Sinh Thời

Chương 15: Chương 15




“Không được?”

“Không được.”

“Tôi chưa ăn no.”

“Tôi cũng chưa ăn no.”

“…”

Hà Lệ Chân quan sát Vạn Côn, cô cảm thấy Vạn Côn cực kì thích thú với mấy câu đối thoại thiếu muối kiểu này, nếu được chắc cậu ta có thể nói tới nửa đêm. Hà Lệ Chân vội dừng lại, đặt đôi đũa xuống: “Vậy đợi một chút về nhà lại ăn tiếp đi.”

Vạn Côn gật đầu: “Được.” Thế là sau đó cậu ta đặt chén đũa xuống, ngồi nhìn cô ăn.

Hà Lệ Chân bị nhìn chằm chằm nên cảm thấy không được thoải mái: “Cậu về đi.”

Nháy mắt Vạn Côn sập mặt xuống, sau đó cậu ta nhàn nhạt gật đầu: “Được thôi.”

Cậu ta đứng lên, cầm lấy balo trên sofa bên cạnh, Hà Lệ Chân nói: “Đem phần thuốc còn lại theo đi.”

Vạn Côn không đáp, cũng không cầm lấy hũ thuốc, chỉ khoác ba lô lên vai rồi ra khỏi cửa, ngay cả một câu tạm biệt cũng không thèm nói. Cửa bị cậu ta giật ra, bật mở.

“…”

Không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không mà bỗng dưng Hà Lệ Chân cảm thấy cánh cửa cũng hơi rung lên.

Hà Lệ Chân quay tới quay lui mấy lần cuối cùng đặt đôi đũa xuống bàn kêu cạch một tiếng.

Làm cái gì đó.

“Sập cửa? Muốn dằn mặt ai hả?

Cô vất vả chạy tới chạy lui, cho cậu ta mượn tiền trả nợ, cứu cậu ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng, còn có lòng tốt nấu cho cậu ta ăn. Làm đúng trách nhiệm của một cô giáo, thế mà còn dám cáu kỉnh với cô?

Hà Lệ Chân cười không được mà khóc cũng không xong, chỉ đành thở hắt ra một hơi, cơn tức nghẹn làm cô thấy no.

Ngày hôm sau đi dạy, Hà Lệ Chân kinh ngạc khi thấy Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh đều đi học. Nhưng khi bọn họ lưng đeo ba lô đồng thời cùng cô bước vào lớp, cảm giác này giống như là cô đang túm cổ lôi chúng đi vậy.

Ở cửa lớp Vạn Côn có liếc nhìn Hà Lệ Chân, sau đó làm như không thấy cô mà bước thẳng vào trong phòng học.

Hà Lệ Chân cảm thấy buồn cười, sau khi vào phòng cô liền đem sách vở đặt lên bàn, bắt đầu điểm danh, điểm danh xong, cô nói: “Hôm qua cô không khỏe nên không có lên lớp, hôm nay chúng ta học liền hai tiết, bù cho nội dung ngày hôm qua nhé.”

“Cô ơi cô không khỏe ở đâu vậy.” Cuối lớp, Ngô Nhạc Minh không đứng lên,cậu ta chỉ ngồi một chỗ kéo dài giọng hỏi. Vạn Côn khoanh tay ngồi bên cạnh đang chăm chú quan sát Hà Lệ Chân.

Ngay trong lúc đó, Hà Lệ Chân cảm thấy Ngô Nhạc Minh gây rối trong giờ học là chính theo ý của Vạn Côn.

Cô nhìn Ngô Nhạc Minh: “Em quan tâm cô, cô rất cảm ơn, nhưng bây giờ là trong giờ học, em hãy giữ trật tự một chút.”

“Dạ…” Ngô Nhạc Minh lại kéo dài giọng hô lên.

Những học sinh khác trong lớp đang cố nhịn cười, nhất thời bầu không khí trong lớp học trở nên kì lạ.

Hà Lệ Chân không buồn quan tâm nữa, cô cầm lấy bài kiểm tra: “Đây là bài kiểm tra hôm trước, trên đây đều là những bài thơ cổ mà mấy năm gần đây thường hay ra thi, cô đều có cho lời phê trên bài làm của mọi người, nhưng vẫn còn một số điểm cần phải nói thêm, cho nên hôm nay cô sẽ giải thích một chút. Mọi người lấy bài của mình về lật ra trang đầu tiên, nhìn câu hỏi thứ nhất, ai…”

“Rầm…”

Hà Lệ Chân mới nói được một nửa thì nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ các học sinh đều nhìn qua, hình như một cậu học sinh ngồi phía sau bật ngửa ghế ra ngồi, nhưng do không giữ thăng bằng nên mới té xuống đất.

Hà Lệ Chân đi lại đỡ câu ta dậy: “Em có sao không?”

Cậu học sinh tên Chu Hiểu Đan ôm mông đứng dậy, liếc nhìn Ngô Nhạc Minh ngồi ở bên cạnh, ngập ngừng muốn nói. Ngô Nhạc Minh tóp tép nhai kẹo cao su, lạnh lùng nhìn trả lại. Chu Hiểu Đan cúi đầu đáp: “Không sao ạ.”

Hà Lệ Chân đâu có ngốc, cô quay sang nhìn Ngô Nhạc minh, Ngô Nhạc Minh lập tức ngoan ngoãn hỏi: “Cô ơi? Cô sao vậy?”

Hà Lệ Chân lườm Vạn Côn phía sau, cậu ta đang ngồi trên ghế, chân duỗi ra, bình thản nhìn cô, ánh mắt ngập tràn khiêu khích.

Hà Lệ Chân hít một hơi, nói với Ngô Nhạc Minh: “Nhả kẹo ra! Em có biết là đang trong giờ học không?”

Ngô Nhạc Minh trề môi, nuốt luôn bả kẹo, sau đó há miệng ra cho cô xem, còn đảo đảo cái lưỡi: “Cô nhìn lầm rồi, em có ăn kẹo đâu.”

Hà Lệ Chân rất muốn đi tới kéo lưỡi cậu ta ra, cô cố kiềm chế cơn tức giận, trợn mắt trừng Ngô Nhạc Minh, sau đó quay trở lại bục giảng tiếp tục giảng bài.

“Em nào có thể đọc một đoạn thơ nào.”

Ngô Uy ngồi phía trước giơ tay lên.

Hà Lệ Chân cười với cậu ta: “Ngô Uy, em đọc đi.”

“Thưa cô, em cũng muốn đọc bài.”

Hà Lệ Chân nghe thấy giọng nói, từ từ ngẩng đầu lên.

Cô nhìn hướng Vạn Côn, tất cả mọi người trong lớp cũng nhìn cậu ta. Mặt trời mọc đằng tây rồi, Vạn Côn trên lớp xung phong phát biểu, chuyện này giống như chuyện anh nhận được điện thoại lừa đảo thông báo anh trúng năm triệu vậy đó, nhất định không được tin. Trái lại Vạn Côn bây giờ, cánh tay đang giơ lên huơ qua huơ lại, cậu ta còn sợ Hà Lệ Chân chưa nghe rõ, thế nên nhắc lại: “Thưa cô, em cũng muốn đọc bài.”

Ngô Uy cũng đã đứng dậy, kinh ngạc trước tình huống này, nên ngỡ ngàng quay đầu lại.

Hà Lệ Chân biết chắc chắn Vạn Côn cố ý muốn gây rắc rối, nên không cho cậu ta cơ hội mà lạnh lùng nói: “Em sẽ đọc câu tiếp theo.”

Vạn Cô buông tay xuống, liếc nhìn Ngô Uy, cả người Ngô Uy run lên, cúi gục đầu, dán mắt lên bài kiểm tra.

“Ngô Uy, em đọc bài đi.”

Bài đầu tiên là điền từ vào một bào thơ cổ, “Tương Kiến Hoan” của Lý Dục.

“Vô, vô ngôn độc thượng thanh lâu, nguyệt, nguyệt như câu.”

(Vô ngôn độc thướng tây lâu,

Nguyệt như câu.) – Hán việt câu gốc, Ngô Uy đã nhầm từ “tây lâu” thành “thanh lâu”

Hà Lệ Chân: “…”

Cả lớp im bặt trong hai giây, sau đó mạnh ai nấy cười phá lên. Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh đầu têu, cười đến chảy cả nước mắt.

Ngô Uy vẫn còn chưa hiểu vì sao, tự nghĩ thầm một hồi mới biết được là có vấn đề ở đâu, nhất thời mặt đỏ quoạch như trái cà chua chín rục, xấu hổ muốn đào lỗ trốn ngay tại chỗ. Cuối cùng Hà Lệ Chân không kiềm được nữa, cô quay người vỗ mạnh hai cái lên bảng đen.

“Không cười nữa…!”

Các học sinh nén nhịn một hồi, cuối cùng cũng dằn được tiếng cười xuống.

Hà Lệ Chân đưa tay chỉ ra cửa, nhìn Vạn Côn không chớp mắt.

“Ra ngoài.”

Vạn Côn lạnh lùng nhìn lại.

Những người khác cũng nhận thấy cô giáo đang thực sự rất giận dữ, đều im phắt lại để hóng chuyện.

Hà Lệ Chân lên tiếng, giọng vừa đủ nghe như rất kiên quyết.

“Đi ra ngoài!”

Một tiếng ầm cực lớn, Vạn Côn đạp mạnh lên cái bàn phía trước, cậu học sinh ngồi trước vô tội bị oan, xuýt chút nữa là dính một cước. Vạn Côn đứng phắt dậy, xách theo ba lô, không thèm nói câu nào bước ra khỏi cửa phòng học.

Hà Lệ Chân nhìn Ngô Nhạc Minh.

“Cả em nữa.”

Ngô Nhạc Minh nhún vai, bước ra theo sau Vạn Côn.

Lớp học lặng ngắt như tờ.

Hai người này vừa đi thì phía sau có hai cậu học sinh nữa đứng lên, cũng đi theo ra ngoài.

Mặt mày Hà Lệ Chân tái mét, nhìn khắp lớp học.

“Còn ai nữa không?” Cô nói: “Có muốn đi theo họ không? Bây giờ các em có thể đi!”

Mấy giây sau lại có hai nam sinh và hai nữ sinh nữa cũng lục tục đứng dậy đi ra khỏi lớp, Hà Lệ Chân nhìn xuống bảy, tám chỗ trống phía dưới lớp, mặt nghiêm nghị cầm bài kiểm tra, nói với Ngô Uy: “Em đọc tiếp đi.”

Sau khi hết tiết, Hà Lệ Chân bước nhanh về văn phòng, vừa vào đã đi đến trước bàn của Hồ Phi. Hồ Phi đang chấm bài, thấy cô xông thẳng tới trước bàn mình, bèn ngẩng đầu nói: “Sao vậy cô Hà, làm gì mà lại tức giận như vậy?”

“Thầy Hồ, tôi muốn nói chuyện với thầy.”

Vẻ mặt Hà Lệ Chân thật sự quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm thầy Hồ hoảng hồn.

“Ui cha, có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?”

Lưu Dĩnh và Bành Thiến ngồi bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, Lưu Dĩnh nhìn cô quan tâm hỏi: “Sao vậy cô Hà?”

Hà Lệ Chân lấy hơi, nói lại chuyện hôm nay xảy ra trên lớp học với Hồ Phi.

Hồ Phi nghe xong, ném cây bút, đứng lên nói: “Đúng là càng ngày càng không ra thể thống gì!” Anh ta chống nạnh, nhìn trái nhìn phải không biết tìm cái gì, đột nhiên Bành Thiến nói: “Chúng nó ở trên sân thể dục kìa!”

Hồ Phi nghe xong phóng vọt tới bên cửa sổ, Hà Lệ Chân cũng bước lại nhìn.

Trên sân thể dục, là mấy học sinh vừa ra khỏi lớp. Ngô Nhạc Minh và mấy em khác đang chơi bóng, Vạn Côn ngồi cạnh đó hút thuốc, hai em nữ còn lại đứng cổ vũ cho các bạn nam.

“Làm phản rồi!” Hồ Phi hung tợn nói: “Tôi đi tìm thầy chủ nhiệm Diêm.”

Hồ Phi đùng đùng đi ra ngoài, Bành Thiến đi tới bên cạnh Hà Lệ Chân, vỗ vai cô nói: “Không có gì đâu, đừng buồn, để ý tới chúng làm gì.”

Hà Lệ Chân cúi đầu, bỗng nhiên Vạn Côn quay sang phía bên này, Hà Lệ Chân nghĩ rằng cậu ta đang nhìn về văn phòng, nhưng sau đó cô lại nghĩ, bây giờ là ban ngày, bên ngoài trời sáng như vậy, cậu ta đứng chỗ đó, chắc là không nhìn thấy gì trong phòng.

Vậy cậu ta đang nhìn cái gì.

Gương mặt của Vạn Côn hướng về phía phòng làm việc, nhìn rất lấu mới chầm chậm cúi đầu xuống.

Mấy học sinh này bị bắt về đã là chuyện của hai mươi phút sau đó. Bành Thiến vào văn phòng nói với Hà Lệ Chân: “Thầy Diêm và thầy Hồ đang ở cửa phòng chức năng mắng bọn nó kìa, cô đi qua đó không?”

Hà Lệ Chân nói: “Tôi không đi đâu.”

Bành Thiến lại hỏi: “Tôi đi ăn, cô có đi chung không?”

Hà Lệ Chân nói: “Hôm nay tôi không muốn ăn, cô đi trước đi.”

“Thế tôi đi nhé.”

Buổi chiều, Hà Lệ Chân không có tiết, ngồi lì trong văn phòng ngẩng người. Hơn hai giờ, cô đi tới phòng nghe nhìn, lúc đi ngang qua phòng chức năng, cô thấy thầy Diêm và thầy Hồ vẫn đang ở đây, Hà Lệ Chân đi tới gần, đến chỗ quẹo thì dừng lại, nhìn thoáng vào bên trong.

Những học sinh khác đã đi mất, chỉ còn lại Ngô Nhạc Minh và Vạn Côn ở đây.

Đậy không phải là lần đầu tiên Hà Lệ Chân gặp thầy chủ nhiệm Diêm Nhuệ Bình, thầy giáo này rất cao, trông cũng dữ tợn, ông ta và Hồ Phi đang mắng Ngô Nhạc Minh và Vạn Côn.

“Không tuân thủ nội quy trường học phải không…?! Nếu không muốn thì đừng tới trường nữa!” Diêm Nhuệ Bình rống lên, từ xa Hà Lệ Chân đã nghe thấy, khi Diêm Nhuệ Bình la lớn, âm thanh giống như của một giáo viên dạy quân sự đang đứng giữa vài trăm lớp học, dội thẳng vào lỗ tai.

“Bắt nạt bạn bè! Không tôn trọng giáo viên! Các cậu có thể làm được gì nữa hả!?” Diêm Nhuệ Bình mắng: “Là một giáo viên mới! Lại còn là cô giáo! Cái thói này của các cậu là học ở đâu ra đó hả…!?”

“Cô giáo”, “giáo viên mới” – Hà Lệ Chân bị điểm danh bèn rụt cổ lại. Cho dù giọng nói không tốt, nhưng chất giọng vang dội của Diêm Nhuệ Bình cũng không gì sánh được, từ hành lang bên kia vẫn vọng tới hành lang bên này. Diêm Nhuệ Bình chỉ vào mũi Vạn Côn: “Cậu đã ở trường học lại mấy năm, hả…? Tôi thấy cậu khỏi cần đọc sách gì nữa, trong cặp của cậu có quyển sách nào không? Diêm Nhuệ Bình vừa mắng chửi vừa kéo lấy ba lô trên vai Vạn Côn xuống, kéo khóa dốc đồ đạc ra ngoài.

Từ trong ba lô của Vạn Côn rơi ra một chiếc áo khoác màu đen, hai cây bút, và một quyển sổ tay.

Cuốn sổ rơi ra từ trong ba lô nằm trên mặt đất, cách hơn hai mươi mét từ góc phòng, Hà Lệ Chân nhìn thẳng một đường. Đó là nhật ký.

Diêm Nhuệ Bình đi tới nhặt những tờ nhật kí rơi ra lên, Vạn Côn nhanh hơn ông ta một một bước chộp được chúng, vo tròn rồi nắm chặt trong tay.

Diêm Nhuệ Bình tức giận nói: “Là một cuốn sổ tay! Cậu đem theo sổ tay đi học…?”

Càng nói càng tức, ông chộp lấy một câu lau nhà bị mất đầu trong mớ đồ vật lộn xộn bên cạnh, đánh lên cánh tay Vạn Côn.

Vạn Côn bị đẩy ra một chút, Diêm Nhuệ Bình bước lên một bước nói: “Cậu còn dám coi thường giáo viên nữa không!?”

Vạn không không trả lời, dường như cây gậy to bằng hai ngón tay đánh lên người cậu giống như chỉ đang gãy ngứa. Diêm Nhuệ Bình lại càng giận hơn, vươn tay muốn giơ gậy đánh. Hà Lệ Chân đứng ở phía sau, nhìn thấy rõ ràng, cây lau nhà chuẩn bị quật vào sau lưng Vạn Côn, cô không nghĩ ngợi gì mà bật thốt lên.

“Thầy Diêm…!”

Mấy người quay đầu lại, Diêm Nhuệ Bình thấy Hà Lệ Chân tới mới nói: “Cô Hà, cô lại đây, để chúng nó xin lỗi cô!”

Hà Lệ Chân cảm thấy may mắn vì Diêm Nhuệ Bình không hỏi tại sao bỗng nhiên cô lại xuất hiện ở đây, có vẻ ông cho rằng cô chỉ tình cờ đi ngang qua.

Hà Lệ Chân bước lại, ánh mắt Vạn Côn vẫn để trên người cô nhưng cô thì làm như không thấy.

“Thầy Diêm, đã lâu vậy mà vẫn còn đang dạy bảo các em ấy sao.” Hà Lệ Chân nói.

Hồ Phi đứng bên cạnh cũng đã thấm mệt, chắc hơn nữa trận này là Diêm Nhuệ Bình ra tay.

“Không có gì, cô Hà tới rồi thì bắt chúng nó xin lỗi cô tại đây.” Diêm Nhuệ Bình bắt Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh đứng thẳng lên, Vạn Côn nhúc nhích người đứng thẳng dậy. Vóc dáng cậu ta còn cao hơn Diêm Nhuệ Bình nửa cái đầu, vừa đứng ngay ngắn thì khí thế của Diêm Nhuệ Bình có vẻ giảm đi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.