Vạn Côn bỏ việc.
Cậu ta nghỉ quá sức đột ngột, đến nỗi tất cả mọi người đều không kịp trở tay.
Khi Vương Khải nghe thấy cậu ta nói không làm nữa, cũng không nghĩ là
thật, vừa bận bịu giải quyết công việc vừa nói: “Cứ làm việc cho tốt đi
đã.”
“Tôi thật sự không làm nữa.” Vạn Côn đặt một cái túi lên bàn làm việc,
cái bàn vẫn giống lần trước, mớ giấy A4 muôn đời không xê dịch còn nằm
đó, bên trên loang lổ vết bẩn. Trong túi nhét một bộ quần áo chưa giặt
cũng chưa xếp ngay ngắn, mà vo thành một nùi nhét vào trong. Vương Khải
ngẩng đầu lừ mắt, sắc mặt không được tốt lắm: “Cứ đi làm việc đi, không
thấy anh đang bận sao?”
Vạn Côn buông cái túi ra, đút hai tay vào túi áo: “Đồ đạc đều ở đây, tiền lương tháng này không cần trả, tôi đi đây.”
Cậu ta quay người mở cửa, lúc này Vương Khải mới gọi: “Quay lại!”
Vạn Côn ngoáy đầu, Vương Khải nói: “Có ý gì đây?”
Vạn côn nói: “Không làm nữa.”
“Không làm nữa?” Dường như nghe được điều gì đó rất buồn cười, Vương Khải nói: “Không làm gì nữa.”
“Chính là không làm việc nữa.”
Vương Khải hỏi: “Tìm được chỗ mới rồi?”
Vạn Côn nói: “Không.”
Vương Khải nghe cậu ta nói xong thì hừ cười, nói mát: “Ố ồ, có phải vừa
làm một lần đã nếm được mùi ngon rồi phải không.” Gã ta khoanh tay, một
bàn tay vương ra chỉ vào Vạn Côn: “Là ai muốn bao mày thế? Anh nói cho
mà biết, mày tin thật thì đúng là đồ ngu, đến khi bị người ta đá ra
đường thì đừng có khóc.”
Vạn Côn nhìn Vương khải: “Không có ai bao tôi cả, tôi cũng không đi chỗ nào khác, tôi chỉ muốn nghỉ việc.”
“Đừng có nói láo!” Dĩ nhiên Vương Khải không tin: “Con người là vậy, đồ
vong ân, m* mày, có gì tốt là quên ngay, nếu không phải là mày tới đây
thì những chuyện đó tới phần mày được chắc?”
Vạn Côn không muốn nói gì nữa, quay người bỏ đi.
“Anh nói trước mày đi rồi thì đừng hòng quay về!” Vương Khải nói.
Tay Vạn Côn dừng lại một chút mới nói: “Tôi sẽ không quay lại.”
“Tao…không…” Vương Khải chụp lấy một cái chai trên bàn, ném vào Vạn Côn, Vạn Côn nghiêng người tránh theo bản năng, cái chai va vào cánh cửa,
mảnh vỡ văng ra, trúng vào khóe mắt cậu.
Vạn Côn hơi nheo mắt, sau đó chợt nghe thấy tiếng động từ đằng sau,
Vương Khải đã túm lấy cổ áo cậu lôi về sau, cậu vươn tay ra, hai người
đứng đối mặt với nhau.
Vương Khải thấp hơn Vạn Côn nửa cái đầu, nhưng dáng người rất cường
tráng, năm nay cũng đã ba mươi mấy tuổi, là một nhân viên có thâm niên ở Tú Quý. Gã nheo mắt nhìn Vạn Côn: “Nói không làm là không làm sao, mẹ
kiếp mày tưởng đây là chỗ nào?”
Vạn Côn nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Thế nào?” Vương Khải nói: “Đi cũng được, để mười ngàn lại đây.”
Vạn Côn nhìn thẳng vào Vương Khải, bỗng bật cười thành tiếng.
“Không có.”
“M* mày, không có, tưởng tao đây dễ gạt à.”
Vạn Côn nói: “Đàn em của anh không có lợi ích nào sao?”
“Cái gì?”
“Tôi nói.” Vạn Côn nghiêng đầu nhìn Vương Khải: “Tiền thiếu chỗ anh tôi có cách nào để trả.”
“….M* kiếp, đồ vô liên sỉ!”
Vương Khải vung nắm đấm, Vạn Côn không tránh không né, hứng trọn cú đấm
của anh ta, Vương Khải lăn lộn xã hội bao năm, ra tay đâu nhẹ? Bên má
Vạn Côn nháy mắt đã sưng đỏ lên.
Thấy cậu ta không tránh, trong lòng Vương Khải vô cùng kinh ngạc, vì thế anh ta cũng không tung ra cú thứ hai.
Trong phòng im ắng.
Thật ra cũng không thể nói như vậy, đây là quán bar, tuy rằng giờ đang
đứng trong phòng kín, nhưng cũng không hoàn toàn yên lặng.
Vạn Côn nhìn anh ta nói: “Anh Vương, công việc này là chúng tôi nhờ anh mới có được, tôi rất cảm kích.”
Vương Khải hừ giọng.
“Nhưng tôi thật lòng không thể làm nữa.”
Vương Khải châm một điếu thuốc, lừ mắt nhìn cậu ta, Vạn Côn đang nhìn
chỗ nào đó, không biết là có bị đánh vào mắt không, hay là đang nhớ tới
chuyện gì mà vành mắt hơi đỏ lên.
Cậu ta ngẩng lên nhìn Vương Khải: “Việc này là tôi không đúng, anh tức
giận cũng phải thôi, nhưng tiền tôi không thể đưa lại cho anh, anh thấy
trong lòng khó chịu, có thể đánh tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đánh trả.”
Vương Khải thở ra một vòng khói, gã nhìn chàng trai trước mặt qua màn khói mờ ảo.
Cậu ta không sợ, Vương Khải biết, cậu ta thực sự không hề sợ, cho dù bây giờ gã có ra ngoài gọi toàn bộ bảo vệ của quán tới, cậu ta cũng sẽ
không sợ. Vương Khải tức tột cùng, nhưng gã lại có chút khoái chí.
“Đ** m* mày, nhóc con mới tí tuổi đầu, mà dám mượn gan trời hả?”
Vạn Côn không đáp, đứng đó mặc anh ta chửi bới.
“Tao biết chuyện nhà mày.” Vương Khải quay người, ngồi xuống cạnh bàn,
chìa tay khẩy tàn thuốc vào gạt tàn, nhả khói xong lại nói: “Ngô Nhạc
Minh đã từng kể với tao.”
Vạn Côn vẫn không chịu nói chuyện.
Vương Khải chĩa điếu thuốc vào cậu, nói: “Nếu người khác muốn đi, tao
nhất định không thèm nói thêm lời nào vô ích, biết tại sao tao lại đánh
mày không?”
Vạn Côn lắc đầu.
“Bởi vì, m* kiếp, tao nhìn lầm mày.” Vương Khải mắng một câu, chân giẫm
lên sofa bên cạnh, ban đầu ông chú của Ngô Nhạc Minh tới tìm tao, vốn dĩ tao cũng đâu cần chúng mày, sau khi biết được chuyện trong nhà mày thì
tao lại đổi ý.” Vương Khải phun ra một vòng khói, khói thuốc xông lên
mắt: “Cha mẹ mày đều mê bài, từ trước đó đã thiếu ba trăm mấy ngàn, lúc
chủ nợ đòi tiền bọn chúng bán máu bán thân cái gì mà chưa làm? Tao còn
biết mẹ mày đi bán d*m mấy lần rồi bị nhiễm bệnh mà chết.”
Vương Khải vừa nói vừa quan sát phản ứng của Vạn Côn. Nhưng nói nãy giờ, thấy cậu ta cũng không mảy may xao động.
Gã thầm cười lạnh trong lòng. Rất nhiều người nói tính tình Vạn Côn rất
hung bạo, thực ra bọn họ chỉ nhìn bề ngoại, người thực sự hiểu được cậu
ta, thì sẽ biết cậu ta có thể nhẫn nhịn giỏi thế nào. Nhưng cũng phải
thôi, Vương Khải nghĩ thầm, chỉ sống mới hai mươi năm ngắn ngủi, lại đã
trải qua nhiều ngày khổ cực như vậy, còn nghe không thiếu những lời cay
độc, có cái gì không thể nhẫn nhịn được.
Cậu ta vừa im lặng nghe vừa đưa mắt nhìn.
Vương Khải buông điếu thuốc, gã rất mâu thuẫn, bây giờ gã thật sự muốn
giữ cậu ta lại, gã cảm thấy Vạn Côn thật sự là một người có tiềm năng.
“Mẹ cậu mất đã ba năm.” Vương Khải nói: “Cậu cũng không có bỏ chỗ đó mà
đi, mỗi tháng đều làm thêm gửi tiền về cho ba cậu. Tôi cảm thấy cậu rất
giống một thằng đàn ông.”
Vạn Côn nhìn Vương Khải, Vương Khải còn nói: “Nếu như cậu nghĩ làm nghề
này không ngóc đầu lên nổi, vậy cậu sai rồi. Câu nói kia nói như thế nào nhỉ, đại trượng phu co được duỗi được, tôi nói với cậu, ông chủ của
quán bar này trước đây cũng phải ra ngoài làm việc giống cậu, bây giờ
thì sao, cũng đã cưới vợ sinh con rồi, cũng có tiếng tăm trong giới, có
ai dám nói gì đâu, tiền kiếm được thì bó lớn bó nhỏ. Nếu cậu muốn chui
vào ngõ cụt, thật không có ý nghĩa.”
“Nếu chỉ mình tôi, có thể tôi cũng sẽ làm.” Vạn Côn bỗng nói.
Vương Khải hỏi lại: “Cậu có ý gì?”
Vẻ mặt Vạn Côn thản nhiên, giọng rất khẽ: “Lúc mẹ tôi chết, nói với tôi
muốn tôi chăm sóc tốt cho ba. Tôi cũng định đi nhưng bây giờ đi không
được. Tôi nói với ông ta, chờ khi tôi trả hết tiền rồi, tôi với ông ta
không còn quan hệ gì nữa.”
Vương Khải nói: “Cần tiền mà cậu còn không chịu làm?”
Giọng Vạn Côn không thay đổi, tiếp lời: “Trước đây tôi sợ nghèo, nằm mơ
cũng muốn chạy trốn, tôi cảm thấy chỉ cần có tiền thì muốn tôi làm cái
gì cũng được, không gạt anh, có lần tôi còn định cướp ngân hàng.”
“Còn sau đó?”
“Không có súng, nên chỉ tính thế thôi.”
Vương Khải cười xùy, lại hút thuốc tiếp.
“Nhưng bây giờ không được.”
Vương Khải sửng sốt, cuối cùng gã cảm thấy trong giọng nói kia còn có
chút nghẹn ngào, gã quay đầu nhìn Vạn Côn, cậu ta đang cúi đầu, nhìn
dưới chân.”
“Cuối cùng tôi nghĩ, nếu cứ tiếp tục làm như thế này, thì thật sự sẽ chẳng làm được gì cả.”
Vương Khải chậm rãi nói: “Vậy chứ bây giờ cậu thấy mình còn có gì?”
Vạn Côn im lặng, dường như nhớ tới cái gì đó, tự cười với mình, ngẩng đầu nói: “Hình như vẫn không có cái gì cả.”
Điều thuốc này hút nhanh hơn bình thường, Vương Khải dụi đầu lọc vào gạt tàn, Vạn Côn hỏi gã: “Anh còn muốn đánh nữa không, không đánh thì tôi
phải đi.”
Vương Khải nhìn cậu ta: “Cậu vội đi chết đấy hả.”
Vạn Côn nói: “Tôi phải về Dương Thành, trễ thì không có xe.”
Vương Khải nghiêm túc nói: “Anh hỏi lại cậu lần cuối, thật sự không làm
nữa? Anh nói trước, nếu cậu đổi ý anh cũng không nhận lại cậu.”
“Không làm nữa.”
Vương Khải gật gật: “Cút đi.”
Tin Vạn Côn nghỉ việc sang ngày hôm sau Ngô Nhạc Minh mới biết được, cậu ta nôn nóng bỏ ca làm chạy về, lúc về tới nơi thì Vạn Côn đang dọn
phòng.
Ngô Nhạc Minh đẩy cửa vào: “Anh làm gì vậy?”
Vạn Côn quay lại: “làm gì là làm gì.”
“Nói không làm rồi không làm nữa?”
“Ừ.”
“Fuck! Anh bị bệnh gì hả.”
Vạn Côn lười trả lời, ngồi trên giường mặc kệ cậu ta phát khùng.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!? Ngô Nhạc Minh cũng bực, giọng điệu cũng
thay đổi: “Mẹ nó, anh nói đi là đi, anh có để lại chút mặt mũi nào cho
cậu của em không?”
Vạn Côn nói: “Giúp anh nói xin lỗi.”
“Đừng đẩy cho tôi.” Ngô Nhạc Minh nói: “Rốt cuộc là tại sao.”
Vạn Côn nói: “Không muốn làm nữa.”
Ngô Nhạc Minh nói: “Không thể.”
Vạn Côn ngước nhìn cậu ta, Ngô Nhạc Minh nói: “Mẹ nó tháng trước tiền
nhà đều là tôi chịu, có chuyện làm kiếm được tiền như thế anh lại bỏ,
tới lúc lại không có tiền, ra đường ăn cướp hả?”
“Tiền nhà ngày mai tôi trả cậu.”
“Rốt cuộc tại sao anh làm vậy?!”
Vạn Côn thoáng cái đứng lên, tới trước mặt Ngô Nhạc Minh: “Bố mày không muốn làm, có nhiều tại sao vậy sao?”
“Anh tìm được việc mới rồi?”
“Không tìm.”
“Fuck.” Ngô Nhạc Minh tức thật: “Vậy được, như anh muốn, tiền nợ tôi thì trả mau, tiền nhà tháng này anh đừng có để tôi phải chèn nữa đấy!”
“Không cần cậu giúp.” Vạn Côn nói: “Ngày mai tôi sẽ dọn đi.”
Lúc này Ngô Nhạc Minh mới sửng sốt, bấy giờ cậu ta mới để ý xung quanh,
hành lý của Vạn Côn rất ít, chỉ vài ba bộ quần áo, một cái chăn đệm,
ngay cả một cái vali cũng không có, chúng được đóng gói thành một cái
túi to, đặt trên giường.
“Anh muốn ở đâu?”
Vạn Côn rút điếu thuốc: “Tôi đã hỏi một chỗ, cậu không cần xen vào.”
Phòng cũng trả, vậy là thật sự đã hạ quyết tâm. Ngô Nhạc Minh hơi mơ hồ, cậu ta không biết tại sao trong lúc này Vạn Côn lại đột nhiên như vậy:
“Fuck…” Cậu ta khẽ chửi một câu: “Mới vừa kiếm được hơn mười mấy ngàn mà anh đã nghỉ làm, anh là đồ thần kinh.”
Vạn Côn đuổi người: “Có chuyện gì nữa không, tôi còn phải dọn xong cái đã.”
Ngô Nhạc Minh chỉ vào Vạn Côn nói: “Vạn Côn, m* kiếp, anh là một thằng
đểu, tôi chống mắt lên xem lúc anh hết tiền lại phải cầu xin người ta,
sau này anh đừng có hối hận!”
Ngô Nhạc Minh xông ra cửa bỏ đi.
Vạn Côn vặn thắt lưng, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng thở dài.
Thật ra những điều Ngô Nhạc Minh nói đều đúng, cậu vừa đưa cho bà ngoại
bốn ngàn, còn trả nợ Ngô Nhạc Minh, bây giờ trong người còn không tới
năm ngàn.
A, không, còn có ba ngàn thiếu Hà Lệ Chân nữa.
Cái này đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, làm người ta tiến thoái lưỡng nan.
Nhớ tới Hà Lệ Chân, Vạn Côn bất giác nhay nhay tàn thuốc trong miệng,
cảm thấy mềm mềm giữa hai hàm răng, cậu ta nhìn hai cái bọc đồ được đặt ở đó, bỗng cảm thấy tình trạng của bản thân thật buồn cười, ngậm điếu
thuốc vui vẻ đi tới cửa sổ, đẩy cửa ra, hà một hơi thuốc ra ngoài, kết
quả bên ngoài gió lớn, làm khói thuốc thốc ngược lại vào mặt cậu ta.
Vạn Côn đặt hai khuỷu tay trên bệ cửa sổ, cười khanh khách ra tiếng, cảm thấy cơn gió lúc này nhẹ nhàng thoải mái hơn trước đây.