Hạ Hán Chử đưa lưng về phía thi thể đang nằm trong vũng máu, đứng bên đường núi, nhìn về phía xa, hút hết điếu thuốc.
Anh xuống núi, lên xe, quay đầu lại nói với Vương Hiếu Khôn đã ngồi ở hàng ghế sau đang nhắm mắt:
– Hòa thượng sẽ liệm cho anh ta, cũng sẽ làm pháp sự 7749 ngày.
– Xin lỗi bác.
Vương Hiếu Khôn chậm rãi mở mắt ra.
– Con người sống ở trên đời phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Cháu cho nó cơ hội, là nó gieo gió gặt bão, chẳng trách ai được.
– Yên Kiều, cháu nói thật đi, có phải trước đó đã biết là nó làm đúng không? Cháu cho bác mặt mũi, cho nên coi như không biết?
Ông nhìn Hạ Hán Chử, hỏi.
Hạ Hán Chử lặng thinh một lát mới gật đầu khẽ:
– Không gì giấu nổi bác cả.
– Thực ra cháu không cần phải băn khoăn gì cả, nên nói cho bác trước mới phải. Nó có thể ra tay với cháu, tương lai cũng dễ bị người khác mua chuộc, đối phó với bác.
– Thôi, không nói cái này nữa.
Vương Hiếu Khôn chuyển đề tài, mỉm cười:
– Về đi, tối cũng đưa Lan Tuyết đến, đều là người nhà cả, cùng ăn bữa cơm gia đình đi. Lâu rồi bác với các cháu chưa cùng nhau ăn cơm rồi.
Hạ Hán Chử gật đầu, lái xe rời đi.
Chạng vạng, Vương Đình Chi nghe mẹ dặn đến trường nữ sinh đón Hạ Lan Tuyết, cùng nhau tới nhà họ Vương.
Trên bàn ăn, món ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút.
Vương phu nhân có gương mặt tròn trịa, tính cách ôn hòa. Bà bảo Hạ Lan Tuyết ngồi bên cạnh mình, ân cần gặp món ăn cho cô ấy, cười nói vui vẻ. Hạ Hán Chử uống rượu với Vương Hiếu Khôn, mấy thê thiếp không ngồi cùng bàn mà cùng người hầu đứng hầu một bên, hết bưng canh lại rót nước, người nào cũng tươi cười, bầu không khí rất vui vẻ và hài hòa.
Sắp tới tiệc mừng thọ, chủ đề trên bàn ăn dĩ nhiên là không thể tách rời khỏi đề tài này. Vương phu nhân và chồng báo ra danh sách khách VIP mà họ đã chuẩn bị để mời, lại hỏi:
– Còn vị Tông Phụng Tiển kia nghe nói là ông mời rồi. Thế nào, người ta nhận lời không?
Vương Hiếu Khôn nói:
– Gọi điện mời rồi, người ta nói trong người không khỏe, từ chối rồi.
Vương phu nhân lộ vẻ không vui, nói:
– Ra vẻ thật. Tổng thống còn phái đặc sứ tới, mà ông ta ngay cả ông đích thân mời cũng chẳng thèm để ý, rõ ràng là chẳng nể mặt mũi của ông mà.
Vương Hiếu Khôn nhíu nhíu mày:
– Thôi, Tông lão tiên sinh tính như vậy rồi, vài năm trước vấn đề chi ngân sách của Bộ giáo dục, Tổng thống còn phải nể đấy. Có thể mời đến được thì tốt, không đến thì cũng không coi là chẳng mất mặt được.
Vương phu nhân lẽ ra rất mong vị Tông Phụng Tiển có thể phá lệ mà tham dự tiệc mừng thọ của chồng, để tăng thêm giá trị và hào quang của bữa tiệc, giờ thì vô cùng thất vọng, lại thấy chồng nói vậy thì đành phải ngậm miệng. Bỗng sực nhớ ra một chuyện, nhìn con trai ngồi đối diện với bà:
– Đúng rồi Đình Chi, lần trước mẹ bảo con mời cậu kia…họ gì nhỉ, chính là người cứu con ở trên thuyền ấy…
Hạ Lan Tuyết nhắc nhở:
– Họ Tô, tên Tô Tuyết Chí ạ.
– Đúng đúng, trí nhớ mẹ kém quá…
Vương phu nhân tự đánh khẽ vào trán mình,
– Cậu họ Tô kia ấy, bảo cậu ta đến dự tiệc mừng thọ, con bảo chưa?
Trên bàn ăn tối nay mọi người đều vui vẻ, tâm trạng rất tốt, chỉ có một mình Vương Đình Chi là chán chường, đang dùng đầu đũa chọc chọc vào cái đuôi con cá, bực bội đáp:
– Bảo rồi, người ta…
Anh ta tính nói là “Người ta thanh cao, chướng mắt không tới”, lời nói lên đến miệng lại sửa lại thành,
– Hôm đó vừa lúc có việc, không tới được, bảo con chuyển lời tạ lỗi.
Trong mắt Hạ Lan Tuyết toát lên tia thất vọng.
Hạ Hán Chử đang trò chuyện với Vương Hiếu Khôn nhìn sang em gái.
Vương phu nhân nhìn con trai, nghi hoặc:
– Là con không mời được à? Có thể được mời tham dự bữa tiệc mừng thọ của cha con, bao nhiêu người muốn mà không được, nó có chuyện quan trọng gì nào? Mẹ nói với con này, người ta cứu mạng con, lễ nghĩa này chúng ta không thể không có, nếu không sẽ bị người ta chê cười sau lưng đấy biết không.
Vương Đình Chi nói:
– Phải, là con không mời được, được chưa? Muốn mời mẹ tự đi mà mời, con không làm được.
Vương phu nhân cũng biết không trông cậy được vào con trai, thấy anh ta ăn cơm chẳng có hứng thú, sợ chồng không vui, khẽ nhắc nhở:
– Ngồi yên đi, con làm gì thế?
Vương Đình Chi lẩm bẩm:
– Đều là người nhà, cần gì giả bộ…
Miệng thì nói, thoáng nhìn cha quả nhiên ông đã dừng trò chuyện với Hạ Hán Chử mà để ý tới mình rồi thì thu đũa lại, chậm rì rì ngồi lại ngay ngắn.
Một bữa cơm ăn gần hai giờ mới kết thúc, Vương Hiếu Khôn cùng Hạ Hán Chử đến thư phòng nói chuyện.
Bên ngoài, Vương phu nhân bảo nhóm vợ nhỏ chơi mạt chược với Hạ Lan Tuyết, bà thì đi dăn dò quản sự làm việc. Lúc quay lại thì đi gọi con trai, túm anh ta vào trong phòng, đóng cửa lại, thì thầm hỏi:
– Con với Lan Tuyết thế nào rồi?
Vương Đình Chi không hiểu:
– Thế nào là thế nào?
Vương phu nhân cười rõ tươi, cầm tay con trai:
– Con còn giả vờ à. Hai đứa bên nhau từ nhỏ đến lớn, giờ ba ngày thì hai ngày gặp nhau, ý của cha con là gì lẽ nào con không biết? Cha con tuổi tác cũng đã cao, Lan Tuyết cũng sắp tròn 18 tuổi rồi, nếu không hôm nào đó mẹ gặp Yên Kiều để định hôn sự cho hai con nhé, tránh để đêm dài lắm mông.
Vương Đình Chi hất tay bà ra, nhảy dựng lên:
– Cái gì? Con với Lan Tuyết? Sao có thể! Con coi em ấy như em gái của mình. Em ấy cũng chẳng có ý gì với con cả. Mẹ, con nói với mẹ, mẹ mau đi nói với cha đi, đừng có làm gì cả đấy. Con không đồng ý đâu.
Vương phu nhân sửng sốt:
– Con không thích Lan Tuyết?
Vương Đình Chi nói rành mạch:
– Không liên quan đến thích hay không thích, con chỉ coi em ấy như em gái thôi. Cha mẹ đừng có ép con, ép quá thì con cái gì cũng dám làm đấy. Đừng tưởng con dọa cha mẹ.
Chuyện tốt lên kế hoạch đã lâu lại có kết quả như thế, bà Vương cũng sốt ruột:
– Ý con là gì? Hôn nhân tốt sẵn có như thế, vì sao con không chịu? Con nói rõ ràng cho mẹ biết đi.
Bà hạ giọng:
– Các con lớn lên bên nhau, hiểu tận gốc rễ, anh Tư của con lại sắp cưới cháu gái Tổng thống, con cưới Lan Tuyết, song hỷ lâm môn, đối với nhà chúng ta là một chuyện tốt, con có hiểu không?
Vương Đình Chi cũng vô cùng bực bội:
– Con mặc kệ. Con chẳng quan tâm. Dù sao con cũng không đồng ý. Còn ép nữa, ngay cả anh Tư cũng sẽ không ưa con đấy.
Vương phu nhân nói:
– Sao anh Tư lại không ưa con cho được? Gả em gái vào nhà chúng ta, nó có gì mà không yên tâm? Mẹ không tốt với Lan Tuyết à? Con ơi, nếu vì con mà hỏng chuyện tốt nay, làm cho anh Tư với nhà chúng ta trở nên xa cách, cha con sẽ không bỏ qua cho con đâu đấy.
Vương Đình Chi tức giận muốn nổ phổi, bỗng nói:
– Nếu đã vậy, vậy thì con nói thật với mẹ…
Anh ta nhìn mẹ mình chăm chú:
– Con không có hứng thú với phụ nữ, con thích đàn ông.
Bà Vương như bị sét đánh ngang tai, trợn tròn mắt nhìn con trai:
– Con nói cái gì? Con nói lại cho mẹ xem.
Vương Đình Chi hậm hực:
– Con trai mẹ, con đây, thích đàn ông. Nghe rõ chưa? Mẹ, nếu mẹ vẫn ép con cưới Lan Tuyết, con lập tức công khai chuyện này ra ngoài. Dù sao con cũng chẳng làm sao, chủ yếu là cha mẹ thôi. Nếu cha mẹ cũng không vấn đề, không sợ người khác biết vậy thì cứ cầu hôn đi. Con cũng muốn biết, nếu anh Tư biết cha mẹ biết rõ con trai mình thích đàn ông mà con muốn cưới em gái anh ấy về làm con dâu, anh ấy sẽ nghĩ thế nào.
– Con…con…
Bà Vương tức giận đến nỗi chân tay run lẩy bẩy.
– Mẹ đừng giận, con khuyên mẹ nên từ bỏ ý định từ sớm thì con trai mẹ sẽ còn nguyên vẹn, không xảy ra chuyện gì cả. Cha mẹ muốn thân thiết hơn với anh Tư thì thiếu gì cách, cần gì phải bắt con cưới Lan Tuyết. Con đi đây.
Vương Đình Chi ra khỏi phòng, bỏ mặc bà Vương nôn nóng bất an, lại không dám nói cho chồng biết sự việc đáng sợ này, tức giận đi đi lại lại trong phòng, đầu đau nhức.
Hơn 9 giờ, Hạ Hán Chử kết thúc làm khách tối nay, dẫn em gái chào vợ chồng Vương Hiếu Khôn, về đến nhà thì đã gần 10 tối.
Hạ Lan Tuyết có vẻ khá mệt, buồn bã ỉu xìu lên tầng, chúc ngủ ngon với anh trai xong thì đi vào phòng của mình, lại nghe tiếng anh trai gọi thì quay đầu lại.
Hạ Hán Chử đến trước mặt cô ấy, nói:
– Lan Tuyết, lần tới nếu bác gái có đề nghị muốn nhận em làm con gái nuôi thì em từ chối nhé.
Hạ Lan Tuyết ngẩn ra:
– Vì sao ạ?
Hạ Hán Chử nói:
– Tóm lại em đừng đồng ý là được.
Hạ Lan Tuyết gật đầu:
– Vâng, em biết rồi. Vậy em phải từ chối như nào?
– Em nói thường mơ thấy mẹ, sợ bà đau lòng mà không dám nhận mẹ nuôi. Nhưng dù không nhận thì vẫn luôn coi bác gái như mẹ ruột.
– Em nhớ rồi.
Hạ Hán Chử gật đầu:
– Cũng muộn rồi, em đi nghỉ đi.
Nói với em gái xong, Hạ Hán Chử cũng tới thư phòng của mình, ngồi chốc lát, lại thấy em gái bê món ăn khuya đi vào.
– Còn chưa đi ngủ à? – Anh hỏi.
Hạ Lan Tuyết đặt đồ ăn lên bàn.
– Thím Ngô làm cho anh. Em không ngủ được thì tiện mang tới cho anh. Anh cũng phải chú ý sức khỏe, đừng hút thuốc, đừng ngày nào cũng ngủ muộn.
Hạ Hán Chử cười:
– Ngoan quá, biết quan tâm đến anh rồi à?
Hạ Lan Tuyết cắn cắn môi:
– Thực ra em đến là xin lỗi anh. Hôm sinh nhật anh, em không nên giận dỗi với anh. Anh ơi, anh đừng giận em nhé. Là lỗi của em.
Hạ Hán Chử cười:
– Biết không nên giận dỗi là tốt rồi. Được rồi, anh không giận đâu, em đi ngủ đi.
Hạ Lan Tuyết vâng một tiếng, đi ra ngoài.
Hạ Hán Chử nhìn em gái, chợt gọi:
– Lan Tuyết!
Hạ Lan Tuyết dừng bước, quay đầu lại thấy anh trai đứng lên đi tới bên mình.
– Em thích cậu con trai nhà họ Tô phải không?
Hạ Lan Tuyết tim nhảy dựng lên, dưới ánh nhìn chăm chú của anh trai thì ngượng ngùng cúi đầu, không nói lời nào, một lát sau, nghe anh trai chậm rãi nói:
– Cậu con trai nhà họ Tô cũng được, nhưng cậu ta và em không thể ở bên nhau đâu. Sau này em đừng nghĩ đến cậu ta nữa.
Hạ Lan Tuyết ngước mắt lên, nhìn anh trai, cố lấy can đảm hỏi:
– Vì sao? Là anh không đồng ý phải không?
– Cậu ta đã có người thương ở quê, về sau sẽ kết hôn. – Hạ Hán Chử nói.
– Người khác tình đầu ý hợp, em sẽ không hy vọng anh trai em phá hủy hạnh phúc của người khác mà tác thành cho em chứ?
Hạ Lan Tuyết ngây người, ban đầu không nhúc nhích, sau đó đôi mắt đỏ lên, bỗng đưa tay lên lau khóe mắt, lắc đầu:
– Không đâu. Anh đừng ép anh ấy nhé. Như vậy thì dù ở bên em anh ấy cũng sẽ không vui. Em biết rồi, về sau sẽ không thích anh ấy nữa, sẽ coi anh ấy như bạn bè. Anh ơi anh yên tâm.
Hạ Hán Chử nhìn em gái, mỉm cười:
– Em có thể nghĩ được vậy là tốt rồi. Anh tin tưởng em. Không có việc gì nữa, con người sống ở trên đời không thể chuyện gì cũng được như ý. Những chuyện không vui rất nhanh sẽ trôi qua thôi.
Anh suy nghĩ một chút, nói tiếp:
– Qua mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ của bác Vương, đến lúc đó thục nữ ở kinh thành và Thiên Thanh đều tụ tập, em chuẩn bị váy đẹp chưa? Em gái của Hạ Hán Chử anh nhất định phải là công chúa xinh đẹp nhất, không một ai có thể sánh bằng được.
Hạ Lan Tuyết tức khắc mỉm cười, đôi mắt lại đỏ lên, vội hít mũi, khẽ khẽ đáp:
– Em chuẩn bị xong hết rồi…
– Vậy là tốt rồi, anh đưa em về phòng.
Hạ Hán Chử đưa em gái đến cửa phòng, nhìn cô ấy đẩy cửa đi vào, bóng dáng biến mất sau cánh cửa.
Anh đi đến thư phòng của mình, ngồi một mình trong chốc lát, lần tìm thuốc lá trong túi áo, một mảnh giấy gấp rơi xuống bàn.
Là lá thư sáng nay nhận được.
Anh liếc một cái, tiện cầm lên, đẩy bật lửa ra đưa vào góc bức thư kia.
Ngọn lửa bùng lên, anh đưa tới gần, châm vào góc tờ giấy, giơ tờ giấy đã cháy lên, nhìn ngọn lửa liếm quanh tờ giấy mỏng in đầy những ký tự nhỏ màu đen, giữa các ngón tay của anh, từ từ cuốn lên trên.
Cháy được gần một phần ba, anh dường như đột nhiên thay đổi ý định, ném tờ giấy xuống đất, dẫm hai cái, dập tắt lửa.
Nhặt lá thư bị cháy dở lên, anh thổi thổi tro đen còn dính trên tờ giấy, bỏ vào ngăn kéo.
Ngày hôm nay Tô Tuyết Chí vô cùng bận rộn.
Buổi sáng đưa thư xong rồi, cô đến đồn cảnh sát thăm anh họ Diệp Hiền Tề.
Mấy ngày hôm trước, cô nhận được thư nhà gửi tới, là thư của mẹ Diệp Vân Cẩm. Trong thư bà nói người nhà vẫn khỏe mạnh, vết thương của cậu đã sắp hồi phục rồi. Tuân Đại Thọ cũng không có động tĩnh gì nữa. Lại hỏi cô tình hình học y như nào, nếu có vấn đề hoặc là cảm thấy không chịu nổi thì cô không cần phải miễn cưỡng, có thể về nhà bất cứ lúc nào. Đồng thời cũng chuyển lời của cậu, bảo cô có rảnh thì viết thư cho anh họ đang học ở Nhật Bản, dặn anh ta phải chịu khó học hành, mau chóng lấy được bằng cấp trở về, như vậy là có thể qua lại với nhà họ Hạ thay cho em họ, em họ cũng có thể được về nhà sớm hơn.
Tô Tuyết Chí cầm thư theo.
Diệp Hiền Tề rất bận rộn, lúc cô đến thì anh ta không ở đó, cô đợi khá lâu mới thấy anh ta trở về, hai anh em trò chuyện với nhau.
Diệp Hiền Tề hỏi cô tình hình học hành ở trường gần đây. Tô Tuyết Chí đương nhiên nói mọi thứ đều tốt. Diệp Hiền Tề rất tin tưởng, nói anh ta ghi nhớ lời dặn của cô, mới ngày hôm qua còn tiện đường đi ngang qua Chu gia trang thì có đến thăm Tiểu Ngọc. Cô bé rất khỏe mạnh, bảo cô yên tâm, còn nói về sau sẽ thỉnh thoảng đến đó.
Tô Tuyết Chí nói cho anh ta biết chuyện cô sẽ thuê nhà nhưng để anh ta ở, ngày nghỉ thì cô sẽ đến. Diệp HIền Tề dĩ nhiên đồng ý ngay.
Tô Tuyết Chí lại giao thư nhà cho anh ta xem:
– Bên cậu có dặn dò, anh họ à, hay là…
Diệp Hiền Tề lập tức xua tay:
– Đừng, em đừng nói gì cả. Em cứ nói là đã viết thư cho anh rồi. Chờ anh nghĩ đã, nghĩ xong thì tự anh sẽ nói.
Tô Tuyết Chí đành phải đồng ý.
Hai anh em đang nói chuyện thì có viên cảnh sát tới nói có một lãng nhân Đông Dương và một thủy thủ Tây Dương say rượu giành gái ở kỹ viện, đang đánh đấm nhau túi bụi. Diêu Năng biết anh ta biết nói tiếng nước ngoài của cả hai bên thì bảo anh ta qua đó để phiên dịch.
– Chảy máu không?
Viên cảnh sát gãi gãi đầu:
– Lúc tôi đến thì hình như người Đông Dương chảy chút máu mũi.
– Thế thì gấp cái gì, chờ một chút đi. Ông vừa từ bên ngoài về, nước còn chưa uống ngụm nào đấy. Chờ hai con quỷ đó não nở hoa thì đi cũng không muộn.
Tô Tuyết Chí mắng thầm trong lòng, thấy vị cảnh sát kia sốt ruột thì khuyên anh họ nên qua đó càng nhanh càng tốt.
– Biết rồi biết rồi. Vậy em tự về nhé, đi đường cẩn thận. – Nói xong thì chạy đi.
Trông anh họ có vẻ công việc rất thuận lợi, tuy Tô Tuyết Chí vẫn lo lắng sau này không biết ăn nói thế nào với cậu về anh họ, nhưng tạm thời cũng hết cách, chỉ mong anh họ tự nghĩ thông suốt. Thấy anh ta đi rồi thì cô cũng rời khỏi đó, sẩm tối, đến khu nhà tắm lần trước đó tắm rửa, sau đó trở về trường.
Khiến cho cô hết sức bất ngờ là, một vị quản gia nhà họ Vương đã chờ sẵn ở cổng, gặp mặt trực tiếp đưa cho cô một tấm thiệp mời tham gia tiệc mừng thọ, nói phu nhân mời cô tham dự để bày tỏ lòng cảm ơn.