Lúc này đã quá nửa đêm, người phụ nữ ở buồng bên có lẽ là vì muốn chọc tức người khác mà luôn cùng với gã A Phúc kia gây ra tiếng động. Tô Tuyết Chí quá buồn ngủ mà nằm xuống là ngủ luôn, Diệp Hiền Tề thì cáu kỉnh cả một đêm, sáng hôm sau dậy sớm giận giữ mở cửa, phòng bên cũng “cạch” một tiếng mở ra, một tiểu nhị hai mắt thâm quầng, ngáp rõ to, dáng vẻ đờ đẫn cầm bô đi tiểu bằng đất đi qua trước mặt Diệp Hiền Tề.
Người phụ nữ cầm cái lược, vừa chải tóc vừa đi ra, khoác chiếc áo lỏng lẻo, mảnh yếm màu xanh hở ra, nhìn thấy vẻ cau mày quắc mắt của Diệp Hiền Tề với mình thì tựa người vào khung cửa, tay cài chiếc lược vào tóc, liếc mắt qua, đầy vẻ chế nhạo.
Nhìn như này chả khác gì nữ chủ nhân có tiền mang theo gã sai vặt.
Đụng phải chuyện như này mười Diệp Hiền Tề cộng lại cũng không phải là đối thủ của người ta.
Tô Tuyết Chí đi ra, kéo ông anh họ đang giận đến mắt trợn trắng dã đi vào, bảo anh ta đi tìm Tô Trung nghĩ cách.
Người phụ nữ nhìn thấy cô thì mắt sáng lên, nở nụ cười thân thiết:
– Em trai, em cũng ở ngay vách à? Em tính đi đâu? Muốn làm gì?
Chị ta nhìn tròng trọc vào em họ.
Lần này không cần kéo Diệp Hiền Tề cũng đẩy Tô Tuyết Chí vào trong, đóng cửa lại.
– Em cẩn thận đấy, tránh xa mụ đàn bà này cho anh. Dạng phụ nữ này bên ngoài nhiều lắm, rất thích kiểu trắng trẻo nhỏ nhắn như em vậy.
Ông anh họ vừa dặn dò vừa dạy dỗ.
– Hứ…
Người phụ nữ như nghe thấy anh ta nói, đứng ở bên ngoài mắng một câu, tiếp đó
“sập” một tiếng, cửa bên kia cũng bị đóng mạnh lại.
Diệp Hiền Tề đi xuống dưới tìm Tô Trung, cũng không biết Tô Trung đã đi tìm ai rồi. Ban ngày thì có người mang số hiệu trên thuyền tới gọi người phụ nữ đi, đến tối, tiếng động khác thường không còn nữa, thay vào đó là tiếng sai khiến không ngừng của người phụ nữ kia với người tên A Phúc.
– A Phúc, khát quá, lấy cho chị cốc nước…
– A Phúc, chân chị đau, bóp chân cho chị…
– A Phúc, ngực chị đau, tới mát xa cho chị…
Diệp Hiền Tề không nhẫn nhịn được nữa đi tới vỗ vào vách tường.
Bên kia tiếng người phụ nữ vang lên:
– Thấy ồn quá à? Có bản lĩnh thì lên đầu mà ở đi.
– Phải đó phải đó, giỏi thì lên đầu ở đi. – A Phúc cũng phụ họa theo chủ.
Diệp Hiền Tề suýt nữa thì hộc máu.
Đến nửa đêm thì tiếng ồn ào cũng ngừng, ngay sau đó lại là tiếng nghiến răng và tiếng ngáy như sấm của A Phúc.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tô Tuyết Chí đã nghe thấy Diệp Hiền Tề lạch cạch thức dậy.
Cách tấm màn, cô mở mắt hãy còn kèm nhèm buồn ngủ ra hỏi.
– Anh ra ngoài đi dạo, em ngủ tiếp đi, kệ anh.
Tô Tuyết Chí thật sự là quá buồn ngủ, tranh thủ phòng bên hiện đang yên ắng bèn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ bù.
Diệp Hiền Tề chạy xuống dưới.
Tô Trung lớn tuổi, ngủ rất ít, cộng thêm đi xa, tâm trạng căng thẳng nên đã dậy từ sớm rồi.
– Biểu Thiếu gia, dậy sớm thế à? Tối qua phòng bên lại ồn ào khó ngủ à?
Tô Trung lo lắng cho nữ thiếu gia nhà mình.
Diệp Hiền Tề kéo ông ra boong thuyền, chỉ lên tầng trên cùng:
– Chú Trung, chú có biết trên kia người nào bao không? Hôm qua cháu đi hỏi rồi, trên đó tổng cộng chừng mười gian phòng, tính cả phục vụ đi theo cũng chỉ có sáu bảy người. Vậy liệu có đổi phòng được không?
Tô Trung nói:
– Biểu Thiếu gia, chuyện này hôm qua cậu nói với tôi, tôi cũng nghĩ đến rồi nên đã lập tức đi tìm Tư vụ hỏi rồi, bảo là thêm bao nhiêu tiền cũng được, chỉ xin được cấp thêm hai gian phòng thôi. Tư vụ nói, có trả nhiều tiền hơn cũng không được, khách không biết lai lịch như nào, nhưng yêu cầu yên tĩnh, bởi thế mới bao cả tầng trên. Thật sự là hết cách rồi.
Tô Trung vừa nói, chân mày cũng nhíu lại.
Biểu thiếu gia thì thôi, nhưng nữ thiếu gia nhà mình là hoàng hoa khuê nữ, cách vách lại là dầu muối không dính vào được…
– Thế này đi, biểu thiếu gia cứ về trước, tôi đi tìm người ta tăng thêm ít tiền, bất kể thế nào cũng phải đổi được phòng cho cô cậu.
Nói xong vội vã đi ngay.
Tô Tuyết Chí ngủ đến gần trưa thì bị một tràng tiếng gõ cửa làm thức dậy, hình như là Tô Trung tới, vội vàng quấn chặt ngực, mặc quần áo ra mở cửa.
Thì ra là Tô Trung đã tìm được người bằng lòng đổi phòng. Là một người trung niên, tốt tính, không hề ngại cách vách ồn ào, hơn nữa còn rất nhiệt tình đổi phòng, Tô Trung cũng không phải trả thêm tiền gì cả.
Tô Tuyết Chí dĩ nhiên rất mừng, không nhìn thấy Diệp Hiền Tề đâu, liền hỏi về anh ta.
Tô Trung nói biểu thiếu gia sáng sớm chỉ gặp một chút rồi không thấy nữa, không biết đã đi đâu, ông cũng đã cho người đi tìm anh ta để báo tin vui này rồi.
Tô Tuyết Chí đi thu dọn đồ đạc trước.
Diệp Hiền Tề cả buổi sáng cũng chỉ ở tầng dưới nhìn chằm chằm lên tầng trên cùng, vòng tới vòng lui, đúng lúc đi tới hành lang thông tầng hai lên tầng ba, đang đi dọc hành lang, mới đi được mấy bước thì bị một người đàn ông to lớn không biết chui ra từ đâu từ phía sau túm lấy cánh tay đẩy một cái, Diệp Hiền Tề bị ấn chặt vào tường, cả người không thể động đậy.
Anh ta kêu “oái” một tiếng,
– Buông ra, tôi có việc mà.
Người kia phớt lờ anh ta, ngoảnh sang nói với người khác phía sau lưng:
– Đi lên gọi anh Báo tới.
Ngay sau đó, “anh Báo” tầng trên đã tới, vóc dáng vạm vỡ to con, đầu trọc lốc, để râu, mặt hầm hè, hỏi chuyện gì.
– Anh Báo, gã này cả sáng nay cứ loanh quanh ở đây nhìn chằm chằm bên trên, vô cùng đáng nghi.
Diệp Hiền Tề thấy “anh Báo” hai mắt lạnh lẽo quét về mình thì rùng mình một cái, vội nói:
– Tôi ở tầng hai, họ Diệp, tôi thật sự có việc.
Vừa nói vừa báo thân phận và danh tính của ông bố nhà mình ra.
Người nọ nhìn anh ta một cái, phất tay, bảo người kia buông anh ta ra.
– Chuyện gì?
Diệp Hiền Tề thở phào nhẹ nhõm:
– Tôi muốn hỏi, chỗ anh có thể giúp cho chúng tôi đổi hai gian phòng không. Tôi và em họ tôi ở ngay dưới, phòng bên sát vách cả tối gây ồn làm chúng tôi không tài nào ngủ được, sức khỏe em họ tôi lại không tốt…
Anh ta còn chưa nói hết, anh Báo kia vẫn lạnh lùng nói:
– Không được. Về đi.
Nói rồi bỏ đi luôn.
Diệp Hiền Tề không cam lòng, đuổi theo.
– Này, bao nhiêu tiền tôi cũng trả, các anh giúp đi…
– Không đi thì ném xuống.
Anh Báo kia cũng không quay đầu lại.
Người vừa ấn Diệp Hiền Tề vào tường nổi xung.
– Mày có đi không?
– Đi, tôi đi. Tôi đi được chưa?
– Nhanh lên. Không đi thì đừng trách ông không khách sáo.
Người kia quát một tiếng, dáng vẻ hùng hổ.
Diệp Hiền Tề cũng nhìn ra người bên trên không dễ gây vào, đành phải hậm hực xoay người định đi xuống, đúng lúc phía sau lưng có tiếng nói cất lên:
– Báo, làm gì ồn ào vậy?
Anh ta ngoảnh đầu lại, thấy một người từ cầu thang đi tới.
Người này không giống với mấy gã thô to vừa rồi, tuổi tác tương đương anh ta, cũng mặc âu phục như anh ta thì dừng lại.
Người tên Báo kia giải thích một lượt, nói:
– Anh em bên dưới gọi tôi, tôi ra hỏi xem chuyện gì. Đã quấy rầy Vương công tử nghỉ ngơi, tôi xin lỗi.
Nói rồi quay qua quát lên:
– Còn không biến đi.
Diệp Hiền Tề vội vàng lui về phía sau, nói to:
– Vương công tử, trông anh cũng là người lịch sự có văn hóa, có câu chúng ta ra ngoài thì thiên hạ đều là anh em một nhà, có thể giúp được thì giúp, đúng không. Em họ tôi sức khỏe yếu, lúc đi tôi đã hứa với cô mình là sẽ chăm sóc nó thật tốt. Hai phòng không được thì một phòng cũng được, để cho em họ tôi ở…
Vương công tử liếc anh ta một cái, ra hiệu người đuổi anh ta ngừng lại.
– Đi du học à?
– Đúng, học y ở Nhật Bản.
Vương công tử quan sát anh ta một chốc, bất thình lình hỏi:
– Biết đánh cầu bài không?
Diệp Hiền Tề ngớ ra một giây, sau đó kịp phản ứng.
– Biết.
Vương công tử búng ngón tay, quay sang người tên Báo, nói:
– Dù sao phòng cũng để không, cho họ lên ở đi.
Anh Báo ngập ngừng:
– Vương công tử, không được đâu, bên Tứ gia…
– Tự tôi sẽ đi nói với anh Tư. Chặng đường đi còn dài, không tìm được thứ giải trí, bảo tôi làm sao giết thì giờ đây? Đang thiếu một người, anh Tư lại chẳng chịu chơi.
Vương công tử vừa nói vừa đi.
Diệp Hiền Tề mừng rỡ, bỏ mặc anh Báo đang mặt mày khó xử lại, lao xuống, gần như là trượt xuống, vừa hay gặp người đang đi tìm mình khắp nơi, còn chưa nghe hết đã chạy trở lại phòng của mình.
Người phụ nữ ở phòng bên còn đang ngủ bị động tĩnh bên này làm thức giấc, khoác áo đi ra mở cửa, thấy thì ra là người ta đổi phòng, hừ mũi một tiếng:
– Ầm ầm ầm ầm, ồn ào quá, không biết còn tưởng đã lên kia rồi.
Tô Trung là người buôn bán, ra ngoài còn mang theo hai vị thiếu gia, dĩ nhiên không muốn sinh thêm nhiều chuyện, đang định chặn lời thì Diệp Hiền Tề đã “a” lên:
– Nói cho chị biết, gia chuẩn bị lên đầu chị ở đấy.
Quay sang nói với Tô Tuyết Chí:
– Đi, chúng ta lên kia ở.
Nói rồi gọi người khuân đồ đạc.
Tô Trung vội kéo anh ta qua hỏi chuyện.
Diệp Hiền Tề nói rõ to:
– Nãy cháu ra ngoài ngắm cảnh, nghe tầng trên có người gọi cháu. Thật khéo, người bao trọn trên đó là Vương công tử, là bạn từng du học Nhật Bản với cháu. Biết cháu và em họ đi cùng thuyền thì mời bọn cháu lên đó ở.
Liếc thấy vẻ ngạc nhiên của người phụ nữ kia cộng với nét mặt đầy hâm mộ của A Phúc đang thò nửa cái đầu ra nghe, tâm trạng vô cùng sung sướng, chỉ thiếu bước ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng thôi.
Tô Trung vừa bất ngờ vừa lo lắng. Lo người trên kia không phải kẻ lương thiện gì, sợ gây ra phiền phức. Giờ nghe biểu thiếu gia nói vậy thì cũng tin là thật, tâm trạng thả lỏng hẳn.
Tầng hai này không nói cách âm kém, người đi qua đi lại hỗn tạp, dạng gì cũng có. Trùng hợp biểu thiếu gia gặp phải bạn học, nữ thiếu gia nhà mình có thể dọn theo lên đó ở vừa yên tĩnh lại vừa an toàn, Tô Trung dĩ nhiên cũng tán thành, gật đầu, chuẩn bị dọn đồ đạc lên đó.
Tô Tuyết Chí đã ở cùng với vị anh họ này được nửa tháng, thấy anh ta tính tốt, chỉ hơi nổ và hơi bộp chộp chút thôi.
Không phải cô lấy chủ nghĩa kinh nghiệm mà đánh giá người khác, cô thực sự cảm thấy, Diệp Hiền Tề không phải là người có tiềm năng học y giỏi.
Ngược lại, người ta vẫn thường nói người có thành tích học y ưu việt nhất định phải là người có nề có nếp, khắc khổ nghiêm túc.
Cô tranh thủ khoảng thời gian này xem sách tây y có trong tay.
Trong thời đại này, độ cao và độ sâu sự phát triển của y học dĩ nhiên còn xa mới bằng thời hiện đại của cô, nhưng nguyên tắc tổng quát thì đã bắt đầu hình thành. May là nội dung sách giáo khoa sơ cấp của Tô Tuyết Chí đời trước đều có liên quan đến giải phẫu học, tổ chức học, sinh lý học, vi khuẩn học, bệnh lý học, y hóa học, dược vật học…Những nội dung đó đối với cô tương đối đơn giản và cơ bản, nhưng vẫn khô khan và phức tạp, nếu tiếp tục học đi lên, không dành nhiều công sức và thời gian cho nó thì sẽ không thể nào học tốt được.
Mà vị anh họ này của cô nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống người hằng ngày vùi đầu vào học tập.
Dĩ nhiên, cũng có trường hợp đặc biệt, đó chính là thiên tài.
Lẽ nào anh họ mình là một thiên tài?
Nông nổi thì nông nổi, không ảnh hưởng đến sự chuyên nghiệp của anh ta.
Cho nên, đối với chuyện tốt có thể chuyển đi lên này dù trực giác cho thấy anh họ khá kỳ lạ, nhưng lại không giống như là giả, cũng chẳng có lý do từ chối, cô vẫn đi theo Diệp Hiền Tề. Khi lên tầng trên cùng, lại nhìn thấy một đám đàn ông mặt mày dữ dằn đứng đó, thấy hai người thì nói muốn lục soát hành lý một chút.
Đừng nói là lục soát người, ngay cả hành lý của cô cũng không thể. Bên trong có một đống đồ “quan trọng” mà Hồng Liên chuẩn bị cho cô, bao gồm cả thách thức lớn nhất khi cô làm “đàn ông” – băng kinh nguyệt.
– Anh Báo, em họ tôi tính khí quái gở, từ nhỏ đã không thích người khác đụng vào đồ của mình. Tôi sẽ coi chừng cho các anh. Các anh yên tâm, nhìn nó là biết, tay không trói gà không chặt đấy, không thể là người xấu được đâu.
Diệp Hiền Tề vội chắn trước mặt Tô Tuyết Chí, giải thích.
Anh Báo vẫn mặt mày lạnh tanh:
– Xin lỗi Diệp công tử, lập tức lục soát.
Tô Tuyết Chí nói:
– Anh họ, anh đi lên đi, em ở phòng mà chú Trung đổi cho cũng được, phòng đó cũng tốt.
Diệp Hiền Tề nhìn lên trên, do dự một chút, quay sang, em họ đã cầm hành lý gọi Tô Trung cùng nhau đi xuống.
Anh ta rất muốn lên tầng trên cùng ở, nhưng nghĩ tới em họ một thân một mình ở nơi tốt xấu lẫn lộn, buổi tối lại không thể để Tô Trung phái người canh giữ trong phòng cô, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao, dậm chân:
– Thôi, vậy anh cũng không lên ở nữa.
Rồi xoay người định đi theo, lại nghe giọng của Vương công tử vang lên.
– Chờ chút!
Tô Tuyết Chí cho là nói với Diệp Hiền Tề nên không quay lại.
– Cậu đó, kêu cậu chờ chút, không nghe thấy à?
Tô Tuyết Chí quay đầu lại.
– Cậu đó, đúng, là cậu…
Một thanh niên hai tay đút túi từ trên đi xuống, mặt trắng nõn, nom tuổi tác tương đương với Diệp Hiền Tề, dừng ở giữa cầu thang, quan sát cô, sau đó ngoảnh sang nói với gã mặt mày hung hãn bên cạnh:
– Nom chả khác gì đàn bà con gái cả, đẩy là ngã ngay, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Anh Tư nghĩ quá nhiều rồi, quá cẩn thận rồi.
Giọng đầy vẻ phàn nàn.
Diệp Hiền Tề mắt sáng lên, phụ họa:
– Đúng đúng. Em họ tôi ít nói lắm, sức khỏe lại yếu, không thể ra gió, cả ngày như mèo lười trong phòng, anh có kêu nó ra nó cũng không ra ấy.
Tô Tuyết Chí lườm anh ta một cái.
Diệp Hiền Tề nháy mắt với cô.
– Thế thì đi lên đi.
Vương công tử có vẻ hài lòng, nghiêng đầu, ra hiệu cho hai người đi lên, mình cũng đi lên, giầy da đạp lên cầu thang bằng sắt phát ra thanh âm vang dội.