Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em

Chương 47: Chương 47: Triển khai cứu hộ 2




Bệnh viện chính phủ đổ nát khắp nơi, nhân viên nhanh chóng triển khai cứu hộ, khắp nơi đều là tiếng gào khóc của mọi người.

Tai nạn này đến thật bất ngờ, người Balnea vừa thoát khỏi bóng ma chiến tranh lại bị thiên tai đả kích một đòn thật mạnh.

Bầu không khí dường như không bao giờ sạch được bụi đất, tầng một của bệnh viện chính phủ đã sụp đổ hoàn toàn, đất đá chất thành đống, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ vốn có của nó nữa.

Tiết trời nóng nực, ánh mặt trời thiêu đốt, bụi trong không khí hiện ra rõ ràng, mù mịt khiến người ta nghẹt thở.

Bê tông đổ vỡ đầy đất, trong đó không thiếu những thi thể bắt đầu lạnh như băng, cũng không biết là chưa có người thân tìm thấy hay do chính người thân của bọn họ cũng đang bị vùi lấp ở bên dưới kia.

Nơi này cứ thế đã biến thành một địa ngục giữa trần gian.

Đợi sau khi đội bác sĩ đến nơi, tình cảnh mà bọn họ vừa xuống xe đã chứng kiến, chính là như vậy.

Trình Giai Vãn có chút thất thần nhìn xung quanh, cô ấy nhìn thấy người qua kẻ lại, bên tai nghe được âm thanh huyên náo, vậy mà đột nhiên lại có cảm giác bị cô lập, dường như tình cảnh này và bản thân có sự xa lạ, không thể phá bỏ, cũng không bước qua được.

Hàng trăm người ở đây, có thể tìm được Thời Hoan ở đâu bây giờ?

Cảnh tượng trước mắt tràn ngập bi thương. Toàn bộ tầm nhìn chỉ còn lại hai màu sắc đen trắng, ngoài cái chết và cảm giác tuyệt vọng, thật sự không thể tìm được chút ánh sáng nào khác.

Điều này thật sự...

Trình Giai Vãn có chút líu lưỡi, cô ấy cau mày thật chặt, ánh mắt như sụp đổ, nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.

Nơi này thương vong quá nhiều, nhìn tới đâu cũng đều là người bị thương nặng đang không ngừng mất máu.

Mà nhìn thấy đội bác sĩ tới rồi, càng lúc càng nhiều người đi tới cầu xin giúp đỡ, lúc đầu chỉ có mấy người, sau đó là mười mấy người, mấy chục người, thậm chí hơn trăm người.

Bận rộn một cách không thể ngờ được, bọn họ chỉ có thể cắm đầu cố gắng làm việc, không cần biết yêu cầu là gì, chỉ mong cứu được càng nhiều sinh mệnh càng tốt.

Hao Thiên cũng được đưa tới đây, nó không tìm được bóng người của Thời Hoan trong số những nhân viên công tác, dường như hiểu ra điều gì, liền hoang mang chạy một mạch khắp xung quanh, muốn tìm kiếm hơi thở quen thuộc, vô cùng bất lực.

Thời gian dịch chuyển từng giây từng phút, mặt trời chậm rãi ngả về hướng tây, sắc trời dần dần tối đi, mãi tới tận khi ánh tà dương màu hồng nhuộm kín đường chân trời, tình hình vẫn bận rộn như vậy, ai nấy đều tất bật, các nhân viên y tế cấp cứu cho bệnh nhân đều đã mệt lả từ lâu.

Một ngày, cứ như vậy trôi qua.

Ngay cả chút bóng dáng của Thời Hoan mọi người cũng không nhìn thấy, sống không thấy người chết không thấy xác.

Sau khi ăn tối qua loa, xem như bổ sung một chút thể lực, tiếp đến phải cân nhắc đến vấn đề ngủ.

Bởi vì khu quân sự ở phía bên kia cũng đã sụp đổ, nên phòng ngừa vạn nhất, mọi người liền đi tới khu đất bằng phẳng dựng lều bạt để nghỉ ngơi.

Dù là đội bác sĩ hay đội gìn giữ hòa bình, tất cả mọi người đều nặng nề, không nói gì.

Một phần là vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ai nấy đều mệt mỏi không nói thành lời, mặt khác là do vẫn không tìm thấy Thời Hoan.

Còn Từ Dã nghĩ tới lời nói của cô gái trẻ lúc trước, càng lo lắng hơn.

Bên này vốn dĩ nguy hiểm, hơn nữa nhiều người chen chúc, kéo dài một giây cũng là hạ thấp tỉ lệ sống sót của Thời Hoan xuống, thật sự khiến người ta không thể yên tâm nghỉ ngơi.

Hơn nữa, Từ Dã đã thử dùng bộ đàm liên lạc với Thời Hoan, nhưng vẫn không thu được bất cứ tín hiệu trả lời nào, cũng không biết là do trong lúc hỗn loạn bộ đàm của cô bị rơi hay là...

Kết quả xấu nhất, không ai dám nghĩ.

Bọn họ chỉ có thể chờ tại chỗ, đối mặt với sự mất tích của Thời Hoan, dĩ nhiên không có chút biện pháp nào.

Từ Dã không muốn ăn gì, tùy tiện ăn tối qua loa mấy miếng rồi bỏ đi nằm.

Anh nhìn bệnh viện chính phủ cách đó không xa, nhìn thấy đổ nát khắp nơi, nơi đáy mắt phủ kín một lớp bụi mờ mịt, xua không tan, thổi không đi.

Tâm tình phức tạp không thể nói thành lời, Từ Dã chỉ biết hiện tại mình bình tĩnh một cách bất thường, tuy trong đầu là một khoảng trống rỗng nhưng tạm thời có thể coi như có mục đích.

Từ Dã một mình một lều, sau khi ăn tối xong, các thành viên trong đội đều không nói năng gì từng người một trở lại trong lều, muốn thả lỏng cơ thể mệt mỏi, nghênh đón ngày mai tiếp tục bận rộn.

Lý Thần Ngạn mang túi ngủ cho Từ Dã, thấy anh đang ngồi khoanh chân trên cỏ, nhắm mắt không biết nghĩ ngợi điều gì.

Có điều, đại khái cũng có thể đoán được một chút.

Từ Dã nhìn thấy Lý Thần Ngạn đến, nhìn trong tay cậu ta mang theo túi ngủ thì biết rõ là có ý đồ.

Anh nhận lấy túi ngủ, đưa tay tùy ý ném vào trong lều, không lên tiếng.

Trong lòng Lý Thần Ngạn thầm than một tiếng nhưng vẫn âm thầm đi tới bên cạnh Từ Dã, vỗ vai anh, dường như muốn an ủi gì đó.

Hồi lâu, cậu ta có chút bất đắc dĩ cảm thán nói: “Nghĩ lại hơn một tháng trước, tôi cũng nói câu này với Thời Hoan.”

Từ Dã nghe vậy, trong con người không một chút gợn sóng, chỉ liếc nhìn Lý Thần Ngạn.

Lý Thần Ngạn nói: “Sẽ không có chuyện gì.”

“Ừ.” Anh mở miệng, giọng nói nhàn nhạt, “Cô ấy sẽ không sao.”

Sau khi Lý Thần Ngạn rời đi, ở đây lại trở về yên tĩnh như trước.

Thậm chí có thể nói là hoàn toàn tĩnh mịch.

Từ Dã ngồi ngoài lều, Hao Thiên vùi bên chân anh, tâm trạng có chút ủ rũ, giống như vô cùng lo lắng cho người kia.

Anh nhìn màn đêm mờ mịt, bầu trời đêm vẫn sáng, nhưng lại bao trùm mấy phần ý lạnh âm u.

Nhớ ra điều gì, anh đưa tay sờ vào túi áo, lập tức khựng lại, chạm vào đồ vật trong túi rồi lấy ra.

Lúc trước quên vứt đi, hộp thuốc lá và bật lửa cứ thế mang theo bên người, không ngờ rằng lúc này lại dùng tới.

Từ Dã thấp giọng cười nhạo, đầu ngón tay anh đẩy nắp bao thuốc ra, cắn một điếu thuốc, một tay che gió, trong phút chốc lửa cháy lên, khói từ từ phả ra, lượn lờ trong không trung.

Làn khói mờ ảo bay lên nhè nhẹ, đôi mắt anh lúc sáng lúc tối, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Màn đêm thăm thẳm, truyền đến một tiếng thở dài như có như không, có chút uể oải.

Cùng lúc đó.

Thời Hoan chậm rãi tỉnh lại vì cơn đau nhức nhối, cô cố gắng mở hai mắt ra, đập vào mắt chỉ có bóng tối mờ mịt, trong miệng tràn đầy mùi máu tanh nồng, cảm giác khát nước nhưng không quá nghiêm trọng.

Bên tai ong ong, Thời Hoan chỉ nhớ hình như mình đã liều mạng cứu một cô gái trẻ, sau đó bị đá rơi trúng, rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo thì hoàn toàn không biết.

Lúc này bên tai dường như vẫn còn âm thanh đổ vỡ đinh tai nhức óc, dấu vết nứt toác của bức tường, tiếng giá đỡ nghiêng ngả sụp đổ. Những âm thanh ầm ầm, cót két khiến lòng người hoảng sợ, thế giới lập tức rơi vào bóng tối.

Thật sự là đã trải qua một ngày tận thế.

Cả người Thời Hoan mất hết sức lực, không thể động đậy, cơ thể còn đang từ từ thích ứng, trong thời gian ngắn cô chỉ có thể nằm như vậy trên mặt đất, cứng ngắc.

Tinh thần càng tỉnh táo, các vết thương trên người cũng bắt đầu đau âm ỉ, đủ loại cảm giác đan xen lẫn nhau, hành hạ đến mức Thời Hoan gần như sức cùng lực kiệt, cả người cũng bắt đầu buồn ngủ tê dại. Thân thể cô rất nặng nề, ngón tay đã có thể cử động được mấy cái, có thể thấy được phần thân tự mình kiểm soát được nhưng cô cũng cảm nhận được cơn đau từ cẳng chân trái truyền tới. Dùng từ xé tâm can để hình dung cũng không quá, đau tới mức lòng cô lạnh lẽo, đầu óc quay cuồng.

Có lẽ nơi bị bê tông rơi trúng, chính là chân trái.

Bây giờ vẫn có thể cảm nhận được, chưa quá mức nghiêm trọng, chắc là có thể chống đỡ được tới lúc có cứu viện.

Nếu miễn cưỡng phải bỏ mạng ở đây thì thật sự là không cam tâm.

“Không thể ngủ, không thể ngủ...” Thời Hoan cắn chặt răng, lẩm bẩm cảnh cáo chính mình, cô dùng sức nhắm chặt hai mắt, ép bản thân phải tỉnh táo, lúc này mới mở mắt ra lần nữa, tầm nhìn rõ ràng hơn một chút, có thể mơ hồ nhìn thấy một vài thứ xung quanh.

Không có chút ánh sáng nào, Thời Hoan rất khó phán đoán hiện tại đang là buổi tối hay là bản thân bị chôn vùi quá sâu.

Cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tính lại đã là ở nơi này.

Có điều vẫn chưa bỏ mạng ở trung tâm của trận động đất đã là may mắn rồi.

Không dễ dàng gì, không dễ dàng gì...

Thời Hoan thấy buồn cười, nhưng cổ họng khô khốc, hít thở đều là bụi, khiến cho phổi cô có chút khó chịu, cô muốn ho khan nhưng phải cố gắng kìm chế.

Lúc này, càng hít thở mạnh càng khó chịu.

Hai tay đã có thể cử động, Thời Hoan thử thăm dò, cẩn thận sờ quanh thân người từng chút từng chút một, nhưng ngoại trừ khối bê tông và bụi thì không có đồ vật gì khác.

Cô thử cử động chân, nhưng cơn đau thấu xương kia khiến cô đổ mồ hôi lạnh trong nháy mắt, thật sự không dám động đậy thêm nữa.

Xem ra di chuyển vị trí là chuyện vô vọng, mặc dù bây giờ không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào, nhưng nếu nơi này có không khí tức là không cách bên ngoài quá xa, nghĩ vậy, trong lòng cô có chút an ủi, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

Lúc này hoảng loạn cũng không có tác dụng gì, chẳng bằng cố gắng duy trì thể lực, chờ nhân viên cứu hộ đến.

Bốn bề yên tĩnh, cũng không có ai lên tiếng, Thời Hoan không muốn suy nghĩ xung quanh mình toàn là xác chết hay là có người khác, cô tạm thời quên đi.

Trong bóng tối, sự hoảng sợ của con người càng dễ bị khuếch đại, tuyệt đối không thể suy nghĩ nhiều, nếu không sẽ có hại cho bản thân.

Thời Hoan cau mày, có chút mệt mỏi thả lỏng cơ thể, cũng không lo bị bẩn, thoải mái là tốt rồi.

Bệnh viện chính phủ đa số là nhà cao tầng, trận động đất này quá mạnh, mặc dù suy nghĩ theo hướng tích cực, Thời Hoan cũng đoán chừng những tòa nhà kia đều đã sụp đổ gần hết, hiện trường là một đống ngổn ngang gạch đá, chỉ có thể lặng lẽ cầu xin nhân viên cứu hộ có thể mau chóng tìm tới chỗ cô.

Các đồng nghiệp ở đội bác sĩ không biết đang bận rộn ở trại tị nạn hay đã đến bên này rồi.

Đội gìn giữ hòa bình thì sao, Từ Dã liệu có đến đây không?

Đợt đã, nếu như Từ Dã đến trại tị nạn, thấy cô không có ở đó, vậy sau khi anh đến bệnh viện chính phủ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt sẽ có cảm nhận gì.

Thời Hoan khẽ cười khổ, vẫn hay nói người làm việc gì đều có trời cao chứng giám, cô không ngờ mình tích đức nhiều năm như vậy, ông trời lại chẳng thèm quan tâm đến mình.

Nếu cô thật sự chết rồi, Từ Dã sẽ thế nao?

Thời Hoan cố gắng suy nghĩ một chút, thật sự không nghĩ ra đáp án, chỉ đành bỏ qua.

Chờ cứu hộ đi, chỉ cần còn một tia hi vọng sống sót cô cũng phải sống ra ngoài gặp anh.

Nghĩ vậy, khóe môi Thời Hoan cong cong, có chút mệt mỏi.

Bên ngoài, bầu trời sáng chói.

Từ Dã cả đêm không ngủ, một bao thuốc đã trống không, anh ngước mắt nhìn thấy sắc trời hửng sáng một chút liền từ từ đứng dậy.

Hảo Thiên cũng tỉnh giấc, đi theo sau lưng anh, rũ lông.

Từ Dã sửa sang lại trang phục, lập tức bước thẳng về phía bệnh viện chính phủ, chuẩn bị bắt đầu một ngày tìm kiếm mới.

Chỉ cần còn một tia hi vọng sống sót, anh nhất định muốn cứu cô ra.

Từ nay buộc chặt bên người, không để cô tiếp tục lao mình vào nguy hiểm như vậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.