Sính Kiêu

Chương 208: Chương 208




Trong nửa tháng qua, nếu như hỏi người danh tiếng nhất kinh sư là ai, đến trước quán kể chuyện ở quán trà Cổ Thiên Kiều nghe một lúc là biết ngay. Những ngày gần đây, phần phổ biến nhất và được hoan nghênh nhiều nhất của người kể chuyện hầu như tất cả chúng đều liên quan đến cặp đôi Hạ – Tô trở về Bắc Kinh dự lễ mừng chiến thắng cách đây nửa tháng. Kể rằng, Hạ tướng quân cùng phu nhân, một là anh hùng anh tuấn phóng khoáng, phong độ nhẹ nhàng, phu nhân của anh một là người đẹp dung mạo như thiên tiên, tài trí hơn người, anh hùng mỹ nhân, long phượng nhân gian. Kể rằng, Hạ tướng quân đã hành động dũng cảm và can đảm như thế nào, đứng ra trước thời điểm đất nước rơi vào cảnh chiến tranh, mang theo những người con anh hùng giết giặc phục quốc, sau khi bị thương đoàn đội anh bất ngờ bị bao vây, bị đội quân của Kim Cương điên cuồng tấn công, cạn kiệt đạn dược và lương thực vẫn kiên cường thủ vững, cuối cùng viện quân đã đến, nội ứng ngoại hợp, tiêu diệt hết tàn dư, không còn một mống, phấn chấn lòng người, tạo nên kỳ tích trong quân đội. Về phần phu nhân, trải nghiệm giống như một truyền kỳ. Kể rằng, cô ấy giả nam trang để đi học, ở trong trường quân y vượt trội hơn rất nhiều bạn học, chế tạo ra được loại thuốc thần kỳ, công lao không khác gì nữ anh hào. Còn nói, vợ chồng lúc trước cùng nhau rời khỏi kinh sư, bây giờ cùng nhau trở về trong danh dự, cùng nhau xuất hiện, chẳng những báo chí đưa tin công khai hành trình của cả hai vợ chồng, những nơi đến càng được hoan nghênh nhiệt liệt. Nhất là phu nhân, vinh quang nổi bật vô cùng không khác gì minh tinh, ngay cả chiếc áo sơ mi và áo ghi lê mặc trong ngày đến Bắc Kinh, cũng nhanh chóng trở thành trào lưu được nhiều phụ nữ ở Bắc Kinh chạy theo và bắt chước. Nhiều trường nữ coi cô như thần tượng và họ đều tranh nhau để mời cô, thấy may mắn khi có thể nghe được bài phát biểu của cô. Kể rồi kể, khó tránh khỏi có người tò mò về tình sử của hai người, người kể chuyện kia cũng không biết trả lời thế nào, liền chém gió phần phật, nói tướng quân cùng phu nhân chẳng những cùng quê, có quan hệ thân thích, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã, tuân theo tự nhiên, ông trời tác hợp, long phượng trình tường mà thành đôi. Bất giác cả sảnh đường vỗ tay hoan hô không ngớt.

Liên quan tới đủ loại chuyện về vợ chồng Hạ Tô, từ miệng người kể chuyện nói ra khó tránh khỏi bị thổi phồng lên gấp mấy lần, nhưng có ai quan tâm đến những điều này, dù sao người nói mặt mày hớn hở phấn khởi phừng phừng, người nghe thì hào hứng tò mò. Đến cuối cùng người kể chuyện nói, bởi hành trình gấp gáp, chuyến đi này của hai vợ chồng dừng lại không tới nửa tháng, nghe nói, ít ngày nữa kết thúc hành trình sẽ quay về Tây Nam, mọi người đều tiếc nuối đứt ruột. Lúc này có người trong phòng nói chuyện rất to, nói thời gian Hạ tướng quân và phu nhân rời khỏi kinh sư chính là ngày mai. Mọi người đều lao nhao hỏi anh ta sao mà biết được, người kia nói, Tổng trưởng Vương cùng Hạ tướng quân có quan hệ sâu xa, Tổng trưởng coi tướng quân như con cháu, tướng quân cũng coi Tổng trưởng như cha, chuyến này kết thúc, ngày mai tướng quân rời kinh, ngay đêm nay, Tổng trưởng ra mặt bày yến tiệc lớn tại khách sạn kinh sư để tiễn hai vợ chồng, toàn bộ quan chức và nhân vật quyền quý trong kinh sư đều tham dự. Mọi người đều kinh ngạc, lại hỏi anh ta làm sao mà biết được, người kia liền mặt mày phớn phở như đang chờ chính là câu này, liền khoe khoang nói nhà mình có người họ hàng may mắn có tên trong danh sách khách mời. Mọi người lại ồ lên xôn xao.

Người khách trong quán trà kia tuy là khoe khoang chém gió, nhưng tin tức thì không hề sai. Tối nay trong khách sạn lớn tại kinh sư, đèn hoa sáng rực, nguy nga lộng lẫy, ban nhạc đang chơi bài nhạc thái bình, khách khứa ăn mặc lịch sự, người nào mặt mày cũng tươi cười, tất cả vẻ lo lắng cùng thù hận đều đã tắt, thỏa thích tận hưởng bữa tiệc vui vẻ của thế giới tuyệt vời này một lần nữa.

Bữa tiệc này là Vương Hiếu Khôn ra mặt tổ chức, khách mời chính là vợ chồng Hạ Hán Chử cùng với những người ở kinh sư có cơ hội ra trận đều tham gia. Đường tiểu thư từ sau hôn lễ của công tử nhà họ Vương thì không xuất hiện tại kinh sư nữa tối nay cũng đến. Cô ấy là được Tô Tuyết Chí mời đến.

Đường tiểu thư trước đây từng là hoa khôi trên mặt trận giao tế của hai nơi Kinh sư và Thiên Thành, danh tiếng rất lớn, mấy năm nay dù đã rời xa những cuộc giao tế, chuyên tâm làm ăn, có tiếng có sắc, nhưng tên tuổi vẫn còn đó, nhóm các phu nhân tự nhận cao quý tất nhiên là đố kỵ ghen ghét, bài xích cô ấy, lúc thấy tối nay cô ấy xuất hiện, Tô Tuyết Chí lại đích thân qua đón, vui vẻ nói chuyện với cô ấy thì đều ngỡ ngàng.

Bữa tiệc trôi qua hơn nửa, Tô Tuyết Chí tìm cơ hội trò chuyện đơn độc với Đường tiểu thư, mời cô ấy đến phòng nghỉ, vừa ngồi xuống đã cười nói:

– Lần trước nhờ có chị hỗ trợ mà em mới thuận lợi thoát được. Về sau lại nhờ có chị bôn ba không màng nguy hiểm đi truyền tin tức nữa. Thứ trưởng Chương cũng đã nói với bọn em biết rồi. Không chỉ em, Yên Kiều cũng rất biết ơn chị.

Cô đứng lên trịnh trọng cúi đầu cảm ơn Đường tiểu thư.

Đường tiểu thư vội đứng lên cũng cúi đầu đáp lễ, từ chối liên tục:

– Phu nhân đừng để tôi bị giảm thọ, tôi làm sao mà dám nhận lễ chứ. Tôi thân ở vũng lầy, không tài không đức, nhưng vẫn biết phân biệt thiện ác, hiểu một chút đạo lý có nước mới có nhà. Có thể tận chút sức mọn cho tướng quân và phu nhân là vinh hạnh lớn lao của tôi.

Tô Tuyết Chí nghe những lời chân thành của cô ấy thì cũng không miễn cưỡng nữa.

– Vậy em cũng không trả lễ nữa, chúc chị vạn sự như ý, nhưng nếu như sau này có gặp phải chuyện gì, cho người đến hoặc truyền lời cũng được ạ, Yên Kiều và em sẽ hết mình giúp đỡ.

Nói xong, cô thấy Đường tiểu thư lại không có phản ứng gì mà chỉ lặng lẽ nhìn mình, trong mắt hiện lên một lớp sương mù mỏng manh, bất giác không hiểu, do dự một chút liền cẩn thận hỏi:

– Sao vậy chị, em nói sai ở đâu ạ? Nếu có gì xúc phạm đến chị…

– Không không, phu nhân hiểu lầm rồi!

Đường tiểu thư lắc đầu, quay mặt đi, đưa tay lau nhanh khóe mắt, sau đó quay mặt lại, nhìn cô, nở nụ cười.

– Không phải tôi nịnh gì đau, thực ra từ rất lâu trước kia, tôi đã rất ngưỡng mộ phu nhân rồi, phụ nữ nhưng làm những việc của nam giới, chính là tấm gương cho chúng tôi. Tôi xuất thân thấp hèn, bị người ta coi thường, nhưng lại được phu nhân gọi một tiếng chị, đó là vinh hạnh lớn nhất của tôi.

– Phu nhân yên tâm, đã có chỗ dựa rồi, về sau nếu tôi gặp chuyện khó khăn gì, không tìm hai người thì biết tìm ai đây?

Nói xong rồi, câu cuối giọng cô ấy lại mang theo chút hài hước. Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.

Tô Tuyết Chí thích sự thông minh và thẳng thắn của cô ấy, không kiêu ngạo không tự ti, không gượng ép không ra vẻ, ở bên cô ấy còn thoải mái dễ chịu hơn nhiều so với nhóm phu nhân kia, trong lòng rất có cảm giác thân thiết, không muốn ra ngoài ngay. Đường tiểu thư mong còn không được, hai người liền ngồi trở lại, tiếp tục trò chuyện vui vẻ một lát, đúng lúc có người gõ cửa, là Chương Ích Cửu đến.

Nghe tiếng mời vào, anh ta đẩy cửa ra nhìn vào trong, thấy hai cô gái đang ngồi bên trong thì lịch sự cúi chào, sau đó nói:

– Hai vị nữ sĩ, trò chuyện gì mà lâu thế, mãi không thấy đi ra? Lát nữa vũ hội bắt đầu rồi, tôi còn thiếu một người bạn nhảy đó. Tô nữ sĩ thuộc sở hữu của Yên Kiều, tôi không dám hy vọng xa vời, nhưng không biết Đường tiểu thư có nguyện hạ mình cùng tôi khiêu vũ một bài không?

Nói xong, anh ta nhìn Đường tiểu thư, chờ câu trả lời của cô ấy. Đường tiểu thư lại không đáp lời, bầu không khí trở nên lúng túng.

Bắt gặp biểu cảm của Chương Ích Cửu trở nên xấu hổ, cũng mang theo chút buồn bã thất vọng, Tô Tuyết Chí hơi thấy không hiểu, không rõ Đường tiểu thư vì sao lại không nể mặt mũi anh ta thế. Bất giác thấy cô ấy đứng lên, nhìn Chương Ích Cửu, nói:

– Khiêu vũ thì miễn đi. Lâu rồi em không nhảy, lại lạ người lạ chỗ, sợ anh mất mặt…

Cô ấy dừng lại, – Thực ra thì em hơi mệt, muốn về sớm nghỉ ngơi. Không biết Thứ trưởng Chương có rảnh rỗi đưa em về được không ạ?

Cô ấy nói rất tự nhiên, nói xong thì mỉm cười nhìn đối phương.

Chương Ích Cửu đầu tiên ngẩn ra, nhìn cô ấy chốc lát, sau đó thì hiểu ra, tức thì trong lòng mừng rỡ nhưng cố đè nén kích động lại, không dám thất thố trước mặt Tô Tuyết Chí.

Anh ta nhìn Đường tiểu thư, dùng giọng bình tĩnh nói:

– Không vấn đề gì, anh rất rảnh, lúc nào cũng rảnh…Em chờ một lát! Anh đi nói một tiếng với Yên Kiều đã rồi quay lại đưa em về…

Rốt cuộc, định lực của anh ta vẫn không đủ, cố gắng duy trì phong độ, nói xong thì quay sang Tô Tuyết Chí hơi gật đầu, sau đó thì vội vã đi gặp Hạ Hán Chử.

Chân bị thương của anh còn chưa khỏi hẳn, đi lại vẫn cần phải dùng gậy chống. Giờ phút này anh đang ngồi, gậy để một bên, trò chuyện với mấy người Vương Hiếu Khôn cùng tổng thống. Trên mặt mọi người đều biểu lộ giống nhau, cười rất tươi. Chương Ích Cửu đến gần, nghe thấy Tổng thống đang nói với Vương Hiếu Khôn đứng đối diện:

- ….Thiên hạ hà nhân bất thức quân, tiếc là, ngày mai Yên Kiều đã cùng phu nhân ra khỏi kinh rồi, lần sau gặp lại không biết sẽ là lúc nào. Lẽ ra tối nay tôi muốn làm người chủ trì, sau đó thư ký nói với tôi, Tổng trưởng Vương đã chuẩn bị rồi, vậy thì tôi không dám tranh nữa, cơ hội nhường cho anh thôi. Không nói cái khác, nói về thân sơ, tôi dù đánh tám ngựa đuổi theo cũng không bằng tình cảm nhiều năm giữa Tổng trưởng với Yên Kiều! Tôi nói thật lòng, Tổng trưởng ngài những cái khác tôi không hâm mộ, nhưng riêng điều này, đúng là tôi ghen tỵ đỏ mắt lắm.

Vương Hiếu Khôn nhìn Hạ Hán Chử, thấy anh mỉm cười, trên gương mặt gầy gò của ông ta cũng lộ nụ cười, chỉ vào Tổng thống:

– Ông đó, cứ có cơ hội là móc tôi.

Dĩ nhiên, đây chỉ là lời nói đùa thôi.

Những người chung quanh đều cất tiếng cười tán đồng, đủ lời nói nịnh bợ không ngừng, gì mà “ không phải cha con nhưng còn hơn cha con” cũng nói ra được, tình cảnh thân thiết, hòa hợp vô cùng.

Chương Ích Cửu đứng bên cười nhạo trong lòng, toàn là hồ ly già, nói một câu chỉ sợ bên trong có hai ý nghĩa. Mọi người thấy anh ta tới dĩ nhiên nhường vị trí cho anh ta. Chương Ích Cửu cười tươi theo nịnh nọt hai câu, đánh mắt với Hạ Hán Chử. Hạ Hán Chử cười cười xin phép mọi người, đứng lên, hai người đi ra một bên, nghe anh ta nói muốn rút lui đưa Đường tiểu thư về, cho nên đến tạm biệt anh trước. Lúc nói chuyện, vẻ hớn hở lộ rõ trên mặt.

Chuyện anh ta và Đường tiểu thư, Hạ Hán Chử cũng biết đại khái. Hiện tại nghe anh ta nói thế, hiểu là Đường tiểu thư đã chấp nhận anh ta rồi, quan hệ đã có tiến triển rồi. Biết anh ta trước kia thường bất cần đời, lúc này lại có tình cảm gắn bó lâu dài với một người phụ nữ thì cũng lần đầu tiên gặp, dĩ nhiên là mừng thay cho anh ta, cười chúc mừng, sau đó nói:

– Đối xử tốt với cô ấy, dẫu cho không đi đến cuối cùng thì cũng nên vui hợp vui tan. Cô ấy là ân nhân của tôi và Tuyết Chí, nếu anh có lỗi với cô ấy, tôi không có cách nào xử anh, nhưng phu nhân của tôi thì có đó, anh biết mà….

Anh dừng lại, cười cười, gõ gõ gậy chống mấy cái trên nền đất.

Chương Ích Cửu lập tức nhớ đến chuyện nghiệm thi hồi trước của Tô Tuyết Chí, sợ run cả người:

– Làm gì có bạn bè mà nói chuyện thế không hả? Chú thì có vợ yêu ở bên, tôi thì khó khăn lắm cô ấy mới gật đầu, còn chưa ở bên nhau chính thức đâu mà chú đã rủa anh và cô ấy chia tay rồi.

Hạ Hán Chử bật cười, vội nói xin lỗi. Hai người nói đùa vài câu, Chương Ích Cửu chợt nghiêm trang nét mặt, đè thấp giọng:

– Tiếc là tối nay Đình Chi vắng mặt, tiếc thật đó. Anh từng khuyên cậu ta, bảo cậu ta chờ chú về. Anh nói với lòng dạ của chú sẽ không giận lây sang cậu ta đâu. Nhưng cậu ta tự thấy không còn mặt mũi nào gặp chú, khăng khăng không ở lại, tháng trước đã xuất ngoại rồi.

Hạ Hán Chử liền yên lặng không nói gì. Chương Ích Cửu tự thấy mình lỡ lời, muốn tìm đề tài khác để che giấu, nhìn bốn phía, vừa lúc trông thấy Đồng Quốc Phong, có vẻ như đang đi về phía nhà vệ sinh, bên cạnh có mấy tùy tùng nhìn cách ăn mặc biết ngay là vệ sĩ đi theo bảo vệ, liền chép miệng, ra hiệu cho Hạ Hán Chử nhìn, hừ mũi khinh bỉ nói:

– Dạo gần đây anh ở văn phòng cũng không đụng phải y, nghe nói trong thời gian chiến tranh mệt nhọc quá độ, hiện tại sức khỏe hơi kém, không phải là sắp chết đó chứ. Chú nhìn y đi, ấn đường biến thành đen sì rồi, mặt mày tai tái, tròng mắt toàn màu trắng, nhân thì ít, đây không phải tướng chết sớm à. Ôi, sao trước giờ anh không để ý đến nhỉ…

Tối nay Đồng Quốc Phong vốn không muốn tới, nhưng nghĩ đến thể diện, cũng sợ mình không đến thì Vương Hiếu Khôn sẽ không hài lòng. Tối nay đến rồi, biểu cảm cũng bình thường không có gì khác biệt, nhưng thực ra tâm trạng cứ không yên không tập trung, rất có cảm giác bị giày vò.

Từ khi y biết Hạ Hán Chử chống đỡ sự bao vây và tấn công điên cuồng đến từ đội quân của Kim Cương, cuối cùng thoát khỏi nguy hiểm, chân bị thương còn được chữa khỏi, không bị chết như y mong muốn thì một ngày của y dài bằng một năm, ngày nào cũng hoảng loạn sợ hãi không yên. Mấy tháng này, y luôn đề phòng mọi lúc mọi nơi, bất kể đi đâu, dù là buổi tối ngủ trong nhà thì bên ngoài cửa cũng có mấy vệ sĩ canh gác. Tối nay nhìn thấy Hạ Hán Chử, bắt gặp trên mặt anh vẫn là nụ cười bình thường, rất ôn hòa, chắc là kiêng kỵ Vương Hiếu Khôn, nghĩ anh sẽ không dám làm gì mình, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi thấy buồn đi vệ sinh, liền đi đến nhà WC. Dĩ nhiên thì đề phòng vẫn không thể thiếu.

Trong sự hộ tống của mấy vệ sĩ thân tín mặc thường phục, y đi đến nhà vệ sinh, hồi tưởng đến ánh mắt Hạ Hán Chử vừa rồi nhìn mình, y mất tập trung, đột nhiên, nghe được sau lưng có âm thanh “rầm” một tiếng, cả người như bị kim châm nhảy dựng lên. Vệ sĩ cũng như lâm đại địch, bao vây y lại vào giữa, rút súng ra, thấy nơi hành lang đối diện, một người phục vụ vì bận rộn mà đi quá gấp, va phải đồng nghiệp đối diện, khay bị rơi xuống.

Dù sợ bóng sợ gió một trận, nhưng Đồng Quốc Phong vẫn sợ tim đập như trống, mồ hôi lạnh trên trán úa ra.

Trong khoảng thời gian này, đây không phải lần đầu tiên y bị chuyện dạng này làm cho hoảng sợ. Ngay như mấy ngày trước thôi, trong thư phòng ở nhà, cậu con trai nhỏ chơi đùa trong viện, nghịch ngợm dùng súng cao su bắn vỡ kính cửa sổ, làm y hoảng loạn chui vào gầm bàn để trốn, sau khi ra ngoài thì mất mặt, đánh cho thằng con một trận nên thân. Không chỉ thế, y cũng đã liên tiếp mấy ngày ngủ không đủ giấc, tính tình nóng nảy lên rất nhiều.

Hộ vệ của y nhìn mặt mà nói chuyện, cẩn thận nói:

– Lão gia yên tâm. Có tổng trưởng ở đây, dù cho anh ta mười cái gan, anh ta cũng không dám làm gì đâu.

Đồng Quốc Phong đứng nguyên tại chỗ, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đi vệ sinh cũng không đi, nói:

– Đi về.

Y trở lại sảnh chính, báo một tiếng với Vương Hiếu Khôn, lại nhìn Hạ Hán Chử, thấy anh đang trò chuyện với Chương Ích Cửu, không biết nói gì mà bật cười thoải mái, làm thu hút sự chú ý của mọi người. Y làm như không có chuyện gì đi tới, nét mặt cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, mặt tươi cười chào hỏi:

– Yên Kiều à, thật ngại quá, dạo này sức khỏe kém quá, tốt nay lại uống hơi nhiều, hơi đau đầu khó chịu quá, thật sự là không được rồi, chú về trước nhé. Nếu sau này rảnh rỗi thì nhớ dẫn Tuyết Chí vào kinh, đến nhà nhiều hơn nhé.

Chương Ích Cửu cười lạnh lùng, cúi đầu châm điếu thuốc.

Hạ Hán Chử nhìn Đồng Quốc Phong, mỉm cười lịch sự gật đầu:

– Ngài đi ạ.

Đồng Quốc Phong cũng gật đầu, sau đó quay người đi, vừa đi vừa chào hỏi mấy người chào mình, đi ra ngoài.

Hạ Hán Chử đưa mắt nhìn bóng lưng của y đi ra khỏi sảnh chính, khóe môi vẫn mang nụ cười từ đầu đến cuối. Chương Ích Cửu thấp giọng nói:

– Nhắc đến thì anh cũng quá phục chú. Nếu đổi là anh, dù không thể nào động đến y, cũng không thể nào làm được như chú là cười luôn lịch sự được…

Hạ Hán Chử cười cười.

Chương Ích Cửu đổi giọng:

– Bỏ đi, không nói cái này nữa, chẳng vui. Thế nhé, anh cũng đi đây. Chú với Tiểu Tô chờ đi, ngày nào đó biết đâu anh với Đường tiểu thư sẽ đi thăm hai người…

Bên ngoài cửa lớn khách sạn bỗng nhiên có những tiếng ồn ào truyền đến thu hút sự chú ý của y. Y quay ra nhìn.

Đồng Quốc Phong đi đến bên cạnh cửa lớn khách sạn, Lúc này đèn neon nhấp nháy trên đường phố, người qua đường đông đúc. Y đang chở ở cửa, tài xế lái xe đến, y được vệ sĩ bảo vệ lên xe. Ô tô rời khỏi đường phụ phía trước khách sạn và lái vào đường chính, đột nhiên, gần như ngay cùng thời khắc đó, đối diện đường cái, một chiếc xe hơi lao nhanh tới, đèn pha thẳng tắp như tuyết, xuyên thẳng vào mắt. Lái xe bị bất ngờ, thậm chí còn không kịp đánh tay lái, rầm một tiếng, hai xe va chạm vào nhau, nắp trước bật lên.

Người trong xe bị chấn động ngã dúi ngã dụi. Đồng Quốc Phong đổ về phía trước, đập thẳng vào lưng ghế ngồi đằng trước, máu đầu chảy ra, choáng váng hoa cả mắt. Vệ sĩ ngồi hai bên trái phải y biết không ổn, trong quay cuồng cố gắng bò dậy móc súng ra muốn bảo vệ y. Nhưng đã chậm rồi.

Trong xe đối diện lao xuống mấy người, bao vây lấy trước sau trái phải, nhiệm vụ rõ ràng, mỗi người kéo một cửa xe tương ứng ra, sau đó không có ngừng lại, kèm theo là tiếng súng giòn giã và tàn nhẫn như đậu rang được phát ra gần như đồng thời, bốn người ở trong xe bị trúng đạn, chết ngay tại chỗ.

Máu loang lổ mang theo nhiệt độ cơ thể bắn tung tóe trên mặt Đồng Quốc Phong, y hoảng loạn bám chỗ ngồi ngồi dậy:

– Các người…

Còn chưa nói hết, bên ngực trái mát lạnh, cũng không thấy đau đớn gì, chủy thủ chưa vào tận gốc, vẫn còn đoạn chuôi dài ba tấc.

Y trợn trừng hai mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ cắm trên ngực trái của mình, từ từ ngẩng lên, vào lúc này người kia mới nắm chặt chuôi thanh chủy thủ, dùng lực, hung hăng ngoáy vài vòng. Đột nhiên, một cơn đau xé tim dữ dội không thể diễn tả bằng lời bộc phát lan tràn ra toàn thân y. Y hét lên tiếng kêu thảm thiết xé lòng, tiếng kêu không thể duy trì được, nó đột ngột dừng lại ngay khi vừa ra khỏi cổ họng, như là bò lên dốc, mới đến được một nửa liền rơi xuống, cuối cùng y chỉ có thể mở miệng trong vô vọng, máu từ sâu trong cổ họng trào ra, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Phịch một tiếng, cả người y đổ xuống. Những người kia nhanh chóng lên xe, lái xe lùi lại, ngay sau đó gào thét lao đi, chớp mắt đã biến mất ở trong màn đêm.

Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt. Khi chiếc ô tô kia đã đi rồi, những người chung quanh mới tỉnh hồn lại, kêu gào bỏ chạy tứ phía.

Bốn tiếng súng kia đã truyền vào sảnh đường, mặc dù xung quanh có tiếng ồn lớn, nhưng nó cũng đã khiến một số người bên ngoài cảnh giác. Mọi người ngừng cười đùa, nghi hoặc nhìn nhau không biết xảy ra chuyện gì, đúng lúc đó, bắt gặp một người xông vào trong, chạy đến chỗ đông người nhất, cũng bất kể là ai, mặt trắng bệch nhắm mắt lại, run rẩy lên tiếng:

– Không xong rồi. Bộ trưởng Đồng xảy ra chuyện rồi…

– Đồng Quốc Phong….chết rồi! – Anh ta khàn giọng nói to.

Mọi người nhìn nhau, mới đầu không ai phát ra tiếng, trên mái vòm lộng lẫy của khán phòng, chỉ có tiếng nhạc khiêu vũ vui vẻ vẫn đang vang vọng. Rất nhanh, có người liền xông ra ngoài, tiếp đó càng có nhiều người xông ra ngoài theo.

Chương Ích Cửu vứt điếu thuốc đi, cũng xông ra ngoài. Anh ta chạy tới bên ngoài đẩy mọi người ra, bắt gặp chiếc xe chở Đồng Quốc Phong đổ nghiêng ở bên đường, vỏ xe bị méo, đầu xe bị móp vào trong, bốn cánh cửa mở toang, trong xe là bốn người nằm lộn xộn, Đồng Quốc Phong nằm ở cạnh cửa xe ở băng ghế sau, đầu chúi dưới đất. Cửa xe, bên vỉa hè, khắp nơi đều là máu. Càng nhiều máu hơn vẫn từ dưới cơ thể y chảy ra. Trong không khí ngập mùi máu tươi tanh nồng.

Chương Ích Cửu lật người Đồng Quốc Phong lên, nhìn thấy ngực trái của y có một cái lỗ, máu thịt be bét, lỗ đỏ lòm, tình trạng vô cùng kinh khủng. Gương mặt y đầy đau đớn, cơ bắp vặn vẹo, ngũ quan đã biến hình, lại có vẻ như chưa chết hẳn, hai mắt trợn lên, miệng hé mở, khóe miệng tuôn trào máu, môi mấp máy.

Chương Ích Cửu không đành lòng, lắc đầu thở dài, tiến tới bên tai Đồng Quốc Phong thì thầm:

– Không ngờ không ngờ nha. Đây mới gọi là thâm tàng bất lộ, khoái ý ân cừu. Người ta ra tay còn độc hơn cả tôi tưởng tượng. Anh chết không có lỗ, nhắm mắt được rồi đấy.

Nói xong, anh ta đứng lên hạ lệnh với người đứng sau lưng:

– Mau đuổi theo hung thủ…

Anh ta liếc Đồng Quốc Phong, – Còn nữa, đưa đến bệnh viện…

– Thứ trưởng Chương, người ta tắt thở rồi ạ.

Có người to gan đi lên thò tay thăm dò hơi thở rồi bẩm báo.

– Bảo cậu đưa thì đưa đi, nói nhảm nhiều làm gì.

– Vâng vâng…

Trong sảnh lớn, bầu không khí vui vẻ không còn sót lại chút gì. Trong kinh hoảng và hỗn loạn, chỉ có hai người từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích.

Vương Hiếu Khôn thậm chí không hề đứng lên, chỉ nhắm mắt, giống như nhập định, khuôn mặt dường như được phủ một lớp màu lục lam. Rất lâu sau, ông ta mở mắt ra, chậm rãi nhìn Hạ Hán Chử đối diện phía xa.

Hạ Hán Chử chống gậy, băng ngang qua mọi người đang chạy hỗn loạn hoảng sợ như con ruồi không đầu, thong thả đi tới bên cạnh ông ta, dưới sự bảo vệ của hai bảo tiêu, trong ánh nhìn chăm chú của mấy người Tổng thống, đặt nhẹ gậy chống, để nó vững vàng tựa vào mép bàn, cuối cùng chìa tay ra với ông ta.

Vương Hiếu Khôn nhìn anh, nửa buổi, cuối cùng mới khó khăn đứng lên, cứng ngắc chậm rãi đưa tay ra.

Hạ Hán Chử nắm lấy rồi buông ra ngay.

– Tôi đi đây, ngài bảo trọng. Cảm ơn bữa tiệc này, tôi đã có một buổi tối rất vui vẻ.

Giọng anh bình thản, nói xong mỉm cười với Vương Hiếu Khôn, cầm lại gậy chống quay người bỏ đi, bỏ lại vô số ánh mắt phía sau lưng.

Đường tiểu thư vừa đi, Tô Tuyết Chí một mình đứng trước cửa sổ trong phòng nghỉ, khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn ánh đèn rực rỡ trên đường phố bên ngoài cửa sổ. Cô lần nữa nghe được tiếng gõ cửa, tiếp đó, cửa bị đẩy ra.

Cô quay đầu lại, thấy là Hạ Hán Chử đi đến.

– Việc xong rồi ạ? – Cô hỏi.

– Ừ.

Anh đáp ngắn gọn, đứng trước mặt cô, một tay giữ gậy, tay khác đưa ra ra hiệu cô đến.

Tô Tuyết Chí đến bên anh, khoác lên cánh tay anh, cười:

– Vậy thì chúng ta đi thôi, Hạ tướng quân của em.

Hết chương 208

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.