Làm ghi chép xong đã là rạng sáng, Phó Đình Sinh bước ra khỏi phòng thẩm vấn, đội viên Trần Nguyên của anh đang ở ngoài cửa, cậu ấy đem văn kiện trong tay đưa cho anh, biểu cảm trên mặt như muốn nói lại thôi.
Hiển nhiên là do có việc, anh buông tay đang xoa trán xuống, “Có chuyện gì?”
“Cái đó, đội trưởng, Thiệu tiểu thư vẫn còn đang ở ngoài cục cảnh sát.” Trần Nguyên vừa nói vừa nhớ lại lúc trước mình xem camera theo dõi về hình ảnh cô đuổi theo xe ôtô kia, đúng thật là cậu đã có cái nhìn khác xưa đối với vị mỹ nữ này, màn xiếc xe này quả thực rất tuyệt, hơn nữa, hình như cô ấy còn có ý với đội trưởng, bằng không hơn nửa đêm ai lại chờ như vậy chứ.
Làm việc với đội trưởng hai năm, đây là lần đầu tiên Trần Nguyên thấy có người mang giới tính nữ xuất hiện bên cạnh đội trưởng, cậu cảm thấy mình sắp bị chính sự tò mò của mình đốt cháy rồi.
Người bị tò mò nào đó nghe xong mặt lại không đổi sắc, làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư.
Sắp xếp để đội viên của mình xử lý những chuyện còn lại rồi anh về văn phòng, Phó Đình Sinh sửa sang lại hồ sơ vụ án, nhưng một nửa tâm tư của anh lại không ở đây.
Sau khi cảnh sát bảo vệ Hà Thi Vân rút về xong thì lại có một ít chứng cứ trồi lên mặt nước, anh nhận thấy trong vụ nổ này có chút kỳ quái, ngay từ đầu Hà Thi Vân đã thiết kế tất cả rất tốt, sát hại bạn của mình để che giấu chuyện năm đó rồi vu oan giá họa cho Vương Viễn Chinh, còn bao gồm cả chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, nhưng, nhân chứng quan trọng này cô ta lại chọn Thiệu Hi.
Hà Thi Vân chắc chắn không nghĩ tới chính cô ta lại thất bại ở bước này, Phó Đình Sinh cũng không nghĩ tới Thiệu Hi lại phát hiện ra chân tướng nhanh như vậy, hơn nữa còn vội vàng đi theo xe cô ta để chặn lại, hành vi mạo hiểm như vậy chỉ cần hơi sơ ý thôi thì hậu quả không thể lường nổi, mà khi anh đuổi tới, Thiệu Hi đang dựa vào cửa xe, nhìn thấy anh, cô nhẹ nhàng vẫy tay với anh một cái.
“Đến rồi sao.”
Lúc ra khỏi văn phòng đã là hơn 2 giờ sáng, câu nói kia của Trần Nguyên vẫn lưu lại ở trong đầu anh, Phó Đình Sinh đi tới hành lang phía đông, đứng từ cửa sổ của cục điều tra hình sự thì có thể nhìn thấy mọi thứ ở ngoài không sót một cái gì, cho nên anh dễ dàng tìm được chiếc xe quen mắt cùng người bên xe.
Đối với Thiệu Hi mà nói, uống rượu ở cửa cục cảnh sát cũng coi như là một loại trải nghiệm mới, thật ra phối hợp làm xong ghi chép thì cũng chưa tới 12 giờ, nhưng cô vẫn chưa đi.
Thứ nhất là, dù sao về nhà cũng không ngủ được, thứ hai là, lúc từ trên đường cao tốc bị mang về cục, cô vẫn chưa gặp lại Phó Đình Sinh, nói là giả mồm cãi láo cũng được, nói là cố chấp cũng được, nhưng hôm nay cô muốn ở đây chờ anh ra.
Đương nhiên, cô cũng sẽ không ngồi chờ một cách ngu ngốc như vậy, vì cảnh sát phụ trách việc ghi chép là Trần Nguyên nên cô liền bảo đảm Phó Đình Sinh sẽ biết việc hiện tại cô đang ở bên ngoài.
Dù vậy nhưng cô vẫn đợi không ít thời gian.
Thiệu Hi ngửa đầu uống xong ngụm rượu cuối cùng, thật sự rất lâu đó...
Hơn mười phút sau, Phó Đình Sinh đi một mình ra khỏi cục, cách đó vào mét chính là xe của Thiệu Hi, cô ngồi ở kia, đại khái là do đứng rất mệt, cô cũng không vào trong xe ngồi nên liền ngồi xổm ở cạnh xe như vậy, đèn đường mờ nhạt chiếu vào trên người cô, có thêm vài phần cảm giác thê lương.
Trong tay cô cầm chai rượu, nhưng chờ anh đến gần mới phát hiện, bên chân cô có ba cái chai rỗng.
Đúng thật là uống nhiều, xem như đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái uống rượu ở cửa cục cảnh sát vào lúc rạng sáng.
Phó Đình Sinh không tự giác nhíu mày, thanh âm cũng trầm vài phần, “Cô ở làm gì?”
Thiệu Hi cũng đã nghe thấy tiếng bước chân từ lâu, cũng biết là ai đến, nhưng đợi đến khi anh mở miệng trước cô mới ngẩng đầu, đang định nói “Chờ anh”, nhưng lời đến bên miệng lại sửa lại: “Uống rượu đó.” Cô quơ quơ chai rượu còn một nửa trong tay, hạ khóe miệng, cặp con ngươi đen nhìn không ra một chút men say nào, ngược lại càng thêm sáng ngời trong suốt.
Nghe vậy, mày anh càng vặn chặt, “Sao không về nhà?”
“Chẳng lẽ anh muốn để tôi uống rượu rồi lái xe sao?” Biết rõ lời của Phó Đình Sinh không phải ý này, nhưng cô vẫn cố ý xuyên tạc.
“Cô có thể tìm tài xế hoặc là gọi taxi.”
“Điện thoại hết pin rồi.” Hai tay Thiệu Hi giao nhau, đầu tựa vào trên cánh tay, bày ra một bộ dáng đáng thương, “Taxi sao...” Đúng là khi ở đây, có vài chiếc xe không chở khách có chạy qua ven đường.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, quay đầu nghiêm túc nói dối, “À, gọi không được.”
“...”
Phó Đình Sinh vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng lấy điện thoại ra giúp cô gọi xe.
Nhận thấy được điều này Thiệu Hi mở miệng ngăn cản: “Cảnh sát Phó, tôi đã mạo hiểm tính mạng giúp anh bắt hung thủ lại, tôi muốn nhờ anh tự mình lái xe đưa tôi về, yêu cầu này không quá đáng chứ?” Hai chữ tính mạng này được cô nhấn nhá cực mạnh.
Giờ phút này mới biết nguy hiểm sao.
Phó Đình Sinh nhướng mày, buông tay rũ mắt nhìn về phía cô, yêu cầu ấy đương nhiên chưa tới nỗi quá đáng, chỉ là, trong lòng anh có chút băn khoăn.
Tác phong làm việc của cô không kể tới hậu quả, anh đoán không ra logic hành vi của cô, lý trí nói cho anh biết, tốt nhất nên giữ khoảng cách nhất định với mấy người như vậy.
Nhưng đến cùng vẫn là... Có chút không đành lòng.
Suy tư một lát, Phó Đình Sinh vẫn nhận chìa khoá xe đang treo trên ngón tay Thiệu Hi, trầm giọng nói: “Lên xe.” Nói xong còn xoay người nhặt mấy vỏ chai rượu rỗng bên cạnh cô và cả chai còn đang uống dở kia, cất vào túi to sau đó ném vào trong thùng rác.
Thu dọn xong, Phó Đình Sinh quay lại, phát hiện cô còn chưa đứng dậy.
Nhìn mặt anh lạnh lùng, Thiệu Hi dùng ngón tay chỉ, “Chân tôi tê rần rồi.” Điều này cũng không phải nói dối, cô ngồi lâu như vậy, thật sự có chút tê.
Dường như đã từng quen với một màn này, chỉ là lần này, Phó Đình Sinh vươn tay ra tới trước mặt cô luôn, không có nửa điểm chần chừ, cô cũng cầm chặt lấy nó.
Phó Đình Sinh hơi dùng một chút lực liền kéo cô lên, vừa định buông ra, không biết là bởi vì uống rượu hay là do chân tê tới nỗi lợi hại mà cô không đứng vững, thân thể lảo đảo mấy cái như thể sắp ngã.
Bất chấp sự băn khoăn lúc trước, Phó Đình Sinh tiến lên một bước, tay khoác bên hông cô một cách tự nhiên, đem cô kéo về phía anh.
Chờ mũi cọ đến cổ áo anh, Thiệu Hi mới phát hiện dường như chính mình đã bị anh ôm vào lòng, chóp mũi là hỗn hợp giữa hơi thở của anh và mùi rượu trên người cô, khiến cô hơi có chút say.
Lần tê chân này thật sự đáng giá.
“Không có việc gì chứ.” Giọng nói trầm thấp từ tính dường như ngay ở bên tai.
“Không có việc gì.” Thiệu Hi đáp lời ngẩng đầu, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy hầu kết hơi động của anh, tâm tư cô vừa chuyển động, nhưng mà ngẫm lại vẫn thôi.
Nếu muốn làm thế thật thì bị cho vào danh sách đen mất.
Còn nhiều thời gian mà.
Sau sự ngoài ý muốn nhỏ này, cuối cùng là lên xe.
“Thắt dây an toàn vào đi.”
“À.” Thiệu Hi hơi hối hận, sớm biết thế thì cô trực tiếp giả vở ngủ quên cho xong, nếu vậy có thể để anh giúp mình thắt dây an toàn.
Chờ cô thắt xong xuôi, Phó Đình Sinh khởi động xe, “Địa chỉ.”
Thiệu Hi nói địa chỉ, đây là chỗ ở mà cô thuê, từ đây về đó mất không quá nửa tiếng.
Xe chạy ra một đoạn đường, đại khái là vì trong xe tràn ngập mùi rượu, Phó Đình Sinh lại nói: “Cô rất thích uống rượu sao?” Lúc trước ở trên du thuyền anh cảm thấy cô uống rượu không ít, hơn nữa dường như là thường xuyên uống.
“Không thích.” Mà dù có uống cũng không say, “Chỉ là hôm nay tâm tình không tốt lắm.”
Phó Đình Sinh đoán được chút, “Bởi vì Hà Thi Vân?”
Thiệu Hi lắc đầu, lầm bầm lầu bầu như bình thường, “Tôi ghét nhất bị người khác lợi dụng.”
Ngữ khí khi cô nói vậy không giống như là thuận miệng, Phó Đình Sinh quan sát biểu cảm của cô từ kính chiếu hậu bên trong xe, trong ánh mắt của cô toát ra một ít cảm xúc khác thường, nhưng mà chỉ trong một cái chớp mắt nó liền ẩn đi.
Xe chạy đến ngã tư, vì đèn giao thông báo đỏ nên xe dừng lại, Phó Đình Sinh muốn hỏi Thiệu Hi là làm sao cô lại nhận thấy Hà Thi Vân có vấn đề, nhưng vừa muốn nói lại phát hiện không biết cô đã khép mắt lại từ khi nào, đầu nghiêng về một bên như là đang ngủ.
Chỉ là hai tay cô nắm chặt đai an toàn, có chút cảm giác không hợp lắm so với hình tượng bình thường của cô.
Lúc này đã là 2 giờ 35 phút rạng sáng, vì để cô ngủ ngon, chờ tới lúc đèn chuyển xanh, Phó Đình Sinh chậm rãi khởi động xe.
Vào tiểu khu mà Thiệu Hi ở là vừa hơn 3 giờ, anh ngừng xe, nghiêng đầu nhìn lại, Thiệu Hi vẫn đang ngủ còn chưa tỉnh, vốn là anh định đánh thức cô nhưng khi nhìn thoáng qua quầng màu xanh dưới mắt cô, trong lòng Phó Đình Sinh lại bỗng nổi lên chút không đành lòng.
Ở trong cục tạm thời không có chuyện gì, cứ ở lại như thế này đi.
Phó Đình Sinh đã bôn ba một ngày dài nên cũng định cũng nhắm mắt một lát, không ngờ một tiếng “Ting” vang lên, là tin nhắn gửi tới.
Đánh thức cả người bên cạnh dậy.
Thiệu Hi mở mắt ra, nửa tỉnh nửa mơ, trong ánh mắt lộ ra một chút mê ly, nhìn về phía ngoài xe mới phát giác đã về đến nhà, cô nhìn nhìn thời gian, hẳn là đã đến được một lát rồi.
Sau đó cô mê mang một lát, rồi thật sự ngủ sao?
Phó Đình Sinh thấy cô tỉnh, liền mở cửa xe, “Tôi phải đi rồi, cô về nhà nghỉ ngơi đi.”
Âm thanh trầm thấp khiến cô phục hồi tinh thần lại, “Cảm ơn.”
“Không cần khách săo.”
Ngay lúc cửa xe sắp đóng lại, Thiệu Hi gọi một tiếng: “Phó Đình Sinh.”
Cửa xe đang bị mở ra, Phó Đình Sinh không hiểu lắm mà nhìn về phía cô, “Có chuyện gì?”
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.” Thiệu Hi từ từ cười, “Vừa rồi tôi ngủ rất ngon.”
Còn nữa...
Trong lòng Thiệu Hi âm thầm hạ quyết định, người đàn ông Phó Đình Sinh này, nhất định cô phải có được trong tay.