Bắt đầu từ sáng sớm ngày hôm nay, Tô Tuyết Chí đã bận liên tục không nghỉ.
Đinh Xuân Sơn phái thủ hạ đưa tiến sĩ Dư mang theo di cốt bạn thân của anh ta về quê để an táng, trong phòng thí nghiệm hôm nay chỉ còn một mình Tô Tuyết Chí.
Vào buổi sáng, cô bận rộn chiết xuất các loại nấm mốc thuần chủng từ môi trường bã thịt cuối cùng, chuẩn bị cho thử nghiệm phân lập tiếp theo để thu được nấm mốc Froomed.
Đây chính là một công việc nhàm chán và khắt khe, thử thách sự kiên nhẫn và cũng đòi hỏi sự tỉ mỉ, may mắn. Theo kinh nghiệm của Tiến sĩ Dư, có thể mất hàng trăm lần thí nghiệm mới thu được mấy chục chủng nấm mốc Froomed cần thiết, sau đó lại sàng chọn những vi khuẩn có thể sử dụng được, có thể sản xuất kháng sinh và nuôi cấy, tỷ lệ này thường không cao, nếu có thể đạt 1/4 là tốt.
Cách thành công còn rất xa xôi, hiện tại chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Buổi chiều cô đi bệnh viện.
Cô là trưởng nhóm thực tập, bình thường khoảng 8 giờ tối là kết thúc phiên trực của nhóm thực tập, nhưng không khéo là, lúc sắp hết giờ trực, thôn dân trong một điền trang bên ngoại thành hơn mười dặm bị ngộ độc thức ăn tập thể trong tiệc cưới tại thôn, hơn 20 người bị đưa tới bệnh viện, miệng nôn trôn tháo.
Xảy ra chuyện như vậy, Tô Tuyết Chí lập tức cùng bạn học và bác sĩ trực ban tiến hành cấp cứu, bận rộn đến khi mệt lả.
Cũng may cấp cứu kịp thời, triệu chứng nhẹ, sau khi rửa ruột và dùng thuốc, tình hình những người bệnh đã chuyển biến tốt đẹp, lần lượt được người nhà đón về, mấy người bị nặng nhất cũng không có xảy ra vấn đề lớn, đã ổn định lại.
Việc cấp cứu đã xử lý xong, khi bệnh viện dần dần khôi phục yên tĩnh thì đã là rạng sáng.
Tô Tuyết Chí bảo các bạn bận đến nửa đêm về trường nghỉ ngơi trước, cô vẫn chưa thể đi được mà đi vào phòng nghỉ dành cho bác sĩ, ghi chép trực ban ngày hôm nay.
Làm xong cái này cô mới đi về được.
Thần kinh bị kéo căng cả một buổi tối đã được thả lỏng, Tô Tuyết Chí cũng cảm nhận được sự mệt mỏi rã rời.
Cô đánh lên tinh thần, muốn nhanh chóng làm cho xong mọi việc. Nhưng ngồi xuống chưa viết được mấy chữ, cả người lại thất thần.
Ngày đó Đinh Xuân Sơn nói với cô, Vương Hiếu Khôn sắp về vườn, cho nên anh sẽ không trở về ngay. Đợi mọi việc xong rồi, anh sẽ đến tìm cô.
Cách ngày đó đến nay cũng đã qua mấy ngày rồi.
Hôm qua cô đọc được tin tức trên báo Vương Hiếu Khôn chính thức về hưu.
Từ sáng sớm hôm nay, cô bận không ngừng, còn chưa kịp xem báo.
Nhưng theo suy đoán của cô, anh chắc còn phải mấy ngày nữa mới trở về.
Tô Tuyết Chí đang thất thần thì cửa phòng nghỉ được khép hờ bị đẩy ra. Cô ngẩng lên, thấy là y tá trẻ tuổi của bệnh viện năm ngoái từ có ý thổ lộ tình cảm với cô đang ló đầu vào, hỏi cô có mệt không, có muốn uống nước không.
Tô Tuyết Chí mỉm cười cám ơn, nói không cần, bảo cô ấy đi nghỉ ngơi sớm.
– Em không sao, em không mệt, tối nay mới giúp được anh một chút mà thôi. Bác sĩ Tô mới là người vất nhất đó. A, cửa sổ còn chưa đóng hết. Hiện đang là rét tháng ba, trời lạnh, để em đóng cửa sổ cho anh.
Cô y tá đến trước cửa sổ, với tay đóng lại, bỗng nhiên, cô ấy như nhìn thấy gì đó, quay đầu lại nói:
– Bác sĩ Tô anh xem kia, ngoài đường chỗ cửa hông hình như có người thì phải. Người này đến khám bệnh à? Thế sao lại không vào nhỉ? Bên ngoài lạnh như thế, lại muộn thế này, còn đứng đó làm gì không biết?
Tô Tuyết Chí sững sờ. Không hiểu sao, nghe y tá miêu tả, khiến cho cô đột nhiên nhớ tới một buổi tối của năm ngoái.
Đêm hôm đó, cô thực hiện ca mỗ ruột thừa cho con trai Mã phu nhân xong, cũng trên con đường đối diện với cửa sổ này, cô nhìn thấy Hạ Hán Chử đang chờ ở đó.
Lúc ấy mục đích của anh đến tìm cô, hiện tại nhớ lại vẫn thấy buồn cười. Anh muốn cô cưới em gái của mình.
Lẽ nào…
Tô Tuyết Chí bỏ bút xuống, bật đứng lên, bước nhanh đến bên cửa sổ.
– Kia kìa, bên kia đó, anh nhìn đi, em thấy còn giật cả mình…
Y tá trẻ chỉ hướng cho cô.
Bên ngoài cửa hông của bệnh viện rất tối, cách xa mấy chục mét, người kia chỉ là một hình dáng được bóng phác họa ra, trên vai hình như khoác chiếc áo choàng dài, là một người đàn ông, lẳng lặng đứng trong đêm tối.
Chỉ có thể nhìn được như vậy.
Nhưng Tô Tuyết Chí vẫn nhận ra được.
Ông trời ơi!
Vậy mà đúng là anh rồi!
Hạ Hán Chử đã quay về Thiên Thành rồi!
Hôm qua Vương Hiếu Khôn mới chính thức về hưu, hôm nay anh đã trở về, tới đây tìm cô!
Bao nhiêu mệt mỏi tức thì quét sạch sành sanh.
Ghi chép trực ban…
Không lo được nhiều như vậy.
Tô Tuyết Chí chạy ra ngoài, lúc chạy đến cửa nghĩ nghĩ, vội cởi áo khoác trắng ra, nhấc áo của mình lên, mặc vội vào, từ cửa hông chạy ra ngoài, rất nhanh đã chạy đến trước mặt anh.
Toàn bộ quá trình không tới ba phút.
Biết cô y tá trẻ kia sẽ nhìn lén sau cửa sổ, cô cố nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng xuống, thấp giọng hỏi:
– Anh về rồi à?
Không gì hơn một câu thăm hỏi đơn giản này, cô lại cảm thấy bên tai mình âm thầm nóng lên.
Anh đi hôm mùng bảy tháng giêng, hôm nay là ngày cuối cùng của tháng Hai.
Xa anh gần hai tháng, cô mới biết được, mình lại nhớ và nghĩ đến anh nhiều vô cùng.
Những tuần trước quá bận rộn, thực ra giả như không thấy, chỉ làm cho cô càng thêm nóng ruột nóng gan với anh mà thôi.
Cô thấy anh nhìn mình chăm chú, đáp:
– Ừ, anh vừa về.
– Anh chờ bao lâu rồi? Sao anh không vào?
Cô tiếp tục khẽ khàng hỏi.
– Anh thấy em quá bận, sợ làm phiền đến em…
– Cho nên anh cứ đứng ở đây chờ đến tận bây giờ á? – Tô Tuyết Chí kinh ngạc, không kìm được trách móc.
Anh mỉm cười:
– Không sao. Buổi tối anh rảnh.
Nhưng buổi tối lại rất lạnh nha! Hơn nữa, không khí lạnh có thể ảnh hưởng đến đường hô hấp của anh.
Trên đời này sao có người ngốc như thế!
Tô Tuyết Chí đau lòng vô cùng.
Cô nói:
– Em có thể đi được rồi!
Anh khẽ gật đầu, cánh tay trái dưới áo khoác buông thõng không nhúc nhích, chỉ nâng cánh tay phải lên, chỉ phía trước.
– Xe ở bên kia. Anh đưa em về trường.
Tô Tuyết Chí đột nhiên cảm thấy anh có gì đó rất lạ, nhưng lại không nghĩ ra.
Cô còn đang thảng thốt, thấy anh đã đi được vài bước, có lẽ là phát hiện cô còn chưa đuổi theo, dừng lại, quay đầu lại nhìn cô.
Cô sực tỉnh, đuổi theo.
Cô đi tới chiếc xe đỗ ở cách mấy chục mét, khi nhìn thấy Đinh Xuân Sơn từ trong xe bước xuống, mở cửa cho hai người, cảm giác rất lạ kia càng trở nên mãnh liệt hơn.
– Lên đi.
Anh vẫn dùng tay phải đỡ cửa xe cho cô, quay người lại, thấy cô còn đứng ngây ra đó chưa lên xe thì lên tiếng nhắc nhở.
Thực ra với thân phận và địa vị của anh, bình thường ra ngoài có nhân viên hay là cận vệ đi theo cũng rất bình thường. Chỉ là trước kia anh thích làm gì cũng đơn độc một mình, cho nên mỗi khi gặp cô thường là chỉ có một mình anh.
Anh không chỉ một lần gặp ám sát, hiện tại bên kinh sư đang rất hỗn loạn, Vương Hiếu Khôn xuống đài, xuất phát từ cẩn thận, anh ra ngoài dẫn theo Đinh Xuân Sơn cũng là điều đương nhiên.
Tô Tuyết Chí nghĩ như vậy, hơi cúi người chui vào xe, ngồi xuống.
Anh đi lên theo.
Đinh Xuân Sơn đóng cửa xe, lái xe dọc theo con đường đất hoang vắng, đi về phía trường quân y.
Trong xe ngoại trừ hai người họ, còn có Đinh Xuân Sơn, nhiều lời muốn nói đều không tiện nói.
Tô Tuyết Chí thỉnh thoảng lại lặng lẽ nhìn Hạ Hán Chử ngồi bên cạnh mình, thấy anh từ đầu đến cuối đều nhìn cánh đồng tối đen như mực bên ngoài cửa xe, ánh mắt chăm chú, dường như có tâm sự.
Một lát sau, anh có lẽ cảm thấy cô đang nhìn mình, quay mặt lại, mỉm cười với cô.
– Cậu dựa vào ghế nghỉ ngơi một chút đi. Đến nơi tôi sẽ gọi cậu.
Ánh sáng trong xe rất tối, nhưng Tô Tuyết Chí lại thấy rất rõ ràng, nét mặt anh vô cùng dịu dàng.
Cô thấy ngọt ngào trong lòng, vâng một tiếng, nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế.
Từ bệnh viện tới trường học đường không xa, rất nhanh đến nơi.
Vẫn là Đinh Xuân Sơn mở cửa xe.
Tô Tuyết Chí xuống xe.
Anh đi theo cô, đưa cô đến cổng trường, dừng bước lại.
Tô Tuyết Chí chờ anh nói gì đó với mình.
Cuối cùng anh đã từ kinh sư trở về, tối nay tới tìm cô, lẽ nào cứ kết thúc như vậy?
Cô nhìn anh, thấy anh cũng yên lặng nhìn mình. Hai người cứ như vậy đứng một lát.
Cảm giác không thích hợp ở trong lòng lại lần nữa đánh tới….
Ngay lúc Tô Tuyết Chí sắp không kìm nén được nữa, bỗng nhiên, anh giơ cánh tay phải của mình lên…
Tô Tuyết Chí tim nảy lên một cái, một giây sau, đã thấy anh lấy trong ngực ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, mở ra, cúi nhìn xem thời gian, sau đó nói:
– Sắp một giờ rồi, tối nay chắc em rất mệt, em đi vào đi, nghỉ ngơi tốt vào.
Anh thấp giọng nói, cực kỳ dịu dàng.
Tô Tuyết Chí chần chừ, cuối cùng cất tiếng hỏi lời mình vừa rồi muốn hỏi.
– Anh sao thế? Có phải có việc không?
Anh quay sang nhìn bóng đêm đen nhánh phía xa, giây sau quay trở lại.
– Không có gì cả…Là tối nay quá muộn rồi, em cần phải nghỉ ngơi. Ngày mai đi…Ngày mai đợi em rảnh, anh lại tới tìm em.
Anh vẫn dịu dàng như thế, quan tâm săn sóc cho cô chu đáo.
Đích thực, vừa rồi trong bệnh viện, trước khi anh xuất hiện, cô thấy rất mệt mỏi, rất muốn nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ, nghe chính anh nói như thế, trong nội tâm cô lại cảm thấy mù mịt, thất vọng và buồn bã.
Đúng vậy, ngay khoảnh khắc này, cảm giác mù mịt và thất vọng kia như bóng đêm đen dưới vầng trăng, từ xa mà đến gần, chậm rãi lao tới phía cô, cuối cùng bao vây cô hoàn toàn.
Nghiêm chỉnh mà nói, thời gian thân mật và ở bên nhau giữa hai người chỉ bắt dầu vào đêm giao thừa trong ba bốn ngày đêm ngắn ngủi mà thôi. Dù là trước khi tách ra hai người có xích mích không vui, nhưng Tô Tuyết Chí biết, cô cũng không thật sự giận anh.
Cô cảm thấy, anh cũng giống như mình vậy.
Hai người hiện tại vẫn nên tính là đôi tình lữ đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Xa nhau lâu ngày giờ gặp lại, lẽ ra không nên là như này mới phải.
Tại sao lại như vậy chứ?
Tô Tuyết Chí nghĩ trong lòng.
Cô cảm nhận được rõ ràng, đêm nay anh có lời muốn nói với cô.
Cô cũng đang chờ anh giải thích với mình ý nghĩa về chiếc nhẫn có khắc chữ mà ngày đó anh đuổi theo xe lửa trao cho cô.
Mà bây giờ…
Cô nhìn Đinh Xuân Sơn đang đứng thẳng tắp bên cạnh chiếc ô tô cách đó không xa, cuối cùng hơi gật đầu, nói khẽ:
– Vâng, vậy ngày mai gặp.
– Em vào đây.
Tô Tuyết Chí đi vào trường, mấy lần quay đầu lại, bắt gặp anh vẫn đứng thẳng như thế, không nhúc nhích.
Anh đang nhìn tiễn cô.
Cô cứ thế mang theo tâm tình mấy phần phiền muộn, mấy phần mù mịt, lại mấy phần ngọt ngào đi vào ký túc xá đơn của mình.
Cô vẫn ở căn phòng mà năm ngoái được phân ở. Năm nay hàng xóm bên cạnh vẫn là Lục Định Quốc, tiếp đó là Cao Bình Sinh.
Gian phòng của Cao Bình Sinh đã không có ánh đèn nữa. Đã muộn thế này rồi, chắc cậu ta đã đi ngủ rồi.
Sát vách cũng không có ai, Lục Định Quốc bởi vì là bồi dưỡng, học kỳ này không cần phải ngày ngày đều đến trường như người khác, dạo gần đây không ở đây.
Tô Tuyết Chí đi vào phòng của mình, khóa trái cửa lại, tắm rửa mặt mũi thay quần áo, nằm xuống.
Cũng rất muộn rồi, đã là hơn một giờ sáng, cả ngày lại bận như thế, quả thực là mệt mỏi vô cùng, cô thật sự phải cần nghỉ ngơi, đúng như anh đã nói.
Nhưng cô không tài nào ngủ được.
Trong bóng tối, cô nhắm mắt lại, trằn trọc trên giường.
Thật sự cô không ngủ được.
Cứ nằm như thế lãng phí thời gian, không bằng đi phòng thí nghiệm xem bảo bối của cô.
Cô xuống giường mặc quần áo tử tế, đi tới tòa lầu thí nghiệm, một mình băng qua hành lang dài hơi có chút cảm giác gò bó trong đêm khuya, đồng hành cùng tiếng bước chân đơn điệu của mình phát ra, đi vào phòng thí nghiệm của mình. Ngay bên cánh cửa, cô nhìn thấy một tờ báo.
Từ đầu năm sau khi Hạ Hán Chử đi Quan Tây, cuộc sống của cô không tách rời khỏi báo chí, ngày nào cũng phải xem một chút. Vị trợ lý hiệu trưởng có quan hệ rất tốt với cô, biết thói quen của cô, đôi khi sẽ tiện tay đặt một tờ báo ở ngay cạnh cửa phòng thí nghiệm để cô tiện em.
Tô Tuyết Chí cầm tờ báo lên, mở cửa, đi vào phòng thí nghiệm.
Để tránh ánh sáng, và cũng nhằm mục đích bảo mật, phòng thí nghiệm nuôi cấy của cô được đặt bên trong, bên ngoài không thể nhìn thấy các hoạt động bên trong. Khóa cửa cùng là loại nhập khẩu rất tinh vi, nếu không có chìa khóa, trừ phi dùng bạo lực phá hủy khóa, nếu không thì không thể nào đột nhập vào được.
Về dự án mà cô và tiến sĩ Dư hiện đang hợp tác, thì giải với bên ngoài là họ đang nghiên cứu huyết thanh bệnh thương hàn. Trước đây, Tiến sĩ Dư đã từng tham gia nghiên cứu huyết thanh, mọi người đều biết điều này, kiểu giải thích này đủ để trả lời tất cả những câu hỏi tò mò của người khác.
Tô Tuyết Chí kiểm tra nhiệt độ cùng độ ẩm, quan sát sự phát triển của vi khuẩn trên các môi trường nuôi cấy với số lượng khác nhau, sau khi ghi lại xong mới cầm tờ báo kia lên.
Hạ Hán Chử đã quay về, có xem báo hôm nay hay không thực ra cũng không quan trọng. Nhưng mà, vì chú ý đến tình hình nhà họ Vương, cô vẫn mở ra, muốn xem có tin tức nào liên quan đến cha của Vương Đình Chi hay không.
Ngay khi mở báo ra, ánh mắt của Tô Tuyết Chí bị ghim vào một tin tức.
Một hàng tiêu đề màu đen đập vào mắt cô: “Đêm qua tại kinh sư xảy ra một vụ ám sát lớn.”
Báo chí đưa tin rất chi tiết, đêm qua, Hạ Hán Chử gần đây với thành tích chói mắt bình định Quan Tây sau khi rời bữa tiệc tại phủ đệ Tổng thống thì nửa đường bị ám sát, may mắn thoát chết, nhưng cánh tay đã bị trúng đạn, sau đó đã được khẩn cấp đưa đến bệnh viện để phẫu thuật lấy viên đạn ra. Phóng viên đi bệnh viện lấy tin được biết, cánh tay của người bị hại bị tổn thương nghiêm trọng, gãy xương lan tỏa và làm tổn thương dây thần kinh hướng tâm, nếu quá trình theo dõi không được chữa lành có thể ảnh hưởng đến hoạt động của khớp xương, cũng tức là sẽ bị tàn phế.
Tin tức còn nói, kẻ đứng sau giật dây hung thủ ám sát là vị Phó viện trưởng Trần nào đó thuộc Nghị viện, mà họ Trần nào đó kia lại là mưu thần tâm phúc của vị họ Lục nào đó. Sau khi sự việc thất bại, vị họ Lục nào đó kia ngay trong đêm đã trốn khỏi kinh sư, kinh sư hỗn loạn, đã xảy ra cuộc giao chiến nảy lửa, tiếp đó là lệnh giới nghiêm được kích hoạt.
Cuối bài báo nói, người của mọi tầng lớp xã hội đều vô cùng chú ý đến vụ ám sát Hạ Hán Chử, với sự phẫn nộ lớn, tất cả đều lên án nghiêm khắc hành vi phạm pháp của vị họ Lục và vị họ Trần nào đó kia, yêu cầu Tổng thống điều tra rõ vụ án, thực thi công bằng.
Tô Dịch Chi nhìn chằm chằm tin tức trên tờ báo này, tim đập loạn xạ, đột nhiên hiểu được tại sao tối nay nhìn thấy anh, cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Cánh tay trái của anh bị áo khoác che kín, chưa hề cử động chút nào.
Cô cũng đã hiểu ra, vì sao tối nay anh đến tìm cô lại dẫn theo Đinh Xuân Sơn đi cùng.
Anh không thể lái ô tô bằng một tay được.
Tô Tuyết Chí vô cùng lo lắng sốt ruột.
Trợ lý hiệu trưởng mấy ngày nay đều ở lại trong trường, cách phòng ngủ của cô không xa.
Cô ra khỏi phòng thí nghiệm, chạy vội tới ký túc xa, đánh thức đối phương đang ngủ, lấy chìa khóa văn phòng, đi vào gọi điện thoại.
Cô không gọi điện thoại tới Hạ công quán mà là gọi cho Đinh Xuân Sơn.
Anh ta hình như vừa nằm ngủ không lâu, bị chuông điện thoại làm cho bừng tỉnh, khi nghe thấy giọng của cô thì mới ngỡ ngàng:
- …Tiểu…Tiểu Tô, sao là cậu thế? Muộn thế này rồi có chuyện gì vậy?
– Tôi vừa mới xem báo, Tư lệnh Hạ gặp ám sát, tay bị thương, là thật phải không?
– Xương bị nát, tổn thương dây thần kinh hướng tâm!
Tô Tuyết Chí hỏi thẳng luôn.
Đinh Xuân Sơn yên lặng không đáp.
Không đáp, thì chính là sự thật rồi.
Tô Tuyết Chí nỗi lòng hỗn loạn, hít một hơi thật sâu, khi lần nữa lên tiếng, cố hết sức để giọng được tự nhiên, hỏi:
– Cậu họ về công quán rồi à?
– Không phải.
Lần này anh ta đáp rất nhanh.
– Chia tay với cậu xong, lúc về thành, Tư lệnh bảo tôi đưa đến Bộ tư lệnh, đến đó rồi thì bảo tôi về nghỉ ngơi. Sếp nói đã lâu không về Bộ tư lệnh, muốn xử lý một vài việc khẩn cấp, buổi tối sẽ ngủ lại đó luôn. Trong văn phòng của sếp có phòng nghỉ, lúc trước thỉnh thoảng cũng ngủ ở đó.
Anh ta giải thích,
– Tiểu Tô, cậu yên tâm…
Anh ta suy nghĩ một chút, lại an ủi cô.
Không chờ anh ta nói xong, Tô Tuyết Chí liền cúp điện thoại, chạy đến phòng ký túc tập thể mà cô từng ở, gõ cửa.
Rất nhanh, trong phòng ngủ vọng ra tiếng mắng chửi của bạn cùng phòng cũ.
– Cái mợ, hơn nửa đêm nửa hôm gõ gõ cái gì, phắn….
Tưởng Trọng Hoài nổi giận đùng đùng mắng.
– Là tôi. – Tô Tuyết Chí đáp.
– Cửu tiên nữ?
Tiếng mắng chửi lập tức im bặt, Tưởng Trọng Hoài ra mở cửa, mấy người bạn còn lại cũng bò ra khỏi chăn, bật đèn bão mà họ lén lút giấu nhà trường để dùng riêng, nhìn thấy Tô Tuyết Chí xông vào.
– Chuyện gì thế?
– Cậu cho tôi mượn xe đạp một chút.
Vừa mở cửa, Tô Tuyết Chí tìm xe.
Tưởng Trọng Hoài vừa mua xe đạp ở học kỳ này, bình thường cưng như báu vật, không cho ai mượn cả, mỗi khi không dùng thì đều cất trong phòng.
Cô đi vào, nhìn thấy chiếc xa đạp tựa vào tường liền đẩy ra.
– Ấy, cậu biết đạp không đó? Hơn nửa đêm rồi cậu muốn đi đâu? Hay là tôi đưa cậu đi?
Tưởng Trọng Hoài vừa ngáp vừa hỏi.
– Không cần đâu. Tôi biết đạp xe…
Tô Tuyết Chí bỏ mặc mấy cậu bạn vẫn còn đang ngơ ngác, đẩy xe đạp ra ngoài.
Cô báo lại với bảo vệ cổng một tiếng, ra khỏi cổng trường, trèo lên xe, mượn ánh trăng một mình đi vào trong thành.
Cô đạp rất nhanh, hai bánh xe kêu cót két, mười mấy phút là đi đến đoạn đường kia, đến bên ngoài cửa bắc thành phố.
Các cửa thành hiện tại vẫn tuân theo quy tắc trước đây, đóng cửa vào ban đêm, không một người nào được phép ra vào.
Tô Tuyết Chí gọi cửa, binh sĩ gác đêm nhô đầu ra đuổi cô đi, nhưng khi nghe cô nói mình là cháu trai của Hạ Hán Chử, thái độ lập tức thay đổi, mở cửa nhỏ cho cô đi vào.
Tô Tuyết Chí đạp xe đạp, phóng nhanh qua những con đường vắng vẻ, rẽ qua vài con phố, cuối tới tới Bộ tư lệnh cảnh vệ ở thành đông.
Cảnh cổng sắt của Bộ tư lệnh đóng chặt, qua nan sắt cổng lớn là có thể nhìn thấy tòa nhà văn phòng tọa lạc sâu trong đại viện kia.
Vào giờ này, bên trong Bộ tư lệnh đều chìm trong bóng tối. Nhìn từ xa, trong bóng đêm mơ hồ, chỉ có cửa sổ của văn phòng kia là còn hắt ra tia sáng le lói.
Rõ ràng là có người ở đó.
Tại cổng có vệ binh gác đêm.
Tô Tuyết Chí liền hỏi Hạ Hán Chử.
Vệ binh là người cô quen biết, trước kia từng được dặn dò, chỉ cần cô đến thì không cần kiểm tra, cũng không cần thông báo, được phép đi thẳng vào, bèn nói với cô, tư lệnh đang ở bên trong.
Tô Tuyết Chí băng qua đại viện tối om, đi vào tòa nhà văn phòng, cửa lớn mở rộng, lại đi qua đại sảnh rộng lớn, đi lên, đến thẳng trước cửa phòng làm việc của anh.
Cô cũng không gõ cửa mà nắm lấy nắm cửa, đẩy cửa ra.
Đập vào mắt cô là bàn làm việc của anh đối diện với cửa, có một số văn bản đang mở nằm rải rác trên mặt bàn.
Hạ Hán Chử đang ngồi trên ghế dựa sau bàn làm việc.
Áo khoác của anh đã được cởi ra, được vắt tùy ý trên ghế dựa. Nét mặt của anh không còn vẻ ung dung luôn mang nụ cười từ đầu đến cuối như tối nay xuất hiện trước mặt cô nữa mà ngược lại, vào lúc này, anh trông mệt mỏi như thể cả người vừa bị rút sạch máu.
Đầu anh hởi ngả ra sau, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã ngủ.
Tô Tuyết Chí dừng bước, đứng tại cửa.
Anh bất chợt mở choàng mắt ra, ngước lên, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, cả người cứng đờ lại.
Anh với cô nhìn nhau một lúc, đột nhiên, anh như bừng tỉnh, ngồi thẳng lên, muốn đứng lên.
Nhưng Tô Tuyết Chí đã bước vào, đi tới trước bàn làm việc của anh, cho đến khi trước mặt không còn đường nữa mới dừng lại.
– Tối nay anh tìm em, là muốn nói gì với em?
Ánh mắt Tô Tuyết Chí lướt qua cánh tay dưới áo sơ mi của anh.
Không có áo khoác che giấu, lúc này, cánh tay đó cứng đờ, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
– Em biết, anh có điều muốn nói với em.
Cuối cùng ánh mắt Tô Tuyết Chí nhìn vào anh, khe khẽ nói.
Hạ Hán Chử vốn dĩ đã nửa đứng lên rồi, nghe vậy, bất chợt cứng đờ.
Một lát sau, anh chậm rãi ngồi xuống, lại không lên tiếng như cô kỳ vọng.
Anh lặng thinh.
Tô Tuyết Chí gật đầu:
– Anh không nói, vậy em nói trước.
– Chuyện thứ nhất, em phải cảm ơn những gì anh đã làm với Ngô Thanh Hạc. Bất kể thế nào, em biết anh đã cố hết sức rồi, anh đã làm mọi thứ có thể làm. Em rất cảm kích anh, là thật đó.
Nét mặt anh hiện giờ cũng không khá hơn so với vừa rồi, vẫn trắng bệch và tràn đầy sự mệt mỏi.
Anh nhướn môi, có vẻ như mỉm cười, đáp lại lời khen ngợi của cô.
Tô Tuyết Chí tiếp tục nói:
– Chuyện thứ hai, em muốn nói…
Cô dừng một chút,
– Nếu như, anh đã nhận được lời yêu cầu của em nhờ trưởng phòng Đinh chuyển lời cho anh, vậy thì, em nghĩ chắc anh cũng vẫn còn nhớ.
– Hạ Hán Chử, em muốn được nghe chính miệng anh nói ý nghĩa anh trao chiếc nhẫn cho em vào ngày đó là gì?
– Ý anh là gì?
Cô lặp lại một lần, hỏi anh.
Hạ Hán Chử tiếp tục lặng thinh, một lát sau mới nói:
– Xin lỗi, anh có thể hút một điếu thuốc được không?
Tô Tuyết Chí nhìn anh, không trả lời.
Anh liền dùng cánh tay phải còn nguyên có thể cử động của mình lên, nghiêng người, mở ngăn kéo ra, lấy ra một bao thuốc lá. Khi mở nắp bao bằng một tay, có lẽ dùng lực hơi mạnh, đụng một cái, thuốc lá được xếp chỉnh tề trong bao tất cả đều đổ ra, rơi lộn xộn đầy mặt bàn.
Anh như không để ý đến, tiện tay cầm một điếu lên, ngậm trong miệng, cắn giữ lấy, tiếp tục tìm trong ngắn kéo, cuối cùng, lấy ra được cái bật lửa, bật một cái, ngọn lửa màu xanh liền chui ra.
Anh giơ bật lửa lên để sát vào đầu thuốc lá, châm thuốc, sau đó đứng lên, đi tới trước cửa sổ phòng làm việc, đẩy cửa sổ ra, đưa lưng về phía cô, mặt hướng ra cửa sổ hút thuốc.
Một lát sau, hút được nửa điếu, anh lấy nó ra dụi tắt trên bệ cửa sổ, quay người đi trở lại bên cô, nhìn cô chăm chú.
Thần sắc của anh lúc này đã bình tĩnh rất nhiều, tinh thần cũng hồi phục không ít.
– Tuyết Chí, gần đây anh suy nghĩ rất nhiều.
Anh nói, giọng tuy hơi khàn, nhưng không gấp gáp mà rất thong thả, như là những điều tiếp theo anh muốn nói đã được anh thuộc nằm lòng rồi.
– Mặc dù vừa rồi em cảm ơn anh về chuyện vị tiến sĩ Ngô kia, nhưng đó là bởi vì em rộng lượng với anh, chỉ như vậy mà thôi. Anh là hạng người gì, trong lòng anh tự biết rõ.
– Anh có thể được gặp em, có được em, là sự may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của anh. Là thật đó, Tuyết Chí, em quá tốt. Anh cũng không biết may mắn của anh từ đâu mà có, lại được em coi trọng …
Tô Tuyết Chí bỗng nhiên cắt ngang sự ca ngợi của anh với mình.
– Vương Hiếu Khôn về hưu, Lục Hoành Đạt cũng ra kinh, là sắp có chiến tranh xảy ra, đúng không?
Anh ngập ngừng một chút rồi gật đầu:
– Ừ.
– Ngày hôm qua Lan Tuyết nói với em, anh muốn em ấy đi du học sớm. Em ấy luôn nghe lời anh, dĩ nhiên là đồng ý, nhưng em ấy luôn thấy lo lắng…
Tô Tuyết Chí chăm chú nhìn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn trước mặt này.
– Cho nên, sắp xếp cho em gái anh xong, bây giờ thì đến lượt em, có đúng không?
Thân hình của Hạ Hán Chử cứng đờ, một lúc sau mới mở miệng lần nữa.
– Hãy cho anh thêm chút thời gian, để anh xử lý chuyện của anh. Nếu như khi đó anh vẫn còn sống, anh có thể cho em một tương lai ổn định, đồng thời cũng có tư cách để hứa hẹn với em. Đến lúc đó, nếu em vẫn sẵn sàng cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ theo đuổi em một lần nữa.
– Nếu như đến lúc đó, em không muốn nữa thì sao? – Cô hỏi lại anh.
– Nếu như đến lúc đó em không còn thích anh nữa, còn tìm được một người khác đáng để em yêu thương…
Anh dừng một chút,
– Anh cũng sẽ chúc phúc cho em…
Anh thì thầm nói, giọng điệu hết sức chân thành.
Tô Tuyết Chí nhìn anh rất lâu.
– Đây chính là những lời mà tối nay anh tìm em muốn nói cho em đúng không?
Anh yên lặng thừa nhận.
Tô Tuyết Chí lộ vẻ tức giận, cụp mắt xuống, không nói lời nào mà đi ra ngoài.
– Tuyết Chí!
Hạ Hán Chử gọi.
Cô như không nghe thấy, bước nhanh ra tới cửa, đưa tay lên là có thể mở cửa.
Trực giác nói cho anh biết, cô tức giận, cô đang giận anh.
Trong mắt anh toát lên vẻ lo lắng, không kìm chế được mà muốn đuổi theo cô.
Nhưng hai chân anh như bị rót chì, nặng trịch.
Anh không bước đi nổi, ngay cả nửa bước cũng không nhúc nhích.
Anh chỉ biết trơ mắt nhìn cô đi ra ngoài.
Thôi cứ thế đi.
Cũng may tính cách cô rộng rãi phóng khoáng, cho đến bây giờ tình cảm đối với mình chắc cũng chưa đến mức sâu đậm. Mà điều này, từ trong những lời nói mà đêm đó cô nói với Lan Tuyết là có thể biết được.
Miễn là cô không quá đau buồn, đó chính là chuyện tốt nhất.
Cuối cùng trong lòng anh tự nói với mình như thế.
Nhưng mà cô lại chợt dừng lại, đứng ở cửa một lát, bỗng nhiên, lại xoay người lại, đi trở lại bên anh.
Trái tim của anh vốn đã chìm sâu xuống đáy bất chợt lại đập mạnh lên.
Nét mặt Tô Tuyết Chí đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
– Anh yên tâm, em sẽ không ép anh phải tiếp tục đối tốt với em.
Cô nói khẽ, ánh mắt khẽ động, như đang suy nghĩ gì đó.
Quả nhiên, cô nói tiếp:
– Anh còn nhớ lần tại sao trước chúng ta lại cãi vã nhau không? Nguyên nhân trực tiếp nhất, là những lời mà em đã nói với em gái anh, nếu hai người phát hiện không hợp nhau nữa, vậy thì chia tay thôi.
– Đúng là em đã suy nghĩ như vậy. Dù là đến tận bây giờ, em cũng không cho là em nói sai. Nhưng mà,
Cô nói,
– Ngoài loại tình cảm đó, em cũng nghe nói, trên đời còn có một thứ tình cảm khác nữa. Có một người nói với một người, ngoài cái chết ra, thì không có gì có thể chia tách chúng ta được.
– Anh biết tại sao em lại nói những lời này không?
Cô lại tự hỏi tự trả lời.
– Bởi vì nó rất khó. Phải may mắn như nào, hai người mới có thể gặp nhau và cùng kiên trì đến như thế?
Cô ngước nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
– Ngay như vừa nãy thôi, trước khi anh nói với em những lời nói đó, anh có biết trong lòng em mong đợi cái gì không?
– Thực ra thì em biết suy nghĩ của anh, em cũng biết tương lai không biết trước của anh. Anh hoàn toàn là vì muốn tốt cho em.
– Nhưng mà, em vẫn mong đợi anh có thể nói với em rằng: Hãy ở lại bên anh, cùng anh gánh vác, cùng nhau vượt qua tất cả. Nếu thật sự không vượt qua được, một trong hai người sẽ chết đi, thì đó là số mệnh, sức người không thể chống lại được…
Cô dừng lại.
Căn phòng làm việc rộng rãi của Bộ tư lệnh cũng theo đó yên tĩnh lại.
Vào giờ phút này, trong không gian này, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập cùng huyết dịch đang cuồn cuộn chảy.
Tô Tuyết Chí tiếp tục nói.
– Thành thật mà nói, vừa rồi em khá thất vọng, cho nên em không vui. Nhưng em cũng thừa nhận, em có cảm động.
– Anh vì muốn bảo vệ em, bảo vệ em giống như bảo vệ em gái anh. Anh muốn là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, chỉ cần anh còn sống, anh sẽ bảo vệ bầu trời cho những người anh quan tâm. Thế cho nên, em không cách nào giận anh được.
– Nếu anh cảm thấy như thế là tốt hơn, em tôn trọng suy nghĩ của anh.
Cuối cùng cô đưa tay lên, cởi sợi dây mảnh màu đỏ đeo trên cổ mình dưới cổ áo ra.
Dưới sợi dây đỏ kia có một chiếc nhẫn vàng trơn, giống như mặt dây của sợi dây chuyền.
Chiếc nhẫn đã nằm yên lặng trên ngực cô trong rất nhiều ngày rồi.
Hạ Hán Chử đờ đẫn cả người, đứng yên không nhúc nhích.
Cô cầm sợi dây chuyền, gỡ chiếc nhẫn ra, đi tới trước mặt anh, cầm tay phải của anh lên đặt chiếc nhẫn mang theo nhiệt độ cơ thể cô vào lòng bàn tay anh, giống như ngày hôm đó anh đã làm thế với cô.
– Em biết em không phải toàn bộ thế giới của anh, anh có việc nhất định phải đi làm, em cũng không muốn trở thành ràng buộc và áp lực cho anh.
– Hán Chử trân trọng, em rất thích bốn chữ này.
Tô Tuyết Chí mỉm cười với anh, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lần này, cô đi thật, không hề dừng lại.
Hạ Hán Chử vẫn đứng thẳng như thế, một lát sau, anh cúi xuống nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng vàng hồng mềm mại.
Nó vẫn mang nhiệt độ cơ thể cô, tựa như ghim vào trong lòng bàn tay anh.
Anh từ từ nắm chặt lấy nó, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, không kìm lòng nổi đi tới trước cửa sổ, ánh mắt đuổi theo bóng dáng mảnh mai bên dưới đang băng qua đại viện đi về phía cổng chính của Bộ tư lệnh.
Cô cách anh, càng lúc càng xa dần. Cách cánh cổng kia, càng lúc càng gần.
Trong lòng Hạ Hán Chử đột nhiên có một cảm giác.
Nếu như anh cứ thể mà để cô đi, anh sợ rằng cả đời này của mình sẽ không có cơ hội lại lần nữa bày tỏ sự trân trọng của mình với cô được nữa.
Cánh tay trái bị thương đột nhiên đau nhức, đau nhức đến mức trước mắt anh biến thành màu đen.
Không biết là bởi vì đau đớn hay vì khẩn trương, nhịp đập trái tim của anh cũng theo đó mà tăng nhanh.
Cô đi càng lúc càng xa, sắp đi đến cánh cổng lớn rồi…
Anh bỗng nhiên không kìm chế được nữa.
Trịnh Long Vương….
Vào giờ khắc này, tất cả đều không quan trọng. Tất cả không quan trọng.
Cô là một cô gái, cô đã biểu lộ thái độ như vậy rồi, nếu anh vẫn còn ngập ngừng do dự, Hạ Hán Chử anh có còn là đàn ông không?
Anh không quan tâm gì hết nữa, bất chợt xoay người lao ra khỏi phòng làm việc, đi xuống, xông qua đại viện dưới bóng đêm, ngay một khắc cô sắp bước ra cánh cửa kia, đuổi kịp cô, từ phía sau túm chặt cánh tay cô, kéo cô lại, không nói một lời đưa cô quay trở lại văn phòng làm việc của anh.
Anh nhìn cô, thở hổn hển, vây cô giữa anh và bức tường.
– Đừng đi! Hãy ở lại bên anh, cùng anh cùng nhau gánh vác, cùng nhau vượt qua. Anh sẽ cố gắng để mình sống lâu hơn một chút.
Anh nghiến chặt răng, trên trán nổi gân xanh, nói từng câu từng chữ:
– Bởi vì, dù là em không cần, anh cũng muốn bảo vệ em, ở bên em cả đời!
Tô Tuyết Chí lưng dựa vào bức tường của phòng làm việc, ngửa đầu lên nhìn anh.
Hạ Hán Chử nín thở, chờ cô đáp lại.
Hồi lâu, cô vẫn không có phản ứng gì, chỉ nhìn anh như thế.
Anh dần dần thấy căng thẳng.
– Tuyết Chí…
– Tuyết Chí…. Truyện Cổ Đại
Anh bắt đầu thì thào liên tục gọi tên cô, lắng nghe kỹ, trong giọng điệu dường như mang theo sự cầu xin.
Tô Tuyết Chí không đáp lại, mặt vẫn căng chặt, không những không để ý tới anh, còn ngoảnh mặt đi.
Hạ Hán Chử im lặng chốc lát, chỉ vào cánh tay trái của mình.
– Em thật sự không tha thứ cho anh ư? Tối hôm qua thực ra anh không bị ám sát. Anh chỉ không muốn cưới người phụ nữ khác mà tự bắn vào tay mình.
– Đau lắm đó, vừa rồi anh đau đến suýt ngất đi nữa. Bác sĩ còn nói, nếu không may, cánh tay này của anh sẽ bị tàn phế…
Cuối cùng, anh buồn bã nói.