Edit: Tét Mỡ
Đợi đến khi Tô Thanh Gia ngồi vào ghế: “Ba mẹ, mình bắt đầu ăn thôi”, Minh Linh mới phản ứng kịp, khuôn mặt cô đỏ bừng như những đóa Mân Côi nở rộ trong vườn hoa.
*Hoa Mân Côi – còn gọi là hoa Mai Khôi, Môi Khôi, Văn Côi. Kinh sách Công giáo lấy từ Mân Côi có nghĩa là Hoa Hồng.
Tô Tĩnh Khang liếc mắt nhìn qua với vẻ ung dung thản nhiên, ý cười nơi đáy mắt đã bán đứng vị cán bộ ngoại giao này. Ừ ha, xem ra giá trị quyến rũ của anh không hề giảm xuống.
Tô Thanh Gia yên lặng, ăn nhanh một chút, cố gắng không phát ra tiếng động để tránh phá vỡ lớp bong bóng màu hồng sắp bao phủ lấy mình.
Cô xắn một miếng bánh kem matcha trong đĩa, nhìn phần bánh ngon lành trước mặt, miễn cưỡng chấp nhận tất cả hiện thực được lặp lại.
Đương nhiên, nếu như bây giờ không phải làm bóng đèn thì tốt hơn. (ba và mẹ chị ấy đang nhìn nhau đầy JQ, chị ấy đứng giữa í)
Đối với việc ba mẹ liếc mắt đưa tình (nguyên văn: mắt đi mày lại), bầu không khí ngọt đến độ phát ngấy, cô cũng đâu có hoàn toàn là một đứa nhỏ!
Oh my god! Cô sắp bị ép đến mức mê man rồi.
*
Tô Tĩnh Khang rời nhà đi công tác.
Barcelona là thành phố lớn thứ hai của Tây Ban Nha, nằm ở phía Đông Bắc của bán đảo Iberia, kề cận Địa Trung Hải, khí hậu ôn hòa, thoải mái dễ chịu, được ca ngợi là “đóa hoa của châu Âu”, phần lớn dân ở đây có rất nhiều người đến từ các quốc gia di dân trên toàn thế giới. Người Trung Quốc cũng đã đặt chân đến thành phố xinh đẹp này. Do đó, công việc ở lãnh sự quán cũng không nhàn nhã lắm.
Minh Linh sinh ra ở Madrid (thủ đô), mẹ cô tên là Sonia, mang vẻ đẹp đích thực của người Tây Ban Nha, tràn đầy sự cám dỗ đam mê, làm người ta mê hoặc bởi điệu nhảy Flamenco, đối với tình yêu cũng nồng nhiệt như lửa.
Trong một lần tụ hội, Sonia đã gặp một người đàn ông đến từ phương Đông huyền bí tên là Minh Úc. Hai người rơi vào bể tình, ngày càng không thể vãn hồi. Sonia sinh ra trong xã hội thượng lưu, là đóa hồng Tây Ban Nha được mọi người theo đuổi cuồng nhiệt. May mà Minh Úc đủ ưu tú, lại vừa may Sonia là con gái duy nhất, chưa lập gia đình. Bằng không, ắt hẳn bọn họ đã sớm tạo thêm một vở kịch cẩu huyết như cặp đôi Rose & Jack (trong phim Titanic).
Minh Linh mang dòng máu lai, vừa có nét cười rạng rỡ như ánh nắng Địa Trung Hải, vừa ẩn chứa sự ngượng ngùng kín đáo của phương Đông. Trên cô là hai người anh, Minh Linh cũng không có nhiều áp lực trong gia tộc.
Cô từng là thành viên trong dàn nhạc danh tiếng của Tây Ban Nha, lúc biểu diễn ở Trung Quốc đã nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu) với cán bộ ngoại giao Tô Tĩnh Khang có xuất thân quý tộc. Về điểm này, Minh Linh đã kế thừa từ người mẹ Tây Ban Nha của mình một cách hoàn mỹ, không bao giờ bỏ cuộc, cuối cùng cũng có thể hái được đóa hoa kiêu ngạo ở trên núi kia (ý nói Tô Tĩnh Khang). Vì sự nghiệp của chồng, cô từ bỏ công việc ở dàn nhạc, theo Tô Tĩnh Khang đến sống và làm việc ở các nước khác nhau.
Nửa năm trước, Tô Tĩnh Khang xin được điều đến lãnh sự quán Tây Ban Nha ở Barcelona. Minh Linh vui đến mức không kìm chế được, cô đã khao chồng một chút.
Về phần khao như thế nào, khụ khụ, đó là việc riêng trong phòng của họ.
Trở lại bán đảo Iberia quen thuộc, gió ở Địa Trung Hải rất ngọt ngào.
Minh Linh làm cô giáo dạy âm nhạc ở trường trung học gần đó.
Nửa năm trước, Tô Thanh Gia đi từ Trung Quốc tới Tây Ban Nha. Vì để thích ứng với hoàn cảnh mới, người nhà quyết định cho cô nghỉ học một năm, hơn nữa khi ở Trung Quốc, cô đã nhận được sự giáo dục trọn vẹn của toàn bộ cấp tiểu học, chỉ cần đuổi kịp ngoại ngữ thì việc học không còn là vấn đề nữa.
Buổi sáng là thời gian Tô Thanh Gia tập đàn piano. Minh Linh là người dạy những bài học vỡ lòng về đàn piano cho cô. Từ khi ba tuổi đã ngồi trên ghế dựa để học, bây giờ cô đã có thể đàn được không ít bản nhạc.
Chọn một bản “Điệu Valse của chú cún nhỏ”. Thấy Minh Linh gật đầu, Tô Thanh Gia bắt đầu đàn.
Cô còn nhỏ, ngón tay vẫn chưa phát triển hết, nhưng chúng lại rất thon dài, trắng nõn láng bóng, mới phát triển về chiều ngang, điều kiện bẩm sinh vô cùng tốt.
Điệu nhạc này rất sinh động, thanh thoát, tựa như chú cún nhỏ đang đuổi theo cái đuôi của mình, không ngừng xoay vòng ngay tại chỗ, vừa hoang mang vừa có chút ảo não.
Khúc nhạc rất đơn giản nhưng lại như đạn bắn ra, Tô Thanh Gia bắt đầu bị chệch rồi.
Minh Linh cắm hoa ở bên cạnh. Cô dùng kéo cắt bỏ cành cây một chút, tước ngọn cho nhọn, tìm vị trí cắm sao cho đẹp. Đi kèm với âm nhạc, động tác của Minh Linh tựa như vũ đạo vô cùng tao nhã.
Tai của chuyên gia âm nhạc luôn có thể bắt lấy những cảm xúc nhỏ nhất. Cho dù Minh Linh chưa trở thành chuyên gia âm nhạc nhưng cô có thể nghe thấy sự bối rối và hoang mang trong tiếng đàn của con gái, ngoài ra còn có rất nhiều cảm xúc phức tạp khó nhận ra.
Rõ ràng là một bài nhạc đơn giản, vì sao Bella lại có nhiều cảm xúc như vậy?
Minh Linh không quấy rầy Tô Thanh Gia, nhưng ánh mắt cô càng thêm phần dịu dàng thân thiết.
Tô Thanh Gia đang nhớ lại kiếp trước của mình, nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn, chỉ ba mươi năm mà thôi.
Cho dù ai nấy đều khó mà chấp nhận bản thân trở về cuộc sống thời thơ ấu, cho dù Tô Thanh Gia là người theo trường phái vui vẻ lạc quan, đứng trước cảnh khốn cùng vẫn luôn giữ tâm tình tốt đẹp “thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng”, nhưng vẫn không thể xóa sạch những gì còn sót lại trong ký ức ba mươi năm qua.
Tựa như tờ giấy Tuyên Thành đã thấm đẫm nước mực tàu.
Đậm hay loãng, sắc màu tươi đẹp hay vẽ chấm phá tầng tầng lớp lớp.
Vẫn không thể xóa mờ vết tích.
Đi qua một đời, bao nhiêu sầu muộn và oán hận.
Thấm thoắt mà bản nhạc đã được đàn xong rồi.
Tay của Tô Thanh Gia ngừng lại giữa không trung. Cô bừng tỉnh, ngẩng đầu, chợt nhìn thấy ánh mắt Minh Linh, đó là ánh mắt hiền lành trìu mến của người mẹ.
Ngừng lại một chút, khuôn mặt Tô Thanh Gia nở nụ cười rạng rỡ với mẹ mình.
Bản nhạc “Thành phố trên không” quen thuộc được phát ra từ những đầu ngón tay ấn xuống của cô.
Cho dù như thế nào, cuộc sống này vẫn phải tiếp tục. Bây giờ chúng ta lấy một viên socola trong lọ ra, không rõ nó tốt hay xấu, nhưng ít nhất nó cũng có vị ngọt.
Nói không chừng sau này, mỗi một viên mà chúng ta lấy ra đều sẽ ngọt ngào.
Cuộc sống này, vì người mà thành.
Minh Linh không biết con gái đã xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt, dường như con gái cô đã trưởng thành, đáy mắt cô trở nên trong suốt, khí chất cũng linh hoạt kỳ ảo, tựa như một người có trí tuệ đã thông suốt những đạo lý chân thực của cuộc đời này, hiểu rõ thiện ý.
Nhưng khi nghe tiếng đàn này (bài nhạc mới), hình như những sự biến hóa vừa rồi cũng không còn nữa.
Minh Linh nhướng mày một chút. Cô từ từ xoay lẵng hoa, hừm... bên này còn thiếu một đóa thủy tiên.
*
Tô Thanh Gia thích ứng với hoàn cảnh mới rất nhanh. Đúng vậy, chính là trải qua tiết tấu của cuộc sống, đồng thời trong lúc thích ứng, Tô Thanh Gia chợt phát hiện một vấn đề lớn rất nghiêm trọng - -
Có lẽ vì bị nhỏ đi, không sao nói rõ được... cô bắt đầu trở nên quá non nớt rồi!
Quả thực không thể nhẫn nhịn nữa phải không?!
Chao ôi, bạn có từng gặp gái ế sắp ba mươi tuổi xem phim hoạt hình say sưa cả ngày chưa? Bạn có từng gặp gái ế sắp ba mươi tuổi chờ ba mẹ khen mình mỗi ngày hay chưa?
Nga đa khắc*, cô là phần tử trí thức đó, sao có thể ngây thơ như vậy chứ?!
*Khẩu ngữ tiếng Hàn: 어떻게 – Làm thế nào bây giờ?
“Hôm nay chữ viết của Thanh Gia rất có lực, phóng khoáng xinh đẹp, ông nội nhất định sẽ khen con!” Tô Tĩnh Khang hôn lên trán con gái một cái, sau đó sờ đầu đứa trẻ này.
Anh đi xa rồi, Tô Thanh Gia vẫn chưa phản ứng kịp, nội tâm OS điên cuồng.
Đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá (*+﹏+*)~
Tô Thanh Gia dùng sức xoa xoa khuôn mặt nho nhỏ hồng hồng của mình, mỗi ngày đều được anh đẹp trai và chị đẹp gái hôn, ngây thơ một chút có là gì?! Đó là phúc lợi được đánh dấu chủ quyền đó nha! Thật sự rất hưởng thụ á ~~~
Cõi lòng phơi phới rồi ~
Minh Linh thấy khuôn mặt con gái vui vẻ (hẳn là con không háo sắc đấy chứ?), vừa xinh đẹp vừa vô cùng đáng yêu, cô nhịn không được mà thơm một cái lên mặt con.
Tô Thanh Gia tự mình về phòng, bàn chân nhảy tung tăng trong gió.
Ừm, mẹ hôn có mùi hương hoa hồng.
Cho nên nói thế giới của nhan khống*, bạn không có hiểu đâu.
*Nhan khống: ý nói yêu thích, say mê, mê mẩn người có sắc đẹp đến điên cuồng
Rửa mặt xong, Tô Thanh Gia nhìn chằm chằm khuôn mặt của mình ở trong gương hơn nửa ngày, cân nhắc một chuyện quan trọng trong cuộc đời mình.
Là một đứa trẻ có dòng máu lai, tuy rằng lai không nhiều, nhưng cô may mắn còn có diện mạo, nói vậy là sẽ không làm anh Tô đẹp trai và chị Minh đẹp gái mất mặt nhỉ?
Dựa theo góc độ đời trước để xem xét, hình như cô không phai tàn nhanh, nhưng đời này thì sao?!
Tô Thanh Gia đau đến mức xót xa khi nghĩ lỡ như có ngày tàn phai thì hậu quả sẽ như thế nào, cô chợt phát hiện hậu quả rất nghiêm trọng. Thần thiếp thật sự không chịu được đâu! (chắc câu này là chị ấy tự nhủ á)
Không được, người đẹp cần phải dưỡng từ nhỏ.
Việc đầu tiên phải làm là giữ gìn thị lực.
Tuy rằng có rất nhiều khen cô có đôi mắt to mênh mông sương khói, coi như cô cũng thích, nhưng Định Mệnh! Đâu phải cô không muốn tốt, tất cả đều do cận thị cả. Nếu như có thể, cô vẫn thích đôi mắt to trong suốt màu hổ phách không thấy đáy hơn.
Bây giờ quay lại một hồi, dường như vẫn có thể ấy.
Tô Thanh Gia chạy về phía giường, rút một bản mật mã được làm khéo léo ở đầu giường ra.
“Đầu tiên, phải bảo vệ thị lực, tiếp theo phải phát triển chiều cao, mục tiêu là hơn một mét sáu mươi tám...”
“Còn gì nữa nhỉ?” Tô Thanh Gia suy nghĩ, đưa tay xoa xoa ngực mình.
“Ngực phải lớn...”
Tình nghĩa ngàn vàng không bằng bộ ngực bốn lượng. Ngực không hẳn là tiêu chuẩn duy nhất của một cô gái đẹp, nhưng ngực là một tiêu chuẩn mà cô gái đẹp cần phải có.
Viết xong một dãy mục tiêu, Tô Thanh Gia lại suy nghĩ, vẫn cân nhắc lại đời trước của mình. Bắt chuốc người khác, lật sách thấy bài thuốc bí truyền thì viết lại, không việc gì phải sợ quên nữa.
Lại nói hồi cô còn nhỏ, bài thuốc kia còn có thể đưa cho cả đám thử.
Viết xong bấy nhiêu đó, Tô Thanh Gia ngây ngất, cất kỹ bản mật mã rồi nằm trên giường, cười ngây ngô.
“ Puedo entrar” (Mẹ vào được chứ?) Minh Linh gõ cửa.
“Vale.” (Được ạ) Tô Thanh Gia ngồi bật dậy, nhận lấy sữa do Minh Linh đưa tới. “Gracias.” (Cảm ơn)
“Đừng khách sáo. Bảo bối của mẹ, đêm nay ba ba muốn nói một chuyện với con, được không bảo bối?” Minh Linh nhận được sự giáo dục theo kiểu Tây Âu, lúc ở cùng với con, cô và con giống hai chị em vậy.
Tô Thanh Gia chớp chớp đôi mắt màu hổ phách giống như Minh Linh, hàng mi như chiếc bàn chải nhỏ: “Có thể ạ, nhưng mà chuyện gì thế mẹ?”
Minh Linh véo chóp mũi của con gái: “Đợi ba ba về rồi con sẽ biết.” Cô nháy mắt trái một cái: “Con phải chơi ngoan ngoãn mới được.”
Tô Thanh Gia vùi mặt vào lòng mẹ mà cười ha ha, thuận tiện hưởng thụ cảm giác mềm mại khi sa vào vị trí quan trọng nhất.
“Buenas noches! Công chúa nhỏ của ba.” (Buổi tối an lành)
Tô Tĩnh Khang cầm lấy ly thủy tinh mà con gái vừa uống sữa xong: “Ngày mai, ba ba và mấy chú sẽ đến cô nhi viện gần đây để thăm các bạn nhỏ, Thanh Gia có muốn đi với ba ba không nào?”
“Có làm phiền công việc của ba ba không ạ?” Tô Thanh Gia ngửa đầu, thừa dịp mở to đôi mắt màu hổ phách, nhìn thấu cõi lòng hiền hòa như nước của Tô Tĩnh Khang.
“Không đâu,“ Tô Tĩnh Khang ôm lấy Thanh Gia, giọng nói càng dịu dàng hơn trước rất nhiều: “Thanh Gia của ba ba đáng yêu như vậy, sao có thể quấy rầy ba ba được chứ? Ba ba đưa con đến làm quen với vài bạn, con nói xem có được không?”
Đồng tử trong mắt Tô Thanh Gia xoay chuyển một chút: “Ba ba nói vậy thì quyết định thế đi ạ, ngày mai ba ba nhớ đưa Thanh Gia đi cùng nha.”
Tô Tĩnh Khang giơ ngón út lên: “Ngoéo tay nào.”
“Ngoéo tay.”
“Bảo bối này, hôm nay phải ngủ sớm một chút đó.” Minh Linh để Tô Tĩnh Khang bế con gái lên giường, đắp chăn cho con: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon ạ.”