Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau

Chương 34: Chương 34




Cơm nước xong xuôi đã là một rưỡi, Tô Dịch cùng Tạ Đình cũng quyết định rời khỏi Mộc Khánh trở về trấn huyện. Suy cho cùng vết thương của cả hai cũng không phải là quá nặng, cũng không phải họ không muốn ở lại mà mà họ sợ bản thân sẽ rước họa cho bản làng, kéo đến cho tất cả nhiều nguy hiểm.

Đồ đạc lúc hai người đến đều không có gì, nhưng lúc rời đi lại được vợ chồng A Nùng và A Ngữ đưa rất nhiều đồ đặc sản, nhìn qua một lượt Tạ Đình cũng có thể đoán được là nấm và thịt khô gác bếp. Ban đầu cô không có ý định lấy nên đưa mắt cầu cứu Tô Dịch, ai ngờ người đàn ông ấy không những không thèm giúp mà còn quay ngoắt lưng đi về phía xe ngồi vào, để lại cho cô tự sinh tự diệt, tự giải quyết.

Tạ Đình nhìn đồ trong túi, từ chối thì không được, mà cầm về cũng không có ăn vì bản thân cô không quá thích những món dân tộc như này. Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, cô chỉ còn cách nhận nó, sau đấy lại dùng tiền để cảm ơn nhà A Nùng đã cưu mang, cho ở nhờ dưỡng bệnh một ngày một đêm. Ban đầu họ còn nhất quyết không nhận, hai người đẩy qua đẩy lại rất lâu, cuối cùng trước khí thế của cô Cát Nhĩ cũng phải xuống nước.

Đứng một hồi nói vài ba câu, Tô Dịch lên tiếng gọi, Tạ Đình đành mỉm cười chào tất cả lần cuối rồi chạy về phía chiếc xe của họ cướp được từ Đinh Ca ngày hôm qua. Lúc lái cô không để ý quá nhiều vì trong đầu chỉ tồn tại duy nhất muốn ý nghĩ muốn chạy trốn, bây giờ có thời gian nhìn qua một lượt mới nhận ra được nó là một dòng xe SUV đời cũ, nát đến mức có thể vất vào đám phế liệu rồi.

Tặc lưỡi một cái rồi ngồi vào ghế lái, Tạ Đình liếc nhìn Tô Dịch bên cạnh với hai cây gậy sắt phía dưới sàn anh để chân, ngữ điệu lạnh nhạt.

- Xe còn đủ xăng chứ. Từ đây về trấn huyện nếu ổn thỏa cũng chỉ mất một tiếng.

Tô Dịch gật đầu, anh nói:” Vẫn còn đủ, có điều vất vả cho cô rồi”

Tạ Đình không đáp, cô đương nhiên biết Tô Dịch đang nói đến điều gì, chỉ là cô không quan tâm đến chuyện đó lắm. Anh bị thương, cô không bị thương, cô cũng không phải là chưa từng lái qua, không có gì nghiêm trọng hết.

Tạm biệt gia đình A Nùng cùng với mọi người lần nữa, Tạ Đình cũng nổ máy rồi lái xe ra khỏi cổng thôn, đi về phía con đường hôm qua bị truy sát. Vì là con đường lưu thông duy nhất từ trong Mộc Khánh về trấn huyện, cho nên mặc dù biết trước được khả năng gặp nguy hiểm sẽ rất là cao, nhưng cả anh và cô hai người không còn lựa chọn nào khác. Trước mắt bây giờ muốn an toàn, chỉ có thể trở về, ít nhất càng gần được cảnh sát thì nguy cơ sống sót càng lớn.

Đường đi vào dốc cao, lúc trở về thì lại dốc xuống, đất đá lởm chởm bên dưới cùng với cung đường ngoằn ngoèo uốn lượn khiến cho Tạ Đình có chút căng thẳng. Thật để mà nói trình độ lái xe của cô cũng khá là tốt, nhưng mà giữ một bên là vực thẳm, một nên là núi đá sừng sững, chiều rộng chỉ có thể đủ cho một chiếc xe chạy qua, bây giờ mà gặp một chiếc xe khác của kẻ thù ở đây, cơ hội chạy trốn của họ đến 1% e là còn khó mà có được.

Tạ Đình nhìn ra ngoài cửa kính, đêm qua mặc dù có mưa lớn nhưng cũng không kéo dài quá lâu, sáng sớm lại nắng gắt nên hầu như mọi vật xung quanh cũng không hề có thay đổi gì nhiều lắm. Ngoài việc gặp vài vũng nước thì chiếc xe của hai người cũng di chuyển khá là thuận lợi, càng lúc càng bỏ xa ngôi làng nhỏ.

Lúc gần tới nơi bị tập kích, Tạ Đình giảm tốc độ chậm lại, cô quay đầu sang nhìn Tô Dịch với khuôn mặt thâm trầm lạnh như băng ở bên ghế phụ, cất giọng hỏi anh.

- Nếu gặp đám người hôm qua thì phải tính sao?

Tô Dịch nhướn mày, anh đá đá chiếc gậy dưới chân vài cái, sau đó hất cằm đáp lại:” Đánh một trận nữa. Hôm qua tôi thấy cô cũng dữ dằn lắm, có tố chất”

Tạ Đình nhíu mày, cô có thể coi là Tô Dịch không mỉa mai mình, nhưng mà cái ngữ điệu của anh nghe xong thật sự chỉ muốn đánh. Con mẹ nó nếu cô không nhanh trí thì anh hôm nay sao có thể ngồi ở đây lên mặt với cô được cơ chứ. Cô không bỏ mặc anh bị đánh chết là may mắn với anh lắm rồi.

Càng nghĩ, Tạ Đình càng cảm thấy bản thân không nhịn xuống được cục tức này, cô hừ lạnh tặng cho Tô Dịch một nụ cười khẩy, tay miết trên vô lăng.

- May người đi với tôi là anh. Chứ nếu là cô gái nhỏ kia thì mọi chuyện có lẽ đi sang hướng khác rồi.

Tô Dịch gật đầu ồ một tiếng, anh gõ ngón tay lên mặt kính, cặp mắt hổ phách hơi nheo lại mang theo mùi nguy hiểm rình rập chiếu đến Tạ Đình. Anh thật không muốn đôi co với cô, có điều cô một câu Tiểu Vân, hai câu Tiểu Vân khiêu khích, anh nhịn xuống thì anh là cháu trai cô rồi.

- Tôi không ngại nhắc lại. Cô cứu tôi, tối qua tôi “ cứu” cô, chúng ta hòa nhau.

Lời vừa dứt, khóe môi Tạ Đình giật giật, cô liếc sang nhìn người bên cạnh, không nghĩ rằng Tô Dịch cũng có lúc vô sỉ như thế này. Anh nói anh “ cứu” cô, nhưng người sung sướng khoái cảm nhất không phải là anh sao. Lăn qua lăn lại cô mấy lần, đấy là còn bị thương nên tiết chế dùng sức, nếu không bị thương, chắc chân cô thật sự nhũn ra luôn rồi.

- Cái “cứu” của anh thật đặc biệt.

Tạ Đình chậm rãi nói từng từ, cô dứt khoát tự mình chặt đứt câu chuyện ở đoạn này, tâm tình không tốt liền nhấn chân ga tăng tốc chiếc xe lao vút đi trên con đường đèo hẹp nhỏ, gió bên ngoài lùa vào làm cho mái tóc dài khẽ bay.

Tô Dịch ngồi bên cạnh cũng không có ý định ngăn cản, thật ra anh tin vào trình độ tay lái của Tạ Đình. Tuy chỉ quen nhau có nửa tháng nhưng anh đã ít nhiều hiểu được tính cách thất thường của cô, cũng như là con người của cô như nào. Đó chính là cái gì nắm chắc trong tay mới làm, còn không nắm chắc, cô nhất định sẽ không bao giờ để bản thân phải thử. Giống như hiện tại, tốc độ này không làm ảnh hưởng đến sự an toàn của họ, nên cô mới nhấn ga đi nhanh hơn hồi nãy.

Một lúc sau đấy, hai người cũng đã đến được đoạn đường ngày hôm qua bị tập kích, lúc này mọi thứ đã trống trơn hết cả. Chiếc mô tô của Tô Dịch cũng không còn, vết máu cũng không còn, có thể là do cơn mưa đêm qua gội rửa, hoặc cũng có thể là do chúng được đồng bọn đến đón sau đó thu dọn tàn tích.

Tạ Đình cho xe chạy qua, lúc này cô cẩn thận và cảnh giác cao hơn, mắt chỉ chăm chú nhìn về con đường phía trước. Đoạn đường vẫn vắng vẻ như thế, vẫn chỉ có anh và cô, nguy hiểm rình rập có thể ập tới ngay lúc nào.

“ Không cần khẩn trương ”. Tô Dịch nhìn Tạ Đình một hồi cũng quyết định lên tiếng, ngữ điệu anh trầm trầm không hề mang theo một chút lo lắng nào.

Tạ Đình quay đầu nhìn sang, đáy mắt cô trầm tĩnh lạnh lùng, không hề mang theo một chút tê dại nào như đêm qua lúc ở dưới thân của anh rên rỉ. Cô nhíu mày, nói.

- Tôi cảnh giác theo bản năng, ít nhất nếu gặp nguy hiểm, cũng có thể vận động não bộ tìm cách chạy trốn.

Tô Dịch cười, anh nói:” Tôi nhìn giúp cô. Chúng ta đã đi được một nửa đường rồi, nếu có gặp bọn chúng cơ hội sống sót trở về vẫn rất là cao”

Tạ Đình không nghĩ đó là một cách hay, nhưng cũng không có phản bác sự giúp đỡ của Tô Dịch bèn gật đầu rồi lái xe tiếp. Cô nghĩ hai người bọn họ không có chủ đề để nói chuyện nên im lặng, có điều sau một lúc lại nghe thấy anh lên tiếng.

- Về đến trấn an toàn, cô đến sở cảnh sát báo án đi. Báo cô bị người khác truy sát, cảnh sát sẽ có biện pháp bảo vệ đối với cô, dù sao cô cũng là khách du lịch.

Tô Dịch suốt một đêm hôm qua đã nghĩ cách này là cách ổn thỏa nhất, anh cho là Tạ Đình cũng sẽ đồng ý, nhưng không ngờ cô nghe xong lại lập tức từ chối.

- Không được. Nếu như vậy chẳng phải tôi sẽ luôn phải nằm trong tầm ngắm của cảnh sát sao. Như thế sao tôi có thể vào được trong thôn Tây Nha cơ chứ.

Tô Dịch vuốt mặt:” Tôi giúp cô vào trong”

Tạ Đình nhíu mày, cô cười khẩy:” Ngủ với tôi một đêm liền muốn giúp tôi thực hiện luôn ước muốn đấy hả. Anh Mười, tôi không muốn nói lại lần nữa nên anh cũng đừng có làm cả hai khó xử. Nếu anh sợ cái gì đó nguy hiểm, tôi có thể tự đi một mình, không sao hết”

Tô Dịch biết mình không thể nào thuyết phục được Tạ Đình, cuối cùng chỉ có thể tự mình im lặng quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính. Nơi đây núi non muôn trùng điệp điệp, khu cao nhất chính là Mộc Tử chỗ anh lưu chân lại mười năm, là chỗ cô thuê nghỉ lại. Ở đó, bây giờ đã không còn bình yên nữa mà trở thành một con quái vật há miệng thật lớn, chờ đợi hai người bọn họ từ từ sa chân bước vào rồi.

Quãng đường càng ngày càng gần trấn huyện hơn với rộng hơn, Tạ Đình tăng tốc rút ngắn thời gian, ánh mắt cảnh giác so với hồi nãy đã giảm đi rất nhiều. Chỉ còn tầm 15km nữa là bọn họ có cơ hội sống sót cao hơn, cô hi vọng quá trình di chuyển sẽ không may gặp phải những chuyện bất trắc nữa.

Có điều dường như mọi thứ không hề được suôn sẻ như thế, khi mà đi thêm một đoạn nữa, hai người liền bắt gặp một chiếc ô tô đi lại ngược chiều với mình. Do tầm nhìn khá là xa nên Tạ Đình không nhìn rõ được chúng có bao nhiêu tên, cô chỉ biết, đường hẹp, nhưng tốc độ của chúng rất nhanh. Nếu va chạm, thì xác xuất bị thương lần nữa

Có một chút căng thẳng, Tạ Đình liếc nhìn sang Tô Dịch với đôi lông mày nhíu chặt ngồi đấy, cô hỏi anh.

- Bây giờ phải làm sao?

Tô Dịch nói:” Dừng xe lại. Tôi sẽ xử lí”

Tạ Đình không tin vào tai mình, cô quắc mắt:” Anh bị thương, lại thêm mười năm trong núi không có xe để lái, anh nghĩ tôi sẽ giao mạng sống của mình vào tay anh sao”

Tô Dịch nghe rõ được sự mỉa mai trong từng câu nói của cô, có điều lúc này không phải là lúc hai người đôi co nên anh chỉ có thể nhịn xuống, gằn giọng.

- Tôi không nhớ mình đã bao nhiêu lần đua xe ở chợ đen. Mười năm trước hay mười năm sau cũng vậy, để tôi cầm lái hi vọng sống sót của cô sẽ cao hơn. Tất nhiên nếu cô nghĩ mình có thể làm được tôi cũng không cấm.

Ngữ điệu của anh rất bình thản, có điều lọt vào tai Tạ Đình thật sự giống như một cái búa tạ lớn giáng xuống, giúp cô nhận ra được một điều, Tô Dịch là người như nào đối với cô thông tin của anh chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Anh nói kẻ thù truy sát đuổi giết anh, chúng cất công thuê người như vậy, chắc chắn trước kia anh đã làm điều gì đó đắc tội với người khác, chứ không phải là một tên khố rách áo ôm nghèo nàn được.

Lúc này nguy hiểm cận kề ngay trước mắt, Tạ Đình không còn cách nào cãi lại được từng lời của Tô Dịch. Có lẽ anh nói đúng, để anh cầm lái, so với cô, hi vọng của họ có thể sẽ nhiều hơn một chút.

Nhìn về phía trước chiếc xe kẻ thù đang càng lúc càng sát với mình, Tạ Đình cắn môi, cô phanh gấp xe kéo lê một đoạn đường thật dài. Tô Dịch ngồi bên vịn người đổi chỗ, quá trình mất không quá mười giây, anh nổ máy, bọn họ lại lao vun vút trên đường núi gập ghềnh.

Hai xe càng lúc càng gần nhau, đúng như những gì trước đó Tạ Đình suy nghĩ, bên trong kia không phải là đám người Đinh ca hôm qua, nhưng mục tiêu của chúng vẫn là bọn họ. Xe việt dã, trên xe có năm tên, tất cả đều cầm vũ khí gậy gộc và đao, may mắn là không có súng.

Tạ Đình theo bản năng siết chặt cây tuýp sắt trong tay, vẻ mặt cô thâm trầm khó đoán, có thể nhìn ra được cả một chút tàn nhẫn được che dấu ở sâu bên trong. Tô Dịch quan sát những ngón tay xinh đẹp trắng nhợt do dùng sức, anh liếm răng cửa một cái, trấn an cô.

- Yên tâm. Sẽ không phải để chúng ta động chân động tay.

Tạ Đình gật đầu, thế nhưng cảnh giác của cô vẫn không hề buông lỏng, cô lạnh nhạt:” Phản ứng theo bản năng khao khát muốn được sống”

“ Cô sẽ không chết”. Tô Dịch trầm giọng, anh tăng tốc xe lao vút nhanh hơn:” Tôi kéo cô vào, tôi sẽ chịu trách nhiệm”

Tạ Đình nghe từng câu anh nói trong tiếng gió, đáy mắt trong phút chốc có một tia sững sờ. Ngày đầu tiên về Mộc Tử, là Tô Dịch liên tục muốn ngăn cản cô vào trong thôn. Sau rồi hai người luôn xung đột, anh giúp cô lập kế hoạch để cả hai có thể đi vào dễ dàng, cô nghĩ mình sẽ mang đến cho anh rắc rối.

Nhưng đến thời điểm hiện tại lúc này, những nguy hiểm xung quanh, lại xuất phát từ cá nhân anh. Tạ Đình đương nhiên biết, nhưng cô không trách, cô cũng đổ lỗi. Cô chỉ nghĩ, bọn họ đã cùng thuyền, thì cả hai phải dựa vào nhau để vượt qua khỏi.

Cô chăm chú nhìn về phía trước, lúc này chiếc việt dã đã đi ra giữa đường, không chừa ra một khoảng nào, đồng nghĩa với việc xe của bọn họ sẽ không còn cơ hội vượt qua.

Khoảng cách từ từ được kéo ngắn lại, bây giờ chỉ còn trăm mét nhưng Tô Dịch vẫn không hề có ý định giảm tốc độ, Tạ Đình không giấu được căng thẳng, quát anh một tiếng. Cô có là người ngu cũng nhìn ra được, anh muốn đâm trực diện vào chiếc xe đằng trước.

- Tô Dịch, tôi không thích cái trò mạo hiểm.

Tô Dịch không động, trong tiếng gió vù vù, giọng anh chợt trở nên nhỏ đi: “ Chúng ta sẽ không chết”

Như là một lời nhắn nhủ, cũng như là một lời trấn an, Tạ Đình không hiểu sao lúc này bản thân lại có thể tin tưởng người đàn ông bên cạnh này nhiều như vậy. Chiếc áo anh mặc đã thấm lấm tấm máu, có lẽ là do vận động quá nhiều nên vết thương lại căng ra, cô lo lắng chúng sẽ nặng hơn, nhưng Tô Dịch thì lại không để ý. Anh hét lên với cô.

- Cầm chặt lấy tay cầm trên đầu, cố định bản thân cho tốt.

Tạ Đình không chần chừ liền vội vã làm theo lời anh, một giây sau đó, cô nghe thấy ầm vang lên thật lớn, cả người rung lắc dữ dội như gặp phải động đất. Tấm kính bên cạnh cô vỡ toang thành từng mảnh, gió lùa vào thổi tung cuộn tóc tuột xuống, bay toán loạn trong không gian chật hẹp.

Tạ Đình cảm thấy cả người mình bị đau ê ẩm, cô nhất thời không nhận thức được xung quanh lúc này bọn họ như nào. Cho đến khi bên tai vang lên giọng nói của Tô Dịch, cả người từ căng thẳng mới trở về trấn tĩnh như ban đầu.

- Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để cô chết.

Tạ Đình lắc đầu một cái cho bớt choáng, cô nhìn về phía trước, tuy cửa kính đều đã vỡ nhưng hai người vẫn an toàn trên chiếc xe của mình đi về trấn huyện. Lại nhìn về phía đằng sau, đám người kia đã bị bỏ xa lại đang liên tục đá mạnh vào xe, nếu cô đoán không nhầm thì dường như là bị hỏng không thể chạy được.

Tô Dịch nhìn ra được thắc mắc của Tạ Đình, chẳng đợi cô hỏi anh đã nói luôn:” Yên tâm, chúng không đuổi kịp đâu”.

Tạ Đình nhướn mày, cô vẫn lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy mắt đã xuất hiện một tia vui vẻ, nhẹ nhõm. Một lúc sau đấy, cô cuộn mái tóc rối tung của mình lên, cười một cái bỉ ổi hướng tới chiếc cằm lún phún râu của Tô Dịch, cắn nhẹ.

- Tối nay sẽ thưởng cho anh.

Còn tiếp....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.