Hạ Hán Chử giật mình hoảng loạn, từ trên sô pha nhảy dựng lên, nhanh chóng thắt dây lưng lại, lại mau chóng sửa sang lại quần áo cho gọn gàng, muốn đuổi theo ra thì lại dừng lại, nhìn Tô Tuyết Chí mặt cũng đang tái đi, túm bộ quần áo mà ngay hôm qua hai người leo núi trở về anh đã cởi ra ném trong phòng khách, đặt lên vai cô, thấp giọng nói:
– Con bé chắc còn chưa biết em là nữ, để anh xử lý. Em đừng lo, về phòng trước đi, đừng ra ngoài.
Nói xong, bấy giờ mới chạy ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại.
Tô Tuyết Chí lấy lại bình tĩnh, bắt đầu không yên tâm, chạy tới chỗ cửa, đẩy ra một khe hở nhỏ nhìn ra ngoài.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy là hốt hết cả hồn.
Hôm nay là cái ngày gì vậy, sao mọi người cứ như là hẹn với nhau trước, tất cả đều chạy tới đây thế.
Không chỉ có Hạ Lan Tuyết, Tô Tuyết Chí còn thấy đối diện bên ngoài cổng lớn có hai người đi đang đi về hướng bên này, một người là anh họ Diệp Hiền Tề, người đi cùng anh họ là Vương Đình Chi.
Cánh tay bị thương của anh họ vẫn treo trên cổ, trán của Vương Đình Chi vẫn quấn gạc, nhìn khá là đối xứng.
Hai người này, tuy rằng đã quen nhau trên thuyền từ sớm rồi, còn cùng nhau đánh bài brit, nhưng Vương Đình Chi kiêu căng, không coi ai ra gì, anh họ thái độ bề ngoài cũng là giả bộ, chưa hề ưa gì Vương Đình Chi cả, từ sau khi xuống thuyền thì hai người chưa từng qua lại với nhau. Tô Tuyết Chí không biết từ khi nào thì quan hệ của hai người lại trở nên tốt như vậy, chỉ thấy anh họ vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, Vương Đình Chi nói chuyện, không nghe được anh ta nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ thì hình như đang giới thiệu hoàn cảnh chung quanh cho anh họ.
Tô Tuyết Chí vã mồ hôi lạnh, nhanh chóng đóng cửa lại, cúi xuống nhìn mình.
Áo ngủ chất liệu nỉ nhung dầy dặn, form rộng, số cô cũng khá may, vừa rồi bị Hạ Hán Chử trêu trọc trên sô pha, cô thật sự còn chưa lấy lại được sức lực từ đêm qua, cả người vẫn đau nhức, bởi thế mà liều chết trốn tránh, không để cho anh cởi được áo thành công, chỉ hơi sộc sệch chút mà thôi.
Hạ Lan Tuyết vừa rồi vội vã như thế, chỉ mới nhìn một cái, hẳn là đúng như anh nói là chưa thể nhìn ra cô là nữ. Nhưng hai người là quan hệ gì, chắc chắn Hạ Lan Tuyết đã đoán được rồi.
Hiện tại nếu để anh họ và Vương Đình Chi nhìn thấy cô mặc áo ngủ của Hạ Hán Chử…
Tô Tuyết Chí không dám nghĩ thêm gì nữa, nghĩ số mình vẫn còn đỏ, vội chạy thẳng về phòng, khóa trái cửa lại, sau đó nhanh chóng thay quần áo, sửa sang lại mình.
Hạ Hán Chử bảo Tô Tuyết Chí về phòng, anh thì đi ra ngoài, thấy em gái sắp chạy ra tới cổng lớn thì khá bất ngờ.
Không ngờ cô ấy lại có thể chạy nhanh được như vậy.
Anh đang định đuổi theo thì bỗng nhiên lại thấy hai người nữa, nhận ra là Vương Đình Chi cùng với Diệp Hiền Tề, bước chân hơi khựng lại.
Diệp Hiền Tề vào đêm giao thừa có đến nhà Hiệu trưởng Hòa ăn cơm, cơm nước xong anh ta đưa Hạ Lan Tuyết về Hạ công quán, khi ấy mới biết em họ mình tối nay sở dĩ không đến dự bữa cơm tất niên cùng với mọi người là bởi đơn độc lái xe suốt đêm đi Bắc Kinh. Anh ta không yên tâm, ngay ngày mùng 1 tết hôm sau, anh ta đến tìm Hạ Lan Tuyết hỏi tin tức. Hạ Lan Tuyết cũng suy đoán anh trai mình đã trở về Bắc Kinh, liền gọi điện đến Hoa viên Đinh gia để hỏi. Thím Hạ nói cho cô ấy biết, tối hôm qua anh trai cô ấy và Tô thiếu gia ở cùng nhau, còn ngay trong đêm muộn rời khỏi Hoa viên Đinh gia đi biệt thự Tây Sơn rồi. Anh trai cô trước khi đi có nói, vết thương cũ của anh chưa lành, muốn nhân mấy ngày tết này nghỉ ngơi, đến chỗ thanh tĩnh hơn để điều trị, Tô thiếu gia là thầy thuốc, cho nên đi cùng.
Em họ bây giờ quá có năng lực, có thể làm được nhiều hơn những gì mà bộ não của Diệp Hiền Tề có thể hiểu được. Anh ta có một sự ngưỡng mộ gần như mù quáng đối với em họ của mình, rằng cô ấy đúng trong mọi thứ. Anh ta thậm chí còn không nghĩ về việc vì sao đêm giao thừa cô lại có hành động khác thường như vậy, chỉ cho rằng cô có việc, hiện giờ nếu cô đã đến đó bình an, còn điều trị giúp Hạ Hán Chử, vậy thì yên tâm rồi, cho nên hoàn toàn gác sang một bên. Sau đó qua hai ngày nữa, ngày hôm qua, thím Ngô tới đưa cơm cho anh ta thì vô tình có nhắc, nói tiểu thư mấy ngày này rảnh rỗi quá, muốn đi Bắc Kinh thăm Hạ tiên sinh. Diệp Hiền Tề dao động, chạy tới đồn cảnh sát bàn giao sắp xếp công việc, sau đó đến gặp Hạ Lan Tuyết nói mình cũng muốn đi thăm em họ. Hai người cùng nhất trí, thống nhất Hạ Lan Tuyết bảo tài xế kiêm vệ sĩ không cần phải đi theo, cứ thế cùng anh ta lên xe lửa đi Bắc Kinh. Sáng sớm nay hai người đến Hoa viên Đinh gia trước, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, đúng lúc gặp Vương Đình Chi tới nhà tặng quà chúc tết, ba người liền đồng hành, cùng nhau mà đến.
Diệp Hiền Tề biết Vương Đình Chi coi thường mình, dù sao mình cũng chẳng ưa gì anh ta, những ngày ở Thiên Thành, hai người không hề qua lại gì cả, không ngờ hôm nay còn đồng hành cùng nhau, mà thái độ của Vương Đình Chi tốt đến kỳ lạ, chẳng những rất khách sáo, khi vừa tới bên này thì còn chủ động giới thiệu hoàn cảnh chung quanh cho mình, nói nơi này thích hợp săn thú, anh ta cũng có một tòa biệt thự gần đây, bảo Diệp Hiền Tề có rảnh thì ở lại thêm mấy ngày, chờ tay khỏi hẳn rồi thì cùng anh ta đi săn thú.
Diệp Hiền Tề rất khó hiểu, không rõ vì sao Vương Đình Chi lại đột nhiên tốt tính đến thế. Nhưng thân phận địa vị anh ta như vậy mà chủ động kết giao với mình, hai người lại không có thâm cừu đại hận gì, anh ta dĩ nhiên cũng sẽ tỏ ra lịch sự, cho nên, khi xuống xe rồi, vừa vào cửa, quan hệ hai người đã tiến bộ vượt bậc, chỉ thiếu nước xưng anh xưng em, hợp cạ nhau không ai bằng mà thôi. Vừa rồi ở cổng, bởi vì mải xem xét hoàn cảnh chung quanh qua sự giới thiệu của Vương Đình Chi mà hai người bị chậm lại đằng sau, không đuổi kịp Hạ Lan Tuyết đi trước. Bỗng nhiên thấy cô từ trong nhà chạy ra, nét mặt hoảng loạn, hốc mắt đỏ au, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi thì giật mình, hỏi:
– Cô họ, cô họ bị làm sao vậy?
Hạ Lan Tuyết không dừng bước, như cơn gió lướt qua anh ta mà đi.
Diệp Hiền Tề quýnh lên, bỏ mặc Vương Đình Chi đang muốn đuổi theo, lại thấy Hạ Hán Chử cũng đi ra, đi qua người mình, đuổi tới ngoài cửa, ngăn cản em gái lại.
Hạ Hán Chử nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay em gái, ngăn đường cô ấy đi, quay đầu lại, nhìn Vương Đình Chi cùng với Diệp Hiền Tề đang đứng ở bên trong nhìn ra, đè thấp giọng:
– Lan Tuyết, em đừng đi, đợi anh giải thích cho em.
Diệp Hiền Tề đã chạy tới:
– Cô họ, cô họ làm sao vậy? Ai ức hiếp cô họ vậy?
Hạ Lan Tuyết cố kìm nén không cho nước mắt đã tràn mi rơi xuống, lắc lắc đầu, quay người trở lại.
Hạ Hán Chử đã bình tĩnh lại, nhìn về hướng phòng khách, đoán rằng giờ phút này hẳn Tô Tuyết Chí đã về phòng rồi, liền dặn em gái, bảo cô ấy đến thư phòng trước chờ anh.
Người anh trai mà mình luôn kính trọng và tin tưởng lại lừa dối mình có quan hệ thân mật với cậu con trai họ Tô. Anh trai thích đàn ông, đã vượt lên cả sự nhận thức của cô ấy. Đã thế thì thôi, nhưng khiến cô ấy không thể nào chấp nhận nổi là, người con trai kia, lại là người mình thích.
Hạ Lan Tuyết vẫn còn khiếp sợ với hình ảnh vừa rồi mà cô ấy vô tình bắt gặp, giống như sấm sét giáng xuống đỉnh đầu, gần như không tin nổi vào hai mắt của mình, cảm xúc mất khống chế, lao ra ngoài.
Hiện tại có người ngoài ở đây, cô giãy mấy lần nhưng không tránh được tay anh trai, tuy trong lòng rất buồn bực, nhưng cũng không muốn để anh trai khó xử trước mặt người ngoài, cô mới thôi, nghe theo lời dặn của Hạ Hán Chử, không nói không rằng cúi đầu đi vào trong nhà.
Diệp Hiền Tề nhìn theo bóng dáng Hạ Lan Tuyết biến mất, muốn đuổi theo lại không dám, chỉ đành nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, chào hỏi Hạ Hán Chử, theo quy củ mùng một chúc tết bậc bề trên, sau đó nói:
– Cháu tới thăm em họ cháu. Nghe nói mấy này này em cháu luôn ở đây, điều trị cho chú họ đúng không ạ?
Nói xong, nhìn dáo dác về hướng phòng khách.
Hạ Hán Chử không lên tiếng.
Khi Diệp Hiền Tề nói chuyện, Vương Đình Chi nhìn mấy lần về hướng phòng khách, không thấy ai cả, đè nén cảm giác thất vọng trong lòng xuống, cũng đi tới.
– Anh Tư, hai ngày trước em cũng muốn đến chúc tết anh, nhưng nghe nói hình như anh chuyển tới đây, điện thoại không gọi được, em sợ làm phiền anh nghỉ ngơi nên không dám đến. Vừa hay hôm nay mẹ em đi tặng người thân và bạn bè bánh mật nhà làm, em liền hỏi điện đến Hoa viên Đinh gia. Thím Hạ nói tối qua nhận được điện thoại của Lan Tuyết, nói em ấy sáng nay sẽ tới, em liền đến đó, một là đưa em ấy đến nơi này, hai là thăm hỏi chúc tết anh Tư. Chúc anh Tư vạn sự hanh thông, bình an may mắn.
Vương Đình Chi hết sức chân thành, Hạ Hán Chử hơi mỉm cười, cảm ơn anh ta.
Diệp Hiền Tề thấy em họ còn chưa ra, không kìm nổi hỏi:
– Chú họ, em họ cháu đâu ạ? Nó ở trong không, cháu muốn gặp nó.
Nói rồi định đi vào.
Hạ Hán Chử gọi anh ta lại.
– Tiểu Tô hôm qua leo núi cả ngày, lúc về quá mệt, sáng nay chắc là chưa dậy đâu, cũng không biết khi nào sẽ dậy.
Anh quay sang Vương Đình Chi,
– Anh còn có chút việc, không thể tiếp hai người được, không mời hai người vào trong. Đình Chi nếu rảnh thì dẫn Tiểu Diệp đi dạo chung quanh một chút được không? Chờ lát nữa Tiểu Tô chắc sẽ dậy thôi.
Vương Đình Chi như em trai của anh, Diệp Hiền Tề là con cháu của anh, lời anh nói ra, không cho phép phản bác.
Vương Đình Chi trước nay luôn nghe lời Hạ Hán Chử, trong lòng cũng không nỡ đánh thức cậu con trai họ Tô còn đang ngủ, lập tức nghe theo, bảo Diệp Hiền Tề đi cùng mình thăm thú mấy nơi gần đây, lát quay lại.
Từ lúc đến Thiên Thành, em họ làm việc như một cỗ máy, thế mà cũng sẽ ngủ nướng ư? Mà còn ngủ đến tận giữa trưa còn chưa dậy?
Emh họ leo núi gì nhỉ?
Diệp Hiền Tề vẫn không tin nổi, nhưng em họ chưa ra, Hạ Hán Chử lại mở miệng như thế, anh ta cũng không dám vào trong, đành phải nghe theo, ngay cả nhà cũng chưa vào, lòng tràn ngập nghi ngờ lại đi theo Vương Đình Chi đi ra.
Hạ Hán Chử đuổi người đi rồi, đứng tại chỗ, nhìn theo hai người ra khỏi đình viện, bóng dáng biến mất rồi mới đi vào trong. Anh bước nhanh đến thư phòng, đẩy cửa ra, liền thấy em gái đang ngồi ở ghế dựa, nằm bò lên mặt bàn, mặt chôn ở khuỷu tay, không nghe thấy tiếng khóc, chỉ có hai bờ vai là rung lên từng đợt, biết em gái đang lặng lẽ khóc thầm, nom vô cùng đáng thương, chần chờ chút, anh đi vào, đóng cửa lại, chậm rãi đến phía sau cô ấy, cúi xuống, dịu dàng nói:
– Lan Tuyết, đừng khóc nữa!
Hạ Lan Tuyết rốt cuộc không nén được nữa, ngẩng lên, ngước gương mặt phủ kín nước mắt lên, giọng run rẩy:
– Anh với Tô thiếu gia là như nào? Hai người lẽ nào thật sự là…
Cô ấy nhớ lại cảnh tưởng buổi sáng nhìn thấy, người mình thích mặc quần áo của anh trai, được anh trai ôm ngồi trên sô pha, cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, trong lòng lại chua xót, nước mắt lại tuôn xuống như mưa.
Hạ Hán Chử nhìn mà đau lòng. Trên người anh không mang khăn, đưa tay muốn lau nước mắt cho em gái, Hạ Lan Tuyết dịch người về sau, tự lau nước mắt, không cho anh chạm vào:
– Nhất định là anh…
Cô ấy vốn muốn nói là anh đã dụ dỗ Tô thiếu gia, có khi còn cưỡng ép người ta, nhưng lại không nói nên lời, cắn răng, nghẹn ngào:
– Nhất định là lúc trước anh đã làm những chuyện kia với Tô thiếu gia, anh ấy mới…
Cô ấy dậm chân.
– Em không ngờ, anh bình thường phong lưu thì thôi, thế mà chuyện như vậy mà cũng làm ra được.
Rõ ràng biết người kia là người mình thích, vậy mà lại giấu mình làm ra cái chuyện như vậy!
Hạ Lan Tuyết đau lòng cùng cực, khóc nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Hạ Hán Chử xấu hổ, cười gượng thu tay về, nói:
– Lan Tuyết, là anh sai rồi, anh không nên gạt em. Anh vốn dĩ không muốn như vậy, nhưng thật sự không khống chế được. Anh nằm mơ cũng muốn được ở bên cậu ấy, không kìm nén nổi mà theo đuổi cậu ấy. Anh thật sự thích cậu ấy, vô cùng thích. Lừa gạt em, là anh sai, nhưng anh không biết phải nói chuyện này với em như nào nữa, cho nên mới không nói với em. Em tha thứ cho anh nhé, được không?
Hạ Lan Tuyết vẫn khóc nức nở:
– Thế anh ấy thì sao? Anh ấy có thích anh không? Có phải anh ép buộc anh ấy không?
Hạ Hán Chử càng xấu hổ hơn, nói:
– Cậu ấy cũng thích anh, anh không ép buộc cậu ấy. Anh của em là người thế nào, em còn không biết hay sao, chuyện như này, làm sao anh đi ép buộc người khác chứ?
Nói xong rồi, anh thấy em gái vẫn không mở miệng, chỉ lặng lẽ khóc một lúc, sau đó dần dần ngừng khóc, cảm xúc như đã ổn định một chút, mới tiếp tục nói:
– Lan Tuyết, em đừng trách cậu ấy. Cậu ấy hoàn toàn không biết chuyện em thích cậu ấy. Nếu em bị tổn thương, không chịu tha thứ, vậy thì cứ trách anh đây này, tất cả là anh sai, không liên quan đến cậu ấy.
Hạ Lan Tuyết vẫn không nói lời nào, cúi đầu lại lặng lẽ rơi nước mắt, cuối cùng, lau khô nước mắt, ngẩng đầu, nói:
– Em sẽ không trách anh ấy. Anh yên tâm đi.
Hạ Hán Chử thở phào nhẹ nhõm, đang định nói tiếp, lại nghe em gái nói:
– Em muốn đi về.
Hạ Hán Chử ngẩn ra, nói:
– Em vừa mới tới, ở lại vài ngày đã rồi cùng nhau về.
Hạ Lan Tuyết lắc đầu:
– Không, em chỉ muốn về luôn…
Nói rồi, hốc mắt lại đỏ lên, quay người đi.
Hạ Hán Chử không biết nên dỗ em gái như nào, sợ mình nói không đâu vào đâu lại khiến em gái đau lòng mà khóc tiếp, đứng một bên, lặng thinh.
Hạ Lan Tuyết đưa lưng về phía anh trai, hít thở sâu mấy cái mới ép được nước mắt lại sắp trào ra, lau sạch nước mắt đi, quay người lại nói:
– Em không sao hết, em cũng nghĩ thông suốt rồi, thực ra em với Tô thiếu gia không có gì cả. Chỉ cần anh ấy thích anh, vậy là tốt rồi. Các anh cứ ở đây mấy ngày đi, em về trước, em không cần anh đưa về…
Cô ấy nói xong, đi ra ngoài.
Hạ Hán Chử nhìn em gái đôi mắt vẫn đỏ hoe, tự biết mình vẫn chưa hoàn toàn khuyên được em gái, ra sức giữ lại:
– Lan Tuyết, em nghe anh nói, em ở lại thêm hai ngày đi.
Hạ Lan Tuyết ngẩng lên nhìn anh trai, cố nở nụ cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, nói:
– Em thật sự không sao đâu, anh yên tâm. Chuyện các anh…
Cô ấy dừng lại,
– Em sẽ không nói ra ngoài…
Nói xong, cô ấy mở cửa, cúi đầu vội vàng đi xuống lầu, đi ra ngoài.
Hạ Hán Chử làm sao mà yên tâm để em gái về như vậy, anh đuổi theo, tiếp tục khuyên bảo. Ai ngờ em gái thường ngày ngoan ngoãn nghe lời giờ phút này lại hết sức cố chấp, mặc kệ anh nói gì cũng không muốn ở lại, vẫn bước xuống cầu thang, đi qua phòng khách, đi ra ngoài.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Hạ Hán Chử thấy mình bó tay, trong lòng vô cùng buồn bực khó xử, đành phải nói:
– Vậy thì em chờ một lát, nếu em muốn quay về, anh đi nói lại với cậu ấy, rồi bọn anh cùng nhau đưa em về.
Hạ Lan Tuyết vẫn cương quyết:
– Không cần, các anh hiếm khi được rảnh rỗi, đừng lo cho em. Em không phải trẻ con…
– Lan Tuyết!
Phía sau bỗng có tiếng gọi.
Hạ Lan Tuyết quay đầu lại nhìn, ngây người ra.
Là Tô thiếu gia. Tô thiếu gia đã không còn dáng vẻ quần áo sốc sếch bị anh trai ôm trên sô pha nữa, đã mặc lại quần áo của mình, gương mặt trắng tinh như ngọc, trong mắt mang theo ý cười, đôi mắt sáng ngời, đúng là dáng vẻ thường ngày vẫn có.
Tô Tuyết Chí đi tới, mỉm cười nói:
– Lan Tuyết, tôi có thể nói với em mấy câu được không?
Hạ Lan Tuyết mở to đôi mắt vẫn còn vương nước mắt, ngơ ngẩn nhìn người thanh niên kia đi tới gần, không nhúc nhích.
Tô Tuyết Chí quay sang Hạ Hán Chử, ra hiệu anh đi ra ngoài.
Hạ Hán Chử nhìn cô, lại nhìn em gái, chần chừ một giây, cuối cùng chân ngập ngừng mà đi ra.