Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 49: Chương 49




Tiêu Mân trở lại phòng, gọi mấy cuộc điện thoại. Cuộc đầu tiên là cho Chu Thiếu Khang.

Máy vừa chuyển, anh ta cười nói: “Chu đại thiếu gia, lần này cảm ơn cậu đã giới thiệu tiến sĩ Tần cho tôi, mai tôi về.”

Bên đầu kia điện thoại hỏi gì đó, Tiêu Mân trả lời: “Tiến sĩ Tần ra tay, còn phải nói sao? Bệnh của bạn tôi sớm muộn gì cũng sẽ tốt thôi, cho nên sao tôi không thể tính bữa tiệc cảm ơn này chứ, ngày nào đó đại thiếu gia cậu sẽ thưởng gì cho tôi đây?”

Đầu kia lại bảo anh ta đừng có lắm mồm, lúc này Tiêu Mân mới cười nói: “Không đùa nữa. Tiến sĩ Tần nói mấy hôm nữa sẽ đến Thanh Đông, cho nên mai tôi sẽ về, sau đó tiến hành trị liệu ở Thanh Đông —— đúng vậy —— Hả? Là cậu bảo cho tiến sĩ Tần qua sao? Sao vậy?”

Cuộc điện thoại này kéo dài, Tiêu Mân gác chân lên đầu giường, vừa uống vừa suy nghĩ nghe. Trò chuyện với Chu Thiếu Khang xong, qua một lát, anh ta lại gọi cho mấy quản lý trong công ty, dặn dò công việc. Cuối cùng lòng vòng điện thoại cả buổi, anh ta gọi cho Quách Thiên Bổn.

“Tổng giám đốc?” Quách Thiên Bổn nhanh chóng bắt máy.

Tiêu Mân nói: “Ngày mai tôi sẽ cùng Hương Hương trở về Thanh Đông.”

Quách Thiên Bổn nói: “Vậy ngày tôi tới đón hai người, khi nào máy bay hạ cánh?”

Tiêu Mân im lặng một lát.

Quách Thiên Bổn không thấy trả lời, kỳ quái: “Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?”

Tiêu Mân nghiến răng: “Không cần tới đón chúng tôi, ngày mai chờ tin nhắn của tôi, đến sân bay đón cô Chử Cầm.”

“Cô Chử?” Quách Thiên Bổn kinh ngạc, “Cô ấy tới Thanh Đông sao?”

“Đúng thế.”

Đã không thể tránh, không bằng anh ta chủ động hiện thân. Sống hơn ba mươi năm, cho tới bây giờ anh ta còn chưa từng bị người uy hiếp. Tiêu Mân cúp điện thoại, sắc mặt nặng nề, lon đồ uống trong tay bị bóp méo.

Lại ngồi thêm một lát, anh ta tỉnh táo lại, nhìn thời gian. Hương Hương đã ngủ mấy tiếng rồi.

Tiêu Mân đứng dậy, đi đến cửa phòng bên cạnh, đang chuẩn bị gõ cửa, anh ta dừng một chút.

Trở về cầm lấy điện thoại di động, anh ta vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Cố Tương, hỏi cô đã tỉnh hay chưa, có muốn ra ngoài uống gì đó hay không. Đợi hai phút, Cố Tương không nhắn lại. Tiêu Mân tựa ở cửa phòng cô, lấy ra điếu thuốc hút.

Vẫn không nhắn lại. Xem ra là chưa tỉnh rồi...

Tiêu Mân nghiêng đầu nhìn cửa phòng cô, khóe miệng hơi cong lên, lẩm bẩm: “Dễ ngủ thật đấy.”

Từ nhỏ cô đã dễ ngủ, nhất là khi ngồi xe. Bình thường anh ta lái xe muốn nói gì đó với cô, vừa quay đầu, cô đã ngủ say như heo rồi.

Anh ta không kiên nhẫn nhất là mang theo trẻ con, cũng may cô đã không cần phải ngồi ghế an toàn của trẻ con, lại yên tĩnh ít nói, anh ta có thể chịu được. Về sau là lúc nào khi trông thấy cô ngủ trong xe, anh ta đã có xúc động muốn ôm lấy cô?

Tiêu Mân đã không còn nhớ rõ nữa, sau đó anh ta còn cố ý bơ cô thật lâu, cô lại rất tốt, hoàn toàn không phát hiện, cuối cùng vẫn là chính bản thân anh ta không nhịn được, chạy đến trường đại học mang cô đi cải thiện bữa ăn.

Nhớ tới chuyện cũ, khóe miệng Tiêu Mân cũng mỉm cười. Đáng tiếc, bây giờ cô đã thực sự trưởng thành rồi...

Bệnh viện Thụy Hoa, trung tâm trị liệu an bình, Cao Kình...

Tiêu Mân híp mắt, thuốc lá đã hút xong, liếc qua cửa phòng lẩm bẩm một câu: “Ngủ đi ngủ đi, không làm phiền em.”

Anh ta lại quay về phòng mình.

Cố Tương nắm tay Cao Kình, đi dạo bên bờ biển. Thời gian này bờ biển không vắng lặng như trước, tốp năm tốp ba người đi tới hóng gió biển. Ngắn ngủn mấy trăm mét, Cố Tương đã bắt gặp bốn đôi tình nhân, tính cả bọn họ là năm.

Cố Tương hơi cúi đầu, sau đó nghiêng đầu liếc về phía Cao Kình.

Cao Kình dường như có vô số ánh mắt, nhìn phía trước, khóe miệng từ từ nhếch lên dưới sự soi mói của cô.

Cố Tương cụp mắt, cánh tay bất giác lắc mấy cái, quơ quơ, cô dừng lại.

Ngây thơ thật...

Cao Kình xoa bóp tay cô, ánh mắt hỏi cô sao lại ngừng. Cố Tương điềm nhiên như không có việc gì, nói: “Cát vào hết xăng-đan em rồi.”

Cao Kình ngồi xổm xuống, “Vậy cởi ra cho thoải mái. Anh giũ cho em.”

Cố Tương cọ xát chân, lại cởi xăng-̣đan ra. Cao Kình thấy cô không ngừng cọ gót chân, hai cái chân nhỏ giẫm mạnh cát, cởi ra rồi. Rõ ràng là vô dụng, nhưng anh vẫn không nhịn được phủi cát trên mu bàn chân Cố Tương.

Cố Tương cong ngón chân lên, vẫn còn thoảng mùi dầu bôi mấy hôm trước.

Cao Kình cười, nhéo đầu ngón chân cô, sau đó xách xăng-̣đan lên, lại nắm tay cô lần nữa. Cố Tương lại lắc cánh tay một cái.

Hai người chậm rãi rời khỏi bãi cát, Cố Tương lại đi xăng-̣đan vào, dựa vào trí nhớ dẫn Cao Kình đi tìm khách sạn khác quanh đó. Tiếc là tìm mấy nơi đều đã kín phòng. Cố Tương suy nghĩ, nói: “Không bằng, anh ngủ chỗ em đi.”

Tim Cao Kình đập trễ nhịp, trả lời: “OK.”

Cố Tương dừng một chút, nhắc nhở anh: “Anh ngủ dưới đất.”

Cao Kình mỉm cười: “Không vấn đề.”

Trở lại phòng khách sạn, Cố Tương gọi điện thoại cho người mang thêm chăn màn lên.

Đồ nhanh chóng được mang đến, Cố Tương nói cảm ơn, Cao Kình để chăn màn xuống sàn nhà cạnh giường. Tiếp đó là rửa mặt, Cao Kình hắng giọng: “Em vào trước đi?”

“Vâng.” Cố Tương lấy đồ trong vali, đi vào nhà tắm.

Cửa phòng tắm đóng lại, cô cũng có hơi hối hận, cúi đầu nhìn váy ngủ trên tay. Màu trắng, viền ren, hơi rộng thùng thình. Thực ra cũng không khác gì với những chiếc váy bình thường, nhưng đây là váy ngủ...

Đáng lẽ cô nên mang quần áo ngủ thì hơn.

Bên ngoài, Cao Kình ngồi một lúc lâu mới nghe thấy tiếng nước. Anh cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình, dùng tay phủi bụi. Phối màu thực sự hại mắt, nhưng anh càng nhìn càng thấy đẹp mắt.

Tiếng nước gián đoạn trong chốc lát, lại vang lên. Cô bôi sữa tắm rồi...

Cao Kình bỏ qua suy nghĩ lung tung, dời sự chú ý đi chỗ khác. Hơn mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra. Cố Tương lau tóc, mặc váy ngủ màu trắng, đôi má trắng nõn, chậm rãi đi ra.

“Em xong rồi.”

“Ừ...”

Cao Kình mang đồ vào nhà tắm, “Anh tắm đây.”

“Vâng.”

Cố Tương không thấy được anh cầm gì, cô “hết sức chăm chú” lau tóc.

Đợi cửa đóng lại, cô ngồi vào bên giường, cầm lấy điện thoại muốn xem thời gian, lúc này mới nhìn thấy mấy tin nhắn Tiêu Mân gửi tới. Cô để di động trong phòng, không mang theo ra ngoài. Cố Tương mở tin nhắn ra đọc, lại nhìn thời gian. Đã muộn rồi, vẫn là để ngày mai nói sau. Cô để di động qua một bên, không nhắn lại.

Cô chui vào trong chăn, ngẩn người một lát, nghiêng đầu nhìn cái chăn trên sàn nhà. Không biết Cao Kình có chê sàn quá cứng hay không...

Cố Tương quan sát giường lớn rộng hai mét. Anh nói chỉ mang theo một bộ quần áo, vậy anh có mang đồ ngủ không?

Trong phòng tắm, Cao Kình không mang đồ ngủ, chỉ mang mỗi đồ lót. Chỉ là anh không nghĩ ra lát nữa cùng phòng với Cố Tương, đồ lót anh cởi ra nên xử lý như thế nào?

Cao Kình cầm đồ lót trong tay vắt lên bồn rửa, ánh mắt nhìn về phía bánh xà phòng nhỏ khách sạn cung cấp. Tiếc là cô ở chỗ này, vậy anh không thể phơi đồ lót trong phòng khách, quá chướng tai gai mắt.

Anh đột nhiên tò mò Cố Tương xử lý như thế nào, anh không thấy cô phơi đồ lót.

Cao Kình hít thở sâu, tập trung tinh thần, anh tìm được thùng rác, ném đồ.

Cố Tương ngồi trên giường chờ, động tác của đàn ông rất nhanh, mười phút sau cô đã nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn. Cao Kình mặc áo sơmi quần âu, đã không còn sơ vin.

Cố Tương: “...”

Cao Kình tự nhiên đi tới, nói: “Có sợ lạnh không?”

Cố Tương lắc đầu: “Anh lạnh à?”

“Không lạnh, anh sợ em ngủ lạnh.”

“Hiện tại không lạnh.”

Cao Kình đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, chạm vào tóc cô, lọn tóc vẫn còn bọt nước, anh cầm lấy khăn mặt trên tủ đầu giường nói: “Tóc còn chưa lau khô.”

Cố Tương nói: “Như thế này để khô là được.”

Cao Kình lau tóc cho cô.

Cố Tương mặc kệ anh, nói chuyện phiếm với anh: “Mai mẹ em đến Thanh Đông.”

“Hả?” Cao Kình bất ngờ, “Mai mẹ em đến lúc nào, cần đi đón không?”

“Mai mẹ mới nói cho em biết thời gian chính xác.”

Cao Kình hỏi: “Cô đến Thanh Đông thăm em à?”

“Mẹ em có việc, tiện thể thăm em.”

Cao Kình vừa lau tóc cho cô vừa hỏi: “Nghe nói mẹ em là tác giả, anh rất ít xem sách văn học, cô chủ yếu viết về gì thế?”

“Tiểu thuyết thơ ca, còn có một ít báo chí.”

Bà Chử Cầm tài trí lại cảm tính, tác phẩm bà sáng tác rất được nữ giới yêu thích, tiền bản quyền hàng năm mấy năm nay hơn mười triệu.

Cố Tương nói xong chuyện của mẹ thì tóc cũng sắp khô.

Ống quần Cao Kình còn dính vết nước sau khi bốc hơi, anh không để ý. Lấy tay vuốt tóc Cố Tương, vén tóc cô ra sau tai, lộ ra lỗ tai và chiếc cổ thon dài của cô, “Tốt rồi.” Anh nói.

Cố Tương sờ vết nước trên ống quần anh, Cao Kình bắt lấy tay cô.

Cố Tương ngước mắt.

Cao Kình làm như không có việc gì mỉm cười: “Anh đi giặt khăn mặt, cái khăn mặt này là em mang theo à?”

“Vâng, anh có mang khăn mặt không?”

“Có chứ.”

Cao Kình đi vào nhà tắm, mở vòi nước.

Cố Tương nói: “Anh không mang đồ ngủ sao?”

“Hả?” Cao Kình không nghe thấy, anh tắt vòi nước, vắt khô khăn, “Em nói gì?”

“Không có gì.” Cố Tương nói.

Thời gian không còn sớm, Cao Kình hỏi Cố Tương một tiếng, sau đó tắt đèn. Một người nằm giường ngủ, một người ngủ trên sàn nhà, ánh mắt Cố Tương dần dần thích ứng với bóng tối.

Cô nghiêng người nhìn người trên sàn nhà.

Anh thực sự mặc áo sơ mi quần âu ngủ...

Ngón tay Cố Tương chạm bờ môi, nhếch khóe miệng. Cô nhỏ giọng nói: “Anh không mang đồ ngủ sao?”

“...Không mang.” Người trên mặt đất trả lời. Thực ra Cố Tương còn muốn hỏi không phải mùa hè đàn ông không mặc gì ngủ sao, nhưng cô không hỏi ra.

Người trên mặt đất cũng không nói sàn nhà cứng, muốn ngủ giường. Cố Tương lại cong khóe miệng, chậm rãi nhắm mắt lại. Qua một lát, hơi thở tới gần, mí mắt cô run run. Bờ môi bị thứ gì đó mềm mại dán sát vào, mấy giây sau, thoáng rời đi, trong đêm tối giọng nói dịu dàng đầy quyến rũ. “Còn chưa chúc em ngủ ngon.”

Cố Tương nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.” Cô cũng chạm vào môi anh.

Rời đi gần như vậy, cô không cần nhúc nhích. Bàn tay ấm áp mơn trớn gương mặt cô, cô cảm giác được ánh mắt anh nhìn cô dưới ánh trăng, một lát sau, hơi ấm rốt cuộc rời đi. Cố Tương nhắm mắt lại, vùi mặt vào gối, nói: “Nếu anh ngủ không thoải mái, thì cứ cởi quần áo, em sẽ không nhìn đâu.”

Người trên mặt đất: “...”

Một lát sau, “Anh không ngại em nhìn.”

Cố Tương rụt luôn hai chân vào chăn, nóng thật đấy.

Bên dưới truyền đến tiếng sột soạt.

Sáng sớm, Cố Tương tỉnh lại trong ánh mặt trời. Cô vùi trong chăn, cọ xát đầu gối, ánh mắt từ từ nhìn về phía sàn nhà. Nhìn từ ống quần lên, Cố Tương nhìn thấy tay anh đang cài cúc áo.

Cao Kình nghiêng đầu, vừa cài cúc cuối cùng vừa cúi đầu, hôn trán cô, “Không ngủ thêm một lát à?”

“Dậy thôi.” Giọng Cố Tương vẫn còn hơi khàn khàn.

“Vậy nằm thêm một lát hay là dậy luôn?”

“Dậy luôn.”

Cố Tương chống tay, đang muốn đứng dậy, cánh tay Cao Kình đã để về phía sau lưng kéo cô lên.

Cố Tương tựa trong lòng anh một lát, hai người cách quá gần, cô cũng không mở miệng, sợ có mùi.

Cao Kình lại hôn cô: “Anh đánh răng rồi, em đi đi rồi ra ăn sáng.”

“Vâng.” Lúc này Cố Tương mới đi vào nhà tắm.

Cao Kình cười nhìn cô đi vào, chỉnh lại cúc áo cuối cùng, sau đó đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy thắt lưng. Đang cài thắt lưng, anh nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.

“Hương Hương, dậy chưa? Mau dậy đi, anh dẫn em đi lướt sóng, chúng ta chơi rồi về.”

Cao Kình nhìn về phía nhà tắm, ngăn cách bằng cánh cửa, bên trong còn đang mở nước. Anh vừa cài thắt lưng vừa đi ra mở cửa.

Ngoài cửa, Tiêu Mân còn giơ tay, đang định gõ tiếp. Cửa trước mắt mở ra, anh ta ngước mắt, trong nháy mắt, sắc mặt như gió bão.

Cao Kình cài xong thắt lưng, thả tay xuống, trên mặt cười nhạt: “Chào anh Tiêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.