Sính Kiêu

Chương 49: Chương 49




Đối phương xem như là một nhân vật, nếu đã đồng ý nhanh gọn như thế, nói những lời đẹp đẽ như thế, chỉ cần không phải thù hận không giải được, vậy thì sau này cũng sẽ không tiếp tục khó xử.

Cũng phải thôi, những người trẻ tuổi con nhà lành tính tình hiền lành chăm chỉ học hành như tiểu Tô làm sao lại có thể kết thâm thù đại hận gì với đối phương được cơ chứ? Ấn tượng về lòng dạ dẹp hòi của Tông Phụng Tiển trước đó về người này tuy khó có thể xóa bỏ ngay lập tức, nhưng ác cảm xem như đã giảm hẳn, vì vậy bắt tay với người ta cảm ơn.

Mấy người bạn của ông mà lúc Tô Tuyết Chí gặp ở khách sạn cũng đã tới rồi, vui vẻ đi tới, chào hỏi với Hạ Hán Chử xong, chưa nói vài câu liền tiếp tục đề tài trước đó, thảo luận sôi nổi về dự án khảo cổ lớn của Trung Quốc.

Tô Tuyết Chí không thể lên tiếng, Hạ Hán Chử cũng không khá hơn là bao, hai người lẳng lặng đứng nghe, một lát sau, Tông tiên sinh nói đến hào hứng, bỏ mặc hai người, cùng bạn già ngồi xuống một bên, để Tô Tuyết Chí và Hạ Hán Chử đứng đó.

Tô Tuyết Chí nhìn chăm chăm vào chữ Đại Thọ được viết trên tờ giấy Tiêu Kim Hồng trên bức tường đối diện, lẩm bẩm:

– Không phải cháu. Cháu không biết…

Hạ Hán Chử nhìn chữ Thọ theo ánh mắt cô, ừ một tiếng:

– Tôi biết.

Tô Tuyết Chí khá bất ngờ, quay lại nhìn anh, đúng lúc này, Mã phu nhân vẫn luôn chú ý tới bên này cuối cùng đã tìm được cơ hội nhanh chóng len đến, nhiệt tình tự giới thiệu với Hạ Hán Chử.

– Tư lệnh Hạ, lão gia nhà tôi họ Mã, chủ tịch Thương hội Thiên Thành, trong bữa tiệc chào đón ngài đến nhậm chức, ông nhà tôi được Thị trưởng Chu giao phó làm các công việc chuẩn bị, khi đó cũng có mặt, Tư lệnh chắc cũng có ấn tượng đúng không? Ông nhà tôi tối đó về nhà khen ngợi Tư lệnh ngài liên tục, nói ngài anh tài ngút trời, trăm năm khó gặp, tối nay vừa gặp quả nhiên là hạc trong bầy gà, ông nhà tôi đúng là không nói ngoa chút nào.

Hạ Hán Chử không biết là quen nghe người khác tâng bốc mình rồi hay là da mặt anh dày, hoặc là cảm thấy bản thân thật sự ưu tú như thế, trong lúc ngay cả Tô Tuyết Chí nghe mà tự thấy ngại thay cho anh thì anh lại như rất bình thản, gật đầu với Mã phu nhân.

Thấy anh có vẻ dễ bắt chuyện, Mã phu nhân càng hăng hái hơn, cười tươi rói nhìn sang Tô Tuyết Chí:

– Tối nay tôi mới nghe nói thì ra Tiểu Tô là họ hàng của Tư lệnh ngài à? Tư lệnh, tôi kể cho ngài nghe, con trai tôi tối hôm đó nếu không nhờ Tiểu Tô thì không biết giờ đã thế nào rồi. Giờ nghĩ lại trái tim tôi vẫn còn đập thình thịch đây này. Nhà chúng tôi vô cùng biết ơn Tiểu Tô. Tiểu Tô nhà ngài đúng là Bồ tát sống chuyển thế, cứu khổ cứu nạn…

Ai mà ngờ đối tượng Mã phu nhân khen hết lời lại biến thành mình rồi.

Tô Tuyết Chí càng nghe bà ấy nói càng thấy điêu ngoa, thật sự không thể chịu nổi nữa, đang muốn ngắt lời bà ta thì bỗng lúc này, ngay cửa chính ở bên sảnh lớn có vài người nữa lại tới.

Tô Tuyết Chí nhìn lại, thấy người đến là một cô gái rất xinh đẹp, rất trẻ, tầm ngoài hai mươi tuổi, lông mày dài và đôi mắt đẹp, ăn mặc kiểu phương tây, mái tóc xoăn đen tuyền, váy dài chấm vai màu cam phật, khoác chiếc áo lông chồng, là kiểu áo choàng nhỏ, đeo một bộ trang sức bằng ngọc, khí chất nổi bật, cao quý diễm lệ.

Chung quanh cô ấy là mấy phụ nữ hơi lớn tuổi.

Cô gái đó vừa đi vào thì thoáng dừng bước chân, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng thì nhìn sang bên này, dừng trên người Hạ Hán Chử.

Ánh mắt cô ấy sáng lên, bên môi hé nở nụ cười, đi tới bên này.

– Xin lỗi không tiếp được.

Hạ Hán Chử nói một câu, bước ra đón.

– Xin lỗi, tôi bận quá không đón em được, đành phải bảo Đinh Xuân Sơn đi đón em.

Tô Tuyết Chí nghe anh nói khẽ một câu với cô gái trẻ tuổi kia.

– Không sao, – Cô ấy cười, – Em biết anh rất bận. Thực ra anh cũng không cần phải cho người tới đón em. Chỉ cần nói với em một tiếng, tự em tới là được, hoặc là để người khác đón cũng được. Cũng tại mẹ em, bà ấy không cần phải gọi điện thoại cho anh làm gì.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Vương phu nhân đã bước nhanh tới, mặt mày tươi cười, nói:

– Thập Nhị tiểu thư, cháu đến rồi à, bác vẫn chờ mãi. Nãy rồi Lan Tuyết và bác còn đang nhắc đến cháu đấy. Bác nói sao cháu vẫn chưa tới, đang tính đi hỏi Yên Kiều.

Thập Nhị tiểu thư mỉm cười tạ lỗi với bà, nói đi tàu lửa hơi muộn không tới kịp giờ, mong bà thứ lỗi.

– Tới là tốt rồi, tới là tốt rồi. Mệt lắm đúng không, mau đi nghỉ ngơi đi. Thập Nhị tiểu thư tối nay thật xinh đẹp, Yên Kiều, cháu thấy đúng không?

Hạ Hán Chử nhìn người đẹp, chỉ cười.

– Lan Tuyết đâu ạ? – Thập Nhị tiểu thư hỏi, nhìn phía trước.

– Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, Lan Tuyết vừa mới đi nghỉ ngơi. Để bác dẫn cháu qua đó.

Vương phu nhân lại cười quay sang Hạ Hán Chử:

– Yên Kiều, bác dẫn người đi trước nhé. Cháu yên tâm, tính cả Lan Tuyết, tối nay bác sẽ săn sóc cẩn thận.

Hạ Hán Chử nhìn theo Vương phu nhân thân thiết giữ cánh tay Thập Nhị tiểu thư đi rồi, anh cũng rời đi.

– Vị này chính là cháu gái của Tổng thống đó, đứng thứ mười hai trong nhà, nghe nói khuê danh là Tự Hoa, nhưng mọi người quen gọi cô ấy là Thập Nhị tiểu thư, là tiểu thư dung mạo xinh đẹp nhất, tài hoa nhất trong nhà, hình như còn từng đi du học Châu Âu hai năm.

Mã phu nhân nhìn theo Thập Nhị tiểu thư, bắt đầu tám những chuyện mình biết với Tô Tuyết Chí.

– Ban đầu người nhà không đồng ý, nhưng cô ấy đòi đi bằng được, còn đến xin Tổng thống, cuối cùng Tổng thống quyết định, đồng ý để cô ấy đi. Hình như là năm ngoái mới về.

– Nghe nói Tư lệnh Hạ sắp cưới Tào tiểu thư. Hai người nhìn xứng đôi quá cơ. Tiểu Tô có thấy thế không?

Mã phu nhân khen ngợi.

Tô Tuyết Chí gật đầu:

– Đúng ạ.

Thập Nhị tiểu thư có lẽ là vị khách VIP cuối cùng của tối nay, sau khi cô ấy đến thì chốc lát, bữa tiệc mừng thọ đã bắt đầu.

Tô Tuyết Chí dĩ nhiên là ngồi ở khu vực dành cho nam giới.

Có lẽ là vì cô đã từng cứu Vương công tử, nhà họ Vương đã xếp cho cô ngồi ở bàn khách quý, cùng bàn với cô đều là những công tử, thiếu gia con nhà quyền quý, tuổi tác tương đương, trong đó có Lục Thiên Từ, con trai của Lục Hoành Đạt.

Lục Thiên Từ và Vương Đình Chi tuổi tác tương đương nhau, vóc người cao gầy, mặt hơi tái, nghe nói là con trai của một vợ nhỏ từng được Lục Hoành Đạt rất sủng ái. Không chỉ thế, từ khi sinh ra Lục Thiên Từ, sự nghiệp của Lục Hoành Đạt bắt đầu lên như diều gặp gió, Lục Hoành Đạt cho rằng cậu con trai này chính là ngôi sao may mắn mà ông trời dành cho mình, vô cùng yêu thương anh ta.

Bữa tiệc bắt đầu, những người cùng bàn hầu hết đều quay sang bắt chuyện với Lục Thiên Từ, nịnh bợ và kính rượu anh ta. Lục Thiên Từ uống vào không ít.

Tô Tuyết Chí cảm thấy vị Lục công tử này thỉnh thoảng liếc về phía mình, trong lòng không thoải mái chút nào, cô đành phải vùi đầu vào ăn chờ bữa tiệc mau kết thúc. Về sau, Lục công tử có vẻ khá say, một người ngồi cùng bàn hỏi chuyện hôn sự của gã với cháu gái nhà họ Phó, nói tối nay hình như thấy Phó phu nhân dẫn cháu gái đến, hỏi gã đã gặp mặt Phó tiểu thư chưa.

Lục Thiên Từ mặt đỏ bừng, cười nhạo:

– Cái đứa xấu như ma kia á? Nói thật, tôi rất ghét xem mắt. Tôi chẳng có hứng thú, nhưng cha tôi muốn tôi lấy vợ, vậy thì cưới thôi. Tôi cũng chả sao, phụ nữ mà, ai mà chẳng như thế kia, có gì khác biệt đâu?

Đám công tử cùng bàn phá lên cười to, đầy vẻ nhơn nhơn khả ố, bắt đầu hùa theo Lục Thiên Từ bình luận chê bai các vị tiểu thư tối nay mình có gặp.

Tô Tuyết Chí thật sự không nghe nổi nữa, hơn nữa bữa tiệc cũng gần kết thúc rồi, liền đứng lên rời khỏi bàn ăn.

Cô muốn đi rửa tay.

Khu vệ sinh mà nhà họ Vương chuẩn bị cho khách khứa người ra vào không dứt, luôn có gã người hầu túc trực hầu hạ, phục vụ khăn nước cho khách, không hề có sự gián đoạn nào. Một nơi như vậy Tô Tuyết Chí dĩ nhiên không thể vào được, gặp một hạ nhân liền hỏi, được chỉ bên hậu viên cũng có khu vệ sinh, vì thế tìm qua đó, quả nhiên là nơi đó không một bóng người, thuận lợi giải quyết nỗi buồn. Khi cô đang tính quay trở lại đằng trước thì thấy cách đó không xa bên cạnh hòn núi giả có một bóng người đứng đó.

Cô nhìn một cái nhận ra, đó là Phó Minh Thành.

Tối nay, đằng trước nhà họ Vương đèn đuốc sáng trưng vô cùng náo nhiệt, nhưng hậu viện bên này thì lại vô cùng yên tĩnh vắng lặng, vừa nãy đi trên đường không hề bắt gặp một người nào, hạ nhân ở đây gần như đều ra đằng trước làm việc rồi.

Chung quanh im ắng, chỉ có mấy ngọn đèn soi đường, bóng dáng của Phó Minh Thành nom càng cô độc.

Tô Tuyết Chí không biết anh một mình đứng đó làm gì, có lẽ là cũng tới đây đi vệ sinh, sau đó không muốn quay lại đằng trước nữa.

Cô nhớ tới câu chuyện về anh mà Mã phu nhân đã kể với cô, chần chừ một chút, đang suy nghĩ xem có nên ra chào hỏi anh không thì đúng lúc anh đã nhìn thấy cô, đã đi tới.

Tô Tuyết Chí liền qua đó, chào một câu, hai người trò chuyện đôi câu, quả nhiên là lý do như cô đoán, anh thấy đằng trước nhiều người quá cho nên tới đây.

– Cảm giác bên này rất dễ chịu, rất yên tĩnh, cho nên đứng một lát. – Anh cười giải thích.

Ánh trăng cùng ánh đèn chiếu lên đường nét trên gương mặt anh.

Tô Tuyết Chí thấy hình như anh có cười, nụ cười đầy vẻ gượng gạo và cô đơn.

Thật ra mà nói, Tô Tuyết Chí đồng cảm với cảnh ngộ của anh. Nhưng xét thấy quan hệ giữa bản thân mình và anh chưa đến mức thân thiết phải nói gì đó, liền làm bộ không biết, gật gật đầu.

Phó Minh Thành lại như đoán được suy nghĩ của cô, chợt tự giễu nói một câu:

– Tối nay khiến mọi người chê cười rồi.

Tô Tuyết Chí vội vàng lắc đầu, an ủi nói:

– Thầy đừng nghĩ nhiều.

– Con người sống vì bản thân. Huống chi, trong mắt em, Phó tiên sinh là một người thầy và người bạn tốt nhất.

Cô suy nghĩ một chút, nói thêm.

Phó Minh Thành nhìn cô thật lâu, chậm rãi gật đầu:

– Em nói đúng. Không nói những cái đó nữa.

Anh chuyển đề tài, nói cho cô biết, bệnh viện Thanh Hòa giờ đã có một số đối tượng bằng lòng hiến máu và điều kiện cũng phù hợp, đều đã đăng ký rồi.

Đối với cô bé mồ côi không quen không biết kia, anh có thể quan tâm như thế, Tô Tuyết Chí thấy trong lòng vô cùng ấm áp, cảm ơn.

– Kimura tiên sinh thường nói, thầy thuốc giống như cha mẹ, cần phải có trái tim nhân ái với người bệnh. Cuộc đời này của tôi chỉ sợ không làm được như vậy, nhưng sẽ cố gắng hết sức mình.

Tô Tuyết Chí bày tỏ lòng kính trọng của mình. Anh chỉ cười nói đó là việc nhỏ, sau đó chúc mừng cô, nói hôm đó nghe nói cô đã độc lập thực hiện ca phẫu thuật cho con trai nhà họ Mã, Mã phu nhân tối nay gặp ai cũng kể và khen ngợi cô.

– Em rất giỏi, chúc mừng em. Cứ tiếp tục cố gắng, tương lai em chắc chắn sẽ có nhiều thành tựu trên con đường y học.

– Phó tiên sinh cũng vậy ạ. – Tô Tuyết Chí nói.

Anh mỉm cười:

– Em nói đúng, tôi cũng giống vậy, chỉ cần tôi kiên trì là có hy vọng.

Tô Tuyết Chí cảm thấy anh nói những lời này tựa như mang chút tự giễu, bất giác tự thấy mình vô tình nói sai, liền lặng thinh.

– Hay là quay về đi? – Một lát sau, cô đề nghị.

Phó Minh Thành mỉm cười gật đầu, hai người đang muốn trở về thì đúng lúc này, hành lang bên kia có một hạ nhân nhà họ Vương đi tới, dẫn theo y tá riêng của nhà họ Phó chuyên phụ trách chăm sóc sức khỏe Thuyền vương, nói có việc gấp, muốn tới tìm Phó Minh Thành.

Y tá là do bệnh viện Thanh Hòa phái qua để chăm sóc Thuyền Vương, lúc này biểu cảm sốt ruột lo lắng, nói Thuyền Vương tối nay xuất hiện tình trạng nôn mửa, cô ấy đã cho người đi mời Kimura tiên sinh rồi. Sau khi được cấp cứu, tình huống đã hơi ổn định, nhưng Kimura tiên sinh đề nghị Phó Minh Thành tốt nhất mau chóng quay về, tiện thể đến bệnh viện lấy một ít thuốc.

– Thuốc để ở đâu chắc anh không biết, cho nên tôi tới tìm anh dẫn anh cùng đi lấy.

Phó Minh Thành mặt hơi tái đi, tạm biệt với Tô Tuyết Chí, lập tức gấp rút đi theo y tá.

Tô Tuyết Chí nhìn theo bóng dáng anh biến mất cuối hành lang phía trước, trong lòng thổn thức, đứng chốc lát, cũng đi dọc theo hành lang quay về đằng trước thì đột nhiên ngay chỗ góc tối một bóng người lảo đảo đi tới, là Lục Thiên Từ.

Gã rõ ràng đã say, tay còn cầm theo chai rượu tây, chân bước loạng choạng, cười cợt nhả đi tới, cản đường đi của cô.

– Tô ….Tô Tuyết Chí? Chú em rất giỏi nha, nghe nói biết phẫu thuật chữa bệnh? Chúng ta kết bạn nhé?

Tô Tuyết Chí khựng bước chân, thấy đôi mắt gã đỏ lên vì cồn, đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vô cùng kỳ lạ, lại nhớ những lời nói sỉ nhục hạ thấp phụ nữ của gã thì như hiểu ra gì đó.

Lẽ nào gã con trai nhà họ Lục này coi cô là đàn ông, để ý tới cô, cho nên mới theo đến đây?

Tô Tuyết Chí cả người nổi cả da gà, lách qua gã để đi, Lục Thiên Từ đuổi theo, túm lấy cánh tay cô.

– Người đẹp ơi, đừng chạy mà. Đừng sợ. Anh nghe nói chú em nhận gã Hạ Hán Chử kia là cậu họ à? Cần gì phải để mình ấm ức như thế, chúng ta là bạn của nhau, sau này chú em có chuyện gì thì cứ tìm anh, anh che chở cho chú em…

– Thằng chó Lục Thiên Từ, mẹ nó mày buông tay ra cho tao!

Một tiếng quát đầy lửa giận vang lên, Tô Tuyết Chí ngẩng lên, thấy chỗ rẽ hành lang lại tới một người nữa.

Vương Đình Chi chạy tới, hất tay Lục Thiên Từ ra, kéo Tô Tuyết Chí ra phía sau mình.

Lục Thiên Tử lảo đảo lùi ra sau ngã lăn ra đất, bình rượu trong tay cũng lăn ra ngoài.

– A, là mày à, mày về khi nào đấy? Nghe nói năm ngoái mày y như con rùa đen rúc đầu phải lẩn phải trốn, tao còn tưởng mày không dám thò đầu ra nữa chứ, giờ lại chạy ra à? Sao, khẩu vị của mày thay đổi từ lúc nào thế, cũng đòi giành người với tao à? Mày khai thật đi, có phải đã chơi rồi không? Thực ra tao cũng không để bụng đâu, nếu Vương công tử không ngại, chúng ta chơi trò ba người, càng kích thích hơn…

Lục Thiên Từ loạng choạng bò lên, trong miệng nói những lời khó nghe, đầy vẻ khiêu khích và giễu cợt.

Trong mắt Vương Đình Chi lóe lên tia hung tàn, không nói một lời, bước lên nhặt chai rượu tây bị lăn ra ngoài kia lên, đập mạnh vào đầu của Lục Thiên Từ miệng vẫn còn tuôn đủ những lời bẩn thỉu.

“Bộp” một tiếng, bình rượu vỡ tan, Lục Thiên Từ ngã xuống, cả người quỳ rạp dưới đất, miệng kêu la đau đớn.

– Thằng chó, tao thấy mày mắt bị mù rồi.

Vương Đình Chi còn không buông tha, tiếp tục cầm bình rượu vỡ kia liên tục đập vào đầu Lục Thiên Từ, chân thì đá.

Lục Thiên Từ nhanh chóng bất động.

Tô Tuyết Chí hồi hồn lại, xông đến đoạt bình rượu vỡ đã dính đầy máu trong tay Vương Đình Chi, nhìn gã Lục công tử nằm dưới đất.

Chân tay gã co cứng lại, đầu bị thủng một lỗ, máu đen không ngừng trào ra.

Khi Tô Tuyết Chí nhìn thấy vị trí vùng chẩm của gã bị cắm một mảnh thủy tinh sắc bén, cả người lạnh toát mồ hôi.

– Dừng tay đi, chết người đó.

Cô kêu lên.

Vương Đình Chi ngừng lại.

Đầu của con người, đặc biệt là vùng chẩm, có liên quan đến các trung tâm hô hấp và tim mạch của cơ thể con người, khi chấn thương trực tiếp vào bộ phận này, người đó có thể mất ngay các dấu hiệu sinh tồn bình thường, đồng nghĩa với việc tử vong.

Huống chi hiện tại, vị trí này cắm bị một mảnh thủy tinh cắm sâu như thế, không khác gì bị một cây đao đâm vào.

Đừng nói là trình đột chữa bệnh hiện tại, dù là đời sau, khả năng sống cực kỳ nhỏ bé.

Tô Tuyết Chí quỳ xuống đất, ra sức cấp cứu nhưng không có cách nào xoay chuyển được tình thế, hô hấp và nhịp tim của Lục Thiên Từ đã chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn.

Tô Tuyết Chí chậm rãi ngừng lại, quỳ một gối, nhìn máu nhuộm đỏ ở tay mình, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

Vương Đình Chi nhìn Lục Thiên Từ nằm im dưới đất, thất thần một lúc, hỏi:

– Chết thật rồi à?

Tuyết Chí không trả lời.

Anh ta đứng ngây một lát, bỗng nói:

– Cậu đi ngay cho tôi, đừng để một ai biết cậu đã tới đây. Chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm, tất cả đều là chuyện của tôi.

Tô Tuyết Chí nhìn anh ta, trong lòng hoảng loạn và rối rắm. Thấy anh ta nói xong định đi thì gọi anh ta lại, bản thân không biết gọi anh ta lại rồi thì có thể làm gì.

Bỗng vào lúc này, cuối hành lang lại tới một người nữa.

Là hai người mới đúng, nhanh chóng chạy tới bên này.

Ban đầu quả tim Tô Tuyết Chí đập một cách kinh hoàng, khi thấy đó là Hạ Hán Chử và anh Báo thì trái tim mới hòa hoãn lại một chút.

– Anh Tư?

Vương Đình Chi kêu lên.

Hạ Hán Chử không nhìn anh ta, bước nhanh tới, nhìn Lục Thiên Từ nằm dưới đất và mảnh thủy tinh cắm trên đầu gã, cúi xuống, đưa tay dò xét hơi thở của gã, ngẩng lên nhìn Tô Tuyết Chí đang đứng bất động một bên.

– Còn cứu được không – Anh hỏi.

Tô Tuyết Chí lòng hoảng loạn, lắc lắc đầu.

Anh đứng lên.

– Chuyện thế nào? Sao lại ra tay nặng thế? – Anh quay sang hỏi Vương Đình Chi, tuy đè thấp âm thanh nhưng trong giọng nói đầy vẻ nghiêm khắc.

Vương Đình Chi không trả lời.

Hạ Hán Chử chau mày, nhìn Tô Tuyết Chí.

Tô Tuyết Chí cắn chặt răng, đang muốn mở miệng giải thích, Vương Đình Chi bỗng nhiên giành nói:

– Không liên quan tới cậu ấy, là một mình em làm. Vừa rồi gặp ở đây, gã gây chuyện nên em lỡ tay. Anh Tư, anh biết mà, hồi trước em và gã đã không ưa nhau, từng va chạm với nhau rồi.

Nói xong nhìn Tô Tuyết Chí, dùng ánh mắt ra hiệu cô đừng có lên tiếng.

– Không sao cả, ai làm người đó chịu, cùng lắm thì em đền mạng cho gã là được. Anh Tư anh đi đi, để em đi gọi người.

Anh ta định bỏ đi.

– Đứng lại!

Hạ Hán Chử quát khẽ, cúi người rút mảnh thủy tinh cắm trên đầu Lục Thiên Từ ra, cũng nhặt cả bình rượu vỡ dính đầy máu cùng với những mảnh vỡ bắn gần đó, thu dọn lại hết, lại kéo Lục Thiên Từ vào sau hòn núi giả.

Làm xong mọi chuyện, anh đi ra, bình tĩnh nói với Vương Đình Chi:

– Nghe đây, giờ chú lập tức quay trở lại, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, phủi sạch mông, coi như không có chuyện gì cả, nên làm gì thì cứ đi làm đi.

– Chuyện này, để anh xử lý cho.

Vương Đình Chi như lấy lại tinh thần, chần chừ, quay sang Tô Tuyết Chí.

– Anh Tư, thật sự không liên quan đến cậu ấy đâu….Là em làm…

– Nghe không hiểu anh nói gì à, đi đi, coi như chưa từng tới đây.

Anh ngắt lời Vương Đình Chi.

Vương Đình Chi nhìn Tô Tuyết Chí đang đứng bất động, cắn răng, vội vàng rời khỏi nơi này.

Hết chương 49

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.