Sinh Sinh Tương Hi

Chương 11: Chương 11




Hôm nay trừ dậy sớm tập thể dục hỏng bét ra thì tổng thể đối với Thiệu Hi mà nói vẫn rất khoái chí, tuy rằng cuối cùng Phó Đình Sinh vẫn không đáp ứng lời đề nghị cùng nhau ăn bữa sáng với cô.

Sao mà hẹn ăn một bữa cơm lại khó như vậy chứ?

Thiệu Hi phân tích một chút, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp, xem ra về sau cô không chỉ cần phải chọn thời gian để đến công viên “tình cờ” gặp anh, mà còn phải thăm dò xem thời gian nào anh tới quán ăn, rồi trực tiếp qua đó luôn.

Muốn có được loại tình báo này đối với thám tử tư Thiệu Hi mà nói đương nhiên là một chuyện dễ dàng, ngày hôm sau cô hẹn Trần Nguyên ở trong đội của Phó Đình Sinh ra ngoài ăn cơm trưa, nhưng mà tin tức moi được ra từ trong miệng cậu ấy thật sự như hắt cho cô một gáo nước lạnh.

“Đội trưởng sao, từ xưa cho tới giờ anh ấy không ăn cơm ở ngoài, anh ấy toàn tự nấu cơm ăn ở nhà thôi.”

“Sao lại vậy hả? Vì anh ấy có thói quen thích sạch sẽ.”

“Hơn nữa nếu có ăn ở cục thì đội trưởng cũng toàn ăn ở căng tin, đồ ăn ngoài quán thì chưa ăn bữa nào, à không, chưa ăn một miếng nào mới đúng.”

“Thiệu tiểu thư, tôi không thể ra ngoài lâu, cảm ơn cô về bữa trưa, giờ tôi phải đi về trước rồi.”

“...” Thiệu Hi cảm thấy đầu mình có chút đau.

Chẳng lẽ cô phải học nấu cơm sao?

Trên tivi hay trên mạng đều không ít chương trình dạy nấu ăn, sách dạy nấu ăn ở ngoài hiệu sách cũng không thiếu, nhưng dù sao nhà này cùn chỉ vừa mới dọn vào ở nên cô không muốn phá nhà bếp cho lắm.

Cô cần phải tìm người dạy cho mình một chút.

Nghĩ tới một người, Thiệu Hi lập tức gọi điện thoại, khi vừa bắt máy, cô liền nói: “Chú nhỏ.”

Khỏi cần nói gọi có bao nhiêu thân thiết.

Bình thường Thiệu Hi không gọi anh là chú nhỏ, nhưng một khi đã thay đổi xưng hô thì chắn chắn không phải là chuyện tốt gì, hiện tại Thiệu Trình Vũ cũng không dễ bị lừa nên anh nói: “Không rảnh, không được, làm không xong.”

“...”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Thiệu Hi gọi lại, lần này đối phương trực tiếp từ chối.

Buông tha dễ dàng như vậy càng không phải phong cách của cô, vì thế Thiệu Hi trực tiếp lái xe tới biệt thự của Thiệu Trình Vũ.

Dì Trịnh trong nhà mở cửa cho cô, Thiệu Trình Vũ nghe thấy tiếng thì xuống lầu, nhìn thấy Thiệu Hi ngồi trên sofa, sắc mặt anh miễn bàn có bao nhiêu khó coi, anh ngồi đối diện cô, tức giận hỏi: “Cháu tới làm gì?”

“Dạy cháu nấu ăn đi.”

“Cái gì?”

Thiệu Hi không thể không lặp lại một lần.

Thiệu Trình Vũ làm biểu cảm như gặp quỷ, “Đừng nói với chú là cháu muốn học nấu cơm cháy cho Phó Đình Sinh ăn sao?”

“Có vấn đề gì sao?” Thiệu Hi nháy mắt hỏi lại anh.

“Cháu muốn theo đuổi cậu ta hay là muốn hạ độc chết cậu ta vậy?”

“Cho nên cháu mới tới tìm chú mà.” Cô trả lời đúng lý hợp tình, “Không cần món gì quá khó khăn, đồ ăn đơn giản nhất là được.”

Thiệu Trình Vũ cười lạnh nói: “Đối với cháu mà nói, không có món nào đơn giản đâu.”

Thiệu Hi nghe xong cũng không buồn, cô chậm rãi nhếch khóe môi, lộ ra biểu cảm mà anh quen thuộc nhất, “Vậy thì nếu tính ngày thì hình như tuần sau là mẹ chú sẽ tới thăm chú thì phải.”

Nhược điểm duy nhất có thể trị được Thiệu Trình Vũ chính là mẹ của mình.

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, anh lập tức sửa lại lời: “Nhưng mà chú thấy có vài món cháu vẫn học được đấy.”

Hai tiếng sau.

Thiệu Hi trực tiếp cởi tạp dề ra, “Quên đi, cháu buông, quả nhiên cháu không có thiên phú trong phương diện này.”

“...”

Thiệu Hi học rất nhanh, cho nên cô có một nguyên tắc, nếu như cô học một thứ gì đó mà một tiếng sau không có tí tiến bộ nào thì cô sẽ từ bỏ, huống hồ lần này cô đã phóng khoáng hơn, học đến tận hai tiếng, việc này thể hiện rằng cả đời này cô cũng không có khả năng học được.

Tâm tư học nấu ăn vừa mới nảy mầm đã bị bóp chết chỉ trong không tới vài tiếng, Thiệu Hi ở nhà Thiệu Trình Vũ ăn ké cơm như thường lệ rồi lái xe về nhà.

Xe sắp chạy đến tiểu khu thì có người gọi đến, là một dãy số xa lạ, cô nghe máy.

“Alo.”

Một giọng nam trẻ tuổi truyền tới, “Thiệu tiểu thư, xin chào, hiện tại tôi đang ở dưới lầu nhà cô, hình như nhà cô không có ai ở nhà thì phải.”

“Có bưu kiện chuyển phát tới cho tôi sao?”

“Đúng vậy, cô có một bó hoa.”

Hoa? Ai lại tặng hoa cho cô chứ?

“Phiền anh chờ tôi một chút, tôi lập tức đến ngay đây.”

Năm phút sau, Thiệu Hi lái xe vào tiểu khu, đến dưới lầu quả nhiên thấy được anh shipper giao hoa.

Thiệu Hi xuống xe, lập tức đi qua, “Ngại quá.”

Anh shipper đưa hoa lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua bó hoa kia rồi đưa cho cô, “Hoa của cô đây, phiền cô ký nhận ở chỗ này.”

Hoa đã được bọc lại kĩ càng, nhìn không ra là hoa gì, cô cũng không lập tức ký tên, “Tôi muốn biết tên người gửi hoa.”

“Thật xin lỗi tiểu thư, không có tin tức gì về người này.”

Mua nặc danh sao, Thiệu Hi lưu tâm nhìn thoáng qua, tiền đã được trả.

Cô không làm khó anh shipper giao hoa nữa, ký tên rồi nhận lấy bó hoa, “Cảm ơn anh.”

Thiệu Hi trở về nhà, mở gói ra liền nhìn thấy hoa bên trong.

Là một bó hoa cúc trắng.

Hoa cúc trắng thường được dùng để cúng bái người đã khuất, tuy rằng nó vẫn còn những ý nghĩa khác nhưng cô vẫn không mấy thoải mái cho lắm.

Còn nữa, cô vừa mới chuyển đến nơi này, người biết được địa chỉ nhà cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay, có thể thấy được người tặng hoa này đã điều tra tình huống của cô rất kỹ lưỡng.

Điều này không giống ái mộ đơn thuần, nó mang ý tứ cảnh cáo hơn.

Thiệu Hi kiểm tra một chút, cũng không có thiệp gì đi kèm với hoa, người này căn bản không để lại chút tin tức gì.

Cô cũng không vứt hoa đi vì dù sao thì chúng vẫn còn rất tốt, nhưng trong nhà không có bình hoa nên cô quyết định sẽ tới siêu thị mua một cái, chẳng may cứ mỗi tuần người ta lại tặng một bó hoa cho cô thì sao?

Gần tiểu khu Hoa Anh có một siêu thị rất lớn, hơn 5 giờ chiều Thiệu Hi đi ra ngoài, tiện thể đi giải quyết vấn đề cơm nước ở bên ngoài luôn.

Có thể tình cờ gặp Phó Đình Sinh ở siêu thị đúng thật là điều mà cô không hề đoán trước, điều này khiến cô còn thấy cảm kích một chút đối với người tặng hoa.

Thiệu Hi đẩy xe đựng đồ qua, “Phó Đình Sinh, thật trùng hợp, lại gặp lại rồi.”

“Ừm.” Vẫn là cái ngữ khí không lạnh không nhạt như trước.

Cô cũng không để ý, nhìn thoáng qua xe đẩy của anh, “Anh đi mua nguyên liệu nấu ăn sao?”

“Đúng, nhưng mà cũng mua đủ rồi.” Ý của anh là anh sắp đi rồi.

Thiệu Hi sao có thể buông tha cơ hội này, cô lập tức nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đến siêu thị này, anh có thể chỉ tôi tới chỗ bán bình hoa không?”

Đương nhiên Phó Đình Sinh định từ chối, nhưng anh cũng biết rằng nhất định cô còn chuẩn bị một bộ lí do khác khiến anh có thể khó mà từ chối, vì thế anh dứt khoát đồng ý, “Ở bên này.” Dù sao cũng chỉ là một đoạn đường ngắn mà thôi.

Nhưng sự thật chứng minh rằng, yêu cầu của Thiệu Hi không chỉ có dẫn đường.

Tới được chỗ mua bình hoa rồi, đương nhiên không thể thiếu đi bước lựa chọn.

Thật ra Thiệu Hi không có chọn đồ lắm, nhưng mà, “Anh cảm thấy bình nào đẹp hơn? Cổ cao hay là cổ vừa? Một màu hay là có hoa văn? Miệng bình...”

“...” Phó Đình Sinh nghĩ tới lần trước khi tìm mèo cô cũng không ngừng hỏi anh có dị ứng với loại lông này lông kia không, vì thế anh liền cắt ngang lời cô, “Hoa cô định cắm màu gì?”

“Màu trắng.”

Tầm mắt Phó Đình Sinh quét qua đống bình hoa một vòng, sau đó chỉ một cái trong đó.

“Được.” Thiệu Hi gật gật đầu, sau đó cầm lấy bình hoa bên cạnh cái anh chỉ, “Vậy lấy cái này!”

“...”

Không có cách nào khác, cái anh chọn thật sự không phải gu của cô.

Chọn bình hoa xong, trong lòng Thiệu Hi suy nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn anh, “Mua rượu ở chỗ nào vậy?”

“Rượu?” Phó Đình Sinh nhớ lúc trước chính cô đã nói cô không thích uống rượu.

Sau đó, Thiệu Hi luôn miệng nói “Cũng không thích uống rượu” liền mua một lốc đầy.

Sau đó lại là khăn tay, giá áo...

Cứ như vậy, đầu tiên Phó Đình Sinh chỉ định dẫn cô tới chỗ bình hoa dường như đã theo cô dạo khắp cái siêu thị mấy vòng, đúng là anh không nghĩ tới đối phương lại có bản lĩnh được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy.

Thiệu Hi rất vừa lòng, xem ra về sau cô phải lựa thời điểm để tới đây tạo vài cuộc gặp gỡ “ngẫu nhiên” mới được.

Trả tiền xong, Thiệu Hi lại hỏi: “Anh lái xe sao?”

Phó Đình Sinh nhíu mày nhìn về phía cô, “Thế nào?”

“Tôi không lái xe đến, mà cầm nhiều đồ lỉnh kỉnh như này thì khó mà về được, tôi có thể đi nhờ xe anh không?” Thiệu Hi, người đang để chìa khoá xe trong túi lại ngang nhiên nói như thế.

Cuối cùng, Thiệu Hi như nguyện ý được Phó Đình Sinh đưa về nhà, nói đúng hơn là dưới cửa nhà, tuy rằng cuối cùng anh từ chối lời mời vào nhà chơi của cô.

Đem hoa cúc trắng để vào bình, Thiệu Hi nhớ lại hình ảnh lúc bọn họ đi dạo siêu thị, nhìn thế nào cũng giống một đôi vợ chồng mới cưới, nếu có thể chụp được ảnh lại thì tốt rồi.

Ngày hôm sau, vừa khéo có người liền bù lại nỗi tiếc nuối này của cô.

Thiệu Hi lại nhận được một bọc chuyển phát nhanh, bên trong là một tấm ảnh chụp.

Trong ảnh chụp có một đôi nam nữ, nam tuấn nữ mỹ khá đăng đối, tay cô gái cầm bình hoa, ngẩng đầu nhìn chàng trai như là đang hỏi ý kiến anh, trong mắt chứa đầy ý cười.

Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh thật không tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.