Sính Kiêu

Chương 154: Chương 154




Thôn dân nhanh chóng rời đi.

Kimura sửa sang lại y phục, ngồi ngay ngắn, lắng nghe tiếng bước chân từ xa tới gần vang lên ở bên ngoài.

Ngay sau đó, tiếng bước chân đứng tại ngoài cửa, tiếp đó, cửa được kéo ra, Phó Minh Thành xuất hiện ở cửa.

Anh không đi vào ngay mà chỉ đứng ở cửa, ánh mắt nhìn vào Kimura ngồi trên tatami.

Kimura ngẩng đầu lên cười thật tươi, đứng lên nghênh đón.

– Minh Thành! Tin tức của cậu linh thông thật đấy, tôi vừa mới về, ngồi chưa ấm chỗ, bình trà còn chưa ngâm đủ thì cậu đến rồi. Đến rất đúng lúc, mau ngồi đi. Tôi nhớ hồi trước khi cậu còn ở Nhật Bản rất thích uống trà xanh chúng tôi. Lần này ra ngoài tôi có mang về lá trà Vũ Trị cao cấp, đang muốn mời cậu nếm thử rồi bình luận…

– Làm phiền ông rồi.

Phó Minh Thành lạnh lùng nói.

– Kimura tiên sinh, xem ra ông có lòng với tôi thật, chẳng những nhớ tôi thích uống trà, còn không quên sắp xếp người bên cạnh tôi. Ông đang giúp tôi làm việc đấy nhỉ?

Kimura vẫn rất thản nhiên, mặt mang nụ cười như cũ, đi đến trước mặt Phó Minh Thành, làm động tác mời:

– Nào, vào ngồi đi. Có chuyện từ từ nói.

Phó Minh Thành gườm nhìn ông ta, nén cơn phẫn nộ mà đi vào ngồi xuống.

Kimura ngồi lại chỗ ngồi của mình, vừa pha trà vừa trò chuyện:

– Minh Thành, cậu du học Nhật Bản nhiều năm, chắc là biết trà xanh của Nhật Bản lấy sương ngọc làm sạch. Loại tôi pha là loại ngọc lộ cao cấp nhất. Nghe nói nó được hái lần đầu tiên từ một vườn trà ở Kyoto vào năm Thiên Bảo thứ sáu, được sấy khô, có hình dạng như giọt sương mượt mà, vì thế có tên là Ngọc Lộ. Khi pha không thể dùng nước sôi nhiệt độ cao, lá trà gặp nước sôi sẽ bị đắng, mất độ ngọt…

– Kimura tiên sinh, e là tôi không có phúc hưởng thụ Ngọc Lộ của ông. Ông xếp tai mắt bên cạnh tôi, ông có mục đích gì?

Phó Minh Thành lộ vẻ giận giữ, giọng điệu thẳng thừng, cắt ngang cuộc nói chuyện của Kimura.

Kimura thu nụ cười đi, cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, thành khẩn xin lỗi:

– Tôi xin lỗi. Tôi thừa nhận đúng là tôi đã sắp xếp người bên cạnh cậu. Mong Minh Thành chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

– Ông, là thầy giáo của tôi, bạn của tôi, là bác sĩ, và cũng là học giả mà tôi vô cùng tôn kính. Tôi muốn ông nói cho tôi biết, ngoài những thân phận mà tôi biết này ra, ông còn là dạng người gì nữa?

Anh nhìn thẳng vào Kimura ngồi đối diện, cắn răng, cuối cùng gằn hỏi từng câu từng chữ.

Kimura xin lỗi xong, vẻ mặt lại khôi phục sự bình thản như không, dưới ánh mắt nhìn của Phó Minh Thành vẫn thong thả ngâm trà, cuối cùng rót ra chén, hai tay bưng lấy đưa đến trước mặt anh:

– Nào, nếm thử đi.

Phó Minh Thành không nhúc nhích.

Kimura chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn Phó Minh Thành chốc lát, mở miệng nói:

– Cậu không nhận lời xin lỗi của tôi, tôi vô cùng tiếc nuối. Tôi sắp xếp như thế không có mục đích gì khác ngoài muốn trợ giúp cậu mà thôi.

Phó Minh Thành cũng không kìm được nữa, cười gằn:

– Kimura tiên sinh, tôi học tập tại quý quốc nhiều năm, có chút hiểu biết đối với người quý quốc, chính là ngoài mặt thì có lễ nhưng thực tế lại không biết xấu hổ, thường không có hiểu biết về bản thân, vô cùng vô sỉ. Trước kia tôi coi ông là ngoại lệ, giờ tôi mới biết được, ông chỉ có hơn chứ không kém.

Kimura mặt không đổi sắc:

– Chúng ta tương giao nhiều năm, rất tiếc khi hôm nay lại nghe được những lời đó từ cậu. Theo cách nói của người Trung Quốc, Minh Thành cậu là muốn đoạn tuyệt quan hệ chúng ta đúng không? Cậu có địa vị như hôm nay, lẽ nào không ghi nhớ ân tình của tôi à?

Phó Minh Thành nhíu mày:

– Ý ông là gì?

– Vị y tá Giang giết anh cả của cậu, cô ta cũng là người của tôi.

Phó Minh Thành chấn động, ánh mắt chiếu thẳng vào mặt Kimura.

Rất rõ ràng Kimura hết sức hài lòng với phản ứng của anh, tự rót trà cho mình, đưa lên mũi ngửi, nhấp một ngụm, bấy giờ mới nói:

– Không có sự bố trí tỉ mỉ của tôi, Minh Thành à, liệu cậu có thuận lợi đoạt được mọi thứ của Phó thị từ trong tay Phó phu nhân và vị anh cả bất hạnh bỏ mình kia được không? Cho nên tôi mới nói cậu nên ghi nhớ ân tình của tôi, lẽ nào không đúng?

Phó Minh Thành mí mắt nhảy lên, bàn tay dưới bàn nắm chặt lại thành quyền.

Anh nhìn Kimura:

– Ông muốn gì?

Kimura không chút hoang mang, tiếp tục nói:

– Năm ngoái anh cả cậu chết, bên ngoài cho rằng đó là sự kiện ngoài ý muốn, không ngờ cái cậu Tô Tuyết Chí kia lại tinh ý nhận định đó là vụ mưu sát, từ đó biến cậu thành kẻ hiềm nghi lớn nhất. May mắn trong bất hạnh, cuối cùng đã điều tra được là y tá Giang liên kết với em gái cậu để giết người, họ là hung thủ, không liên quan gì đến cậu. Bởi thế, cậu chẳng những thoát khỏi tội danh, còn trở thành người được lợi nhất trong vụ án mưu sát này, thuận lợi kế thừa di sản của cha mình, trở thành tân Thuyền vương Phó thị. Nhưng mà…

Kimura dừng lại.

Ông ta đứng lên, đi đến trước một ngăn tủ lấy từ trong ra một phong thư, quay trở lại đẩy đến trước mặt Phó Minh Thành.

– Cậu xem đây là cái gì đi?

Phó Minh Thành lấy thư ra xem, vừa xem lướt qua, cả người anh cứng đờ, ngẩng phắt đầu lên.

Kimura cười thành tiếng, lấy lại thư trong tay anh:

– Trước khi tiểu thư Giang sợ tội tự sát từng để lại bức thư thừa nhận mình là hung thủ, cũng giải thích động cơ giết người. Nhưng chắc cậu không thể ngờ, trước khi cô ta tự sát còn để lại một di thư ở chỗ tôi. Minh Thành, như cậu thấy đó, trong di thư cô ta nói, cô ta đã âm thầm nhận được chỉ thị của cậu cho nên đã lên kế hoạch giết anh cả cậu, mà về sau cô ta nhận tội tự sát đều do cậu ép buộc…

– Hoang đường! Vô sỉ! Nói bậy nói bạ!

Phó Minh Thành giận tím mặt, đứng lên, hất mặt bàn thấp, trà và mọi thứ trên mặt bàn rơi xuống đất, hỗn loạn.

Kimura vẫn bình thản như không nhìn Phó Minh Thành đang phẫn nộ, vẫy lá thư trong tay.

– Nếu như lúc này công khai lá thư này ra, Minh Thành, cậu thấy cậu sẽ thoát được không, tất cả mọi người sẽ tin cậu là vô tội không đây?

– Kimura, rốt cuộc ông có mưu đồ gì? Ông đến Trung Quốc xây dựng bệnh viện, chăm sóc người bệnh, cô bé Chu Tiểu Ngọc đến giờ vẫn coi ông như Bồ Tát cứu thế. Tôi thật không ngờ dưới vẻ giả nhân giả nghĩa của ông lại âm hiểm như này. Ông muốn uy hiếp tôi à? Tôi nói ông biết, tôi sẽ lột mặt nạ này của ông xuống, để mọi người nhìn thấu bộ mặt thật của ông.

Kimura lắc đầu:

– Minh Thành, cảm xúc cậu quá khích động, đầu óc mất khống chế, suy nghĩ không chu toàn, tốt nhất để tôi nhắc nhở cậu vậy.

– Tình cảm giữa cậu và cha cậu rất tốt, ông ta bị anh cả cậu làm cho tức giận mà đột quỵ, cuối cùng không thể chữa trị được nên mới qua đời, khiến ai nấy cũng đau lòng. Nhưng như thế, anh cả cậu và Phó phu nhân lại chèn ép cậu. Một khi Phó thị bị anh cả cậu tiếp quản, cậu sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Nói về động cơ giết người, ai sẽ mạnh hơn ai? Hiện tại cậu không thừa nhận, công bố sự thật về tôi trước công chúng, dĩ nhiên, tôi sẽ mất đi chỗ đứng ở đây, nhưng cậu thì sao? Cậu cho rằng mọi người sẽ tin tưởng cậu ư? Tỉnh táo lại đi! Kết quả duy nhất của việc bức thư này được công khai là cậu sẽ trở thành một hung thủ giết người giấu mặt sau lưng điều khiển em gái cậu và người tình cô ta để giết anh trai của cậu, nhằm tranh giành tài sản! Đến lúc đó, cậu cho rằng Phó phu nhân và tộc nhân bà ta sẽ chịu để yên không? Tôi nói này, đến lúc đó, cậu chẳng những vị trí khó giữ, hơn nữa còn thân bại danh liệt! Tự hỏi bản thân cậu đi, cậu có gánh nổi hậu qủa này không?

Phó Minh Thành như sắp rách cả mí mắt, tay lại run lên, không nói nổi nên lời.

Cuối cùng, anh bất lực ngồi phịch xuống, cúi đầu, hai tay chống trán, đầu ngón tay đâm sâu vào trong tóc.

– Ông là gián điệp, thân phận gián điệp rất cao.

Rất lâu, anh mới chậm rãi ngẩng gương mặt trắng bệch lên, nhìn chằm chằm Kimura, dùng giọng khàn khàn nói.

Kimura nhìn Phó Minh Thành.

– Cậu thay cấp trên của tôi cho tôi một thân phận như thế, mặc dù theo quan điểm của tôi, tôi chắc chắn chính là mẫu người như thế trong mắt các cậu. Tôi vẫn luôn thân thiện với cậu, đồng thời, nếu như tôi không có lòng nhân từ và sự đồng cảm, tôi cũng sẽ không theo nghề y. Đối với bệnh nhân, đặc biệt là với cô bé Chu Tiểu Ngọc, lòng yêu mến của tôi là thật lòng. Hai nước chúng ta là láng giềng, ở rất gần nhau, tôi tin cậu hiểu rõ tình trạng hiện tại của Trung Quốc các cậu. Các cậu như một người khổng lồ mắc bệnh nan y, chuyện bây giờ chúng tôi cần làm là trợ giúp các cậu, nâng đỡ các cậu, cuối cùng đạt được mục tiêu hữu hảo cùng vinh…

Phó Minh Thành cười nhạt.

– Nói đi, ông che giấu kỹ như thế, trăm phương ngàn kế kết giao với tôi, rốt cuộc là mục đích gì?

Kimura lộ vẻ tiếc nuối.

– Hiện tại tôi chỉ muốn nhờ cậu giúp tôi một việc nhỏ thôi.

Phó Minh Thành lạnh lùng nhìn ông ta.

– Thời gian trước Tô Tuyết Chí trở về Tự Phủ đã chữa trị cho một vị thủ lĩnh bang phái giang hồ rất có thân phận, chắc cậu cũng biết việc này. Theo tôi được biết, trước đó nữa, giáo sư Đức Rudolf đã từng khám rồi nhưng đều bó tay, đây là một bệnh nan y. Nhưng khi Tô Tuyết Chí đến đó thì đã chữa khỏi bệnh cho vị thủ lĩnh kia. Chẳng những thế, Tô Tuyết Chí lại tiếp tục chữa khỏi cho Vương Đình Chi con trai của nhà họ Vương vừa từ chiến trường về bị nhiễm trùng huyết. Tôi có lý do đầy đủ nghi ngờ hiện trong tay cậu ta đang nắm giữ một loại thuốc mới.

Nói đến đây, Kimura hai mắt sáng rực, vẻ kích động hiện rõ trên mặt.

– Minh Thành, cậu cũng học y, cậu nên hiểu rõ, nếu như đúng như tôi nghĩ, phòng thí nghiệm của Tô Tuyết Chí đã tạo ra một loại thuốc mới có thể chữa khỏi các bệnh nan y như nhiễm trùng huyết, điều này đối với y học mà nói có ý nghĩa chấn động thế nào. Nhưng cậu ta rất cẩn thận, đề phòng rất nghiêm, mà phòng thí nghiệm hiện tại cũng đã di chuyển đến ngoại ô phía tây Bắc Kinh, nơi đó có binh lính canh giữ, người ngoài không thể nào đến gần được. Nhưng cậu lại không giống.

– Cậu là nhà tài trợ lớn nhất của phòng thí nghiệm, cậu hoàn toàn có lý do ra vào nơi đó. Cậu có thể tìm hiểu cho tôi càng sớm càng tốt nội dung công việc trong phòng thí nghiệm của cậu ta, loại thuốc nào mà trước đây cậu ta dùng để trị bệnh cứu người!

Vừa rồi khi ông ta nhắc đến Tô Tuyết Chí, sắc mặt Phó Minh Thành lại lần nữa thay đổi, chờ nghe hết, anh lại nổi giận.

– Tôi hiểu rồi. Vụ hỏa hoạn tại tòa thí nghiệm lần đó là do ông động tay động chân.

Kimura không nói gì chỉ nhìn anh. Phó Minh Thành hít một hơi thật sâu, nhắm mắt một chốc, mở ra.

– Nếu như tôi không đáp ứng thì sao?

Anh cắn răng, rít câu nói kia qua kẽ răng.

– Cậu yên tâm, chúng ta là bạn bè nhiều năm, tôi nhờ cậu giúp tôi, cậu không muốn giúp, tôi cũng chẳng làm sao cả. Về phần Tô Tuyết Chí…Tôi cũng rất thưởng thức cậu thanh niên trẻ tuổi này, tôi đương nhiên sẽ không làm gì cậu ta. Nhưng mà…

Giọng điệu ông ta chuyển ngay.

– Người khác, ví dụ như, một số đồng nghiệp của tôi chẳng hạn, nếu họ biết được tin tức, có làm ra chuyện gì hay không thì tôi không dám bảo đảm đâu…

– Kimura!

Phó Minh Thành mặt tái mét, nghiêm nghị quát:

– Tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám động đến một sợi tóc của cậu ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu.

– Cho nên, tôi mới chân thành mong cậu ra mặt giúp tôi giải quyết vấn đề này.

– Minh Thành, tôi là bạn của cậu, cũng là bạn của cha cậu. Con người của tôi thế nào cậu hiểu rõ. Tôi tuyệt đối không phải là một kẻ khát máu. Chỉ cần cậu giúp tôi lấy được tài liệu hoặc là hàng mẫu trong phòng thí nghiệm, tôi đảm bảo, cậu ta cứ làm việc của cậu ta, tôi làm việc của tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu công việc nghiên cứu của cậu ấy.

– Xin nhờ vào cậu!

Kimura hành lễ với Phó Minh Thành đang cứng như tượng đá, giọng điệu thành khẩn.



Về việc sắp xếp buổi lễ lễ nhậm chức của Tổng thống hôm nay được chia thành hai phần.

Phần đầu tiên là lễ chúc mừng long trọng, Tổng thống sẽ phát biểu bài diễn thuyết công khai nhậm chức trước mặt toàn thể khách quý và người dân tại Công viên trung tâm thủ đô.

Phần thứ hai được bố trí trong Phủ tổng thống.

Vào buổi tối hôm đó, những người không được mời không được phép vào trong, mà chỉ có các bộ trưởng, quan chấp chính, lãnh đạo đứng đầu và các nhân vật có chức vụ quan trọng của các bộ phận khác nhau của kinh sư, những người cũ mới từ giới chính trị và quân sự, cũng như các nhân vật nổi tiếng và doanh nhân giàu có từ mọi tầng lớp xã hội tham gia.

Dùng một phép so sánh không phù hợp, nếu đêm nay một quả bom được thả ở nơi này, e rằng ngày mai cả đất nước sẽ trở thành một mớ hỗn độn, không ngoa khi nói rằng chiến tranh sẽ tái diễn.

Ngày hôm nay Tô Tuyết Chí vẫn đến xưởng thí nghiệm ngoại ô phía tây, làm việc hơn nửa ngày, thấy sắp đến giờ rồi, cô giao việc cho mấy người tiến sĩ Dư rồi đi ra, thay quần áo, chuẩn bị một chút cho mình. Biết đoạn đường đi vào đây xe không vào được, cô cũng không muốn để Hạ Hán Chử chờ lâu, liền tự đi bộ ra thẳng giao lộ, như thế, khi anh đến rồi thì không cần đi vào trong mà có thể đón được cô luôn.

Cô xem thời gian thấy vừa lúc liền đi ra, khi đi qua cổng ra vào, chào hỏi thủ vệ và một binh lính canh giữ. Đi ra ngoài không được bao xa, cô đã trông thấy một người đàn ông trẻ đang đứng bên đường phía trước, đẹp trai trong bộ vest và giày da, trông như đang đợi ai đó.

Vương Đình Chi?

Tô Tuyết Chí hơi bất ngờ, dừng bước lại.

Vương Đình Chi đã nhìn thấy cô rồi, vẫy tay với cô, gọi:

– Tuyết Chí.

Sau đó bước nhanh tới, giải thích:

– Tôi đã nói với anh Tư là để tôi đón cậu rồi. Thực ra tôi tới sớm rồi, nhưng sợ quấy nhiễu cậu làm việc nên chờ ở đây.

Tô Tuyết Chí tin là thật:

– Vậy làm phiền anh rồi. Thực ra nếu cậu họ có việc bận thì cứ báo một tiếng, tự tôi vào thành được mà, không cần làm phiền anh.

– Được tới đón cậu là vinh hạnh của tôi. Chúng ta đi thôi, xe đang chờ bên ngoài.

Anh ta mặt mày hớn hở nói.

Tô Tuyết Chí bắt gặp anh ta như vậy cũng không khách sáo nữa, gật đầu, sóng vai với anh ta đi ra giao lộ.

Vương Đình Chi mở cửa xe cho cô, đợi cô lên xe rồi, anh ta mới ngồi vào, mỉm cười dặn tài xế:

– Vào thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.