửa xe đi xuống, chân đứng không vững, lảo đảo một chút, thím Hạ vội đỡ lấy cô.

– Ôi ôi, để ý để ý.

Lại quay sang kêu với Hạ Hán Chử,

– Tôn thiếu gia, tôi đỡ Tô thiếu gia vào trước nhé, cậu cũng vào mau đi, bên ngoài lạnh lắm.

Tô Tuyết Chí đầu nặng chân nhẹ, cả người còn choáng váng, được thím Hạ đỡ về đến trong phòng khách.

Bà muốn cởi quần áo giúp cô, Tô Tuyết Chí vẫn còn duy trì chút tỉnh táo nghĩ tới thân thể của mình liền thoái thác, đuổi bà ra ngoài rồi, cô đóng cửa lại cởi quần áo sau đó nằm xuống, rất nhanh lại thiếp đi.

Khi men say đã hoàn toàn qua đi, cô lại lần nữa tỉnh lại thì đã là 1 giờ sáng.

Cô cảm thấy khát nước, miệng khô như vỏ sò, chậm rãi ngồi dậy, day day trán, bật đèn đầu giường lên, phát hiện cốc trống không, liền khoác áo khoác vào, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đến bếp uống nước.

Nước ngọt mát làm cho cổ họng cùng miệng dễ chịu hơn hẳn, cô thấy thoải mái, rửa sạch cốc xong, đi ra khỏi bếp.

Trong phòng yên lặng không một tiếng động, Tô Tuyết Chí bước đi rón rén, đi qua cầu thang dẫn lên tầng hai, bất giác ngẩng lên, liếc nhìn phía bên phải lối vào phía trên hành lang.

Phòng ngủ của anh nằm phải của hành lang, trong cùng. Bên còn lại của hành lang là thư phòng.

Tối hôm qua lên xe không bao lâu, hình như cô vì say mà ngủ mất, hy vọng không có biểu hiện xấu nào cả.

Người này tính hẹp hòi, thích nhìn mặt xấu của người khác nhất.

Cô lại hối hận vì chuyện tối qua mình đã uống rượu, lại nhìn lên, đang định thu ánh mắt lại, bước chân chợt dừng.

Bên cạnh hành lang, hình như có ánh đèn mỏng manh hắt ra.

Là anh còn chưa đi ngủ, hay là lúc ra khỏi thư phòng mà quên chưa tắt đèn?

Tô Tuyết Chí hơi chút bất ngờ, dọc theo cầu thang chậm rãi đi lên tầng hai.

Cửa của thư phòng chưa đóng hết, ánh đèn từ bên trong hắt ra.

Cô lặng lẽ đi đến, đứng ở cửa, qua khe cửa nhỏ hẹp, nhìn thấy Hạ Hán Chử ở bên trong.

Hình như anh đã ngủ một nửa thì qua đây, đứng bên cửa sổ, không biết đã bao lâu rồi, ngón tay còn kẹp điếu thuốc chưa được châm, xoay nó trên tay trong vô thức, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, bóng dáng cố định, dường như đang mang tâm sự gì đó.

Cô nín thở, nhìn một lát, cuối cùng đưa tay gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra.

Anh ngoảnh mặt ra, nhìn thấy cô đứng ở cửa, lập tức quay người lại, đột nhiên như nhớ ra gì đó, cúi nhìn điếu thuốc lá trong tay mình, ném tới trên bàn, sau đó đi tới chỗ cô.

– Anh không hút, chỉ để ngửi thôi. – Anh giải thích.

Tô Tuyết Chí không lên tiếng, nhìn điếu thuốc bị anh ném đi.

– Sao em không ngủ? – Anh lại hỏi cô.

– Sao anh không ngủ? – Tô Tuyết Chí hỏi lại.

– Ngủ một chút, bị cơn nghiện thuốc lá làm tỉnh, ngủ không được, nằm cũng khó chịu, vì thế ra đây.

Anh tiếp tục giải thích, mắt nhìn đồng hồ trong phòng.

– Anh không sao, giờ này em nên đi ngủ đi. Đi nào, anh đưa em về phòng.

Anh tắt đèn đóng cửa thư phòng lại, đi ra, đưa cô đi xuống.

Tô Tuyết Chí không còn cách nào khác, đành phải theo anh xuống dưới đi về phòng của mình, nói vừa rồi cô tỉnh dậy, khát nước nên đi ra ngoài uống nước, phát hiện tầng trên có ánh sáng, liền đi lên để xem một chút.

Anh ấn cô ngồi xuống giường, anh cũng ngồi xổm xuống, tháo giày cho cô, di chuyển hai chân trần của cô lên trên giường, ra hiệu cho cô nằm xuống, sau đó kéo chăn bông lên, đắp cho cô.

– Còn muốn uống nước không, anh đi rót cho em. – Anh dịu dàng nói.

Tô Tuyết Chí nằm trên gối, nhìn anh, lắc đầu.

– Ừ, vậy em tiếp tục ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm.

Nói xong, anh với tay định tắt đèn cho cô.

– Từ đã!

Tô Tuyết Chí không nén được, với tay kéo ống tay áo anh.

Anh dừng lại, quay sang nhìn cô.

Tô Tuyết Chí ngập ngừng, cuối cùng thử thăm dò, khẽ hỏi:

– Anh làm sao vậy? Là có tâm sự phải không?

– Anh đừng hiểu lầm, em hoàn toàn không có ý mạo phạm sự riêng tư của anh đâu.

Hỏi xong rồi, cô lại giải thích thêm.

Dù chưa có kinh nghiệm, nhưng cô tiếp thu quan niệm dù là vợ chồng cũng có thể giữ bí mật trong lòng mà không tiện hoặc không muốn cho đối phương biết. Huống chi quan hệ hiện tại của họ mới chỉ là vừa thừa nhận yêu thích lẫn nhau, có thể tiếp tục phát triển mà thôi. Cô dường như chưa đủ tư cách đi tìm hiểu tâm sự trong lòng, nếu như anh không muốn để cô biết.

Buổi chiều hoàng hôn hôm nay, hình ảnh mà cô lén nhìn thấy ở trên thuyền kia giờ phút này cũng lại lần nữa nhảy vào trong đầu cô.

Cô bỗng cảm thấy, ấn tượng đầu tiên ngay khi đó của cô mới là đúng.

Anh thật sự có tâm sự.

– Đương nhiên, nếu anh thấy tiện, sẵn lòng nói với em, tuy rằng em chưa chắc có thể giúp được gì, nhưng em bằng lòng lắng nghe.

Cô nhìn anh chăm chú, nói tiếp.

Hạ Hán Chử nhìn vào mắt cô, rất nhanh, nở nụ cười.

Anh nhìn tay cô vẫn đang kéo ống tay áo của mình, đổi thành nắm trở lại, cảm giác tay cô lành lạnh thì cho xuống dưới chăn.

– Anh không sao, vừa rồi chỉ nghĩ đến chuyện ngày mai mà thôi. Còn phải dậy sớm nữa, anh đi ngủ tiếp đây, em cũng ngủ đi.

Cô không nói gì nữa, yên tĩnh nhìn anh.

Dưới ánh nhìn của cô, anh tắt đèn, đóng cửa lại, đi ra ngoài.

Anh không bật đèn đêm ở hành lang, tiếp tục bước đi trong bóng tối.

Bước chân của anh lúc đầu rất ổn định, cho đến khi đi lên cầu thang, bước đi của anh dần dần chậm chạp, cuối cùng, anh dừng lại.

Anh đứng ở một góc lối vào cầu thang, chìm vào trong bóng đêm đen đặc.

Biết rõ bản thân mình có thể không có tương lai, nhưng anh vẫn bị kích động, bị thúc đẩy bởi ham muốn và hy vọng mà bày tỏ tình yêu với cô. Đúng vậy, hiện tại hồi tưởng lại những chuyện phát sinh trong hai ngày qua, đó chính là dục vọng chiếm hữu. Cho dù đó là tình cảm, cũng chỉ đáng gọi đó là thứ tình cảm hèn mọn. Loại người giống như anh, cho dù là thích một cô gái nào đó, cũng xứng đáng để có tình cảm hèn mọn đó. Mà tình yêu, chữ yêu quá cao quý, quá xa vời đối với anh.

Anh thuận lợi như mong muốn, bắt đầu từ buổi sáng ngày hôm qua, tức khoảnh khắc cô lại lần nữa xuống xe lửa vì anh, anh hưởng thụ niềm vui sướng hạnh phúc khi đột nhiên có được người phụ nữ mà anh muốn.

Nhưng mà, cũng chỉ có mình anh biết, trong khi anh đang tận hưởng cảm giác sung sướng này thì gần như cũng thời khắc đó, cảm giác tội ác cũng đột nhiên sinh ra.

Điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của chính anh, cũng như anh không thể kiểm soát tính chiếm hữu của mình đối với cô ấy.

Đêm nay, anh càng hiểu rõ hơn, cảm giác tội lỗi kèm theo khoái cảm đang hành hạ anh rốt cuộc đến từ đâu, không phải chỉ vì anh thậm chí không thể xác định được tương lai. Có lẽ, mà giống như Tông phu nhân từng nói, cô ra đời chưa lâu, tâm tính chưa định, cho nên, cô mới có thể dễ dàng tin tưởng anh, chấp nhận anh, thậm chí còn không có chút phòng vệ nào đối với anh.

Anh chính là cặn bã, cặn bã chân chính.

Cô vừa tới nơi này, còn có người nhà cô nữa, đều coi anh là trưởng bối có thể săn sóc chăm nom cô. Mà anh lại cứ vô sỉ mà dụ dỗ cô, một cô gái trẻ không lớn hơn em gái mình là bao. Anh đúng là quá vô sỉ.

Suốt cả một ngày, cô bầu bạn bên anh, dưới ánh nắng ấm áp trên thuyền mà ngủ một giấc dài yên bình.

Thời gian đẹp đẽ bình yên như thế, anh có thể ở bên cô được bao lâu?

Hạ Hán Chử đứng trong bóng tối thăm thẳm ở góc cầu thang, nhắm mắt lại, chợt nhớ đến một câu nói mà ông cụ người Đức thường nói với anh, chúc anh may mắn, Chúa phù hộ anh.

Anh cũng từng nói với cô, cô là người phụ nữ mà ông trời ban tặng cho anh.

Ông trời ban tặng, có lẽ cũng đã tiêu hao hết mọi vận may của anh với phụ nữ, hiện tại, anh có đủ sức mạnh để giữ lấy một phần vận may này không.

Hạ Hán Chử anh, cuối cùng vẫn đi dụ dỗ cô gái trẻ tuổi tên là Tô Tuyết Chí, nhưng anh có thể phụ trách cô ấy được cả đời không?

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Tô Tuyết Chí đã thức dậy rồi.

Tối hôm qua nửa đêm về sáng, có lẽ là bởi ban ngày ngủ quá nhiều, sau khi trở về lại ngủ một giấc nữa, cho nên cô vẫn không ngủ tiếp được. Rửa mặt mũi ra ngoài, mặc trang phục phó quan mà hôm qua đưa tới, cuối cùng đi giày vào, đến trước gương để chỉnh trang lại lần nữa.

Cô nhìn mình trong gương, dần dần thất thần.

Không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Hán Chử từ sau khi thổ lộ với cô, đặc biệt là tối qua, khiến cho cô cảm nhận được anh đang giằng xé mãnh liệt.

Thành thật mà nói, quyết định xuống xe lửa đáp lại tình yêu của anh, đi theo anh trở lại nơi này, sự không chắc chắn lớn nhất trong lòng cô là lo lắng anh đưa ra yêu cầu quan hệ thân mật đối với cô mà hiện tại cô còn chưa sẵn sàng.

Kết quả lại khiến cho cô bất ngờ.

Anh rất khắc chế. Điều này đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng qua đêm qua, anh cho cô cảm giác, đã không chỉ có khắc chế nữa, mà dường như có sự lảng tránh.

Cô cảm thấy mình càng không hiểu anh, tuy rằng trước kia cũng đã chưa hiểu nhiều rồi.

Theo kinh nghiệm tình cảm trước kia của cô, đàn ông như vậy, phần lớn không bình thường.

Cô trước kia hình thức cũng được, sau khi vào đại học, có lẽ là được xếp vào hoa khôi giảng đường, đã quen được với bạn trai cũ học trên cô mấy cấp ở cậu lạc bộ bài brit, sau đó cùng làm cộng sự tham gia thi đấu, dần dà thì qua lại gặp gỡ nhiều hơn. Đối phương bản thân điều kiện cũng rất tốt, bố là viện trưởng một bệnh viện tư nhân, anh ta ban đầu theo đuổi cô, nhưng cô chỉ có quan tâm tới việc học nên từ chối. Cho đến khi anh ta sắp tốt nghiệp, lại lần nữa thổ lộ với cô, chưa từng bỏ cuộc, cô có chút cảm động, vì thế mà đồng ý.

Cô nhớ rất rõ, buổi tối ngày hôm đó, bạn trai cũ bình thường vô cùng cao ngạo lạnh lùng lại rất kích động, khéo léo đưa ra đề nghị sống chung.

Nếu tình cảm đủ mặn nồng sâu sắc, dĩ nhiên sẽ có khát vọng và nhu cầu ở phương diện này, mong muốn thể xác và tinh thần hợp làm một. Cô đương nhiên biết thế.

Kết quả không thành công, cô đã từ chối, bởi vì cảm giác bản thân không thể nào chấp nhận đi tiếp một bước kia nhanh đến như thế.

Đó là những chuyện đã rất lâu rồi.

Nửa đêm về sáng khi thức dậy, sở dĩ cô nhớ lại chuyện cũ, là để so sánh.

Là cô yêu chưa đủ sâu sắc đúng không? Bạn trai cũ cũng là một người hướng nội, sau khi xác định quan hệ, người ta cũng đề nghị khía cạnh kia.

Mà Hạ Hán Chử, lẽ nào anh thuộc về kiểu người vì thích mà khắc chế, một đêm qua đi, khắc chế biến thành khách sáo, thậm chí khiến cho cô nảy sinh cảm giác có phải anh đã hối hận vì đã theo đuổi cô rồi không?

Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy anh giống kiểu chính nhân quân tử như vậy.

Sáng hôm qua cô bởi không đành lòng nhìn anh buồn bã thất vọng rời đi, đã quyết định một lần nữa xuống xe lửa, không màng tất cả chỉ để ở lại bên anh khi tâm tình anh đang sa sút mạnh.

Cô cảm thấy có chút mất mát, cô không cảm nhận được sự nhiệt tình của anh nữa.

Lẽ nào là cô đồng ý quá nhanh, anh theo đuổi được cô rồi, cảm thấy cô không tốt đẹp như tưởng tượng, cho nên ngủ cũng không muốn ngủ cùng, hối hận đã theo đuổi cô?

Nếu thật sự là như vậy, chắc chắn cô là người bạn gái có tuổi thọ ngắn nhất trong lịch sử, mới một đêm thôi mà đã bị vứt bỏ rồi.

Ánh mắt Tô Tuyết Chí bất giác rơi xuống trước ngực bị buộc đến bằng phẳng của mình, trong đầu miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa.

Cô hoàn hồn đi ra mở cửa, thấy anh cũng đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, nhìn cô trên dưới, mỉm cười nói:

– Đẹp lắm, rất thích hợp với em.

Tô Tuyết Chí đánh lên tinh thần, bảo anh cho mình xem vết thương.

Anh đi đến, cởi áo ra cho cô xem.

Tô Tuyết Chí kéo cao áo sơ mi của anh lên, kiểm tra phía sau lưng, tay nhẹ nhàng ấn vào vết thương:

– Buổi tối về cắt chỉ giúp anh.

Anh mặc lại áo, vừa mặc vừa trêu đùa:

– Có bác sĩ tùy thân đúng là khác biệt, khỏi rất nhanh.

Tô Tuyết Chí cũng cười, nhìn anh mặc áo vào, chần chừ nói:

– Hôm nay duyệt binh, anh thấy em đi có thích hợp không? Nếu không thích hợp, em ở nhà cũng được.

Hạ Hán Chử khoác áo khoác vào, nghe vậy dừng lại, nhìn cô, sau đó cười:

– Có gì mà không thích hợp? Chả phải em nói muốn gặp bạn cùng phòng à?

Tô Tuyết Chí cũng cười nói:

– Nói thì nói thế, nhưng nếu không tiện thì không đi cũng được.

Hạ Hán Chử nói:

– Không vấn đề gì mà. Huống chi em ở lại cũng nhàn rỗi. Cùng đi đi.

Tô Tuyết Chí không nói gì nữa, xua tan tạp niệm trong lòng đi, đi xuống chuẩn bị xong, đi theo anh đi bắc doanh.

Bắc doanh cách thành phố hơn 20 km. Cuộc duyệt binh bắt đầu lúc chín giờ sáng, Hạ Hán Chử đến trước 30 phút.

Trường hợp hôm nay sẽ rất hoành tráng long trọng. Hầu như tất cả các chính trị gia và bộ trưởng ngoại giao của các quốc gia cũng sẽ có mặt, an ninh của địa điểm cực kỳ nghiêm ngặt, do Bộ tư lệnh cảnh vệ Bắc Kinh phụ trách, phối hợp với Cục trưởng Cục cánh sát Đoàn Khánh Niên. Trên đường đến gần địa điểm, cứ cách năm trăm mét lại có một trạm kiểm soát.

Tới bên ngoài bắc doanh rồi, Hạ Hán Chử để nhân viên hộ tống đi theo ở bên ngoài, anh dẫn theo Tô Tuyết Chí tiếp tục lái xe vào trong, hiến binh ghim súng tiến lên, nhận ra anh, mở hàng rào thép gai, anh đi vào, sau đó dẫn cô tới văn phòng quân y.

Tô Tuyết Chí đi đến bên ngoài văn phòng quân y.

Hôm nay tiếp nhận kiểm duyệt ngoài các binh chủng bộ binh, kỵ binh, pháo binh, công binh truyền thống, để thể hiện sự tiến bộ của thời đại, còn sắp xếp một một đội hình bác sĩ quân y tham gia.

Đây cũng là lý do mà vì sao mấy người Tưởng Trọng Hoài phải có mặt ở đây. Chỉ còn nửa tiếng nữa, mọi người đang chuẩn bị những thứ cuối cùng, có người đội mũ, có người cài thắt lưng, có người đang mắng người khác vì lấy nhầm đồ của mình, đột nhiên nhìn thấy Tô Tuyết Chí từ trên trời giáng xuống, cả nhóm mừng rỡ không thôi, tất cả đều chạy tới chào đón cô một cách nồng nhiệt.

Tưởng Trọng Hoài mừng hơn hết, xông lên trước, đấm vào vai Tô Tuyết Chí, miệng thì gọi Cửu tiên nữ liên hồi:

– Sao cậu đột nhiên tới thế?

Tô Tuyết Chí đã có đề phòng từ trước, biết nếu bị cậu ta đánh trúng thì bước tiếp theo sẽ là khoác vai, lập tức lui về sau một bước, tránh một quyền của anh ta, cười nói mình đi theo Hiệu trưởng tham gia Hội nghị y học xong thì còn có việc nên ở lại, biết hôm nay bọn họ ở đây, cho nên đến thăm một chút.

Khi nói chuyện, cô theo phản xạ quay đầu lại nhìn về phía sau.

Hạ Hán Chử đứng ở xa xa, đưa lưng về bên này.

Tưởng Trọng Hoài cũng nhìn thấy anh, nói:

– Anh ta dẫn cậu vào đây à? Mặt mũi cậu cũng lớn nhể.

Tô Tuyết Chí nói sang chuyện khác:

– Các cậu thế nào, khỏe không?

Cô không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong, tất cả đều kể khổ, nói vẫn là cô sáng suốt, lúc trước không bị lợi ích cám dỗ, nói là một tháng, giờ sắp đến tết rồi mà vẫn chưa được về nhà, ngày nào cũng phải tiếp xúc với đám binh lính không biết phải trái, còn phải huấn luyện quân trận, khổ chả khác gì bị tra tấn. May mà hôm nay kết thúc, sắp được giải tán rồi.

– Lần trước tôi còn suýt nữa bị bắn trúng, giờ nghĩ đến vẫn thấy hãi.

– Làm sao vậy? – Tô Tuyết Chí vội vàng hỏi.

Tưởng Trọng Hoài đè thấp giọng kể cho cô nghe, chỗ khác anh ta không biết, dù sao doanh trại huấn luyện mùa đông này chỉ là phiên hiệu bộ đội, không dưới sáu bảy doanh, phân chia và chịu sự quản lý khác nhau, bình thường huấn luyện vẫn hay xảy ra mâu thuẫn. Lúc anh ta vừa đến, có hôm vào buổi tối, binh lính hai doanh đánh nhau, anh ta hiếu kỳ chạy tới xem, không ngờ có người xả súng, bắn bay mũ của anh ta đi.

– Mợ nó chứ, tôi sợ tới mức suýt nữa són đái cả ra quần! Tô Tuyết Chí tôi nói cậu hay, may mà cậu không tham gia đấy…

Hạ Hán Chử đứng phía xa, đợi một lúc, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy người tên Tưởng Trọng Hoài kia ghé sát bên tai cô, không biết là đang nói gì.

Anh hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn đồng hồ, đang định kêu cô trở về thì bỗng nhiên đối diện có một phó quan chạy tới. Anh nhận ra đó là người của Đồng Kỳ – trưởng ban quân sự phụ trách điều hành ngày hôm nay, hỏi:

– Làm sao vậy?

Phó quan thở hổn hển:

– Tư lệnh Hạ, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện. Doanh số hai và Doanh số ba vừa va chạm tranh giành vị trí, đánh nhau rồi. Người của Doanh số hai đánh chết Doanh trưởng của Doanh số ba, Doanh số ba đang gây loạn ầm cả lên. Trưởng ban đã chạy tới xử lý, nhưng người Doanh số ba không nghe theo. Trưởng ban nghe nói anh cũng tới, mời Tư lệnh qua đó luôn ạ.

Doanh số hai là thân tín của Vương Hiếu Khôn, Doanh số ba thuộc Phó tổng thống đương nhiệm, mà vị Doanh trưởng này cũng có chút địa vị, là con trai một thân tín của Phó tổng thống.

Hạ Hán Chử định đi, chợt đứng lại hỏi:

– Người chết rồi à?

– Đầu bị đập, mặt mũi bầm tím, gần như tắt thở rồi.

Hạ Hán Chử lập tức quay đầu:

– Tô Tuyết Chí!

Tô Tuyết Chí đang trò chuyện với đám người Tưởng Trọng Hoài nhưng vẫn luôn chú ý đến Hạ Hán Chử, chợt thấy có người chạy đến tìm anh, nét mặt nôn nóng, hình như có chuyện gì đó. Cô vẫn luôn nhìn về bên này, nghe anh gọi mình thì vội chạy đến.

Hạ Hán Chử nói lại lời của phó quan cho cô,

– Còn cứu được không?

Tô Tuyết Chí nhận định sơ bộ, có lẽ là hôn mê do chấn thương sọ não, gây ứ dịch đường hô hấp dưới, không thể tự thở được.

– Lập tức đi xem.

Nơi tổ chức duyệt binh hôm nay là một giáo trường rất rộng, đội ngũ tham gia vào thời gian này đều đã lần lượt trình diện, đang chờ ở một sân khác gần đó. Doanh số hai và Doanh số ba lúc vào vị trí của mình thì xảy ra xung đột, hai bên đánh nhau, Doanh trưởng của Doanh số ba họ Phương giờ đang nằm dưới đất, binh lính của hai doanh đều đang hằm hè với nhau, đội ngũ binh lính gần đó cũng đều vây xem.

Đoàn đội Tổng thống đã sắp đến rồi, thế mà nơi này lại xảy ra hỗn loạn lớn như thế.

Đổng Kỳ, trưởng ban quân sự phụ trách điều hành hiện trường hôm nay đang cố gắng hết sức để trấn áp hiện trường, hạ lệnh những người không liên quan quay trở về vị trí của mình, điều hiến binh tới duy trì trật tự, nhìn thấy Hạ Hán Chử chạy tới thì lao lên, báo cáo lại tình hình một lượt cho anh nghe.

– Người của Doanh số hai động tay chân trước, giờ thì lại lỡ tay đánh chết người, Doanh số ba không nghe ai can ngăn, đang gây rối…

– Các anh em, còn duyệt binh đếch gì nữa. Người khác đè đầu cưỡi cổ thì thôi đi, giờ Doanh trưởng đang sống sờ sờ lại bị đánh chết, chúng ta khiêng xuống dưới đài để Tống thống tới xử lý.

Anh ta còn chưa nói hết thì phía sau, người của doanh số ba đã hô to, định xông ra, đội hiến binh ra sức ngăn cản lại.

Hạ Hán Chử đẩy hiến binh ra, đi vào quát lên:

– Hôm nay tôi muốn xem các người người nào ăn gan hùm mật gấu dám gây loạn!

Phó doanh trưởng đi đầu thấy anh tới thì khựng lại, sau đó chỉ vào người nằm dưới đất, phẫn nỗ kêu lên:

– Tư lệnh Hạ, anh cũng thấy đó, bị đánh chết như thế, lẽ nào để yên à.

Tô Tuyết Chí xách theo hòm y tế đi vào, bảo mọi người tản ra, đặt người bị thương nằm yên, cô ngồi xuống, nhanh chóng kiểm tra.

Phù hợp với phán đoán vừa rồi, vẫn chưa cảm nhận được mạch đập, nhưng vẫn có tiếng tim đập yếu ớt, rơi vào tình trạng giả chết.

Việc cấp bách nhất lúc này là phải xử lý gấp, để người bị thương có thể thở trở lại.

– Tìm một cái ống tới. Bút lông cán bút cũng được. Nhanh lên!

Doanh trại có văn phòng, rất nhanh đã được lấy đến.

Tô Tuyết Chí chuẩn xác sờ vào khoảng cách giữa các vòng sụn của khí quản dưới cổ họng của người bị thương, dùng dao cắt một lỗ nhỏ, nhanh chóng lau khô máu phun ra, cầm ống bút, trực tiếp đưa vào.

Người bị thương khôi phục hô hấp, một lát sau, mạch đập vốn đã dừng lại nảy lên.

– Sống rồi, sống rồi!

Quân y bắt mạch, la lớn.

Binh lính đứng chung quanh đều ồ lên, người của Doanh số ba lại xông tới.

Cấp cứu nội khí quản đã có, nhưng vì nguy hiểm, không quen vị trí, hoặc thao tác không đúng kỹ thuật, dễ vô tình làm tổn thương mạch máu, tỷ lệ tử vong cao, cho nên không được phổ biến rộng rãi. Các bác sĩ quân y vừa rồi hoặc là chưa từng tiếp xúc, hoặc là không dám thao tác, đều có khả năng này.

Tô Tuyết Chí đứng lên, yêu cầu mọi người không được tới gần.

Mọi người đều nhìn cô, đứng lại.

Tô Tuyết Chí gọi cáng, lập tức đưa người bị thương đi bệnh viện để cấp cứu, nói với Hạ Hán Chử, cô sẽ đi theo, tiện quan sát tình hình trên đường đi.

Cô không hiểu rõ những chuyện tranh chấp ở đây, nhưng mơ hồ cảm nhận được tính mạng của người này rất quan trọng, không thể chết được, nếu chết, vụ việc xảy ra ngoài ý muốn hôm nay chỉ sợ sẽ biến thành biến cố lớn.

Hạ Hán Chử nhìn cô, gật đầu, sau đó hạ thấp giọng nói:

– Anh sẽ phái người của anh đi cùng em.

Đổng Kỳ thấy người được cứu thì thở hắt ra, lập tức làm theo.

Hiện trường đã được xử lý khẩn cấp xong, người bị thương cũng được đưa đi rồi, đúng 9 giờ kém 5 phút, nơi cổng hớn của quân doanh đã vang lên tiếng nhạc trống.

Đổng Kỳ nhìn binh lính Doanh số hai vẫn còn bị hiến binh bao vây, hỏi Hạ Hán Chử:

– Tư lệnh, xử lý Doanh số hai như nào ạ?

Hạ Hán Chử nói:

– Loại bỏ, tước hết vũ khí, giam lại chờ xử lý.

Đổng Kỳ do dự:

– Nhưng….nhỡ đâu Tổng trưởng Vương hỏi tới…

– Anh cứ nói là ý của tôi đi.

Đổng Kỳ chỉ chờ câu này của anh mà thôi, lập tức gật đầu, cầm lấy tay anh, cảm kích nói:

– Cảm ơn Tư lệnh, hôm nay là anh đã cứu tôi một mạng rồi. Chờ việc hôm nay xong, tôi mời anh bữa cơm để cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.