Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 7: Chương 7




Cảnh sát nhanh chóng chạy tới, anh ta họ Đinh, cũng quen biết với Cao Kình, gật đầu chào hỏi, anh ta bắt đầu hỏi han cụ thể tình hình. Cố Tương nói tường tận trận tai bay vạ gió này. Cảnh sát Đinh hỏi tiếp: “Ông Trương Minh chỉ thực sự nói “tự tôn, tự trọng, tự lập” thôi sao?”

Cố Tương hỏi lại: “Anh bằng lòng nói nơi giấu tiền cho người lạ lần đầu gặp mặt sao?”

“Ý tôi không phải vậy.” Cảnh sát Đinh vội nói, “Tôi cảm thấy hơi...”

“Kì lạ đúng không?” Đồng Xán Xán nghe đến giờ, không nhịn được cùng chung mối thù, “Gã họ Trương kia cũng chả phải là người tốt, cha gã nằm viện một tháng, gã chỉ đến được có hai lần, lần thứ hai còn là do chúng tôi gọi điện rất nhiều lần gã mới miễn cưỡng đến đấy. Ông cụ đúng là đáng thương, tối nào cũng lén khóc, còn sợ chúng tôi nhìn thấy. Ông cụ còn có thể sống được bao lâu chứ, gã còn giả vờ giả vịt miễn cưỡng gì chứ! Aiz...”

Đồng Xán Xán nói tiếp, “Cũng không đúng, hôm qua gã làm con trai hiếu thuận một ngày, tôi chắc chắn có lý do nghi ngờ gã có âm mưu.”

Cảnh sát Đinh đã hiểu rõ mọi chuyện, đề nghị bọn họ giải quyết riêng, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì lớn, trước mắt cũng không có người bị thương.

Người đàn ông trung niên hơi hối hận vì mình đã quá xúc động, cẩn thận cầu xin tha thứ: “Tôi còn có vợ con, chuyện truyền đi sẽ khiến tôi mất việc, tôi biết vừa rồi là mình không đúng, tôi cũng không biết sao mình lại hồ đồ như vậy, cô gái, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Thấy đối phương không có thái độ gì, ông ta lại sốt ruột: “Cụ ông nhà tôi vừa đi, ông chỉ có mình tôi là con trai, chuyện tang sự còn chưa xử lý xong, tôi...”

Cố Tương nói: “Cảnh sát Đinh, hiện tại tôi đi chụp CT, tiền thuốc men ông ta chịu trách nhiệm, có bất kì di chứng nào tôi sẽ đi tìm ông ta.”

Cố Tương theo Đồng Xán xán đi phòng CT, người đàn ông trung niên lo lắng: “Là sao?”

Sắc mặt cảnh sát Đinh không tốt lắm: “Bồi thường tiền đó, nếu không thì sao, ông muốn đến Cục cảnh sát đi dạo à? Ông đã từng này tuổi đầu còn bắt nạt một cô gái.”

Mọi chuyện tạm thời kết thúc, hiện tại chờ kết quả kiểm tra của Cố Tương. Vẻ mặt người đàn ông trung niên hối hận đứng trong góc, lẩm bẩm: “Vàng kia giấu ở đâu nhỉ?”

“Anh Trương, có tiện nói mấy câu không?”

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, là bác sĩ Cao.

Cao Kình đưa ông ta xuống vườn hoa dưới toà nhà, màu xuân vạn vật tràn đầy sức sống, anh mua nước C100 đưa cho đối phương: “Nhìn nhiều màu xanh lá, tâm trạng sẽ thả lỏng, đừng ép buộc mình như vậy.”

Bọn họ ngồi xuống ghế băng, đằng sau là cây cối rậm rạp, phía trước là đám trẻ nô đùa ầm ĩ.

Người đàn ông trung niên vẫn chưa nghĩ thông: “Bác sĩ Cao, anh nói xem ông cụ nhà tôi cũng không để lại lời nào, ông sống lâu như vậy, không thể nào có chuyện không để lại đồng nào!”

Cao Kình ôn hoà nói: “Tôi cũng mới biết được ông cụ nhà anh có nỗi khổ tâm với anh.”

“Cái gì? “Người đàn ông không hiểu.

Cao Kình: “Hôm qua sau khi tôi kiểm tra, anh đi WC, ông Trương có nói với tôi mấy câu.”

“Nói gì thế?”

“Ông nói trước khi nằm viện, ông dùng mấy nghìn tích góp được cúng vào một tượng Phật trong miếu cho anh, ông sắp mất rồi, sau này không thể ở bên anh, không cầu tương lai anh đại phú đại quý, chỉ hi vọng có thể phù hộ một nhà ba người anh bình an, sau này cháu trai có tiền đồ, lớn lên có thể hiếu thuận với anh. Ông làm cha vô dụng, đời này không làm được gì cho anh.”

Giọng Cao Kình chân thành: “Lúc cha anh nói lời này, nước mắt không ngừng rơi, tôi làm bác sĩ lâu như vậy biết rõ bệnh nhận trước khi mất đều có linh cảm. Có lẽ là cha anh linh cảm được rồi, ông cảm thấy không yên lòng về anh, cũng có lỗi với anh, mấy nghìn tệ cũng chỉ làm được thế này, nhưng ông không dám nói cho anh vì sợ anh trách ông.”

Anh vỗ vai người đàn ông: “Anh cũng không dễ đàng gì, hôm qua anh có thể rút ra một ngày ở bên cha anh, trước khi đi có lẽ cha anh đã rất vui, thoả mãn rồi.”

Người đàn ông sững người, sau đó nặng nề thở dài, đôi mắt hơi đỏ lên. Ông ta cảm giác mình gặp được người tri âm, lại tố khổ mấy câu với Cao Kình: “Tôi thực sự là áp lực quá lớn, đêm hôm trước vợ tôi ầm ĩ đòi về nhà mẹ đẻ, sang năm con tôi lên cấp hai rồi, mấy trường tốt đâu có dễ vào như vậy. Vợ tôi nói tôi vô dụng, không kiếm được tiền. Tôi nghĩ nếu cha tôi để lại tài sản gì thì có thể giải quyết được chuyện kia rồi.”

Lúc gần đi ông ta lại hỏi Cao Kình: “Cha tôi có nói là miếu hay chùa nào không?”

Cao Kình: “Tôi không hỏi, xin lỗi.”

“Aiz...” Người đàn ông bất lực, “Thôi, coi như cha tôi cũng có lòng. Bác sĩ Cao, tôi đi trước làm hậu sự cho cha tôi, những ngày này cảm ơn anh.”

Người đàn ông vừa đi, lập tức có một giọng nói the thé truyền đến: “Anh tốt với ông ta như thế làm gì, loại con bất hiếu này nên bị sét đánh!”

Cao Kình nhìn theo tiếng nói, ôm tay: “Em lén nghe người ta nói chuyện, cuối cùng vẫn không nhịn được hiện thân.”

“Em nghe quang minh chính đại!” Ánh mắt Đồng Xán Xán tức giận, “Anh nói đi, tại sao anh lại nối giáo cho giặc, giúp loại cặn bã này!”

Cao Kình chậm rãi nói: “Cặn bã hay không thì anh không thể kết luận, nhưng trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối hết, tuy người này bất hiếu, nhưng có lẽ không tệ với vợ con. Anh ta chưa làm chuyện gì ác độc, cũng không cần phán anh ta tử hình.”

“Vậy liên quan gì đến anh, anh quan tâm làm khỉ gì.”

“Aiz...Có lẽ anh hơi có chút trách nhiệm.” Cao Kình nói.

Đồng Xán Xán không hiểu: “Có ý gì?”

Cao Kình cười: “Không có gì. Anh là sợ anh ta hành động điên rồ, rơi vào ngõ cụt, khó đi ra được, dù sao anh ta còn phải nuôi vợ con, coi như anh làm một việc thiện đi.”

Đồng Xán Xán hừ một tiếng, lườm anh, lại nghi ngờ nói: “Chú Trương thực sự cúng Bồ Tát cho gã sao? Sao bọn em chưa từng nghe chú nhắc đến?”

Cao Kình vô tội nói: “Hả? Anh cũng chưa từng nghe chú ấy nhắc đến.”

“Hả? Vậy tại sao anh...”

“Có người tin là được rồi.”

“Làm sao anh biết người ta sẽ tin loại chuyện như vậy?”

“Em không chú ý trên cổ tay, trên cổ anh ta đeo gì sao?”

Đồng Xán Xán thoáng nhớ lại, lẩm bẩm: “Tin Phật còn tạo nghiệt như vậy.”

“Em quan tâm người ta tin Phật làm gì.” Cao Kình vẫn khoanh tay, hỏi lại cô, “Anh còn không hỏi sao em lại chạy ra đây đấy?”

“À.” Đồng Xán Xán nói, “Em đến tìm cô cháu gái nhỏ, báo cáo còn phải đợi thêm chút nữa, em muốn bảo cô ấy đi trước, buổi tối em mang cho cô ấy là được.”

Cao Kình hỏi: “Cô ấy đâu?”

Cố Tương đã nhét lại tất cả ảnh bị hỏng, đóng cuốn ảnh lại, từ chiếc ghế băng đối diện với bọn họ đứng dậy, xoay người, ánh mắt bình tĩnh nói: “Tôi ở đây.” Trên mặt không có chút áy náy nào khi nghe người khác nói chuyện riêng.

Cao Kình: “...”

Đồng Xán Xán đi qua bắt chuyện với Cố Tương, cô đứng im tại chỗ. Cao Kình đến gần, mắt cúi xuống nhìn bộ ảnh cô cầm trong tay, lại nhìn về phía đối phương, mỉm cười, ánh mắt hỏi thăm.

Cố Tương nói: “Gần như bị hỏng hết, tôi sẽ tìm người nhanh chóng sửa.” Cô dừng một chút, “Xin lỗi.”

Cao Kình cầm lấy cuốn ảnh từ trong tay Cố Tương, nhìn một chút, nói với cô: “Cũng không thể hoàn toàn trách cô, không ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.”

Cố Tương: “Tôi cũng cho rằng như vậy.”

Cao Kình: “...”

“Nhưng mà...” Cao Kình trả lại cuốn ảnh cho cô, “ Vẫn là phải phiền cô rồi, hi vọng những tấm ảnh này có thể trở về nguyên dạng. Dù sao thời gian không thể quay lại, những thứ chúng ghi lại chính là lịch sử.”

Cố Tương sửng sốt, nghiêm túc nhận lấy, rõ ràng bắt đầu hơi kính nể.

Cao Kình thấy người bị doạ sợ, hơi muốn cười, anh nhìn đồng hồ: “Aiz...tôi còn phải đi làm, vậy tôi đi trước đây.”

Cố Tương gật đầu. Cao Kình vẫy tay với cô, xoay người, đút tay vào túi dần đi xa.

Cố Tương suy nghĩ, lấy di động ra tìm kiếm. Cô cũng chưa quen thuộc với thành phố Thanh Đông, buổi chiều đi tìm hai cửa hàng chụp ảnh, đối phương đều không biết sửa ảnh. Trời sắp tối rồi, cô nghĩ tới nghĩ lui, gọi điện thoại cho Quách Thiên Bổn.

Quách Thien Bổn đang giới thiệu cho phụ huynh và học sinh, “...Tiềm lực bộ não con người là vô hạn, trí nhớ chỉ là một phần trong đó. Tại sao có trẻ em nhớ nhanh, có trẻ em lại không nhớ nổi, đây cũng không phải là vấn đề thông minh hay không, có lẽ chỉ là bọn trẻ chưa dùng đúng cách thôi. Lớp huấn luyện của chúng tôi có rất nhiều học sinh giành được giải thưởng lớn về thi đấu trí tuệ trên thế giới...” Còn chưa nói xong, điện thoại phá vỡ, anh nghe thấy tiếng đối phương, cười nói: “Cố Tương?...Bây giờ anh còn có chút chuyện, đợi lát nữa anh hỏi đồng nghiệp hộ em, rồi anh gọi lại được không?”

Cuộc gọi kết thúc, Quách Thiên Bổn xin lỗi: “Xin lỗi, chúng ta tiếp tục...”

Phụ huynh đột nhiên ngắt lời anh, chỉ vào tấm áp-phích trên tường: “Cô gái Cố Tương vừa gọi cho anh chính là người này sao? Cô ấy còn trẻ mà giỏi như vậy ư?”

Quách Thiên Bổn trả lời: “Trong phương diện sử dụng trí nhớ, cô ấy vận dụng vô cùng triệt để, cô ấy không chỉ có năng khiếu, ngoài trí nhớ hơn người còn am hiểu thực tế và tiếp xúc với con số.”

Muộn hơn chút, Cố Tương nhận được điện thoại trả lời của Quách Thiên Bổn, anh đã hỏi hộ cô được hiệu ảnh, hỏi cô: “Có cần anh đi cùng không? Ngày mai anh có thời gian, đến lúc đó anh đến đón em nhé?”

“Không cần đâu, ngày mai em tự đi.”

Bà Văn Phượng Nghi múc cho cô thêm một bát canh xương, cũng không quấy rầy cô nhận điện thoại. Bà từ trong miệng Đồng Xán Xán biết được chuyện xảy ra buổi trưa, vừa rồi vội vàng đi chợ mua xương.

Cố Tương ăn canh, lại nhận được tin nhắn wechat, mở ra xem.

Cao Kình: “Trên đường Phong Tường có một cửa hàng ảnh, đây là nơi chuyên phục chế ảnh.”

Cố Tương để di động xuống, tiếp tục ăn canh. Ăn mấy ngụm, cô mới nhếch môi, nhắn lại: “Vâng.”

Cửa hàng ảnh chín giờ mở cửa, sáng hôm sau, Cố Tương nhìn mặt trời đã hoàn toàn treo cao mới bắt đầu trang điểm. Cô không ngờ trên đường đi đều đang sửa đường, tài xế taxi trò chuyện với cô: “Sáu tháng cuối năm nay có hội nghị gì đó tổ chức ở đây, Chính phủ luôn thích thể diện, bình thường chả sửa gì đường, tạm thời ôm Phật. Chậc, ngay cả tường ngoài nhà ở cũng phải sửa chữa.”

Đường Phong Tường vốn nghiêng, thêm sửa đường và kẹt xe, đợi khi đến được nơi đó đã qua giờ ăn trưa. Đoạn đường cuối cùng xe còn không đi nổi, Cố Tương đành phải đi bộ, hít cả đường tro bụi, cuối cùng nhìn thấy hiệu ảnh. Vừa vào cửa thấy ngay một người ngồi trên ghế salon chào hỏi cô: “Hả? Hôm nay cô cũng tới à, sớm biết vậy tôi có thể chở cô rồi.”

Cố Tương: “...”

Cao Kình giơ túi tài liệu trong tay lên: “Tôi tới lấy ảnh, ảnh cưới ngày xưa của cha mẹ Xán Xán.”

Nhân viên hiệu ảnh đưa phiếu cho Cao Kình, nhân tiện quảng cáo: “Bộ ảnh này chỉ tốn 188 tệ, hoạt động vẫn còn tiếp tục, nếu cô có hứng thú có thể mang ảnh của người nhà đến.”

Cố Tương: “...”

Phục chế ảnh không thể lấy ngay được, Cao Kình và Cố Tương rời khỏi hiệu ảnh, trên đường đầy tro bụi. Cao Kình nhún vai, “Tôi tăng ca cả đêm đến giờ còn chưa ăn. Cô đói không, cùng ăn nhé?”

“Được.” Cố Tương đã đói bụng, không cần phải nói dối. Cô nhìn xung quanh, chỉ vào một tấm biển cách đó không xa, “Ăn ở đó đi.”

Nói xong cô đi trước, bước chân rất nhanh, lập tức bỏ lại người phía sau một đoạn. Một lát sau, tay áo đột nhiên bị cầm lấy, cô quay đầu lại. Cao Kình kéo tay áo cô, nhìn đường, lịch thiệp nói: “Cô Cố, cẩn thận giàn giáo rơi xuống, mời đi bên ngoài.”

“...Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Cố Tương đi theo anh, từ từ băng qua đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.