Sính Kiêu

Chương 206: Chương 206




Ánh sáng của hoàng hôn từ phía cửa tây lặng lẽ chiếu vào phía sau lưng cô, làm cả người cô đắm chìm trong quầng sáng màu vàng quất mờ ảo, mấy sợi tóc mai rơi xuống cũng như nhuộm một tầng sắc vàng óng ánh.

Hạ Hán Chử lúc này mới quan sát cô cẩn thận. Hốc mắt cô hơi hõm sâu, cằm cũng nhọn đi nhiều. Anh không kìm lòng nổi đưa tay lên, vuốt ve gương mặt cô đầy xót xa và thương yêu, – Em gầy đi nhiều quá. Trên đường tới đây nhất định chịu nhiều khổ cực phải không?

Tô Tuyết Chí thoạt đầu chỉ cười lắc đầu, nói không có gì, nhưng cười rồi cười, vành mắt bỗng đỏ lên. Cô vội quay đi, một lúc sau mới quay lại, mỉm cười nói:

– Chân của anh dù đã giữ lại được, nhưng vừa phẫu thuật xong, cần phải quan sát hiệu quả, mấy ngày sau rất quan trọng. Anh cần phải phối hợp, nghỉ ngơi thật tốt, bọn em mới yên tâm.

Cô đỡ vai Hạ Hán Chử giúp anh nằm xuống.

Hạ Hán Chử nghe lời nằm trở về. Ngay lúc cô dặn dò anh nghỉ ngơi, nói mình ra ngoài tìm Hiệu trưởng Hòa, anh kéo tay cô lại.

– Trên đường xảy ra chuyện gì vậy em? – Anh cẩn thận nhìn cô.

– Em rất khó chịu. – Anh dùng giọng khẳng định nói.

Tô Tuyết Chí không kìm lòng được nữa, mắt đỏ lên, nước mắt tràn mi rơi xuống gò má. Cô kể lại những chuyện xảy ra trên đường cho anh nghe, dù đã cố gắng đè nén cảm xúc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, nức nở, không nói thành lời.

– Em muốn gọi ông ấy là bố, còn muốn ông biết, em vô cùng kiêu ngạo và hãnh diện vì có một người cha như ông. Nhưng ông lại không thể nghe được nữa rồi.

Cô nghẹn ngào nói.

Hạ Hán Chử yên lặng, ôm lấy cô đang đau đớn vào lòng, để cho cô được khóc thỏa thích trong ngực mình. Sắc trời dần dần tối, trời chiều đã lấy đi nốt ánh sáng còn sót lại sau cùng của nó. Anh chậm rãi nắm chặt tay cô, dịu dàng nói bên tai cô:

– Bất kể Long Vương đang ở đâu, ông nhất định nghe được, cũng rất vui mừng hạnh phúc. Em hãy tin tưởng anh.

– Còn nữa…- Anh quay sang, nhìn ánh hoàng hôn nặng nề bên ngoài cửa sổ, vẻ dịu dàng trên mặt đã rút đi, đáy mắt phủ lên một tầng sương lạnh nhàn nhạt.

– Kẻ đáng chết, thời gian cũng không còn nhiều nữa đâu. – Anh bình tĩnh nói.



Đó cũng là một buổi chiều tối, ánh chiều tà rải rác trên mặt biển, trên một vùng biển phía đông, một quân hạm đuổi kịp ngăn chặn một thương thuyền chở đầy hàng hóa từ Nam Dương trở về. Dưới sự uy hiếp của vũ khí bức người, thương thuyền bị ép ngừng di chuyển, trơ mắt nhìn quân hạm tiếp cận đến. Tiếp đó, thường thuyền nhanh chóng bị binh lính Nhật Bản trèo lên boong thuyền. Thợ lái chính cùng thủy thủ trên thuyền nhìn người Nhật Bảo võ trang đầy đủ đằng đằng sát khí, trong lòng khủng hoảng. Bọn họ không hiểu, những con ma Nhật Bản này mấy tháng trước đã chiến bại rồi sao còn chưa cút hết đi. Hoặc là, có phải vận số mình không tốt, trên biển rộng mênh mông, lại vừa hay gặp phải một quân hạm trên đường quay về đảo quốc, hiện tại những con ma bệnh chiến bại này muốn làm hải tặc rồi hả?

Nhưng mà may mắn là, chuyến này đi, ông chủ của họ Phó Minh Thành ở ngay trên chiếc thuyền này. Bởi vì hàng hóa quan trọng, lại muốn kiếm được nhiều nguồn nguyên liệu hơn, trước đó, anh đã đích thân theo thuyền đi Nam Dương, ở nơi đó bôn ba liên hệ mấy tháng, mới bắt đầu quay về cách đó không lâu. Nghe nói ông chủ lớn từng có quan hệ rất tốt với người Nhật Bản, có anh ở đây thì vấn đề chắc được giải quyết nhanh chóng. Mà khi một số người nhận ra được, người Nhật Bản cuối cùng nhìn nho nhã đi lên thuyền kia hình như là Kimura, nỗi lo lắng cuối cùng đã buông xuống. Mặc dù rất ngạc nhiên tại sao vị bác sĩ người Nhật Bản làm việc tại Thiên Thành lại xuất hiện ở đây, nhưng ai cũng biết, ông chủ lớn cùng với vị bác sĩ Nhật Bản này là bạn bè, quan hệ rất tốt.

Kimura chắp hai sau lưng, mặt âm trầm, đi lên boong thuyền Phó thị đảo mắt nhìn chung quanh, đi qua boong thuyền, tiến vào trong khoang thuyền.

Thuyền trưởng của chiếc thuyền này vừa rồi đã chạy vào cabin thuyền của Phó Minh Thành báo cáo tình hình với anh, bắt gặp anh ngồi sau bàn làm việc, vẫn cúi đầu chăm chú đối chiếu một chồng sổ sách trong tay, biểu cảm bình thản, như là chuyện ở bên ngoài không hề đáng lo ngại, dù là trong lòng rất lo lắng nhưng cũng không dám nói thêm nữa, đang muốn ra ngoài xem một chút thì nghe được tiếng bước chân, ngẩng lên, bắt gặp có người đã tới cửa khoang.

Cửa mở ra, thuyền trưởng nhận ra ngay là người nào. Kimura đứng tại cửa khoang, ánh mắt âm trầm, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ thường ngày. Phó Minh Thành lúc này mới ngẩng đầu lên, biết mình không tiện ở lại, thuyền trưởng cung kính khom người, nín thở, đi qua Kimura mặt mũi âm trầm, vội vàng ra ngoài.

Phó Minh Thành đặt sổ sách trong tay xuống, nhìn Kimura, bắt gặp ông ta nhìn mình chòng chọc, cũng không đứng lên, chỉ lấy kính mắt xuống, vuốt vuốt mũi, sau đó ngồi thẳng lên, tựa lưng vào ghế ngồi.

– Chẳng phải các người chiến bại rồi hay sao? Tôi nghe nói ông bị triệu hồi về nước, sao mà còn chưa đi? Ông vẫn dám tìm đến đây à, bội phục thật đấy.

– Cậu cho rằng cậu sửa lại mật mã điện đài thì thoát được thiên la địa võng của tôi à?

– Thất kính! Xem ra tôi vẫn xem thường thủ đoạn giám sát của các ông rồi. Đã tới rồi vậy thì ngồi đi, trên thuyền điều kiện đơn sơ, thứ cho tôi không tiếp đãi chu toàn.

Phó Minh Thành nói rất nhẹ nhàng, mặt mang ý cười. Kimura bước nhanh đến trước bàn làm việc của anh, đặt mạnh túi hồ sơ rất nặng lên trên bàn.

– Đây chính là thứ lúc trước cậu đưa cho tôi.

Ông ta nhìn chòng chọc Phó Minh Thành, gằn từng chữ.

– Thuốc mà phòng thí nghiệm Tô Tuyết Chí sản xuất ra đã cứu được rất nhiều người của họ trên chiến trường. Mà chúng tôi…

Ông ta túm lấy túi hồ sơ trên bàn, hung hăng xé mở ra, – Dựa vào thứ mà cậu đưa, tập hợp các chuyên gia y học tinh anh nhất Nhật Bản, hao tốn khoản kinh phí kếch xù thì thôi, còn tốn bao nhiêu thời gian quý giá, thành quả cuối cùng căn bản vô dụng. Cậu làm tôi mất hết mặt mũi. Cậu bảo tôi làm sao ăn nói đây? Khốn kiếp! Khốn kiếp! Cậu lừa gạt tôi!

Ông ta không còn vẻ lịch sự và hiền lành như mọi khi, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày dữ tợn.

– Tôi biết, người Trung Quốc không đáng tin! Uổng công tôi luôn chân thành với cậu, coi cậu như bạn tốt, cậu lại đối xử với tôi như thế?

Phó Minh Thành liếc nhìn trang giấy bị xé rách mà ông ta rút từ trong túi giấy ra, – Biết đâu các chuyên gia của ông vô năng thì sao, bằng không tại sao tư liệu giống nhau, Tô Tuyết Chí có thể làm ra loại thuốc bất kể dùng lợi ca tụng nào để khen ngợi cũng đều không đủ, mà các ông lại không thể? Đừng quên, đây chính là tôi nghe theo yêu cầu của ông, khó khăn lắm mới lấy ra được. Nếu như là giả, vì sao đoàn đội tinh anh của các ông trước đó lại công nhận nó? Ông đây rõ ràng là muốn trốn tránh trách nhiệm.

Kimura hiển nhiên phẫn nộ cực độ, nhưng vừa phát tiết xong, rất nhanh đã bình tĩnh lại, đứng im một lúc, sau đó thở ra một hơi thật dài, biểu cảm cũng khôi phục lại, hừ một tiếng:

– Đừng có nói năng bừa bãi nữa! Cái này căn bản là hai loại thuốc khác nhau hoàn toàn.

Ông ta dừng một chút,

– Chiến tranh lần này chúng tôi dù thất bại….

Lúc ông ta nói đến từ thất bại, trong mắt lóe lên tia xấu hổ, rất nhanh nói tiếp, – Nhưng đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Sớm muộn gì chúng tôi nhất định quay lại. Về điều này, tôi không hề nghi ngờ. Về phần cậu, cậu cho rằng cậu tránh ra ngoài mấy tháng, tôi cũng chỉ phải về Nhật bản, không có cách nào bắt cậu được ư? Tôi cho cậu biết, chỉ cần Kimura tôi để mắt tới, dù là đến chân trời góc bể, kẻ đó cũng đừng hòng thoát được.

Phó Minh Thành ồ một tiếng, – Cho nên hôm nay ông tìm được tôi, ông muốn làm gì?

Trong giọng nói của anh đầy vẻ hững hờ một lần nữa chọc Kimura, ông ta híp mắt lại, chòng chọc nhìn Phó Minh Thành ở đối diện, chợt cười lạnh:

– Phó Quân, tôi khuyên cậu đừng có giở thủ đoạn trước mặt tôi, cậu chơi không lại tôi đâu.

Ông ta nhìn quanh khoang thuyền trang trí xa hoa này, – Chiếc thuyền này của cậu được đấy, hẳn là lúc bố cậu còn sống đã tặng nhỉ? Nghe nói Phó thị các cậu thuyền lớn như này có năm chiếc, thường đi lại lâu dài tại Nam Dương, kiếm được rất nhiều…

Ông ta thu ánh mắt lại, nhìn thẳng vào Phó Minh Thành, – Tôi tới là muốn nói với cậu, thuyền Phó thị các cậu, nếu như tương lai một ngày nào đó từng chiếc từng chiếc không may mắn bị đánh chìm toàn bộ, đừng nói giá trị thuyền là bao nhiêu, chỉ sợ khoản mà chủ hàng bắt đền bù thôi cũng đủ cho Phó thị phá sản rồi.

– Đây chính là gia nghiệp mà ông bố cậu đã truyền lại cho cậu, tôi nghĩ, Phó Quân cậu dù thế nào cũng không thể bỏ mặc được đúng không?

Phó Minh Thành đột nhiên biến đổi sắc mặt, nụ cười tươi biến mất, ngồi yên một lát, bỗng vỗ bàn đứng lên:

– Kimura ông uy hiếp tôi à? Tôi nói cho ông biết, tôi đã chịu đủ uy hiếp của ông rồi.

Kimura không hề để trong mắt vẻ ngoài mạnh trong yếu của anh, thái độ hoàn hoãn xuống, mặt mỉm cười:

– Phó Quân, tôi vẫn nghĩ mãi mà không rõ, sao cậu lại phản bộ tình hữu nghị của chúng ta. Về sau, khi tôi biết Tô Tuyết Chí là phụ nữ, tôi nghĩ có lẽ tôi đã hiểu được cậu, tôi nghe nói quan hệ hai người lúc trước rất tốt đẹp, cho nên tôi quyết định thông cảm cho cậu. Hơn nữa, lần trước cậu phản bội tôi, như vậy nói rõ, quan hệ giữa cậu và Tô Tuyết Chí hiện tại vẫn rất tốt. Tôi bằng lòng cho cậu thêm một cơ hội, cứu vãn lại quan hệ của chúng ta. Giúp tôi làm hai chuyện.

– Thứ nhất, dùng tốc độ nhanh nhất mang đến tư liệu thật của thuốc tới. Hoặc là, bí mật đưa Tô Tuyết Chí tới, tôi muốn dẫn cô ta về Nhật Bản….

Bắt gặp Phó Minh Thành muốn mở miệng, ông ta cắt ngang, – Tôi đương nhiên biết, đây là chuyện không dễ dàng, cô ta là phụ nữ của Hạ Hán Chử, mà họ Hạ kia là một trong những người quyền lực nhất ở Trung Quốc, cô ta dĩ nhiên được bảo vệ nghiêm ngặt. Cậu chỉ cần cho tôi vị trí của cô ta là được, những chuyện còn lại, tự tôi xử lý.

– Thế nào? Cậu cứ suy nghĩ đi.

– Cậu sẽ không cho rằng, chính phủ các cậu có năng lực bảo vệ thương thuyền Phó thị của cậu chứ?

Nửa buổi, thấy Phó Minh Thành không nói lời nào, Kimura hừ mũi một tiếng, lộ rõ sự cao ngạo, – Chỉ dựa vào mấy chiếc thuyền hải quân rách nát nước cậu à?

Phó Minh Thành yên lặng rất lâu, cuối cùng ngẩng lên nói:

– Kimura quân, ông đoán không sai, chuyện lần trước, tôi sở dĩ không cố hết sức là bởi vì tôi ngưỡng mộ cô ấy. Tôi đã biết cô ấy là phụ nữ từ lâu, nhưng không muốn phản bội người phụ nữ mà mình yêu thích. Mà ông lại thúc giục quá gấp, tôi sợ ông gây bất lợi cho cô ấy, cho nên….

Anh dừng lại.

Kimura rộng lượng khoát tay:

– Trung Quốc các cậu có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi có thể hiểu. Các cậu còn có câu, mất bò mới lo làm chuồng, nước đến chân mới nhảy. Thế nào, cậu đã hiểu chưa?

– Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ta cả. Nhân tài như cô ta, tôi chưa từng gặp bao giờ. Tôi có rất nhiều vấn đề muốn nghiên cứu thảo luận cùng cô ta. Tôi sẽ coi cô ta như khách quý.

Trong mắt ông ta lóe lên tia sáng hưng phấn, nhấn mạnh.

Phó Minh Thành chần chừ một lúc:

– Nhưng mà, nếu như không có lý do đầy đủ, chỉ sợ tôi cũng khó mà lừa gạt cô ấy được. Trừ phi…

Anh nhìn Kimura, – Các ông cũng thiết lập một trung tâm nghiên cứu y học bí mật ở Trung Quốc, giờ ông trở về, các mẫu vi rút ở trung tâm, các ông xử lý thế nào, ở đâu. Ông cho tôi tài liệu phòng thí nghiệm, tôi dùng cái này làm mồi nhử, có lẽ cô ấy mới đi.

Kimura nhìn anh, cười khà khà:

– Phó Quân, nếu như tôi tin tưởng cậu, mà cậu lại phản bội tôi thì sao đây?

Sắc mặt ông ta chuyển sang lạnh lẽo, giọng điệu cũng thay đổi, – Nghe cho kỹ đây, bây giờ không phải cậu đang nói điều kiện với tôi, mà là tôi ra lệnh cho cậu. Hoặc là, cậu mau chóng chế tạo ra thuốc cho tôi, hoặc là để tôi dẫn cô ta đi. Tôi không có thời gian, họng pháo quân hạm đang chĩa vào chiếc thuyền này của cậu, nếu như đắm, va phải đá ngầm hoặc gặp bão lớn, cái gì cũng đều có thể. Dù sao, biển rộng mênh mông, vốn là một nơi tràn đầy nguy hiểm, ai mà biết được sau một khắc sẽ phát sinh chuyện gì…

Phó Minh Thành nhìn Kimura một lát, lấy trong ngăn kéo ra một bình nhỏ, đặt trong lòng bàn tay, chậm rãi giơ lên.

– Kimura, ông nhìn đi đây là cái gì?

Kimura nhìn kỹ, trong bình chứa chất bột màu trắng.

– Là cái gì?

Dựa vào trực giác, tim của ông ta đột nhiên đập tăng tốc.

Quả nhiên, một giây sau, ông ta nghe Phó Minh Thành nói:

– Đây chính là loại thuốc thần kỳ mà ông khổ cực muốn có nó, trên thế giới này, trước nay chưa từng có chất kháng sinh có thể giết chết tụ cầu khuẩn, có thể chữa trị nhiều bệnh nan y của nhân loại. Nó cần hiện phối trước khi dùng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến dược tính. Cho nên, để tiện cho việc chứa đựng vận chuyển trên đường, đã chế thành dạng bột như như ông đã thấy đó…

Anh dùng ngón tay cái và ngón trỏ cầm bình nhỏ, lắc lắc trên không trung.

Trái tim Kimura đập điên cuồng, mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào chiếc lọ, trong mắt bắn lên tia sáng tham lam và mừng như điên, đang định bước qua, Phó Minh Thành chợt quát lên:

– Đứng lại.

Kimura sững sờ.

– Tôi nghe nói, thầy của ông Hoành Xuyên tiên sinh sốt cao liên tục, mãi không thể khỏi, mắt không thấy gì đúng không. Tôi còn nghe nói, hiện tại nguyện vọng lớn nhất của ông ấy là chết tại quê hương của mình? Thời niên thiếu ông ấy ly hương, hai chân đạp lên dị quốc, nhưng lại yêu cố hương sâu nặng, đến chết cũng không hết. Mặc dù ngôn ngữ khác biệt, phong tục khác nhau, nhưng con người đều có chung loại tình cảm này, thật sự khiến người khác cảm động. Để thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng này của ông ấy, dù là lo lắng biến cố trên biển, nhưng các ông vẫn tuân theo ý nguyện của ông ấy, dùng quân hạm đưa ông ấy trở về quê nhà. Hẳn là đang ở trên chiếc quân hạm đó đúng không?

Phó Minh Thành mặt nghiêm túc:

– Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi đồng cảm sâu sắc, nhưng mà nói thật…

Bên môi anh lộ ra nụ cười, – Ông ta lẽ ra nên đáng chết từ lâu! Tên gián điệp già này đã lợi dụng lòng trung thực và lòng tốt của người dân Trung Quốc mới thuận lợi đi khắp Trung Quốc, nên đáng chết từ lâu mới phải.

Kimura sững sờ, mặt tím lại vì phẫn nộ, nhìn thấy Phó Minh Thành đi tới cửa sổ ca bin, nhìn ra ngooài, lại nhìn lọ thuốc trong tay, đưa tay ra…

Trong lòng Kimura réo lên chuông cảnh báo, – Cậu muốn làm gì?

– Có điều là, nể tình tôi đã ăn với ông ta vài bữa cơm, nghe vài câu dạy bảo từ ông ta, lọ thuốc quý này có lẽ cứu được tính mạng ông ta, tiễn theo ông ta, coi như là chôn cùng đi…

– Dừng tay…

Trong tiếng kêu to như thắt ruột thắt gan của Kimura, Phó Minh Thành đưa tay lên, lọ thuốc vẽ một đường vòng cung đẹp đẽ trên không trung, từ cửa sổ mạn tàu bay ra ngoài.

– Thuốc! Thuốc của tôi….

Kimura lao đến trước cửa sổ ló đầu ra, gần một nửa cơ thể nghiêng ra ngoài.

Dưới thân tàu là bề mặt nước, sóng biển mênh mông. Nắng chiều đã rơi xuống mặt biển, nước biển tối sẫm, nào còn có bóng dáng bình thuốc nhỏ kia nữa.

Kimura đứng ở trước cửa sổ một lát mới chậm rãi quay đầu lại, trợn mặt lên, trong mắt bắn ra tia sáng hung hãn.

– Phó Minh Thành!

Ông ta nghiến răng gằn lên, móc súng ra, giơ lên. Phó Minh Thành lại không hề sợ hãi, bình thản bước trở lại bàn làm việc ngồi xuống, nhìn ông ta. Hai người giằng co một lát, Kimua từ từ hạ súng xuống, bỗng quay đầu lại rống to với bên ngoài cửa.

– Người đâu.

Không có động tĩnh.

Ông ta liên tiếp gọi mấy câu nhưng từ đầu đến cuối không hề có người nào tiến vào, lại thấy Phó Minh Thành cười nhạt, dáng vẻ thong dong, trong lòng lại trào lên tia bất an, đang định ra ngoài để xem chuyện gì, lại nghe Phó Minh Thành thong thả nói:

– Vừa rồi ông ló đầu ra ngoài mà không thấy tình huống gì à?

Kimura cứng đờ người, một lần nữa chạy ra chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài, tức thì sợ ngây người. Chẳng biết ở phụ cận xuất hiện thêm mấy quân hạm từ lúc nào, không có treo quốc kỳ, nhưng ký hiệu trên thân hạm nhìn là biết ngay đó là quân hạm của người phương Tây, đã bao vây con tàu của ông ta lại. Không chỉ thế, mấy vòi rồng dùng để phòng cháy đã phun chất lỏng gì đó vào quân hạm của ông ta, trên boong tàu ướt sũng, binh lính trên tàu để tránh bị phun trúng mà chạy trốn tứ phía, không một ai dám nổ súng phản kháng. Từ xa, ông ta như là trông thấy bóng dáng Hạ Hán Chử, anh hình như chống quải trượng, đứng trên đầu thuyền trên một chiếc quân hạm, cười vui vẻ trò chuyện với một người nước ngoài…

Một trận gió thổi tới, Kimura ngửi thấy mùi xăng nồng nặc.

Ông ta hoảng sợ, gần như không thể tin được, không biết phải phản ứng thế nào, sau lưng xông đến mấy người đàn ông cao lớn, giữ chặt khống chế ông ta lại, tước súng đi. Kimura ra sức giãy giụa, miệng thì mắng chửi. Đinh Xuân Sơn bước tới dùng báng súng nện mạnh lên trán ông ta, máu túa ra, Kimura kêu lên đau đớn, quỳ xuống đất.

– Kimura quân, không phải là ông rất thông thạo tiếng Trung Quốc hay sao, mở miệng ngậm miệng là Trung Quốc các người có câu ngạn ngữ. Vậy thì câu bọ ngựa bắt ve chim tước ở phía sau, câu này hẳn ông cũng không lạ chứ?

Một lúc sau, Kimura mới chậm rãi ngẩng lên, trán đầy máu, nhìn chòng chọc Phó Minh Thành:

– Tôi hiểu rồi. Cậu cố ý tiết lộ vị trí hướng đi của thuyền, rồi đặt bẫy tôi. Còn có người phương tây làm chỗ dựa. Chẳng trách…

– Còn không phải bị ông ép…- Phó Minh Thành thở dài, – Tư lệnh Hạ bảo đảm, tôi chia một chút cổ phần cho vị Tư lệnh Hải quân kia…

Giọng anh thay đổi.

– Phòng thí nghiệm ở đâu? Nếu không nói, ông và mấy trăm người trên thuyền của ông, còn có người thầy Hoành Xuyên khả kính nhân cách cao thượng đang thoi thóp trên thuyền muốn về quê nhà để được chết tử tế của ông nữa, không chết do bị nhiễm trùng nho vàng thì chỉ sợ sẽ chết vì táng thân trong biển lửa trước.

Kimura mặt tái xanh tái xám, ngồi dưới đất, nhắm mắt lại, nửa buổi mới từ trong hàm răng rít ra một câu:

– Tôi muốn gặp Tô Tuyết Chí. Nếu không…

– Nếu không, tôi sắp xếp người mình ở Trung Quốc, lan truyền vi khuẩn trong phòng thí nghiệm ra ngoài, đến lúc đó…

Ông ta mở mắt ra, đầu đầy máu, trong mắt lóe lên tia dữ tợn khiến người ta run sợ, nào có dáng vẻ nhân từ của viện trưởng bệnh viện lúc trước nữa.

– Cút mẹ mày đi!

Đinh Xuân Sơn đạp Kimura một cú ngã lăn ra đất. Ông ta chỉ cười lạnh, đúng vào lúc này, hành lang bên ngoài khoang thuyền có tiếng giày da vang lên.

Kimura ngẩng đầu, thấy bên ngoài cửa khoang bước vào một người, là một cô gái. Cô mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh có cổ kiểu Victoria thanh lịch, khoác áo vest nam nhỏ có vỏ ngoài được thiết kế riêng, quần kẻ sọc, chân đi đôi giày da dê. Có lẽ là che nắng, cô đội một chiếc mũ quý ông màu đen có vành trên đầu, dưới chiếc mũ lưỡi trai, có một lọn tóc xoăn bị gió biển thổi rũ xuống.

Mặc trang phục này, nếu đổi là người khác, khó tránh khỏi mang đến cho người ta cảm giác không phải nam không phải nữ dở dở ương ương, nhưng ở trên người cô thì mọi thứ đều hết sức tự nhiên, phóng khoáng, nhưng lại không mất đi vẻ đẹp tự nhiên của phụ nữ.

– Phu nhân!

– Coi chừng đó! Gã này điên rồi, cô cách xa ông ta một chút.

Đinh Xuân Sơn gọi cô đầy tôn kính, sau đó bước tới đón cô, thấp giọng nói, lại đứng bên cạnh cô để bảo vệ.

Cô gái trẻ gật đầu, đôi mắt sáng vẫn đánh giá Kimura vẫn đang ngồi bệt dưới sàn cabin.

– Kimura, ông muốn nói cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.