Dư chấn vừa kết thúc, Thời Hoan không nhìn thấy bóng dáng Từ Dã trước tòa nhà vừa đổ sụp xuống, còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên liều mình chạy tới.
Cũng may, có hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm, anh cũng không xảy ra chuyện gì.
Nghĩ vậy, Thời Hoan không khỏi thở phào, cô liền ôm chặt lấy Từ Dã, những căng thẳng và sợ hãi vừa rồi ào ạt xô tới, suýt nữa khiến cô phải rơi nước mắt, thật sự mất mặt.
Cô khẽ ho một tiếng, sửa sang lại tóc tai, giả bộ như không có chuyện gì rời khỏi vòng tay Từ Dã, “Vừa nãy em không thấy anh, còn tưởng anh ở trong đó, làm em sợ muốn chết.”
Vừa rồi Hao Thiên cũng không nhìn thấy bóng dáng chủ nhân, hoang mang vội vã chạy theo đến đây, bây giờ nhìn Từ Dã không có việc gì, nó cũng bình tĩnh lại, vẫy vẫy đuôi.
“Anh không sao, yên tâm.” Từ Dã đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, bất đắc dĩ cười cười, “Không phải bảo em ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong lều hay sao, lại chạy lung tung rồi.”
Thời Hoan chớp chớp mắt, dáng vẻ vô tội: “Không phải em chỉ muốn giúp anh san sẻ công việc thôi sao.”
“Đúng vậy đội trưởng Từ. “ Trong đám bộ đội có người cười nói, “Chị dâu chỉ quan tâm anh thôi mà.”
Từ Dã lườm bọn họ một cái, lập tức nói với Thời Hoan: “Dư chấn vừa kết thúc, không biết lát sau còn có thể xảy ra chấn động hay không, em đi lên chỗ đất bằng phẳng trước đi.”
Nói xong, anh vô tình liếc mắt nhìn thấy cặp anh anh, trong lòng đại khái đoán được là bệnh nhân do Thời Hoan cứu, liền dặn dò một câu: “Hai người cùng đi cùng chị ấy đi, bảo vệ mình thật tốt.”
Người em gái vội vàng gật đầu, không nói thành lời, trong lòng chỉ cảm thấy người này thật đẹp trai, chỉ là hơi lạnh lùng một chút.
Thời Hoan đương nhiên không chọn ở lại đây gây thêm phiền phức cho bọn họ nên lập tức đồng ý, dẫn theo hai đứa trẻ đi trước, còn không quên dặn Từ Dã, “Anh cũng chú ý an toàn nhé.”
Tòa nhà bỗng nhiên sụp đổ, phía dưới chắc chắn còn có người gặp nạn, nhất định lại phải bắt đầu mở cuộc tìm kiếm cứu hộ, bọn họ còn có công việc.
Từ Dã gật đầu, cũng không chậm trễ thêm nữa, lập tức đi cùng các thành viên khác trong đội tiến hành nhiệm vụ.
Thời Hoan đi về phía trước một đoạn, thấy phía khu đất bằng phẳng trên cao gần như đã bị bệnh nhân và người nhà chiếm gần hết, cô cũng không lo lắng, chọn một vị trí có vẻ an toàn, nơi đó còn có thể nhìn thấy hoạt động của đội Từ Dã, một công đôi việc.
Khoanh chân ngồi trên cỏ, Thời Hoan chăm chú nhìn về phía Từ Dã, không hề chớp mắt, chị sợ sẽ bỏ sót tình huống gì đó.
Cặp anh em cũng đi theo cô, ngồi xuống bên cạnh, tầm mắt người em gái đảo qua đảo lại giữa Từ Dã và Thời Hoan, dường như có chút tò mò nhưng không hỏi thẳng ra.
Hồi lâu, cô nhóc thật sự rất hiếu kì, liền đưa tay nhẹ nhàng kéo góc áo Thời Hoan, nhẹ nhàng hỏi cô: “Chị à, chị rất quan tâm đến anh kia.”
Thời Hoan nghe vậy ngây người, cô không ngờ cô nhóc này sẽ chú ý tới mấy chuyện đó, nhưng nghĩ lại thì có lẽ do vừa rồi tâm tình của mình thể hiện quá rõ ràng, cô liền nhún vai cười khẽ, “Đúng vậy, rất quan tâm.”
“A?” Người em gái tròn mắt, lòng hiếu kì hoàn toàn bị kích thích, vội vàng quấn lấy Thời Hoan rối rít hỏi, “Anh đó là ai vậy ạ, rất đẹp trai, nhưng cũng thật lạnh lùng.”
“Anh ấy là bộ đội gìn giữ hòa bình, là người cùng quê hương với chị.” Nghe cô nhóc nhận xét như vậy, Thời Hoan không khỏi cảm thấy buồn cười, nói: “Bề ngoài anh ấy lạnh lùng như vậy nhưng thật ra là người rất dịu dàng.”
Người em gái còn chưa kịp nói gì, người anh ở bên cạnh đã cau mày, thấp giọng nói: “Em cảm thấy anh ấy chỉ dịu dàng với mỗi mình chị thôi.”
Thời Hoan suy nghĩ một chút, dường như đúng là như vậy nên cũng không phủ nhận.
Cô bé nghiêng đầu, nhìn về phía Thời Hoan, đôi mắt sáng bừng, “Chị à, chị và anh kia là đồng nghiệp sao?”
“Không phải.” Thời Hoan lắc lắc ngón tay trỏ, cười tủm tỉm nói, “Anh ấy là bạn trai chị.”
Vừa dứt lời, hai đứa trẻ đều ngây người.
Ở cái tuổi của bọn chúng, dường như những từ ngữ liên quan đến yêu đều là mơ hồ, lúc này cảm thấy thật tốt và ao ước có được.
“Bạn trai sao?!” Người em gái kinh ngạc, không thể tin nổi, “Chị à, hai người là người yêu?”
Thời Hoan gật đầu, xác nhận chắc chắn với cô bé.
“Hóa ra là người yêu sao...” Người anh trai nhìn cũng có chút kinh ngạc, “Thật sự không ngờ.”
Dù sao cũng là mấy đứa trẻ, Thời Hoan không tiện nói nhiều, chỉ là giới thiệu rõ quan hệ của mình và Từ Dã, khóe môi hơi cong lên nhìn về phía anh, ánh sáng trong đôi mắt thật dịu dàng.
Hai đứa trẻ vốn cũng không nhiều chuyện, tiếp tục nhìn theo tầm mắt của Thời Hoan, cùng quan sát Từ Dã.
Anh đang phối hợp với nhân viên cứu hộ Balnea tiến hành cứu hộ khẩn cấp, anh đi vào bên trong đống phế tích của tòa nhà vẫn đang không ngừng có gạch đá vụn rơi xuống, cả hai đứa trẻ nhìn vậy thì hít một hơi thật sâu, lo lắng đề phòng.
Nhưng không lâu sau, Từ Dã đã cõng một ông lão bị thương ra, sau khi sắp xếp cẩn thận xong, anh không hề nghỉ ngơi giây nào, lại tiến vào bên trong đống đổ nát.
Cứ như vậy, anh và những nhân viên cứu hộ cùng nhau cứu những người bị thương ra ngoài.
Người xem trầm trồ không ngớt.
Thời Hoan cũng căng thẳng theo, cô nhìn những mảnh gạch đá vụn rơi xuống, tuy rằng không gây nguy hiểm lớn, cũng không có chấn động gì nhưng cô lại lo lắng có thể xảy ra sự cố bất ngờ nào đó.
Đột nhiên, người anh khẽ gọi cô: “....... Chị.”
Thời Hoan nhìn về phía anh, cười đáp: “Sao vậy?”
“Bạn trai của chị, là anh hùng.”
Giọng nói của đứa trẻ tuy còn chưa hết sự non nớt, nhưng lại mạnh mẽ vang vọng một cách bất ngờ, vô cùng kiên định, phảng phất chính là lời nói từ đáy lòng.
Cậu bé vừa dứt lời, Thời Hoan đã nhẹ nhàng cười, giữa hai hàng lông mày hiện lên ý cười rõ rệt, rất đẹp.
Cô bé bên cạnh thậm chí nhìn tới mức ngây người.
“Đúng vậy.” Thời Hoan ngẩng đầu, khóa chặt hình bóng ấy trong tầm mắt, thì thầm nói, “Anh ấy là anh hùng.”
Anh là anh hùng của thế giới này, cũng là anh hùng độc nhất vô nhị của cô.
Anh vượt qua ngàn vạn phong ba của số mệnh, nắm chặt tay cô.
Chỉ cần có anh bên cạnh, cô không cần lo sợ điều gì.
*
Quả nhiên đúng như Trình Giai Vãn suy đoán, tình hình ở Balnea đã dần ổn định, ngày mọi người về nước cũng tới gần.
Cuối cùng, sóng gió cũng qua đi, đội bác sĩ và đội gìn giữ hòa bình đều nhận được thông báo của cấp trên, chuẩn bị về nước.
Trùng hợp, đều là về cùng một ngày.
Sau khi Thời Hoan và Từ Dã nói lời từ biệt cuối cùng với Marry xong, liền cùng cả đội trở về khu đóng quân, sửa soạn hành lý.
Sau thời gian xảy ra động đất, bởi vì công việc căng thẳng, bọn họ chỉ có thể dựng tạm lều ở gần đó, căn bản không có thời gian trở về khu đóng quân.
Vậy mà lúc này nhìn thấy, hóa ra nhà cửa ở đây cũng đã bị động đất phá hủy gần hết, chỉ còn dư lại đống phế liệu, không còn một đồ vật gì.
Thời Hoan mừng thầm, may mà bản thân không mang theo đồ gì quý giá, nếu không thì sẽ đau lòng chết mất.
Nếu đã không có gì để thu dọn thì mọi người cứ thế ấn định luôn thời gian về nước sớm, quyết định thời gian với phi công.
Sau đó, bởi vì hành trình ở Balnea đã trải qua rất nhiều chuyện, lúc này nhiệm vụ đều đã hoàn thành, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Lý Thần Ngạn nói chuyện với đội trưởng Từ một chút, nào ngờ tán gẫu hưng phấn mọi người liền quyết định về nước sẽ xả hơi, tụ tập ăn uống một bữa.
không ít người tán thành đề xuất này, Thời Hoan cũng muốn sau khi về nước xả hơi một chút, nên lôi kéo Từ Dã đồng ý.
Rất nhanh, đội bác sĩ và đội gìn giữ hòa bình chia nhau lên máy bay, từng người bước lên con đường về nước.
Sau khi về nước vẫn là rạng sáng, Thời Hoan buồn ngủ không chịu được, sau khi xuống máy bay đã gọi điện thoại báo cáo cho cha mẹ tình hình, rồi lập tức tắm rửa sạch sẽ, nằm vật xuống giường, mạnh mẽ ngủ một giấc.
Khi tỉnh lại đã là buổi trưa, điện thoại để bên cạnh đã được sạc đầy, cô vừa mới tỉnh dậy đã nhận được điện thoại của đồng nghiệp trong đội, thông báo thời gian và địa điểm diễn ra buổi liên hoan. Thời Hoan đặt đồng hồ báo thức ngủ thêm một giấc, lúc này mới xem như hoàn toàn hồi phục tinh thần.
Quả nhiên ở nhà vẫn là thoải mái...
Sau khi Thời Hoan thay quần áo trang điểm xong, không khỏi cảm thán trong lòng.
Cuộc sống ở thành phố bây giờ thật tự do, nghĩ tới thời gian ở Balnea, cuộc sống ở đây thật tốt biết bao.
- ----- buổi tối liên hoan vô cùng náo nhiệt, không nói đến chuyện công việc, mọi người tán gấu hết sức vui vẻ.
Thời Hoan cũng hào hứng, liền tụ tập uống rượu đến khuya, mãi tới khi đã ngà ngà say mới giải tán.
Mọi người tràn đầy phấn khởi, mãi tới tận khuya mới chịu ra về.
Tửu lượng của Trình Giai Vãn không đủ, uống say khướt, ngủ gục trên bàn, Lý Thần Ngạn bất đắc dĩ chỉ còn cách gọi xe đưa cô ấy về nhà.
Tuy Thời Hoan vẫn tỉnh táo, nhưng dù sao cũng đã uống rượu rồi, ban đêm tự mình về nhà không an toàn, Từ Dã đương nhiên trở thành người hộ tống cô về.
Hôm nay anh lái xe nên không uống rượu, cả bữa đều chỉ nhìn Thời Hoan liên tục nâng ly uống cạn, anh thật sự bất lực.
Sau khi lên xe, dường như hơi rượu xông lên, Thời Hoan tự giác ngoan ngoãn cài dây an toàn ngồi yên tại chỗ, nửa say nửa tỉnh.
Sau khi say rượu hành động của Thời Hoan không tệ, mặc dù uống say nhưng không làm loạn, trong lòng Từ Dã biết rõ điều này nên cũng không mở miệng quấy rầy cô.
Xe chạy thẳng đến trước cửa khu nhà cô, Từ Dã liếc nhìn người bên cạnh, thấy cô vẫn không mở mắt, liền thấp giọng thở dài, tiếp tục lái xe chạy vào bên trong, dừng dưới nhà cô.
Nhưng dọc đường gần như Thời Hoan cũng đã tỉnh táo rồi, lúc này xe dừng lại, cô biết là đến nhà.
Cô mở mắt ra lại tình cờ liếc qua cổ tay trái của Từ Dã, vẫn có một chiếc bao cổ tay.
Lúc này Thời Hoan mới nhớ, dường như là từ lâu trước đây, Từ Dã đã che giấu chuyện này.
Cô suy nghĩ một chút, không khỏi có suy tính trong lòng, liền tiếp tục nghiêng đầu giả vờ ngủ.
“Thời Hoan.” Từ Dã đợi một chút, thấy Thời Hoan vẫn không có động tĩnh gì liền khẽ giọng đánh thức cô, “Đến nhà rồi, vào trong ngủ tiếp.”
“A...” Thời Hoan ngáp dài, lười nhác mở mắt, “Đến rồi sao?”
“Ừ, tháo dây an toàn xuống xe đi.”
“Anh giúp em đi.”
Từ Dã nhíu mày, cho rằng Thời Hoan say thật rồi, liền nghiêng người sang phía cô, đưa tay mở khóa dây an toàn ra.
Thời Hoan nắm chắc thời cơ, lúc này liền nắm lấy cổ tay trái của anh, ngón tay cầm vào viền chiếc bao cổ tay, nhẹ nhàng kéo xuống phía dưới.
Ánh mắt Từ Dã khựng lại, cả người cứng đờ.
Sau khi Thời Hoan nhìn thấy rõ bí mật trên cổ tay anh, cũng ngây ngẩn cả người.