Sinh Ra Là Để Yêu Em

Chương 6: Chương 6




Edit: Tét mỡ

Cuối tuần này, Carlos không nán lại trong sân thể dục của cô nhi viện để luyện bóng như trước đây.

Đương nhiên, cậu cũng không ở một mình.

Có một cô búp bê tóc đen đi với cậu.

Carlos mặc đồ mới, không rõ bộ đồ ấy được phát hồi nào, có trời mới biết cậu đã bao lâu không đặc biệt thay đồ như vậy.

Lúc ngồi trên băng ghế ngoài trạm xe bus để chờ, Carlos cảm thấy hơi hồi hộp, nhưng khuôn mặt tuấn tú hình quả trứng (hình oval) của cậu vẫn lạnh như ngày thường, bàn tay nắm chặt bỏ trong túi quần, không ai nhận ra cảm xúc của cậu.

Carlos nhìn thoáng qua vật thể phản chiếu ánh sáng* ở phía trước, không để lại dấu vết. Hoàn hảo, hôm nay mái tóc của cậu vừa mềm mại vừa bồng bềnh, không lộn xộn giống như tổ chim.

*Mình đoán là một cái gương ở đâu đó.

Hôm nay, Tô Thanh Gia hẹn cậu đi chơi. Đây là lần đầu tiên.

Thời gian chờ đợi vừa lâu dài lại nhàm chán, nhưng khi cô búp bê mặc váy đỏ xuất hiện ở trước mặt cậu, dường như tất cả mọi thứ đều trở nên cực kỳ tốt đẹp.

Lần này, Tô Thanh Gia ra ngoài để chọn một ít hoa tươi cần có cho phương thuốc bảo dưỡng. Người Barcelona may mắn được hưởng thụ các điều kiện khí hậu và địa lý, Tây Ban Nha lãng mạn khiến cho thị trường hoa tươi trở nên khổng lồ.

Có lẽ chàng trai dịu dàng, giàu tình cảm sẽ hào phóng mua một giỏ hoa tươi từ cô gái bán hoa, bất chợt tặng cho một cô nàng xinh đẹp quyến rũ nào đó.

Tình cờ gặp gỡ không chỉ có ở Lệ Giang*, trong thành phố tựa như sử thi này, hormone kích thích có thể thiêu đốt Gold Coast** lên đến đỉnh điểm.

*Lệ Giang là một thành phố thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

*Gold Coast (Bờ Biển Hoàng Kim) là một thành phố thuộc tiểu bang Queensland ở bờ Đông của nước Úc.

Hai người chuyển sang một chuyến xe công cộng khác, Carlos chuẩn bị đưa cô đến đại lộ Rambla.*

*La Rambla ở trung tâm Barcelona, là một đường phố ở trung tâm Barcelona, phổ biến với du khách và người dân địa phương. Một trung tâm dành cho người đi bộ có cây trồng hai bên đường, nó kéo dài 1,2 km (0,75 mi) nối Plaça de Catalunya ở trung tâm với Đài tưởng niệm Christopher Columbus ở Port Vell. La Rambla tạo thành ranh giới giữa khu phố Barri Gòtic, về phía đông, và El Raval, về phía tây. (Wikipedia)

Đại lộ Rambla là đường phố của người vô gia cư, có tiếng trên toàn thế giới. Nó từng là đường phố quan trọng nhất ở Barcelona, bây giờ nó chia cắt thành phố cũ ra làm hai. Đám đông qua lại đã chứng tỏ nơi này có tinh lực (tinh thần và thể lực) vô hạn, ngọn đèn không bao giờ tắt và rượu bia có hương vị nồng đậm đã kích thích con người ta tìm đến nơi này, vui sướng đêm ngày.

Lúc đầu, nơi đây chỉ là một con sông tràn đầy phù sau. Trải qua bao lần chiến tranh, nó vẫn giữ được những hiệu sách và cửa hàng bán hoa như những di tích cổ, trên mặt đường đầy hình người trẻ tuổi nâng những cốc bia cỡ lớn, ngoài ra còn có cả một đám người lao động đặc biệt nhất – nghệ nhân lang thang.

Bọn họ tụ tập khắp các ngã tư đường để biểu diễn nghệ thuật, khiến cho mỗi góc phố đều toát lên sức hấp dẫn kỳ diệu. Bọn họ cạnh tranh sự sáng tạo trên đường phố, cười tươi không biết mỏi mệt.

Gần đó cũng có chợ chuyên bán sỉ một lượng hoa tươi khổng lồ, tất cả các loại hoa cỏ trên thế giới đều tập hợp ở trong đấy, chỉ có bạn không nghĩ ra, không có chuyện bạn tìm không thấy.

Đương nhiên, Carlos tới đây cũng vì có chút lòng riêng – trừ sân thể dục nhỏ thì ở bên ngoài, đây là nơi mà cậu thích đến nhất, bởi vì ở đây, mỗi người đều tìm kiếm sự cô đơn, đều là người lang thang không có nhà để về.

Cậu cũng vậy.

Hai người đi mua hoa trước. Tô Thanh Gia ghi chú tên của những loại hoa tươi được phiên dịch thành tiếng Tây Ban Nha lại. Đó là phương thuốc mà cô có được từ một người nổi tiếng đã lớn tuổi ở Bắc Kinh. Người nổi tiếng ấy ở trong Tứ Hợp Viện, đã nhiều năm trôi qua như vậy, bà vẫn mặc sườn xám như cũ, giữ gìn dáng người một cách nghiêm ngặt, chiếc sườn xám ấy đẹp đẽ ấy được thêu bởi gió sương mưa tuyết trong hơn trăm năm qua.

Bà đã lớn tuổi lắm rồi, nhưng khi bà mang giày cao gót bước về phía bạn, bạn vẫn sẽ bị vẻ đẹp của bà làm cho ngây người.

Tô Thanh Gia dựa vào quan hệ rộng rãi để tìm bà, tiến tới nói chuyện. May mắn thay, thông qua đoạn nói chuyện ấy, cô đã chiếm được cơ hội phỏng vấn bà.

Nghe nói phương thuốc này được lưu truyền từ cung đình thời cổ đến nay, chuyên dùng cho phi tần trong cung, cần rất nhiều hoa tươi làm dược liệu, dựa theo tỉ lệ rồi phơi khô, nghiền nát và hóa dầu, thoa lên toàn thân, không hề nguy hại đến cơ thể. Nếu như sử dụng từ khi còn nhỏ, nghe nói có thể dưỡng thành “băng cơ tuyết phu” (cơ bắp tựa băng, da như tuyết, vẻ đẹp người phụ nữ).

Tô Thanh Gia ngẫm lại lời của người nổi tiếng đã già, cảm thấy quả là có công hiệu.

Đặt vào niên đại thiếu thốn vật chất kia, đây đúng là thứ để các quý tộc hưởng thụ xa hoa dùng để bảo dưỡng, nhưng bây giờ lại khác.

Carlos dẫn cô đi dạo lòng vòng khắp chợ hoa, không bao lâu đã mua xong các loại hoa tươi cần thiết, hơn nữa hoa cỏ vẫn còn rất tươi mới, cánh hoa mềm mại thấm đẫm nước, cực kỳ phù hợp với nhu cầu.

Tô Thanh Gia chuẩn bị làm trước một bộ để thử xem sao, cô mua số lượng hoa tươi đủ làm ba bộ, lỡ như bị hư còn thay đổi được. Nguyên liệu để làm ba bộ cũng không nhiều, dùng giấy dai bó hoa Cát Cánh thành từng bó lớn. Trong lúc đi vòng quanh, bọn họ phát hiện một cửa hiệu bán các vị thuốc trong một góc nhỏ, sau khi đi vào hỏi thăm, Tô Thanh Gia muốn tất cả nguyên vật liệu đều còn tươi mới.

Carlos rất chủ động, ôm hết tất cả đồ đạc vào người. Cậu thiếu niên đẹp trai tóc vàng mắt lam khiến cô gái nhỏ bán hoa ở bên đường xấu hổ đỏ mặt, Tô Thanh Gia rất muốn chụp hình cậu. Hay rồi, cô không mang máy ảnh theo.

Thật đáng tiếc. Cô lại nhìn qua, ngắm mái tóc vàng mềm mại, ngắm hoa tươi tôn lên nét mặt cậu, ngắm cả ánh mắt màu lam pha xám. Mai này trưởng thành, cậu nhất định là một anh chàng cực kỳ đẹp trai.

Carlos bị cô nhìn mãi mà cảm thấy ngượng ngùng. Tô Thanh Gia phát hiện, cho dù là hồi hộp, thẹn thùng hoặc chút ít cảm xúc bùng nổ, tai phải của cậu đều sẽ rung động nhè nhẹ.

Bây giờ vành tai ấy không chỉ khẽ động mà còn trở nên đỏ bừng. Da cậu rất mỏng, thoạt nhìn có vẻ rất giống một quả anh đào đỏ be bé.

Tô Thanh Gia nín cười, thu hồi tầm mắt lại, cực kỳ không nỡ. Cậu đúng là một cậu bé ngượng ngùng.

Không biết vì sao mà Carlos có vẻ xuống tinh thần. Tô Thanh Gia chợt cảm thấy cậu mất đi cái gì đó, cô mở miệng nói: “Bây giờ chúng ta qua đại lộ Rambla đi, sao hả? Anh làm hướng dẫn viên du lịch cho em được không?”

Carlos gật đầu, độ nóng trên khuôn mặt vẫn chưa kịp tản ra hết. Hai người đã quen nhau hơn nửa tháng, Tô Thanh Gia phát hiện cậu bé này cực kỳ không thích nói chuyện, giống như đang mặc một chiếc áo giáp bằng vỏ ốc sên rất dày, tự nhốt mình ở bên trong.

Bây giờ anh đã dùng chút xúc giác để tìm hiểu, giao lưu một ít với người khác.

Được rồi, người khác chính là Tô Thanh Gia chứ ai.

Carlos đi ở đằng trước, vượt qua hơn nửa người Tô Thanh Gia, dẫn cô đi.

Ký ức của cô về đại lộ Rambla đã rất mơ hồ, bây giờ quay lại chốn cũ, từng mảnh ký ức be bé dần được gom góp quay về.

Những nghệ sĩ lang thang đang sắm vai nhân vật của chính mình, tiếng đàn guitar du dương hòa vào gió làm rung động lòng người, tay nghề khéo léo của những nghệ nhân thủ công đã dùng những trang giấy tạo nên hoa giả hoa thật trộn lẫn, trong hiệu sách trưng bày chuyện xưa về việc giết rồng, máu rồng chảy xuôi xuống dưới, rơi khắp mảnh đất Barcelona, bắn tung tóe và hóa thành hoa hồng nở rộ.

Ở nơi này, người mới bạn cũ tụ hội trên đại lộ, những tòa kiến trúc với dáng vẻ đẹp đẽ tĩnh lặng, tất cả đã chứng kiến sự thay đổi qua từng năm tháng.

Bên ngã tư có rất nhiều nghệ nhân vẽ tranh phác thảo cho người đi đường, Tô Thanh Gia thầm nghĩ rồi đẩy Carlos qua đó. “Cậu bé xinh đẹp, hôm nay anh đẹp như một bức họa ấy.” Carlos nghe thấy lời khen ngợi: “Bây giờ anh lưu lại kỷ niệm ở đây đi.”

Tô Thanh Gia chân thành, nhờ họa sĩ vẽ tranh phác thảo một cậu bé cầm bó hoa. Họa sĩ cũng rất thích cậu bé đẹp trai này, ông bảo Carlos đứng yên dưới ngọn đèn đường, bắt đầu phác họa hình dáng cậu.

Carlos không biết làm sao, không biết đặt tầm mắt ở chỗ nào, hai tay ôm hoa của cậu đã đổ đầy mồ hôi rồi. Cậu đã đi qua đường phố này rất nhiều lần, cũng từng gặp rất nhiều người nhờ họa sĩ vẽ tranh phác thảo.

Có một lần, cậu xem một người biểu diễn ảo thuật trên đường, xem đến mức mê man nên đã vô tình chặn đường một du khách. Du khách rất tức giận, bảo cậu cút ngay, cậu nghe người ta mắng “thằng nhóc bẩn thỉu, đồ ăn mày”, còn cậu thì luôn miệng xin lỗi.

Nhưng hôm nay, cậu trở thành người mẫu ở chỗ này, mọi người vây quanh cậu, thưởng thức nụ cười của cậu.

Carlos nhìn thoáng qua cô búp bê trong cửa hiệu mà cậu hằng mong có được, sáng sủa sạch sẽ, nhưng lại chợt phát hiện hình như mình không nhớ dáng vẻ cô búp bê ấy như thế nào, chỉ có cảm giác mơ hồ là cô ấy có tóc vàng.

Giống như trong chốc lát, sự cô độc, bị người cười nhạo đã rời khỏi cậu vậy.

Cậu nhìn cô bé mặc váy đỏ đang chăm chú ngắm nhìn họa sĩ vẽ tranh. Barcelona có truyền thuyết giết rồng, ấy là dũng sĩ cứu cô nàng xinh đẹp khỏi khu nhà ở Casa Batlló.

Carlos nghĩ, nếu như đó là cô nàng Bella kia, cậu nhất định sẽ dùng dao bổ nát bụi gai, không hề sợ hãi.

Thật ra hôm nay cậu luôn muốn nói với Bella rằng... em thật xinh đẹp, nhưng ánh mắt Bella nhìn cậu khiến cậu ngượng ngùng, cậu định ngăn cô mà chẳng nỡ chút nào.

Đợi đến khi cậu muốn nói rằng em nhìn nhiều thêm một chút đi, Bella lại không nhìn.

Cõi lòng cậu bế tắc.

Chẳng qua cậu nghĩ Bella bỏ tiền nhờ họa sĩ vẽ tranh, vậy...

Hẳn là cô sẽ mang về nhà.

Ngẫm lại đã thấy kích động rồi!

Màu đỏ bừng dần lan khắp mặt cậu. Mấy ngày nay nóng thật, Carlos thầm nghĩ.

Thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi, họa sĩ đã vẽ xong rồi. Tô Thanh Gia gọi Carlos qua: “Vẽ xong rồi, anh xem đi, có phải rất đẹp không?” Cô lại nói: “Anh đứng bên đó lâu như vậy, tay anh mỏi không? Hay là để em cầm hoa đi.”

Carlos vội vàng cầm hoa lui về phía sau, nói ấp a ấp úng: “Không... Không cần, anh... anh không mỏi... Anh có thể.”

Tô Thanh Gia đột nhiên cảm thấy mình hơi giống một thiếu nữ quần lụa mạnh mẽ giật đồ của người ta! Ô này! Chuyện quái gì thế kia?!!! Giật đồ nhưng mà lại giật đồ của cô đó. “Được rồi, vậy nếu anh mệt thì nói với em, đến lượt em cầm ấy. Này, anh xem thử tranh có đẹp mắt không?”

Carlos ôm hoa trong lòng, ngắm nhìn Tô Thanh Gia. Xác định đối phương đang ngắm nghía bức tranh rất chăm chú, cậu mới bước nhẹ lên trước một bước. Trên bàn vẽ bằng gỗ là giấy vẽ tranh phác thảo trắng thuần, họa sĩ dùng bút pháp lưu loát để phác thảo hình dáng, hơi thở và bóng đổ đều được khắc họa rất kỹ, hoa tươi trong lòng nửa che nửa để lộ xương quai xanh đẹp đẽ của cậu.

Nơi động lòng người nhất là hai mắt cậu, tựa như đôi mắt ấy có thể hòa tan và làm ấm cả đỉnh núi Pyrénées. Dường như họa sĩ yêu quý dáng vẻ của cậu, độ cong và độ rậm của hàng mi đều được vẽ đúng chỗ tương xứng, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía xa --

Hóa ra trong mắt người khác, cậu chính là như thế này. Carlos chợt nghĩ, trong mắt Bella thì sao? Trong mắt cô, có phải cậu cũng thuần khiết và dịu dàng như vậy?

Cậu không hỏi ra ngoài miệng, lúc này đây, cậu bắt đầu cảm thấy sơ Rosa hiền lành cũng không có nói sai, làm người phải có hy vọng.

Cậu hy vọng Bella cũng nghĩ như vậy.

Rất nhiều năm về sau, bức tranh này được chụp lại và tổ chức bán đấu giá tại một tổ chức viện trợ trẻ em châu Phi. Không ai có thể xác định bức tranh này được vẽ ở đâu, nhưng ánh nhìn của cậu bé cậu hoa năm ấy, dường như có thể xuyên thủng trang giấy, đi vào lòng người.

Tên tuổi của cậu bé vang vọng khắp thế giới, tính ra thì có đến ngàn vạn người đã từng điên cuồng hò hét tên của cậu, đã từng si mê muốn lấy được áo chơi bóng thấm đầy mồ hôi của cậu. Cậu trở thành tấm gương của thời đại mới.

Bức tranh ấy được chính cậu lấy tên là “Cậu bé xinh đẹp”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.