– Vị tiểu thư kia trông như thế nào.
Hạ Hán Chử lại hỏi.
Chị Cúc nhớ lại, dùng tay miêu tả.
– Lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi cho rằng đó là một cậu thanh niên, một cậu thanh niên rất đẹp. Lông mày dài và vừa thanh tú vừa anh khí, như được vẽ bởi một họa sĩ sử dụng loại mực Suzuka tốt nhất được sản xuất ở quê hương tôi. Trán cô gái đầy đặn, đuôi mắt chọn như là muốn bay vào trong tóc mai. Tóm lại là gương mặt sạch sẽ của cô gái nhỏ làm tôi liên tưởng đến vầng trăng tròn trên bầu trời đêm mùa thu. Hạ Quân ngài hiểu ý tôi chứ. Mỗi lần tới cô gái nói rất ít, đôi mắt sáng ngời, sáng trong sạch sẽ, cho nên tôi mới có liên tưởng như thế. Thực ra thì tôi cũng có chút tò mò, hy vọng là cô ấy lần sau tới có thể mặc trang phục nữ, nhất định sẽ rất là xinh đẹp…
Hạ Hán Chử lắng nghe những lời miêu tả chân dung của chị Cúc, nó vô cùng khớp với gương mặt ở trong đầu anh, không sai chút nào.
Trên mặt anh không lộ cảm xúc gì, ngón tay không tự giác mà nắm chặt ly trà nóng mình đang cầm trong tay.
– Cô ấy tới chỗ chị bắt đầu từ lúc nào, còn có ấn tượng không?
Anh kìm nén cảm xúc đã bắt đầu trào dâng mãnh liệt trong lòng, và vì sự thận trọng cuối cùng, anh suy nghĩ một chút, lại hỏi một câu.
Chị Cúc dường như cũng nhận thức được những thay đổi kỳ lạ trong cảm xúc của anh, tự phát giác ra bản thân đã nói quá nhiều. Tiết lộ sự riêng tư của khách được coi là điều cấm kỵ lớn nhất ở chỗ tắm nước nóng này.
Chị ta liếc anh một cái thật nhanh, do dự một chút, cẩn thận hỏi:
– Hạ quân, vì sao ngài lại hỏi điều này?
– Không phải hỏi, mà chị bắt buộc phải nói.
Người đàn ông Trung Quốc trẻ tuổi đứng trước mặt này rõ ràng là người đã quen kiểu ra mệnh lệnh rồi. Chị Cúc không dám hỏi nhiều nữa, vâng dạ.
– Chắc khoảng vào tầm giữa tháng mười…
Chị ta suy nghĩ rồi đáp.
Chính là khoảng thời gian đó, cô đã bị hủy bỏ ký túc xa đơn mà phải chuyển sang ký túc xá tập thể.
Chị Cục thấy anh yên lặng, nét mặt vừa xúc động lại vừa tức giận vô cùng khó hiểu, vì thế cẩn thận nói tiếp:
– Nhưng mà không biết tại sao tuần trước, cô bé đó không tới nữa. Lúc trước, tuần nào cô ấy cũng tới, mà thường là vào chủ nhật. Không biết tuần này cô ấy có đến nữa không, chỗ tôi vẫn còn phiếu tắm mà cô ấy chưa dùng hết.
Cậu con trai nhà họ Tô…
Không, bắt đầu từ bây giờ, hẳn là nên gọi là “cô con gái nhà họ Tô” mới đúng.
Cô ấy làm sao mà dám đến nữa. Hạ Hán Chử bụng nghĩ vậy.
Ngày đó ở chỗ này thoáng nhìn thấy bóng lưng kia, giờ nghĩ lại, hiển nhiên là khi đó cô ấy đã nhìn thấy mình, cho nên đã vội vã trốn tránh thôi.
Anh chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, đứng lên, đi ra khỏi cổng lớn, lên xe, lái xe đi, mặc kệ chị Cục đuổi theo ra khom người tiễn khách.
Trong đêm đông mưa lạnh thế này, sở dĩ anh một mình lái xe xuyên nửa thành phố đến chỗ tắm suối nước nóng này mục đích là để nghiệm chứng lại suy đoán trong lòng anh mà thôi.
Hiện tại, nó đã chứng thực được những suy đoán vốn đã rất sống động của anh lúc trước. Hạ Hán Chử cảm thấy, về chuyện “cậu trai nhà họ Tô” và “cô con gái nhà họ Tô”, thực ra thì anh không cần phải ngạc nhiên chút nào. Nhưng mà, sự thật là, anh không thể nào khống chế được cảm xúc của mình.
Đúng là không thể nào khống chế được.
Thực sự là từ lúc nghe được những lời miêu cả của chị Cúc rất phù hợp về cô, anh vẫn còn bị sốc, vô cùng sốc.
Cho nên bây giờ đi ra khỏi đó rồi, trong lúc này anh vẫn cứ không thể thuyết phục được mình để tin đó là sự thật.
Cậu con trai nhà họ Tô là con gái ư?
Quá ngu xuẩn! Mình đúng là quá ngu xuẩn!
Bây giờ nghĩ lại, trước đây cô cũng không phải là không có một chút sơ hở nào. Ngoài khi trước anh nghĩ đến những điểm bất thường kia, anh nhớ có một lần bị cô chống đối lại, vì quá tức giận mà anh cầm tập văn bản định đập vào cô, khi đó, cô sợ hãi kêu lên và ôm lấy đầu.
Một phản ứng theo bản năng như thế, vậy mà anh lại hoàn toàn xem nhẹ.
Thậm chí, khi Vương Đình Chi nói với anh, cảm thấy cô ấy rất giống con gái, anh thậm chí còn cho rằng ý nghĩ của Vương Đình Chi quá buồn cười.
Vì sao? Bản thân luôn tự phụ là mình thông minh, sao lại mù quáng đến mức thế?
Hạ Hán Chử tự hỏi bản thân.
Anh mau chóng tự tìm ra lời đáp.
Bởi vì, trong tiềm thức của anh, một cô gái, là không thể làm được những chuyện mà cô đã từng làm.
Học vấn và chuyên môn xuất chúng, trong thế giới đàn ông, cô thành thạo và vượt trội hơn hẳn.
Sự bình tĩnh khi đối diện với xác chết, thậm chí là không hề bộc lộ cảm xúc.
Trong đầu Hạ Hán Chử bất giác hiện lên hình ảnh lần đầu tiên thấy cô thực hiện khám nghiệm tử thi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh không thể nào tưởng tượng được, một cô gái nhỏ lại có thể làm được như thế. Ngoài sự chuyên nghiệp ra, thì tính cách của cô gái nhà họ Tô này phải nói là rất gàn bướng ngốc nghếch, hoặc là, đổi sang cách giải thích dễ nghe khác, thì sự bướng bỉnh của cô cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến cho anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô là con gái.
Hạ Hán Chử cũng không biết, con gái cũng có thể bướng bỉnh và kiên trì đến như vậy.
Mấy tháng trước, khi gặp phải những chuyện mà không phải nữ giới có thể chịu đựng được, bị phạt chạy trong mưa, bị huấn luyện viên quất roi một cách thô bạo, thậm chí, còn bị ép ở chung với các bạn nam sinh, ngay cả việc cơ bản nhất như tắm rửa còn phải đến phòng tắm xa như vậy, cô ấy lại chấp nhận mọi thứ, chẳng những không hề lui bước mà ngược lại còn khắc phục từng cái và vượt qua từng cái một.
Một người như vậy, làm sao mà khiến cho anh nghĩ rằng cô ấy lại là con gái cơ chứ?
Cơn sốc qua đi, Hạ Hán Chử lại bị một cảm giác hối hận giày vò khác ập tới, đó là một sự hối hận và xót xa mãnh liệt.
Anh không thể tưởng tượng được, nếu đổi lại là em gái mình bị ép buộc phải ở cùng với một đám đàn ông, thì đó sẽ là tình cảnh như thế nào.
Cô con gái nhà họ Tô này, cô ấy lại chịu đựng tất cả, mà tất cả đều bởi vì một ý nghĩ của anh, cùng với một câu nói lúc trước của anh.
Trong lòng anh trào dâng lên sự tự trách và xót xa.
Cái khác không nói, giờ việc cấp bách là cần phải mau chóng để cô ấy dọn ra khỏi khu ký túc tập thể ngay.
Hạ Hán Chử hít sâu một hơi dài, nhưng trước khi hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc này, anh đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Cho dù có nguyên nhân bất đắc dĩ, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như nam giới, nhưng nếu là nữ, vì sao còn phải quật cường như thế, vì sao cứ ép bản thân phải đối mặt với khó khăn như vậy? Gặp chuyện khó khăn, vì sao lại cứ không chịu thể hiện chút yếu đuối nào!
Là cô cho rằng, dù có tìm tới anh để nói rõ sự tình cho mình, thì anh cũng sẽ máu lạnh mà không đáp lại, hay là cô băn bản khinh thường đến nói rõ với mình để xin sự giúp đỡ từ mình?
Hay là…
Hạ Hán Chử bỗng nhiên lại nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ.
Hay là, cô từ lâu đã thích Phó Minh Thành, một lòng muốn dựa vào anh ta, cho nên dù có khó khăn đến mấy thì cũng không thèm tới tìm mình?
Lúc trước, có lẽ bởi vì Phó Minh Thành có chỗ đứng khó khăn trong gia tộc, cho nên cô thông cảm cho anh ta, không nói cho anh ta về tình hình thực tế và hoàn cảnh khốn khó của mình, tránh làm tăng thêm rắc rối cho anh ta.
Mà hiện tại, Phó Minh Thành đã nắm giữ Phó thị, cô bắt đầu thấy anh ta có năng lực bảo vệ bản thân, cho nên dạo gần đây hai người thường xuyên qua lại. Phó Minh Thành lấy danh nghĩa quyên tiền, cô ngày hôm qua còn đi ra ngoài cùng với Phó Minh Thành nữa.
Cô có thể sẽ nói cho Phó Minh Thành biết bí mật mình là nữ không?
Hoặc là, Phó Minh Thành thực ra đã biết từ lâu?
Ý nghĩ này vừa nảy sinh thì như nọc độc của rắn, nhanh chóng lan tràn trong lòng Hạ Hán Chử.
Anh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Lại nghĩ đến từ sau khi biết cô, lại nhận đủ sự lừa dối chỗ cô, cảm giác áy náy và xót thương vừa rồi cũng biến mất không còn sót lại chút gì nữa, thậm chí còn cảm thấy quê quá hóa khùng lên.
Cô con gái nhà họ Tô lừa dối anh, chơi anh.
Chưa kể cô luôn trăm phương nghìn kế ở trước mặt anh nói dối, cố gắng che giấu chuyện cô vì Phó Minh Thành mà nhảy sông tự vẫn. Bản thân anh hoàn toàn tin tưởng cô, còn thật lòng muốn cô cưới em gái mình, còn phí hết tâm sức nghĩ cách chạy chữa bệnh kín cho cô, kết quả lại chứng thực anh đúng là tên ngốc, một tên ngốc bị cô lừa dối hết lần này đến lần khác.
Đằng trước là một ngã ba.
“Két” một tiếng.
Hạ Hán Chử đột nhiên dẫm hạ phanh, lốp xe ô tô cọ sát vào mặt đường, phát ra âm thanh chói tai.
Không biết từ lúc nào, mưa đã nhỏ dần, nhưng lại xen lẫn mưa đá và bông tuyết từ trên trời đêm rơi xuống, mưa đá ập vào nóc xe phát ra tiếng lọc cọc ồn ào.
Bàn tay của anh nắm trên vô lăng lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào vào khoảng tối đen như mực bên ngoài kính trước không được chiếu sáng bởi đèn xe, một lúc sau, anh khởi động xe, đạp ga nặng nề, lốp xe lăn vào vũng nước bắn lên, đi về hướng bắc, lao đi thật nhanh.
Chuyện đêm nay còn chưa kết thúc đâu, cũng không thể cứ thế mà kết thúc được.
Anh còn cần một câu trả lời cuối cùng, xé rách mặt nạ ngụy trang của cô, để xem cô ở dưới mí mắt anh sẽ ứng phó và biện hộ như thế nào.
Anh vốn chẳng phải con người chính trực gì, trả thù là chuyện có thể mang đến khoái cảm cho con người ta, đã có khoái cảm rồi, vì sao còn phải kìm nén bản thân không đi làm?
Trong đêm ẩm ướt lại có mưa đá và tuyết rơi thế này, chiếc xe giống như con thú thép gầm rú, nhanh chóng ra khỏi thành bắc, băng qua con đường đầy mồ hoang lạnh lẽo và tối tăm, cuối cùng đến trường quân y.
Vào giờ này, toàn bộ khuôn viên trường đã tắt đèn, tối đen như mực, chỉ có một ngọn đèn mờ mờ ở cổng.
Hạ Hán Chử dừng xe bước xuống dưới, đạp trên vũng nước dưới dất, đi nhanh tới, gõ cửa, bảo vệ cổng trực đêm bừng tỉnh giấc.
Đối phương nhìn thấy rõ người đến là anh thì cơn buồn ngủ biến mất, vội vàng khoác áo ra mở cửa.
– Gọi Tô Tuyết Chí ra đây. – Anh ra lệnh.
Người gác cổng ngẩn ra nói:
– Tư lệnh Hạ, bạn Tô tối qua chưa về.
– Vì sao? Không phải trường quân y quản lý bán quân sự à? Sinh viên không phải cuối tuần thì được phép ngủ ở bên ngoài à?
Người gác cổng nghe giọng anh nghiêm khắc thì vội giải thích:
– Là bạn Tô phụ trách thiết lập phòng tưởng niệm Thuyền vương, thỉnh thoảng cần phải ra ngoài. Hiệu trưởng đã cho phép bạn ấy tự chủ ra vào rồi. Ban ngày có lẽ bạn ấy đi ra là việc chuyện này, còn buổi tối vì sao không về thì không rõ lắm.
Hạ Hán Chử không nói gì nữa, bỏ đi.
Lúc anh trở lại Hạ Công quán thì đã là hơn 1 giờ đêm.
Giấc ngủ tối nay bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà hoàn toàn bị hủy hoại. Nằm mãi cũng không ngủ được, trằn trọc một lát, anh liền đứng dậy đi vào thư phòng.
Anh đứng tựa vào cửa sổ, ở trong bóng tối, một mình đối diện với bóng đêm hút điếu thuốc, hút được một nửa lại đi đến bàn làm việc, gọi điện thoại, bảo Đinh Xuân Sơn lập tức liên hệ, điều tra xem hoạt động hôm nay của Tô Tuyết Chí, tối nay có phải ngủ lại nhà họ Phó không.
– Ngay bây giờ ạ?
Đinh Xuân Sơn đang ngủ bị đánh thức, xem thời gian, là hai giờ sáng, không kìm được hỏi lại.
– Phải, ngay bây giờ, ngay lập tức.
Trong điện thoại, cấp trên giọng lạnh tanh.
Đinh Xuân Sơn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà vào lúc rạng sáng này phải đi điều tra Tô Tuyết Chí, nhưng cảm giác có vẻ như tình hình rất nghiêm trọng, không dám hỏi thêm gì nữa, vì thế tuân lệnh, cúp điện thoại, mau chóng bò ra khỏi ổ chăn ấm áp.
May mắn là người sắp xếp đi giám thị lúc tước làm việc rất ổn thỏa, nửa giờ sau, anh ta gọi điện thoại trở lại, bẩm báo với cấp trên là ngày hôm qua, Tô Tuyết chí đi bệnh viện Thanh Hòa, có lẽ là nhận các tài liệu ghi chép về quá trình chữa bệnh của Thuyền vương lúc còn sống. Sau đó thì cùng Phó Minh Thành đến nhà Kimura tiên sinh ở ngoài thành. Tối qua không về thành có lẽ là ngủ lại nhà Kimura rồi. Mà nguyên nhân thì tự đoán rằng vì mưa đá và tuyết mà giao thông bị ảnh hưởng. Anh ta đã phái người ra ngoài thành xem xét rồi, có tin thì sẽ lập tức báo lại.
Lại qua một tiếng sau, 3 giờ rưỡi sáng, Đinh Xuân Sơn gọi cuộc điện thoại thứ hai tới, nói rằng đúng là tình hình giao thông có vấn đề, xe của thủ hạ mình bị ngăn giữa đường, không thể đi được.
Nếu không đi vào được, vậy dĩ nhiên là cũng không ra được.
Đinh Xuân Sơn báo cáo xong thì nín thở chờ đợi chỉ thị của lãnh đạo.
Một lát sau, nghe đầu kia điện thoại nói:
– Rút về đi. Không cần điều tra nữa.
Đinh Xuân Sơn thầm thở phào, rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi rồi.
Hết chương 70