Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 54: Chương 54




Hai người chậm rãi đi trên bậc thang, mồ hôi tuôn rơi cũng không bận tâm. Đến tầng mười một lại trò chuyện ở cửa một lát, Cao Kình nhìn Cố Tương mở cửa đi vào, lúc này mới anh mới rời đi.

Hôm sau, gần đến thời gian nghỉ trưa, Cao Kình lấy ra miếng bánh ngọt mang đi từ sáng, chờ tin nhắn của Cố Tương.

Anh cầm điện thoại, ngón tay khẽ gõ lên bàn, suy nghĩ, bấm điện thoại cho thầy Nguyễn. Điện thoại vang lên một lúc mới có người bắt máy, Cao Kình nói: “Thầy ạ.”

“Là Cao Kình à?”

Cao Kình: “Là em, thầy ăn cơm trưa chưa ạ?”

Bác sĩ Nguyễn: “Còn chưa.”

Cao Kình: “Em không quấy rầy thầy ăn cơm là tốt rồi.”

Bác sĩ Nguyễn: “Không quấy rầy, sao vậy, em có chuyện gì à?”

Cao Kình vừa nghĩ vừa nói: “Là như thế này, bên em có một ca bệnh tương đối phiền toái, có vài chỗ em nghĩ mãi mà không thể xác định được, em muốn xin ý kiến của thầy.”

Bên đầu kia điện thoại bác sĩ Nguyễn dường như ngẩn người: “Ừ...Là vấn đề gì, em nói xem.”

Cao Kình chậm rãi nói, bác sĩ Nguyễn nghe xong suy nghĩ, phân tích bệnh tình một lần với anh, lại xác định phương án điều trị có thể thực hiện.

Cao Kình nghe xong cảm thán: “Đúng là gừng càng già càng cay.”

Bác sĩ Nguyễn mỉm cười: “Cái gì mà cay với không cay, điều trị không phải lý thuyết suông, tình huống còn cần phân tích cụ thể, thầy chỉ đưa ra một loại ý kiến tham khảo thôi, thầy chưa gặp người bệnh, không thể kết luận trăm phần trăm được.”

Cao Kình nói: “Em biết ạ, em sẽ nghiên cứu thêm. Đúng rồi, gần đây sức khoẻ thầy thế nào ạ?

Bác sĩ Nguyễn nói: “Tốt lắm.”

Cao Kình: “Duy Ân cũng không nói như vậy.”

Bác sĩ Nguyễn: “Em đừng nghe nó nói linh tinh. Aiz, thầy chỉ bị bệnh người già thôi, để mai thầy đến bệnh viện kiểm tra.”

Cao Kình cười nói: “Vậy là tốt nhất, cơ thể khoẻ mạnh là việc hàng đầu.”

Cúp máy không lâu, tin nhắn của Cố Tương đã tới rồi, Cao Kình cầm bánh ngọt, lập tức xuống dưới.

Hôm nay Cố Tương chạy đi chạy lại tới trưa, thời tiết oi bức, cô vừa mệt vừa đói, đợi ở căn tin không lâu thì Cao Kình đến.

Cao Kình sờ mặt cô: “Có phải nóng lắm không?”

Cố Tương gật đầu: “Trên đường em đi còn trông thấy có người bị cảm nắng.”

“Tí về anh sẽ lấy cho em chút thuốc, gần đây đi ra ngoài em nên uống một chút.” Anh chỉnh lại mấy sợi tóc lộn xộn trên trán Cố Tương, nói, “Anh đi mua cơm, đây là bánh ngọt để tráng miệng sau khi ăn xong.”

Anh để bánh ngọt lên trên bàn, đi đến nơi bán đồ, lấy một cốc nước đá, rồi mới mua cơm.

Trên bàn ăn, Cố Tương không nhịn được, đợi Cao Kình đi lấy món ăn, cô đã ăn hết nửa miếng bánh ngọt “tráng miệng sau khi ăn“.

Cao Kình mang đồ ăn về, cười liếc miếng bánh ngọt.

Cố Tương nhếch đôi môi dính bơ, nói: “Bác sĩ đề nghị em ăn nhiều một chút, bánh ngọt cũng không sao, cân nặng của em hơi nhẹ.”

Cao Kình nói: “Thực sự là hơi gầy, em quá nhẹ rồi. Đợi tí nữa ăn tiếp, không thì không ăn được cơm.”

Cố Tương nghe lời, để bánh ngọt qua một bên, uống đồ uống lạnh trước mới ăn cơm.

Căn tin người đến người đi, mấy y tá bác sĩ đi qua, không ngừng châu đầu ghé tai nhìn bàn bọn họ, Cố Tương không hiểu nhìn về phía những người kia, Cao Kình cầm đũa, bất đắc dĩ mỉm cười với bọn họ.

Những người kia lúc này mới tới trêu ghẹo.

“Bác sĩ Cao, hẹn hò à?”

“Bạn gái của cậu à?”

“Giới thiệu một chút đi.”

“Bạn gái cậu đẹp quá, trăm nghe không bằng một thấy mà, còn đẹp hơn so với Đinh Tử Chiêu miêu tả.”

“Chúng tôi còn cho rằng cậu thanh tâm quả dục cơ, hoá ra đã giấu một bạn gái xinh đẹp như vậy.”

Cố Tương để đũa xuống, im lặng vén tóc. Cao Kình ngắm cô, mu bàn tay che khuất môi.

Đồng Xán Xán như hồn ma, không biết chui từ đâu ra: “Cô ấy tên là Cố Tương, là bậc thầy trí nhớ, Sudoku, tính nhẩm nổi tiếng, từng giành rất nhiều giải thưởng quốc tế, có ai từng nghe nói đến cuộc thi trí nhớ thế giới chưa?” Đồng Xán Xán phổ cập kiến thức cho mọi người.

Chỉ một lát sau, cô ấy bị Đinh Tử Chiêu bắt đi ra ngoài, Đinh Tử Chiêu nói: “Cô có ăn cơm hay không đấy, đừng quấy rầy anh trai chị dâu cô.”

Đồng Xán Xán vẫy tay với Cố Tương.

Các y tá muốn đi lên, trước đó không lâu đã nghe nói trong trung tâm trị liệu an bình từng có phỏng vấn, hoá ra nhân vật phỏng vấn chính là cô gái này.

Cố Tương cũng không ăn cơm nữa, cô ngồi ngay ngắn, trả lời từng câu hỏi từ đồng nghiệp Cao Kình.

Cao Kình mỉm cười nhìn cô trả lời, thấy cô mím môi dưới, lúc này anh mới gõ bàn, điềm đạm nói: “Các vị đồng nghiệp, cuộc họp truyền thông có thể sắp xếp vào thời gian khác không? Còn có nửa tiếng nữa tôi phải đi làm rồi.” Anh chỉ vào cơm của mình.

Các đồng nghiệp cuối cùng cười hì hì tản đi.

Cao Kình đưa cốc nước lạnh cho cô, Cố Tương cũng không giơ tay lên, cúi đầu uống một ngụm.

Uống xong mới hỏi: “Anh chỉ còn thừa nửa tiếng?”

Cao Kình nói: “Nửa tiếng ăn cơm, thời gian còn lại đều là của em.”

Cố Tương hé miệng cười.

Sau khi ăn xong hai người đi đến vườn hoa khu nằm viện đi dạo. Mặt trời nóng bức, bọn họ tìm được một chỗ mát mẻ ngồi xuống, Cố Tương đưa cho anh xem hình vẽ hành trình đi sáng nay. Trong nhà không có quyển sổ nào thích hợp, lúc đi ra ngoài cô mang theo một tập giấy A4, vẽ lại từng con đường đã đi trên đó. Cao Kình lật từng tờ xem.

Cố Tương nói xong, dùng tay quạt, gió yếu ớt chả có tí tác dụng gì. Cao Kình lấy ra một tờ giấy trắng, gấp lại, cuối cùng biến thành một chiếc quạt giấy. Anh quạt cho Cố Tương. Gió mát từ trong tay anh đưa tới, sợi tóc bên tai cô bị gió thổi, Cố Tương nhìn anh. Cao Kình hỏi: “Thoải mái không?”

Cố Tương gật đầu: “Thoải mái.” Cô chạm vào tay Cao Kình.

Quạt giấy dừng trên không trung. Cao Kình khó hiểu. Cố Tương bỏ tay anh ra, nói: “Anh tiếp tục đi.”

Cao Kình thong thả quạt, gió từ từ thổi tới, quạt giấy màu trắng lay động.

Cố Tương chớp mắt mấy cái, đột nhiên nói: “Khi còn bé em cũng từng quạt thế này.”

Cao Kình dừng lại, nhìn cô: “Khi còn bé?”

Cố Tương chỉ thoáng ngẩn người, “Bà nội cũng từng dùng lịch treo tường gấp quạt cho em.”

Không phải quạt hôm cúp điện, mà là lúc cô còn nhỏ. Thập niên chín mươi còn thịnh hành lịch treo tường, khi đó sách giáo khoa của Cao Kình vẫn là dùng lịch treo tường bọc đấy.

Cao Kình hỏi: “Em vừa nhớ ra sao?”

Cố Tương chậm rãi gật đầu.

Cao Kình mỉm cười, cầm chặt tay cô.

Cố Tương nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Anh cảm thấy em còn cần bao lâu nữa mới có thể lấy lại trí nhớ?”

Cao Kình nhìn vào mắt cô, nói: “Rất nhanh thôi.”

“Ừ.” Cố Tương dáng vẻ đương nhiên.

Cao Kình buồn cười, sờ tóc cô, bàn tay anh đỡ lấy phần gáy cô, dần dần tới gần. Đang muốn hôn, ánh mắt đột nhiên chú ý tới cách đó không xa có người luôn nhìn bọn họ, Cao Kình tập trung nhìn, là Chu Bách Đông.

Anh gật đầu với đối phương.

Cố Tương ngoan ngoãn ngồi, đang chờ anh hôn, thấy anh dừng lại, cô ngước mắt nhìn theo tầm mắt của anh quay đầu lại. Có người đang đẩy một ông lão ngồi trên xe lăn đi tới.

Xe lăn dừng lại, Chu Bách Đông nói: “Bác sĩ Cao, cậu ăn cơm trưa chưa?”

Cao Kình nói: “Cháu vừa ăn xong ạ.” Anh giới thiệu với đối phương, “Đây là bạn gái cháu.”

Cố Tương lễ phép gật đầu: “Cháu chào ông Chu.”

“Hả? Cháu biết ta sao?” Chu Bách Đông thuận miệng hỏi.

Với địa vị tài phú hôm nay, trong nước không có ai không biết đến ông, nhưng cô gái trước mắt này lại đưa ra đáp án rất khác.

Cố Tương nghiêm túc trả lời: “Mẹ cháu là Chử Cầm, gần đây bà đang giúp ông ghi lại hồi ký, cháu từng thay bà sưu tập tài liệu về ông.”

Chu Bách Đông nghe xong, hứng thú dạt dào: “Hoá ra cháu là con gái tác giả Chử. Cháu từng sưu tập gì tài liệu về ta?”

Cố Tương nói ra từng cái: “Các khoản ông quyên góp cho quê hương, xây dựng bệnh viện, xây dựng trường tiểu học, công viên, quan điểm của người bên ngoài đối với ông.”

Chu Bách Đông: “Quan điểm của người bên ngoài đối với ta?”

Cố Tương suy nghĩ: “Tất cả đều là lời có ích.”

Tất cả đều là lời có ích...Bởi vì người khác cũng không dám nói gì bậy bạ. Lời đáp này rất thú vị, đáng để suy ngẫm.

Chu Bách Đông hiếm khi lộ ra mỉm cười.

Cố Tương ngửa đầu nhìn Cao Kình, không coi ai ra gì hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Cao Kình nhìn đồng hồ: “Một giờ bốn mươi lăm.”

“Anh sắp phải vào làm rồi, vậy em đi trước.”

“Ừ, đi đi.”

Cố Tương tạm biệt ông Chu Bách Đông: “Ông Chu, cháu đi trước.”

Chu Bách Đông nói: “Tạm biệt.”

Cố Tương rời đi, ông Chu Bách Đông mới lên tiếng: “Bạn gái của cậu rất thú vị.”

Cao Kình không khiêm tốn chút nào: “Cảm ơn ông.”

Ông Chu Bách Đông cười, lúc cười ông hơi hiền lành, một khi nghiêm túc, lại có thể khiến cho người thường phát sợ, dưới ánh mắt của ông dường như không thể che giấu được điều gì.

Cao Kình nhìn cô đã đi xa, nói: “Ông Chu, có người đang chụp ảnh.”

Ông Chu Bách Đông bình thản ung dung nói: “Ta biết chứ.”

Cao Kình cau mày.

Ông Chu Bách Đông nói: “Tình hình sức khoẻ của ta, sớm muộn gì bên ngoài cũng sẽ biết, nếu như ta muốn giấu cũng đã không đến chỗ các cậu.”

Cao Kình mỉm cười: “Ông đến quả thật làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.”

“Để cho mọi người hoạt động mà.” Chu Bách Đông nói, “Có phải cảm thấy với điều kiện của ta nên ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn không?”

Cao Kình nói: “Với điều kiện của ông, đủ để hưởng thụ tài nguyên chăm sóc cao và chữa bệnh chất lượng cao.”

“Tiếc là trong nhà quá ồn ào. Chỉ có loại bệnh viện công lập này, mới có hạn chế thời gian thăm bệnh, ta được yên tĩnh hơn rất nhiều.” Ông Chu Bách Đông nói.

Cao Kình không lên tiếng về chuyện gia đình ông, anh chỉ mỉm cười. Ông Chu Bách Đông quan sát anh, chậm rãi mà nói: “Tư Đồ nói con người cậu rất thú vị, trả lời vấn đề sắc bén, chu toàn mọi mặt, may mà cuối cùng cậu vẫn cho thấy quan điểm của mình, nếu không cũng chỉ là gừng càng già càng cay mà thôi.” Ông như có điều suy nghĩ, “Người tâm tư linh hoạt như cậu, thấy mầm biết cây rất hiếm.”

Cao Kình coi như đây là lời khen, anh nói: “ Hoá ra ông Chu biết giáo sư Tư Đồ?”

Ông Chu Bách Đông nói: “Ông ấy là bạn chí thân của ta. Nếu như không phải ông ấy nhắc tới, ta còn không biết nơi này có một trung tâm điều trị an bình.”

Cao Kình nói: “Hoá ra là thế. Không biết gần đây giáo sư Tư Đồ thế nào?”

“Ông ấy đã ra nước ngoài rồi, chờ ông ấy chuẩn bị xong, khi đó nếu như ta vẫn còn, ông ấy sẽ nói cho ta biết.”

Đề tài này trở nên nặng nề, ông Chu Bách Đông không muốn nhiều lời, ông giơ tay lên, vệ sĩ ngay gần đó, đẩy xe lăn đi. Xe lăn đi xuống, ông Chu Bách Đông đột nhiên quay đầu lại, “Bác sĩ Cao, thôi miên thật sự có thể chấm dứt cơn đau không?”

Cao Kình nói: “Có lẽ có thể, nếu như thôi miên thành công.”

Ông Chu Bách Đông nói: “Vậy cậu cảm thấy ta có sợ đau không?” Ông để lại một cậu sâu xa, không đợi Cao Kình trả lời, ông giơ tay lên, vệ sĩ tiếp tục đẩy ông về phía trước.

Xa xa dưới bóng cây, Tiêu Mân và Chu Thiếu Khang cũng đã đứng một lúc lâu. Khoảng cách xa, không nghe rõ bọn họ nói chuyện. Đợi ông Chu Bách Đông rời đi, Chu Thiếu Khang mới nói: “Cha tôi có vẻ thân với bác sĩ kia, nên mới trò chuyện lâu như vậy, hiếm thật đấy. Hiện tại ông cũng chả muốn nói chuyện với tôi.”

Tiêu Mân luôn nhìn Cao Kình, nói: “Đã như vậy, tại sao cậu không ra tay từ chỗ bác sĩ kia?”

Chu Thiếu Khang khó hiểu: “Có ý gì?”

Tiêu Mân nói: “Hiện tại mỗi ngày ít nhất có tám tiếng đồng hồ cha cậu có thể nhìn thấy người này, người bệnh tin tưởng nhất đúng là bác sĩ, một câu của bác sĩ, còn có tác dụng hơn so với mười câu của các cậu.”

Chu Thiếu Khang sững sờ, lập tức suy nghĩ: “Vậy...cậu có biết điều kiện kinh tế của anh ta thế nào không?”

Tiêu Mân sâu xa: “Bác sĩ cầm chính là tiền lương chết, anh ta sống ở cư xá cũ, cậu cảm thấy thế nào?”

Ánh mắt Chu Thiếu Khang loé lên.

Buổi chiều, Cố Tương tranh thủ thời gian đi mấy vòng, sau khi về nhà thấy bà Văn Phượng Nghi ngồi ghi thứ gì đó, cô tò mò: “Bà ơi, bà đang viết gì thế?”

Bà Văn Phượng Nghi thu giấy lại, “Không có gì.” Nhìn về phía Cố Tương, “Sao mặt cháu đỏ như vậy?”

Cố Tương nói: “Bên ngoài vừa oi bức vừa nóng.”

Bà Văn Phượng Nghi nói: “Là trời sắp mưa đấy. Trong tủ lạnh có chè đậu xanh, bà để lại cho cháu một bát đấy.”

“Để cháu tự đi lấy.”

Cố Tương đổ đầy mồ hôi, tắm rửa xong đi ra ăn bát chè. Bà Văn Phượng Nghi nấu rất ngon, bên trong bỏ thêm vỏ quýt, là vị Cố Tương thích.

Ăn xong chè đậu xanh, Cố Tương ngồi ở phòng khách, phân tích hình vẽ, cô hết sức chăm chú, chỉ lát sau đã viết ra một đống giấy.

Bà Văn Phượng Nghi tò mò nhìn, hỏi cô một câu, Cố Tương giải thích về cung điện kí ức, bà Văn Phượng Nghi nghe không hiểu mấy, “Được rồi, cháu cứ làm đi, bà nghe không hiểu.” Nhưng bà vẫn không rời đi, im lặng ngồi trong phòng khách với Cố Tương.

Cố Tương uống một ngụm nước mật ong, điện thoại vang lên, là của mẹ. Trong điện thoại bà Chử Cầm hỏi cô có giận không, Cố Tương nói: “Vốn hơi giận.”

Bà Chử Cầm: “Vậy tức là hiện tại không còn giận nữa hả?”

Cố Tương không đáp hỏi lại: “Chừng nào mẹ có thời gian rảnh ăn cơm?”

Bà Chử Cầm: “Mấy ngày nay mẹ phải chạy cho kịp bản thảo, để nói sau.”

Cố Tương nhíu mày, mẹ cô lại viện lý do.

Bà Chử Cầm cười trong điện thoại: “Mẹ nói thật đấy, thực sự phải chạy cho kịp bản thảo, ăn cơm thôi mà, có rất nhiều cơ hội.”

Sau khi Cố Tương nghe xong, “Vâng” một tiếng.

Trước khi cúp máy, bà Chử Cầm vốn muốn nhắc nhở cô, bảo người bạn trai bên cạnh cô tránh khỏi tranh đấu nhà giàu, nhưng nghĩ lại thì thôi.

Sáng hôm sau, Cố Tương đi ra ngoài, dự định tiếp tục hoàn thành kế hoạch. Khi cô đi vào trong thang máy, mới nhớ tới phải mang theo ô, cửa thang máy mở ra, cô quay lại nhà, vừa mới đi tới cửa, cô đột nhiên nghe thấy tiếng va chạm. Cố Tương kéo rèm ra nhìn, chỉ thấy trên mặt đất có một miếng bát thủy tinh, bà Văn Phượng Nghi đang vịn vào tủ, ra sức thở.

Cố Tương khẽ giật mình, đi đến đỡ bà: “Bà nội!”

Bà Văn Phượng Nghi kinh ngạc: “Sao lại về rồi hả?”

Cố Tương hỏi: “Bà làm sao vậy?”

Bà Văn Phượng Nghi hất tay: “Bà không sao, thời tiết ẩm ướt oi bức, thở hơi mệt, cứ mùa mưa là thế đấy. Đợi lát nữa bà đi bệnh viện thở máy là ổn.”

Cố Tương nói: “Hiện tại đi thôi, cháu đi với bà.”

Bà Văn Phượng Nghi: “Cháu làm chuyện của mình đi, bà đi một mình được.”

Cố Tương lắc đầu: “Đi thôi ạ.”

Bà Văn Phượng Nghi giữ chặt cô, Cố Tương hé miệng.

Bà Văn Phượng Nghi cười nói: “Vậy cũng không thể đi tay không.”

Một lát sau, Cố Tương nghe theo bà nội chỉ huy, lấy túi mua sắm màu đỏ, bỏ bình giữ nhiệt vào trong, sổ y bạ, chăn mỏng, gối nhỏ, cuối cùng hai người cũng đi ra ngoài, đi bệnh viện Thụy Hoa đối diện.

Bà Văn Phượng Nghi thường xuyên đến thở máy, quen thuộc với quá trình. Sau khi hai người ngồi xuống, Cố Tương lật xem tờ đơn, nói: “Vậy lại đi thử máu.”

Bà Văn Phượng Nghi nói: “Ừ, nghe theo lời cháu.”

Cố Tương lấy bình giữ nhiệt ra, hỏi bà Văn Phượng Nghi có muốn uống nước hay không, bà Văn Phượng Nghi gật đầu. Điện thoại vang lên, Cố Tương đưa bình cho bà, lấy di động ra, mắt nhìn dãy số, cô dừng lại một chút. Lại vang lên mấy giây, cô mới bắt máy.

“Hương Hương.” Tiêu Mân nói.

Cố Tương không lên tiếng.

Tiêu Mân hỏi: “Đang làm gì thế?”

Cố Tương lãnh đạm: “Anh có chuyện gì sao?”

Tiêu Mân: “Hôm qua tiến sĩ Tần đến đây rồi, qua mấy ngày nữa anh sắp xếp cho hai người gặp mặt.”

Cố Tương hồi: “Em có điện thoại của tiến sĩ Tần, tự mình liên lạc được với ông.”

Tiêu Mân: “...Anh muốn nói chuyện với em.”

Cố Tương: “Anh nói trong điện thoại đi.”

Tiêu Mân: “Anh muốn gặp mặt rồi nói.”

Cố Tương: “Hôm nay em không có thời gian.”

Tiêu Mân: “Em không đi làm, ở đâu ra không có thời gian!”

Cố Tương nhíu mày: “Em không có công việc, nhưng em có cuộc sống của mình, hôm nay không có thời gian tức là không có thời gian.”

Tiêu Mân dường như đang kìm nén, anh ta nói: “Xin lỗi...”

Anh ta hiếm khi xin lỗi, đối với anh ta mà nói mình không bao giờ làm sai.

Cố Tương nghĩ đến gì đó, im lặng thở dài, nói: “Em cũng muốn nói chuyện với anh, ngày mai đi.” Cúp máy, điện thoại lại đột nhiên vang lên, Cố Tương cảm thấy nặng nề, nhìn thấy số gọi đến, cô như lạc trong mây.

“Quách Thiên Bổn?”

Tâm trạng Quách Thiên Bổn hình như rất tốt, “Em có nhà không? Anh tới lấy đồ em mua ở Hải Châu.”

Cố Tương nhẹ nhõm nói: “Em đang ở bệnh viện với bà nội, phải tối mới về.”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Cố Tương giải thích: “Bà em không thở được, hiện đang thở máy ở bệnh viện, em đưa bà đi kiểm tra sức khoẻ luôn.”

Quách Thiên Bổn lo lắng: “Vậy anh sang xem nhé.”

Cố Tương nói: “Không cần đâu.”

“Không sao mà, dù sao hôm nay anh cũng được nghỉ.”

Buổi sáng Quách Thiên Bổn đã định đến chỗ Cố Tương rồi, khi gọi điện thoại người đã ở gần bệnh viện Thụy Hoa, xe rẽ, chỉ vài bước đã đến cửa sau bệnh viện, anh ta tiện thể mua hoa quả, đi đến tiệm trái cây, không khéo, vậy mà đụng phải hai người không muốn nhìn thấy nhất.

Nguyễn Duy Ân dìu cha mình, bước chân dừng lại, ngẩn người.

Ngày hôm qua không biết cha cô bị làm sao, vậy mà nghĩ thông suốt, đồng ý đi bệnh viện kiểm tra, Nguyễn Duy Ân vui mừng, đổi tiết với giáo viên khác, sáng nay đi khám bác sĩ với cha. Cô vốn định đến bệnh viện khác, cha cô không nên đến Thụy Hoa, ông nhìn ra được sự do dự của cô, nói: “Cha dâng hiến cho y học hơn nửa đời người, chưa từng làm chuyện nào có lỗi có trời đất chứng giám, cha chưa từng làm việc trái với lương tâm, tại sao cha phải tránh người khác.”

Dù sao bệnh viện Thụy Hoa cũng quen thuộc hơn, Nguyễn Duy Ân gọi xe đưa cha đi. Ai ngờ vừa xuống xe taxi, cô đã nhìn thấy Quách Thiên Bổn.

Quách Thiên Bổn cắn răng, vẻ mặt lạnh lùng.

Lúc đầu bác sĩ Nguyễn không nhận ra anh ta, một lúc sau, mới nhận ra. Ông bắt lấy cánh tay con gái.

Nguyễn Duy Ân nhìn về phía cha mình: “Cha...”

Cảm xúc của bác sĩ Nguyễn chấn động rất lớn, tay ông không ngừng run rẩy, ánh mắt luôn nhìn theo Quách Thiên Bổn.

Nguyễn Duy Ân nhận ra sự khác thường, “Cha?”

Quách Thiên Bổn nhẫn nại đi qua trước mặt bọn họ.

“Cha —— “

Bác sĩ Nguyễn đột nhiên ngã xuống đất.

Cửa sau bệnh viện không có bảo vệ, gần đó là mấy nhà buôn bán, người đi đường thấy thế nhìn sang, nhưng tất cả đều do dự không tiến lên, thậm chí thờ ơ. Nguyễn Duy Ân chân tay luống cuống, sốt ruột gọi người tới hỗ trợ, cô kéo cha quỳ xuống mặt đất, bối rối đi tìm kiếm điện thoại.

Bên đầu kia Quách Thiên Bổn đã đi được hơn mười mét, dừng bước, anh bóp tay, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Lại đi mấy bước, anh vội lộn trở lại, bước nhanh về cửa sau, ôm lấy bác sĩ Nguyễn trên mặt đất.

Nguyễn Duy Ân ngẩn người.

Quách Thiên Bổn tức giận nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì!”

Nguyễn Duy Ân hoàn hồn: “Nhanh, nhanh!”

Hai người đưa bác sĩ Nguyễn vào khu khám bệnh, Quách Thiên Bổn để người xuống rồi đi.

Trong lòng anh áp lực, âm thầm chửi mình, sau khi tìm được Cố Tương và bà Văn Phượng Nghi, anh ta mới miễn cưỡng điều chỉnh tâm trạng, để hoa quả xuống, hỏi mấy câu về tình hình của bà Văn.

Bà Văn Phượng Nghi cười nói: “Không có gì đáng ngại, là do Hương Hương nghiêm trọng hoá vấn đề, hại cháu phải đi một chuyến tới đây rồi.”

Quách Thiên Bổn cười nói: “Cháu là bạn của Cố Tương, cần làm ạ.”

Cố Tương mở bình giữ nhiệt ra, thấy nước hết rồi, cô nói: “Anh ngồi đi, em đi lấy nước.”

Quách Thiên Bổn đè tay cô lại: “Để anh.”

Anh đi ra ngoài tìm kiếm nơi lấy nước sôi, không nghĩ tới đi qua một đầu hành lang, vậy mà lại thấy Nguyễn Duy Ân.

Bên cửa sổ, một bác sĩ đang nói chuyện với Nguyễn Duy Ân: “Trước đó người bệnh từng hơi chấn động não, ông té xỉu, đáng lẽ cô nên đợi bác sĩ tới cấp cứu, chứ không phải mạo hiểm di chuyển ông như vậy. Chúng tôi làm bác sĩ sợ nhất là người nhà bệnh nhân không biết gì, tự hành động, tự cho là đúng, không bao giờ nghe bác sĩ đấy!”

Có bác sĩ nam đi tới, xấu hổ nói: “Cha cô ấy cũng là bác sĩ, tất cả mọi người đều là người quen. Anh nói ít thôi.” Lại trấn an Nguyễn Duy Ân, “Duy Ân, lần này bác sĩ Nguyễn không có vấn đề gì, cô đừng quá lo lắng.” Thậm chí còn nói đùa, “Tình hình sức khoẻ hiện tại của bác sĩ Nguyễn trở về chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, lão hổ không thể đánh chết được, nhưng đi công viên tập quyền vẫn được đấy.”

Quách Thiên Bổn sững sờ nghe cuộc trò chuyện phía trước.

Bác sĩ đã đi rồi, Nguyễn Duy Ân đứng nguyên tại chỗ, sợ hãi hít thở sâu. Tay của cô còn hơi run. Quay người lại, cô nhìn thấy Quách Thiên Bổn. Hai người cách nhau mấy mét, mặt đối mặt lẫn nhau, không ai nói gì.

Hành lang bên kia, Cố Tương lặng lẽ nhìn một lát, lui ra phía sau một bước. Bà Văn Phượng Nghi đã thở máy xong, cô đi ra tìm Quách Thiên Bổn, không nghĩ tới lại thấy được hình ảnh đó. Cố Tương lại nhìn hai người một chút, trong lòng không thể nói nên lời.

Bầu trời tối đen nổi cơn mưa, ông trời trút giận, lúc này mưa to như trút nước.

Cao Kình nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa rơi quất mạnh lên cây, dường như lung lay sắp đổ, tràn đầy nguy hiểm. Mưa rơi khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.

“Bác sĩ Cao, về đây.” Đồng nghiệp chào hỏi.

“Ngày mai gặp.” Cao Kình nói.

Cao Kình dọn dẹp một chút, cầm đồ lên xuống nhà, đã đến tầng dưới cùng, anh đứng ở cửa ra vào một lát. Mưa quá lớn, ống quần bị nước mưa hắt vào. Anh tháo đồng hồ bỏ vào túi, đi chân không chạy vào trong mưa. Dưới đèn đường đối diện cũng hiện lên một bóng người chạy. Cao Kình không để ý, anh lau nước mưa trên mặt, đi nhanh về phía trước, người đối diện xuyên qua làn mưa, lộ ra thân hình mảnh khảnh.

Cao Kình dừng bước.

“Sao anh lại đi ra?” Người đối diện hỏi.

Cao Kình nhìn qua người dưới ô.

“Em nhắn tin anh không thấy sao?”

“Tin gì?” Cao Kình hỏi.

“Em bảo đến đón anh.” Cố Tương giơ ô lên đỉnh đầu anh, lại đưa một chiếc ô gấp khác cho anh.

Cao Kình nuốt nước bọt, lại vươn tay ra, cười nhận lấy, mở ra che mưa. Vừa đi vừa mở, mãi không được. Cứ thế này sẽ hỏng ô mất.

Cố Tương kinh ngạc: “Đây là ô của bà.”

Cao Kình cất ô đi, ôm lấy người, cầm ô trên tay cô nói, “Đi thôi.”

Chiếc ô của cô là màu đen, còn thêu viền hoa xinh đẹp, một người thì đủ, hai người hoàn toàn không. Cao Kình che toàn bộ ô lên đỉnh đầu Cố Tương, nhưng vẫn không tránh được mưa tạt.

Cố Tương chui ở trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ ướt sũng của anh. Cao Kình vốn đang nhìn không chớp mắt, qua mấy giây, anh đột nhiên che dù về phía trước, cúi đầu hôn người trong lòng.

Mưa rơi mãnh liệt, trời đất xoay vần, tiếng động cũng biến thành duy nhất. Khe khẽ va chạm. Mưa to che khuất con đường phía trước khiến người ta không nhìn rõ.

Cố Tương cong môi nói: “Không được rồi, em cũng ướt rồi.”

Cao Kình nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chỉ mất mấy bước thôi, anh chạy về là được. Em tắm chưa?”

“Tắm rồi.”

“Trở về tắm thêm lần nữa.”

Nửa hành trình phía sau, Cao Kình gần như ôm Cố Tương hoàn toàn vào trong lòng, chiếc ô nhỏ chống đỡ phía trước, phía sau anh ngăn lại mưa đánh úp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.