Sính Kiêu

Chương 30: Chương 30




Ra khỏi cổng thành phía tây của thành cổ Thiên Thành, có rất nhiều thôn xóm phân bố bên ngoài. Khu vực này nổi tiếng với nghề in tranh Tết bằng khắc gỗ, có mười mấy thôn làng lớn nhỏ, dân thôn hầu hết đều sống tụ tập theo dòng họ thân tộc, hầu như hộ nào cũng làm nghề này. Bình thường làm nông, hàng năm cứ đến mấy tháng cuối năm thì bắt đầu in tranh tết, bán vô cùng chạy cả nam lẫn bắc, nổi danh vô cùng.

Trong mười mấy làng nghề này, Chu gia trang là có tiếng tăm nhất. Chu gia trang và Lý Điền tử gần kề nhau, cách nhau chỉ một con sông, theo lý mà nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, thôn dân hẳn là năng qua lại với nhau, nhưng trên thực tế, mấy năm nay, quan hệ lại như nước với lửa.

Thực ra từ lâu, nghe nói tay nghề thủ công của Lý Điền tử là học được từ Chu Gia trang, nhưng con người Lý Điền tử không tử tế. Mười mấy năm trước, giá cả đã thấp hơn so với cùng nghề, bởi vậy đã kéo đi một số khách hàng lớn của Chu Gia trang, mối quan hệ của hai bên vì thế mà trở nên tồi tệ. Vừa hay thời điểm đó đại sư phụ của Chu gia trang là Chu lão tam qua đời vì bệnh tật, tranh tết của Chu gia trang bởi thế mà suy sụp xuống dốc. Cho đến vài năm trước, con trai của Chu lão tam là Chu Khánh Niên đã khạm khắc được một bức tranh Bách tử độc nhất vô nhị. Bức tranh rất nổi tiếng. Doanh số bán hàng vượt xa, điều này khiến cho danh tiếng của Chu gia trang nổi tiếng trở lại. Năm nay chưa chính thức khởi động nhưng nghe nói đơn đặt hàng đã xếp đến cuối năm rồi.

Trái ngược hoàn toàn với Chu gia trang là Lý Điền tử. Năm xưa vốn dựa vào thủ đoạn đen tối mà hưng thịnh một thời, mấy năm nay đã tụt dốc không phanh, nhìn thấy sự đi lên của Chu gia trang thì vô cùng ghen tị.

Vụ tranh chấp xảy ra án mạng là xảy ra vào năm ngày trước.

Chu Khánh Niên của Chu gia trang vào thành mua mực dầu, trên đường quay về thôn thì gặp Lý Tường Thụy của Lý Điền Tử, con la vô ý đụng phải Lý Tường Thụy. Lý Tường Thụy phát giận, đánh đập Chu Khánh Niên một trận, sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Theo như lời kể của thôn dân Chu gian trang, Chu Khánh Niên về đến nhà thì máu mũi chảy không ngừng, đêm đó nửa đêm về sáng còn nôn ra máu, chống đỡ được ba ngày, ngày hôm trước thì bất hạnh qua đời.

Lý Tường Thụy là con trai của của Lý Điền Tử, địa chủ, nhà có mấy trăm mẫu ruộng tốt, thuê tá điền, có chút công phu quyền cước, bình thường hay hoành hành trong thôn mình, tính cách hung hãn, làng trên xóm dưới không ai dám chọc vào. Năm xưa chính y xúi giục thôn mình hạ thấp giá tranh để đoạt mối làm ăn của Chu gia trang. Mấy năm nay bởi vì ghen tị việc làm ăn kinh doanh của Chu gia trang mà xúi giục thôn mình vào ngày mùa chặn nước chảy vào ruộng đất của Chu gia, vì thế mà hai bên tranh chấp nhiều năm, còn kiện tụng cả lên phòng xử án.

Phòng xử án phán Lý Điền Tử phải xả nước. Thôn dân Chu gia trang có được phán quyết, ban ngày được xả nước, tối lại bị chặn, rồi lại xả, cuối cùng ngay cả đường đi cũng bị chặn, nói là ranh giới của thôn mình, không cho người ngoài đi qua. Tố cáo với cảnh sát địa phương, cảnh sát trưởng lại nhận hối lộ, phái người đi xem xét hiện trường một cách qua loa, phán quyết như một tờ giấy chết, làm Chu gia trang khổ không thể tả.

Họa sư tranh khắc nhiều thế hệ của Chu gia là nhân vật linh hồn trong tranh tết của Chu gia trang. Chu Khánh Niên hiền lành lương thiện, kế thừa nghề nghiệp của tổ tiên, mấy năm trước vợ mất, chỉ có anh ta và con gái sống cùng nhau, vài năm trở lại đây dẫn dắt thôn dân lại một lần nữa trở mình, giờ đột ngột lại ra đi, bỏ lại con gái nhỏ mới chỉ bảy tám tuổi.

Thù mới hận cũ, thôn dân của Chu gia trang vô cùng căm hận, cầm cuốc cầm dao xông tới thôn của Lý Điền tử, muốn báo thù cho Chu Khánh Niên.

Lý Tường Thụy không thừa nhận, chi biết mình khi ấy bị con la đá, bị thương, giận quá mà đấm hai cú vào mặt Chu Khánh Niên mà thôi. Thôn dân hai bên dùng binh khí đánh nhau, gây rối tới tận cảnh sát khu vực. Cảnh sát trưởng phái nhân viên đi điều tra.

Loại tranh chấp liên quan đến dân làng này thường là khó giải quyết nhất, nay lại liên quan đến mạng người, cộng thêm mấy tay già đời trong đồn cảnh sát đều biết cảnh sát trưởng và Lý Tường Thụy lúc uống rượu còn gọi nhau là anh em rất thân thiết, ai mà muốn dính vào vũng nước bẩn này, bèn đẩy mọi việc cho Diệp Hiền Tề vừa mới vào làm việc không lâu.

Diệp Hiền Tề là con người đầy lòng chính nghĩa, nghe về vụ án của thôn dân Chu gia trang thì nổi giận đùng đùng, không nói hai lời lập tức nhận việc, dẫn theo một vị ngỗ tác đã nghỉ hưu trước đây làm việc trong nha môn tiền Thanh đến để khám nghiệm tử thi trước. Vị ngỗ tác này kiểm tra qua loa rồi kết luận, toàn thân người chết cũng chỉ có trên mặt là có thương tích, mức độ thương tích này không đủ để chết người, nhận định là không liên quan đến Lý Tường Thụy, là bản thân Chu Khánh Niên tự chết.

Lý Tường Thụy mừng rỡ, thôn dân Chu gia trang lại không tin. Diệp Hiền Tề cũng không tin, biết ngỗ tác nhận được lợi ích từ Lý Tường Thụy, âm thầm bảo người của Chu gia trang vào thành mời luật sư, không đến đồn cảnh sát, mà đến thẳng đội quan cấp trên, uy hiếp công khai với báo chí, vạch trần cục cảnh sát tham ô hủ bại, bao che kẻ phạm tội.

Vì xảy ra án mạng, Chu Khánh Niên cũng có danh tiếng với làng trên xóm dưới khu vực đó. Vị Đội quan kia tên Lưu An vừa hay nhớ ra cấp trên của mình trưởng khu cảnh sát Diêu Năng mấy ngày hôm trước còn gọi nhóm cảnh sát cấp đội, bao gồm cả mình tham dự một cuộc họp, truyền đạt ý của Cục trưởng, nói Cục trưởng Tôn đang dự tính chỉnh đốn toàn cục nghiêm khắc, nhằm xoay chuyển ấn tượng tiêu cực của dư luận đối với cục cảnh sát, và đang đưa ra các quy định thực thi chặt chẽ.

Anh ta sợ sự việc gây ra rắc rối nghiêm trọng và làm ảnh hưởng đến bản thân, lập tức đích thân đến đồn cảnh sát, trước tiên cho người bắt giữ Lý Tường Thuỵ, còn khen ngợi Diệp Hiền Tề, quyết định khai đao với Lý Tường Thụy nhằm giết gà dọa khỉ, bình ổn lòng căm phẫn của người dân.

Lý Tường Thụy biết lần này mình đã gây to chuyện rồi, một khi nhận tội chính là con đường chết, tại đồn cảnh sát gào thét kêu oan, chịu đủ tra tấn nghiêm hình chỉ còn nửa cái mạng, đến chết cũng không nhận, kiên quyết nói mình chỉ đánh vào mặt đối phương vài cái mà thôi.

Nếu không có lời khai và không đủ chứng cứ thì vụ án không thể khép lại, Diệp Hiền Tề nghĩ đến em họ, đầu óc lóe lên ý tưởng, kiến nghị Lưu An noi theo Tư lệnh mời bác sĩ pháp y đến khám nghiệm tử thi, có kết luận của pháp y, dù Lý Tường Thụy không nhận tội thì cũng đủ để định tội như thường. Còn nói em họ mình là sinh viên có thành tích cao trong trường quân y, lần trước Tư lệnh Hạ có thể nhanh chóng phá được vụ án La gia bang, tất cả đều nhờ vào bản lĩnh cao siêu của em họ mình.

Hai năm trở lại đây, dư luận tuyên truyền khoa học vô cùng mạnh mẽ, Lưu An được nhắc nhở, hỏi em họ anh ta có phải là cậu thanh niên chụp ảnh chung với chuyên viên Bộ Giáo dục Tông tiên sinh trong lễ khai giảng của trường quân y đã được đăng lên báo không. Biết đúng là người đó thì mừng rỡ, bảo Diệp Hiền Tề đi mời em họ tới khám nghiệm tử thi giúp Cục cảnh sát. Diệp Hiền Tề chạy tới trường quân y, gặp được em họ rồi thì sốt ruột kể về vụ án, lòng đầy căm phẫn.

– Lý Tường Thụy không chết không thể bình ổn lòng phẫn nộ của dân chúng được. Tuyết Chí em biết không, lúc gã bị bắt, mới ngày hôm qua, có không dưới mười người đến đồn cảnh sát, đều là những người từng bị gã hãm hại, giờ biết gã sắp bị chém đầu thì ai nấy cũng đều hoan hô!

Nói xong lại thúc, bảo đám Lưu An đang chờ cô qua đó.

Tô Tuyết Chí nghe nói là ở nông thôn xảy ra án mạng thì đồng ý ngay lập tức, đi vào tìm trưởng giáo vụ, nói lại tình huống, hỏi có cho phép cô thay mặt nhà trường qua đó khám nghiệm tử thi trợ giúp cục cảnh sát không.

Loại công việc chính thức này e rằng không ai muốn đi cả. Suy cho cùng, học viên trong trường không một ai có mục tiêu hướng về công việc này, môn pháp y chỉ là môn tự chọn và không bắt buộc. Giờ cô lại tự nguyện, trưởng giáo vụ cầu còn không được, lập tức đồng ý, nói chỉ cần cô bằng lòng, nhà trường sẽ tạo thuận lợi hết sức cho cô.

Được phê chuẩn rồi, Tô Tuyết Chí liền cầm hòm dụng cụ, theo Diệp Hiền Tề vội vàng chạy tới vùng nông thôn Chu gia trang kia.

Người chết không may qua đời hiện tại đã được đưa vào một cái lều tạm thời do người của đồn cảnh sát dựng lên, chung quanh rất nhiều dân làng từ các thôn gần đó nghe tin mà đến, hình như còn có cả phóng viên, có lẽ là từ ý tưởng của Diệp Hiền Tề, người của Chu gia trang đã góp tiền mời luật sư đến nữa.

Một nhóm người đến từ Chu gia trang mang theo một cô bé tầm bảy tám tuổi mặc đồ tang đang đứng chờ bên lều tạm, thấy đội trưởng Lưu An dẫn theo một thanh niên gầy nhỏ đi vào thì ôm cô bé kia lao đến, quỳ xuống cầu xin đừng mổ xẻ người chết.

Lưu An nổi giận:

– Tố cáo Lý Tường Thụy đánh chết người cũng là các người, giờ cản trở bác sĩ cũng là các người. Rốt cuộc các người muốn làm gì, có muốn điều tra nữa không?

Thôn dân đều là người trung thực, sợ Chu Khánh Niên đã chết không được toàn thân, xuống âm phủ cũng không được yên, cho nên muốn ngăn cản, thấy Lưu An tức giận thì không dám phản đối nữa, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Tô Tuyết Chí.

Lưu An mắng xong, quay sang cười xòa với Tô Tuyết Chí:

– Tô thiếu gia, làm phiền cậu rồi. Người quê quá ngốc, cậu đừng chấp họ nhé.

Tô Tuyết Chí đang muốn đi vào, chợt dừng bước chân lại.

Cô bé đang quỳ dưới đất kia gầy gò ốm yếu, hiển nhiên là khóc nhiều mà hai mắt vừa đỏ vừa sưng, giờ nước mắt không chảy nữa nhưng đáy mắt phủ kín sợi tơ máu, sợ sệt nhìn cô, ánh mắt đầy đau buồn, mù mịt và hoảng loạn.

Cô nhớ thầy cô trước kia từng nói với cô, những người tình nguyện làm nghề này đều có một trái tim nhân từ và mềm mại.

Cô khi ấy không nói gì, nhưng trong lòng lại không cho là vậy.

Cô chính là một ngoại lệ.

Cô là người có một trái tim cứng rắn và lạnh lùng, nếu không, bạn trai cũ theo đuổi cô nhiều năm cũng sẽ không bởi vì cô kiên quyết không chuyển nghề mà chia tay cô, còn khuyên cô đi gặp bác sĩ tâm lý.

Nhưng không biết vì sao, giờ nhìn thấy cô bé này, có lẽ là nhớ tới mình lúc còn nhỏ, cô hơi do dự, buông hòm dụng cụ xuống, đi qua, đỡ cô bé đứng lên, dắt qua một bên, ngồi xuống trước mặt cô bé, dịu dàng hỏi:

– Em tên gì?

– Tiểu…Ngọc….

Mất một lúc lâu, cô bé mới sợ sệt đáp, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Tô Tuyết Chí mỉm cười:

– Tiểu Ngọc, em đừng sợ, chờ anh kiểm tra xong rồi, anh hứa sẽ giúp cha em khôi phục lại như bình thường, rồi đưa ông đến nơi ông sẽ đi, không xảy ra chuyện gì đâu. Em yên tâm.

Cô bé vẫn ngơ ngẩn nhìn cô, dần dà, đôi mắt khô khốc trào ra nước mắt, gật đầu, đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào:

– Vâng…

Tô Tuyết Chí mỉm cười, đang muốn đứng lên, ánh mắt lại rơi lên cánh tay của cô bé.

Cô cẩn thận cầm lấy, cuốn tay áo lên, kiểm tra toàn bộ, chỉ vào đốm ứ tụ dưới da, hỏi:

– Em bị sao vậy?

Tiểu Ngọc lắc đầu:

– Không biết, đụng vào đâu là sẽ bị ạ…

Tô Tuyết Chí lại kiểm tra cánh tay khác của cô bé, lật mí mắt lên, cuối cùng vén ống quần lên.

Vô cùng không may, cái cô thấy đúng như những gì cô nghĩ.

Cô xoa nhẹ đầu gối hơi sưng của cô bé, nhíu mày lại, lại hỏi Tiểu Ngọc mấy câu, nghe cô bé trả lời, thất thần một lát, quay lại bảo Diệp Hiền Tề dắt cô bé đi, dặn dò nhớ để tâm tới cô bé, không được để ngã hay đụng vào đâu, sau đó đi vào trong lều tạm.

Người chết được đặt trên một tấm ván gỗ vỡ được ghép lại, vị ngỗ tác trước đó đảm nhận là trợ thủ cho cô, nghe lời dặn của cô, đã cởi hết quần áo của người chết ra.

Tô Tuyết Chí mặc xong quần áo, đeo khẩu trang và găng tay, chuẩn bị xong, bắt đầu kiểm tra bên ngoài.

Người chết chừng 30 tuổi, thể trạng gầy gò ốm yếu, khớp xương sưng to một cách dị thường, ngoài trên mặt ra thì không có vết thương rõ ràng nào khác. Dựa theo lời kể, thời gian tử vong là hai ngày. Bởi vì thời tiết lạnh dần, ngoài đứng gần mới có thể ngửi được thứ mùi kỳ lạ rất nhỏ ra thì vẻ ngoài không có biến hóa gì lớn. Giữa đốt ngón tay trỏ và ngón tay phải có vết chai, phù hợp với đặc điểm là họa sư khắc tranh khi còn sống.

Tô Tuyết Chí kiểm tra mặt người chết, tổ chức mô mềm dưới da ở vị trí gò má, giữa mày và dưới chóp mũi bị xuất huyết lan rộng, xương mũi còn nguyên không bị gãy, dưới niêm mạc cánh mũi bị sưng tấy, ngoài ra không có vết thương nào khác.

Cô lấy dao giải phẩu ra, trong ánh mắt quái dị của vị ngỗ tác kia bắt đầu làm việc.

Trong khoang ngực của người chết có khoảng 500ml dịch màu vàng, trong dạ dày có khoảng 50ml dịch lỏng sẫm màu và chảy máu nhiều từ màng nhầy của dạ dày và thực quản. Trong ruột, tổng cộng khoảng 1.000ml chất lỏng màu đen được thu thập. Nang lách co lại.

Dựa trên những gì đã thấy, về cơ bản đã có thể suy luận ra bệnh lý của người chết là niêm mạc đường tiêu hóa đã bị bào mòn nhiều lần, chảy máu và phù nề, đồng thời, thiếu máu nhiều cơ quan.

Tô Tuyết Chí kết thúc giải phẫu, cẩn thận khâu lại người chết như lời hứa với cô bé, để Dương Tam trợ giúp mặc quần áo lại.

Thu dọn đồ đạc xong, cô không ra ngoài ngay mà đứng bên khối thi thể đã bị mất đi sự sống, nhắm mắt lại, rơi vào suy nghĩ.

Lưu An của Cục cảnh sát, thôn dân đến từ các thôn chung quanh, nhân số không dưới một ngàn giờ phút này tất cả đều đang tụ tập bên ngoài lều tạm, ôm những tâm trạng khác nhau, đang chờ đợi cô công bố kết quả.

Một là thiện lương, một là hung ác.

Một là vô tội, một là tội phạm.

Phần lớn tất cả mọi người đều hy vọng người sau phải đền tội.

Điều này phù hợp với dư luận và được nhiều người ủng hộ.

Cô cũng hy vọng như thế.

– Tô thiếu gia?

Vị ngỗ tác đi đến cửa lều tạm, nhìn ra ngoài, quay trở lại cẩn thận gọi cô một tiếng.

– Đội trưởng Lưu hỏi, đã xong chưa?

Tô Tuyết Chí mở mắt ra, đi ra ngoài.

Lưu An đang chờ đến sốt ruột lập tức lên đón, đè giọng hỏi nhỏ:

– Thế nào, là bị Lý Tường Thụy đánh chết à?

Không có điều kiện để tầm soát các dị tật về máu, nhưng từ đặc diểm bề mặt khớp của người chết, các phát hiện bệnh lý sau khi giải phẫu và các đặc điểm của cô bé Tiểu Ngọc, câu trả lời của cô bé khi trả lời cô “bố thường chảy máu rất lâu, dù là vết thương rất nhỏ. Cho nên bọn em thường rất cẩn thận”, có thể suy đoán là Chu Khánh Niên mắc bệnh máu khó đông.

Nguyên nhân cái chết của anh ta là do rối loạn chức năng đông máu, mũi bị ngoại lực đập mạnh, niêm mạc mũi bị chảy máu không ngừng, sau đó chảy máu nhiều do căng thẳng nội tạng, cuối cùng chết vì sốc xuất huyết.

Tô Tuyết Chí lắc đầu:

– Cái chết của Chu Khánh Niên, từ góc độ y học mà nói thì Lý Tường Thụy chỉ chịu trách nhiệm thứ yếu mà thôi.

Cô giải thích tỉ mỉ và kỹ càng kết luận của mình.

Căn bệnh khiếm khuyết gen di truyền này dù là ở đời sau vẫn chưa tạo ra được bước đột phá lớn trong nghiên cứu điều trị. Mà hiện tại, cũng chính vì sự lan rộng của thành viên hoàng gia Châu âu trong thế kỷ trước mới bắt đầu được giới y học quan tâm đến.

Nhưng cô chắc chắn khẳng định, tất cả đều bó tay với căn bệnh khiếm khuyết gen di truyền này.

Lưu An mặt biến đổi, quay đầu lại nhìn bốn phía, kéo cô sang một góc vắng vẻ:

– Cậu khẳng định như thế à?

Tô Tuyết Chí gật đầu:

– Đúng vậy.

Anh ta dùng giọng điệu thương lượng:

– Tô thiếu gia, cậu xem chúng ta có thể tuyên bố là, cậu sẽ nói…

– Không được.

Tô Tuyết Chí hiểu ý anh ta, từ chối ngay tắp lự.

Lưu An ngây người, đánh mắt với Diệp Hiền Tề vừa đi tới.

Diệp Hiền Tề cũng nói:

– Không phải chứ? Tuyết Chí, em cứ buông tha cho tên ác ôn thế à? Bên kia đang có nhiều người chờ lắm, còn có cả phóng viên nữa, làm sao mà nói đây?

Thôn dân thấy cô đi ra nhưng vẫn chưa công bố kết quả thì xì xào, tiếng ồn ào chung quanh dần dần lớn lên.

Tô Tuyết Chí nói:

– Tôi chỉ đưa ra kết luận dựa trên kết quả khám nghiệm. Lý Tường Thụy dù có đáng chết đi chăng nữa, thì về vấn đề này, từ góc độ y học mà nói, anh ta không phải chịu trách nhiệm về cái chết của Chu Khánh Niên. Tôi cũng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy, nhưng rất tiếc. Nếu kết luận này của tôi không phù hợp với mong muốn của mọi người, mọi người có thể nhờ người tài giỏi khác, nhưng tôi sẽ không thay đổi kết luận của mình.

Lưu An có vẻ không mong muốn, chần chừ một giây, thì thầm với Diệp Hiền Tề rồi vội vàng đi.

Tiếng xì xào càng lúc càng lớn.

Thôn dân như có dự cảm không hay, chỉ chỉ trỏ trỏ Tô Tuyết Chí, mang theo sự bất mãn rõ ràng.

Diệp Hiền Tề căng thẳng nhìn chung quanh:

– Tuyết Chí em chờ chút, em đừng ra ngoài vội. Pháp không trách chúng, anh sợ nếu chọc giận đám người này, ai mà biết họ có gây ra chuyện gì không, nhỡ làm em bị thương thì sao. Đội trưởng Lưu đã đi báo cáo khu trưởng rồi, để xem ý của cấp trên như nào, cứ chờ trước đã.

Nói xong đẩy cô vào trong lều tạm, kéo vài gã cảnh sát đến, hứa hẹn hai ngày nữa sẽ mời họ một bữa ra trò ở nhà hàng lớn Thiên Thành, nhờ họ bảo vệ bên ngoài, anh ta cũng đứng ở ngoài cổng lều. ngôn tình sủng

Tô Tuyết Chí đứng sau lưng anh họ, nhìn ra bên ngoài, đối diện vẫn là cô bé đang lẳng lặng đứng đó hai mắt tròn to nhìn cô.

Bố cô bé bị bệnh máu chậm đông, vậy thì cô bé Tiểu Ngọc này chính là người bị nhiễm bệnh rồi.

Là bất hạnh, cũng là may mắn trong bất hạnh.

Bất hạnh, là cô bé có xu hướng dễ chảy máu hơn những người bình thường và những người không có triệu chứng thông thường, có nghĩa là mức độ yếu tố đông máu của cô bé cũng phải nằm trong phạm vi của bệnh nhân, vì vậy cô bé có phản ứng bệnh đổi của xương khớp. (bệnh đổi: thay đổi tổ chức hoặc chứa tế bào do bệnh gây ra).

Nhưng may mắn là, cô bé thuộc loại nhẹ.

Cô bé bỗng giãy thoát khỏi người phụ nữ đang giữ mình, chạy tới, len qua một cảnh sát và Diệp Hiền Tề chui vào, đến gần cô, nhìn người bố đã được phủ tấm vải trắng lên.

– Thiếu gia, có phải anh muốn nói, là tự bố em chết phải không?

Một lúc sau, cô bé quay sang, ngửa lên nhìn Tô Tuyết Chí, nghẹn ngào hỏi.

Tô Tuyết Chí yên lặng một lát:

– Em có trách anh không?

– Em biết anh là người tốt, anh sẽ không nói dối.

Cô bé lắc đầu, nước mắt lại tuôn rơi.

Có rất nhiều dân lang tập trung gần đồn cảnh sát ở khu thành tây cũ, tin tức đã lan truyền tới tai của trưởng khu cảnh sát của khu Diêu Năng, anh ta sợ có chuyện xảy ra, đang mang theo thủ hạ, cưỡi ngựa đích thân tới xem xét vụ việc, nửa đường gặp Lưu An, lúc này mới biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ.

– Khu trưởng, làm sao đây? Gã Tô thiếu gia kia không chịu phối hợp. Hiện trường còn có phóng viên, tôi sợ không che giấu được…

Diêu Năng mắng to:

– Ai cho cậu gọi phóng viên tới hả?

Lưu An ngượng ngùng giải thích:

– Tôi chỉ muốn gây tiếng vang cho Khu trưởng và toàn khu chúng ta, trừ hại cho dân. Cho rằng việc này nhỏ như con thỏ, ai mà biết gã Tô thiếu gia kia cứ đòi nói Chu Khánh Niên tự chết…

– Mẹ nó ai cần vẻ vang gì! Tôi thấy cậu tự thích được nổi bật thì có.

Diêu Năng lại mắng lên.

Lưu An không dám cãi lại, vả vào mặt mình:

– Vâng vâng, tôi sai rồi, lần sau không dám thế nữa.

Diêu Năng sầm mặt, nghĩ một chút, lệnh cho anh ta lập tức quay về giám thị Tô thiếu gia kia, dặn trước khi mình đến thì không được để cậu ta lên tiếng, càng không được tiếp xúc với phóng viên, nói xong vội vội vàng vàng đi tìm Tôn Mạnh Tiên, báo cáo sự việc.

Cục cảnh sát bị dư luận phàn nàn phê phán là hủ bại đã không phải là một ngày hai ngày. Từ lúc Bộ tư lệnh cùng với Hạ Hán Chử đột ngột từ trên trời giáng xuống, Cục trưởng Cục cảnh sát Tôn Mạnh Tiên càng cảm thấy áp lực đè nặng lên vai, đặc biệt là khi Hạ Hán Chử vừa đến nhậm chức đã ngay lập tức tạo được danh tiếng thì càng bị đả kích, muốn xoay chuyển tình thế của Cục cảnh sát, hoặc là nói, hình tượng cục trưởng của ông ta trước công chúng.

Thời gian này ông ta vẫn luôn bận rộn vạch ra kế hoạch cải tổ Cục sảnh sát, đích thân hỏi đến các quy định cụ thể chi tiết, kế hoạch cũng đã gần xong rồi, đột nhiên bị báo cáo xảy ra chuyện như thế thì mặt tím lại, mắng Diêu Năng vô năng, không kiểm soát được cấp dưới, tự mình gây ra rắc rối.

Thư ký kiêm phụ tá của ông ta Hầu Trường Thanh thì thầm với ông ta một hồi, dần dà, cơn tức trên mặt ông ta biến mất, cười to.

– Tốt lắm, biện pháp này rất hay, cứ thế mà làm. Nhanh đi, đi gọi người cho tôi, tôi sẽ đích thân đi một chuyến.

Tôn Mạnh Tiên ở Thiên Thành cũng đã lâu năm, muốn gọi một vài gã văn nhân có tri thức mồm mép văn vẻ dĩ nhiên là dễ như bỡn, rất nhanh, một nhóm ra khỏi thành, chạy tới đồn cảnh sát phía tây. Cục trưởng không lập tức lộ mặt, mà trước tiên đi gặp Lý Tường Thụy đã bị đánh đến không còn hình người nữa, đích thân thẩm vấn, nói thông qua kết quả khám nghiệm pháp y, nhận định Chu Khánh Niên là do anh ta đánh chết.

Lý Tường Thụy quá sợ hãi, quỳ xuống, ra sức dập đầu xin tha.

Thấy đạt mục đích rồi, ông ta nói, thấy anh ta có lòng thành, có thể tha cho anh ta một mạng, nhưng phải trả một cái giá lớn.

Để được sống, Lý Tường Thụy đương nhiên cái gì cũng đồng ý, sau đó Cục trưởng mới lộ mặt.

Cục trưởng Cục cảnh sát tối cao của Thiên Thành thế mà lại xuất hiện ở hiện trường, dân chúng đứng tụ tập chung quanh lều tạm để thi thể đều xôn xao.

Tôn Mạnh Tiên sải bước đến chỗ Tô Tuyết Chí, cười nói cảm ơn với cô, mời cô công bố kết quả.

Tô Tuyết Chí bước ra khỏi lều tạm, tuyên bố kết quả khám nghiệm tử thi trước mặt mọi người, cũng giải thích tỉ mỉ kỹ càng về bệnh tình của Chu Khánh Niên.

Trực giác cho cô biết, đợi lâu như vậy, hơn nữa, ngay cả Tôn Mạnh Tiên cũng đích thân đến nơi này, trong chuyện này ắt có nội tình mà cô không biết.

Trực giác của cô vẫn luôn rất chuẩn.

Vừa công bố xong, chung quanh lặng ngắt như tờ, một lát sau, dân trong thôn bắt đầu khe khẽ xì xào.

Những tiếng xì xào ban đầu còn nhỏ, nhưng càng lúc càng lớn, biến thành những thanh âm nghi ngờ ồn ào, vô số ánh mắt phẫn nộ đồng loạt hướng về Tô Tuyết Chí.

– Chắc đã nhận được lợi ích rồi, bao che kẻ ác, giúp cho kẻ ác…

– Không có lương tâm, không sợ trời đánh hay sao…

Những tiếng mắng chửi theo gió truyền vào tai.

Có lẽ có người không tin, cũng có lẽ, có người không phải không tin, chỉ là lựa chọn không tin mà thôi. Bởi vì kết luận này, đã mang đến thất vọng rất lớn cho họ.

Tô Tuyết Chí lẳng lặng đứng đó, mặc cho dân trong thôn chỉ trỏ mắng chửi.

– Mọi người không được mắng anh ấy. Anh ấy sẽ không nói dối.

Bỗng, cô bé Tiểu Ngọc từ trong lều tạm chạy ra, đứng trước mặt Tô Tuyết Chí, nói to.

– Anh ấy nói sự thật đó. Năm ngoái có một lần, bố cháu khắc tranh bản, ngón tay bị cứa vào, chảy máu mãi không ngừng, tận ba ngày sau mới cầm máu được.

– Cháu cũng giống vậy…

– Chú ba, thím ba, còn bác Lục nữa, mọi người đều biết mà đúng không?

Cô bé quay sang những người dân vừa rồi còn giận giữ chỉ trỏ vào Tô Tuyết Chí, nước mắt rưng rưng nói.

Dân làng ngừng lại.

Tôn Mạnh Tiên đi qua, mặt sầm xuống, quát to:

– Biết vị thiếu gia này là ai không, ngay cả là Đại học giả danh tiếng, chuyên viên Bộ giáo dục cũng chụp ảnh chung được đăng lên báo đó. Lý Tường Thụy kia là gì, có đáng để cậu ta nói bừa bãi không?

Uy nghiêm của Cục trưởng quả nhiên là lớn, mắng xong, tiếng ồn ào chung quanh liền biến mất, dân làng nhìn Tô Tuyết Chí, không một ai nói năng gì.

Tôn Mạnh Tiên hắng giọng, nét mặt hòa hoãn, tiếp tục nói:

– Mà Lý Tường Thụy, tuy tội không đáng chết, nhưng Tô thiếu gia nói rất rõ, anh ta cũng không thể thoái thác trách nhiệm đối với cái chết của Chu Khánh Niên. Đã phạm tội không thể tha thứ, giờ tôi lập tức đưa anh ta ra đây.

Hai cảnh sát kéo Lý Tường Thụy cả người đầy vết thương đi ra, ném xuống đất.

Lý Tường Thụy quỳ xuống trước dân làng, dập đầu mạnh, nước mắt nước mũi giàn giụa:

– Tôi xin nguyện bồi thường tiền, đền bù cho nhà họ Chu, cũng mặc áo tang, hậu táng Chu Khánh Niên!

– Tôi cũng không chặn đường nước của thôn nữa. Tôi xin được bồi thường cho mỗi hộ gia đình của Chu gia trang mười đồng bạc, lúc về sẽ phát ngay. Cầu xin các vị hương thân tha thứ cho sai lầm của tôi. Tôi thật sự hối hận rồi.

Nói xong lại dập đầu.

Phải biết rằng, mức lương hiện tại của cảnh sát một tháng cũng chỉ được bảy đồng bạc mà thôi.

Dân làng của Chu gia trang nhìn nhau.

– Còn nữa.

Anh ta nói tiếp,

– Để bày tỏ quyết tâm sửa sai của tôi, tôi xin mời gánh hát tuồng nổi tiếng nhất diễn ba ngày ba đêm ở đây…Không, bảy ngày bảy đêm, làng trên xóm dưới xem miễn phí.

– Cầu xin các hương thân phụ lão cho tôi cơ hội sữa chữa lỗi lầm để làm người, tôi biết sai rồi.

Vị bá vương uy phong ngày xưa giờ vì mạng sống mà không còn chút tôn nghiêm nào, giống như một con chó chết, ai cũng có thể nhận được chút lợi ích lớn nhỏ khác nhau.

Tuy không ai dám đứng ra nói thông cảm trước, nhưng sự phẫn nộ trên mặt đã đần dần biến mất, thậm chí có người còn lộ vẻ mừng rỡ.

– Phán quyết này, còn có ai không phục không?

Diêu Năng hỏi to.

Bốn phía lặng im, người của Chu gia trang không một ai lên tiếng.

Thấy tình hình ổn rồi, Tôn Mạnh Tiên lớn giọng ra lệnh cho Lý Tường Thụy lập tức chấp hành lời hứa của mình, bảo Lưu An giám sát chấp hành, ngay sau đó cho người của Chu gia trang đón người chết về.

– Vụ án đến đây kết thúc rồi!

Dân làng của các thôn chung quanh lại xì xào, sau đó giải tán.

Một kết quả như thế, có thể là điều mà mọi người đều hài lòng.

Phóng viên cũng nhóm văn nhân đi lên, bắt đầu vây quanh Cục trưởng Tôn, phỏng vấn, chụp ảnh tại hiện trường.

Có người khen:

– Cục trưởng xử lý vụ án này vô cùng đúng mực, vừa có nguyên tắc pháp luật và có tính giáo dục, các bậc thánh hiền xưa cũng không hơn thế này đâu, thật sự khiến người ta tâm phục khẩu phục, làm thế hệ chúng tôi được mở rộng tầm mắt.

Tiếng vỗ tay hoan hô rầm rầm.

Cục trưởng Tôn mỉm cười khiêm tốn, nói:

– Không dám không dám. Nhưng mà thành thật mà nói, liên quan đến vụ án này mà tôi càng có thêm một số hiểu biết.

Ông ta dừng lại, chung quanh yên tĩnh, ai nấy đều chăm chú lắng nghe.

Ông ta nhìn một vòng:

– Lý Tường Thụy ngày thường hãm hại hàng xóm láng giếng, gây nhiều phẫn nộ, lẽ ra thuận theo lòng người, tôi nên bắt y nhận tội, xử tử y. Nhưng tôi nên làm như vậy không? Không! Quan tâm dân tình, tôn trọng khoa học, làm việc theo pháp luật, đó mới là nguyên tắc làm việc và theo đuổi không ngừng của Tôn Mạnh Tiên tôi. Vừa hay nhân cơ hội này, tôi muốn cho mọi người một tin tức tốt, tôi quyết định cải tổ cục cảnh sát nhằm phục vụ chính quyền thành phố được tốt hơn. Tiếp theo đây, mời các vị có mặt ở đây hãy nghiêm túc giám sát!

Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.

Tô Tuyết Chí đứng đằng xa đang dặn dò những việc cần chú ý hằng ngày với thím ba về sau hình như sẽ phụ trách săn sóc Tiểu Ngọc:

– Nếu chẳng may bị rách da chảy máu, giữ chặt lấy, trám huyết tương tươi lên vết thương, sẽ giúp cho đông máu.

Thím ba cầm tay cô bé, lộ vẻ khó xử:

– Ôi, tôi đi đâu tìm máu đây? Tôi không muốn dùng máu của mình…

Chị ta dừng lại.

Tô Tuyết Chí cũng hiểu, đang nghĩ ngợi, bỗng phía sau có tiếng bước chân.

– Tô thiếu gia!

Cô quay đầu lại, thấy Tôn Mạnh Tiên cùng mọi người đang hớn hở đi tới, chỉ vào cô nói với mọi người:

– Vị này chính là Tô Tuyết Chí của học viên y học, chẳng những có tài năng được Tông tiên sinh khen ngợi, mà ánh mắt cũng sắc bén, không một tội phạm nào có thể lọt qua đôi mắt cậu ấy. Lần này điều tra được rõ chân tướng, thuận lợi giải quyết vụ án, cậu ta có công đầu tiên.

Tô Tuyết Chí còn đang ngây người né tránh thì “bụp” một tiếng, kèm theo ánh đèn flash chói mắt lóe lên, một phóng viên trước mặt đã chụp ảnh cô rồi.

– Tô thiếu gia, tôi còn có một yêu cầu, không biết cậu có nể mặt không.

Cục trưởng lại cười nói:

– Tôi vô cùng chân thành mời cậu đến Cục cảnh sát đảm nhiệm vị trí cố vấn y học, về sau mong được cậu hỗ trợ Cục cảnh sát làm việc. Có câu, một thân chính nghĩa chỗ nào sợ, dám vì thương sinh chất hạo thiên! Đây là phương châm của tôi, và tôi xin được chia sẽ với tất cả các vị có mặt ở đây, cùng nhau nỗ lực!

Hết chương 30

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.