Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau

Chương 27: Chương 27




Tạ Đình nhìn vẻ mặt không đứng đắn của Tô Dịch, khóe miệng nhếch lên một đường cong hứng thú, ánh mắt từ nãy đến giờ vẫn không rời anh dù chỉ là một chút. Thật ra là cô muốn xem trò vui anh diễn như thế nào rồi nhân tiện châm chọc, nhưng không nghĩ tới người đàn ông này lại sẵn sàng vứt đi cái vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc mỗi ngày mà đưa tay lên vẫy vẫy tay với người nọ, rồi phun ra một câu.

- Đi theo tour đường dài không?

Tạ Đình bật cười đưa mắt nhìn theo, người bị vẫy là một cô gái bán hoa ăn mặc khá là mát mẻ, trên mặt đánh lớp phấn phải nói là rất dày, môi tô son đỏ chót, nhìn thế nào vẫn cảm thấy không hợp mắt. Nói về độ xinh đẹp, tất nhiên là không có nhưng khá là dễ thương, nói về chiều cao cũng chỉ có hơn mét rưỡi, thấp hơn cô rất nhiều, có điều dường như là người quen với Tô Dịch, bởi vì lúc này cô ấy đang đi lại phía hai người, miệng cười để lộ hàm răng trắng đính đá.

- Anh Mười, hôm nay anh xuống trấn sao? Sao không gọi điện cho em trước.

Tô Dịch lắc lắc ngón tay cầm thuốc lá, anh cười cười, mắt không nhìn người nọ nhưng cũng không phải là phớt lờ không trả lời, hơi nhướn mi lên.

- Có việc. Dạo chơi một chút thôi.

- Dạ vâng.

Cô gái nhẹ giọng đáp trả, nghe chừng là người rất hiểu tính cách của Tô Dịch cho nên mặc dù nhìn thấy có người khác đứng bên cạnh anh thì mắt cũng chỉ nhìn lướt qua một chút rồi lại rời đi, chứ không hề cất giọng hỏi xem mối quan hệ của hai người như thế nào.

Tạ Đình nghĩ, đây đúng là một cô nhân tình biết nghe lời, bảo sao Tô Dịch lại có thể dùng cái âm thanh nhẹ nhàng du dương đấy để nói chuyện, so với cô đúng là khác nhau một trời một vực.

Nghĩ đến điều ấy, cô không nhịn được mà khóe miệng nhếch lên, nghiêng đầu nhìn anh dưới ánh nắng vàng, cười như không cười, không rõ được có là chế giễu hay không nữa.

- Hóa ra anh đúng là thích con gái biết nghe lời. Thảo nào...

- Thảo nào làm sao? Hửm?

Còn chưa kịp nói xong, Tô Dịch đã lên tiếng ngắt lời cô, điếu thuốc trên tay lúc này đã cháy được đến phân nửa. Anh đứng bên cạnh cô gái nhỏ bán hoa kia, một cao một thấp, một lớn một nhỏ, tuy chênh lệch rất nhiều nhưng nhìn thế nào vẫn cảm thấy được giữa họ thứ tồn tại lớn nhất chính là sự che chở của anh.

Tạ Đình bất giác lắc đầu, chỉ cảm thấy chính mình hơi có một chút khó chịu, có điều tất cả sự khác lạ ấy đều bị cô cẩn thận giấu đi. Cô nhìn giờ trên đồng hồ treo tay, mới chín rưỡi, vì thế liền nói với anh.

- Anh có cần tôi đợi anh không. Dù sao thì tôi vẫn muốn đi chơi thêm mấy chỗ.

Tô Dịch nheo mắt nguy hiểm nhìn Tạ Đình, đáp lại anh chỉ là cái nhún vai bình thản cùng với vẻ lạnh nhạt như mọi ngày của cô, sau đó không thèm đợi anh nói đã quay người đi về phía đám đông ngắm nghía những sạp bán đồn thủ công.

Tô Dịch thở dài nhìn theo, người phụ nữ này, lại bắt đầu dở chứng rồi, nếu không phải biết tuổi cô anh thật không nghĩ cô sẽ là một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi nữa.

- Anh Mười, chỗ em vẫn còn “ áo mưa” anh để lại.

Tiểu Tịnh nhẹ giọng đưa tay kéo Tô Dịch, từ đầu đến cuối cái nhìn đều là yếu ớt xen lẫn sợ hãi, vành mắt đã trở nên đỏ hoe từ lúc nào. Trước kia cô ta bị bà chủ của mình đánh đập rất nhiều, nhưng từ ngày được anh chú ý, cô ta chỉ cần phải phục vụ mỗi mình anh, ngoài ra thì rất ngoan ngoãn làm bưng bê phục vụ trong club.

- Em về trước đi, hôm nay anh không qua đâu.

Tô Dịch lạnh nhạt gạt tay Tiểu Tịnh ra khỏi người mình, anh đưa thuốc lên miệng hút, đôi mắt từ đầu đến cuối đều nhìn bóng dáng của Tạ Đình cách mình một đoạn. Thật ra cô rất nổi bật, vừa cao vừa trắng, cách ăn mặc lại thời thượng, nên cho dù bị bao quanh bởi từng hàng người đông đúc thì anh vẫn nhận ra. Thêm nữa dường như cô cũng hiểu được suy nghĩ cũng với lo lắng của anh với mình cho nên không hề để bản thân rời đi quá xa, trước sau vẫn chỉ đứng lại ở mấy sạp hàng.

“ Nhưng mà...”. Tiểu Tịnh vẫn yếu ớt kéo tay “ Chúng ta đã không gần nhau gần hai tháng rồi. Em... em vẫn đợi anh”

Tô Dịch nhíu mày không hài lòng, anh không kéo khoảng cách của mình với Tiểu Tịnh ra nữa nhưng lời nói phát ra đã ẩn nhẫn sự tức giận ở bên trong.

- Tiểu Tịnh, anh không thích người không biết nghe lời.

Tiểu Tịnh rầu rĩ buông tay, bản thân còn đang định lên tiếng giải thích cho Tô Dịch về hành động lỗ mãng của mình thì lòng bàn tay đã nhận được một chiếc thẻ. Cô ta sợ hãi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy anh lạnh lùng nhìn mình rồi nói ra những lời tàn nhẫn.

- Trong đây có mười vạn, mật mã là 113112, đủ để cho em mở một sạp bán hàng làm việc chân chính. Từ nay về sau đừng gọi điện cho anh cũng như tìm anh nữa.

Tiểu Tịnh lúc này cũng đã ý thức được việc của mình phạm phải, cô ta muốn cầu xin nhưng lại không dám chạm vào người anh, vì thế chỉ biết nức nở lau nước mắt. Từ khi vào làm ở Club, nhìn thấy Tô Dịch, cô ta đã lỡ trao tim mình cho anh dẫu biết anh chính là một người đàn ông máu lạnh hời hợt không quan tâm tình ái. Mỗi lần cùng nhau làm, cô ta đều nhiệt tình hết sức để anh có cảm giác sung sướng nhất, thế nhưng xong xuôi anh cũng đi luôn không hề nán lại dù chỉ một giây.

Đã không ít lần Tô Dịch rạch ròi cho Tiểu Tịnh biết, quan hệ của bọn họ nói trắng ra chỉ là mua bán, nhiệm vụ của cô ta đối với anh là phục vụ, dù thế nào cũng không thể xảy ra được những ngoại lệ khác. Nhưng cô ta dù sao cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi đầu, đứng trước một người hoàn hảo trầm lặng như anh, đã cố muốn kiềm chế trái tim mình nhưng vẫn không thể nào kiềm chế được.

- Em đi đi. Tôi bây giờ có việc rồi.

Tô Dịch ném tàn thuốc lá xuống dưới chân, nhìn Tiểu Tịnh lướt qua một cái rồi xoay người tiến về phía Tạ Đình.

Vừa nãy thấy cô đôi lúc cứ quay lại nhìn với ánh mắt không đứng đắn, thậm chí còn cười khẩy khinh bỉ, anh thật sự chỉ muốn lao đến nghiến răng nghiến lợi với cô một trận. Cái người phụ nữ không biết liêm sỉ này, sao lúc nào cô cũng phải làm anh muốn phát điên lên mới thấy vui vẻ cơ chứ.

- Vui không?

Tô Dịch chẹp miệng, anh đứng sau Tạ Đình, hai tay tùy ý xỏ vào túi quần, nghiêng đầu hỏi cô một câu không đầu không cuối, dẫu biết rằng câu tiếp sau cô không chặn họng thì cũng là đâm thọt mình.

Tạ Đình làm vẻ vô tội, cô nín cười, tay cầm lên một chiếc lược gỗ nhìn không hề đẹp một chút nào, nghiêng đầu hùa theo hỏi ngược lại anh.

- Cái gì vui không?

Tô Dịch thật sự phát hỏa, anh không đôi co với cô nữa mà cúi đầu nhìn quanh một lượt đồ trang sức trước mặt, đưa một tay ra gẩy loạn chúng lên. Tất cả đều là đồ mĩ kí, có điều hoa văn sắc sảo vô cùng tinh tế, tuy rẻ nhưng lại rất có phẩm vị, có khả năng gây hứng thú với người mua.

- Anh cũng hứng thú sao?

Tạ Đình nhướn mày, cô khoanh tay tựa người vào chiếc cột gỗ cửa chủ sạp, mắt không rời từng ngón tay anh đang lựa đồ. Trời nắng, da anh lại màu mật bóng loáng, từng lớp mồ hôi thấm ướt chiếc áo sờn vải để lộ ra cơ bắp rắn chắc, thêm khuôn mặt nam tính, cương nghị đầy hút hồn kia, bảo sao đều gây họa với người khác cũng đúng là không oan.

Lại nhìn về phía sau, thấy Tiểu Tịnh vẫn đang đứng ở đó hướng về phía này chờ đợi, Tạ Đình không hề giữ im lặng liền nói tiếp, giọng hời hợt nhưng lại mang hàm ý nhắc nhở.

- Cô ây vẫn đang đợi anh?

Tô Dịch khựng lại, anh cầm một chiếc cài tóc đưa về phía trước mặt của Tạ Đình, trước sau ánh mắt chỉ dừng ở cô không hề di chuyển, cũng không hề quan tâm đến câu nói cô vừa nói, trầm mặc lên tiếng.

- Thử cài một chút... Màu trắng này khá hợp với cô đấy.

Tạ Đình nhìn chiếc cài tóc một lúc, không có ý định nhận lấy nên không đưa tay ra. Trước nay cô rất ghét những thứ phụ kiện lòe loẹt như này, cho dù có đi sự kiện cô cũng không bao giờ dùng đến nó, bởi vì nó làm toát lên vẻ yếu ớt. Mà cô thì lại không hề muốn chính mình trở nên yếu ớt một chút nào hết.

“ Không cài”. Tạ Đình dứt khoát từ chối, nhân tiện cũng giải thích luôn:” Tôi vì đợi anh nên mới dừng lại ở đây. Chứ tôi không hề thích chúng”

Tô Dịch điềm tĩnh mím môi, anh không lên tiếng nhưng tay đã vươn ra kéo Tạ Đình lại phía của mình, cả người cô theo quán tính liền lao vào lòng của anh.

Bị tập kích đột ngột, cô bắt đầu giãy dụa muốn thoát khỏi, nhưng tay lại bị anh giữ chặt, thành ra hai người cứ như thế đọ sức với nhau, không ai chịu nhường ai, không ai chịu thua cuộc. Cô vặn người, mắt trừng lên giận dữ mang theo đầy sự cảnh cáo, thế nhưng nhận lại được lại là câu nói trầm thấp.

- Đừng làm rộn.

Lời của anh vang nhẹ bên tai, Tạ Đình mím môi, sau một hồi cũng nghe lời dừng lại, hít vào một hơi thật sâu rồi nghiến răng nói:” Anh định làm gì?”

Vẻ mặt lạnh lùng của Tô Dịch khẽ giãn ra, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo đẫm mồ hôi của cô không hài lòng, cẩn thận đưa từng ngón tay lau đi hết từng tầng. Lau xong, anh mới dịch mắt của mình lên trên phía mái tóc bóng mượt của cô, tìm đại một chỗ cài nó lên, quan sát thấy ổn mới từ từ buông lỏng người trong lòng mình, không quên dặn dò.

- Đừng có tháo xuống.

Tạ Đình nhíu mày, cô cầm một chiếc gương dơ lên soi, rất nhanh liền phát hiện ra trên đầu mình xuất hiện chiếc cài nhỏ mà Tô Dịch vừa chọn. Tóc đen tương phản với cài màu trắng, trong mắt người khác thì đẹp nhưng lọt vào mắt cô thì lại trở nên chướng mắt, thật sự nếu không phải là đồ anh tự tay chọn cùng với đeo lên, cô đã tháo xuống và ném nó đi rồi.

Trong lúc bản thân Tạ Đình vẫn làu bàu thì Tô Dịch đã thanh toán tiền xong, anh quay người nhìn cô, thấy cô thất thần liền lên tiếng gọi:” Đi thôi. Còn muốn đứng đến bao giờ”

Tạ Đình liếc nhìn một cái cuối cùng sau đó cũng bước lại về phía Tô Dịch, như nhớ ra điều gì đó cô liền xoay người, nhưng lúc này không thấy bóng dáng cô gái kia đâu nữa. Cô không quan tâm nhiều lắm, có điều vẫn không nhịn được mà lên tiếng trách móc.

- Người tình nhỏ của anh đi rồi. Không định đuổi theo sao?

Tô Dịch hờ hững, anh không muốn cùng Tạ Đình đôi co, nhưng mà không dạy dỗ cô một trận thì cô càng được nước lấn tới, vì vậy chỉ có thể trừng mắt cảnh cáo, độc miệng.

- Cô im lặng một chút không ai nói cô câm.

” Tôi đây là đang có ý tốt muốn nhắc nhở anh”. Tạ Đình ậm ờ, cô vẫn trưng ra cái vẻ mặt không hề biết sợ, ánh mắt phong tình nhìn anh nháy một cái:” Anh Mười, thật chỉ muốn anh nhẹ nhàng với tôi một chút mà khó đến như vậy”

Tô Dịch đã quá quen thuộc với tính cách thất thường của Tạ Đình, anh thản nhiên dời mắt, kết thúc chủ đề nhố nhăng mà cô khơi ra. Anh cầm lấy tay cô kéo lại gần phía của mình, nói bâng quơ một câu cũng có thể được coi là một lời giải thích.

- Chợ đông, đi lại gần một chút. Lạc cô rồi tôi không có thời gian tìm.

Tạ Đình ngẩng đầu, không đáp lại anh cũng không bài xích hành động nắm tay của anh, mắt đảo quanh một chút quan sát tiếp khung cảnh hội chợ của người bản xứ.

Đi được một đoạn, cô nhìn thấy một đám người tụp tập rất là đông, lúc hò reo sung sướng, lúc lại tỉu ngỉu như người vỡ nợ, bước chân không nhịn được liền chậm rãi tiến lại.

Vì có chiều cao khá là nổi trội nên chỉ cần hơi kiễng một chút, Tạ Đình liền nhận ra được ở đây có bàn đánh cược súc sắc, tuy số tiền không lớn như ở sòng bạc, chỉ có vài nghìn tệ nhưng với người dân nghèo như thế đã là cả một gia tài rồi.

Người chủ này có lẽ cũng là một người biết chơi, ban đầu hắn giả thua để câu khách, sau rồi thấy khách hăng say muốn ăn lớn mới bắt đầu tung chiêu của mình, chả mấy liền gỡ lại hết tất cả. Mà lúc này người chơi đã bị u mê bởi sự thua cuộc, càng thêm uất hận muốn gỡ lại nên cứ thế lao đầu vào, tiền túi bỏ ra cứ vậy mà cạn dần cạn dần, rất nhanh đã không còn một chút nào hết.

- Muốn chơi à?

Giọng nói Tô Dịch thỏ thẻ bên tai có chút ngưa ngứa, Tạ Đình nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo phần nhàm chán, lắc đầu. Thật ra cũng đã lâu rồi cô cũng chưa hề chơi bạc, nhưng điều đó không có nghĩa là tay chơi của cô giảm xuống, chỉ là cô không muốn mà thôi.

- Nếu thích thì chơi thử một ván, cũng không sao hết.

Tô Dịch lại lên tiếng nói chuyện, anh nhún nhường mở đường cho cô, thế nhưng không nhận được câu cảm ơn nào hết mà là cái liếc mắt khinh thường mang theo một chút châm chọc.

- Anh thấy rắc rối của chúng ta chưa đủ lớn hả.

Tô Dịch nói:” Tôi thấy cô nhìn chằm chằm khá lâu nên tưởng cô muốn chơi. Thật ra nếu muốn chơi thì cứ chơi, tôi cũng không phải là người khó tính”

Tạ Đình ồ một tiếng, cô cười cười hướng anh, ngạo nghễ nói:” Anh bỏ tiền ra cho tôi chơi. Nếu tôi thắng, tiền đó của anh, nếu tôi thua, thì anh phải chịu mất hết. Thế nào, có được không?”

Phía bên kia mọi người vẫn đang say sưa với những lần thắng và thua cược, tiếng hò hét mỗi lúc một lớn, át đi luôn cả tiếng nói chuyện của hai người. Tô Dịch đưa mắt nhìn về hướng đó, anh bỗng nhớ lại khoảng thời gian trước kia của mình, cũng đã từng suốt ngày say sưa với cuộc chơi như vậy, đáy lòng bỗng dâng lên một hồi chuông cảnh tỉnh. Thật ra thâm tâm anh cũng không muốn Tạ Đình đồng ý, nhưng thấy cô chăm chú nhìn nên mới hỏi, cũng may là cô từ chối.

- Vẫn là thôi đi, bởi vì tôi không có tiền?

Tô Dịch nhàn nhạt diễn như thật, anh cười cười với Tạ Đình một cái, sau đó cùng cô len ra khỏi đám đông đang vây kín lấy mình. Cô cũng không từ chối mà phản kháng, rất ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, có điều còn chưa di chuyển được đã nghe thấy giọng nói khá là quen thuộc phát ra từ phía chỗ súc sắc.

Tạ Đình nheo mắt nhìn một hồi, nhận ra tên ông chủ đứng sau chính là cái tên đã bị mình với Tô Dịch đánh cho thừa sống thiếu chết ở con hẻm nhỏ, khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh lẽo, tay liền dùng sức ấn xuống lòng bàn tay to lớn của anh, cất giọng lên đầy hứng thú.

- Tôi đổi ý rồi. Tôi muốn chơi lớn một trận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.