Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 52: Chương 52




Đây là ngày thứ năm Chu Bách Đông nhập viện, hôm nay cũng là lần đầu Cao Kình nhìn thấy người nhà đối phương.

Cuộc đời Chu Bách Đông là một truyền kỳ. Gần năm mươi tuổi mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cho tới bây giờ sống đến tám mươi tuổi, tài sản tích lũy vô số, đế quốc kinh doanh trải rộng trong và ngoài nước. Trừ thành tựu kinh doanh, chuyện nhà của ông cũng thường xuyên là đề tài cho người ta tám chuyện.

Chu Thiếu Vân nhìn thấy người tới, vẻ mặt hơi thay đổi, trong chớp mắt, bà lại mỉm cười, “Thiếu Khang, sao tới mà không nói với chị tiếng nào, sớm biết như vậy hôm nay chúng ta đã có thể cùng đến rồi.”

Chu Thiếu Khang hơn ba mươi tuổi, là chị em cùng cha khác mẹ với Chu Thiếu Vân, là đứa con sinh muộn, kém vị chị cả này chừng hai mươi tuổi.

Chu Thiếu Khang cười nói: “Hôm nay chị cả tới cũng không nói với em đâu, sớm biết như vậy chúng ta còn có thể cùng ăn chung bữa sáng, chị tới sớm quá.”

Chu Thiếu Vân nói: “Hôm nay chị còn có hai cuộc họp, cho nên chỉ có thời gian buổi sáng. Em đó, hiếm khi mới thấy ngươi rời giường trước trưa.”

“Cha đang bị giày vò ở bệnh viện, sao em còn có tâm tư mà ngủ ngon chứ? Ngay cả chuyện của công ty em còn không có tâm trạng quản lý, còn chị vẫn chuyên nghiệp trước sau như một, công việc quan trọng hơn mọi thứ...Phụ nữ đã qua tuổi năm mươi nên về hưu rồi, chị cả cũng nên học cách hưởng thụ cuộc sống.”

“Cha vất vả dốc sức làm việc cả đời, mới tích luỹ được chút gia nghiệp, ông luôn nói gây dựng sự nghiệp dễ giữ vững sự nghiệp mới khó, hiện tại ông sinh bệnh, cũng nên có người giúp ông, nếu không bị người làm lụi bại hết cũng không hay.”

Hai người người tới ta đi, trong bông có kim, giao tranh mấy hiệp, cho đến khi trong phòng bệnh truyền đến tiếng quát như chuông “Hai người ngoài cửa trò chuyện đủ chưa”, lúc này hai người mới im lặng.

Chu Thiếu Vân dừng một chút, mỉm cười: “Nói chuyện với cậu thật đúng là quên hết tất cả, đi thôi, chúng ta vào trong.”

Chu Thiếu Khang hỏi: “Chị cả không đến công ty à?”

Chu Thiếu Vân nói: “Tôi ở lại trò chuyện với mọi người, dù sao vẫn chưa đến giờ họp. Đúng rồi, Thiếu Tinh không nói với cậu sao?” Nói xong, bà đẩy cửa phòng bệnh ra, lại ra hiệu cho bà Chử Cầm đi vào.

Chu Thiếu Khang trả lời: “Chị hai bận rồi.” Anh ta quay đầu nói với Tiêu Mân, “Cậu ở bên ngoài chờ tôi một lát.”

Tiêu Mân gật đầu, để cho anh ta đi vào. Sau một lúc, cửa phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Mân và Cao Kình, còn có hai bảo vệ.

Tiêu Mân đút hai tay vào túi quần, tìm được cái ghế, đặt mông ngồi xuống. Anh ta rút điếu thuốc từ trong túi quần ra hút. Cao Kình nhắc nhở: “Anh Tiêu, ở bệnh viện không thể hút thuốc.”

Tiêu Mân ngậm lấy điếu thuốc lườm Cao Kình: “Anh nhìn thấy tôi châm lửa sao?” Anh ta còn chưa rút bật lửa.

Tiêu Mân bỏ thuốc lá xuống để vào trong lòng bàn tay, nói: “Vết thương của bác sĩ Cao lành nhanh thật, yêu công việc đến thế sao, cũng không nghỉ ngơi hai ngày.”

Cao Kình nói: “Trách nhiệm mà. Hơn nữa cũng chỉ là chút vết thương nhỏ, không ảnh hưởng mấy.”

Tiêu Mân liếm khóe môi, miệng vết thương cũng không đau nhức, anh ta lạnh lùng nhếch môi, “Lần này tôi đã nhìn ra bác sĩ Cao ít rèn luyện quá, không khỏi ra tay hơi nặng, xảy ra chuyện gì anh cũng đừng cố chịu.”

Cao Kình chớp mắt mỉm cười: “Cảm ơn đã quan tâm, có phải anh Tiêu còn chưa đi khám bác sĩ hay không? Miệng vết thương của anh cũng phải cẩn thận đấy.”

“À...Cũng như anh thôi.” Tiêu Mân lại ngậm điếu thuốc lá, lấy bật lửa ra châm.

“Anh Tiêu...” Cao Kình vừa mở miệng, cửa phòng bệnh mở ra rồi.

“Bác sĩ Cao.” Chu Thiếu Vân gọi anh, “Cậu vẫn còn ở đây à, cậu vào đi, cha tôi gọi cậu.”

Cao Kình dừng một chút, đi vào theo bà.

Tiêu Mân híp mắt, phả ra vòng khói.

Trong phòng bệnh, hai bên giường phân biệt rõ ràng.

Chu Thiếu Khang thấy người đi vào, chào hỏi: “Bác sĩ Cao, chúng ta là lần đầu tiên gặp nhỉ, tôi là Chu Thiếu Khang.”

Cao Kình bắt tay anh ta: “Chào anh Chu Thiếu Khang.” Anh lại nhìn ông cụ trên giường bệnh, “Ông Chu.”

Chu Bách Đông triền miên nằm trên giường bệnh, cơ thể gầy yếu, nhưng ánh mắt vẫn lợi hại như trước, chỉ nhìn vào đôi mắt kia, người bên ngoài nhìn thế nào cũng không dám tin ông chỉ còn sống được một tháng. Chu Bách Đông nói: “Cậu đến rồi.” Ông nhìn về phía con mình.

Chu Thiếu Khang nói tiếp: “Bác sĩ Cao, chúng tôi có việc muốn hỏi ý kiến của anh.”

“Xin cứ nói.” Cao Kình chăm chú lắng nghe.

Chu Thiếu Khang nhìn về người cha nằm trên giường bệnh, vẻ mặt hơi đau thương, “Những ngày này cha tôi bị bệnh tật hành hạ như vậy, tôi biết mỗi ngày ông đau đến mức không có cách nào ngủ được. Mọi người điều trị cũng coi như là tận tâm, nhưng vẫn không có cách nào giúp cho cha tôi hoàn toàn không đau đớn, cho nên trong khoảng thời gian này tôi đi nghe ngóng xung quanh, nghe người ta nói thôi miên có thể giúp loại bỏ đau đớn.”

Cao Kình nhíu mày: “Thôi miên?”

“Đúng. Tôi đã tham khảo ý kiến của mấy chuyên gia, đều nói thôi miên có thể có hiệu quả.” Anh ta nói xong, nhìn về phía cha mình, “Cha, cha cũng biết tiến sĩ Tần đấy, sự chuyên nghiệp của ông ấy không cần con phải nhiều lời, con nghĩ ông ấy sẽ nhất định dốc sức giúp cha.”

Chu Thiếu Khang nói xong, giải thích với Cao Kình: “Tiến sĩ Tần là một chuyên gia khoa não Hoa kiều, đồng thời còn là một bậc thầy thôi miên.”

Chu Thiếu Vân ở bên cạnh xen vào: “Bác sĩ Cao, tôi cũng không biết gì về thôi miên, nhưng theo như tôi được biết, thôi miên cũng không có hiệu quả thần kỳ như vậy, tôi lo chuyện này sẽ tạo thành một số hậu quả không thể biết trước được.”

Chu Thiếu Khang nói: “Người bình thường chúng ta đương nhiên không biết rồi, nhưng không biết không có nghĩa là không đáng tin cậy.”

Chu Thiếu Vân: “Tôi cho rằng...”

“Bác sĩ Cao.” Chu Bách Đông ngắt lời con cái, nhìn Cao Kình, “Cậu có ý kiến gì không?”

Cao Kình suy nghĩ, chậm rãi nói: “Tôi cũng biết rất ít về thôi miên, nhưng cũng có biết chút ít về vị tiến sĩ Tần mà con trai ông nói, tiến sĩ Tần là bác sĩ vô cùng xuất sắc. Về phần thôi miên...tất nhiên có chỗ thần kỳ của nó, nhưng quả thực như cô Chu nói, có lúc thôi miên sẽ để lại một ít di chứng.”

“Mỗi ngành có một nghiên cứu riêng, bác sĩ Cao không hiểu về thôi miên, cũng có thể hiểu được.” Chu Thiếu Khang nói, “Thật ra chúng ta cũng không cần phải ở chỗ này nói nhiều như vậy, ngày mai tiến sĩ Tần sẽ tới nơi này, đến lúc đó chờ ý kiến chuyên nghiệp của ông ấy, không phải là tốt sao?”

Mọi người chờ ông lão trên giường bệnh lên tiếng. Một lát sau, ông Chu cụp mắt, “Ừ...Cứ như vậy đi, gặp tiến sĩ Tần trước đã.”

Vẻ mặt Chu Thiếu Khang vui mừng.

Chu Bách Đông cần nghỉ ngơi, đoàn người rời khỏi phòng bệnh. Tiêu Mân đã hút xong điếu thuốc, nhìn thấy những người này đi ra, anh ta đứng lên.

Bà Chử Cầm đã đứng ở trước mặt anh ta. Tiêu Mân kêu một tiếng: “Cô Chử.”

Bà Chử Cầm dò xét anh ta: “Cậu đến Thanh Đông lúc nào vậy?”

Tiêu Mân nói: “Mới đến không lâu ạ.”

“Vậy sao?” Bà Chử Cầm cũng không tin.

Tiêu Mân cười: “Cô Chử tới đây sao không thông báo một tiếng, cháu sẽ đón tiếp cô.”

“Quý nhân như cậu công việc bận rộn, tôi cũng không cần cậu đón tiếp.” Bà xoay người, chi liếc qua anh ta, “Nhớ kỹ những lời tôi nói với cậu là tốt rồi.”

Nụ cười của Tiêu Mân cứng đờ.

Cao Kình im lặng nhìn hai người.

Chu Thiếu Vân vừa nói xong với Chu Thiếu Khang, thấy bà Chử Cầm quay lại, bà liếc người đàn ông trẻ tuổi cách đó không xa, hỏi: “Người quen à?”

“Một người bạn của con tôi.”

Chu Thiếu Khang nói: “Có duyên thật, đi một vòng hoá ra tất cả mọi người đều là bạn bè!” Anh ta nhìn đồng hồ, “Ơ, thời gian cũng không còn sớm nữa, qua cả giờ ăn trưa của bác sĩ Cao rồi.”

Cao Kình ở bên cạnh mỉm cười: “Anh Chu khách sáo rồi, tôi còn chưa đến giờ ăn cơm.”

“Vậy chúng tôi cũng không quấy rầy nữa. Tôi và bạn còn có việc đi trước, vậy...” Anh ta nói với chị mình, “Vậy trước hết cứ như vậy đã, tôi tìm tiến sĩ Tần, chị và tác giả Chử ghi hồi kí cho cha, chúng ta tự làm việc của mình.”

Mấy người kia cuối cùng cũng đi.

Cao Kình ôm cánh tay, lắc đầu, thở ra một hơi, định quay về văn phòng, mới đi được mấy bước, đã bị y tá gọi lại, vẻ mặt đối phương hóng chuyện: “Bác sĩ Cao, ân oán nhà giàu à?”

Đồng Xán Xán cũng đi theo bên cạnh, “Anh!” Cô ấy vô cùng chờ mong.

Cao Kình cũng không dừng bước, “Nghỉ trưa thì nghỉ trưa đi, các người cứ như vậy muốn tối ở lại tăng ca sao?”

Trong nháy mắt anh đã đi khá xa, Đồng Xán Xán cắn răng, trừng mắt với bóng lưng anh, thấp giọng gầm nhẹ.

Y tá tiếc nuối: “Miệng anh cô kín quá.”

Đồng Xán Xán đột nhiên im lặng, nheo mắt lại nói thầm: “Không sao, tôi còn có chị dâu!”

Cô quay người gọi điện thoại cho Cố Tương.

Tiêu Mân rời khỏi bệnh viện, lên xe Chu Thiếu Khang, xe chạy đi nửa vòng, mới đến cửa sau bệnh viện. Bên tai anh ta vang lên lời Chu Thiếu Khang, nhưng trong lòng toàn bộ lại rơi vào cư xá đối diện bệnh viện. Xe chạy qua nhanh, anh ta quay đầu lại.

Chu Thiếu Khang nói: “Đang nhìn gì thế? Thấy bạn à?”

Tiêu Mân quay lại lại, rút điếu thuốc ra, nói: “Không có gì. Đúng rồi, tiến sĩ Tần nói ngày mai đến à?”

“Đúng thế, xế chiều ngày mai đến. Trước hết để cho ông ta đi xem cha tôi, chuyện của bạn cậu để nói sau, mất trí nhớ mà thôi, từ từ sẽ tốt.”

“Ừ.” Tiêu Mân cúi đầu châm thuốc.

Xe chạy nhanh như tên bắn vụt qua, Cố Tương nhìn xe cộ chạy trên đường. Cô đứng ở cửa tiểu khu nghe xong lời cầu xin của Đồng Xán Xán, đáp lại một từ “À”, sau đó cúp điện thoại.

Chu Bách Đông ân oán nhà giàu? Cố Tương nhìn về phía cao ốc bệnh viện.

Lúc cô vừa đến Thanh Đông đã thu thập tài liệu về Chu Bách Đông cho mẹ. Không giả không thành sách. Cố Tương suy nghĩ, vừa về cư xá, vừa bấm điện thoại cho mẹ.

“Hương Hương?”Bà Chử Cầm nhanh chóng bắt máy.

Cố Tương hỏi: “Mẹ đang bận à?”

“Không có, con nói đi.”

“Buổi tối mẹ có thời gian ăn cơm không?” Cố Tương hỏi.

Chử Cầm cười: “Muốn ăn cơm với mẹ à?”

Cố Tương cầm túi, đặt xuống thang máy, “Là bạn trai con muốn mời mẹ ăn cơm.”

Bà Chử Cầm hình như đang làm việc, bên cạnh còn có tiếng nói chuyện, Cố Tương không xác định bà có nghe thấy hay không, cô kêu một tiếng: “Mẹ?”

“Aiz, nghe được mà.” Bà Chử Cầm nói, “Hương Hương, con có biết ý nghĩa của ăn cơm là gì không?”

“Hả?”

Bà Chử Cầm: “Ăn cơm là chính thức gặp mặt phụ huynh. Nó mang ý nghĩa các con qua lại ổn định, tương lai còn có khả năng kết hôn, con xác định muốn chính thức như vậy sao?”

Cố Tương nghe được hai chữ “kết hôn”, ngẩn người.

Bà Chử Cầm nói: “Mẹ thấy ăn cơm vẫn là thôi đi, mẹ cũng bận nhiều việc...”

“Thời gian ăn cơm cũng không có sao?” Cố Tương ngắt lời bà.

Bà Chử Cầm dừng lại, “Xem ra con rất hi vọng mẹ ăn bữa cơm này?”

“Đương nhiên.”

“Con suy nghĩ kỹ càng rồi chứ?”

Cố Tương nói: “Anh ấy rất hi vọng mời được mẹ ăn cơm.”

Bà Chử Cầm hơi bất đắc dĩ, hai mẹ con hẹn bảy giờ tối.

Cố Tương bỏ bối mẫu Tứ Xuyên mới mua vào phòng bếp, ngồi lên ghế sa lon, gọi điện thoại thông báo cho Cao Kình.

Hơn năm giờ chiều, Cao Kình tan tầm, nhanh chóng băng qua đường cái, về đến nhà. Anh đi tắm, Cố Tương đợi ở phòng khách. Cố Tương cho chú cá nhỏ ăn, ngón tay với vào trong nước, lại sờ đầu nó. Chơi một lát, tiếng nước ngừng lại.

Cao Kình ăn mặc chỉnh tề đi ra, đi đến bên cạnh cô, cũng nhìn chú cá nhỏ, “Đừng cho ăn nhiều quá, nó còn ăn được cỏ mà.”

“Em kiểm soát được mà.” Cố Tương nói, “Thời gian còn sớm, bây giờ anh đói chưa?”

“Không đói.”

“Trong bệnh viện bận không?”

“Bận lắm, thời gian ngồi điều hoà cũng không có, chạy khắp nơi, cả người đổ đầy mồ hôi.” Cao Kình thuận tiện nói cho cô biết, “Hôm nay mẹ em cũng tới chỗ bọn anh.”

“Hả?” Cố Tương suy nghĩ, “Đi thăm ông Chu Bách Đông?”

“Sao em biết ông Chu Bách Đông ở bệnh viện bọn anh?”

Chuyện này chủ nhiệm Vu luôn yêu cầu giữ bí mật với bên ngoài, nhưng tin tức này cũng chả giấu được bao lâu, người nổi tiếng trong thành phố, lúc nào cũng là đối tượng truyền thông chú ý. Cố Tương nói: “Xán Xán nói cho em biết đấy.”

Cao Kình bất đắc dĩ.

Hai người ngồi một lát, thời gian cũng đã không còn sớm, Cao Kình đeo đồng hồ lên, chỉnh lại cổ áo.

Cố Tương nhìn anh.

Cao Kình hỏi: “Sao vậy?”

“Đẹp lắm.” Cố Tương hào phóng khen ngợi.

Cao Kình cười, nói: “Có lẽ yêu cầu của mẹ em rất cao.”

Cố Tương nói: “Anh cảm thấy mẹ em khó ở chung sao?”

“Ờ...”

Cố Tương đè lại cổ áo anh. Cao Kình nói thật: “Hình như mẹ em không thích anh lắm.”

Cố Tương thả tay xuống, nhìn thẳng vào mắt Cao Kình. Cao Kình cũng nhìn cô.

Khuôn mặt Cố Tương nghiêm túc, nói: “Sao có người không thích anh được chứ?”

Cao Kình sững sờ, một lát sau, anh mỉm cười, ôm lấy người thật chặt. Anh khẽ hôn lỗ tai Cố Tương, thấp giọng nói: “Đây là lời thổ lộ êm tai nhất anh từng nghe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.