Ngày kia là ngày đính hôn của Vương Đình Chi, lẽ ra là chờ anh tham gia tiệc đính hôn xong thì hai người sẽ cùng nhau trở về Thiên Thành. Mà hiện tại, anh đột ngột phải đi công tác, đi ngay trong đêm, không hề báo trước, vô cùng gấp gáp. Tô Tuyết Chí không biết anh đi đâu, cũng không biết chuyện anh nói “không phải chuyện lớn gì cả, chỉ là thời gian gấp quá thôi” rốt cuộc là chuyện gì.
Anh bảo cô không phải lo lắng. Lúc gọi điện thoại cho em gái anh để báo ngày về, cũng nói những lời tương tự như thế.
Nhưng mà trực giác của Tô Tuyết Chí nói cho cô biết, sự việc chắc chắn không đơn giản như anh đã nói.
Anh dùng một lời dặn dò giống nhau như thế chỉ để ứng phó với cô và Hạ Lan Tuyết mà thôi.
Vào đêm đông lạnh giá này, cô nằm trong căn phòng ở hoa viên Đinh gia, ấm áp và thoải mái. Anh thì sao, giờ này khắc này, đang trên hành trình đi đến đâu, đang nghĩ gì, đang làm gì? Liệu bệnh ho có tái phát không? Thuốc mang theo liệu có hiệu quả không?
Tô Tuyết Chí không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, gần như mất ngủ cả đêm, khi trời sắp sáng mới mơ màng thiếp đi. Đến tầm 9 giờ hơn, cô bị thím Hạ gõ cửa đánh thức, nói là nhà họ Vương phái quản sự tới gặp cô.
Tô Tuyết Chí xuống giường, đi ra ngoài.
Quản sự nhà họ Vương rất cung kính, mang theo nhiều đồ vật tới, nói là cảm ơn chuyện hôm qua cô đã cứu người, còn gửi thiếp tới, mời cô ngày mai qua phủ tham gia tiệc đính hôn của Vương công tử.
Tô Tuyết Chí nói cảm ơn xong thì từ chối, nói mình là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của cô, còn giải thích thêm cô thấy không khỏe, có lẽ là đêm qua bị cảm lạnh, e rằng không đến dự được, đồng thời chúc mừng chuyện vui của Vương công tử.
Quản sự đi rồi, Tô Tuyết Chí cảm thấy mình hình như bị ốm thật rồi, cô quay trở lại phòng và ngủ tiếp, khi thức dậy lần nữa, cảm thấy đầu vẫn đau nhức choáng váng.
Cô nghĩ một lúc, cảm thấy cứ thế này mãi cũng không được.
Lẽ nào Hạ Hán Chử đột ngột có việc phải đi làm, anh không thể bất cứ việc gì cũng dễ dàng nói cho cô biết được. Huống chi anh nói sẽ mau chóng quay về, cũng không tới mấy ngày, rồi dần dần sẽ qua, tại sao cô lại trở nên uể oải, tâm trạng u uất như thế được?
Cô luôn không phải là người như vậy. Còn nhớ kỳ thi cuối cùng cô bị ốm, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến trạng thái thi cử gì cả.
Tô Tuyết Chí nhớ tới chuyện chạy bộ không thành tối qua, đánh lên tinh thần, đi ra phía sau đình viện khởi động làm nóng người, sau đó chạy vòng quanh. Cứ chạy như thế, rồi đổi tốc độ chạy, đoán chừng ít nhất 4-5km, cho đến khi trời tối, cả người ướt sũng mồ hôi đi vào tắm một lượt, cuối cùng cũng cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn.
Cứ như thế đi, một tuần sẽ mau chóng qua đi, chờ anh là được.
Cô tự nói với mình như thế.
Thím Hạ hỏi cô muốn ăn món gì, cô nhờ bà nấu cho mình một bát mỳ đơn giản.
Thím Hạ nấu một bát mỳ gà sợi.
Ở mấy ngày, dần dần cũng trở nên thân quen, lúc ăn uống, thím Hạ sẽ ngồi một bên trò chuyện với cô, hỏi cô tính ngày nào thì về quê ăn tết. Nghe cô nói là chờ Hạ Hán Chử trở lại rồi cùng nhau quay về Thiên Thành, bà vui vẻ nói:
– Hiếm thấy Tôn thiếu gia có bạn, tôi thấy Tôn thiếu gia và cậu rất hợp nhau, Tiểu Tô lại là bác sĩ nữa, thật là quá tốt rồi.
Tô Tuyết Chí cười.
Thím Hạ như được khích lệ, tức thì mở máy hát.
– Tiểu Tô cậu không biết đâu, Tôn thiếu gia từ nhỏ đã chẳng có bạn bè gì rôi. Cậu ấy bị bệnh ho, lão thái gia cùng phu nhân luôn lo lắng, quản lý cũng rất nghiêm, trẻ con họ hàng thân thích cũng phải nhớ kỹ lời người lớn dặn, gặp phải cung kính, không được chơi với cậu ấy. Hình như là năm bảy tám tuổi, cậu ấy nhân lúc bên cạnh không có ai đã chạy ra ngoài, không cẩn thận rơi xuống nước, tự mình bò lên bờ. Sau khi về thì mắc bệnh, suýt nữa mất mạng luôn. Phu nhân ôm cậu ấy khóc đến ngất xỉu. Cũng may trời cao phù hộ, cậu ấy khỏe lên, nhưng phu nhân thì lại đổ bệnh hơn nửa tháng, những người hầu chăm nom cậu ấy thì bị phạt rất nặng. Trong nhà có hạ nhân lắm chuyện nói lung tung, nói là lang trung nói, nếu để sự việc xảy ra lần nữa, có lẽ sẽ không cứu được, cho nên phu nhân mới đau lòng như thế, vừa lúc để cậu ấy nghe được, hạ nhân bị phạt đánh, còn cậu ấy thì trở nên ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
Thím Hạ thấy Tô Tuyết Chí rất chăm chú nghe mình kể thì lại tiếp tục:
– Lúc trẻ tôi là người hầu thân cận của phu nhân. Nhớ rõ mùa đông mùa xuân, Tôn thiếu gia cả ngày phải ở trong phòng đọc sách, viết chữ với tiểu thư, dạy mấy đứa trẻ biết chữ, viết tên của mình. Tôn thiếu gia trở nên lịch sự nhã nhặn, nhưng cũng không mấy khi cười nữa. Mỗi khi tết đến trẻ con thân thích tới nhà thăm hỏi, chúng tụ tập chơi trò chơi với nhau, chơi đánh con quay, đắp người tuyết, đốt pháo, chỉ mỗi cậu ấy một mình đứng ở xa, nhìn người khác chơi. Ôi nói thật, quá hiểu chuyện, quá ngoan ngoãn tới mức khiến ai nấy nhìn cũng thương…
Tô Tuyết Chí đang nghe đến thất thần, bỗng nghe phía sau có tiếng bước chân, lão Lỗ chạy vào, nói vừa rồi bên ngoài có một chiếc ô tô đến, trong xe là Vương công tử, đỗ ở ngay gần cổng lớn, thấy anh ta không xuống, lão Lỗ liền đi ra hỏi, nhưng anh ta lại chẳng nói gì mà lái xe bỏ đi.
– Tô thiếu gia, tôi cảm giác Vương công tử say rượu, say lắm, cả người mùi rượu nồng nặc, bên cạnh lại chẳng có ai, nhỡ xảy ra chuyện thì sao. Có nên gọi báo người nhà họ Vương không?
Tô Tuyết Chí bảo ông đi gọi điện thông báo, cô nghĩ một chút, vẫn thấy không yên tâm, cũng đi ra ngoài, dọc theo con đường đi tìm một đoạn, cách vài trăm mét, từ xa nhìn thấy một chiếc ô tô đang đỗ xiên bên đường ngay trước một cây cột điện, hình như bị đụng thì phải.
Cô lo lắng, vội vã chạy tới đó.
Cửa kính trước xe đã bị vỡ vụn, Vương Đình Chi gục vào tay lái, cả người bất động, động cơ còn nổ.
Cô kéo cửa xe, đẩy đẩy anh ta, gọi vài tiếng.
Vương Đình Chi chậm rãi ngẩng đầu lên, mở mắt ra, thấy cô, dường như tỉnh táo hơn một chút, đưa tay lau máu trên trán nhỏ xuống, miệng lẩm bẩm:
– Không sao cả…Tôi không say, vừa rồi có con chó chạy qua, tôi tránh nó…lát tôi tự lên xe kéo đi về…
Nói xong, tự bám vào cửa xe đi xuống, bỏ xe lại, loạng choạng tiếp tục đi đằng trước.
– Đứng lại!
Tô Tuyết Chí quát lên.
Vương Đình Chi dừng bước chân.
Tô Tuyết Chí tắt động cơ ô tô, rút chìa khóa xe, quay lại nhìn thấy lão Lỗ cùng với thím Hạ cũng đã chạy tới, bảo hai người hỗ trợ đỡ Vương Đình Chi trở về.
Tô Tuyết Chí lấy hòm thuốc đi ra, nhìn thấy Vương Đình Chi vẫn còn đứng ở trong phòng khách, máu từ trên trán chảy xuống, không nói gì, chỉ chỉ vào sô pha, ra hiệu anh ta ngồi xuống.
– Nhanh lên, nhanh lên. Vương công tử, cậu mau nghe lời đi. Ôi trời ơi, cậu nhìn xem, đầu bị đụng rồi, máu chảy kia kìa. Mau mau, mau để Tô thiếu gia khám cho cậu đi.
Thím Hạ đẩy Vương Đình Chi, thúc giục mãi.
Vương Đình Chi nhìn Tô Tuyết Chí đang nhíu mày, không phản kháng, lẳng lặng ngồi xuống, nghe theo cô đầu ngửa ra sau, người dựa vào sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tô Tuyết Chí lau sạch máu trên mặt anh ta, kiểm tra vết thương trên trán. May mắn không quá nghiêm trọng, vết rách không đến 2cm, rửa sạch xong, khử trùng, khâu mấy mũi, cuối cùng dùng băng gạc tiệt trùng băng lên, lúc này mới mở miệng:
– Vương công tử, anh say như này mà còn lái xe, không nghĩ đến người đi đường thì thôi, lẽ nào đến tính mạng bản thân mình cũng không quan tâm?
– Vương công tử, ngày mai cậu còn phải đính hôn đó, mặt mày lại bị thương, vậy phải làm sao đây.
Thím Hạ nghĩ chuyện ngày mai của anh ta thì lo lắng thay.
Vương Đình Chi vẫn ngửa đầu, nhắm mắt như thế, giống như đã ngủ.
Tô Tuyết Chí ít nhiều cũng biết tính anh ta thích làm theo ý mình, chưa từng suy nghĩ cho người khác, nói với anh ta những điều này, chắc chắn anh ta không nghe lọt vào tai, vì vậy từ bỏ, chỉ nói:
– Dẫu sao thì vẫn mong anh đừng làm điều nguy hiểm như này nữa. Đây cũng là vì muốn tốt cho anh thôi.
– Cậu cứ nghỉ ngơi ở đây đi, tôi có gọi điện cho người nhà cậu rồi, chờ lát nữa họ sẽ đến đón cậu về.
Thím Hạ sợ anh ta bị lạnh, đi lấy cái chăn tới đắp lên người anh ta.
Tô Tuyết Chí không nói gì nữa, thu dọn hòm thuốc, trở lại phòng của mình ngồi xuống, xem quyển sách tiếng Đức mà bác sĩ Rudolph đưa cho mình, dần dần thất thần, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, gập sách lại, lại đi ra ngoài.
Vương Đình Chi vẫn còn dựa vào ghế sô pha, chỉ là hai mắt đã mở, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn treo trần nhà trong phòng khách, biểu cảm nặng trĩu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, thấy cô lại đi ra thì thu ánh mắt lại, chậm rãi ngồi thẳng lên.
Tô Tuyết Chí qua đó ngồi, hỏi anh ta buổi tối tới đây làm gì.
Vương Đình Chi đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm hai chân của mình, thấp giọng nói:
– …Không có gì…Tôi quên mất là anh Tư không có nhà, tính đến tìm anh ấy…
Tô Tuyết Chí dò hỏi anh ta:
– Vậy anh có biết lần này cậu họ đi công tác là đi đâu, làm gì không?
Vương Đình Chi môi khẽ nhúc nhích, lại như do dự, dừng lại, nhìn cô.
Tô Tuyết Chí cảm giác mình hỏi đúng người rồi, có vẻ như anh ta biết chút gì đó, liền làm như không có việc gì nói:
– Anh cũng biết, cậu họ có bệnh ho kinh niên, thời tiết này càng dễ phát bệnh, tôi không mấy yên tâm.
Vương Đình Chi cuối cùng nói:
– Cậu không được nói cho người khác, cái này cũng tự tôi đoán thôi. Anh Tư đột ngột rời khỏi Bắc Kinh, tôi đoán anh ấy có lẽ là đi vùng Nhiệt Hà.
– Tư lệnh trú quân bên kia có chút vấn đề, có lẽ sẽ làm phản. Nửa tháng trước, gã đó kiếm cớ giữ lại người mà cha tôi phái qua đó.
Tô Tuyết Chí tim giật thót lên.
Hạ Hán Chử, kẻ lừa đảo này!
Anh quả nhiên lừa mình, còn nói là việc nhỏ.
Đây mà là việc nhỏ à?
Vương Đình Chi thấy cô im lặng thì cũng không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn cô, một lát sau, dường như cảm nhận được nét mặt cô kỳ lạ thì khẽ khàng hỏi thăm dò:
– Cậu làm sao vậy?
Tô Tuyết hoàn hồn lại, ngước lên, đụng phải ánh mắt anh ta, nén cảm giác bất an trong lòng xuống, cười gượng lắc đầu:
– Không có gì, anh nghỉ ngơi chút đi, tôi vào đây…
Cô lại đột ngột nghĩ tới:
– Đúng rồi, tôi còn chưa chúc mừng anh. Cảm ơn lời mời của mọi người, nhưng ngày mai tôi không đi được, vừa hay anh ở đây, chúc mừng anh trăm năm hạnh phúc.
Nhà gái kết thân gia với nhà họ Vương rất môn đăng hộ đối với nhà họ Vương. Tô Tuyết Chí có nghe thím Hạ lúc trò chuyện nhắc đến, nghe nói ban đầu gia đình nhà gái định bàn chuyện cưới xin với gia đình khác, nhưng mấy tháng trước cuối năm biết tin bà Vương tìm đối tượng cho con trai mà chủ động ném cành ô liu, hai nhà hài lòng lẫn nhau, hôn sự cứ thế mà định.
Nói xong, cô gật đầu với Vương Đình Chi rồi đứng lên, định đi.
– Tô Tuyết Chí!
Vương Đình Chi đột nhiên đưa tay ra túm chặt tay cô.
Tô Tuyết Chí quay đầu lại nhìn anh ta, thấy nét mặt anh ta căng chặt, đang nhìn mình không chớp mắt, đáy mắt như càng thêm đỏ, cô không hiểu hỏi:
– Vương công tử, anh làm sao vậy?
Vương Đình Chi vẫn không nhúc nhích, cũng không nói lời nào, hô hấp trở nên dồn dập, tay vẫn nắm chặt tay cô, nắm chặt đến mức Tô Tuyết Chí cảm thấy tay mình đau nhức.
– Anh có việc gì thế?
Tô Tuyết Chí không biết anh ta muốn làm gì, thử rút tay đi nhưng không được, nén đau nhắc nhở anh ta.
Đúng lúc này bên ngoài cổng lớn có tiếng mở cổng và có tiếng nói chuyện vọng vào.
Thím Hạ vừa rồi đi ra ngoài, mau chóng chạy vào gọi:
– Vương công tử, người nhà cậu tới đón cậu rồi…
Vương Đình Chi như bừng tỉnh trong mộng, suy sụp buông tay ra.
– …Không có gì cả, cảm ơn cậu.
Anh ta tránh né ánh mắt của cô, dường như nằm mơ, lẩm bẩm nói một câu, sau đó đứng lên chân bước chệnh choạng thất thểu đi ra khỏi phòng khách, rời khỏi.