Nghe ý của Đinh Xuân Sơn, Hạ Hán Chử kêu cô qua đó hình như là có liên quan đến vụ án chết người của nhà họ Phó.
Tô Tuyết Chí đi báo với Hiệu trưởng một tiếng, được cho phép rồi liền lên xe với Đinh Xuân Sơn gấp rút tới Bộ tư lệnh.
Cô được thư ký dẫn vào, thấy trong văn phòng ngoài Hạ Hán Chử ra còn có một người khác.
Đó là một người phụ nữ tầm 50 tuổi, khoác chiếc áo lồng chồn sang trọng, tay đeo một chiếc nhẫn có đính viên đá quý rất lớn, nhưng nét mặt lại tiều tụy phờ phạc, hai mắt sưng đỏ, đang ngồi trên ghế, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng và phẫn nộ.
Tô Tuyết Chí nhận ra bà ta, cô đã nhìn thấy bà ta ở bữa tiệc mừng thọ Vương Hiếu Khôn, là Phó phu nhân, mẹ cả của Phó Minh Thành.
Cô nhớ tối đó bà ta mặc trang phục hết sức lộng lẫy xa hoa, nhìn nhiều nhất cũng chỉ ngoài bốn mươi, thế mà chỉ trong hơn một tuần ngắn ngủi, cả người bà đã trở nên như này, tóc đã loang lổ sợi bạc, càng khiến bà già nua hơn.
Tô Tuyết Chí ngập ngừng đi vào, chào một câu Tư lệnh với Hạ Hán Chử ngồi sau bàn làm việc.
Có người ngoài ở đây, cô không tiện chào anh là cậu họ.
Hạ Hán Chử chỉ chỉ vào người phụ nữ ngồi một bên đang quan sát cô chăm chú:
– Vị này chính là Phó phu nhân, chắc là cậu đã gặp rồi.
Tô Tuyết Chí quay sang bà Phó, còn chưa kịp chào thì bà ta đã đứng bật lên, bước nhanh tới chỗ cô, hai tay nắm lấy tay cô, nhìn vào cô.
– Cháu chính là Tiểu Tô từng lên báo phải không? Xin cháu hãy giúp bác, chỉ cần cháu giúp bác báo thù, cháu muốn gì bác cũng thỏa mãn cho cháu.
Hai tay của bà ta cứng và lạnh, siết tay cô đến phát đau, không thể nào rút tay ra được.
Hạ Hán Chử đứng dậy đi tới.
– Phó phu nhân, bác đừng kích động, có chuyện gì ngồi xuống nói.
Tô Tuyết Chí vội rút tay ra để tay sau lưng lặng lẽ xoa nhẹ hai cái.
Hạ Hán Chử liếc nhìn động tác tay lén lút của cô ở sau lưng.
– Là như này, tuy đã có báo cáo kiểm tra y học nhưng Phó phu nhân vẫn kiên quyết nhận định…
Bà Phó sốt ruột mà cắt lời anh.
– Tiểu Tô, con trai bác cai rượu rồi. Thật đó. Nó tuyệt đối sẽ không uống rượu nhiều như thế đâu. Cháu hãy tin bác. Lúc bác biết thì ngỡ ngàng vô cùng, không thể tin nổi, cái này làm bác phải làm sao đây. Người lòng dạ hiểm độc chết không tử tế được. Hơn ba giờ chiều ngày hôm đó, con trai bác vừa mới ở cùng cha nó xong quay trở lại thư phòng, bận rộn xử lý việc kinh doanh. Con dâu bác cùng với mấy người hầu trong nhà có thể làm chứng…Nó làm sao say rượu như thế kia và ngã xuống hồ được….Trong thư phòng của nó không hề có rượu, bình rượu kia là do hung thủ vu oan hãm hại. Hồ ly tinh không biết xấu hổ, bản thân đã làm thiếp thì thôi, còn sinh ra thằng con chẳng phải thứ tốt gì, toàn bộ đều giả tạo…
Bà Phó có vẻ như quá kích động mà nói năng lộn xộn…
– Cậu cả là được phát hiện vào lúc hơn 5 giờ chiều, trong một cái hồ gần khu nuôi chó ở hậu viên Phó gia. Anh ta nuôi mấy con chó săn, bình thường hay qua đó. Chúng tôi có tìm được hai bình rượu mạnh trong thư phòng anh ta, còn có cả chai rỗng. Kết hợp với báo cáo kiểm tra y tế, có thể đoán rằng anh ta đã uống rượu trong thư phòng, sau đó đến khu nuôi chó thì bất cẩn ngã xuống hồ.
Hạ Hán Chử kịp thời chen vào, giải thích với Tô Tuyết Chí.
– Tư lệnh, không thể nào đâu. Cha nó đang bị như thế, nó nào có tâm trạng mà đi uống rượu rồi chăm chó. Chính là người của phòng hai giở trò, rượu là thằng đó bỏ vào đấy. Tôi sẽ không bỏ qua đâu.
Bà Phó nghiến răng kèn kẹt, lại xông tới kéo cánh tay anh.
– Hiểu rồi hiểu rồi.
Hạ Hán Chử vội tránh né, vừa dỗ vừa kéo bà ta ngồi trở lại ghế, sau đó quay sang Tô Tuyết Chí.
– Phó phu nhân không chấp nhận kết quả kiểm tra y tế ban đầu, Ryan lại kiên quyết cho rằng không cần thiết phải kiểm tra lại. Phó phu nhân biết lúc trước cậu có từng hỗ trợ phá mấy vụ án, đã chỉ đích danh cậu mời cậu đến kiểm tra.
Bà Phó mắt đỏ hoe nước mắt tuôn rơi:
– Tiểu Tô, cháu nhất định phải điều tra rõ chân tướng cho con trai bác. Nó bị người ta hại chết đó! Bác cảm giác không sai đâu.
Tô Tuyết Chí nhìn Hạ Hán Chử.
Nếu anh đã gọi cô tới, chắc là đã đồng ý với bà Phó cho kiểm tra thi thể lần nữa rồi.
Quả nhiên, anh nói:
– Làm phiền cậu đi kiểm tra một lần nữa, xem xem có tình huống gì mới không.
Tô Tuyết Chí gật đầu:
– Được ạ, cháu sẽ gắng hết sức.
Sau khi Phó Kiện Sinh được phát hiện ở trong hồ, anh ta đã tắt thở nhưng nhà họ Phó không bỏ cuộc, vẫn đưa anh ta tới bệnh viện Thanh Hòa để cấp cứu. Hiện tại di thể đang ở nhà xác của bệnh viện.
Địa điểm ngày hôm qua Ryan tiến hành kiểm tra cũng là ở đó.
Tô Tuyết Chí mang theo hòm dụng cụ đi vào bệnh viện Thanh Hòa, lúc sắp đi vào thì gặp Ryan tiên sinh nghe tin cũng tới.
Ông ta cảm thấy khá không hài lòng với việc Bộ tư lệnh lại sắp xếp một cuộc kiểm tra khác, cho rằng không tin tưởng vào ông ta. Khi ông ta biết được rằng người thanh niên trước mặt thậm chí da dẻ nhẵn mịn chẳng có một cọng râu ria nào, vẫn chỉ là một sinh viên khoa chính quy trường quân y thì không thể nhịn nổi nữa, nghiêm giọng nói:
– Tư lệnh Hạ, tôi vì nể mặt ngài mà buông bỏ mọi việc từ kinh thành chạy tới đây hỗ trợ điều tra vụ việc. Ngài làm như vậy đã sỉ nhục tính chuyên nghiệp của tôi.
Hạ Hán Chử đưa mắt nhìn cậu con trai nhà họ Tô đứng bên cạnh mình, cười trấn an:
– Tôi xin bảo đảm với ngài, về phương diện chuyên môn của ngài, tôi vô cùng tôn kính và tin tưởng, nếu không thì tôi đã không mời ngài đến đây hỗ trợ rồi. Lần này sự việc đặc biệt, mẹ của người chết chỉ có một người con, không chấp nhận kết quả kia, đau đớn vô cùng. Ngài cũng biết đó, trong tình huống này người ta khó tránh khỏi mất đi lý trí. Là bà ấy kiên quyết chỉ đích danh phải là cậu thanh niên này kiểm tra lại lần nữa. Bên tôi không có lý do gì lại từ chối nguyện vọng của một người mẹ đáng thương, cho nên mới có sắp xếp này. Tin rằng với sự độ lượng của ngài mà hiểu cho.
Cảm xúc của Ryan mới dịu đi một chút, quan sát Tô Tuyết Chí, nói:
– Chàng trai trẻ, mẹ của người chết khăng khăng con trai mình lúc còn sống không hề uống rượu, đó chỉ là sự tự thôi miên mình của một người phụ nữ tội nghiệp mà thôi. Trong hơn 30 năm kinh nghiệm hỗ trợ Scotland Yard phá án, tôi không phải chưa từng gặp có hung thủ giết người bằng cách tiêm thuốc độc vào người dẫn đến tử vong. Tiêm cồn vào cơ thể dĩ nhiên cũng là một phương thức phạm tội. Nhưng tôi đã kiểm tra kỹ và không thấy có lỗ kim nào trên người chết cả, có thể loại trừ khả năng tiêm cồn vào để giả tạo say rượu.
Tô Tuyết Chí cảm ơn những giải thích của ông ta, mang mặc mọi thứ xong, dẫn theo trợ lý mà bệnh viện cung cấp, đi vào nhà xác.
Hạ Hán Chử có vẻ như không muốn, nhưng cuối cùng vẫn nhận khẩu trang từ một bác sĩ của bệnh viện, đeo vào, trước khi đi vào thì hỏi Ryan:
– Ngài có cần vào xem không?
Đối phương gật đầu:
– Tôi cũng muốn vào để xem cậu trai trẻ kia có thể làm được cái gì không. Chỉ mong thượng đế phù hộ, lúc cậu ta cầm dao mổ thì đừng cắt phải ngón tay của mình.
Nói xong cùng mấy bác sĩ của bệnh viện Thanh Hòa đi vào trong.
Người chết đã được cởi bỏ quần áo, đầu cạo trọc, có lẽ là lần trước kiểm nghiệm đã cạo, nằm trên một bệ xi măng, thân cao tầm 1m78, thể trọng tầm 80kg, thuộc thể hình khỏe khoắn rắn chắc của người đàn ông trưởng thành.
Trên đường tới bệnh viện, Tô Tuyết Chí đã xem ghi chép có liên quan đến vụ án do Hạ Hán Chử cung cấp.
Người chết là tử vong vào buổi chiều của hai ngày trước.
Theo như lời khai của người nhà họ Phó thì thời gian chuẩn xác là từ 5 giờ đến 6 giờ chiều.
Khoảng 5 giờ, người làm nhà họ Phó từ xa nhìn thấy anh ta ra khỏi thư phòng.
6 giờ, người làm phụ trách cung cấp thức ăn cho chó săn đúng giờ đi vào khu chuồng chó thì phát hiện thi thể anh ta.
Nói cách khác, thời gian ngâm trong nước nhiều nhất cũng không vượt quá một giờ, hơn nữa là mùa đông, nhiệt độ không khí rất thấp, hiện tại vẻ ngoài của thi thể không có biến đổi gì lớn ngoài những vết đốm.
Ryan tiên sinh ngày hôm qua khi khám nghiệm tử thi, mục đích chủ yếu là để xác minh xem liệu người chết có uống rượu trước khi chết không, chết trước khi rơi xuống nước hay là bị chết đuối trong nước. Ông ta đưa ra nhận định của mình: Uống rượu, say xỉn, khi rơi xuống nước thì chết.
Hiện tại, bởi vì Phó phu nhân nên lần này mục đích khám nghiệm tử thi của Tô Tuyết Chí cũng gần tương tự với lần đầu, cũng là kiểm tra xem người chết trước khi chết có uống rượu hay không.
Như người Anh đã nói, chỉ có hai khả năng để phát hiện nồng độ cao của Etanol trong máu.
Thứ nhất, là tự nguyện tiếp nhận.
Thứ hai, là tiêm tĩnh mạch để vào tuần hoàn máu.
Đầu tiên, cô kiểm tra vị trí có khả năng tiêm vào, phần đầu, giữa khuỷu tay, cổ tay, mu bàn tay, mu bàn chân, mắt cá chân, và cuối cùng là tĩnh mạch lòng bàn chân.
Nhìn thấy cô lặp lại các bước của mình ngày hôm qua đã làm, Ryan nói:
– Cậu trai trẻ à, tôi đã kiểm tra những vị trí này rồi, nếu có lỗ kim thì không thoát khỏi cặp mắt của tôi đâu.
Đúng là không có lỗ kim nào cả.
Tô Tuyết Chí không nói gì, bảo trợ lý giúp vạch mí mắt người chết ra, lấy vật chứa đâm vào tròng mắt, rút thủy tinh thể ra.
Khi thi thể thối rữa, chất cồn sinh ra trong cơ thể sẽ ảnh hưởng đến kết quả xét nghiệm nồng độ cồn trong máu.
Hoặc là, trong một tình huống khác, gặp thi thể chống phân hủy sau khi xử lý.
Trong hai trường hợp này, để có kết quả xét nghiệm tương đối chính xác hơn, có một cách khác, đó là dùng thủy tinh thể của tròng mắt để tiến hành xét nghiệm đo lường thay thế cho máu.
Sự thay đổi nồng độ cồn của thủy tinh thế thường muộn hơn khoảng một đến hai giờ so với hàm lượng trong máu. Các bác sĩ pháp y có thể thông qua kết quả thủy tinh thể để tìm hiểu lượng cồn hấp thu vào của người chết từ một đến hai giờ trước khi chết, và sử dụng nó để phán đoán nồng độ cồn trong máu tại thời điểm tử vong.
Thấy cô rút vật chất ra từ trong mắt người chết, Ryan nhíu nhíu mày:
– Chàng trai trẻ, cậu làm gì thế?
Tô Tuyết Chí giải thích nguyên lý một lần, nói:
– Nếu ngài nghi ngờ về điều này, sau khi trở về ngài có thể nghiệm chứng ở trong phòng thí nghiệm. Cháu nghĩ, thí nghiệm ở chuột tương tự như trên cơ thể người, có những thay đổi tương tự về hệ tuần hoàn.
Giọng điệu của cô rất chắc chắn, Ryan nhìn cô, xòe tay nhún vai.
Tô Tuyết Chí lấy mẫu thử và một mẫu máu khác để so sánh, rồi đến phòng thí nghiệm của bệnh viện để kiểm tra nồng độ cồn tại chỗ.
Ở thời đại này, phương pháp dùng để phát hiện nồng độ cồn vẫn là phương pháp hóa học. Dùng dung dịch kali đicromat có tính oxi hóa mạnh để phát hiện, nếu đựng cồn, sau khi đun nóng, màu của dung dịch chuyển từ màu cam thành màu xám xanh, màu càng đậm thì lượng cồn càng nhiều.
Cô thử mẫu thứ nhất trước, trộn đều và đun nóng, màu của hỗn hợp không có thay đổi.
Tiếp theo, cô thử mẫu thứ hai, vẫn có kết quả như cũ.
Mà mẫu máu thứ ba thu được kết quả tương tự như Ryan ngày hôm qua, và màu sắc chuyển sang xám xanh, chứng tỏ nó chứa nồng độ cồn cao.
Kết quả trái ngược như vậy, không cần nói ra tất cả mọi người có mặt cũng hiểu.
Giả sử rằng phương pháp kiểm tra mới của cô là khoa học, thì rõ ràng trong hai giờ trước khi chết, Phó Kiện Sinh không hề uống rượu.
Máu anh ta có hàm lượng nồng độ cồn cao, là vì bị người ta tiêm vào trong cơ thể.
Ryan tiên sinh reo lên:
– Thật là kỳ lạ. Cậu vừa rồi cũng kiểm tra mà, trên cơ thể người chết không hề có lỗ kim nào.
– Tiểu Tô, có phải là phương pháp của cậu không đủ để chứng minh kết quả không?
Một vị bác sĩ lên tiếng hỏi.
Hạ Hán Chử nhìn cô.
Tô Tuyết Chí trầm ngâm một lát, bỗng nghĩ đến một vị trí, lập tức trở lại nhà xác.
Cô nâng cánh tay người chết lên, nhìn dưới nách.
Cơ thể người chết nhiều lông, nhưng lông nách lại sạch sẽ, nhìn như là vừa được cạo không lâu.
– Ryan tiên sinh, đây là hôm qua ngài cạo à? – Cô hỏi.
– Không phải. Ngày hôm qua không làm gì cả. – Ryan trả lời.
Tô Tuyết Chí cẩn thận kiểm tra hai bên nách, rất nhanh đã phát hiện ra một cụm lỗ đinh ghim ở nếp gấp sâu dưới nách bên phải. Dù không lộ rõ nhưng vẫn có thể thấy nơi này không chỉ bị đâm vào một lần.
Cô ra hiệu cho nhóm bác sĩ bước lên quan sát.
– Ôi chúa ơi, tĩnh mạch dưới nách! Hung thủ này rốt cuộc là ai, sao hắn lại nghĩ ra được vị trí tiêm này chứ.
Người Anh kinh ngạc cảm thán ngay tại hiện trường.
Ông ta không thể ngờ có người sẽ tiêm vào ở vị trí này, cũng là một chuyện vô cùng bình thường.
Theo hiểu biết của Tô Tuyết Chí, đáng lẽ ra phải nhiều năm sau, khi phẫu thuật tim có thể cấy máy tạo nhịp tim, nhằm tránh một biến chứng gọi là hội chứng crush, các bác sĩ khoa tim mạch bắt đầu mở rộng quy trình thực hành chung về chọc tĩnh mạch xuyên mao mạch, tiếp đó mở rộng đến chọc cho trẻ sơ sinh.
– Tôi hiểu rồi. – Ryan không còn thái độ ngạo mạn như trước nữa, biểu cảm hưng phấn.
– Hung thủ thông qua tĩnh mạch dưới nách, tiêm vào cơ thể người chết Etanol nồng độ cao, sau đó đẩy người ta vào trong hồ nước, tạo thành biểu hiện giả chết đuối. Nhưng…
Ông ta dừng lại,
– Còn một điểm đáng ngờ. Nếu người chết tỉnh táo, đương nhiên sẽ không chịu để hung thủ làm gì thì làm. Nhưng nếu, người chết lúc ấy là mất đi ý thức, thí dụ như, bị đánh ngất, khám nghiệm bên ngoài cơ thể không có bất cứ vết thương gì…
– Dùng thuốc mê. -Tô Tuyết Chí nói.
– Nếu hung thủ nắm được phương pháp tiêm vào này, thì chắc chắn cũng biết dùng thuốc mê.
– Cậu nói đúng. Trước tiên dùng thuốc mê để anh ta hôn mê, giống như làm phẫu thuật, sau đó tiêm cồn vào, sau vài lần tiêm, chờ liều đủ rồi thì đẩy vào trong hồ nước.
– Chúa ơi, kém chút nữa thôi. Nếu không nhờ cậu thì đây là phạm tội hoàn mỹ rồi.
Ryan nhìn Tô Tuyết Chí, đôi mắt màu xám tỏa sáng lấp lánh.
– Chàng trai trẻ, nếu cậu là kẻ phạm tội, tôi dám đánh cuộc, cậu sẽ là cơn ác mộng của tất cả mọi người. Giờ chúng ta xem xem người chết có dấu vết thuốc mê nào còn lưu lại không.
Ông ta phấn khích đến mức sốt ruột không thể chờ nổi nữa.
Tô Tuyết Chí cẩn thận kiểm tra miệng và mũi người chết, không bỏ qua bất cứ dấu vết nào để lại. Trên bề mặt màng mũi bên trong lỗ mũi có dấu vết đứt gãy cục bộ của một sợi lông mũi, hơn nữa, ở lông mũi phát hiện một lượng nhỏ vật chất lạ tương tự như sợi. Dùng kính hiển vi phóng đại kiểm tra, nghi ngờ là cặn của cây gai dầu.
Đến đây, Tô Tuyết Chí đã hoàn thành cuộc kiểm tra ngày hôm nay.
Lần kiểm tra lại này, hoàn toàn lật đổ kết luận ngày hôm qua.
Tô Tuyết Chí quay sang Hạ Hán Chử và đưa ra ý kiến riêng của mình.
Cái chết của Phó Kiện Sinh thuộc về một vụ mưu sát được thiết kế tỉ mỉ.
Hung thủ dùng khăn tay có thuốc mê gây mê Phó Kiện Sinh, làm anh ta rơi vào trạng thái hôn mê ngắn ngủi, sau đó tiêm một lượng lớn cồn vào, tiếp theo là đẩy anh ta xuống nước.
Phó Kiện Sinh gặp nước lạnh, có lẽ đã kích thích sự tỉnh táo, vật lộn để tỉnh lại hoặc là không bao giờ tỉnh lại, điều này không ảnh hưởng nhiều đến kết quả. Dù là có tỉnh lại, dưới tác dụng của cồn thì anh ta cũng không thể tự cứu mình và nhanh chóng chết đuối, gây nên tử vong.
– Cháu chỉ có thể nói, một trong những hướng điều tra hung thủ, đại khái là hiểu về y học…
Cửa nhà xác bị đẩy ra, bà Phó xông vào, đôi mắt đỏ như máu, nhìn thi thể con trai được phủ vải trắng, thẫn thờ một lúc thì gào lên thảm thiết:
– Phó Minh Thành, mày không chết tử tế đâu…
Bà ta mắt trợn ngược, sau đó ngất tại chỗ.
Hết chương 55