Trên đường trở về, anh yên lặng suốt cả buổi không nói chuyện nữa.
Tô Tuyết Chí cảm thấy, có lẽ là anh lại một lần bị cô xúc phạm rồi. Nhưng lần này lại khác lần trước, có lẽ giao tiếp nhiều hơn, hợp nhau nhiều hơn mà cô không còn sợ anh như ban đầu nữa, nói cái gì làm cái gì đều không phải suy xét có xúc phạm anh rồi bị anh đáp trả không.
Huống chi, chuyện tối nay, giờ nghĩ tới trong lòng cô vẫn bực bội khó chịu, liền mặc kệ anh chẳng quan tâm.
Tới trường rồi, anh đỗ xe lại, quay đầu ra sau nhìn cô, thấy cô cụp mắt, chỉ nói:
– Làm phiền ngài rồi, ngài đi đường cẩn thận.
Rồi xuống xe luôn.
Hạ Hán Chử dĩ nhiên nghe được ý giận dỗi trong đó. Anh ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng kia bước đi phăm phăm, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong cổng trường thì không kìm được hơi nhíu nhíu mày.
Nói thật, anh hao tổn chút tâm tư này chủ yếu cũng là bởi vì em gái mình, nhưng đồng thời cũng không hoàn toàn là vì em gái. Cũng có vài phần anh cảm thấy đáng tiếc. Dẫu sao thì, chuyện liên quan đến cả đời con người ta, bất kể thế nào cũng nên thử một lần.
Nếu chữa trị được, cậu ta dù không muốn cưới Lan Tuyết, anh cũng sẽ không đến mức dùng súng để ép buộc cậu ta. Anh thật lòng muốn tốt cho cậu con trai nhà họ Tô.
Cậu ta đúng là vẫn tính xấu khó sửa, chẳng biết nặng nhẹ gì cả. Nhưng Hạ Hán Chử cũng lười đi chấp nhặt với cậu ta.
Một cậu trai nhà quê không hơn em gái mình bao nhiêu tuổi mà thôi, hãy còn rất trẻ con, gia phong nhà họ Tô lại quá nghiêm khắc nữa, có lẽ tối nay mình cũng hơi nóng vội, làm cậu nhóc sợ hãi nên mới có phản ứng hơi quá như thế.
Thôi thôi, mình giờ cũng rất bận, tối nay cũng là tranh thủ chút thời gian rảnh, nếu cậu ta đã chẳng cảm kích mình vậy thì thôi vậy, kệ cậu ta, để sau hẵng hay.
Hạ Hán Chử thu ánh mắt lại, lái xe đi về.
Một tuần tiếp theo, bên kia cũng im hơi lặng tiếng, Hạ Hán Chử cũng không hề đến tìm cô nữa.
Tô Tuyết Chí cảm giác, có lẽ là anh từ bỏ ý định hẳn rồi, trong lòng thoáng thấy yên tâm, bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái, cố gắng thoát khỏi cái bóng của hai vụ án mạng liên tiếp xảy ra lúc trước, bắt đầu tập trung vào học hành.
Thời gian cũng rất eo hẹp, qua lễ giang sinh thôi là sắp tới cuối năm, học kỳ này cũng sẽ khép lại.
Cô tập trung vào hai việc, một là tiếp tục rèn luyện sức khỏe, tăng cường thể lực, nghênh đón kỳ thi sắp tới, thứ hai là theo hiệu trưởng chuẩn bị tốt cho Hội nghị Y khoa trước cuối năm.
Mấy năm nay Hiệu trưởng Hòa đã tập trung nghiên cứu kỹ thuật thực hành lâm sàng ngoại khoa, đã phẫu thuật thành công cho một người bị thương với vết thương do lưỡi dao đâm vào tim, người này đã hồi phục tốt và người bị thương còn sống. Đây là lần đầu tiên Trung Quốc thực hiện phẫu thuật tim thành công. Có thể nói ông là một trong những bác sĩ giỏi nhất trong và ngoài nước, thậm chí, trình độ cũng không thua kém gì các bác sĩ nước ngoài. Tham gia hội nghị lần này, ông có cơ hội được chuẩn bị một bài báo cáo chuyên đề. Ông rất quan tâm đến các phương pháp khâu khác nhau trong giải phẫu của Tô Tuyết Chí. Thời gian trước đó Tô Tuyết Chí cũng đã căn cứ theo những hiểu biết và kiến thức của mình mà sửa sang lại nội dung ở phương diện này, vẽ từng thứ một và trình lên.
Hiệu trưởng rất coi trọng, sau khi đọc xong liền tổ chức nhân lực thành lập nhóm thực nghiệm, đặc biệt cho phép Tô Tuyết Chí tham gia, sử dụng động vật để tiến hành các ca mổ thông thường hiện có nhằm so sánh thực nghiệm và nghiên cứu các phương pháp khâu các bộ phận khác nhau trong phẫu thuật, đặc biệt là khâu lại mạch máu rất được quan tâm, đặc biệt với ba nút thắt là vô trùng, gây mê và truyền máu đã được khắc phục cơ bản. Trong những năm gần đây, phẫu thuật ngoại khoa đã phát triển nhanh chóng, trở thành một lĩnh vực mới, đồng thời cũng là một khó khăn lớn.
Sau những kết quả khả quan ban đầu, hiệu trưởng đã từ bỏ bài phát biểu ban đầu về ca phẫu thuật tổn thương tim của mình và chuẩn bị lấy đây làm chủ đề giới thiệu tại Hội nghị tới. Ông cho rằng vấn đề này còn hơn cả ca phẫu thuật tim thành công của mình, đáng để giao lưu với các đồng nghiệp hơn.
Tô Tuyết Chí giờ đã trở thành một học sinh đáng tự hào của hiệu trưởng, bất kể cuộc phẫu thuật hay thí nghiệm nào mà hiệu trưởng gặp phải, ông đều mang cô theo cùng.
Việc học bận rộn làm Tô Tuyết Chí mau chóng tạm quên đi những phiền nhiễu mà mình gặp phải trước đó. Thật sự là quá bận, hầu như ngày nào cô cũng phải tới nửa đêm mới có thể nằm xuống đi ngủ, căn bản không có thời gian để nghĩ về bất cứ việc gì khác. Ngoại trừ việc tập thể dục, ngâm mình trong phòng thí nghiệm, “chặt chém” dã man các loại động vật, cắm quản, khâu lại, viết báo cáo, trong thời gian này, cô còn kiêm luôn cả làm bác sĩ thú y nữa.
Chuyện là thế này, hiệu trưởng Hòa y đức nổi tiếng xa gần, không những thường xuyên đến khám và chữa bệnh cho những người nông dân ở quê gần đó mà đôi khi còn giúp xem bệnh cho vật nuôi trong nhà họ nữa. Tuần trước có một bà quả phụ cùng với đứa con trai năm tuổi cõng một con lợn con tìm đến ông, rơm rớm nước mắt nói rằng nó sắp chết rồi, van xin hiệu trưởng cứu nó.
Ở nông thôn đời sống của người nông dân rất khó khăn, điều kiện y tế còn tồi tệ hơn, một con lợn con đối với người giàu chỉ là bữa ăn, nhưng nó có ý nghĩa như thế nào đối với người nông dân, hiệu trưởng hiểu rất rõ, nên không từ chối mà đồng ý khám bệnh cho nó. Phát hiện nó bị thoát vị rốn, cần phải phẫu thuật, tình cờ được thử một phương pháp khâu ngược mới, hướng dẫn quy trình mổ một lúc, để Tô Tuyết Chí thực hiện.
Tô Tuyết Chí đã sử dụng kết hợp giữa lỗ thoát vị vòng kín, đường khâu vòng lỗ thoát vị và đường khâu nốt sần trên da, thành công trở thành một bác sĩ thú ý. Danh tiếng của cô bỗng chốc lan rộng ở vùng nông thôn, người của thôn tìm đến khám chữa bệnh không dứt. Hôm nay, cô vừa đến vùng nông thôn mổ sa tử cung cho một con nái vừa sinh xong, khi cô trở lại, hiệu trưởng nét mặt nặng nề báo cho cô một tin không hay.
Thuyền vương điều trị tại bệnh viện Thanh Hòa không có hiệu quả, đã qua đời rồi.
Ba năm trước, để phổ cập y học, xóa bỏ nỗi sợ hãi của công chúng về phẫu thuật, Tông Phụng Tiển đã cùng hiệu trưởng và những người khác từng khởi xướng về tự nguyện tiếp nhận nghiên cứu giải phẫu y học sau khi chết, nhằm đóng góp vào sự phát triển của y học của địa phương.
Xét thấy tình hình trong nước, hầu hết những người hưởng ứng vào thời điểm đó đều là các chuyên gia y tế, tuy nhiên, cũng có những người nổi tiếng ngoài y học được khai sáng và có ảnh hưởng xã hội đã tham gia. Mà một người nổi tiếng nhất trong đó, chính là Thuyền vương Phó thị.
Theo như bản tuyên bố mà Thuyền vương đã ký trước đó, cộng với sự cho phép của người nhà thì việc giải phẫu sẽ được tiến hành, thời gian ấn định vào 10h sáng mai, tại bệnh viện Thanh Hòa.
Người nhà thông tri hiệu trưởng, mời ông đến lúc đó có mặt, xác minh nguồn bệnh.
Hiệu trưởng bảo Tô Tuyết Chí cùng đi với ông.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tuyết Chí đi theo hiệu trưởng đi tới bệnh viện Thanh Hòa.
Bầu không khí vô cùng trang nghiêm.
Phó Minh Thành thay mặt người nhà đứng ở một bên.
Mấy ngày không gặp mà nom anh tiều tụy đi rất nhiều, lặng lẽ nhìn những người đang cúi mình trước di thể Thuyền vương, biểu cảm tôn kính, anh nhắm mắt lại, gật đầu, tỏ vẻ đã có thể bắt đầu rồi.
Hiệu trưởng mổ chính, sau khi mở sọ não, bắt đầu đầu tiến hành kiểm tra.
Nguyên nhân chết của Thuyền vương cũng tương tự như suy đoán của Tô Tuyết Chí, là xuất huyết não do đột quỵ.
Trải qua kiểm tra, cho rằng tổn thương là xuất huyết tiểu não.
Ban đầu, đêm đó Thuyền vương với con trai cả xảy tranh cãi, lượng xuất huyết không nhiều, sau khi trị liệu tại bệnh viện Thanh Hòa thì tình trạng của ông ấy đã tạm thời ổn định, được cho về nhà tĩnh dưỡng.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, vào tối mừng thọ nhà họ Vương, chỗ bị thương lại xuất huyết nhiều máu, chèn ép trung tâm sống của tủy sống, dẫn đến hôn mê và cuối cùng là tử vong.
Sau khi cuộc giải phẫu kết thúc, hiệu trưởng đi ra, cầm tay Phó Minh Thành an ủi anh.
Anh nhìn cha mình được tấm vải trắng phủ lên, nét mặt đầy bi thương.
Tô Tuyết Chí nhìn bóng dáng anh, trong lòng cũng khó chịu, đồng thời cũng tiếc nuối sâu sắc.
Điều trị thận trọng, đây là cách duy nhất hiện nay để đối phó với đột quỵ.
Cô đi lên khẽ khàng nói:
– Phó tiên sinh, cha của thầy rất tuyệt vời, mong thầy nén bi thương.
Phó Minh Thành chậm rãi quay sang nhìn cô, gật gật đầu, nói giọng khàn khàn: “
– Cảm ơn.
Ngày đưa tang Thuyền vương, toàn thành phố đều quan tâm đến, Tô Tuyết Chí đi theo một số giảng viên của trường đến đưa tiễn. Nhưng bởi vì người quá đông nên đường bị tắc nghẽ, hơn nữa bản thân cô cũng không có quan hệ gì đặc biệt nên cũng không đưa tiễn hết cả chặng đường, chỉ tiễn một nửa thì trở lại.
Sau vụ án cậu cả Phó bị sát hại và đám tang của Thuyền vương, chuyện nhà họ Phó vẫn chưa ngã ngũ, vẫn là tâm điểm của bản tin trên báo.
Điều thu hút sự chú ý của dư luận lúc này là việc thừa kế di sản của Thuyền vương.
Bên cạnh việc học hành bận rộn, Tô Tuyết Chí thông qua báo chí cũng biết được câu chuyện từ cuộc bàn tán sôi nổi trên mặt báo và những người xung quanh.
Nghe nói, Thuyền vương ngày đó bị đột quỵ, lúc tỉnh lại đã bí mật lập di chúc, giao phó di chúc cho một vị luật sư có danh tiếng.
Vào ngày tuyên đọc di chúc, ngoài bà Phó, họ hàng thân thích bên đại phòng, Phó Minh Thành và một số người khác ra, còn có giám đốc Phó thị, kế toán trưởng, và hai người bạn thân của Thuyền vương, một người là Phó hội trưởng Thương hội Phương Bắc. Một người là Chủ nhiệm tờ Nhật Báo Thiên Thành. Ngoài ra, Thị trưởng Chu và Hạ Hán Chử cũng được mời đến làm người chứng kiến.
Luật sư tuyên đọc di chúc của Thuyền vương, nói rằng ngành đóng tàu và các công ty con có liên quan dưới danh nghĩa Phó thị đã bị thua lỗ do mở rộng quy mô, hai năm qua việc kinh doanh cố gắng lắm mới chống đỡ được, toàn bộ sẽ do con trai thứ Phó Minh Thành kế thừa.
Dưới danh nghĩa Thuyền vương còn có một công ty thuốc lá độc lập khác với lợi nhuận ổn định 20% mỗi năm với tài sản và một số cổ phiếu, bất động sản trị giá 2 triệu, được chia cho bà Phó và con trai cả. Ngoài những cái này ra, các nghiệp vụ tương quan đến công ty vận chuyển tàu thuyền, bà Phó và con trai cả không được can thiệp vào. Vì con trai cả đã qua đời nên theo quy định của pháp luật liên quan, một phần trong đó do bà Phó và con dâu cùng nắm giữ.
Ngay sau khi di chúc này được công bố, bà Phó đã nổi điên ngay tại chỗ, nói rằng bà ta chưa từng nghe nói về bất kỳ di chúc nào của Thuyền vương trước đây, di chúc này chắc chắn là giả.
Lại nghe nói rằng, luật sự đã đưa cho bà Phó một tài liệu mà ông không biết là gì, bà Phó ngất xỉu tại chỗ, khi tỉnh dậy thì cay đắng bỏ đi.
Từ ngày Thuyền vương đột quỵ cho đến nay, nhà họ Phó trước sau xảy ra đủ loại tranh chấp tranh giành kéo dài đến mấy tháng, đến lúc này rồi, cuối cùng đã tuyên cáo kết thúc, mọi thứ đã được định đoạt.
Phó Minh Thành kế thừa toàn bộ sản nghiệp của Phó thị, trở thành Tân thuyền vương của phương bắc. Đồng thời, anh cũng được đề cử làm Hội trưởng Thương hội phương Bắc. Đây cũng là danh hiệu trước đây của cha anh.
Một tuần sau, trường quân y nhận được một khoản tiền quyên góp đến từ Phó Minh Thành.
Anh lấy danh nghĩa cha mình, quyên hai vạn nguyên cho trường y, tiền nào dùng vào việc ấy, nó được sử dụng để xây dựng một phòng thí nghiệm nghiên cứu y học tiên tiến nhất, chỉ định do hai người là hiệu trưởng Hòa và Tô Tuyết Chí là người phụ trách phòng thí nghiệm đó.
Phải biết rằng, năm ngoái chồng của bà Mã đã quyên 800 nguyên cho chính quyền thành phố mà đã được lên báo chí, được tôn vinh là hành động tử tế và hào phóng.
Hai vạn nguyên, đây chắc chắn là một khoản quyên góp vô cùng lớn vào thời điểm này.
Khoản tiền này về tài khoản ngân hàng ngay trong ngày.
Hiệu trưởng vô cùng bất ngờ, đương nhiên, đây là chuyện tốt.
Theo phép lịch sự, ngày hôm sau, ông dẫn học trò của mình đến nhà họ Phó để cảm ơn.
Lúc đến, Tô Tuyết Chí ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Hán Chử cũng ở đó.
Hình như anh vừa mới bàn xong việc với Phó Minh Thành, được Phó Minh Thành tiễn ra ngoài.
Hai người đứng ở cổng lớn đang nói gì đó.
Nhìn thấy hiệu trưởng dẫn theo cô đến, Hạ Hán Chử liếc một cái, kết thúc cuộc nói chuyện và bắt tay với Phó Minh Thành. Anh lại khẽ gật đầu với Hiệu trưởng, hàn huyên hai câu sau, đó trực tiếp bỏ qua cô, đi qua lên xe, lái xe rời khỏi.
Hết chương 64