Tại ngọn tháp lớn trong khuôn viên Diêm Vệ Gia ...
Ngọn tháp này có thứ tự riêng, không phải là ngọn tháp muốn ra vào tự
tiện là được . Cũng có những quy định hết sức chặt chẽ . Ngọn tháp là
nơi để các học viên trong Diêm Vệ Gia học tập, rèn luyện, mỗi phần tháp
lại có một khu riêng . Từ tầng một cho tới tầng năm, là nơi học tập và
luyện tập của bọn trẻ con Tiểu Diêm Vệ . Từ tầng sáu tới tầng mười lăm,
là khu học tập và tập luyện của lớp Trung Diêm Vệ, và từ tầng mười bảy
tới tầng trên cùng là nơi dành cho các Đại Diêm Vệ . Sở dĩ có sự phân
chia không đồng đều này là do tính chất của mỗi lớp học . Ban đầu, khi
vào lớp Tiểu Diêm Vệ, thì chủ yếu bọn trẻ được dạy phần nhiều là lý
thuyết , tập luyện là một môn phụ , nên chỉ cần năm tầng là đủ . Trung
Diêm Vệ là chuyển biến mới, tại đây các học viên không những học lý
thuyết võ đạo, pháp thuật, mà cũng phải thực hành liên tục . Số lượng
học viên cũng đông, nên lớp Trung Diêm Vệ là chiếm số tầng nhiều nhất
trong tháp . Tại lớp Trung Diêm Vệ, không chỉ đơn thuần là luyện tập
những bài học mà các vị trưởng giả dạy dỗ, mà các học viên còn phải đấu
với nhau để không ngừng tăng cường thực lực . Dĩ nhiên, là chỉ đấu trong khuôn phép, chứ không phải là đánh nhau chí chết, và càng không có
chuyện giết người . Còn lớp Đại Diêm Vệ chỉ cần ba tầng thôi . Việc
luyện tập, chủ yếu các Đại Diêm Vệ đều thực hành ở doanh trại quân đội
rồi , và những chiêu thức mà các Đại Diêm Vệ có được có thể làm tan nát
cái toà tháp này . Cố nhiên là các vị trưởng giả không thể để cái biểu
tượng của gia tộc Diêm Vệ bị phá nát trong tay mấy thằng Đại Diêm Vệ
được, nên họ tống khứ các Đại Diêm Vệ ra ngoài doanh trại, ba tầng còn
lại trong tháp chỉ để cho các Đại Diêm Vệ học lý thuyết , pha chế độc
dược, và thực hành bùa chú mà thôi , giống y chang cách học hành khi còn là một Tiểu Diêm Vệ .
Hệ Phong đang ở trong tình trạng học lý thuyết như vậy . Lớp Đại Diêm Vệ đang có một buổi thực hành về bùa chú . Các Đại Diêm Vệ đang ngồi dưới
sàn nhà, bày trước mặt la liệt các lá bùa . Lần này thì hỗn hợp, cả nam
lẫn nữ trong Đại Diêm Vệ học chung với nhau, đông gần đến trăm người .
Cái đại sảnh đường đang ồn ào bởi những tiếng lầm rầm niệm chú của bọn
Đại Diêm Vệ . Các đạo bùa đang phát ra những thứ ánh sáng lập loè , và
chốc chốc lại cháy rụi đi do những câu niệm chú sai, hoặc không đúng của một số đứa .
Người dạy lớp bùa chú hôm nay là Diêm Lão Nhị, một ông già nhỏ thó, và
có vẻ hơi nóng nảy một chút . Nhưng dù sao thì các Đại Diêm Vệ cũng
không lấy đó làm phiền lắm . Ông già đó tuy nóng, nhưng là một trong
những người sử dụng đạo bùa giỏi nhất trong dòng họ Diêm Vệ . Những thứ
mà lão dạy cũng làm cho bọn Đại Diêm Vệ thích thú, vì nó thiết thực, cần sử dụng trong chiến đấu và trên chiến trường .
-Tôi đã nói với cô là phải niệm đúng thứ tự Thập Can cơ mà ! - Diêm Lão
Nhị đang gầm lên trước mặt một đứa con gái - Dùng đạo bùa có tính chất
Thuỷ thế này thì Bính luôn phải đứng trước Ất, nghe rõ chưa hả ?
Con bé Đại Diêm Vệ kia nghe mắng cũng đã quen rồi . Đứa nào trong lớp
Đại Diêm Vệ này cũng đã từng bị ông già Diêm Lão Nhị quát cho mấy lần .
Hệ Phong lắc đầu , hắn thấy cái môn đạo bùa này thật là khó nhằn . Tất
nhiên là đối với những đứa theo học Đạo Nhân, thì chuyện bùa chú không
phải là cái gì lớn lắm . Nhưng hắn là một Kiếm Khách, hắn mạnh về kiếm
thuật, chứ không phải là pháp thuật . Biết rằng, muốn trở thành một Kiếm Khách Giả thì phải thông thạo cả bùa chú . Diêm Chiến Thần Hệ Bách Cung - người cha của Hệ Phong, tuy là một Kiếm Khách, nhưng ông cũng là một
người dùng đạo bùa giỏi . Nhưng đó là người cha, còn đối với một người
con như Hệ Phong, thì cái thứ chết tiệt này làm hắn dễ bực mình kinh
khủng !
-Hệ Phong ! - Ông già Diêm Lão Nhị đang gọi - Cậu hãy sử dụng đạo bùa Thuỷ cho ta xem !
Cả lớp Đại Diêm Vệ đổ dồn ánh mắt vào Hệ Phong . Hắn cảm thấy người mình nóng lên từng hồi . Cố gắng nhớ lại những mớ bòng bong mà ông già Diêm
Lão Nhị đã nói, hắn cầm đạo bùa Thuỷ lên bằng hai ngón tay, đoạn niệm :
-Nhâm, Tân, Bính , Ất ! Thuỷ Thuật !
Đạo bùa trên tay Hệ Phong hoá thành một làn nước, cuộn tròn trên không
khí, rồi nó rớt bịch , làm ướt nhẹp mặt sàn . Bọn Kiếm Khách Đại Diêm Vệ coi đó là một nỗ lực đáng phi thường rồi .
-Gọi là có chút thành tựu ! - Diêm Lão Nhị nói lớn .
Nhưng thực ra, cái thứ mà Hệ Phong tạo ra chỉ là trò trẻ con . Mà đấy
cũng chẳng phải thành tựu gì ráo ! Đối với các Đạo Nhân, điều khiển nước theo ý mình, uốn lượn khắp nơi, làm nước tan biến vào hư không, mới là
được tạm coi là chút thành tựu, chứ để nó rớt phọp xuống đất thế kia thì đáng bị ăn chửi vào mặt lắm . Nhưng Diêm Lão Nhị biết thằng này là một
Kiếm Khách, thời giờ nó đã dành hết cho kiếm thuật và võ thuật rồi, kém
môn đạo bùa là chuyện đương nhiên , nên tạo ra được cái thứ kia cũng là
đáng khen ngợi lắm !
-Nhưng khi dùng, cậu phải dốc hết năng lực của mình ! - Ông già Diêm Lão Nhị quát - Cổ tay phải thẳng ! Đầu óc phải tập trung !
Diêm Lão Nhị biểu diễn một vòng . Nước từ đạo bùa trên tay Diêm Lão Nhị
bùng ra thành một dòng nước cuồn cuộn, lan toả khắp Đại Sảnh Đường như
một tấm màn mỏng . Bọn Đại Diêm Vệ chẳng lạ quái gì cái này cả . Diêm
Lão Nhị là một Đạo Nhân kiệt xuất của Diêm Vệ Gia , cái màn biểu diễn
với nước này chỉ là trò vớ vẩn của lão .
Lão Nhị phẩy tay, tấm màn nước tan biến như bọt bong bóng, chỉ để lại
chút hạt mưa li ti mát lạnh sà xuống bọn Đại Diêm Vệ ngồi phía dưới .
-Thôi, thực hành hôm nay thế là đủ rồi . - Diêm Lão Nhị nói - Lớp học nghỉ ở đây !
Các Đại Diêm Vệ lục tục đứng dậy, họ đi ra phía cửa Đại Sảnh Đường .
Trong này ngột ngạt quá ! Ra ngoài tháp, tới quán ăn uống vài chén rượu
coi !
Nhưng Hệ Phong và các Đại Diêm Vệ khác thấy ngạc nhiên . Một đứa mặc áo
khoác màu xanh sẫm đang đợi trước cửa . Là một đứa Trung Diêm Vệ . Có
một quy tắc ở trong tháp, ở lớp thấp hơn, không được lên tầng dành cho
lớp cao hơn . Như bọn Tiểu Diêm Vệ, chúng chỉ được quanh quẩn ở năm tầng dưới thôi, nếu đứa nào dám bước chân lên tầng sáu thì sẽ bị phạt, xuống gặp Diêm Tả Vệ để kỷ luật . Trung Diêm Vệ cũng vậy, các Trung Diêm Vệ
có thể đi lại từ tầng một cho tới tầng mười lăm, lên tầng mười sáu là bị phạt . Ngoại trừ các vị trưởng giả ra, thì các Đại Diêm Vệ mới được đi
lại tự do trong tháp .
Nay bỗng dưng xuất hiện một thằng nhóc Trung Diêm Vệ ở đây, chẳng phải
là nó muốn xuống gặp lão già Diêm Tả Vệ hay sao ? Bọn Đại Diêm Vệ đều đổ dồn ánh mắt về thằng ôn không biết đến tới sự đáng sợ của kỷ luật .
Nhưng Hệ Phong đã nhận ra thằng Trung Diêm Vệ này . Chỉ có mình nó là
mới dám cả gan phá luật . Mái tóc dài chấm cằm, đích thị là thằng Hệ Tôn chứ không ai khác .
Dường như chờ đã lâu, Hệ Tôn nói :
-Nghỉ muộn vậy ?
Thấy Hệ Tôn đang nói với mình, Hệ Phong lách người ra khỏi đám Đại Diêm Vệ, hỏi :
-Mày lên đây làm gì ?
Hệ Tôn nhìn đám Đại Diêm Vệ đằng sau Hệ Tôn một lúc rồi nói nhỏ :
-Tao cần hỏi mày một số chuyện . Đi xuống dưới quán ăn được chứ ?
-Có gì thì hỏi luôn đi !
-Ở đây không tiện .
Hệ Phong quay lại đằng sau, hắn nói với mấy đứa bạn thân của mình :
-Hai đệ cứ ra ngoài thành Nam trước, ta có việc !
-Được thôi ! - Bọn họ đáp .
Hệ Tôn và Hệ Phong vừa mới đi được vài bước thì tiếng nói của Diêm Lão Nhị đã cất lên :
-Cậu làm gì ở đây vậy, Hệ Tôn ?
Hệ Tôn quay đầu lại, hắn cười :
-Một chút chuyện cần hỏi vị đại ca Hệ Phong, có đúng không Phong huynh ?
Hệ Phong gật đầu :
-Vâng, Tôn đệ cần nói chuyện với tôi, thưa Lão nhị .
-Nhưng ta nhớ là các Trung Diêm Vệ không được lên đây cơ mà , Hệ Tôn ? - Lão Nhị hỏi .
-Tôi đã xin phép Lão Nương, ông có thể gặp bà ấy .
Lão Nhị nhăn trán, rồi ông gật gù :
-Thôi được rồi, hai cậu đi đi .
Hệ Tôn nói :
-Nhân tiện, cũng gần trưa rồi , ông nên đi nghỉ thì tốt hơn cho sức khoẻ đấy, Lão Nhị !
Lão Nhị nheo mắt, rồi đáp :
-Cảm ơn thành ý .
Hệ Tôn và Hệ Phong quay gót, hai người xuống tầng dưới của tháp .
Chậc ! - Diêm Lão Nhị tặc lưỡi .
Thằng nhóc Hệ Tôn này thật biết cách áp đảo người khác .
Nói được vài câu với Hệ Tôn mà Lão Nhị thấy ướt hết cả sống lưng .
Trong quán ăn của Diêm Vệ Gia, mặc dù đã là gần trưa, nhưng vẫn khá ít
các học viên xuống đây, chỉ là vài Đại Diêm Vệ . Căn bản chưa phải giờ
nghỉ của các lớp Tiểu Diêm Vệ và Trung Diêm Vệ nên quán chưa đông . Các
Đại Diêm Vệ thì được quyền đi ra ngoài Diêm Vệ Gia ăn uống và tiêu khiển cho đến hết buổi chiều .
Giờ này, lớp Trung Diêm Vệ đang có buổi luyện tập . Nhưng Hệ Tôn đã phát chán cái chuyện đó rồi, vậy nên hắn đã lẻn ra ngoài, và đi gặp Hệ Phong .
Lúc này, Hệ Phong và Hệ Tôn đang ngồi cùng bàn với nhau ở trên lầu . Tên tiểu nhị của quán vẫn chưa quên được cái vụ đánh nhau của Hệ Tôn và Hệ
Phong mấy hôm trước, báo hại ông chủ quán phải đại tu lại toàn bộ vật
dụng . Cho nên tên tiểu nhị nói nhỏ :
-Mong hai vị giữ gìn phép tắc...bổn quán...
-Được rồi . - Hệ Phong nói ngắn gọn .
Tên tiểu nhị đặt rượu xuống bàn rồi nhanh chân lủi đi .
Hệ Phong uống một bát rượu đầy, rồi hắn hỏi :
-Thế nào, mày gọi tao xuống đây là có việc gì ?
-Tao muốn hỏi mày về kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách .
Hệ Phong nheo mắt ngạc nhiên :
-Sao mày lại hỏi tao về kỳ thi đó ?
-Tao muốn thi, vậy nên tao cần sự giúp đỡ của mày . Tao biết mày là một
trong các thành viên đứng đầu lớp Đại Diêm Vệ, nên chắc chắn là mày biết về kỳ thi đó .
Hệ Phong nhăn trán, thằng nhóc Hệ Tôn này còn trẻ quá .
Nhưng mà thôi, thực lực nó cũng không phải vừa, cho nó biết cũng được .
Diêm Vệ Lữ Khách là cuộc thi tuyển chọn các chiến binh bảo vệ cho gia
tộc Diêm Vệ, các chiến binh đó gọi là Lữ Khách . Và không chỉ giới hạn
là một cuộc thi tuyển chọn thông thường, mà cái chính trong cuộc thi
này, là để lựa ra các “Đội Trưởng” . Các Đội Trưởng là những người xuất
sắc nhất trong số các Lữ Khách . Trong Diêm Vệ Gia, thì có mười Đội
Trưởng, mỗi Đội Trưởng quản lý gần một trăm Lữ Khách, luôn sẵn sàng
chiến đấu bảo vệ gia tộc . Và người mạnh nhất trong các Đội Trưởng, là
Tổng Đội Trưởng . Tổng Đội Trưởng là những người được Tứ Đại Diêm Vệ
giới thiệu, tuyển chọn , và cũng phải thông qua sự sát hạch của Ngũ Đại
Diêm Vệ .
-Vậy mày có thi không ? - Hệ Tôn hỏi .
-Có, tao cũng sẽ thi .
-Có điều kiện gì khi thi không ?
-Có . Phải thuộc lớp Đại Diêm Vệ trở lên . Và cũng từng phải thực tập trong quân đội .
-Vậy tao là bị gạt ngay từ vòng ngoài ?
Hệ Phong lắc đầu :
-Không hẳn . Nếu mày có đủ thực lực thì vẫn có thể tham gia . Có điều sẽ phức tạp một chút . Mày sẽ phải xin sự bảo lãnh của Diêm Lão Đại, Diêm
Lão Nương, và các thành viên đứng đầu của lớp Đại Diêm Vệ .
-Diêm Lão Đại, và Diêm Lão Nương, cái đó không khó . Vậy còn xin giấy của các thành viên đứng đầu Đại Diêm Vệ là thế nào ?
-Tao là một trong ba thành viên đứng đầu lớp Đại Diêm Vệ . Cả ba bọn tao năm nay cũng sẽ tham gia vào kỳ thi . Nên nếu mày muốn tham gia được,
thì phải có sự bảo lãnh của bọn tao . Nói cho cùng ra, thì bọn tao cũng
được coi là một thành viên có chút ít vai vế trong gia tộc, và bọn tao
cũng được giao trách nhiệm quản lý hồ sơ của Trung Diêm Vệ bọn mày lẫn
bọn Tiểu Diêm Vệ .
-Ra là thế . Vậy hai thằng còn lại đâu ?
-Chúng nó đang ở phía Nam thành .
Hệ Tôn gật đầu hiểu ý, nói :
-Mày dẫn tao đi gặp hai thằng đó .
-Được thôi .
Nhưng vừa bước ra khỏi quán, Hệ Phong đã hỏi :
-Tao nhớ Diêm Lão Đại là người cha đỡ đầu của mày . Nếu mày thực sự muốn biết về kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách, thì sao không hỏi Lão Đại mà lại hỏi
tao ?
Hệ Tôn nhếch mép cười :
-Vì không phải là người cùng nguyện vọng với tao . Tao thích tự mình làm việc hơn .
-Nhưng mà...
-Tao biết, tao có thể nhờ Diêm Lão Đại tới nói chuyện với ba thằng chúng mày để bảo lãnh cho tao . Nhưng tao không thích xài cái chiêu đó .
Hệ Phong từ hôm gặp Hệ Tôn đến nay, trong lòng không khỏi suy nghĩ về
thằng nhóc này . Quả thật, cái cách mà nó nói chuyện thật áp đảo lòng
người . Và trong thâm tâm Hệ Phong đã manh nha chút ít sự thán phục Hệ
Tôn .
Hệ Phong hỏi :
-Tại sao mày lại có cái ước mơ đó ?
Hệ Tôn bật cười, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên :
-Tao cũng chẳng biết nữa .
...
Thành Nam Vạn Xuân Thành . Danh Tửu Khách Điếm .
Gọi là Danh Tửu, vì cái Khách Điếm này có một loại rượu đủ để kéo bất cứ kẻ nào ham mê lại gần . Nhưng muốn chê bai cái thứ rượu của khách điếm
này cũng không được . Vì biết chê cái gì ? Cái mùi hương của nó, vị ngon ngọt của nó, có uống vào mới biết chốn bồng lai tiên cảnh chết tiệt là ở chỗ nào, chứ nói mồm không thì không thể tả được . Mà đã vào chốn bồng
lai ấy là người ta nhớ mãi, và không thể không nâng ly chén thứ hai .
Cũng chính bởi món rượu này mà Danh Tửu Khách Điếm có cái diễm phúc phục vụ rượu cho các vị trưởng giả Nhân Tộc . Bất kì một buổi chiêu đãi nào
của các vị trưởng giả Nhân Tộc, đều phải có rượu của Danh Tửu Khách Điếm . Thường thì trước khi diễn ra buổi chiêu đãi vài tuần, các vị trưởng
giả sẽ thông quán cho ông chủ biết, họ sẽ thồ hàng trăm vò rượu thượng
hạng của mình dọc con đường Minh Lộ để chở tới Huyệt Lĩnh Cổ Thành .
Chính vì thế, Danh Tửu Khách Điếm không những nổi tiếng ở Vạn Xuân
Thành, mà nó còn nổi tiếng khắp Đông Kỳ Thiên, tiếng tăm vượt ra cả
ngoài ranh giới Nhân Tộc . Những người thuộc dân tộc khác đến đây đều
phải cố sức ghé qua Danh Tửu Khách Điếm một lần cho thoả mãn cuộc đời
ngắn ngủi .
Ở lầu trên khách điếm này, có hai Đại Diêm Vệ đang ngồi uống rượu , một
chàng thanh niên thì mái tóc màu xám, dựng ngược, khuôn mặt điển trai .
Người còn lại thì bí ẩn, dung nhan chìm trong chiếc mũ trùm . Cả hai đều đang chờ đợi một điều gì đó .
Và cái họ chờ đợi đã đến . Bước lên lầu lúc này là Hệ Phong, và đi theo sau Hệ Phong là Hệ Tôn .
Chàng trai có mái tóc xám nói :
-Phong huynh ! Làm gì mà lâu quá vậy ? Mà...đây là ai ?
Chàng trai chỉ ngón tay vào Hệ Tôn, anh ta nhìn Hệ Tôn từ đầu xuống chân . Thấy Hệ Tôn mặc chiếc áo khoác xanh sẫm, hắn biết ngay đây là một
Trung Diêm Vệ .
Hệ Phong hất đầu về phía Hệ Tôn :
-Nó muốn được bảo lãnh .
Anh chàng có mái tóc xám ngạc nhiên :
-Một thằng Trung Diêm Vệ muốn tham dự Diêm Vệ Lữ Khách sao ?
Rồi quay sang nói với Hệ Tôn :
-Mày có đủ tự tin đấy không nhóc ? Đây không phải là chuyện chơi đâu !
Hệ Tôn nhếch mép cười :
-Cái tao cần bây giờ là sự bảo lãnh của ba đứa chúng mày . Còn chuyện
tao sống hay chết ở kỳ thi đó, không liên quan gì tới chúng mày cả .
Cách nói chuyện với bậc đàn anh của Hệ Tôn làm anh chàng tóc xám hơi bất ngờ, cả Đại Diêm Vệ bí ẩn trong chiếc mũ trùm cũng ngước nhìn lên Hệ
Tôn .
Hệ Phong thấy cần phải giải thích, kẻo lại xảy ra sự vụ hôm trước ở quán ăn trong Diêm Vệ Gia :
-Tên nó là Hệ Tôn .
Anh chàng tóc xám như đã nhớ ra điều gì đó, hắn hỏi :
-Mày là cái thằng hôm trước đã đánh nhau với Phong huynh ?
-Là tao .
-Xem ra đả thương được Phong huynh, chứng tỏ mày cũng có bản lĩnh đấy,
được thôi, tao sẽ bảo lãnh cho mày, nhưng với một điều kiện ...
Hệ Tôn hỏi :
-Gì ?
-Nếu mày đối đầu được với từng người trong ba bọn tao , thì bọn tao mới có thể bảo lãnh cho mày, được chứ ?
-Tuỳ mày thôi .
-Được, vậy thì bây giờ, chúng ta sẽ ra ngoài ngoại ô Vạn Xuân Thành và làm việc với nhau, đồng ý chứ ?
Ngoại ô Vạn Xuân Thành .
Hệ Tôn đang đứng đối diện với ba thành viên đứng đầu lớp Đại Diêm Vệ .
Cuộc thử sức là cần thiết . Hệ Tôn cần sự bảo lãnh của ba Đại Diêm Vệ
này mới được tham gia vào Diêm Vệ Lữ Khách .
-Rồi, ai trong ba đứa chúng mày muốn đấu với tao trước tiên ? - Hệ Tôn hỏi .
Ba Đại Diêm Vệ nhìn nhau, Hệ Phong định bước ra trước thì Hệ Tôn đã nói :
-Khoan đã, Hệ Phong ! Mày là thuộc hạ của tao ! Quên mất, mày đã chấp
nhận bảo lãnh cho tao rồi , vậy nên, mày sẽ đứng ngoài cuộc, không phản
đối chứ ?
Chàng thanh niên tóc xám và người bí ẩn trong chiếc mũ trùm kia ngó sang Hệ Phong . Hệ Phong không biết xử lý thế nào trong tình huống này , hắn đành nói :
-Hôm nay, sẽ là hai người thử sức thôi, còn ta sẽ kiểm tra Hệ Tôn sau .
Chưa dứt lời, thì Đại Diêm Vệ bí ẩn trong chiếc mũ trùm đã bước ra trước .
-Mày muốn đấu với tao trước tiên ? - Hệ Tôn nheo mắt hỏi - Được thôi .
Đại Diêm Vệ này cởi mũ trùm .
Không phải là con trai . Một cô gái, mái tóc đen nhánh được buộc hết sức gọn gàng, khuôn mặt xinh đẹp của cô làm Hệ Tôn hơi chút ngô nghê một
lúc .
-Tôi là Hệ Thu Vân ! Xin được chỉ giáo !
Hệ Tôn cười khẩy, hắn lẩm bẩm trong miệng :
-Được thôi...
Thu Vân trải dài chiếc áo choàng đỏ của mình, lộ ra hàng trăm xấp đạo
bùa bên trong, chứng tỏ đây là một Đạo Nhân . Và còn là một Đạo Nhân
trình độ cao cấp . Thực sự ra, thì đẳng cấp của Đạo Nhân là ở chỗ, sử
dụng thông thạo nhiều loại bùa khác nhau, càng biết nhiều, thì càng có
khả năng dành chiến thắng . Tất nhiên, thì cái lý thuyết đó không phải
lúc nào cũng đúng, có những Đạo Nhân đẳng cấp thượng thừa, chỉ cần một
lá bùa là đủ làm cỏ một đạo quân . Nhưng cô gái Hệ Thu Vân này chắc chắn không thể thuộc loại tầm thường . Và nếu là thành viên đứng đầu lớp Đại Diêm Vệ, thì không phải nghi ngờ về chuyện năng lực của cô ta hơn hẳn
các bạn đồng môn .
Bất chợt Hệ Tôn nói với Thu Vân :
-Khoan, trước khi đấu, tôi có một điều kiện...
-Điều kiện gì ?
-Nếu cô thắng, thì tôi không sẽ không hỏi về chuyện bảo lãnh nữa, và tôi sẽ chấp nhận làm bất cứ chuyện gì cô sai khiến, còn nếu tôi thắng, thì
cô phải chấp nhận yêu cầu của tôi, được chứ ?
Chàng thanh niên tóc xám đứng cạnh Hệ Phong tuy không sửng cồ, nhưng
trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội và khó chịu trước thằng nhóc Trung
Diêm Vệ kiêu căng ngạo mạn này . Ngay từ lúc gặp Hệ Tôn trong quán rượu, hắn đã có ấn tượng không tốt về nó .
-Nó là ai mà lớn lối vậy Phong huynh ? - Anh chàng tóc xám hỏi .
-Hệ Tôn . Con của Diêm Đế .
Anh chàng tóc xám nhăn mặt, tất nhiên là hắn không thể tin được đứa con
mắc dịch này là con trai Diêm Đế . Một con người tài năng, đức độ, mà
lại có đứa con thế này sao ?
-Huynh không nhầm lẫn đấy chứ ?
-Chắc , để ý trên mu bàn tay phải của nó đi .
Anh chàng tóc xám căng mắt ra nhìn, và hắn nhìn thấy rõ ràng dấu xăm một con rồng đang cuộn chặt thân mình . Hắn hiểu ra . Trong gia tộc Diêm
Vệ, dấu xăm hình rồng đó là biểu trưng, các thành viên gia tộc đều có
dấu xăm đó . Nhưng, chỉ được xăm trên lưng, kể cả những người đứng đầu
gia tộc lúc này là Diêm Lão Đại cũng phải tuân theo quy tắc .
Chỉ có đứa con của Diêm Đế mới được xăm hình biểu trưng ấy trên cánh tay .
-Bắt đầu được chưa ? - Hệ Tôn hất hàm hỏi Thu Vân .
-Xin mời .
Không cần mời, Hệ Tôn đã lao ra ngay . Bước chạy bằng mũi giày trên mặt
đất của hắn lao vun vút về phía Thu Vân, hai tay đã sẵn sàng tung chưởng .
Thu Vân không hổ danh là Đạo Nhân đứng đầu lớp Đại Diêm Vệ , cô lấy một
đạo bùa, bắt niệm Thập Can cực nhanh, lá bùa nhăn nhúm lại .
-Thổ Thuật !
Mặt đất trước mặt Thu Vân rung động . Từng khối đá nhọn hoắt chọc lên .
Hệ Tôn buộc phải né mình sang một bên, song không vì thế mà hắn lùi
bước, bật chân, tiếp tục lao về phía Thu Vân .
Bàn tay trái của Hệ Tôn bốc ra một thứ khí màu trắng dị thường, dùng một chưởng tống hết tốc lực, nhằm thẳng người Thu Vân .
-Diệt Chưởng !
Thu Vân như không kịp trở tay, Diệt Chưởng của Hệ Tôn đi thẳng vào bụng cô . Miệng Thu Vân thổ ra một đống máu tươi .
” Trò chơi kết thúc “ - Hệ Tôn đắc chí .
Nhưng những giọt máu từ miệng Thu Vân bỗng nhạt dần, nhạt dần, và thanh
một dòng nước . Thu Vân trước mặt Hệ Tôn tan chảy và nổ thành một vũng
nước lớn . Hệ Tôn hiểu ngay lập tức . Thì ra trong lúc Hệ Tôn còn mải
tránh Thổ Thuật, Thu Vân đã rời khỏi vị trí từ lúc nào, và nhanh tay
dùng Đạo Bùa Thuỷ tạo ra một Thu Vân giống y hệt mình . Trình độ dùng
Thuỷ Thuật này, càng chứng tỏ Thu Vân là một Đạo Nhân đẳng cấp, dùng
Thuỷ Thuật mà tạo ra một bản thể y hệt mình thì thật không có mấy ai làm được, đó là một loạt những câu niệm hết sức phức tạp, vậy mà trong một
thời gian ngắn như vậy mà Thu Vân có thể dùng chiêu này, thật khiến kẻ
khác phải thán phục . Chẳng trách cô ta đứng đầu lớp Đại Diêm Vệ .
Thu Vân lúc này đã ở đằng sau Hệ Tôn, một tay cầm đạo bùa Thuỷ, một tay niệm thuật :
” Giáp, Tân, Nhâm, Kỷ, Mậu, Bính, Ất “ .
-Thuỷ Long Thuật !
Một con Thuỷ Long lao ra từ dòng nước cuồn cuộn dưới chân Thu Vân, xoáy
như cơn lốc, xẻ dọc mặt đất, lao thẳng vào người Hệ Tôn . Hệ Tôn nheo
mắt lại, rồi hắn nói :
-Cô ta cũng giỏi đấy chứ...
...một thuộc hạ rất tốt .
Hệ Tôn nhảy lên không trung, vạt áo xanh sẫm toả rộng, bất ngờ một thanh kiếm lao ra từ trong áo của hắn bay vút lên không trung . Một thanh
kiếm dài, lưỡi to ở mức trung bình, thẳng đuột màu xám . Cán và lưỡi như nối lại với nhau . Hệ Tôn nắm lấy nó và lao thẳng xuống dòng nước cuồn
cuộn .
Liêu Độc Kiếm .
Thu Vân không hề nghĩ cái tên Hệ Tôn này lại dám lao thẳng xuống thân
mình con Thuỷ Long vào lúc này, phải biết sức ép của nước là kinh khủng
nhất trong Ngũ Hành, kể cả các đại cao thủ mà không cẩn thận thì sẽ bị
nước cuốn đi đến tan thây chứ chưa đợi chống đỡ .
Hệ Tôn tất nhiên là có thực lực, phải nói là thực lực rất mạnh, nhưng
không phải ỷ vào cái lợi thế đó mà hắn có thể đương đầu với Thuỷ Long .
-Thằng này đúng là điên thật mà ! - Anh chàng tóc xám nói với Hệ Phong .
Vấn đề ở đây, Hệ Tôn không phải là thằng ngu .
Hắn không trực tiếp lao vào dòng nước, mà dùng chân khẽ chạm vào dòng
nước, bật nhảy liên tục trên mình con Thuỷ Long, lao thẳng Liêu Độc Kiếm về phía Thu Vân .
Cả anh chàng tóc xám và Hệ Phong đều giật mình kinh ngạc . Có thể đi
trên mặt nước, chạm chân trên nước mà nhảy lên được, đó là chuyện tầm
thường, cái điều bất ngờ ở đây , là trước một dòng nước có tốc độ lưu
chuyển lớn như thế mà hắn có thể lấy nó làm điểm bật nhảy sao ? Nên nhớ, muốn đi trên mặt nước, nội lực phải nén tụ xuống lòng bàn chân, và biến nó thành một thứ có tác dụng như một chiếc thuyền, nâng cả cơ thể lên,
và người dùng thuật có thể đi trên nước . Có điều, là mặt nước cần phải
có độ yên tĩnh nhất định . Đi trên mặt hồ còn dễ, chứ còn nhảy qua nhảy
lại trên mặt biển là đã thấy khó rồi, không cẩn thận là ngã, chứ đừng
nói là đi, vì sóng đánh liên tục, mặt nước không ngừng dao động . Đằng
này, dòng nước trong mình con Thuỷ Long còn hơn cả sức cuốn của cơn lũ,
thế mà thằng Hệ Tôn có thể nhảy trên mình con Thuỷ Long như không có vấn đề gì , thực không thể tin nổi ! Đến cả Hệ Phong, thủ lĩnh lớp Đại Diêm Vệ cũng chưa chắc có thể làm thuần thục đến thế nếu chỉ dùng thuật đứng trên nước căn bản đó .
Nhưng vốn là thành viên đứng đầu lớp Đại Diêm Vệ, lại từng phục vụ trong quân đội , kinh nghiệm chiến đấu không ít, nên Thu Vân đã lấy lại bình
tĩnh sau chút ngỡ ngàng về Hệ Tôn . Hệ Thu Vân bắt niệm, cô hét lên :
-Chuyển !
Từ mình con Thuỷ Long, hai con Thuỷ Long khác, một chặn đầu, một sau
lưng Hệ Tôn tạo thành thế gọng kìm . Phen này thì hết thoát .
Hai con Thuỷ Long đổ ụp xuống . Với sức mạnh như vậy, thì không choáng
người mới gọi là lạ , còn nặng thì có thể gãy xương như chơi . Thu Vân
cũng nghĩ mình ra chiêu này hơi ác, dù gì Hệ Tôn cũng là người trong gia tộc, nếu lỡ hắn có bị làm sao thì sẽ bị khiển trách mất .
Nhưng trái ngược với dự đoán của Thu Vân, một lưỡi kiếm màu xám xẻ tan
tấm màn nước, Hệ Tôn lao ra như tên bắn, thanh Liêu Độc Kiếm nhằm thẳng
vào ngực cô . Hệ Phong và anh chàng tóc xám giật mình, chỉ với thanh
Liêu Độc Kiếm thôi mà Hệ Tôn có thể phá giải hai con Thuỷ Long nặng như
hai trái núi, chứng tỏ sức mạnh của Hệ Tôn đã vượt qua cả các Đại Diêm
Vệ .
Nhưng Thu Vân chẳng phải kẻ khờ .
Một kẻ khôn ngoan, phải đề phòng mọi tình huống xảy ra . Mặc dù không
thể nghĩ Hệ Tôn sẽ thoát được hai con Thuỷ Long đó, nhưng Thu Vân đã
phòng sẵn đạo bùa Thuỷ trong tay, đề phòng bất trắc, vừa khéo Hệ Tôn đã
lao ra .
” Nhâm, Kỷ, Mậu, Giáp, Tân, Canh, Quý, Bính, Ất “ .
-Cuồng Thuỷ !
Dòng nước lao ra cơn lốc, xoáy thẳng vào người Hệ Tôn , hắn chỉ cảm thấy đôi mắt cay xè và rát vì nước . Cuồng Thuỷ có sức mạnh như một cơn bão
biển, đủ để làm dập nát bất cứ thứ gì , đây là một trong những độc chiêu của Thu Vân . Còn nhớ, trong đợt thực tập ở doanh trại quân đội, chính
Thu Vân đã dùng đòn này để đấu với một Đạo Nhân , một đội trưởng trong
doanh trại . Và kết quả là Thu Vân thắng, lập tức, Thu Vân được các vị
tướng lĩnh trong doanh trại để ý và mời cô làm đội trưởng một đội Đạo
Nhân . Có điều Thu Vân không thích thế, cô chỉ muốn được phục vụ gia
tộc, và Thu Vân đã dành hết tâm trí vào kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách . Được
trở thành một Đội Trưởng trong gia tộc, đó mới là nguyện vọng của Thu
Vân .
Cơn bão nước rút đi, để lại Hệ Tôn đang bất tỉnh nhân sự, hắn dựa người
vào một tảng đá, đôi mắt đờ đẫn đi, trắng dã . Cũng phải thôi - Hệ Phong nghĩ thầm . Đến hắn mà dính phải đòn Cuồng Thuỷ của Thu Vân cũng chỉ có nước chào thua, chịu đựng được như thằng Hệ Tôn này, là khá lắm rồi .
Dù gì thì Hệ Tôn vẫn còn quá trẻ, kinh nghiệm chiến đấu còn thiếu, để năm sau, chắc chắn nó sẽ là một nhân tài lớn .
Chàng thanh niên tóc xám ngáp dài, hắn nói :
-Như vậy là đủ biết kết quả rồi chứ ?
Hệ Thu Vân gắng gượng đứng dậy, nhưng có lẽ do hơi mệt vì dùng quá nhiều nội lực cho Cuồng Thuỷ, nên cô ngồi xuống, thả lỏng thân người để cho
toàn thân được thư thái .
Hệ Phong nói :
-Có lẽ chúng ta nên...
Mấy chữ “ đỡ thằng Hệ Tôn dậy “ chưa kịp ra khỏi miệng Hệ Phong đã bị chặn đứng lại . Hắn há hốc mồm kinh ngạc .
Chàng thanh niên tóc xám cũng vậy, hắn hết nhìn Thu Vân rồi lại nhìn sự việc quái đản đang xảy ra trước mắt .
Tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần Thu Vân , và Hệ Thu Vân cũng đã
cảm nhận được tiếng bước chân đó, cô quay đầu lại, và trợn tròn mắt kinh ngạc .
Là Hệ Tôn đang bước tới .
Hệ Tôn đứng trước mặt Thu Vân, tay đưa thanh Liêu Độc Kiếm lên cổ cô gái :
-Xin lỗi, cô đã thua .
Thu Vân như không thể tin nổi vào mắt mình, cô quay lại nhìn tên Hệ Tôn
đang đờ đẫn dựa người vào đá kia . Cái xác đó bắt đầu chảy xệ xuống, và
hiện nguyên hình là một đống nước, rớt ra một lá bùa ướt nhẹp .
Khi Thu Vân dùng Thuỷ Thuật để tạo ra một bản thể y như mình, cô đã phải dùng tới đạo bùa . Khi cái bản thể Thu Vân bằng nước bị Hệ Tôn đánh
tan, đã để rớt ra đạo bùa Thuỷ , và Hệ Tôn nhanh tay nắm lấy, do đây là
thuật tạo hình, nên đạo bùa không bị phá huỷ giống như các thuật khác .
Tới khi Thu Vân dùng hai con Thuỷ Long để làm một chiêu hạ Hệ Tôn, Hệ
Tôn đã nhanh chóng thoát ra khỏi vòng bao vây, và hắn cũng bắt chước Thu Vân, tạo ra một bản thể bằng nước giống mình, và kết quả, Thu Vân đã bị đánh lừa .
-Nhưng tại sao lại như thế ? - Chàng thanh niên tóc xám ngạc nhiên - Rõ
ràng là đạo bùa chỉ có thể sử dụng một lần thôi mà, dùng xong, nó sẽ trở thành một tờ giấy vô tác dụng !
-Ta cũng không rõ làm sao mà nó xài lại được đạo bùa thêm một lần nữa ? Không lẽ thằng này có phép lạ ?
-Còn nữa, đệ không thể hiểu , làm sao mà nó có thể thoát khỏi hai con Thuỷ Long được chứ ?
-Ta không biết, có lẽ...
Nói đến đây, Hệ Phong như bừng tỉnh .
Hôm trước, ở trong phòng của lão già Diêm Tả Vệ, Hệ Tôn đã nói một câu làm Hệ Phong nhớ mãi .
”Mày cũng nhanh thật , đòn đó tao không kịp nhìn ra ! Tao sẽ nhớ nó ! “.
Không lẽ...
Thằng nhóc Hệ Tôn này đã học cách di chuyển đó ?
Không thể ! Diêm Bộ Ảnh không thể bị thằng nhóc Hệ Tôn này học nhanh như vậy được !
Diêm Bộ Ảnh . Một trong những tuyệt kỹ của gia tộc Diêm Vệ, và người kế
thừa xuất sắc chính là Diêm Chiến Thần Hệ Bách Cung . Đôi chân con người sinh ra đã không thể bằng các loài động vật . Ví như giờ, bảo một người trưởng thành đuổi một con mèo con, anh ta không thể đuổi nổi . Vì lý do gì ? Vì mèo chạy bằng bốn chân, còn người chỉ chạy bằng hai chân . Nhìn mèo, mà loài người khao khát được như chúng, có thể nhảy cực cao, chạy
cực nhanh . Nhưng chỉ bằng hai chân, làm sao ta có thể làm điều đó ?
Đó là kéo dãn cơ thể .
Chính vì cái lý do này, mà Hệ Phong đã phải cực khổ luyện tập . Ngồi
hàng giờ dưới thác nước, đó là cách kéo dãn cơ thể . Thác nước thơ mộng
vậy thôi, chứ chẳng ai dám đứng dưới thác cả . Đã nói rồi, sức ép của
nước là kinh khủng nhất trong Ngũ Hành . Những dòng nước liên tục, liên
tục đổ từ trên cao xuống, có thể ép bẹp mọi thứ . Cần phải có một cơ thể với khung xương rắc chắc như đá, chịu được sức nặng, lại có thêm tính
bền bỉ chịu đựng, nhất định có thể kéo dãn các khung xương đó ra mà
không gây ảnh hưởng tới cơ thể . Khi xương dãn, lập tức các mạch máu
được căng hết mức, máu và nội lực cũng vì thế mà lưu chuyển thần tốc,
tạp ra những bước chạy như bay , đến mức, không cần dùng tới thuật đi
trên mặt nước, mà chỉ cần Diêm Bộ Ảnh, là có thể lướt đi nhẹ nhàng trên
mặt hồ, thậm chí với đẳng cấp thượng thặng có thể vượt qua trăm cơn bão
lớn, ngàn con sóng dữ trên biển . Hệ Bách Cung chính là đã đạt tới trình độ gần thượng thặng như vậy . Hệ Phong vẫn còn một ấn tượng mạnh mẽ về
người cha, đó là khi hắn nhìn thấy ông với đôi chân ma thuật Diêm Bộ Ảnh đang đùa giỡn với những con sóng cao quá đầu ở biển Thục Vũ Hải .
Hệ Phong là một kẻ dốt nát - Diêm Lão Nhị bảo vậy . Nhưng đó là dốt nát
về bùa chú, còn nói về võ đạo, thì hắn là Đại Diêm Vệ mạnh nhất . Bao
công khổ cực, ngồi dưới ngọn thác cao ngút trời, nước đổ xuống đầu như
tra tấn, lưng lúc nào cũng ướt đẫm và xương muốn rạn ra vì đau . Và bù
lại cho những gian khổ đó, Diêm Bộ Ảnh của Hệ Phong đã đạt tới mức độ mà Hệ Bách Cung - cha hắn nói : “ Rất tốt ! “ . Hệ Bách Cung là người ít
khen ai bao giờ, với đứa con trai độc nhất của mình thì lại càng không . Vậy mà được Hệ Bách Cung đánh giá thế này, chứng tỏ năng lực của Hệ
Phong đã đến đâu .
Nhưng không thể ngờ được là, thằng nhóc Hệ Tôn này lại đang dùng Diêm Bộ Ảnh . Muốn đạt được trình độ như Hệ Phong lúc này, thì cần ít nhất là
một năm, lâu thì năm năm, thế mà từ hôm gặp Hệ Tôn lần đầu tiên, cho đến hôm nay là mới được có năm ngày, lý nào trong năm ngày mà nó lại bắt
chước được Diêm Bộ Ảnh ?
Và trong khoảng thời gian gấp gáp để thoát khỏi hai con Thuỷ Long, Hệ
Tôn vẫn có thời gian để dùng đạo bùa Thuỷ để tạo ra một thực thể giống
mình rồi dùng Diêm Bộ Ảnh thoát ra . Một Kiếm Khách mà có thể xài một
loại thuật tạo hình khó như vậy , thật khiến Hệ Phong phải há hốc mồm .
Thuật tạo hình bằng Thuỷ rất khó, và phức tạp, phải cỡ Đạo Nhân như Hệ
Thu Vân mới dùng được .
Rốt cục thì thằng Hệ Tôn này là cái gì đây ?
Thần thánh chắc ?
Hệ Tôn đứng trước mặt Thu Vân, hắn nói :
-Tôi không phải giỏi gì lắm . Nhưng cũng có biết qua về dùng Thuỷ Thuật
để tạo thực thể . Các đạo bùa theo nguyên lý là dùng một lần thì sẽ bỏ
đi, nhưng nếu tận dụng được thì cô cứ tận dụng nốt . Có điều uy lực của
những đạo bùa ấy sẽ bị giảm đi thôi .
-Nhưng...- Hệ Thu Vân ấp úng -...theo nguyên tắc, đạo bùa dùng một lần thì sẽ không dùng được lần thứ hai...
Hệ Tôn phẩy tay :
-Đừng có để những lời nói của ông già Diêm Lão Nhị gắn chặt vào đầu mình như vậy ! Khi xài lại bùa lần hai, thì niệm Ất trước Bính là được, nó
sẽ dùng được thêm lần nữa .
Hệ Thu Vân mở tròn mắt . Không lẽ tên này là một Đạo Nhân ? Tại sao hắn
lại có thể biết là dùng Ất trước Bính thì có thể dùng được đạo bùa lần
nữa ? Bản thân Hệ Thu Vân làm Đạo Nhân đã bao nhiêu năm nay, tại sao cô
lại không biết tới bí quyết này chứ ?
-Ai dạy cho anh điều này ? - Thu Vân hỏi .
Hệ Tôn cười nhạt :
-Là ông anh Hệ Liệt yêu quý của tôi .
Thu Vân giật mình, đây chính hai anh em ruột, con trai của Diêm Đế sao ?
Cái tên Hệ Liệt sáu năm về trước vẫn còn là nỗi ám ảnh của Thu Vân, của mọi người trong gia tộc Diêm Vệ .
Hệ Tôn lấy lưỡi kiếm nâng cằm Thu Vân lên, hắn nói :
-Chúng ta đã giao ước ban nãy, ngoài việc cô phải bảo lãnh cho tôi, thì cô phải chấp nhận yêu cầu của tôi, còn nhớ chứ ?
-Nhớ - Hệ Thu Vân đáp .
-Vậy từ nay, ngoài Hệ Phong ra, cô sẽ là thuộc hạ thứ hai của tôi, đồng ý chứ ?
Hệ Thu Vân nheo mắt, đôi mắt của cô ngơ ngác đi, khiến Thu Vân trở nên hết sức đáng yêu . Hệ Tôn trông vậy mà có phần xao động .
Thu Vân là Đại Diêm Vệ , nếu tính vai vế thì Thu Vân là sư tỷ của Hệ
Tôn, nhưng lời hứa thì đã hứa rồi, không thể thất hứa được, người trong
Diêm Vệ Gia không có thói quen lật lọng .
-Tôi đồng ý .
Hệ Tôn ngửa mặt lên cười rần, hắn nói :
-Được rồi . Bây giờ, cô đã là thuộc hạ của tôi . Và khi nào tôi cần có cô, cô phải đến, hiểu rồi chứ ?
Hệ Thu Vân là kẻ thua cuộc, lại phải trở thành thuộc hạ của một thằng ôn ít tuổi hơn mình, trong lòng không khỏi bực bội, cô chỉ khẽ gật đầu
hiểu ý .
-Rồi ! - Hệ Tôn nói - Giờ tới lượt mày ! - Hắn chỉ tay vào anh chàng tóc xám .
Anh chàng tóc xám cong miệng gật gù, thằng ôn Trung Diêm Vệ này rõ ràng
là rất mạnh . Nó tự cao tự đại, kiêu ngạo như vậy cũng chẳng có gì sai . Thực lực của nó quả thật hơn hẳn , hơn rất nhiều các thành viên bình
thường trong lớp Đại Diêm Vệ . Thu Vân là một Đạo Nhân có tiềm năng trở
thành kiệt xuất của dòng họ, nhưng cũng phải chịu cúi đầu trước thằng
nhỏ này, thật khiến người ta phải nhận xét lại về nó .
Anh chàng tóc xám quệt ngón tay qua mũi, nói :
-Tao là Hệ Thiên Hành .
Nói xong, từ ống tay áo Thiên Hành phóng ra một vật dài, màu đen . Hệ Tôn nhìn kỹ lại, thì ra đó là một cây gậy sắt .
-Đây là Phong Côn, vũ khí chính của tao, bắt đầu được chưa ? - Thiên Hành nói .
Hệ Tôn khoát tay :
-Khoan, trước khi đấu, mày chấp nhận điều kiện như ban nãy tao đấu với cô gái kia chứ ?
Hệ Thiên Hành lắc đầu :
-Tao không như Thu Vân, tao đấu với mày, chỉ để nói chuyện bảo lãnh, còn tao không chấp nhận bất cứ điều gì khác .
-Làm thuộc hạ cho tao, điều ấy là thú vị, mày không nghĩ vậy sao ?
-Tao không nghĩ vậy .
Dứt lời, Hệ Thiên vung cây Phong Côn về phía trước, chân nhún lại, tung mình về phía Hệ Tôn .
Cây Phong Côn lao ra, Hệ Tôn dùng Liêu Độc Kiếm đánh bật nó sang một bên, định áp sát vào Hệ Thiên Hành .
Nhưng không phải là dễ dàng như thế, Thiên Hành đẩy tay, phần nửa thân
còn lại của cây gậy tấn công Hệ Phong . Nên nhớ, với gậy, thì hai đầu
gậy có thể tấn công liên tục, một mà như hai , đó chính là ưu điểm của
gậy . Người dùng gậy, phải là những kẻ có cổ tay cực dẻo, thân người
linh hoạt để có thể phát huy tối đa sức mạnh của gậy .
Lúc này, trận đấu đang diễn ra với tốc độ rất cao . Hệ Tôn cuối cùng cũng đã gặp một đối thủ xứng tầm .
Thiên Hành với Phong Côn tấn công từ mọi hướng . Đòn tấn công vô cùng
biến hóa, lúc trái lúc phải, lúc trên lúc dưới . Không những vậy, tận
dụng cái lợi thế khoảng cách, Thiên Hành không để cho Hệ Tôn có bất cứ
cơ hội nào áp sát mình .
Nhưng dù yếu thế hơn, nhưng Hệ Tôn cũng không để cho Thiên Hành lấn quá
nhiều . Bằng chứng là dù cây Phong Côn tấn công như vũ bão, nhưng Hệ Tôn vẫn bình tĩnh chống trả lại . Liêu Độc Kiếm có lưỡi ở tầm trung bình,
không lớn quá, cũng không nhỏ quá, nên nó có thể đỡ được những cú bổ sấm sét từ đầu gậy . Lực đánh ở đầu gậy rất mạnh, có thể làm nát đá là
chuyện bình thường . Lúc này Hệ Tôn thầm cảm ơn là mình có thanh kiếm
tốt .
Vì nó cùng từ một khuôn mà ra thôi .
Người anh em của Khô Lâu Kiếm .
Thấy tấn công chưa có kết quả khả quan, Thiên Hành chuyển sang hướng mới .
Cây Phong Côn trên tay Thiên Hành xoay mạnh mẽ, trong chốc lát Hệ Tôn có thể cảm thấy gió đang thổi buốt lạnh cả người từ cây Phong Côn .
Và dường như thấy rõ ràng là mọi chuyện đang không ổn, Hệ Tôn chỉ tránh
đi theo bản năng , và hắn đã không nhầm . Một luồng gió như cơn lốc xoáy thẳng đến đúng chỗ Hệ Tôn vừa đứng . Cơn lốc cuốn tung mặt đất, đập vỡ
đá . Cũng may là Hệ Tôn kịp thời di chuyển, không thì cả thân người đã
nát như tương .
Hệ Tôn bật nhảy lùi về phía sau hàng chục trượng, hắn cần thời gian suy
nghĩ để đối phó với sức mạnh về khoảng cách của Hệ Thiên Hành . Sớm muộn gì, trong trạng thái phòng thủ bị động, thế nào cũng sẽ bị ăn một gậy
của hắn, nhẹ thì vỡ xương, nặng thì tan sọ .
Nhưng chưa kịp nghĩ gì thì Hệ Thiên Hành đã vung gậy, hắn liên tục hét lên :
-Dài ! Dài ! Dài ! Dài !
Cây Phong Côn bỗng chốc dài ra cả chục trượng, bổ xuống đầu Hệ Tôn . Hệ
Tôn chỉ còn kịp né sang trái . Đầu gậy quật xuống, để lại một vệt dài
sâu hoắm trên mặt đất .
Nhưng Hệ Tôn là kẻ suy nghĩ nhanh đến mức khó tin, trong tình huống cấp bách thế này mà hắn vẫn nghĩ đến được một thứ .
Diêm Bộ Ảnh .
Ngay lập tức, Hệ Tôn khởi động Diêm Bộ Ảnh . Tranh thủ lúc cây Phong Côn còn đang dài, chưa kịp trở về trạng thái ban đầu , dùng Diêm Bộ Ảnh, áp sát ngay vào người đối thủ là hợp lý nhất . Mặc dù Diêm Bộ Ảnh của Hệ
Tôn chưa thể bằng Hệ Phong được, vì mới chỉ luyện có năm ngày, sao bằng
Hệ Phong đã luyện bao năm, nhưng trong tình huống này, Hệ Tôn hoàn toàn
có ưu thế . Cây Phong Côn đang ở trạng thái biến hoá, nó không thể đỡ
đòn cho Hệ Thiên Hành lúc này được .
Nhưng Hệ Thiên Hành chỉ khẽ mỉm cười, hắn phất tay :
-Niệm !
Cây Phong Côn trên tay Thiên Hành bỗng mềm oặt, nó cuốn lại như một con
rắn cuộn mình, và Hệ Tôn đang ở trong vòng cuộn của nó . Cũng phải thán
phục cái phản ứng của Hệ Tôn, vừa thấy biến sự, hắn lập tức nhảy lên, từ bỏ ý định tấn công Thiên Hành .
Cây Phong Côn trở lại trạng thái ban đầu, Thiên Hành cầm lấy nó, trong
lòng không khỏi đắc ý vì đã gây ra sự ngạc nhiên cho Hệ Tôn .
Hệ Tôn thấy lạ, tại sao một cây gật sắt lại có thể trở nên dẻo dai đến thế được ? Không phải là nó dùng ma thuật đấy chứ ?
Bỗng Hệ Tôn nhìn thấy lờ mờ hình ảnh một con rắn màu trắng đang ẩn hiện trên cây Phong Côn của Hệ Thiên Hành .
Ra là thế ! - Hệ Tôn đã hiểu .
Ký Hồn .
Là một dạng bí thuật đặc biệt . Đây là một trong những bí thuật vô cùng
tuyệt diệu của người Nhân Tộc . Có một câu chuyện kể lại rằng, ngày xưa, có một vị nữ nhân với pháp thuật cao siêu, cô ấy có nuôi một con mèo .
Con mèo chẳng may bạo bệnh mà chết khiến vị nữ nhân đau lòng vô cùng .
Con mèo đã làm bạn với cô suốt hàng chục năm , nay nó ra đi, cô không
thể nào cầm được nước mắt . Ngày đêm nhớ thương con mèo của mình, vị nữ
nhân đã sáng tạo ra một loại bí thuật . Cô đã rút linh hồn của nó và đưa linh hồn đó vào chiếc trâm cài đầu của mình, và chiếc trâm cài như một
vật thể sống . Chiếc trâm như hiểu tâm ý của chủ nhân, lúc chủ nhân vui
thì chiếc trâm trở nên rực rỡ, lúc chủ nhân buồn thì chiếc trâm xỉn màu
thảm thiết . Và đôi khi, chiếc trâm thỉnh thoảng lại hiện về hình ảnh
chú mèo năm xưa, vị nữ nhân được an ủi phần nào . Mặc dù không thể làm
cho chú mèo của mình sống lại , nhưng linh hồn của chú mèo thì còn mãi
trong chiếc trâm cài . Xuất phát từ cái câu chuyện chán ngán đủ làm bất
cứ đứa trẻ con nào cũng phải ngủ lăn ngủ lóc ấy , các Đạo Nhân, Kiếm
Khách đã tạo ra một bí thuật độc đáo, đó là Ký Hồn . Bằng cách đưa linh
hồn một con vật vào vũ khí, thì sức mạnh, hình ảnh đặc trưng của con vật sẽ ám ảnh lên vũ khí đó . Những con vật thường dùng để Ký Hồn là một số loài động vật có sức mạnh như hổ, sư tử, báo hay một số con vật khéo
léo như mèo, khỉ, rắn . Thường thường, thì người ta Ký Hồn mèo, khỉ
nhiều hơn, vì chúng là những động vật có thể tạm coi là lành . Còn những con vật như hổ, rắn thì ít vì là những con thú hung dữ . Có một đặc
điểm hạn chế của bí thuật này là người dùng thuật phải hết sức am hiểu
con vật mà mình định Ký Hồn . Và con vật cũng phải hết sức hiểu chủ
nhân, trung thành với chủ nhân, chấp nhận hy sinh mạng sống cho chủ nhân để thực hiện Ký Hồn . Vậy nên, những ai có trong vũ khí của mình những
linh hồn của ác thú, kẻ đó phải là những người có tâm lý hết sức vững
vàng . Khi đứng trước ác thú, chỉ cần kẻ nào biểu hiện yếu đuối, lập tức con ác thú sẽ làm thịt ngay, đó là quy luật sinh tồn của tự nhiên, mạnh được yếu thua . Phải là một chủ nhân mạnh mẽ, khiến ác thú cũng phải sợ hãi mà trung thành tuyệt đối với mình, điều đó không mấy ai làm được .
Những lý giải trên càng cho thấy, Hệ Thiên Hành thực sự là một tên Đại
Diêm Vệ cực mạnh .
Chơi được với rắn, không lẽ nào thằng này là con của ông già Thiên Dự đó ? - Hệ Tôn tự nhủ .
Người tên Thiên Dự mà Hệ Tôn đang nghĩ đến ở đây là Diêm Vệ Hệ Thiên Dự . Nhưng người ta biết tới ông ta với cái tên Diêm Mãng Xà nhiều hơn .
Thiên Dự là một người chuyên nuôi rắn . Ông ta am hiểu cuộc sống của
loài rắn , biết tập tính của rắn, và nuôi rắn trong nhà . Vậy nên không
có gì khó hiểu khi đứa con Thiên Hành của ông ta lại có thể nuôi một con rắn để dùng Ký Hồn lên con rắn này vào cây Phong Côn của mình .
Suy nghĩ chừng đó đã thấy đủ . Hệ Tôn chuyển sang tấn công .
” Muốn thắng khoảng cách, phải có tốc độ ! “ .
Để đối phó với khoảng cách của Thiên Hành, cách duy nhất mà Hệ Tôn nghĩ ra được cho đến lúc này là tốc độ .
Và để có tốc độ, Hệ Tôn đã phối hợp giữa kiếm thuật của mình và Diêm Bộ
Ảnh . Mặc dù, chưa được thuần thục cho lắm, những những gì diễn ra vào
lúc này trong trận đấu đang chứng tỏ rằng Hệ Tôn đã dần biết cách áp chế cây Phong Côn của Thiên Hành . Dần dà, thanh Liêu Độc Kiếm ngày càng ra nhiều chiêu nguy hiểm hơn .
Hệ Tôn đâm thẳng kiếm, Thiên Hành xoay gậy tít mù như chong chóng trước mặt, Liêu Độc Kiếm bị đánh bật ra .
Hệ Tôn nhìn cách xoay gật của Thiên Hành, lúc này cây Phong Côn đang
thực sự trở thành một tấm lá chắn của Thiên Hành, muốn tấn công vào, e
rằng là không thể .
Hệ Tôn bổ thanh kiếm xuống, nhưng Thiên Hành lại xoay gậy, và kiếm lại bật ra Hệ Tôn không thể dùng một chiêu mà tất sát được .
” Điểm yếu chính là tâm xoay ! “ .
Hệ Tôn bỗng nhớ ra điều đó, tại sao từ nãy đến giờ hắn cứ húc đầu lao
vào làm gì chứ ? Khi xoay gậy, điểm yếu chính là ở đôi tay !
Hệ Tôn nhằm thẳng tay Thiên Hành mà đâm tới, đôi chân của hắn thần tốc lướt trên mặt cỏ .
Nhưng Thiên Hành đã sớm đoán được điều này, hắn biết thế nào Hệ Tôn cũng nghĩ đến chuyện đâm vào tay hắn, nên Thiên Hành ngừng xoay gậy . Hắn
xoay chân, vung gậy xuống, uy lực của cây Phong Côn tăng lên hàng chục
lần, cả thân gậy phát thứ đạo quang màu trắng nóng bỏng .
-Khởi ! - Thiên Hành hét lên .
Nguyên do mà uy lực gậy tăng lên như thế là vì Hệ Thiên Hành đã khởi
động sức mạnh Ký Hồn . Toàn bộ sức mạnh của linh hồn con rắn mà hắn Ký
Hồn vào giờ tập trung hết cho cây gậy, trúng đòn này, thì Hệ Tôn chắc
chắn mất mạng . Nếu bị tàn phế toàn thân thì Hệ Tôn nên cảm ơn ông giời
số mình thọ .
Trong thư thế đâm về phía trước thế này, Hệ Tôn không hề có sự phòng thủ, và chắc chắn sẽ trúng gậy .
Hệ Phong thì hơi hoảng một chút . Hắn không nghĩ là Hệ Thiên Hành sẽ
chơi đòn độc . Hệ Tôn mà mất mạng thì mọi chuyện tai ương đang chờ đợi
Thiên Hành ở phía trước .
Nhưng Hệ Phong đã lo lắng hơi thừa .
Hệ Tôn quá thừa thông minh .
Và thừa thông minh nên hắn là kẻ quỷ quyệt .
Hệ Tôn đã có sự chuẩn bị trước . Hắn biết rằng trong tư thế đâm , thì
khả năng phòng thủ là không có . Thiên Hành là kẻ dùng gậy giỏi, chuyện
hắn có thể chuyển gậy sang thế tấn công không khó . Nên trong lúc dùng
Diêm Bộ Ảnh, Hệ Tôn đã chùng chân xuống mà chạy .
Và vì chùng chân xuống nên Hệ Tôn có thể dễ dàng lấy chân làm điểm tựa,
xoay người một vòng, đồng thời thanh Liêu Độc Kiếm phát ra một thứ tà
khí nghẹt thở , nó vung lên hết tốc lực, đón lấy cú bổ gậy như trời
giáng của Hệ Thiên Hành .
-Diêm Hoành Sát !
Mọi chuyện đã ở trong dự tính của Hệ Tôn .
Và Thiên Hành đã không trụ lại được . Mặc dù, sức mạnh Ký Hồn của hắn là không có gì bàn cãi . Nhưng Hệ Tôn đã lợi dụng sự xoay vòng thân người
mà gia tăng tốc độ cho Liêu Độc Kiếm lên cả trăm lần, đồng thời, chiêu
mà Hệ Tôn dùng một trong những tuyệt kỹ của bộ kiếm thuật Diêm Hoành
Kiếm . Chiêu đó đủ để có thể cắt đôi cả toà tháp trong Diêm Vệ Gia, và
vì nó quá nguy hiểm nên Hệ Tôn chưa bao giờ dùng chiêu này với các bạn
đồng môn của mình .
Hệ Thiên Hành bị bắn lên không trung, hai tay tê rần và bỏng rát .
Hệ Tôn nhún người bật lên, Liêu Độc Kiếm đã sẵn sàng cho chiêu cuối , hắn mỉm cười, ở trên không trung, hắn là vô địch .
Nhưng Hệ Tôn có thông minh quỷ quyệt đến mấy cũng không thể lại được ông trời .
Cây Phong Côn không chỉ biết dài .
Nó là gậy như ý .
Hệ Thiên Hành hướng đầu gậy xuống, hét lên :
-Lớn ! Lớn ! Lớn ! Lớn !
Cây Phong Côn nở phình ra , nó to như toà tháp trong Diêm Vệ Gia, đâm
thẳng xuống Hệ Tôn đang từ dưới nhảy lên . Cây gậy Phong Côn giờ nặng cả trăm vạn ngàn cân, một chiêu này đủ để đè bẹp một bức tường thành trong Huyệt Lĩnh Cổ Thành .
-Chết rồi ! - Hệ Thu Vân đứng cạnh Hệ Phong hét lên . Và Hệ Phong cũng đã cảm thấy không ổn .
Đó là Đại Diêm Vệ sao ?
Không ! - Hệ Tôn tự nói - Thiên Hành không thể là Đại Diêm Vệ . Sức mạnh của hắn phải là cỡ Đội Trưởng , không , phải là Tổng Đội Trưởng .
Cây gậy khổng lồ Phong Côn đè xuống, cả một vùng đất xáo động , chim chóc bay toán loạn . Một cơn động đất dữ dội vừa xảy ra .
Thiên Hành nhảy xuống, hắn gãi đầu :
-Tại mày thôi, nhóc ạ !
Hệ Phong chạy vào đám bụi mù, hắn hét lên :
-Đệ có bị điên không vậy ? Có biết cái tội giết người trong gia tộc sẽ bị trừng phạt thế nào không ?
-Đệ sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, Phong huynh không phải lo !
-Trách nhiệm cái con khỉ ! Đệ tưởng nói một câu thế là ta yên tâm à ?
-Phong huynh, đã nói là...
Nhưng cả hai người nói đến đó chợt nhìn về phía cây Phong Côn khổng lồ,
nó đang bị rung động dữ dội . Cả cây Phong Côn lắc lư mạnh .
Và cây Phong Côn này như không chịu nổi nữa, nó bị hất tung lên không
trung, đất đá phát nổ . Cây Phong Côn trở về trạng thái ban đầu và ở
trong tay chủ nhân Thiên Hành của nó .
Hệ Phong nhìn vào cái hố mà cây Phong Côn tạo ra ban nãy .
Hệ Tôn vẫn còn sống .
Nhưng là một Hệ Tôn khác .
Nửa mặt bên phải của Hệ Tôn nổi những đường gân trắng loé, và con mắt
phải của hắn cũng vậy, đồng tử trắng dã . Cánh tay phải của Hệ Tôn biến
dạng, một cánh tay màu trắng xoá, những ngón tay to và đầy móng vuốt .
Thanh Liêu Độc Kiếm trên tay hắn biến đổi, những mảng thép màu xám xù xì rớt thành từng mảng xuống đất, hiện nguyên hình một khối thép màu đỏ ở
bên trong . Phần giữa lưỡi và cán nổi lên một khối chất lỏng màu đỏ và
vỡ tung, một khối thép hình đầu rồng hiện ra .
Long Độc Kiếm .
Hệ Thiên Hành há hốc mồm nhìn quái sự, hắn không hiểu tại sao cơ thể của Hệ Tôn lại thành ra như thế nữa, ma thuật sao ?
Hệ Tôn nhìn đôi tay to và đầy móng vuốt của mình, hắn nói :
-Kể từ hồi đó, đây là đầu tiên tao sử dụng lại cái này .
Hệ Tôn phóng như điện xẹt từ cái hố ra, thanh Long Độc Kiếm vung lên
loang loáng . Đến Hệ Phong cũng chẳng kịp nhìn cách di chuyển đó của Hệ
Tôn .
Thiên Hành chỉ phản ứng theo bản năng . Cây Phong Côn vừa kịp giơ lên
che trước ngực, nhưng bây giờ, đó là thanh Long Độc Kiếm, sức mạnh đã
lên cả vạn lần . Chỉ thấy Hệ Thiên Hành bay đi như sao băng, đâm sầm vào vách đá . Cây Phong Côn đã gãy làm đôi .
Thiên Hành chưa chết, nhưng nội thương không nhỏ, hắn thổ ra một đống máu .
Chưa kịp định thần, thì Hệ Tôn đã ở trước mặt, hắn đưa thanh Long Độc Kiếm lên cổ Thiên Hành :
-Mày đã thua .
Hệ Thiên Hành nhìn lên, cả cái bóng của Hệ Tôn đang che lấp đi ánh nắng mặt trời .
-Để tao phải dùng đến thứ này, mày là người thứ hai , mày là một Đại
Diêm Vệ rất mạnh . - Hệ Tôn nói - Mày đúng là một Đội Trưởng ưu tú của
gia tộc . Tao biết là mày vẫn còn nhiều chiêu chưa xài, nếu là lần sau,
thì mày phải đánh hết sức với tao, giữ miếng thì chỉ có thiệt cho mày mà thôi .
Nhìn cái khuôn mặt biến dạng và cánh tay quái dị của Hệ Tôn, Thiên Hành
cảm thấy sởn tóc gáy . Và nhất là con mắt trắng dã bên phải của Hệ Tôn
đang nhìn thẳng vào Thiên Hành .
-Mày là sẽ là thuộc hạ của tao , được chứ ?
Nhưng Hệ Thiên Hành không phải là kẻ dễ khuất phục, hắn trả lời :
-Tao chỉ nói rằng, là tao sẽ bảo lãnh cho mày, còn các điều kiện khác, tao không hề hứa hẹn gì cả .
Hệ Tôn cười :
-Mày ngoan cố quá đấy .
Hệ Tôn vung kiếm, chỉ còn kịp nghe tiếng hét ngăn cản của Hệ Phong và Hệ Thu Vân .
Thiên Hành nhắm tịt mắt lại để khỏi phải thấy cái chết thảm của chính mình .
Nhưng chỉ nghe thấy tiếng vỡ to đến mức điếc tai . Thanh Long Độc Kiếm cắm ngập vào vách đá sau lưng Thiên Hành .
-Mày là thằng ngoan cố ! - Hệ Tôn cười - Và đối với một thằng ngoan cố như mày, tao sẽ có cách trị !
Gương mặt của Hệ Tôn đã trở về bình thường, đôi mắt màu xanh thường ngày của hắn đã trở lại . Cả cánh tay phải cũng vậy . Thanh Long Độc Kiếm
cũng tróc hết những lớp kim loại màu trắng, để lại một thanh Liêu Độc
Kiếm như ban đầu .
Hệ Tôn đưa đôi tay của mình ra trước mặt Thiên Hành . Thiên Hành cảm thấy khó hiểu .
-Nhìn cái gì ! - Hệ Tôn nói - Vết thương của mày như thế mà mày muốn ngồi lỳ ở đây sao ?
Thiên Hành mặc dù vẫn có ấn tượng xấu về Hệ Tôn, nhưng trước thái độ này, hắn đã thấy cái ấn tượng đó của mình giảm quá nửa .
Đó thực sự là kẻ thủ lĩnh mà Hệ Thiên Hành đang tìm .
Hệ Tôn kéo Thiên Hành dậy, rồi chuyển sang cho Thu Vân .
Hệ Thu Vân đỡ lấy Hệ Thiên Hành . Hệ Phong nói :
-Muội đưa cậu ấy về dưỡng thương đi . Ta sẽ về sau .
-Muội biết rồi . - Thu Vân nhẹ nhàng nói .
Thiên Hành mệt lử người, khi đi ngang qua cây Phong Côn đã gãy, hắn nói :
-Lại đây !
Một linh hồn dài loằng ngoằng màu trắng chui ra từ chỗ gãy . Dù vũ khí
có bị phá huỷ thì linh hồn vẫn còn . Chỉ khi nào người dùng Ký Hồn chết
đi, linh hồn mới tiêu tan . Thiên Hành cần phải tìm một cây gậy mới, và
vẫn có thể dùng sức mạnh của con rắn này .
-Thế nào ? - Hệ Tôn hỏi - Ba đứa chúng mày đồng ý rồi chứ ?
Hệ Phong đáp :
-Đúng như thoả thuận thôi . Bọn tao sẽ bảo lãnh cho mày .
-Thế thì được . Có cần giấy tờ gì không ?
-Có . Mày cần một tờ giấy ghi những thông tin về bản thân vào đó, và xin chữ ký của Diêm Lão Đại, Diêm Lão Nương, và của ba chúng tao, thế là
được .
-Được rồi .
Hệ Tôn vác thanh Liêu Độc Kiếm trên vai, hắn đi được vài bước thì quay lại :
-Tao vẫn chưa đấu với mày một trận ra trò .
Hệ Phong mỉm cười :
-Đó sẽ là một câu chuyện khác . Hãy để việc đó lại sau .
Hệ Tôn cười rần, hắn nói :
-Mày là một thằng thuộc hạ hiểu ý thủ lĩnh đấy !
Nói xong, đi thẳng .
Hệ Phong nhìn theo Hệ Tôn . Tự dưng trong tâm can hắn nổi lên một sự bội phục .
Đó thực sự là thủ lĩnh của gia tộc Diêm Vệ .
Đêm tối tràn xuống trong khuôn viên Diêm Vệ Gia .
Ngôi nhà của Diêm Lão Đại thực là lớn . Cũng đúng, ngài là người cao
tuổi và đáng kính trọng nhất trong dòng họ . Cuộc đời cũng đã nếm trải
nhiều đắng cay, nên Diêm Lão Đại cũng đã rèn luyện cho mình một tính
cách cởi mở, hoà nhã, nhưng cũng hết sức nghiêm túc . Sinh ra là con của một tỳ thiếp , thuở nhỏ Lão Đại đã hiểu thế nào là thân phận hèn kém .
Mặc dù là một đứa con trong gia tộc Diêm Vệ, nhưng ngài bị đối xử tàn
nhẫn, làm việc như một đứa đầy tớ trong Diêm Vệ Gia . Mặc cảm về điều
đó, Lão Đại đã không ngừng vươn lên, chứng tỏ là một thành viên xuất
chúng trong gia tộc . Hai mươi tám tuổi là Tổng Đội Trưởng của gia tộc,
bốn mươi tuổi thì là thành viên đời thứ hai của Tứ Đại Hộ Pháp Diêm Vệ . Bảy mươi tuổi, chính thức được công nhận là Diêm Lão Đại . Ngài còn là
một người thầy đáng kính trọng, vì học trò của ngài không ai khác chính
là Diêm Đế Hệ Vương Nhân . Một người học trò như vậy, quả thực cũng đã
là mĩ mãn cho cuộc đời làm thầy của Diêm Lão Đại lắm rồi . Bọn Đại Diêm
Vệ thường ao ước được Lão Đại làm sư phụ, nhưng hiềm một nỗi, Lão Đại
chẳng còn tham gia vào việc dạy dỗ bọn trẻ nữa .
Vì ngài còn phải dành thời gian cho Hệ Tôn, đứa con nuôi của ngài .
Nhà của Diêm Lão Đại đang sáng đèn , các Lữ Khách đang đi lại tuần tra . Bỗng họ thấy một kẻ đang lừ lừ đi tới từ trong đêm tối . Họ hỏi :
-Ai đấy ? Xin cho biết quý danh ?
-Quý danh cái con khỉ mốc ! Mở cửa ra !
Các Lữ Khách cười với nhau . Nói ra những câu này, chỉ có là Hệ Tôn .
Đúng vậy, cái áo khoác xanh sẫm, mái tóc dài chấm cằm kia là không thể
lẫn đi đâu được .
Khi giao chiến với hai Đại Diêm Vệ xong, và đạt được mục đích của mình . Hệ Tôn không về nhà ngay, hắn qua Danh Tửu Khách Điếm, và mất hàng giờ
đánh vật với cái bản đăng ký tham dự kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách . Kể ra
cũng là thật là thiếu sót, đáng ra Hệ Tôn nên hỏi Hệ Phong cách viết thế nào cho đúng với một bản đăng ký . Một người thông minh như hắn, bỗng
chốc trở nên ngu lâu đột xuất . Nhưng thực ra thì là do Hệ Tôn dị ứng
với mấy cái thủ tục này . Hồi còn loắt choắt đăng ký học Tiểu Diêm Vệ,
chẳng hiểu thế nào mà Hệ Tôn lại viết nhầm ngày sinh tháng đẻ của mình,
báo hại cha của hắn là Diêm Đế, lúc ấy còn sống, phải lật đật đến lão
già đáng ghét Diêm Tả Vệ xin sửa lại . Và cũng ngày hôm đó, hắn bị Diêm
Đế mắng té tát về cái tội không cẩn thận, và nhìn vẻ mặt khoái trá của
ông anh Hệ Liệt mà Hệ Tôn thấy bực mình kinh khủng ! Kể từ đó, Hệ Tôn
không bao giờ can dự vào mấy thứ thủ tục nữa . Từ hồi học lớp Tiểu Diêm
Vệ đến nay, những bản hồ sơ toàn là Hệ Tôn nhờ người khác viết cả .
Bất giác lại nghĩ về Hệ Liệt .
” Cái lão đáng ghét ! “ - Hệ Tôn tự cười với mình .
Bước vào nhà, Hệ Tôn có thể cảm thấy cái hương thơm nhè nhẹ của hoa sen
trên mặt hồ . Trong nhà Diêm Lão Đại, cái mặt hồ này vừa là nơi để ngài
thưởng ngoạn thú vui câu cá, nhưng cũng từng là nơi để Hệ Tôn luyện tập . Dần dà, Hệ Tôn luyện tập ác quá, đến nỗi Diêm Lão Đại sau mấy tuần câu
không nổi con nào, mới cho người xuống xem, thì mới té ngửa ra là thằng
con nuôi quý hoá đã làm chết hết cá rồi . Bao nhiêu chưởng lực, kiếm
thuật, Hệ Tôn toàn áp dụng vào cá cả . Đến giờ, thì cái hồ không còn là
nơi luyện tập của Hệ Tôn nữa .
Vì hắn không thích .
Trên cái hồ này có một ngôi nhà nhỏ, nằm giữa hồ, là nơi để Diêm Lão Đại tiếp các vị khách quý , cũng là nơi ngài tịnh tâm đọc sách . Nay thấy
cái ngôi nhà đó đang sáng đèn, Hệ Tôn hỏi một Lữ Khách :
-Lão Đại đang làm gì trong đó vậy ?
-À, ngài đang tiếp chuyện Diêm Lão Nương .
” Vừa khéo ! “ - Hệ Tôn nghĩ thầm . Hắn đang cần hai người này, thì bây giờ họ lại có mặt cả ở đây . Đỡ phải đi đâu xa cho mệt .
Hệ Tôn bước trên cây cầu dẫn ra ngôi nhà nhỏ đó . Vừa vào, hắn đã thấy Lão Đại, Lão Nương và một người nữa ngồi cạnh bà ta .
-Về rồi đấy à ? - Lão Đại hỏi .
-Vâng . - Hệ Tôn đáp .
Diêm Lão Nương tươi cười, nói :
-Hệ Tôn, để ta giới thiệu với cậu, đây là cháu của ta .
Lão Nương dịch người sang một bên . Và đập vào mắt Hệ Tôn là một cô gái, mái tóc đen dài, và thả xuống lưng, đôi mắt hiền thục nhìn Hệ Tôn .
Chính là Hệ Thu Vân .
Có thể mái tóc đã làm Hệ Tôn ban đầu không nhận ra, nhưng khuôn mặt của
Thu Vân thì hắn không thể quên được . Cái khuôn mặt thần tiên đó làm hắn ấn tượng, đó cũng là một trong những nguyên do khiến Hệ Tôn đánh vật
với cái bản đăng ký của mình suốt buổi chiều .
-Là cô ? - Hệ Tôn hỏi .
-Chúng ta đã gặp nhau .- Thu Vân nhẹ nhàng đáp .
Không còn là một Đạo Nhân mạnh mẽ hồi chiều nữa, giờ đây Thu Vân là một
cô gái hiền thục trong bộ y phục màu trắng tinh khôi . Mái tóc đen nhánh của cô đang toả ra một mùi hương thoảng qua cái mũi của Hệ Tôn, được
đà, hắn hít lấy hít để .
-Hai người quen biết nhau sao ? - Diêm Lão Đại ngạc nhiên .
-Vừa gặp hồi chiều . - Hệ Tôn trả lời .
Nói xong, Hệ Tôn đưa ra trước mặt Diêm Lão Đại và Diêm Lão Nương bản đăng ký của mình . Diêm Lão Nương hỏi :
-Cái gì đây ?
-Tôi cần sự bảo lãnh của hai người . - Hệ Tôn đáp .
Diêm Lão Nương đọc qua một lượt, rồi bà nói :
-Cậu hãy suy nghĩ kỹ . Trong Diêm Vệ Lữ Khách, người ta sẽ không chịu
trách nhiệm về việc cậu chết đâu . Hơn nữa, cậu hãy nghĩ lại xem, sức
mạnh của mình có được như các thành viên đứng đầu Đại Diêm Vệ không đã,
chừng ấy mới gọi là đủ để bước vào kỳ thi này . Nhân tiện cho cậu biết,
Thu Vân đây cũng là...
-Một thành viên đứng đầu của lớp Đại Diêm Vệ , tôi biết . Cô ta sẽ bảo lãnh cho tôi .
Diêm Lão Nương ngạc nhiên, bà quay sang Thu Vân :
-Thu Vân, cháu bảo lãnh cho cậu ta sao ?
Thu Vân cúi đầu cung kính :
-Tiểu nữ và hai vị sư huynh đã gặp cậu ấy buổi chiều nay . Và cậu ấy cũng đã thử sức với tiểu nữ và Hệ Thiên Hành .
-Kết quả ra sao ?
-Cậu ấy thực sự mạnh, mạnh hơn bọn cháu .
Diêm Lão Nương quay ra nhìn Hệ Tôn một lúc . Bà biết nó là thiên tài,
nhưng bà không nghĩ là nó có thể đánh bại cả Thu Vân lẫn Thiên Hành .
Hơn nữa, chính tay Thu Vân là do bà dạy dỗ, suốt mười mấy năm qua, Thu
Vân đã không ngừng luyện tập, trở thành một Đạo Nhân xuất sắc nhất trong lớp Đại Diêm Vệ, nay Hệ Tôn đã đánh bại niềm tự hào đó của bà, nên
không khỏi có chút bần thần .
Nhưng Diêm Lão Nương thở dài, đành chấp nhận vậy .
Nó sinh ra đã là một thiên tài rồi .
Diêm Lão Nương nói :
-Nếu vậy, ta nghĩ có lẽ cũng đã đến lúc cậu nên thử sức, Hệ Tôn, được, ta sẽ bảo lãnh cho cậu .
Hệ Tôn thấy như vậy là đã ổn, hắn quay sang Lão Đại :
-Thưa Lão Đại...
-Ta sẽ không bảo lãnh cho con đâu . - Diêm Lão Đại cắt ngang .
Lúc này, mặt Hệ Tôn như bị ăn đấm . Hắn không thể tin được điều này .
Diêm Lão Đại đã không tiếc công sức để dạy Hệ Tôn thành thiên tài, nay
cơ hội đã đến, Lão Đại không bảo lãnh cho hắn là sao chứ ?
-Lão Đại, ông đang nghĩ gì vậy ? - Hệ Tôn hỏi .
Lão Đại trầm ngâm :
-Con còn trẻ, hãy cố gắng luyện tập thêm . Với thực lực của con, ta tin
rằng năm sau con sẽ trở thành một thành viên xuất sắc lớp Đại Diêm Vệ,
lúc đó, thi là cần thiết nhất .
-Tôi nghĩ lúc này là cần thiết đấy , Lão Đại . - Hệ Tôn bình thản .
-Con còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu, kiến thức...
-Tôi đã có đủ, thưa Lão Đại, cái tôi cần là sự bảo lãnh của ông .
Lão Đại đứng phắt dậy , nói :
-Ta nói không được là không được !
Diêm Lão Nương thấy mọi việc đã trở nên căng thẳng, bà nói :
-Từ từ nào, Lão Đại ! Hệ Tôn trẻ người, cậu ấy có những suy nghĩ của riêng mình , hãy nói chuyện với nhau.
Lão Đại nghe Lão Nương nói vậy, tạm thời nguôi giận , nhưng Hệ Tôn như đổ thêm dầu vào lửa, hắn nói :
-Ông sợ những gì sẽ lại xảy ra giống như với anh của tôi phải không, Lão Đại ?
Lão Đại tức nổ đom đóm mắt, nó xấc xược quá lắm ! Ông xoay người, tát
thẳng vào mặt Hệ Tôn, và thấy chưa đủ, ông hất thẳng chén trà vào mặt
hắn .
-Thằng mất dạy !
Thu Vân há hốc miệng trước sự tức giận của Lão Đại, cô nói :
-Lão Đại ! Người đừng nên xúc động quá !
Hệ Tôn ướt nhẹp hết tóc, miệng nhổ ra một búng máu, nhưng hắn vẫn gan lỳ :
-Có đúng như vậy không ?
Lão Đại toan cầm cả bình trà lên nện vào đầu thằng này nhưng Diêm Lão Nương đã ngăn lại :
-Lão Đại ! Từ từ ! Tôi xin ngài !
Rồi quay sang quát Hệ Tôn :
-Cậu ra ngoài ngay !
Bà quát thế, nhưng kỳ thực bà đang nháy mắt với Hệ Tôn , hắn hiểu ý,
liền bước ra, để lại Lão Đại phừng phừng tức giận như lửa đốt, kể cũng
lạ khi cái ngôi nhà này chưa cháy vì cơn tức đó của ông .
...
Ngồi một mình trong phòng khách tối om không có ánh sáng, Hệ Tôn cảm
thấy thật là dễ chịu . Sự yên tĩnh làm hắn trở nên thư thái và đầu óc
hắn trở nên tỉnh táo gấp mấy lần bình thường .
Nhưng điều làm Hệ Tôn khó hiểu, là hắn không thể hiểu vì sao Lão Đại lại phản đối chuyện hắn tham gia Diêm Vệ Lữ Khách chứ ? Đây là một cơ hội
tốt để Hệ Tôn thử nghiệm tất cả những gì mà hắn đang có . Hắn muốn biết
những kẻ mạnh ngoài kia , chứ không phải chỉ có mỗi trong gia tộc Diêm
Vệ này .
Hay là Lão Đại đã đọc được những ý nghĩ sâu xa của hắn ?
Cũng như thế cả thôi .
Ngay từ đầu, Lão Đại đã nhận ra được cái tham vọng của hắn rồi .
Ông có thể nhìn được cái dã tâm ấy trong mắt của Hệ Tôn .
Hệ Tôn lắc đầu . Dù sao nếu Lão Đại đã không đồng ý thì hắn cũng hết
cách . Đành phải chờ tới năm sau vậy, đằng nào thì cũng có lợi cho Hệ
Tôn cả . Năm sau là Hệ Tôn đã trở thành Đại Diêm Vệ rồi , có thêm một
khoảng thời gian nữa để luyện tập, chẳng phải là tốt cho hắn chứ cho ai ?
Đang uống chén trà, thì Hệ Tôn thấy Lão Đại bước vào .
Khí người Lão Đại hơi to béo nên Hệ Tôn có thể nhận ra Lão Đại rõ ràng trong đêm tối .
Lão Đại chậm rãi bước tới, ông dừng lại . Hệ Tôn đứng dậy, hắn ngại lại phải nghe Lão Đại thuyết giáo .
-Tôi xin cáo lui .
Lão Đại thở dài, ông nói :
-Diêm Đế trước lúc ra đi, đã nhờ cậy ta chăm sóc hai anh em con .
Hệ Tôn dừng bước .
-Bao năm qua, ta đã dạy tất cả - những gì mà ta đã từng dạy cho cha con - cho hai anh em con . Ta mong rằng, hai đứa sẽ giống như Diêm Đế, trở
thành những nhân vật kiệt xuất của dòng họ...
...nhưng anh con, Hệ Liệt đã làm tan tành giấc mơ đó của ta .
Hệ Tôn thở dài, hắn cố gắng đứng nán lại để nghe nốt xem Lão Đại nói những gì .
-Ta không những là người thầy của con, Hệ Tôn , ta còn là cha của con .
Bao năm qua, ta dốc sức cho con học Diêm Hoành Kiếm, niềm tự hào cả đời
của ta, cũng là niềm tự hào của Diêm Đế . Con không phụ ta, con là thiên tài trong số những thiên tài .
Nhưng kỳ thi Diêm Vệ Lữ Khách không đơn giản như vậy, những kẻ dự thi
đều sinh ra trước con , có kẻ thì hơn con năm năm, thậm chí có kẻ còn
hơn con mười năm . Không chỉ là ba Đại Diêm Vệ, những kẻ khác trong dòng họ Diêm Vệ đều đang ở trong quân đội, chúng có kinh nghiệm, chúng đã
từng vào sinh ra tử . Mặc dù con là thiên tài, nhưng tuổi đời của con
còn quá trẻ .
Ta thực lòng không muốn thấy con phải chết ở trong kỳ thi đó . Ta không
muốn thế, ta không thể nào chịu được cái cảnh cốt nhục cuối cùng của
Diêm Đế ra đi .
Con trai, con đang làm tổn thương trái tim ta đấy .
Hệ Tôn gật gù, dù sao thì Lão Đại nói cũng đúng, hắn còn quá trẻ, những
kẻ dự thi, ngoài ba Đại Diêm Vệ, thì hầu hết đang ở trong quân đội,
chúng nó đã từng giết người, đã từng kinh qua trận mạc, nên kinh nghiệm
chắc chắn là hơn Hệ Tôn nhiều .
Hệ Tôn không nói gì cả, hắn bước ra khỏi phòng khách .
Nhưng bất chợt Lão Đại nói :
-Nhưng nếu con đã quyết, thì ta cũng không ép nữa ...
Lão Đại rút từ trong người ra một tờ giấy rồi nói :
-Đây là bản đăng ký ta đã làm lại cho con . Bản đăng ký kia cẩu thả và
thừa thãi quá . Ta, Diêm Lão Nương và Hệ Thu Vân đã ký tên bảo lãnh cho
con rồi . Hãy lấy nốt chữ ký của hai Đại Diêm Vệ còn lại là Hệ Thiên
Hành và Hệ Phong, đem đến nộp cho Diêm Tả Vệ vào giữa tuần sau .
Nói rồi Lão Đại bước ra khỏi phòng khách .
Hệ Tôn cầm tờ giấy lên .
Dù sao thì được thi vẫn là tốt hơn .
Cuối cùng, Hệ Tôn bật lên một câu khe khẽ :
-Cảm ơn Lão Đại .
Lão Đại đứng lại một lúc :
-Hãy chịu khó luyện tập . Cuối tháng này, kỳ thi sẽ diễn ra . Sáng sớm
mai, hãy chuẩn bị tư trang, chúng ta sẽ tới Huyệt Lĩnh Cổ Thành một
chuyến , cuộc họp giữa các gia tộc sắp diễn ra, ta nghĩ Lão Tứ đã nói
với con, nếu cảm thấy hứng thú thì đi cùng ta .
Hệ Tôn nhìn bản đăng ký .
Hắn đang đi lại trên chính con đường mà người anh của hắn đã đi .
Hệ Liệt .