Tô Tuyết Chí cho rằng Đinh Xuân Sơn lái xe đến Bộ tư lệnh, không ngờ lại đưa cô tới Hạ Công quán.
Nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng phải.
Trời đã tối rồi, Hạ Hán Chử dù có là người cuồng công việc thì cũng không thể cả ngày ngâm trong văn phòng, anh cũng cần phải nghỉ ngơi.
Lão Hạ chạy ra mở cửa, Tô Tuyết Chí xuống xe, phát hiện đình viện có mấy chiếc ô tô sang trọng đỗ ở đó, tầng hai tối đen, nhưng toàn bộ tầng một thì sáng trưng, loáng thoáng có tiếng cười nói từ trong phòng bay ra.
Hạ Hán Chử có khách à?
Đinh Xuân Sơn gấp rút đưa mình đến đây, Tô Tuyết Chí còn cho là có việc rất quan trọng, cô đang tưởng tượng hình ảnh Hạ Hán Chử ngồi nghiêm chỉnh, nét mặt rất nghiêm túc. Thấy thế thì ngây người, nhìn sang Đinh Xuân Sơn. Anh ta lại tránh ánh mắt của cô, chỉ mời cô đi vào.
Tô Tuyết Chí vào phòng khách.
Trong phòng khách cũng không có ai, trên bàn trà có bảy tám cốc trà đang uống dở dang, gạt tàn thuốc chất đầy đầu mẩu thuốc lá lộn xộn, tiếng cười nói, tiếng giày da đi lại dẫm lên sàn nhà gỗ phát ra âm thanh, tiếng cây vợt đập vào bóng bàn, tất cả âm thành vọng ra từ cánh cửa mở một nửa từ căn phòng cuối hành lang đối diện với phòng khách.
Đinh Xuân Sơn bảo cô chờ một lát, anh ta bước nhanh qua đó. Tô Tuyết Chí đành phải đứng chờ. Đúng lúc này Mai Hương từ bếp vội vã đi ra, thấy cô thì cười tươi:
– Tô thiếu gia tới ạ?
Tô Tuyết Chí gật đầu, nhìn thấy cô bé cuống quýt thu dọn bàn trà liền giúp một tay. Mai Hương hoảng sợ:
– Thiếu gia đứng làm gì cả, cẩn thận bẩn tay, để em tự làm.
Tô Tuyết Chí thấy thế cũng không làm cô bé khó xử nữa. Cô bé thu dọn cốc trà và tàn thuốc xong, vừa lau bàn vừa nói:
– Phu nhân của Tổng trưởng Vương hôm nay từ kinh thành về, nghe nói là chuẩn bị cho ngày sinh thần của Tổng trưởng Vương. Tiểu thư lúc chiều đã đi học về thì đã được Vương phu nhân đón đi ăn cơm rồi, giờ vẫn chưa về. Hạ tiên sinh thì có khách, hình như là mấy người Thị trưởng Chu. Vương công tử cũng tới nữa, vừa cơm nước xong, đều đang đánh bóng bàn trong phòng bóng bàn. May là Hạ tiên sinh đặt cơm ở nhà hàng, không thì một mình em cũng không làm xuể…
Mai Hương kể lể, lau bàn trà xong, lại chạy vào bếp tiếp tục bận rộn.
Lúc nghe Mai Hương nói chuyện, Tô Tuyết Chí nhìn phía trước, qua cánh cửa hé mở một nửa, đúng lúc nhìn thấy Đinh Xuân Sơn tìm được Hạ Hán Chử.
Hạ Hán Chử không chơi bóng, ngồi trên sô pha, có lẽ là ở nhà, lại là chủ nhà nên không ăn mặc chỉnh tề như ra ngoài, trên người chỉ mặc chiếc áo sơmi màu xanh quân đội thường mặc bên trong bộ quân phục, cúc trên cổ áo cũng được nới lỏng, vắt chân, tay kẹp điếu thuốc, quay sang nói chuyện với Thị trưởng Chu. Không biết Thị trưởng nói gì mà anh bật cười, Thị trưởng Chu cũng cười theo, rất có cảm giác nịnh nọt.
Đinh Xuân Sơn đi vào, cúi xuống nói nhỏ bên tai anh.
Tô Tuyết Chí đoán anh ta nói mình tới rồi.
Nét mặt Hạ Hán Chử không chút chuyển động, phất phất tay, tiếp tục trò chuyện với Thị trưởng.
Đinh Xuân Sơn từ bên trong đi ra, đóng cửa lại, thấy Tô thiếu gia còn đứng chờ ở phòng khách thì đi tới.
Lúc chạng vạng, anh ta không đón được người, trở về Bộ tư lệnh báo với sếp là mình đến chậm một bước, Tô thiếu gia đúng lúc lên xe của Phó Minh Thành đi mất rồi. Khi ấy, Tư lệnh tuy không trách anh ta làm việc không hiệu quả, nhưng từ vẻ mặt sếp cho thấy, với kết quả này, sếp không hề hài lòng chút nào.
Đinh Xuân Sơn tuy rằng tuổi còn trẻ, từ 15-16 tuổi đã bỏ văn theo võ, làm lính, lăn lộn chiến trường nhiều năm, từng được gặp nhiều quan chức cấp cao của quân đội. Hạ Hán Chử không giống quan chức quân đội cấp cao khác, động một chút là mắng chửi cấp dưới. Anh hiếm khi mất bình tĩnh, trong mắt thuộc hạ thân cận thì anh rất ôn hòa, thâm trầm, Thái Sơn có sập trước mặt cũng không đổi sắc. Ở trong mắt người ngoài, anh tài giỏi bản lĩnh, tàn nhẫn độc ác.
Thái độ như vậy, nghĩa là anh hẳn rất bất mãn.
Đinh Xuân Sơn rất hối hận, cho rằng cấp trên có việc quan trọng bởi vì mình lại bị chậm trễ, lại nói mình sẽ đi đón người lần nữa.
Sếp anh ta khi ấy chẳng nói gì nhiều, chỉ dặn một câu, khi đón được người rồi thì đưa thẳng về nhà. Đinh Xuân Sơn không dám trì hoãn nữa, ra ngoài là vận dụng thủ hạ, nhanh chóng đã điều tra được hướng đi của chiếc xe kia, đuổi theo, cuối cùng ngay cổng bệnh viện Thanh Hòa đã chặn được Tô thiếu gia.
Giờ người là bị anh ta đón đi, nhưng lại gặp phải tình cảnh như này.
Đinh Xuân Sơn biết mục đích tối nay Thị trưởng Chu tới nhà là gì.
Tám chín mươi phần trăm là chuyện quy hoạch thị chính mấy ngày hôm trước.
Sự việc là như này, trong khu thành cổ Thiên Thành nhà cửa đông đúc, đường xá chật hẹp, mặt đường đi lại toàn bùn đất, trời nắng còn đi được chứ trời mưa thì vô cùng lầy lội, cộng thêm rác rưởi và thân thải ra khắp nơi, nước cống lan tràn, thật sự là không ai dám đi lại, giao thông thì tắc nghẽn. Báo chí đã có những bình luận sắc bén chỉ trích thị trưởng vô năng.
Ngay cả người như Tôn Mạnh Tiên cũng biết phải lập đền thờ cho mình, huống chi là Thị trưởng, một người nửa văn nhã, ông ta bị mắng bị chỉ trích thì không thể nhịn được, tính mở một đoạn đường chính trong khu thành cổ, mở rộng đường, san lấp mặt đường, một là có thành quả chính trị, hai là cũng coi như làm chuyện tốt cho dân chúng. Nhưng lúc quy hoạch thì lại đụng phải rào cản, con đường bị chắn bởi một tòa miếu nhỏ và bức tường miếu thấp nối với tòa miếu đó.
Lẽ ra phá bỏ là xong, dân chúng làm sao mà đấu được với quan. Nhưng vấn đề là, đây là địa bàn của Tứ Phương Hội, đặc biệt là khu vực này, dọc theo bức tường là một khu chợ sôi động, tồn tại nhiều năm. Bởi vì lợi ích tương quan, Tứ Phương hội sẽ không đồng ý, tòa thị chính cũng không có quyền gì để làm điều đó. Thị trưởng Chu đang đau đầu nhức óc không biết phải làm thế nào thì được một người nhắc nhở, bảo ông ta cầm bản đồ quy hoạch chính quy đến gặp Hạ Hán Chử – Tư lệnh của Bộ Tư lệnh. Hạ Hán Chử xem bản đồ quy hoạch xong, chọn một khu vực khác được chỉ định để dời chợ, sau đó hứa sẽ giúp đỡ. Quả nhiên, hai ngày trước Tứ Phương hội đồng ý, quy hoạch có thể thuận lợi tiến hành.
Tối nay Thị trưởng Chu đến có lẽ là vì việc này.
Hiện giờ, lãnh đạo đang xã giao với Thị trưởng Chu, bỏ mặc Tô thiếu gia mà mình gấp rút đưa đến đây, chỉ dặn đưa cậu ta đến tầng hai ngồi chờ.
Đinh Xuân Sơn ra ngoài, trong lòng vừa hoang mang vừa băn khoăn, đành phải đổi phương thức khác uyển chuyển hơn:
– À, Tư lệnh lại đang rất bận, đang có việc bàn bạc với Thị trưởng Chu, bảo Tô thiếu gia lên tầng hai chờ, ngồi đâu cũng được.
Tô Tuyết Chí không hiểu ra sao, lòng cũng buồn bực.
Chẳng có chuyện quan trọng gấp gì, nếu biết thế thà cứ đưa Tiểu Ngọc đi kiểm tra cho rồi. Nhưng đã bị kéo đến đây rồi, cô có thể làm được gì?
Cô lên tầng hai, bật ngọn đèn nhỏ ở hành lang, ngồi trên chiếc ghế đặt bên ngoài thư phòng làm việc của anh, chờ dưới lầu kết thúc. Qua một lúc lâu, bên tai vẫn nghe thấy tiếng ồn ào, không hề có dấu hiệu kết thúc gì cả. Cô chờ đến nhàm chán, liền nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, dựa vào ghế, giả ngủ, đọc thầm trong đầu một đống từ vựng tiếng Đức mới đã học trong hai ngày qua. Học thuộc xong, lại tiếp tục học thuộc lòng những điều khoản của khóa lý luận quân sự. Đang học, đột nhiên cảm thấy trước mặt có điểm không thích hợp, mở choàng mắt ra, liền bắt gặp một gương mặt phóng to đang quan sát mình.
Cô giật mình nhảy dựng lên, tức giận chất vấn:
– Vương công tử, anh đang làm gì thế?
Vương Đình Chi dường như cũng bị phản ứng của cô làm cho giật mình, lui lại mấy bước mới đứng vững, sau đó bĩu môi:
– Cậu gào gì mà gào? Người không biết còn tưởng tôi ức hiếp đàn ông đàn ang cậu ấy.
Tô Tuyết Chí hoàn hồn lại.
Vừa rồi không rõ là mình học bài quá chuyên tâm mà sơ suất, hay là Vương Đình Chi lên tầng cố tình bước khẽ để cô không biết anh ta lên đây, tiếp cận cô, đứng sát gần như thế. Ý nghĩ đầu tiên của cô là sợ anh ta nhìn ra điều bất thường của mình, cho nên mới có phản ứng lớn như vậy. Dẫu sao thì, người ta đứng sát gần như thế, nếu quan sát cẩn thận có mục đích, khó bảo đảm không nhìn ra điểm khả nghi gì ở cô.
Cũng may vị Vương công tử này cũng là người đàng hoàng, vừa rồi tuy không biết anh ta đứng sát gần như thế rốt cuộc muốn nhìn gì, nhưng dựa vào phản ứng của anh ta, có lẽ không phải như điều mình đang lo lắng.
Tô Tuyết Chí liền thả lỏng, tránh đi đề tài này.
– Vương công tử có việc gì không? – Cô hỏi.
Vương Đình Chi vẫn tức giận, lạnh lùng nói:
– Hồi nãy tôi nghe con bé hầu nói cậu cũng tới, liền lên chào hỏi một tiếng. Mẹ tôi biết cậu từng giúp tôi trên thuyền, bảo tôi chuyển lời, mời cậu đến dự ngày sinh thần của cha tôi.
Nói xong quay xuống tầng, dáng vẻ hùng hổ.
– Chờ chút! – Tô Tuyết Chí gọi anh ta lại, – Phiền anh chuyển lời cảm ơn của tôi tới cha mẹ anh, tôi sợ là…
– Không đi đúng không? Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời lại…
Vương Đình Chi nghiêng đầu, dứt khoát chặn đứt lời cô, xong rồi đi xuống.
Tô Tuyết Chí chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Bị cắt ngang như thế, cô chẳng còn hứng thú đề tiếp tục học thuộc bài nữa, nhìn đồng hồ treo ở hành lang tầng hai, sắp 9 giờ tối rồi. Lại chờ một lát, cuối cùng, dưới tầng có tiếng mở cửa và tiếng nói chuyện, tiếng bước chân dần dần đi xa, giọng của vị Thị trưởng Chu loáng thoáng vọng đến:
- …Lần này nhờ có Tư lệnh Hạ hỗ trợ, tối mai tôi đặt ghế lô ở Thiên Tiêu Lầu, mời Tư Lệnh Hạ nể mặt…
Hình như Hạ Hán Chử nói mình có việc, từ chối, sau đó lại là mấy lời khách sáo không biết là của vị khách nào. Chừng hơn mười phút sau, khách cuối cùng đã đi hết rồi, phía dưới yên tĩnh. Tô Tuyết Chí thấy Hạ Hán Chử đi lên cầu thang, trên mặt lạnh tanh, giữa mày lộ ra chút mỏi mệt.
Cô đi lên đón.
– Cậu…
Anh đi sượt qua cô, vào thư phòng, theo sau Đinh Xuân Sơn cũng vào theo, đóng cửa lại.
Tô Tuyết Chí lẳng lặng nuốt chữ “họ” xuống.
Cô ở bên ngoài tiếp tục chờ, vài phút sau, Đinh Xuân Sơn đi ra, gật đầu với cô, đè giọng nói:
– Tư lệnh kêu cậu vào.
Gọi thì phải tới, đuổi thì phải đi. Nghe một chỉ thị mà phải chờ cả đêm.
Đây rõ là cái giá bán mình mà.
Tô Tuyết Chí nghĩ đến chỗ lợi mà bán mình, vẫn duy trì tâm trạng tốt đẹp đi vào, thấy Hạ Hán Chử dựa vào lưng thế, mặt lạnh tanh, hai luồng ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Cô không chắc anh gọi mình tới là muốn chỉ thị nội dung gì, nhưng cũng nhìn ra được, tâm trạng anh chẳng tốt chút nào, khẳng định không phải chuyện tốt rồi, thế là không đứng gần quá, cách xa xa dừng lại, chào câu “cậu họ” vừa nãy đã bị chết non, sau đó chủ động lễ phép hỏi:
– Cậu kêu cháu tới là có chuyện gì ạ?
Trông anh có vẻ xã giao rất mệt, nhưng cô cũng chẳng thoải mái chút nào.
Cũng đã muộn lắm rồi, cô chỉ muốn nhanh rồi quay về trường thôi. Ngày mai có kiểm tra môn lý luận quân sự, cô còn chưa học bài xong. Vốn dĩ cô dự tính đi bệnh viện Thanh Hòa xong quay về học, giờ thì hay rồi, kế hoạch đều rối loạn hết, chờ về được trường thì không biết tối nay phải mấy giờ mới đi ngủ được đây.
Anh quan sát cô:
– Rất giỏi, về sau hẳn nên cho cậu cơ hội lộ mặt nhiều hơn.
Giọng điệu rất bình thường, không hề nghe ra ý châm chọc chế giễu, mà là sự khích lệ thật sự.
Tô Tuyết Chí ngẩn ra.
Anh rút ra mấy tờ báo đặt lẫn trong chồng văn bản trên bàn, ném xuống mặt bàn, ngoắc ngón tay với cô:
– Cậu lại đây cho tôi.
Tô Tuyết Chí đoán được, chắc là mấy tờ báo đưa tin về vụ án ở Chu gia trang mà tối qua Phó Minh Thành có nhắc tới rồi.
Cô đành phải đi qua, liếc một cái, cuối cùng đã tận mắt nhìn thấy tấm ảnh chụp mình, giật nảy cả mình hoảng sợ.
Vốn dĩ khi ấy là chụp bất thình lình, hơn nữa cô đã tránh né một chút, mà cô trên tấm ảnh mặt mày đưa đám, hai mắt đờ đẫn, càng chết người là, miệng còn nhướn lên, vì thế mà biểu cảm nom vô cùng đau khổ, giống như là một kẻ thất tình đang tuyệt vọng bởi bị người yêu vứt bỏ.
Hình tượng xấu đau xấu đớn như này mà lại được Cục trưởng Tôn khen ngợi trong báo là “Thanh niên thời đại khoa học mới”.
Tuy rằng cô không thèm để ý, nhưng nhìn tấm ảnh xấu kinh hãi của mình được đăng rộng rãi trên báo chí, chung quy chẳng phải chuyện dễ chịu gì.
Ví dụ như, hiện tại cô đã ngấm được dư vị rồi, người đàn ông trẻ tuổi kia vừa rồi đang chế giễu mình, nói gì mà “rất giỏi”.
Điều an ủi duy nhất là, độ phân giải của tấm ảnh quá kém, gương mặt khá mờ, trừ phi là người quen, bằng không thì cầm bức ảnh này rồi đối chiếu gương mặt để tìm người, chỉ sợ chưa chắc đã tìm được cô đâu.
Ấy thế mà bên cạnh cô là Cục trưởng Tôn mặt ngựa, dáng vẻ được chụp lại vô cùng đĩnh đạc oai vệ.
Tô Tuyết Chí đã chán càng thêm chán.
Hạ Hán Chử thấy cô chỉ mải nhìn tấm ảnh chụp trên báo, mặt sầm xuống, ngón tay gõ nặng nề lên mặt bàn:
– Cảm giác nổi bật không tệ đúng không?
Tô Tuyết Chí rốt cuộc mới hồi hồn lại từ tấm ảnh xấu đến mức gây bức xúc trên mạng xã hội của cô, ngước mắt lên, đụng phải hai luồng ánh mắt thâm trầm nhìn mình chằm chằm thì rùng mình, vội lại xem nội dung cụ thể trên báo.
Bài viết chủ yếu là ca ngợi Tôn Mạnh Tiên lên mây, cô bỗng nhớ trước đó, từ chỗ Trang Điền Thân mà nghe được một vài tin tức.
Hạ Hán Chử với vị Đốc bạn Liêu Thọ Lâm là đối đầu, ngoài mặt thì hài hòa, nhưng một khi thời cuộc có biến, có lẽ sẽ biến thành đối đầu đến mức sinh tử.
Tôn Mạnh Tiên trước kia cùng với Liêu Thọ Lâm không hợp nhau, nhưng hiện tại, bởi vì Hạ Hán Chử đến, lập trường lại trở nên mập mờ không rõ.
Lẽ nào Tôn Mạnh Tiên ngoài mặt thì cung kính với Hạ Hán Chử, mở miệng là “Tư lệnh”, “Yên Kiều”, thực tế cũng đối đầu với anh? Hiện tại bởi vì mình trong lúc vô tình mà đã trở thành cơ hội để Tôn Mạnh Tiên nổi bật, Hạ Hán Chử cho rằng mình cố tình đi giúp kẻ đối đầu với anh, cho nên mới giận chó đánh mèo lên mình?
Tô Tuyết Chí càng nghĩ càng thấy có lý, vội giải thích:
– Cậu họ cậu hãy nghe cháu nói, chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là sự hiểu lầm. Không phải cháu muốn nổi bật, càng không cố ý làm ảnh hưởng đến cậu. Kết quả như vậy là hoàn toàn ngoài ý muốn. Ban đầu cháu chỉ cho rằng đó là một vụ án mạng bình thưởng xảy ra ở thôn quê, yêu cầu pháp y khám nghiệm tử thi, trường cũng đồng ý, cháu liền đi. Cháu thật sự không nghĩ tới, về sau Tôn Mạnh Tiên sẽ đích thân tới, còn dẫn theo một đám văn nhân và phóng viên…
Cô chỉ vào tấm ảnh chụp xấu đau xấu đớn kia:
– Càng không phải cháu muốn lên báo tuyên truyền giúp Tôn Mạnh Tiên…
– Được rồi.
Cô đang giải thích, Hạ Hán Chử vẫn luôn nhìn cô bỗng cắt ngang.
– Tô Tuyết Chí, có hai việc, cậu nghe rõ cho tôi.
– Thứ nhất, từ giờ trở đi, sau này bất luận là vụ án gì tìm cậu, cậu phải được sự đồng ý của tôi rồi mới được đi.
Tô Tuyết Chí sửng sốt.
Giọng điệu của anh nghe rất bình thản, nhưng thốt ra lại ngập mệnh lệnh bắt buộc.
– Cậu có biết, Tôn Mạnh Tiên dùng cậu làm ngụy trang, đe dọa Lý Tường Thụy, diễn xuất nên một tiết mục đặc sắc như vậy không?
Anh liếc cô, biểu cảm như hận không thể gõ đầu cô cho cô tỉnh, lại lộ ra ba phần chế giễu.
– Cậu tự cho là thông minh, có bản lĩnh, tìm ra được chân tướng sự việc, cao thượng vĩ đại, có phải không? Bị người ta coi là công cụ lợi dụng cũng không biết, đúng là ngốc không còn gì để nói.
Tô Tuyết Chí lặng thinh, không thể tự bào chữa
Anh nói khó nghe, nhưng đều là sự thật.
Mặc dù cảm thấy khó chịu đối với yêu cầu kia của anh với cô, giống như sợi dây thừng quấn quanh cổ cô, nhưng nghĩ đến bản thân đã khuất phục trước người này, cô không thể nào phản đối.
– Thứ hai…
Anh dừng một chút, nhìn cô một cái, gõ gõ lên mặt bàn:
– Lấy ra đây!
Tô Tuyết Chí đần thối ra.
– Lấy ra cái gì?
– Cái mà Phó Minh Thành đã cho cậu, vứt ngay cho tôi.
Hết chương 32