Edit: Mavis Clay
Beta: Thu Lệ
Oleguer bị tập luyện thêm tiếp tục lải nhải dông dài oán giận việc Carlos không trượng nghĩa, bên này nhóc tóc vàng đã làm nóng người xong, từng thành viên đội Vàng đội Đỏ tụ tập lại bên sân, nghe huấn luyện viên dặn dò.
Nói không quan tâm thì chính là giả, Tô Thanh Gia duỗi thẳng cổ nhìn xung quanh.
Ngoài dự kiến của Tô Thanh Gia, lần này ai trong đội vàng vẫn mong ước nỗ lực hơn? Mười một cầu thủ tính cả Barnar Jess cùng nhau chồng bàn tay lên nhau, “Vamous (Cố lên)!” Tiếng hô cùng lúc với những bàn tay chụm xuống với nhau.
“Này, cổ em sắp thành cổ hươu cao cổ rồi, mau thu lại đi.” Oleguer có chút ghét bỏ nói.
Tô Thanh Gia lườm cậu, “Thu cái gì mà thu, cổ em ở trên người em, anh quản được sao?” Tập hợp xong, cầu thủ đi ra sân bóng, Carlos nhìn thoáng qua khán đài, môi mỉm cười nhàn nhạt.
Vừa đúng lúc đó ánh mắt Tô Thanh Gia vô tình chạm phải ánh mắt cậu, gương mặt cô nong nóng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lại bị Oleguer cười xấu xa bắt được, cô tức giận nói: “Bây giờ em đang mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút. Ngồi xem như vậy, tầm nhìn cũng rất tốt.”
Càng giải thích càng loạn, Tô Thanh Gia cố tình xem nhẹ tiếng cười của Oleguer và gương mặt nong nóng của mình. Thật là, vậy mà vừa rồi cô lại bị một đứa trẻ chưa tới vị thành niên hạ gục một cách kỳ lạ, thật đúng là tội lỗi, tội lỗi mà.
Nhưng mà, đôi mắt của cậu ấy thật đúng là xinh đẹp mà. Oa oa oa! Mái tóc màu vàng đặt trên dáng người đó thật đúng là đẹp trai mà. Oa oa oa! Gương mặt đúng là tinh xảo mà. Oa oa oa!
Trong lúc Tô Thanh Gia ở bên này đang vừa háo sắc vừa thầm than tội lỗi, tiếng còi đã thổi lên, trận thi đấu bắt đầu rồi.
Nửa trận đầu thế lực hai đội ngang nhau, nhường nhịn thăm dò, không hẹn mà cùng áp dụng tư thái phòng ngự, Carlos chỉ chạy ở phạm vi trung vệ nhỏ. Nửa trận sau, tình huống đột nhiên thay đổi, Carlos đã tích được thể lực bắt đầu chạy có hiệu quả, dựa vào tốc độ và sức bật, Carlos và đội vàng bắt đầu phản công mạnh mẽ.
Tốc độ của Carlos vô cùng mau lẹ, xẹt qua mắt từng người của đội đỏ, cậu như một con báo lăn bóng thâm nhập vào vùng cấm, chính xác nhanh gọn.
Trái ngược với nhóm cầu thủ U14 này, Carlos đủ cao nhưng không đủ khỏe, Carlos thông minh xảo diệu lợi dụng sự di chuyển mau lẹ tinh lanh như gió của bản thân, dẫn bóng qua người, không hề chạm phải người của đội đỏ, sau đó lập tức chạy về phía khung thành của đối phương.
Tốc độ dẫn bóng của cậu phải nói cứ như một tia chớp, tóc vàng trên trán bị thổi tung bay, thiếu niên trình diễn một màn suất sắc và lưu loát cho những đội viên trên sân, người đứng bên sân, cho mọi người xem.
Cùng lúc đó, hậu vệ đội đỏ bắt đầu chặn lại, lực bùng nổ của cậu rất mạnh, trong chớp nhoáng đã song song với Carlos, Carlos không chần chừ, dùng động tác giẫm xe đạp hóa giải sự tiến công của chân phải hậu vệ vươn ra.
Hai người người truy kẻ đuổi, cầu thủ đội vàng cũng bày thế trận, triển khai tiến công ba tuyến, nhưng Carlos lại không hề chuyền bóng cho đồng đội.
Tim Tô Thanh Gia như nhảy lên tới cổ họng, chuyền đi, mau chuyền đi! Carlos, anh mau chuyền bóng đi!
Nhưng Carlos đang chạy vội trên sân không thể nghe thấy tiếng kêu trong lòng của cô, trung vệ đội đỏ nỗ lực cướp bóng. Carlos chạy gặp rất nhiều trở ngại, nhưng trong khoảnh khắc trung vệ tiếp xúc với bóng, Carlos kéo lại trái d/đ/l;q;d bóng bên chân trái anh ta – ngựa về đường cũ. Carlos thành thạo dùng chiêu đó vượt qua người khác, tiếp tục băng băng chạy lên trước.
Giờ khắc này, hầu như tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay cho cậu, biểu hiện của thiếu niên này thật đẹp đẽ.
Thủ môn của đội đỏ cũng bị cậu bé này làm chấn động, dáng người cao lớn duỗi tay ra, từng giọt mồ hôi trên trán to như hạt đậu nhỏ xuống, bắt đầu hoảng loạn.
Đúng lúc đó Carlos cong lưng đưa chân sút bóng, thủ môn cơ hồ dùng sức lực toàn thân đoán góc độ mà cậu đá tới, nhưng ngoài dự đoán bóng lại rơi xuống chân của Garcia.
Cầu thủ trẻ tuổi kia từ bỏ cơ hội tiến bóng, làm một màn giả mê hoặc mọi người, sau đó đẩy quả bóng ra, đưa cho người vẫn luôn canh giữ bên sân đội trưởng đội vàng – Garcia.
Không thể không nói chiêu này của Carlos rất tốt, mặc dù vừa rồi Carlos sút thẳng vào gôn cũng rất nắm chắc phần thắng, nhưng thời gian dài chạy nhanh có thể khiến cậu phán đoán sai, vì vậy cậu chuyền bóng cho đồng đội cũng đang ở một vị trí tuyệt vời, không thể nghi ngờ đó chính là một quyết định chính xác. Đây không chỉ thể hiện đó là một cầu thủ trưởng thành mạnh mẽ lấy hay bỏ quyết định, d/đ;l;q;d càng thể hiện cậu là một trung vệ tuyệt hảo có tầm nhìn – cậu có thể hạ quyết định chỉ trong vòng vài giây, chuyền bóng cho đồng đội đắc lực nhất. Phải biết rằng, trong sân bóng rộng lớn phải nắm chắc vị trí mỗi người, đây được coi là hiểu biết quý báu nhất của cầu thủ.
Garcia được Carlos chuyền bóng quả nhiên không làm đồng đội thất vọng, vị đội trưởng này nhanh chóng tìm được đúng góc độ, sút thẳng vào khung thành. Vào!
Garcia chạy đến ôm chầm lấy Carlos, những cầu thủ đội vàng khác cũng chạy tới, mười mấy người vây quanh nhau.
Bọn họ lại làm động tác tay chụm lại với nhau, “Vamous” Tiếng hô làm hốc mắt Tô Thanh Gia bắt đầu ẩm ước.
Hai tháng trước, trong lúc thi đấu Carlos vẫn còn bị xa lánh, cứ như là một mình chiến đấu với hai mươi mốt người, vậy mà bây giờ, cậu bé tóc vàng kia đã có thể nở nụ cười sáng lạng dưới cái ôm của đồng đội.
Sau khi kết thúc nửa trận còn lại, đội vàng đánh bại đội đỏ với tỉ số 1: 0, lần trước chưa phân thắng bại cuối cùng lần này đã có kết quả.
Carlos đi về phía khán đài, vươn hai tay làm động tác ôm, hắn mỉm cười với Tô thanh Gia, lúm đồng tiền bên má trái đựng đầy màu hổ phách mật ong.
Tô Thanh Gia kiềm chế nước mắt nhìn cậu múa may đôi tay, cười lại. Qua đi hai tháng khói mù che kín không thoải mái, dường như đều đã hóa thành tro bụi chiếu lên sân bóng La Masia, một ít nhập vào sân cỏ, hóa thành thổ dưỡng tẩm bổ cho thực vật.
Đôi mắt trong suốt của Carlos phản chiếu bầu trời ngày hè, xanh thẳng như ngọc bích mỹ lệ.
Ngoài phòng thay quần áo, Bernar Jess ôm chầm lấy Carlos, vị huấn luyện viên dễ gần rất ít khi nổi giận này đã ôm Carlos đến khó thở, “Làm tốt lắm Carlos, tôi biết cậu sẽ không làm đại gia đình chúng ta thất vọng. Tôi thu lại lời nói lần trước đã nói với cậu, Carlos, cậu rất thích hợp với bóng đá, cậu sẽ sáng tạo ra triết học bóng đá thuộc về riêng mình.” Ý cười toát ra từ đáy mắt ông, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng vì vậy mà nhíu nhíu lại với nhau, “Còn nữa, Carlos, thực xin lỗi.”
Tay phải Carlos nắm lại đấm nhẹ lên ngực huấn luyện viên: “Huấn luyện viên, cảm ơn bác!” Lúc rút lại còn bồi thêm một câu, “Còn nữa, huấn luyện viên, dáng người rèn luyện không rồi.”
“Ha, thằng nhóc này.” Bernar Jess dở khóc dở cười, kéo kéo áo khoác mình lên, “Để cậu chiếm tiện nghi.”
Garcia cũng đấm nhẹ một quyền lên ngực huấn luyện viên, “Huấn luyện viên, dáng người tốt thế mà, sao không thoát y chúc mừng đi?”
Nhìn Bernar Jess ra vẻ thề sống chết bảo vệ trinh tiết bộ ngực, đội viên đội vàng ôm bụng cười to.
Oleguer và Tô Thanh Gia đi tới, Oleguer đã rống vọng tới từ xa, “Này, huấn luyện viên, chú còn chưa nói tên nhóc Tóc Vàng có thể gia nhập U14 hay không đấy!”
Tiếng cười ngưng bặt, Bernar Jess nhìn một lượt các đội viên của đội vàng, sau đó chộp lấy bả vai Carlos, sửa sang lại bộ đồ cầu thủ có chút hỗn độn của cậu, “Chúc mừng cậu, Carlos, chúc cậu thành công gia nhập U14, tôi hy vọng, cậu ở lại đây sẽ ngày càng tiến bộ hơn.” Nói xong, vỗ mạnh lên vai Carlos, “Mấy thanh niên các cậu từ từ nói chuyện đi, tôi chuẩn bị chuyện thăng tiến cho cậu.”
Garcia bước tới đứng trước mặt Carlos, nhìn thiêu niên có chiều cao giống cậu, cởi bộ đồ cầu thủ ra, “Đến đây chúng ta trao đổi, vua bóng đá cô nhi viện.” Trong giọng nói của cậu đều là ý cười, cậu cởi bộ đồ cầu thủ mướt mồ hôi trên người ra, không còn khí thế giương cung bạt kiếm.
Carlos ngây ra mất một lúc, cũng nhanh chóng cởi áo cầu thủ của mình ra, “Chúng ta trao đổi, đội trưởng U14.”
Cùng là bộ cầu thủ màu vàng trao đổi trong tay hai người, sau đó lại mặc lại vào người đối phương.
Cầu thủ trao đổi áo bóng đá là biểu đạt hữu nghị trong nhóm, thể hiện hành động ngưỡng mộ nhau, có đôi khi là vì kỷ niệm, nhưng nhiều lúc đơn giản chỉ là thưởng thức, không mang theo bất cứ lập trường hay khuynh hướng gì.
Mặc vào quần áo mang theo mồ hôi bẩn của đối phương, là thể hiện sự tôn kính với đối thủ. Tuy rằng có phát sinh mâu thuẫn giữa hai bên, nhưng, giống như tình huống lúc này của Carlos, không phải không thể.
Garcia nhún vai, cảm nhận áo cầu thủ này, “Hơi nhỏ đấy, Carlos, xem ra nhóm huấn luyện viên phải sửa thực đơn dinh dưỡng cho cậu. Còn nữa…”
Tay phải Garcia nắm thành quyền rồi giơ lên, Carlos nhướng mày, cũng nắm tay phải lại, nắm tay hai người chạm vào nhàu, những đội viên khác cũng chạm quyền với Carlos.
“Gặp lại sau, chúng tôi về tắm rửa trước, toàn thân bẩn thỉu hôi muốn chết.” Garcia thổi phì phì, nhìn Tô thanh Gia, “Hô, không quấy rầy cậu với cô bạn nhỏ này nữa. Ê, cô gái Trung Quốc, lần trước để em nhặt bóng là anh không đúng. Lần sau mời em ăn kém nhé!”
“Muốn mời cũng để tôi làm.” Carlos đẩy cậu đi, “Đi đi đừng nhiều lời nữa.”
Tiễn những thành viên đội vàng xong, Carlos kiềm nén xúc động vò đầu, tai phải hơi run run, mặt cũng hơi đỏ bừng.
Tô Thanh Gia đứng im đó không nói lời nào, đôi mắt lưu li chớp chớp.
“Hai người các cậu làm ra vẻ gì đấy, không phải đang làm hòa sao?” Hoàng đế không vội thái giám đã gấp, Oleguer nghĩ sao nói vậy lải nhải: “Haiz, Carlos, coi cậu kìa, trông ngóng cô nương người ta tới, còn đứng đó khó xử, còn không mau tới xin lỗi?”
Mặt Carlos càng đỏ hơn, y hệt con tôm luộc, còn im lặng hơi rụt rụt cổ. Thi thoảng ngước mắt lên nhìn Tô Thanh Gia, nhưng một hồi vẫn không dám làm gì.
Tô Thanh Gia vung tay qua, ngăn cái miệng đang líu ríu của Oleguer, “Anh im miệng, còn nữa hiện giờ không có chuyện của anh, mau ra ngoài đi. Nếu không em sẽ đi nói cho huấn luyện của anh, hai ngày nay anh huấn luyện thêm cũng lén đi ra ngoài.”
Oleguer trừng mắt: “Anh… anh có đâu, em đừng đổ oan cho người tốt chứ?”
“Vậy ai đã nói với em bên kia thành phố có một cô em cấp dưới mới đến rất đoan trang?” Tô Thanh Gia nghiêng đầu nhìn cậu, “Cho nên, còn không mau lui ra, cẩn thận em để lộ chuyện xấu của anh ra ngoài đấy.”
Oleguer giật nhẹ khóe miệng, chân bước cách xa Tô Thanh Gia ba mét, “Anh khinh, không ngờ tâm địa của em cũng xấu như vậy. Y hệt như cậu bạn trai nhỏ của em, rốt cuộc hai người có phải cùng một nhà tới không thế. Anh thấy đúng như vậy lắm.”
Lại nhìn sang Carlos đang hận không thể chui vào trong bộ quần áo của mình oán giận: “Carlos, cậu là đồ trọng sắc khinh bạn, tình bạn của chúng ta xem như chấm hết! Hừ!”
Ngẩng đầu hừ hừ, lại nói với Tô Thanh Gia: “Chấm hết! Chấm hết! Chấm hết!!!”
Tô Thanh Gia:……..
Carlos:……..
Tác giả có lời muốn nói:
Carlos: Tại sao phải nói ba lần chấm hết?
Oleguer: Bởi vì chuyện quan trọng phải nói ba lần!!!
Tô Thanh gia: ….