Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 31: Chương 31




Mấy giây sau nhận được tin nhắn trừ tiền trong tài khoản, Cao Kình thả lại di động vào túi quần, mang theo túi giấy cao cấp về nhà. Đi thang máy từ tầng hầm gara lên, Cao Kình cầm túi giấy bước vào thang máy không người, cảm giác được thang máy dừng lại, anh hạ tay xuống. Thang máy dừng tại tầng một, Đồng Xán Xán cầm đống xiên nướng đi vào.

Cao Kình nhíu mày: “Lại ăn?”

Đồng Xán Xán ôm túi xiên nướng, nhai tim gà nói: “Em còn mua cả cho anh đấy, định đến chỗ anh ăn.”

“Không dám ăn trước mặt mẹ cô chứ gì?”

Đồng Xán Xán cãi lại: “Vớ vẩn, em cố ý tìm anh chia đồ đấy.”

Cô nhấn mạnh hai từ “chia đồ”, ánh mắt Cao Kình thoáng nhìn lên mặt em họ, cũng không nhìn thêm nữa.

“Về nhà cô ăn đi.”

Đồng Xán Xán không vui, lẩm bẩm mấy tiếng, đột nhiên chú ý tới chiếc túi cao cấp trên tay Cao Kình, cô trợn mắt: “Oa, anh, cái này ở đâu ra thế?”

Cao Kình để túi giấy về sau, “Cô ra đi, đến rồi.”

“Hả?” Đồng Xán Xán nhìn số tầng hiển thị trên thang máy, “Em còn chưa đến tầng mười một mà.”

“Anh ấn cho cô đấy.” Cao Kình đẩy cô ra. Giọng Đồng Xán Xán dần biến mất.

Về đến nhà, Cao Kình rửa sạch tay, uống cốc nước, sau đó ngồi vào ghế salon, xác định hai tay đã khô anh mới cởi túi giấy ra. Anh cẩn thận quan sát dưới ánh đèn, nhìn một lúc lâu, sau đó tựa vào ghế nhìn trần nhà. Làm thế nào để tặng cũng là một vấn đề.

Đồng Xán Xán ở bên dưới trốn vào nhà họ Văn ăn đồ nướng, còn chia cả cho Cố Tương. Cố Tương chọn một xiên ngó sen nướng, Đồng Xán Xán hỏi luôn: “Ngon không?”

“Ừ.”

“Quán đồ nướng kia nằm gần ngay tiểu khu của chúng ta, lần sau tôi dẫn cô đi ăn.”

“Tôi từng đi rồi.”

“Cô từng đi á, lúc nào thế?”

Đi cùng Cao Kình đấy.

Cố Tương đáp: “Mấy tuần trước rồi.”

“Vậy lần sau chúng ta cùng đi, gọi cả Vu Thi Thi nữa.”

“Ừ.” Cố Tương lại cầm thêm một xiên ngó sen.

Đồng Xán Xán thực sự không nhịn được, tròng mắt quay hai vòng, cô chạm vào cánh tay Cố Tương, “Hương Hương, giúp tôi một chuyện nhé.”

“Gì thế?” Cố Tương chuyên tâm ăn ngó sen.

Đồng Xán Xán lén lút: “Cô giúp tôi gọi anh tôi ra ngoài với.”

Cố Tương không hiểu ý cô ấy.

“Tôi có chút chuyện, cần cô gọi anh tôi ra ngoài mới làm được.”

Cố Tương vẫn không hiểu, “Gọi ra, sau đó thì sao?”

“Chỉ cần gọi ra là được.”

Cố Tương vẫn mơ hồ, “Gọi ra đâu, tôi cần làm gì?”

Đồng Xán Xán ra sức giải thích, “Cô giúp tôi chặn anh ấy mười phút...Không, chặn anh ấy nửa tiếng đi, những chuyện khác không cần quan tâm.”

Cố Tương hỏi: “Cô muốn làm chuyện gì xấu sao?”

Đồng Xán Xán chột dạ, “Đâu có, không phải chuyện xấu mà. Tôi mời cô ăn đồ nướng, cô giúp tôi đi.”

Không nên tuỳ tiện ăn đồ của người khác, Cố Tương bỏ xiên nướng xuống. Cô nhỏ giọng: “Tôi tìm cớ gì gọi anh ấy ra đây?”

Đồng Xán Xán chỉ xuống bàn, “Mời anh ấy ăn xiên nướng là được.”

Còn có thể ngốc như vậy sao...

Mười phút sau, Cố Tương ngồi ở cầu bập bênh trong vườn hoa, bên cạnh là hộp xiên nướng.

Khi Cao Kình nhận được tin nhắn thì đang tắm, tắm xong anh mới cầm điện thoại trên bồn rửa tay. Xem hết nội dung, anh nhìn thời gian gửi tin, đã qua tám phút. Anh trả lời, lau qua người, lấy quần áo mặc vào, vội vàng ra ngoài. Chạy tới công viên, liếc thấy bóng dáng ngồi trên cầu bập bênh, xoay lưng về phía anh. Anh đi qua, “Đợi lâu chưa?”

Cố Tương ngẩng đầu: “Cũng mới thôi.” Cô chỉ bên cạnh, đi thẳng vào vấn đề, “Tôi mang đồ nướng cho anh ăn.”

Cao Kình liếc qua, nhíu mày, “Cô mua à?”

Cố Tương: “Không phải.”

“Của Đồng Xán Xán?”

“Ồ, sao anh biết?”

Cao Kình: “Tôi nhìn thấy nó mua về.” Anh ngạc nhiên, “Hiếm khi nó không ăn hết.”

Đồng Xán Xán vẫn là quá ngốc. Cố Tương nhìn anh, trong mắt có chuyện, nhưng miệng đóng chặt không nói ra. Cao Kình mở túi ra, nhìn sắc mặt cô, suy đoán: “Có việc sao?” Cúi đầu nhìn đồ nướng, “Chỗ thức ăn này có vấn đề à?”

“Không phải, tôi ăn rồi.” Cố Tương nói.

Cao Kình suy nghĩ, chậm rãi nói: “Nó bảo cô gọi tôi xuống ăn đồ nướng?”

Cố Tương đặt hai tay lên đầu gối, nhìn về phía xa suy nghĩ mấy giây, quay đầu nói với Cao Kình: “Tôi có quyền giữ im lặng.”

Cao Kình mỉm cười, lấy một xiên đưa cho cô, “Được rồi, cô có thể giữ im lặng. Ăn không?”

Cố Tương lắc đầu: “Tôi ăn rồi, anh ăn đi.”

“Nhiều lắm, tôi ăn không hết.”

Cố Tương liếc, “Tôi ăn ngó sen thôi nhé.”

Cao Kình lại cầm lấy xiên ngó sen đưa cho cô. Điệu hổ ly sơn, anh chả hề sốt ruột chút nào.

Đồng Xán Xán không nhận ra mình muốn dùng xiên nướng lại bị chính nó bán đứng chỉ số thông minh. Lén lấy chìa khoá từ trong nhà, cô rón rén ra ngoài. Tiểu Thiện Thiện lảo đảo theo sát cô, cô sợ gây ra tiếng động, không dám đuổi cậu bé, đành phải dẫn đi vào thang máy. Lần đầu tiên cô làm chuyện trái với lương tâm như vậy, trước khi vào cửa chắp tay trước ngực nói tiếng xin lỗi với anh họ. Mở cửa đi vào, liếc nhìn thấy chiếc túi cao cấp trên bàn. Cô đấu tranh trong lòng, lần nữa xin lỗi anh họ, xoa tay, từ từ móc đồ trong túi ra.

“Á!” Đồng Xán Xán kêu lên, “Mười ba nghìn!”

Cô nhìn về phía em trai, “Mười ba nghìn!”

Tiểu Thiện Thiện ngồi phịch trên đất nghịch dép, liếc cô, quơ chân đi qua, bắt lấy túi muốn đưa vào mồm.

Đồng Xán Xán lấy lại tinh thần, vội vàng rút đi, hãi hùng khiếp vía. Đầu cô loạn lên, cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi.

Đêm đã khuya, xiên nướng cũng ăn hết. Cao Kình ngồi cạnh Cố Tương, cầm điện thoại, cùng cô xem bình luận điện ảnh. Cố Tương hỏi: “Có spoil không?”

“Cô muốn xem sao?”

“Không muốn.” Cố Tương lắc đầu, “Anh đọc spoil chưa?”

“Không có, tôi thích tự mình xem.” Cao Kình nói.

Lại ngồi thêm một lát, Cố Tương hỏi: “Hiện tại mấy giờ rồi?”

“Chín giờ bốn sáu phút.” Cao Kình nói, “Có thể về rồi chứ?”

Đã qua thời gian Đồng Xán Xán quy định, Cố Tương gật đầu. Cao Kình mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.