Cơn mưa chiều của đầu mùa xuân rả rích không dứt, sắc trời cũng sập tối rất nhanh.
Câu chuyện cách đây rất lâu rồi, lâu đến trước cả khi tiểu thư ra đời, có một lần, bà chủ từng âm thầm dặn dò Tô Trung, nếu ngày nào đó người tên Vương Nê Thu cầm đơn thuốc đến hiệu thuốc nhà mình lấy thuốc thì phải nhớ kỹ, mang đơn thuốc đến cho bà.
Buổi tối hằng ngày trước khi đóng cửa hiệu thuốc, Tô Trung đều đích thân sắp xếp và kiểm tra lại đơn thuốc trong ngày, một đơn cũng không thể mất được, việc này rất quan trọng.
Nhưng rất nhiều năm rồi chưa từng phát sinh chuyện gì cả, bởi thế cho nên Tô Trung suýt nữa thì quên từng có lời dặn dò như vậy. Sẩm tối hôm nay, ông ta khi nhìn thấy Vương Nê Thu, trong lòng còn nghĩ có phải thương thế của Trịnh Long Vương chuyển nặng hay không, khá là lo lắng. Khi người ta để lại đơn thuốc rồi đi rồi, ông ấy mới sực nhớ đến lời dặn dò của bà chủ tiệm lúc trẻ, giật mình, dĩ nhiên, ngoài mặt không biểu lộ gì cả, nhân lúc nhân viên trong hiệu thuốc không chú ý liền cầm lấy rồi vội vã trở về.
Giao đơn thuốc xong, Tô Trung trong lòng thấp thỏm, ăn uống qua loa nhanh chóng xong thì cũng chưa đi mà ngồi chờ trong phòng mình.
Ông ta có một dự cảm, tối nay bà chủ sẽ ra ngoài.
Công việc đánh xe người khác không thể làm được, chỉ có ông ta mà thôi.
Nhiều năm như vậy, có một số việc tuy chưa từng nói rõ bao giờ, nhưng bà chủ chắc cũng đã biết vị quản sự của mình trời xui đất khiến mà biết được gì đó, cho nên mới giao việc đó cho ông ta.
Trong lúc chờ được gọi, ông ta ngồi dưới ngọn đèn dầu trong phòng, nghe tiếng mưa rơi đánh vào cây cối trong đình viện, bất giác thất thần.
Ông ta họ Tô, là họ hàng xa của nhà họ Tô, tại sao ông lại trở thành người một nhà với Diệp Vân Cẩm, câu chuyện nhắc đến cũng rất dài.
Rất lâu rồi, khi ông còn là một tiểu nhị làm việc trong hiệu thuốc Tô gia, bởi vì chăm chỉ cần mẫn, tốt bụng thật thà, còn biết viết biết tính toán, được lão thái gia Tô gia chú ý đến, điều đến phòng thu chi làm quản sự mấy năm. Nhưng việc này đã khiến cho một vị đại quản sự khác ghen ghét đố kỵ, câu kết cùng tiểu nhị khác vu oan hãm hại ông ta tham ô tiền bạc.
Lão thái gia khi đó ảnh hưởng bởi tuổi cao bệnh tật mà tin là thật. Tô Trung không thể bào chữa cho mình được, sắp bị kiện ra quan phủ, đúng lúc ấy Diệp Vân Cẩm vừa được gả vào nhà họ Tô mới được một năm đã đứng ra điều tra rõ sự thật, giúp ông rửa sạch tội danh.
Thì ra là trò hề vừa ăn cướp vừa la làng.
Vị đại quản sự này là người của Tô gia lão, nhưng mấy năm nay, lão đông gia ốm đau liên miên, thiếu gia Tô Minh Thịnh không có tài cán trong làm ăn buôn bán, thiếu phu nhân Diệp Vân Cẩm tuổi quá trẻ, lại là phụ nữ, lão ta dĩ nhiên không coi ra gì, lợi dụng việc cai quản hiệu thuốc nhiều năm mà âm thầm tham ô tiền của lão đông gia, còn vu oán giá họa lên đầu Tô Trung.
Đuổi đại quản sự đi rồi, Diệp Vân Cẩm quản lý nắm giữ toàn bộ gia tộc liền trọng dụng Tô Trung.
Có qua có lại, từ đó về sau, Tô Trung mang ơn đội nghĩa với bà mà hết sức trung thành và tận tâm.
Trong mắt Tô Trung, bà chủ Diệp Vân Cẩm vừa khôn khéo giỏi giang vừa mạnh mẽ kiên cường, không hề thua kém đấng đàn ông.
Bà gả vào Tô gia đến nay đã được gần ba mươi năm, dù là trong mấy năm lúc lão thái gia vừa mới chết, Tô gia rơi vào cảnh suy tàn khó khăn nhất, bất kể là người trước hay người sau, Tô Trung cũng chưa từng thấy bà rơi một giọt nước mắt.
Chính bởi vì như thế, lần duy nhất trong đời này của Tô Trung bắt gặp bà thất thố, mới khiến cho ông ta ấn tượng sâu sắc đến tận bây giờ.
Bây giờ nhớ lại, Tô Trung vẫn cảm thấy tâm tình rất phức tạp, thậm chí không dám nghĩ nhiều.
Sở dĩ không dám nghĩ nhiều, là bởi vì lần thất thố duy nhất của bà chủ mà đúng lúc bị ông bắt gặp kia chính là có liên quan đến Trịnh Long Vương.
Lúc đó, Diệp Vân Cẩm chỉ là một thiếu phụ 19 tuổi, gả vào nhà họ Tô mới hai ba năm, mà Trịnh Long Vương cũng không phải Trịnh Long Vương hiện tại, ông ấy mới chỉ là một thủ lĩnh một nhóm thủy thủ trên hồng thuyền cứu sinh do quan phủ tổ chức thành lập.
Về chuyện bà chủ với Trịnh Long Vương quen biết nhau như thế nào, bên ngoài có đủ những tin đồn, nhưng thực ra trong chuyện này không một ai biết rõ hơn so với Tô Trung.
Vào năm đầu tiên khi Diệp Vân Cẩm gả vào nhà họ Tô, người chồng Tô Minh Thịnh thường xuyên ở bên ngoài với vợ bé, chuyện làm ăn của nhà họ Tô cũng chẳng quan tâm gì cả. Ba tỉnh Vân Quý Xuyên mỗi năm hai mùa xuân thu đều tổ chức hội nghị dược liệu, tập hợp các thương gia đến từ các nơi, là một sự kiện rất lớn. Năm đó tổ chức Xuân hội, Diệp Vân Cẩm đi tìm chồng, yêu cầu chồng mình về nhà dẫn người đi tham dự. Ngươi chồng chế giễu bà, nói nếu ông cụ nhà mình đã cưới cho mình một người vợ chân to về làm vợ, vậy thì bà tự mà đi thay mình đi.
Xuân hội tổ chức ở tỉnh khác, một chuyến đi về phải mất một hai tháng. Lúc đó Thủy hội nội đấu mất đoàn kết, trên sông thủy tặc hoành hành, nhà đò ra ngoài đều phải thuê hộ vệ.
Diệp Vân Cẩm 17 tuổi cắn răng, trở về thuê người, tự đi tham dự Xuân hội.
Lần đó, Tô Trung cũng đồng hành cùng, trên đường đi, thuyền gặp phải một người giang hồ bị thương trôi trên sông, nhìn trang phục, hình như là thủy thủ trên hồng thuyền.
Thời đại đó, hồng thuyền của quan phủ cũng chia bè cánh, giữa các thủy thủ cũng thường xuyên tranh chấp đấu đá nhau xử lý lẫn nhau.
Người kia nhìn như bị đao chém rơi xuống nước, hơi thở đã thoi thóp, sắp chìm nghỉm xuống nước rồi. Quản sự Tô gia đồng hành cùng sợ đụng phải rắc rối, không muốn cứu người, nhưng Diệp Vân Cẩm phản đối, bà kiên quyết cứu người lên thuyền.
Người bị thương rơi xuống nước chính là Vương Nê Thu, sau khi được cứu, vài ngày sau, một thủ lĩnh thủy thủ hồng thuyền nghe tin đã tới đón người anh em kết nghĩa của mình về.
Vị thủ lĩnh thủy thủ này về sau chính là Trịnh Long Vương. Bởi vậy, Diệp Vân Cẩm và Trịnh Long Vương quen biết nhau. Để báo đáp ơn cứu mạng anh em kết nghĩa của mình, trên đường quay về, chính ông đã dẫn theo người của mình đi hộ tống bà.
Sau lần đó, mấy lần thương hội Xuân Thu tiếp theo, đều là Diệp Vân Cẩm tự đi tham gia. Mà đều không ngoại lệ khi qua lại đường thủy, cũng đều là đích thân Trịnh Long Vương hộ tống bà. Thuyền của Tô gia bình an, không xảy ra bất kỳ chuyện gì cả.
Nhưng lời đồn đãi cũng theo đó mà lan truyền rộng rãi.
Tô Minh Thịnh ở bên ngoài nghe được những tin đồn, rằng thiếu phu nhân trẻ trung xinh đẹp của nhà họ Tô có tư tình với một vị thủ lĩnh thủy thủ hồng thuyền họ Trịnh mà giận giữ trở về nhà.
Ông ta tuy buồn bực Diệp Vân Cẩm đã chiếm vị trí của người phụ nữ mình yêu, cũng không hề thích tính cách mạnh mẽ kiên cường của bà, không có một chút nhu mì dịu dàng gì cả mà ngược lại lạnh như băng, ông ta không ưa chút nào. Nhưng nghe nói vợ mình có tư tình với người khác thì lại không thể chịu đựng được, không dám đi tìm người đàn ông có vết sẹo trên mặt tướng mạo nom rất hung hãn kia, chỉ đành gây gổ với Diệp Vân Cẩm, không cho phép bà ra ngoài nữa. Diệp Vân Cẩm không để ý tới chồng. Nhưng đến một lần Thu hội kế tiếp, Trịnh Long Vương lại không xuất hiện nữa, không còn hộ tống thuyền nhà họ Tô nữa.
Cứ thế, Diệp Vân Cẩm vừa phụng dưỡng cha chồng ốm đau liên miên trên giường bệnh, vừa tự lực cánh sinh chống đỡ việc kinh doanh của Tô gia. Năm bà 19 tuổi, khi gả vào nhà họ Tô được hai năm, cha chồng qua đời, tang sự vừa mới xử lý xong thì phong ba lại nổi lên, chủ nợ liên tục tới nhà đòi nợ.
Bấy giờ bà mới biết, chồng bà mấy năm qua ở bên ngoài tiêu sài dẫn đến nợ nần lớn đến mức nào, nợ một đống, cha vừa chết thì ông ta trở về lén lấy khế ước nhà đất đi bán. Cũng may ông ta không dám bán hết toàn bộ, chỉ bán một nửa mặt tiền cửa hiệu, cầm tiền xong thì trốn mất dạng, không dám đối mặt Diệp Vân Cẩm.
Diệp Vân Cẩm tức giận đến mức cả người lạnh băng, hôn mê ngất xỉu tại chỗ, sau khi tỉnh lại thì đổ bệnh một trận.
Bà là một người phụ nữ rất trọng thể diện, bình thường bên nhà chồng có việc thì đều giấu giếm, không cho nhà mẹ đẻ biết. Nhưng lần này sự việc quá lớn, giấy không thể gói được lửa, anh trai bà Diệp Nhữ Xuyên nghe tin thì nổi giận đùng đùng, chạy đi tìm em rể mắng chửi một trận, muốn đoạn tuyệt quan hệ. Tô Minh Thịnh tự biết mình sai, vẫn trốn tránh không dám gặp ai. Diệp Nhữ Xuyên là người tình cách nóng nảy, lập tức đưa em gái về nhà mẹ đẻ.
Tô Minh Thịnh tuy rằng thích gái gú thích chơi bời nhậu nhẹt nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc. Vợ vừa đi, nhà họ Tô liền rơi vào cảnh hỗn loạn. Ông ta cũng muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông trước mặt Diệp Vân Cẩm, tự mình quản lý công việc kinh doanh, nhưng lại không có năng lực, cũng không thể chịu đựng nổi những khổ cực của việc kinh doanh. Không tới mấy ngày, ông ta đã sốt ruột muốn bỏ việc, lập tức hạ mặt mo xuống định đi đón vợ về nhà, nào ngờ lúc lên xe ngựa thì bị vấp ngã gãy chân, đành phải phái Tô Trung đi, muốn Tô Trung thay mình kể lể những hối hận của mình, bất kể thế nào cũng phải đón bằng được bà chủ về.
Tô Trung đến nhà họ Diệp, giải thích hộ ông chủ, xin lỗi hộ ông chủ. Diệp Nhữ Xuyên cơn giận còn chưa tiêu, chỉ nói toàn bộ do em gái quyết định.
Tô Trung đi theo bà chủ hai năm, ít nhiều hiểu rõ tính cách của bà, khi gặp Diệp Vân Cẩm, nửa câu cũng không nhắc đến Tô Minh Thịnh, chỉ nói bà đi rồi, việc làm ăn kinh doanh của nhà họ Tô đều rối tung hết cả lên, không chỉ thế, không ít khách hàng cũng sốt ruột muốn gặp bà để bàn bạc chuyện làm ăn lúc trước vẫn chưa thỏa thuận xong.
Việc kinh doanh của Tô gia chính là tâm huyết của bà chủ.
Diệp Vân Cẩm không nói gì cả, qua một đêm, lẳng lặng lên xe ngựa trở về Tự Phủ.
Bà chủ tuy đã trở về, nhưng cả chặng đường về dường như luôn buồn bực thất thần, Tô Trung cũng không dám thúc giục gì cả.
Từ tỉnh thành đến huyện thành lẽ ra đi mất ba bốn ngày là cùng, ấy thế mà đi mất năm ngày, vào buổi chiều ngày thứ năm mới đến phủ thành.
Lẽ ra nếu vội vàng thì cứ tiếp tục lên đường, buổi tối muộn là có thể về đến Tô gia rồi.
Nhưng Tô Trung thấy bà chủ có vẻ như không muốn tiếp tục lên đường, liền sắp xếp nghỉ qua đêm, tính toán ngày mai hẵng đi tiếp.
Sau đó, đêm hôm đó, đã xảy ra sự kiện kia khiến cho Tô Trung mỗi khi nhớ tới vẫn hãi hùng khiếp vía trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đêm khuya, Tô Trung đang nghĩ về bà chủ mà ngủ không yên, bỗng nghe được tiếng động mở cửa của phòng bên cạnh, hình như bà chủ đi ra ngoài, ông ta không yên tâm cũng đứng dậy đi ra ngoài theo, phát hiện một mình bà đi về phía bến tàu. Ông ta không dám tới gần, chỉ đi theo từ xa, cuối cùng thấy bà tới một khu cư viện của các thủy thủ.
Bà và một người đàn ông nửa đêm gặp nhau bên mé nước, hai người đứng đối mặt với nhau.
Lúc ấy chung quanh rất tối, khoảng cách khá xa, nhưng Tô Trung vẫn nhận ra người đàn ông kia chính là Trịnh Long Vương.
Tô Trung vốn khiếp sợ, càng không nghĩ tới, bà chủ tính cách hiếu thắng mạnh mẽ nhưng giờ phút này lại khóc trước mặt Trịnh Long Vương.
Ông ta loáng thoáng nghe được đứt quãng Diệp Vân Cẩm nói, bà không muốn tiếp tục sống một cuộc sống như vậy nữa. Anh trai bà cũng không ép bà ở lại Tô gia, chỉ cần Trịnh Long Vương gật đầu, bà không cần gì hết cả, cầm theo hưu thư đi theo Trịnh Long Vương.
– Nếu anh sợ những lời đồn đại, anh có thể dẫn em rời khỏi đây, đến một nơi xa nào đó, đến một nơi không ai biết chúng ta…Anh không cần lo lắng cuộc sống sau này, anh cũng không cần phải đánh đánh giết giết như bây giờ. Em sẽ buôn bán, chúng ta mở cửa hàng, sống cuộc sống bình yên…
Trịnh Long Vương lúc ấy ban đầu chỉ yên lặng, một lúc lâu sau, vừa mở miệng là từ chối bà chủ, nói mình không phải người lương thiện, là người có hôm nay không ngày mai, sẽ liên lụy đến bà.
– Em không sợ liên lụy! Chỉ cần anh không chê em, em không sợ gì hết cả.
Giọng điệu của bà chủ như đang cầu xin.
Nhưng người đàn ông đứng đối diện kia trái tim cứng như sắt, bất kể bà cầu xin, khóc lóc thế nào thì đều không chút dao động.
Cảm xúc bà chủ cuối cùng chậm rãi bình ổn xuống, ngừng khóc.
– Thì ra là em đã hiểu sai ý anh, em cho rằng anh cũng có ý với em. Khiến cho anh chê cười rồi.
Bà chủ gật đầu, giọng khàn đi, nói rõ từng câu từng chữ.
– Tối nay đã làm phiền anh rồi.
Bà xoay người bỏ đi.
– Diệp thị!
Bà đi được vài bước, Trịnh Long Vương vẫn luôn lặng thinh từ nãy đến giờ bỗng nhiên đuổi theo.
Bà chủ dừng bước, lại nghe được lời nói chua chát của ông, nói mình thiếu nợ bà, về sau nếu bà có việc thì cứ tìm Vương Nê Thu chuyển lời, ông sẽ dốc hết mình hỗ trợ.
Bà chủ chỉ cười buồn rồi bỏ đi.
Tô Trung cả người đổ mồ hôi lạnh, rúc ở trong bóng tối không dám động đậy, sợ gây ra âm thanh sẽ khiến Trịnh Long Vương chú ý tới. Nhìn thấy ông ấy đứng bên bờ rất lâu, mãi sau mới rời đi, ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, đang muốn nhanh chóng quay về khách sạn giả bộ như không biết gì cả, vừa xoay người một cái, lập tức hồn phách như bị rụng rời, suýt nữa thì không đứng vững được.
Đằng sau ông ta, không biết Vương Nê Thu đã đứng đó từ khi nào rồi, ánh mắt sắc như dao, âm trầm nhìn ông ta chằm chằm.
Tô Trung kịp phản ứng, nói mình đưa bà chủ tới, còn nhấn mạnh mình cũng là người mà được một tay bà đề bạt lên.
Chân và răng ông ta run cầm cập. Cuối cùng, Vương Nê Thu xoay người, cũng nhanh chóng bỏ đi.
Tô Trung bước thấp bước cao về tới khách sạn, biết bà chủ đã về rồi, ông ta như đổ bệnh ngả đầu là ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau khi ông ta đi ra, bà chủ nhìn ông ta, không nói gì, ông ta cũng không lên tiếng, chỉ cung kính đứng tại chỗ, mắt cụp xuống, không nhúc nhích rất lâu, cho đến khi bà chủ bình thản nói trở về, ông ta đáp vâng dạ.
Từ sau đêm đó, Diệp Vân Cẩm liền giống như người không có việc gì, trở về Tô gia. Tô Minh Thịnh an phận được hai ngày thì lại chứng nào tật nấy, tiếp tục ra ngoài ở với người tình. Mà trong mắt Tô Trung, bà chủ cũng càng trở nên nghiêm khắc cứng rắn hơn trước, ít khi nói cười. Theo thời gian dần trôi, có đôi khi, ông ta thậm chí còn hoài nghi, đêm hôm đó có phải mình nằm mơ hay không.
Con người bà chủ như vậy, làm sao có thể rơi lệ khóc trước mặt đàn ông được cơ chứ?
Về sau nữa, bảy tám năm lại đi qua, tới năm thứ mười bà gả vào nhà họ Tô, cuối cùng, trước mấy tháng khi Tô Minh Thịnh thân thể đã bị đào rỗng mà bệnh chết, bà có thai, sinh hạ bé gái mồ côi cha từ trong bụng mẹ, không, phải nói là con trai mồ côi cha từ trong bụng mẹ.
Bà chủ cuối cùng đã có “con trai”, có thể danh chính ngôn thuận mà giữ được cửa hàng Thiên Đức mà bao năm nay một tay bà quản lý gây dựng phát triển, tuyệt đường mơ ước của tông tộc nhà họ Tô, Tô Trung cũng vui thay cho bà chủ nhà mình, cảm thấy ông trời rất có mắt.
Tô gia người nhiều mắt tạp, tông tộc như hổ rình mồi, việc nuôi dưỡng tiểu thư như thiếu gia, muốn giấu trời qua biển, chỉ dựa vào một mình Hồng Liên là không đủ. Cho nên ông ta vô cùng may mắn, cũng trở thành một trong số ít người biết được bí mật của bà chủ, từ đó về sau, cũng chân chính trở thành tâm phúc của bà.
Mười tám năm, cứ trôi qua như thế.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, kéo Tô Trung ra khỏi hồi ức chuyện cũ.
Ông ta vội vàng ra mở cửa, quả nhiên là người làm trong nhà tới chuyển lời, nói bà chủ muốn đi ra ngoài, dặn ông đi cùng.
Tô Trung đánh xe, đưa bà chủ đến một khách sạn gần bến tàu của huyện thành.
Đây là nơi của Thủy hội.
Ông ta dừng xe lại, nhìn theo bà chủ chùm kín mít đi về hướng khách sạn, bóng dáng biến mất trong hẻm tối.
Diệp Vân Cẩm lặng lẽ đi theo Vương Nê Thu tới đón mình tiếp tục đi sâu vào trong, dưới bóng đêm che lấp, đi vào từ cửa sau, bước lên lầu 2 tiến vào một gian phòng nhỏ. Vừa đi vào trong, trong phòng ánh đèn dầu le lói lay động, một người đàn ông đang ngồi bên cạnh bàn, bóng dáng bị ngọn đèn chiếu lên bức tường, cứng đờ bất động, nhìn như đã ngồi đó rất lâu rồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì, cũng không nhúc nhích, một người cứ đứng nơi cửa, một người cứ ngồi bên bàn.
Một lúc lâu sau, Diệp Vân Cẩm thấy đối phương chậm rãi đứng lên, như muốn bước về phía mình thì cười nhạt:
– Hôm nay ngọn gió nào mà anh tự hạ thân phận cao quý của mình mà đến gặp tôi thế?
Từ cái đêm của mười tám năm trước, vào năm thứ mười khi bà gả vào nhà họ Tô, trên con tàu lắc lư đó, bà lại một lần nữa tới tìm ông.
Khi đó ông đang độ tráng niên, đã không còn là thủy thủ nữa mà là Đại đương gia Long Vương được mọi người tôn kính. Ông uy chấn đường thủy, nhắc tới tên của ông, không ai không biết, không ai không sợ.
Lúc đó, bà cũng không phải Diệp Vân Cẩm trong cơn tuyệt vọng kích động mà chạy tới cầu xin người đàn ông bình thường ngay cả một câu cũng hiếm khi nói.
Cách bảy tám năm sau, bà lại lần nữa tới tìm ông.
Đêm hôm đó, người đàn ông này cuối cùng đã giữ bà lại.
Có lẽ vì có sự gần gũi xác thịt, sau một đêm lưu luyến, sáng hôm sau trước khi đi bà có nói, nếu sau này anh muốn gặp em, thì gửi đơn thuốc cho em, ghi tên thuốc đương quy, em sẽ biết.
Ra khỏi khoang thuyền rồi, bà mới phát hiện, đêm qua không biết từ khi nào tuyết đã lặng lẽ rơi, sương trắng phủ kín bờ, tuyết ngập trắng đỉnh núi.
Tự phủ vào đông ướt ấm, cảnh tuyết hiếm thấy, gặp được, đó sẽ là năm may mắn.
Nhưng mà từ sau cái đêm tuyết rơi đó, mười tám năm, ngoại trừ những lần tình cờ gặp có đi cùng người khác, thì đừng nói là lén tìm bà, ngay cả không lâu trước đó, khi biết ông bị thương bà cùng anh trai đưa quà đến, người ta còn chẳng nhận mà trả về nữa.
Bà cởi mũ choàng trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt.
Ánh nến lay động, chiếu lên gương mặt đẹp đẽ của bà, nhưng nét mặt vẫn rất lạnh nhạt.
– Tôi còn tưởng anh sắp không được nữa, có di ngôn muốn gửi gắm lại chứ.
Bà quan sát đối phương.
Cảm xúc ẩn nhẫn trong lòng nhiều năm quay cuồng cắn xé, giọng nói của bà đầy sự châm chọc.
Trịnh Long Vương đứng khựng lại bên ngọn đen dầu le lói.
– Vân Cẩm…Tôi có lỗi với em…
Một Long Vương tung hoành oai phong cả đời, giờ hào khí không còn nữa, ngữ điệu trầm thấp.
– Em trách tôi thế nào cũng được, đều nên trách…
Diệp Vân Cẩm không hề muốn nghe ông nói những lời này chút nào.
– Đừng xin lỗi gì cả. Anh không trách tôi năm đó ép buộc anh là tôi cảm ơn trời đất rồi.
Bà tiếp tục đâm thọc.
Trịnh Long Vương cười khổ, lặng thinh.
– Đột nhiên tìm tôi là có chuyện gì?
Bà lại lần nữa thốt lên lạnh lùng, nét mặt căng cứng.
Trịnh Long Vương lại đứng lặng một lúc.
– Tuyết Chí, nó có người thương rồi.
Diệp Vân Cẩm sửng sốt, ngay sau đó liền nghĩ tới sự kiện năm ngoái trước khi đi Thiên Thành con gái có gây gổ với mình một trận. Bà nhíu mày:
– Là ai?
– Đứa cháu trai nhà họ Hạ. – Trịnh Long Vương nói.
– Hả? Ý anh là…đứa cháu trai nhà họ Hạ…
Diệp Vân Cẩm kịp phản ứng, ngỡ ngàng mắt mở to, bước đến trước mặt Trịnh Long Vương, kéo ống tay áo của ông.
– Anh nói là ai? Hạ Hán Chử? Cái ông già này, tôi thấy anh đãng trí rồi. Anh nói năng lung tung gì đó, sao có thể là cậu ta được. Tuyết Chí gọi cậu ta là cậu họ đấy. Ngay tháng trước thôi, cậu ta còn tới nhà chúng tôi, còn đồng ý sẽ săn sóc tốt cho Tuyết Chí…
Đột nhiên Diệp Vân Cẩm dừng lại.
Bà nhớ một loạt hành động khác thường của Hạ Hán Chử khi ấy, thái độ với bà vô cùng cung kính, còn cả quà gặp mặt vô cùng quý giá sang trọng nữa…
Lúc ấy bà đã hoang mang vô cùng rồi.
Bà giật mình.
Lẽ nào là thật?
Con gái thật sự đang yêu đứa cháu trai nhà họ Hạ ư?
Diệp Vân Cẩm cũng không biết tâm tình của mình như nào nữa, chỉ thấy rối rắm vô cùng, khó hiểu vô cùng, quả thực là chưa từng nghĩ đến sẽ có chuyện như thế.
Bà ngây người một lát, đột nhiên, lại nghĩ tới một chuyện quan trọng, tim nảy lên.
Bà chẳng quan tâm tới nỗi hận và cơn giận của mình với người đàn ông này nữa, vội hỏi:
– Thế anh có biết Tuyết Chí và cậu ấy đã tới mức độ nào chưa?
– Ý tôi là, hai đứa nó đã…chưa…
Diệp Vân Cẩm nói một nửa, nhắc nhở.
Trịnh Long Vương ngập ngừng, rồi ừ một tiếng.