Tô Tuyết Chí được đưa ra bên ngoài tòa nhà, gặp được Tông tiên sinh và Hiệu trưởng Hòa. Chương Ích Cửu nói chuyện với hai người họ, sau đó quay đầu trở lại nói:
– Hai vị nhìn đi, có phải người đã được ra ngoài rồi không?
Hiệu trưởng bỏ lại Chương Ích Cửu vội bước tới, – Tiểu Tô, em không sao chứ? Em ổn không? Họ có ngược đãi em không?
Tông tiên sinh cũng theo đến hỏi tình huống mấy ngày qua của cô, nói Hiệu trưởng Hòa nghe tin cô bị giam ở đây thì vô cùng sốt ruột, ông bảo ông ấy không cần tới đâu mọi việc để ông xử lý là được, nhưng mà ông ấy không yên tâm, tối hôm qua đã lên xe lửa đến đây.
Chương Ích Cửu ngại ngùng cười:
– Hiệu trưởng à, ngài nói vậy cứ như là chỗ Chương mỗ là đầm rồng hang hổ, tôi là đại ác nhân không bằng ấy. Các vị tiên sinh đã yên tâm chưa, vừa rồi tôi đã giải thích không vấn đề gì rồi mà. Chỉ là hiểu lầm thôi, đưa Tiểu Tô đến đây ăn ngon ngủ yên đợi hai ngày thôi.
Hiệu trưởng Hòa hiển nhiên không tin anh ta, không đáp lời, chỉ quan sát Tô Tuyết Chí, nét mặt vẫn rất lo lắng.
Tô Tuyết Chí rất bất ngờ đồng thời cũng rất cảm động, vội nói mình không bị sao hết, rất khỏe mạnh, còn cúi chào thật sâu với hai vị tiên sinh đã đến đón mình. Lại bắt gặp Chương Ích Cửu đứng sau hai người họ nhìn nhìn mình, ngừng một chút, thuận theo cách nói của anh ta thì đúng là hiểu lầm, mấy ngày qua mình ở chỗ này cũng không bị đối xử tệ bạc gì.
– Thứ trưởng Chương rất quan tâm em ạ, có gì cần thì đều đáp ứng.
Chương Ích Cửu cười:
– Hai vị tiên sinh nghe được chưa? Chương mỗ không lừa hai vị đâu.
Bấy giờ Hiệu trưởng Hòa mới thở phào nhẹ nhõm, giống như là đón con cháu của mình, giang tay ra ôm lấy Tô Tuyết Chí, sau đó cúi người xuống.
Tô Tuyết Chí biết ông muốn xách hành lý giúp mình, nào dám để ông làm vậy, vội giành lấy nói để mình cầm.
Chương Ích Cửu đánh mắt cho phó quan ra hiệu một cái. Phó quan bước lên giành cầm lấy luôn. Chương Ích Cửu lại tỏ ra quan tâm khuyên bảo Tô Tuyết Chí:
– Tiểu Tô à, mấy ngày này làm cậu sợ rồi đúng không? Đừng sợ, hiểu lầm được giải trừ rồi, đi đi, trở về cùng hai vị tiên sinh đi.
Tô Tuyết Chí gườm nhìn anh ta một cái, gật đầu, thu ánh mắt, đi theo hai vị tiên sinh.
Ra khỏi cổng lớn, lên xe ngựa của Tông tiên sinh, Hiệu trưởng Hòa liền hỏi cô chuyện là thế nào.
– Đầu tuần em gọi điện thoại đến nói là về quê quán Tự Phủ mà, sao lại biến thành như này? Nếu không phải Tông tiên sinh nói với thầy thì thầy hoàn toàn không biết em xảy ra chuyện đâu.
Sinh viên xuất sắc nhất mà cũng được mình yêu quý nhất lại bị giam ở chỗ ăn người không nhả xương này, bảo sao Hiệu trưởng không lo lắng cho được.
– Đúng rồi, Hạ Hán Chử đâu, cậu ta mặc kệ em à? – Hiệu trưởng nghĩ nghĩ lại hỏi thêm.
Sự việc giữa Hạ Hán Chử cùng với Vương Hiếu khôn hiện tại không thích hợp mà công khai, dù là đối với hai vị tiên sinh này cũng vậy. Tô Tuyết Chí không thể nói sự thật, chỉ nói Hạ Hán Chử có việc đi nơi khác, về phần mình đích thực là không phải vấn đề lớn, có người báo cáo phòng thí nghiệm làm chuyện phạm pháp, khả năng là đụng phải nhân vật nào đó liền bị ngăn lại dẫn về phối hợp điều tra.
– Có lẽ là đắc tội với người nào đó, nhân cơ hội này mà trả thù cũng không phải không có khả năng.
Hai vị tiên sinh rất phẫn nộ, mắng thế đạo này tiểu nhân lộng hành. Tô Tuyết Chí đáp lại qua quýt rồi chuyển đề tài, hỏi Tông tiên sinh sao biết mình có chuyện. Tông Phụng Tiển nói tối qua ông nhận được điện thoại vô danh gọi tới, nói cho ông biết cô bị giam ở chỗ này, nói xong người kia cúp điện thoại luôn. Ông quá lo lắng, cho nên sáng sớm đã gọi điện thoại cho Vương Hiếu Khôn để đòi người.
– Có lẽ là bạn của cậu họ cháu. Giờ người không sao, bình yên là tốt rồi.
Tông tiên sinh an ủi vài câu, bảo hôm nay đi chỗ ông, ông gọi một vài người bạn thân đến cùng nhau ăn bữa cơm, giải đen cho cô.
Tô Tuyết Chí cảm ơn liên miệng.
….
Đồng Quốc Phong trở lại văn phòng, càng nghĩ càng không yên lòng, gọi một thư ký tâm phúc đi vào, đích thân truyền miệng điện báo, mệnh lệnh phát ra ngoài ngay lập tức. Thư ký ghi chép xong, Đồng Quốc Phong chần chừ một lúc, cắn chặt răng lại đổi giọng:
– Đổi một chút, đáp ứng điều kiện của anh ta, tôi bớt của mình một phần cũng được. Nói với Tiết Đạo Phúc biết, chỉ cần việc thành công, hai tám cũng được. Tôi hai, anh ta tám. Yêu cầu anh ta phải toàn lực ứng phó, tốc chiến tốc thắng, kho báu kia nhất quyết không thể rơi vào tay người khác.
Thư ký đi rồi, Đồng Quốc Phong lại nghĩ đến chuyện buổi sáng nay Tông Phụng Tiển gọi điện thoại tới, bèn gọi một thủ hạ khác vào, chỉ thị cho đi thăm dò, tin tức làm thế nào mà bị tiết lộ ra ngoài, – Có phải bên chỗ Chương Ích Cửu có nội gián không? Hoặc là, bản thân anh ta sơ suất…
Còn chưa nói xong, cửa văn phòng đã bị người ta đẩy ra, một giọng nói cất lên:
– Không cần điều tra, là cháu gọi đấy.
Đồng Quốc Phong ngẩng lên, thấy là Vương Đình Chi tới thì vội đuổi thủ hạ đi, nhíu mày trách móc:
– Đình Chi cháu làm gì vậy? Cháu là muốn làm hỏng việc của bố cháu à? Những người như Tông Phụng Tiển này nhìn thì vô hại, nhưng thực ra đều rất phiền phức. May mà Tổng trưởng vốn cũng không có ý định giữ người lại, ông ta gọi điện thoại tới thì thuận nước đẩy thuyền thả người. Bằng không, đây là cháu gây rắc rối cho bố cháu đấy biết không?
Vương Đình Chi bước đến, nhìn thẳng vào Đồng Quốc Phong:
– Cậu, rốt cuộc là chuyện như nào?
Đồng Quốc Phong nhìn anh ta, nét mặt hòa hoãn lại:
– Thôi bỏ đi, chỉ là một hiểu lầm thôi, hiện tại không sao, người cũng thả rồi, cháu đừng để tâm nữa. Cậu biết cháu có giao tình với Tô Tuyết Chí này, nhưng quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, về sau không cho phép có hành động tương tự nữa. Bây giờ không phải chuyện lớn, nhưng lần sau chưa chắc đã trùng hợp như vậy đâu…
– Không phải Tô Tuyết Chí! – Vương Đình Chi hai tay ép trên bàn, đổ người về phía trước.
– Cháu hỏi là Hạ Hán Chử! Sự việc ở trường quân đội Bảo Định đã giải quyết, anh ấy tại sao chưa trở lại? Anh ấy đi đâu? Còn nữa, vì sao bố cháu lại muốn động vào quân Tây Bắc?
Đồng Quốc Phong cau mày:
– Cháu nghĩ linh tinh cái gì đấy? Hạ Hán Chử không về, dĩ nhiên là còn có việc cần giải quyết. Về phần quân Tây Bắc, đó là thưởng phạt bình thường thôi…
Vương Đình Chí cắt ngang câu giải thích của Đồng Quốc Phong. – Cậu, cậu coi cháu là đứa trẻ ba tuổi à? Tô Tuyết Chí là một bác sĩ, cả ngày vùi đầu làm việc trong phòng thí nghiệm, mọi người làm to chuyện dùng chuyến tàu đặc biệt bắt cậu ấy đến đây, là ăn no rỗi việc à?
– Cậu thành thật nói cho cháu biết, Hạ Hán Chử đi đâu? Bố cháu có phải muốn đối phó với anh ấy không? Vì sao?
Cả người anh ta đổ về trước, hỏi xong, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đồng Quốc Phong đối diện.
Đồng Quốc Phong lặng thinh một lát, đứng lên, đi đến bên Vương Đình Chi, hạ thấp giọng nói:
– Thực ra cậu cũng muốn tìm một ngày rảnh tìm cháu để tâm sự. Đình Chi à, cậu biết quan hệ giữa cháu và Hạ Hán Chử rất tốt, cháu coi Hạ Hán Chử như anh ruột của mình. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, cháu cần phải đề phòng nó, giữ một khoảng cách, đừng có giống như trước đây động gì cũng đi hỏi nó nghe nó tin nó…
– Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
– Thù lớn của Hạ Hán Chử vẫn chưa trả được, bản thân thế lực đơn bạc, đừng nói là đấu với Lục Hoành Đạt, sợ là mạng có giữ được đến cùng không cũng khó mà nói, cho nên mới đầu nhập vào nhà họ Vương chúng ta, làm việc cho bố cháu, đối xử tốt với cháu. Hiện tại Lục Hoành Đạt đã chết rồi, nó báo thù xong, dã tâm bùng lên, âm thầm liên kết với quân Tây Bắc. Làm gì à? Chính là kéo cờ lớn, tự lập một phương, ngày sau chờ thời cơ hạ bệ bố cháu cũng như hạ hệ lão Tào đó…
– Không thể nào! – Vương Đình Chi giận giữ, – Cháu biết anh ấy mười mấy năm rồi. Anh Tư không phải người như thế.
Đồng Quốc Phong hừ một tiếng, – Cháu đã nói thế, cậu không giấu cháu nữa. Đúng vậy, Hạ Hán chử nhân sự việc của trường quân đội mà trốn chạy rồi. Nếu trong lòng nó vô tư trong sáng, tại sao nó phải trốn chạy? Bố cháu là người không biết nói đạo lý à? Năm đó nó với Lan Tuyết gặp rủi ro, là bố cháu không sợ bị liên lụy nguy hiểm đã chứa chấp hai anh em nó, đào tạo bồi dưỡng nó mười mấy năm trời, còn đối xử tốt hơn cả con ruột là cháu, đặt hy vọng cao vào nó. Hiện tại nó có yêu cầu gì, tại sao không mở miệng với bố cháu? Lẽ nào bố cháu sẽ làm khó nó? Biết nó làm gì không hả? Trốn chạy đấy! Cậu còn chưa nói vong ân phụ nghĩa hay phản bội, đây không phải là trong lòng có ma thì là cái gì. Còn nữa, cháu coi nó là anh ruột, nhưng cháu cho rằng cháu thật sự hiểu nó à? Con người nó có bao nhiêu năng lực bao nhiêu bản lĩnh, dĩ nhiên cũng có dã tâm, tâm cơ thâm trầm. Cháu tín nhiệm nó, nhưng nó có gì đều nói hết cho cháu không?
Vương Đình Chi dần dần yên lặng.
Đồng Quốc Phong bắt gặp hai mắt cháu mình đờ đẫn, biểu cảm suy sụp, thất thần, vỗ lên cánh tay anh ta:
– Đình Chi, cháu kinh nghiệm không nhiều, dễ xử lý mọi việc theo cảm tính, bị người ta lừa gạt. Hạ Hán Chử rất nguy hiểm. Cháu nghe cậu đi, về sau cần phải đề phòng nó nhiều vào…
Vương Đình Chi bỗng hồi lại tinh thần, cắn chặt răng.
– Làm thế nào tự cháu biết rõ – Anh ta quay người đi ra ngoài.
….
Mười ngày sau, vào đêm, một nhóm bốn năm người leo lên bờ sông Hán Khẩu.
Đêm đó, sau khi nghỉ ngơi tại nơi này, sáng hôm sau, đoàn người thay đổi tuyến đường đi theo đường tắt đi Tây Bắc.
Đây chính là nhóm Hạ Hán Chử.
Nơi này cách xa kinh sư. Trời cao hoàng đế xa, ảnh hưởng trực tiếp của trung tâm hầu như không đáng kể. Nhóm anh cần cân nhắc làm thế nào để mau chóng đến đích của chuyến đi này, chính là Thái Bình Sảnh.
Sau khi ổn định, Báo bảo Hạ Hán Chử đi nghỉ ngơi, anh ta thì mang theo mấy thủ hạ luân phiên gác đêm.
Hạ Hán Chử để nguyên quần áo nằm trên một cái giường.
Đêm khuya, cả người dù mệt mỏi rã rời nhưng lại không cách nào ngủ được. Cũng không phải bởi vì căn phòng cũ nát, ván giường quá cứng. Điều kiện ở nhiều nơi còn tồi tệ hơn nơi này rất nhiều, anh cũng đã từng ngủ rồi. Trằn trọc rất lâu, đến tầm hơn ba giờ sáng, biết là không ngủ được, anh đứng lên đi ra ngoài, bảo Báo đang trực đêm đi nghỉ ngơi. Báo hút thuốc để nâng cao tinh thần, từ chối. Hạ Hán Chử cười nói:
– Đi đi. Tôi mệt thì sẽ tự đi nghỉ.
Báo không từ chối nữa, tranh thủ thời gian cuối cùng của đêm nay trước khi trời sáng đi vào ngủ bù.
Nơi họ ngủ lại đêm nay là một quán trọ, cách bờ sông không xa, người ngủ trọ phần đông là khách buôn bán vãng lai từ các nơi đông tây nam bắc. Ban ngày tàu xe mệt mỏi, thời gian này, mọi người đều đang ngủ rất sâu, bên tai lặng tĩnh như tờ.
Hạ Hán Chử ngồi xuống bên cửa sổ, tay chạm vào điếu thuốc lá mà Báo để lại, cầm lên, bật diêm châm thuốc, hút một hơi.
Đây là một loại thuốc lá nặng khói dùng lá thuốc đất cắt ra và cuộn lại mà báo quen hút. Hạ Hán Chử lâu không hút thuốc lá, bị sặc một cái.
Anh cúi xuống buồn bực ho hai tiếng rồi cố đè nén xuống, bóp nát thuốc lá, dựa lưng vào vách gỗ kêu kẽo kẹt nhất nhỏ, đưa mặt nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu.
Bóng đêm thâm trầm như biển, như là vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối cùng. Trong bóng tối mênh mông này, chấm nhỏ lại như cờ vải, lóe ra vài điểm ánh áng.
Anh nhìn chăm chú một lát, vô thức đưa tay chạm vào ngực áo trường sam trên người, đầu ngón tay đụng phải lá thư được cất trong túi áo ngực. Là là thư cô nhờ Báo chuyển cho anh.
Thư viết rất ngắn, chỉ đôi ba câu thôi, chữ viết cũng rất ẩu, rõ ràng là được viết trong lúc rất vội vàng.
Nhưng Hạ Hán Chử đã đọc nó không biết bao nhiêu lần rồi.
“Người yêu của em, hãy đi làm những việc mà anh nên làm đi.
Có được lực lượng chân chính để chống lại thậm chí là đánh bại Vương Hiếu Khôn, đây mới chính là sự bảo vệ lớn nhất của anh đối với em.
Còn nữa, em rất muốn anh nhìn thấy dáng vẻ của em khi em khoác lên bộ váy đẹp đẽ. Đợi khi anh quay về, lần tới gặp mặt, chỉ mong sẽ không làm anh thất vọng.”
Hạ Hán Chử hơi ngửa đầu lên, chậm rãi nhắm mắt lại, như là ngủ thiếp đi.
Trời dần dần sáng lên. Đoàn người lại tiếp tục bước lên con đường đầy chông gai phía trước.
Lúc đó, ánh ban mai sau lưng mờ nhạt, rồi dần dần bừng sáng lên rực rỡ.