Thời Hoan đi dạo quanh khu mua sắm một vòng, mua được một chiếc áo khoác, tính toán thời gian ước chừng đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ, cô liền xách túi quay trở lại.
Quả nhiên, cô vừa đi ra khỏi trung tâm thương mại không lâu đã gặp được Từ Dã đang đợi ở cửa.
Hai tay anh khoanh trước ngực, nét mặt lạnh lùng, không biết đang nhìn đi đâu, dường như bận suy nghĩ gì đó.
Thời Hoan biết, có lẽ đã xảy ra chuyện.
Dù sao tình huống này cũng quá quen thuộc, nhiều lần cô và bạn đi dạo phố, chỉ cần người trong đội gọi một cuộc điện thoại là có thể đánh bay mọi kế hoạch của cô.
Nghĩ vậy, Thời Hoan không khỏi âm thầm thở dài, sau đó cô điều chỉnh nét mặt một hồi, cười tủm tỉm đi tới.
Trước khi tới chỗ Từ Dã, cô cố gắng bước thật rón rén, tiếp cận anh từ phía sau, bất ngờ đưa tay ôm lấy eo anh.
Người Từ Dã cứng đờ, vốn đang suy nghĩ công việc, đột nhiên bị ôm lấy như vậy, thật sự là bị hoảng sợ một chút.
Sau đó anh liền nhận ra là Thời Hoan, không khỏi bất đắc dĩ cười, nắm chặt tay cô trên hông mình, nói: “Lại mua gì vậy?”
“Anh không để ý tới em, em nhất định phải mua đồ mà.” Thời Hoan cười cười, buông anh ra, đi tới trước mặt anh, “Em chỉ mua một chiếc áo khoác thôi, không có gì khác.”
Từ Dã vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, chuyện mà anh muốn nói thật ra không phải việc này.
Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhíu mày, nói với cô: “Thời Hoan, ngày mai anh phải rời khỏi thành phố A một thời gian.”
Thời Hoan đã sớm đoán được tình huống này, cô cong môi, không chút ngạc nhiên nào, “Em đã nghĩ tới rồi.”
Từ Dã yên lặng, hồi lâu mới nói: “........Xin lỗi.”
Thời Hoan biết, ý anh là chuyện cùng cô về nhà gặp cha mẹ, có thể sẽ phải hoãn lại.
Nhưng chuyện này có đáng gì, bên nào nặng bên nào nhẹ, thân là một bác sĩ không biên giới, đương nhiên cô phải hiểu rõ hơn ai khác.
Căn bản cô cũng sẽ không tức giận, anh cần gì phải xin lỗi?
Thời Hoan có chút không nhịn cười nổi, cô đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, giữa hai hàng lông mày tràn ngập ý cười, nói với anh: “Cái gì mà có lỗi, đã có nhiệm vụ thì đương nhiên phải ưu tiên hơn chuyện gia đình, em cũng không phải là không hiểu chuyện, em hiểu mà.”
Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng mà Thời Hoan không hề có tâm trạng tiêu cực nào cả.
“Hơn nữa...” Cô nói tiếp, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt từ từ trở nên dịu dàng, cô cười, “Em thật sự rất thích dáng vẻ anh mặc quân trang, hôn lên quốc kì.”
Người cô yêu thương, thuộc về quốc gia, cũng thuộc về cô.
Anh là anh hùng cũng là mục tiêu đời này của cô.
Trái tim Từ Dã rung động, anh nheo mắt nhìn khuôn mặt tươi tỉnh của cô, đôi mắt sáng như sao, cả người như tỏa sáng.
Người yêu là tri kỉ, điều này thật sự may mắn biết bao.
“Được.” Anh cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói, “Đợi anh về nhà.”
Thời Hoan ngoan ngoãn gật đầu, nắm chặt tay anh.
Từ Dã đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, định nói thêm: “Đúng rồi...”
“Không sao.” Thời Hoan ngắt lời anh trước, không để anh kịp nói xong, cô rất thông cảm nói, “Nhẫn cái gì, dù sao kết hôn cũng là chuyện sớm muộn, đợi sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ trở về chúng ta suy nghĩ thêm.”
Từ Dã yên lặng một lát, anh khẽ cười đồng ý với cô: “Được, quyết định như vậy.”
Khóe môi Thời Hoan hơi cong lên, sánh vai cùng anh đi về phía trước, bóng hai người kéo dài trên nền đất, cô nheo mắt nhìn, âm thầm mỉm cười.
Thời gian bọn họ ở bên nhau tuy rằng ngắn ngủi, nhưng từng giây từng phút đều đáng quý.
Phần tình cảm này vì nghề nghiệp của hai người, nhất định sẽ không bình yên, ổn định.
Nhưng chính vì nguyên nhân đó mới càng đáng để nâng niu trong lòng bàn tay, dùng trái tim thấu hiểu.
*
Hôm sau Từ Dã liền rời đi, anh đi từ lúc trời còn chưa sáng, chắc là vì không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của Thời Hoan nên không đánh thức cô.
Đợi tới khi Thời Hoan tỉnh giấc, vị trí bên cạnh đã không còn ai, cô sờ thử, cảm giác ấm áp cũng không còn, xem ra đã đi từ sớm.
Cô dụi mắt, ngày hôm nay bắt đầu cuộc sống không có nụ hôn chào buổi sáng, mong là sẽ không quá khó khăn.
Kì lạ ở chỗ, thật ra năm năm xa nhau cô cũng không hề để tâm tới những thứ này, nhưng bây giờ ở bên nhau lần nữa, tâm trạng đều trở nên kì lạ.
Giống như lúc vừa mới tỉnh liền phát hiện bên cạnh không có ai, mặc dù biết Từ Dã nhất định sẽ đi từ rất sớm, nhưng tâm trạng vẫn không kìm được mà buồn bã, cảm thấy có chút khó chịu.
Aiyaaa, bận rộn một chút là được, bận rộn là tốt rồi.
Thời Hoan tự thôi miên bản thân như vậy, cô xuống giường, chuẩn bị qua loa rồi bắt đầu nghĩ tới kế hoạch ngày hôm nay.
Cô mở điện thoại ra, phát hiện tối qua Lý Thần Ngạn gửi tin nhắn cho mình, vậy mà cô lại không chú ý đến.
Mở ra xem, hóa ra anh ấy nói cho cô biết, Hao Thiên đang ở quân khu, anh ấy đã nói chuyện trước với người phụ trách rồi, sẽ có người đón cô ở cửa, có thể đưa cô vào trong.
Thời Hoan chậm rãi xoay người, hóa ra cô và Từ Dã ở bên nhau không mấy khi đi tới quân khu, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn nhớ được địa chỉ chính xác.
Xem thời gian, tính toán qua sau đó ra khỏi nhà.
Sau khi đến quân khu, quả nhiên có một người lính trẻ tuổi mặc quân trang đang đứng chờ bên ngoài, Thời Hoan quan sát một chút, dáng vẻ rất ưa nhìn, chắc chắn là nhỏ tuổi hơn mình.
Cô tiến lên phía trước, cậu ta liền nhận ra cô, cười gọi: “Chị dâu, ở đây!”
Thời Hoan vẫy tay, cười tươi tắn chào hỏi, “Chào cậu, tôi tới đón Hao Thiên về.”
Cậu ta vội vàng gật đầu, “Đội phó Lý có nói với em rồi ạ. Hao Thiên ở bên kí túc xá của đội trưởng Từ, để em dẫn chị tới.”
“Được, cảm ơn cậu.” Thời Hoan mỉm cười, đi theo sau cậu ta, thẳng vào bên trong kí túc xá.
Đi qua cửa lớn sau đó rẽ vào một con đường nhỏ, Thời Hoan đi theo người lính trẻ tới kí túc xá của Từ Dã, phát hiện Hao Thiên đang ăn đồ ăn trong bát.
Nghe thấy tiếng động, Hao Thiên ngẩng đầu nhìn, vừa thấy Thời Hoan hai mắt nó liền sáng lên, lập tức lao tới, bám lấy Thời Hoan không chịu buông.
Người lính trẻ thấy vậy không khỏi buồn cười, “Chị dâu, Hao Thiên còn thân với chị hơn cả đội trưởng Từ.”
“Chắc là do đội trưởng Từ của các cậu không dễ dàng tiếp cận?” Thời Hoan nói xong cũng không kìm được mà bật cười thành tiếng, “Có điều dù sao ban đầu cũng là hai chúng tôi cùng nhau nuôi Hao Thiên.”
“Hóa ra là vậy.” Người lính trẻ gật đầu, “Chị dâu, sau khi Hao Thiên ăn xong thì chị đưa nó về nhé, đi đường cũ là được ạ, em còn có chút việc phải đi trước.”
Thời Hoan đồng ý, “Không sao không sao, cậu đi làm việc đi, tôi sẽ về sớm.”
Người lính trẻ gật đầu, sau khi tạm biệt cô thì liền rời đi.
Thời Hoan gọi Hao Thiên ăn cơm, cô từ từ quan sát kí túc xá của Từ Dã một hồi, sạch sẽ gọn gàng, vẫn như trước.
Tuy nhiên ít nhiều có chút hoài niệm, Thời Hoan nhìn quanh một hồi, thấy gần như vẫn giống năm năm trước, khóe môi cô hơi cong lên.
Ánh mắt liếc qua góc tường, cô vốn không chú ý mấy, nhưng tủ chứa đồ lại để hé một khe hở, thật sự thu hút sự chú ý.
Lông mày Thời Hoan cau lại, cô nhớ tủ này có chìa khóa, chẳng lẽ anh để quên?
Cũng không có vấn đề gì.
Nghĩ vậy, cô liền đi tới, định đóng cánh tủ lại thì tình cờ thấy đồ vật bên trong.
Là một chiếc hộp đặt ngay ngắn.
Lòng hiếu kì nổi lên, Thời Hoan suy nghĩ đắn đo, cuối cùng vẫn không kìm được làm chuyện xấu, lấy chiếc hộp kia ra, đặt lên bàn rồi mở nắp.
Bên trong là một phong thư, nghĩ một chút, cô liền đoán được đây chính là di thư mà trước mỗi lần làm nhiệm vụ bọn họ sẽ chuẩn bị trước.
Cứ thế mở ra xem... có phải là không tốt lắm không?
Thời Hoan băn khoăn hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy ra, một tập thư đặt trên mặt bàn.
Xem số lượng này, trong lòng cô xúc động, rốt cuộc trong năm năm Từ Dã đã vào sinh ra tử bao nhiêu lần, thật sự khó có thể tưởng tượng được.
Cô mở phong thư thứ nhất ra xem, bên trong là thư anh gửi cho cha mẹ, lá thư không ghi thời gian, nội dung không có gì đặc biệt nhưng vẫn là phong cách đơn giản chín chắn của Từ Dã.
Di thư mà cũng không chịu mềm mỏng một chút.
Thời Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, gấp lá thư cất lại cẩn thận. Cô chỉ định xem 3 phong thư thôi, tiếp tục mở lá thư tiếp theo.
Trong nháy mắt, cả người Thời Hoan cứng đờ.
Trên tờ giấy trắng phau, bức di thư này chỉ có hai chữ, nét bút mạnh mẽ rắn rỏi...
THỜI HOAN.
Ngày tháng, là năm năm trước.
Không biết vì sao, Thời Hoan đột nhiên có suy nghĩ kì lạ. Ngón tay cô run lên, sau khi gấp lá thư này cất kĩ trở lại thì tiếp tục xem những phong thư khác.
Một bức, hai bức, ba bức... Mười mấy bức thư, mấy chục bức thư.
Đều chỉ có hai chữ “Thời Hoan”, cùng với ngày tháng.
Cô chăm chú nhìn ngày tháng từ năm năm trước, thành bốn năm trước, ba năm trước... Chưa từng gián đoạn, năm nào cũng không hề thiếu,
Thời Hoan nghẹn ngào, cô nhìn những bức thư trong tay mà không thể tin nổi, chăm chú nhìn hai chữ “Thời Hoan” này, rõ ràng là tên của chính mình, nhưng cô chưa bao giờ có cảm giác lạ lẫm tới vậy.
Tâm trạng cô hỗn loạn, thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng nước mắt đã rơi xuống trang giấy, chậm rãi loang ra.
Thời Hoan choáng váng.
Nước mắt dâng lên, liên tục rơi trên gò má, che mờ tầm mắt của cô, khiến cô chỉ có thể nhìn thấy những đồ vật một cách lờ mờ.
Thời Hoan không nói ra được, cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì.
Cô chỉ cảm thấy, trái tim mình tràn ngập sự cảm động và bi thương lẫn lộn, cảm giác này trào dâng mãnh liệt, hoàn toàn nuốt chửng cô, căn bản không có bất kì cơ hội phản kháng.
Nước mắt rơi xuống, rốt cuộc Thời Hoan chuẩn bị mở bức thư cuối cùng, cô mới phát hiện tay mình đã run rẩy tới mức không thể khống chế.
Đây là bức thư mới nhất, Thời Hoan liếc nhìn ngày tháng, quả nhiên là hôm nay, xem ra là Từ Dã vừa viết không lâu.
Nội dung không phải là hai chữ đơn giản nữa, Thời Hoan nhìn từng câu từng chữ, âm thầm đọc lên trong đầu.
Sau đó cô nhẹ nhàng gấp lá thư lại, cẩn thận sắp xếp tất cả những phong thư bỏ vào trong hộp, cất vào tủ chứa đồ.
Trong khoảnh khắc đóng cánh tủ lại, cảm xúc của Thời Hoan cuối cùng cũng vỡ òa, cô từ từ ngồi xổm xuống, che miệng phát ra những tiếng nghẹn ngào, nước mắt như mưa.
Cô chưa từng khóc nhiều như vậy.
Trong lá thư cuối cùng Từ Dã chỉ viết một câu...
“Anh đợi em năm năm, lần này em đợi anh trở về, chúng ta sẽ kết hôn.”
Thời Hoan vùi mặt vào lòng bàn tay, trái tim đau đớn, cảm giác chua xót và đau lòng hóa thành nước mắt dâng trào, cô không thể khống chế.
Từ Dã, Từ Dã.
Thời Hoan âm thầm gọi tên anh, môi mấp máy nhưng không phát ra thành tiếng động.
Thời Hoan nhắm chặt hai mắt, ngồi xổm trên mặt đất khóc nức nở, Hao Thiên đứng bên cạnh cô, không phát ra một tiếng động nào,
.......... nửa cuộc đời cô sống thoải mái, không tim không phổi.
Sau này, cô cam tâm tình nguyện ở trong vòng tay Từ Dã.
Cam tâm tình nguyện đem cả cuộc đời dài đằng đẵng phía trước, giao cho anh.
Phần đời còn lại, có anh bầu bạn, xem như là chuyện may mắn nhất thế gian.
*
Một tháng sau, đúng ngày sinh nhật của Thời Hoan, Từ Dã trở về.
Buổi tối, Thời Hoan bận rộn trong bếp vẫn không quên trêu chọc anh: “Anh về thật đúng lúc, nếu như bỏ lỡ mất ngày hôm nay, em không chắc có thể không giận anh.”
Từ Dã buồn cười, ôm lấy cô từ phía sau, tì cằm lên vai cô, “Không phải là về rồi đây sao.”
Từ Dã vừa tắm rửa xong, mái tóc còn hơi ướt, mùi hương mát lạnh bao bọc quanh người, khiến Thời Hoan có cảm giác an tâm không thể gọi tên.
“Được được được.” Cô khẽ cười, nghiêng đầu cọ cọ vào má anh, “Hai ngày tới nghỉ ngơi thật tốt, sau đó có thể đi gặp cha mẹ rồi.”
Khóe môi Từ Dã hơi cong lên, một tháng không gặp, anh chỉ muốn bám chặt lấy Thời Hoan, khẽ đáp lời cô: “Nghe lời em.”
Thời Hoan suy nghĩ một chút, giả vờ tiếc nuối nói: “Có điều, chiều nay anh mới về, xem ra quà sinh nhật của em không có rồi.”
Từ Dã vừa về không lâu, sau khi về nhà thì ngủ một giấc, vừa tỉnh táo một chút liền cùng Thời Hoan làm cơm tối.
Nhưng Từ Dã cười khẽ, “Ai bảo?”
Thời Hoan tắt bếp, đang chuẩn bị lấy bát đũa, nghe vậy động tác liền khựng lại.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Từ Dã đã xoay người cô lại, sau đó anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo.
Cả người cô cứng đờ, nhìn anh không thể tin nổi, có chút bối rối.
Từ Dã chậm rãi mở chiếc hộp ra, ánh đèn chiếu vào viên kim cương tỏa sáng lấp lánh, khóe môi anh hơi cong lên, cầm lấy tay phải của Thời Hoan, từ từ đeo nhẫn lên ngón áp út của cô.
Kích thước vừa in.
Anh nhìn chiếc nhẫn, nét mặt dịu dàng, giữa hai hàng lông mày tràn ngập ý cười, “Món quà này, em có hài lòng không?”
Chiếc nhẫn này hiển nhiên là cho nữ giới, mà kiểu dáng chính là chiếc nhẫn mà hôm đó hai người nhìn thấy trong tờ rơi quảng cáo của cửa hàng ở trung tâm thương mại.
Hai mắt Thời Hoan cay xè, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Cô dở khóc dở cười, tay trái dụi mắt, hắng giọng hỏi anh: “Lẽ nào ngày đó anh đã mua xong rồi à?”
“Ừ, lúc đó muốn nói với em, nhưng em không để anh nói xong.” Từ Dã cười, “Vì thế không còn cách nào khác đành phải để làm quà sinh nhật.”
“Cái gì mà quà sinh nhật...” Thời Hoan nín khóc, mỉm cười, Chuyện tới nước này Từ Dã còn giả ngốc, cô cầm lấy chiếc hộp kia, lấy ra một chiếc nhẫn khác, nhẹ nhàng đeo lên cho anh.
Cô nói: “Lúc đó anh biết em sẽ tới đón Hao Thiên, anh cố ý không khóa tủ, chính là để em xem thư, đúng không?
Từ Dã không đáp, chỉ nhìn cô, trong ánh mắt thật sự dịu dàng.
“Anh đây là đang cầu hôn à, đội trưởng Từ.” Thời Hoan cười, giơ tay nhìn ở phía anh, nói, “Được thôi, nể tình anh viết tên em nhiều như vậy, em đồng ý rồi.”
Vừa dứt lời, Từ Dã liền ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tất cả những tâm tư trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng nói ra rồi.
“Thật ra chiếc nhẫn này, lúc anh làm nhiệm vụ vẫn luôn mang theo bên người.” Anh đột nhiên nói, giọng trầm thấp mang theo âm điệu khàn khàn. “Vào thời khắc khó khăn nhất, chính là nó tiếp thêm cho anh sức mạnh, chỉ có sống sót trở về anh mới có thể mang em buộc chặt bên mình.”
Giờ phút sinh tử, trong lòng anh chỉ có một âm thanh vang lên, là tên cô.
Chỉ có hai chữ “Thời Hoan” mà thôi.
Thời Hoan đưa tay ôm chặt lấy anh, trăm vạn ngôn từ không biết phải diễn đạt thế nào, cuối cùng chỉ khẽ nói: “Từ Dã, chúng ta nhất định phải ở bên nhau.
Nhất định đến cùng, tới khi mái tóc bạc trắng, cuối cùng kí ức dần dần phai nhạt, nắm tay nhau rời khỏi thế gian này.
Bọn họ đã bỏ lỡ nhau quá lâu, ông trời trêu đùa bọn họ quá nhiều, vì thế nên cuộc sống tương lai mới càng quý giá.
Anh là ánh hào quang chiếu sáng cả cuộc đời cô.
.......cuộc sống là một trò chơi mà Thượng Đế dành cho chúng sinh, mà tình yêu chính là phần thưởng cuối cùng.
May mà, bọn họ cuối cùng có thể cùng nhau giành được.
*
Sun: Huhu vừa edit vừa khóc như cún, một tình yêu giản dị nhưng chân thành mà sâu sắc vô cùng T^T