Sính Kiêu

Chương 34: Chương 34




Tô Tuyết Chi đi xuống tầng, ra đình viện đi thẳng đến cổng lớn. Vương Đình Chi thái độ rất kỳ lạ, đi theo sau, chẳng nói năng gì, tới cổng rồi, vị tài xế Hạ gia đang đứng chờ đi lên:

– Tô thiếu gia…

Vương Đình Chi giành nói:

– Không cần chú đâu, cậu ấy sẽ đi với tôi, vừa hay tiện đường, tôi sẽ đưa cậu ấy về.

Mở cửa xe ra, kéo mạnh Tô Tuyết Chí đẩy cô ngồi ở ghế phụ đằng trước, đóng cửa lại, mình cũng chui vào xe, lái xe ra khỏi cổng lớn nhà họ Hạ.

Tâm trạng của Tô Tuyết Chí vẫn chưa bình ổn một chút nào.

Tim cô vẫn đập rất nhanh, gò má phát sốt, dưới làn da, như là có vô số lông trâu đâm trồi lên, không ngừng đâm vào cô.

Hạ Hán Chử muốn cô làm hai việc kia, cô sẽ nghe theo.

Vô cùng uất ức, nhưng không phải không làm được.

Nhưng rốt cuộc, điều gì đã khiến cô quay trở lại, giờ nghĩ lại, ngoài việc cần phải xin lỗi những người vô tội như anh Báo và Đinh Xuân Sơn mà không nên nói từ “chó săn” kia, có lẽ, cũng là vì cô không thể chịu đựng được, sự thật và công lý, đã bị anh phủ định một cách khinh mạn như thế, phủ định toàn bộ luôn.

Nguyên nhân có lẽ là bởi những trải qua từ nhỏ, sau khi trưởng thành lại chứng kiến quá nhiều tội ác nhân gian, cô thực ra chỉ là một người mang chủ nghĩa bi quan không hơn không kém.

Sự thật nhất định sẽ được làm sáng tỏ hay không, liệu công lý nhất định sẽ được tỏa sáng hay không, người thiện phải được đối xử tử tế, kẻ ác thì phải bị trừng phạt, điều này giống như mệnh đề triết học, cô chưa từng lạc quan bao giờ cả.

Nhưng bản thân sự thật cùng với công lý lại cao quý và vĩnh cửu, như ngôi sao ở trên trời, tồn tại vĩnh cửu, khiến ai cũng phải ngước nhìn lên.

Cô cũng không hề nghi ngờ điểm này.

Một nhà văn cô yêu thích từng nói rằng, hy vọng, là thứ giống như kim cương trong thời đại này. Thực ra bất luận là thời đại nào, nó không phải lúc nào cũng như thế này.

Theo đuổi sự thật, để đưa sự thật ra ngoài ánh sáng.

Tin tưởng công lý, để công lý có thể thắp sáng ngọn đèn đêm.

Suy nghĩ này, có lẽ là điểm chung của cô với những người làm công việc tương tự như cô. Thử nghĩ xem, một người trong lòng không có hy vọng, không có sợ hãi, không tin sự thật sớm muộn gì sẽ được làm sáng tỏ, công lý cuối cùng cũng sẽ được công khai, thì làm thế nào có thể bước đi trong bóng tối, để đối mặt với các loại lòng người và tội ác.

Mà hiện tại, thứ giống như thần đó bị người ta khinh mạn giẫm dưới chân, bị chế giễu không đáng một đồng xu, cô làm sao không phẫn nộ cho được.

Vương Đình Chi lái xe, trên đường đi thỉnh thoảng liếc trộm cô, ban đầu không nói năng gì, lúc ra khỏi thành bắc, bỗng bật hỏi:

– À…ờ…cậu với người kia….sẽ không phải là kiểu kia chứ…

Tô Tuyết Chí bị kéo ra khỏi suy tư, ngoảnh sang, thấy anh ta đang nâng mày lên, mắt ngó nhìn mình, thần sắc kỳ lạ.

Nhất định là anh ta nghe được mấy lời mà Hạ Hán Chử nói rồi.

Cô bác bỏ:

– Tôi không biết anh đã nghe được những gì, nhưng bất kể là gì thì đều không phải sự thật đâu. Chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi và Phó tiên sinh là quan hệ thầy trò bình thường, trước kia như thế, hiện tại cũng thế.

Hiểu lầm cô thì không sao, nhỡ đâu làm ảnh hưởng đến thanh danh của Phó Minh Thành, vậy thì cô đúng là tội nhân rồi.

Từ góc độ này cho thấy, đã có người bắt đầu nghi ngờ, dù không ai yêu cầu, tự cô cũng sẽ cố gắng giảm bớt qua lại với Phó Minh Thành.

Vương Đình Chi lộ vẻ bán tín bán nghi, lại nhìn cô mấy lần, cuối cùng quay mặt, tiếp tục lái xe.

Tô Tuyết Chí vẫn lặng thinh như cũ, dựa vào lưng ghế, mắt nhìn ra ngoài.

Thời tiết dần lạnh dần, ban đêm cũng không nhìn thấy ma trơi nữa. Xa xa, trời tối đen nặng nề, chỉ thỉnh thoảng có đám lân tinh bị không khí quét sạch phát ra ánh sáng màu xanh mờ mờ, lập lòe trôi nổi trong đêm.

Trái tim đập nhanh đã trở lại bình thường, gò má nóng bỏng đã lạnh dần xuống.

Cô biết, mình đắc tội với Hạ Hán Chử rồi.

Nếu chỉ một mình cô, nói thì đã nói, làm thì đã làm, càng chẳng cần hối hận.

Nhưng cô nghĩ tới, cô là Tô Tuyết Chí được hai nhà Tô Diệp gửi gắm tới đây.

Một cảm giác chán chường không thể tả ập tới, tựa như bóng tối mênh mông vô hạn bên ngoài xe bắt đầu trào dâng cuồn cuộn trong cô.

Vương Đình Chi theo ánh mắt của cô nhìn nhìn, miệng lẩm bẩm:

– Ma trơi, vào mùa này hết sạch rồi…Đương nhiên, cậu chắc chẳng sợ, cậu chẳng những là Quỷ kiến sầu, cậu ngay cả anh Tư mà còn dám chống đối…

Tâm trạng anh ta có vẻ rất tốt, lại bắt đầu ngâm nga:

– Cô vương rời xa Yến Kinh, trên trấn Mai Long nhiều cảnh đẹp, giao Ngọc y và Long quốc, phó thác đại sự trong triều cho các khanh…

Tới trường rồi, anh ta dừng xe.

Tô Tuyết Chí lấy lại tinh thần.

Cô không biết tại sao anh ta lại đột nhiên tốt tính như thế, chịu đưa cô về tận trường, liền cảm ơn anh ta:

– Cám ơn Vương công tử. Anh lái xe về cẩn thận. Tôi vào đây.

Cô chuẩn bị xuống xe, Vương Đình Chi quay sang:

– Này, cả đường chẳng nói một câu, là lo chuyện tối nay à? Làm rồi thì đừng sợ, vừa rồi cậu đỉnh lắm.

Tô Tuyết Chí không nói gì, mở cửa xe ra. Vương Đình Chi lại nói:

– À này, cậu yên tâm đi, chỉ nói mấy câu thôi mà, anh Tư không phải người lòng dạ hẹp hòi, chẳng so đo mấy câu đó đâu. Chút độ lượng này anh Tư vẫn có đấy. Tôi đảm bảo với cậu.

Anh ta đang an ủi mình à?

Tô Tuyết Chí càng cảm thấy anh ta kỳ lạ.

Nghĩ nghĩ, có lẽ là tối nay anh ta chính tai nghe được mình bị Hạ Hán Chử dạy dỗ như chó, trong lòng dễ chịu – tuy rằng cô cũng không biết tại sao trước nay anh ta lại luôn có thái độ hằm hè với mình, cho nên mới thay đổi thái độ?

– Cảm ơn, tôi biết rồi.

Tô Tuyết Chí gật đầu với anh ta, xuống xe.

Vương Đình Chi ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng kai tiến vào cổng trường, biến mất trong bóng đêm, nhớ lại cảnh tượng tối nay.

Khi ấy, cũng không biết vì lý do gì, chính bản thân anh ta cũng không rõ, anh ta tò mò, rất muốn xem cậu con trai nhà họ Tô này đang một mình làm gì, liền rón rén chân tay đi lên tầng, kết quả là phát hiện cậu ấy tựa lưng vào ghế chợp mắt.

Anh ta cho rằng cậu ấy ngủ rồi, tiếp tục rón rén tới gần nữa. Sau đó…nhất định là bị ma xui quỷ khiến, hoặc có lẽ, ánh đèn nơi hành lang quá mờ, khi ánh sáng đó hắt lên gương mặt bình lặng đang nhắm nghiền của cậu con trai nhà họ Tô kia, trong nháy mắt, anh ta phát giác hai hàng lông mày đó như được tô điểm, gương mặt mịn màng xinh đẹp, giống như…giống như một cô gái…

Dĩ nhiên, cảm giác này chỉ thoáng qua, cũng không thể nào là điều đó được.

Một gã đàn ông có mặt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo giống phụ nữ mà thôi.

Vương Đình Chi theo bản năng sờ sờ miệng mình, thất thần một lát, đột ngột lộ biểu cảm khó chịu, đưa tay lau mạnh môi mình, sau đó giẫm chân ga, chiếc xe lao đi thật nhanh.

Tô Tuyết Chí về đến phòng của mình đã là hơn 10 giờ đêm rồi.

Lục Định Quốc còn chưa ngủ, nghe động tĩnh biết là cô đã về, mở cửa thò nửa thân mình ra, nói tối nay Phó Minh Thành có tới đây tìm cô, thấy cô đi vắng thì đã nhờ anh ta chuyển lời.

Phó Minh Thành đã đưa Tiểu Ngọc về thôn rồi. Hồi chiều anh đã đưa Tiểu Ngọc đi kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô bé, xem hồ sơ bệnh án, kết quả nhóm máu rất nhanh sẽ có thôi, đến khi có sẽ thông báo cho cô biết, bảo cô cứ yên tâm.

Tô Tuyết Chí cảm ơn Lục Định Quốc, đi vào phòng.

Vừa đi vào chuyện đầu tiên là khóa cửa lại, kéo rèm kín mít, xác định bên ngoài không thể nào nhìn thấy bên trong mới chậm rãi ngồi xuống bàn học.

Cô cảm thấy mình như một bệnh nhân sau khi dược hiệu adrenalin đã hết, cả người yếu ớt không còn chút sức lực nào, tâm trạng hỗn loạn, đờ đẫn một lúc lâu, bỗng nhớ ra ngày mai là thi chiến thuận lý luận học, còn có một vài nội dung cần phải ôn, vì vậy ép bản thân lên tinh thần ôn bài cho ngày mai.

Cô đứng lên cởi áo khoác, treo trên giá mũ áo, túi áo đập vào thân giá gỗ phát ra tiếng động nhỏ.

Cô lấy viên kẹo trong túi ra, nhìn nhìn, mở ngăn kéo, thả nó vào trong đó.

Lần tới đi thăm Tiểu Ngọc thì cầm theo vậy.

Buổi tối nay cô ôn bài đến hơn 1 giờ sáng, rửa ráy qua loa rồi đi ngủ, chất lượng giấc ngủ cực kém, vốn dĩ chỉ còn có mấy tiếng, giấc ngủ nông, còn mơ những giấc mơ hỗn loạn. Khi tỉnh dậy đầu óc choáng váng, cũng may cuộc thi buổi sáng khá thuận lợi. Qua buổi sáng, buổi chiều là môn cưỡi ngựa.

Lớp học cưỡi ngựa của cô là học cùng với năm nhất. Khi cô học bù môn cưỡi ngựa, không thể tránh khỏi sẽ bỏ lỡ một số chương trình học ở khoa chính quy của mình, chủ yếu là các nội dung liên quan đến dã chiến, y tế cần vụ học và huấn luyện thực địa. Tuy cô đã chăm chỉ học bù, nhưng người chỉ có một, không thể cùng lúc học cả hai bên, hết cách thôi, bởi thế mà chương trình học của năm nay vẫn bị thiếu mấy tiết học.

Cũng may là môn cưỡi ngựa chỉ sắp xếp ở một học kỳ, giờ đã sắp hết nửa học kỳ rồi, qua hai tháng nữa chính là thi hết môn. Cô cũng không cần phải ngày nào cũng đi học, chỉ cần thông qua được kỳ thi cuối cùng là được.

Hai khóa học lần trước có Đinh Xuân Sơn hướng dẫn, cô tiến bộ rất nhanh, mấy hôm trước thậm chí còn tự cưỡi ngựa từ Chu gia trang trở lại trường học, tuy là trên đường về chủ yếu là đường đất cũng không gặp phải chướng ngại gì, nhưng sự tiến bộ này có thể nhìn thấy rõ.

Tô Tuyết Chí dự tính tham gia khóa cưỡi ngựa này tầm một hai lần nữa thì có thể tạm dừng để tiếp tục đuổi kịp chương trình học của bên kia. Đến trước kỳ thi cô quay lại luyện tập lần cuối, chắc chắn là sẽ ổn thôi.

Lên kế hoạch xong, nhưng không ngờ môn cưỡi ngựa buổi chiều nay lại xảy ra nhiều chuyện không may liên tục.

Đinh Xuân Sơn không đến, lại là vị huấn luyện viên cũ. Hơn nữa, lúc nhận ngựa, Tô Tuyết Chí vẫn luôn cưỡi con ngựa cái khá ngoan ngoãn hiền lành, nhát gan, nhưng con ngựa đó đã bị người khác dùng mất, chỉ còn lại một con ngựa đực cao lớn cuối cùng cho cô.

Như này lẽ ra là vi phạm quy định. Ngựa gắn với học viên, được phân bổ ngay từ ban đầu, nếu không có tình huống đặc biệt nào cho đến lúc thi xong thì vẫn là cùng người cùng ngựa như thế. Nhưng ngựa đã bị lấy đi, bản thân cô ngay từ ban đầu chỉ vì được ưu ái đặc biệt mới được phân bổ con ngựa cái dễ khống chế kia. Tô Tuyết Chí vì thiếu tự tin, không muốn khiếu nại với huấn luyện viên, vì thế mà đành phải dắt con ngựa cao to kia ra.

Con ngựa này ban đầu cũng không nghe nói có vấn đề gì cả, nó rất khỏe mạnh và nhanh nhẹn, nhiều người đều muốn giành được nó. Nhưng qua vài tiết học, không biết vì sao tính tình của nó trở nên hung hăng, khó khống chế, thường bị nó hất ngã.

Tô Tuyết Chí đã có chuẩn bị, lúc huấn luyện hết sức thận trọng, nhưng vẫn xảy ra sai sót. Lúc vượt qua chướng ngại vật, con chiến mã to lớn không biết vì sao đột nhiên lại cáu kỉnh lên, không nghe theo sự điều khiển của cô, trước khi vọt qua chướng ngại vật, nó đột nhiên dừng lại một cách đột ngột.

May mắn là Tô Tuyết đã có dự cảm từ trước, nắm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa mới không bị quán tính hất tung đụng vào chướng ngại vật phía trước, nhưng trọng tâm vẫn bị mất, hơn nữa con ngựa lại đong đưa, cả người nghiêng đi, ngã xuống dưới.

May mắn thay mặt đất toàn là bùn đất, trước đó cô cũng đã được Đinh Xuân Sơn dạy cách tự bảo vệ bản thân khi ngã ngựa, cố gắng khống chế cơ thể tiếp đất bằng hông và chân, sau đó lăn người thật nhanh để cơ thể rời khỏi phạm vi mà móng ngựa có thể giẫm lên. Vừa mớt thoát khỏi vùng nguy hiểm, còn chưa kịp đứng lên, huấn luyện viên đã sải bước đến quất một roi về phía cô.

“Vút” một tiếng, cây roi đã quất lên đùi cô không chút lưu tình, rất ngọt và sắc, tức khắc, một cảm giác nóng rát đau đớn ập đến.

Tô Tuyết Chí ngẩng đầu lên, huấn luyện viên đang chỉ tay vào cô quát to:

– Tô Tuyết Chí! Em làm cái gì vậy, có biết suýt nữa thì đụng vào bạn khác không. Đứng lên cho tôi, tiếp tục!

Tô Tuyết Chí sững sờ vài giây, bởi vì đau đớn, cũng bởi vì thái độ vị huấn luyện viên này đột nhiên thay đổi bất ngờ. Những học viên khác đều đang nhìn cô, mỗi người mang vẻ mặt khác nhau.

Cô mau chóng lấy lại tinh thần, nén cảm giác đau đớn ở đùi, đứng lên, đuổi theo con ngựa cao to đang chạy đi, bắt lấy dây cương, cố gắng vỗ về nó để nó bình tĩnh trở lại.

Tiết học cưỡi ngựa kết thúc, cô tâm sự nặng nề trở lại trường học.

Chạng vạng, khi tiết học của ngày hôm nay đã kết thúc, các học viên lần lượt đi đến nhà ăn. Tô Tuyết Chí quay về ký túc của mình, chợt phía sau có người gọi cô, cô dừng bước, thấy là thư ký phòng giáo vụ, yêu cầu cô trả lại chìa khóa phòng thí nghiệm cho họ.

Trước đó để tạo điều kiện cho công việc kiểm nghiệm của cô, phòng giáo vụ đã đặc biệt giao chìa khóa phòng thí nghiệm cho cô, cho phép cô tự do ra vào bất cứ lúc nào.

– Tô Tuyết Chí, em vẫn là học sinh, rất bất tiện nếu giao chìa khóa giao cho em. Em giao lại cho trường đi.

Thư ký vô cùng nhã nhặn nói.

Tô Tuyết Chí không hỏi nhiều, giao trả lại chìa khóa.

Đến tối, khi tắm rửa, cô cởi quần áo, kiểm tra vết thương trên đùi.

Một vết roi rất dài từ bên đùi kéo đến bắp chân, để lại vết sưng đỏ trên làn da trắng nõn mịn màng, trên da chảy ra mao mạch máu, chạm vào là rất đau.

Tắm xong, cô lấy cao trị thương mà Tô Trung lúc quay về nhà đã để lại cho cô nhằm dự phòng các trường hợp xảy đến, bôi vào, mặc quần áo, ngồi xuống, lại mở sách ra đọc.

Ngày hôm sau, tiết thể dục, khi hít đất, cô vẫn đạt thành tích kém nhất, không đạt tiêu chuẩn.

Thực ra bắt đầu từ tháng trước, cô đã bắt đầu tự luyện tập chạy bộ buổi sáng, mỗi buổi sáng sớm là chạy bộ vòng quanh sân thể dục. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, chỉ cần không quá mệt mỏi, cũng sẽ kiên trì tập vài hiệp Palnk và chống đẩy.

Ban đầu, với thể chất hiện tại mới chạy được 1000 mét cô đã kiệt sức rồi, giờ cô có thể chạy bốn năm km, tất nhiên tốc độ vẫn chậm, cơ bản mất bảy tám phút.

Thành tích plank và chống đẩy của cô cũng được cải thiện so với ban đầu, nhưng sự cải thiện này trong thời gian ngắn vẫn không thể đạt kết quả cao. Cách với đạt tiêu chuẩn đã càng lúc càng gần, nhưng vẫn còn kém một chút.

Huấn luyện viên mặt đen ngòm, phạt cô sau tiết học chạy bộ với một bạn nam cùng lớp do không đạt tiêu chuẩn. Phạt bạn nam kia chạy 5 km, cô 10 km.

Từ lúc nhập học tới nay, lần đầu tiên cô trong tiết học thể dục bị phạt vì thành tích không đạt tiêu chuẩn.

Trước đây, cũng là vị huấn luyện viên này, nhưng vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, chưa từng tỏ thái độ không tốt gì cả.

Tan học, mọi người đã giải tán hết, cô cùng với nam sinh kia chạy bộ vòng quanh sân thể dục. Ban đầu còn có người ở lại xem, xì xào bàn tán, hiển nhiên, sự ngạc nhiên của họ còn vượt trên cả cô. Về sau có lẽ là xem chán rồi thì giải tán dần, sau đó nữa, nam sinh kia cũng đã chạy phạt đủ số km, đi về rồi, cuối cùng, sân thể dục chỉ còn lại một mình cô và người bạn hàng xóm Lục Định Quốc.

Cô nhìn thẳng về phía trước, điều chỉnh nhịp thở, cố gắng duy trì tốc độ của mình hết mức có thể, cắn răng, cuối cùng chạy xong 10km, cả người đẫm mồ hôi như mưa, ngực bị buộc chặt đau nhức, sắc mặt tái nhợt.

Cô không dám dừng lại ngay lập tức mà tiếp tục đi thêm một đoạn ngắn nữa, chờ các chức năng khác nhau của cơ thể từ từ trở về giá trị bình thường mới dừng lại, theo thói quen, cô lại làm động tác kéo dãn các bộ phận trên cơ thể.

Việc kéo dãn này không chỉ giúp cho các đường cơ được trơn tru, tránh hiện tượng chân dày lên do chạy bộ một thời gian dài, còn rèn luyện sự dẻo dai cho cơ thể, phòng ngừa các chấn thương khi vận động.

Lục Định Quốc chạy tới, đưa nước cho cô, nói:

– Hôm nay sao vậy, xảy ra chuyện gì vậy? Hai ngày này cứ làm sao ấy, có phải em ngày đầu tiên không đạt tiêu chuẩn đâu. Anh nghe nói hôm nay ở tiết cưỡi ngựa em bị huấn luyện viên quất một roi à?

Tô Tuyết Chí lau mồ hôi, nhận nước uống hai ngụm, quay người đi về phòng của mình, nói:

– Rất bình thường thôi, mọi người cưỡi không tốt, bị quất roi, em cưỡi không tốt, cũng bị là đúng.

Lục Định Quốc sửng sốt, đuổi theo:

– Anh cảm thấy như vậy thiệt lắm. Hay là em đi gặp cậu họ em hỏi xem là có chuyện gì đi.

Tô Tuyết Chí không lên tiếng, trở lại phòng ngủ thì thấy một cán sự, là nhân viên của giám thị Lý Hồng Hi đang đứng chờ sẵn, thấy cô về thì nói:

– Tô Tuyết Chí, văn phòng sinh viên đã xem xét lại điều kiện chỗ ở của học viên, và điều kiện của em không đáp ứng. Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ chuyển qua ký túc xá tập thể để ở.

Báo xong số phòng thì lập tức đi luôn

Từ lúc bị đổi ngựa ở tiết cưỡi ngựa, rồi bị quất roi, Tô Tuyết Chí đã đoán được sự việc rồi.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, toàn bộ những đãi ngộ đặc biệt của cô toàn bộ đã hủy bỏ.

Những cái khác không vấn đề, nhưng chỉ riêng phòng ngủ độc lập thì lại vô cùng quan trọng với cô. Huống chi, trước đó trong nhà cũng đã quyên góp một khoản tiền cho trường để đổi lại, rất phù hợp với quy định chứ không phải là hưởng thụ không công.

Giám thị học viên là một chức vụ đặc biệt, buổi tối Lý Hồng Hi sẽ thường ở lại trường.

Cô hỏi thầy Lý có ở trường không, cô muốn đi gặp anh ta

– Thầy Lý chiều có việc, đã về thành rồi.

Tô Tuyết Chí đến văn phòng Lý Hồng Hi để tìm anh ta, thấy vắng tanh, đến phòng nghỉ của anh ta, cửa sổ cũng đóng chặt.

Lục Định Quốc cũng giận thay cô, nói anh ta và thầy trưởng giáo vụ cũng thân thiết, anh ta sẽ lập tức vào thành, sẽ tìm trưởng giáo vụ hỏi hộ cô. Nói xong đi ngay.

Gần 9 giờ tối, Lục Định Quốc trở về, không còn dáng vẻ phẫn nộ thay như lúc chiều nữa, nói chuyện ấp a ấp úng:

– Tiểu Tô, nghe nói là ý của Cục trưởng, toàn bộ học viên, bất kể xuất thân, bất kể lai lịch thế nào cũng đều bình đẳng. Toàn bộ những đãi ngỗ đặc biệt trước đây sẽ bị hủy hết.

Anh ta dừng lại,

– Có phải em đã đắc tội với…

Anh ta chỉ chỉ trên đỉnh đầu, đè thấp giọng,

– Cậu họ của em í?

– Anh ta có thật là cậu họ của em không?

Hết chương 34

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.