Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 56: Chương 56




Lúc Cố Tương xuống nhà trời vẫn còn mưa. Sắp đến mười hai giờ, sợ đánh thức bà nội, động tác của cô vô cùng khẽ, lúc rút chìa khoá suýt chút nữa rơi xuống đất, may mà Cao Kình bắt được. Cố Tương cầm lại, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”

Cao Kình nói: “Mau đi ngủ.”

Hai ngày nay Cố Tương chạy khắp nơi, quả thật hơi mệt, cô vào giường lập tức ngủ luôn.

Ngày hôm sau, cô đi đến cửa hàng đồ điện mua máy nước nóng loại mới, cô không quên cuộc hẹn với Tiêu Mân, mua đồ xong, cô đúng giờ đến quán cà phê.

Tiêu Mân cũng đến ngay sau đó. Anh ta nhìn thấy người ngồi ở sofa, bước chân hơi dừng lại một chút.

Cố Tương nhìn về phía anh ta.

Tiêu Mân cười, tùy tiện ngồi xuống đối diện cô, nói: “Đợi lâu chưa?”

Cố Tương nói: “Cũng mới thôi.”

“Không gọi đồ uống à?”

Cố Tương liếc chiếc ly trước mặt, “Gọi nước chanh rồi.”

Tiêu Mân vỗ tay phát ra tiếng: “Phục vụ, cho cốc cà phê Americano đá.”

Cố Tương uống một hớp. Bên ngoài trời đang mưa, cô xem qua dự báo thời tiết, thời tiết mưa dầm tiếp tục kéo dài một tháng, vừa oi bức vừa ẩm ướt, rất khó chịu. Cố Tương đợi nhân viên phục vụ mang cà phê tới, nói: “Anh muốn nói chuyện gì?”

“Không phải em cũng nói muốn nói chuyện với anh sao? Muốn nói chuyện gì?”

Cố Tương cầm lấy điện thoại, nhìn thời gian.

Ánh mắt Tiêu Mân nhìn theo động tác của cô. Hơn tám tháng nay, cô luôn dùng cách như vậy để xác định thời gian, mất đi trí nhớ lúc nhỏ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với sinh hoạt, nhưng mà xuất hiện chướng ngại chữ số, lại khiến cô khó về mặt xem thời gian.

Cố Tương để điện thoại di động xuống, nhìn anh nói: “Em còn có nửa tiếng thôi.”

Tiêu Mân nói: “Cả ngày em bận rộn gì thế?”

Cố Tương: “Chuyện này không liên quan đến nội dung chúng ta nói chuyện hôm nay.”

Tiêu Mân nói: “Em đang giận anh.”

“Anh cho rằng em không biết giận sao?”

Tiêu Mân cúi đầu cười: “Anh hiếm khi nhìn thấy em tức giận.”

Cố Tương nói: “Nói chuyện chính đi.”

Tiêu Mân chậm rãi uống cà phê, lời anh ta vốn muốn nói ra nhưng khi nhìn thấy cô dùng di động nhìn thời gian, lại bị anh ta nhét trở về trong bụng. Anh ta cụp mắt, nhìn chằm chằm vào cà phê màu đen nói: “Em và người kia đã tiến triển đến bước kia rồi?”

Cố Tương: “Anh dùng thái độ gì để hỏi em vấn đề này?”

Tiêu Mân ngước mắt, “Ý em là sao?”

Cố Tương nói: “Anh quan tâm, hay là tra hỏi?”

“Thái độ khác nhau, đáp án của em sẽ khác biệt sao?”

“Nếu như là tra hỏi, tại sao em phải chịu sự tra hỏi của anh?”

Tiêu Mân lại cụp mắt xuống, cười nói: “Vẫn là khi còn bé em đáng yêu hơn.”

“Anh có muốn em trả lời câu hỏi của anh không?” Cố Tương nói.

Tiêu Mân im lặng một lát, uống một ngụm cà phê, bỏ ly xuống, nói: “Anh quan tâm em.”

Cố Tương thoải mái trả lời: “Em và Cao Kình tiến triển rất thuận lợi.”

Tiêu Mân chậm rãi lại hỏi: “...Em rất thích anh ta?”

Cố Tương thừa nhận: “Vâng, rất thích.”

Tiêu Mân nhíu mày, anh ta khuấy cà phê, bỏ thìa xuống gọi: “Phục vụ, thêm cốc Cappuccino.”

Cố Tương nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng hạt mưa khiến cho thành phố trở nên mơ hồ, trong lòng cô cũng mờ mịt như vậy. Chuẩn bị một chút, cô nhìn thẳng Tiêu Mân: “Có phải anh có ý kiến gì với em không?”

Tiêu Mân im lặng.

Loại thời tiết này, việc kinh doanh trong quán cà phê ảm đạm, Cappuccino nhanh chóng được mang lên, Tiêu Mân uống một ngụm, vị đắng trong miệng cũng không tản bớt đi. Dáng vẻ anh ta khó hiểu, cười nói: “Ý kiến gì chứ?”

“...”

Cố Tương im lặng hai giây, nói: “Ý kiến không tốt.”

Không tốt...Trong lòng Tiêu Mân thầm nhẩm mấy chữ này. Cô cho rằng “cái này” là ý kiến không tốt.

Tiêu Mân líu lưỡi, nhẫn nại, chế giễu cô: “Chờ một chút, nếu như anh không hiểu sai, thì em cho rằng anh có ý kiến với em sao?”

Cố Tương nhíu mày.

“Hả? Tiểu Hương Hương?” Vẻ mặt Tiêu Mân không thể tưởng tượng nổi.

Cố Tương do dự.

Tiêu Mân tựa vào ghế sô pha, “Cũng bởi vì anh đánh họ Cao kia?”

Cố Tương nghiêm mặt: “Vậy tại sao anh vô duyên vô cớ ra tay đánh người?”

Tiêu Mân đặt hai tay lên mặt bàn, cơ thể nghiêng về phía trước, nhìn Cố Tương nói: “Em để cho một người đàn ông vừa qua lại với em không lâu ngủ một đêm trong phòng em, em là một cô gái, em có biết thế nghĩa là sao không? Anh có thể nhã nhặn với anh ta sao? ——”

“Dù thế nào khi còn bé em cũng gọi anh một tiếng anh trai!”

Cố Tương không xác định: “...Chỉ bởi vậy thôi sao?”

“Nếu không thì sao?” Tiêu Mân giả vờ muốn gõ đầu cô, “Đoán mò linh tinh gì đấy!”

Cố Tương cầm lấy ly uống nước, tầm mắt cô hạ xuống, lông mi chớp mấy cái, Tiêu Mân không đoán được ý nghĩ của cô, anh ta uống nốt Cappuccino.

Uống xong, Cố Tương nhìn thời gian đã đến lúc bên lắp đặt máy nước nóng đến, Tiêu Mân muốn đưa cô về, cô suy nghĩ, cũng không từ chối.

Xe đỗ bên ngoài quán cà phê, Tiêu Mân giũ ô giục cô: “Lên xe.” Anh ta lên ghế lái.

Cố Tương nhanh chóng ngồi vào ghế, cụp ô lại.

Tiêu Mân cất kỹ ô, quay đầu nhìn.

Cố Tương đóng kỹ cửa xe, thản nhiên như không có việc gì nói: “Lái xe đi.”

Tiêu Mân quay đầu lại, đôi mắt nặng nề.

Xe đến cửa tiểu khu, Cố Tương chuẩn bị xuống xe, Tiêu Mân gọi cô lại. Cố Tương vịn tay cầm cửa, chờ anh ta lên tiếng. Tiêu Mân hơi nghiêng đầu về sau, “Em không thích nghe anh cũng phải nói, đừng có yêu đương quá vội vàng, lúc này mới được bao lâu chứ, em phải tính toán thời gian. Hiểu một người cần phải có thời gian, không phải mặc áo khoác trắng là thiên sứ. Em chú ý chút, em vẫn còn chưa chín chắn, vô cùng non nớt——” Anh ta nhìn về kính chắn gió phía trước, cần gạt nước không ngừng đong đưa, “Em phải xem rốt cục nhân phẩm của anh ta thế nào, có đáng để em coi trọng hay không. Đừng có lún quá sâu.”

Cố Tương không lên tiếng, cô ấn cửa, đi ra ngoài. Chiếc ô màu đen chuyển động trong mưa, cô đi từng bước về phía trước, cho đến tận khi không còn thấy bóng dáng, Tiêu Mân mới lấy ra một điếu thuốc lá.

Trước nay cô không hề ngốc, cô dường như đã đoán được. Nhưng lần này tốt hơn quá nhiều so với anh ta dự đoán.

Tiêu Mân lấy di động ra, gọi điện thoại hỏi Chu Thiếu Khang đang làm gì, Chu Thiếu Khang nói đang ở bệnh viện. Tiêu Mân nghe thấy anh ta gọi một tiếng “Bác sĩ Cao”, anh ta nhếch môi, nói: “Vậy cậu cứ làm chuyện của mình đi, xong việc nói sau.”

Bệnh viện Thụy Hoa, trung tâm điều trị an bình.

Chu Thiếu Khang gọi Cao Kình lại, thả di động vào túi. Cao Kình dừng lại, “Anh Chu?”

Chu Thiếu Khang giới thiệu người bên cạnh với Cao Kình, “Vị này là tiến sĩ Tần vô cùng nổi tiếng.” Lại nghiêng đầu nói, “Đây là bác sĩ Cao Kình.”

Cao Kình bắt tay với vị tiến sĩ Tần tầm khoảng năm sáu mươi tuổi trước mắt, “Chào ông, tiến sĩ Tần, ngưỡng mộ đã lâu.”

Tiến sĩ Tần cười nói: “Xin chào, bác sĩ Cao.”

Chu Thiếu Khang nói: “Bác sĩ Cao, tôi dẫn tiến sĩ Tần đi xem cha tôi đã, sau đó sẽ tìm anh tâm sự.”

Cao Kình nhíu mày, không biết anh ta khách sáo hay là thật sự muốn đến “tâm sự”, anh gật đầu: “À, vâng, vậy hai vị, tôi đi làm việc trước.”

Chu Thiếu Khang mang theo tiến sĩ Tần đi vào phòng bệnh. Cao Kình quay về văn phòng làm việc, mấy y tá và bác sĩ đều tụ ở bên trong, thấy anh đi vào, gọi anh lại hỏi có phải Chu Thiếu Khang đã đến hay không.

Cao Kình tùy ý gật đầu.

Các y tá bàn tán xôn xao.

Chuyện Chu Bách Đông ở chỗ này đã bị truyền thông đưa tin, sáng nay con gái lớn của ông đã đến một chuyến, lúc này con trai nhỏ lại tới một chuyến nữa.

Y tá nói: “Tôi thấy vẫn là cô con gái thứ hai nhà đó tốt nhất, bình thường muộn mới đến thăm ông ấy, làm chuyện gì cũng đều im ắng, cô gái đó mới là thật sự quan tâm đến cha.”

Người còn lại nói: “Nói không chừng cô ta mới là đại boss đấy?”

Cao Kình đối với chuyện ân oán nhà giàu thờ ơ, anh bắt tay vào làm việc, không bao lâu nghe thấy có người gọi anh: “Bác sĩ Cao?”

Cao Kình ngẩng đầu, “... Anh Chu?”

Chu Thiếu Khang nói: “Tôi muốn hỏi anh tình hình của cha tôi.”

Cao Kình đi ra bên ngoài nói chuyện với anh ta.

Chu Thiếu Khang hỏi mấy câu, Cao Kình trả lời từng câu một, cuối cùng Chu Thiếu Khang nói: “Aiz, tôi đây cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Bác sĩ Cao, mấy ngày này còn phải làm phiền anh, bên ngoài khắp nơi đều là truyền thông, tôi cũng biết ảnh hưởng đến công việc của các anh. Chi bằng như thế này, anh xem buổi tối có thời gian không, tôi mời anh ăn bữa cơm?”

Cao Kình nói: “Những chuyện này đều là chức trách của tôi, ăn cơm thì không cần. Anh Chu không cần phải khách sáo như thế.”

“Mọi người coi như kết bạn, cùng ăn bữa cơm, có phải bác sĩ Cao không nể mặt mặt tôi không?”

Cao Kình mỉm cười: “Hôm nay tôi còn phải tăng ca.”

“À...Vậy thì để hôm khác.”

Cao Kình qua loa: “Vâng, để hôm khác.”

Đợi Chu Thiếu Khang đi rồi, công việc của Cao Kình cũng bị gián đoạn một lúc, anh gọi điện thoại cho Cố Tương.

“Cao Kình...” Giọng Cố Tương nhẹ nhàng truyền đến.

Cao Kình mỉm cười: “Ở nhà à?”

“Vâng, vừa tiễn bên lắp máy nước nóng. Trời mưa đi đâu cũng bất tiện.”

“Em muốn đi đâu, ngày mai anh đi với em.”

“Để em nghĩ đã rồi nói cho anh biết.”

Cao Kình cười, “Đúng rồi, tiến sĩ Tần đến rồi đấy, em đã biết chưa?”

“Em biết rồi. Sao anh biết được tiến sĩ Tần đã đến?”

“Ông ấy đã đến bệnh viện.”

Cao Kình không nói cụ thể, Cố Tương biết có lẽ liên quan đến Chu Bách Đông, cho nên cô cũng không hỏi nhiều.

Cao Kình: “Em còn muốn tìm ông ấy điều trị không?”

“Tối nay em sẽ gọi điện thoại hỏi tiến sĩ Tần, xem ông ấy có thể sắp xếp thời gian không.”

Trước khi ăn tối, Cố Tương gọi điện thoại cho tiến sĩ Tần, ông rút thời gian ra gặp cô, quyết định sáng ngày kia gặp mặt, ngày mai ông còn có việc phải làm.

Đêm nay, Cố Tương đi ngủ sớm. Tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ, có lẽ là tiếng động này quá mức dồn dập, cô gặp ác mộng, trong mơ cô ra sức sức giãy giụa, cô không thấy rõ trong mơ xảy ra chuyện gì, cho đến cuối cùng, khuôn mặt Tiêu Mân đột nhiên phóng đại trước mặt cô.

Cố Tương bừng tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã tờ mờ sáng, mưa phùn liên tục, mặt trời không thấy đâu.

Cao Kình tan tầm trở về, nhíu mày đi ra khỏi thang máy, trên tay anh còn mang theo một hộp bánh trứng, đang định móc chìa khoá, chợt phát hiện một bóng dáng đứng ở cửa nhà.

“...Hương Hương?”

Cố Tương mặc váy trắng, hai tay đút túi, cúi đầu dựa vào cửa. Nghe thấy tiếng gọi, cô ngẩng đầu, tiến lên mấy bước, ôm lấy Cao Kình. Cao Kình ôm lấy cô, “Sao sáng sớm đã đứng ở chỗ này?”

Cố Tương nói: “Em không có chuyện gì để làm.”

“...Không có chuyện gì làm thì đứng ở cửa nhà anh?”

“Vâng.” Cố Tương ngửa đầu nhìn anh.

Cao Kình sững sờ, sau đó cười ngẩng đầu nhìn lên trên, một lát sau, anh đột nhiên thả cô ra, lấy ra một chìa khoá, bỏ vào trong túi váy Cố Tương.

Cố Tương cúi đầu nhìn, khó hiểu.

Cao Kình nói: “Mở cửa giúp anh.”

Cố Tương không hiểu gì mở cửa ra, sau đó đưa chìa khóa trả lại cho anh. Cao Kình thay xong dép lê, nắm ngón tay cô lại, cúi đầu hôn cô nói, nói: “Cho em rồi, không cần trả.”

Cố Tương: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.