Con người là động vật quần cư sống bầy đàn nên luôn có một đặc điểm chính
là chia bè kéo cánh, dù ở bất cứ đâu, nếu có nhiều người cũng sẽ hình
thành một xã hội thu nhỏ.
Vạn Côn làm chưa được mấy ngày thì đã cảm nhận được điều này.
Thứ cậu ta được lĩnh hội đầu tiên đó là cơm.
Công trường nơi cậu ta làm việc quảng cáo là bao ăn, bao ở, trong đó hạng nhất là nói tới cơm ăn.
Cơm trưa và cơm tối công trường kí hợp đồng với một quán ăn giao cơm
phần, mỗi trưa mỗi người sẽ được phát một phần cơm, việc ở công trường
nặng nhọc, tốn sức nhiều, khẩu phần cũng coi như đầy đủ.
Nhưng chỉ có cơm đủ, đồ ăn thì rất ít.
Hơn nữa đây chưa phải chỗ hay ho nhất của tên chủ quán cơm này, mỗi ngày hắn ta không chỉ gia trên dưới trăm phần cơm hộp tới công trường, mà
còn mang tới đủ loại đồ ăn, phần nhiều là thịt, nhung những thứ này
không phải cho không, mà cần bỏ tiền ra mua.
Vì thế mỗi ngày công nhân ở đây ăn cơm, trước mặt là xe thức ăn của hắn
ta, mở toang trưng ra một loạt thức ăn, mùi vị thì chẳng cần nói, hầu
như những thứ này mỗi ngày đều có thể bán sạch nhẵn.
Như thế thì cũng chẳng có gì, cứ coi như người ta nhân cơ hội kiếm chác
chút đỉnh gọi là, nhưng có một ngày Dương Cương nói với Vạn Côn, mọi
chuyện vốn không phải chỉ có như thế.
“Thực ra những thứ đồ ăn đó vốn dĩ là của chúng ta.”
Hôm đó trời cũng đã tối, Vạn Côn nằm sấp trên giường chuẩn bị ngủ, Dương Cương tới ngồi nói chuyện chút: “Bây giờ còn bắt người ta mua, con m*
nó.”
Vạn Côn hỏi: “Là sao?”
“Tôi nói cho anh biết, chỗ giao cơm cho chúng ta là người của quản lí
Ngô, cơm của chúng ta bị bọn họ động tay động chân vào rồi.”
Quản lí Ngô mà Dương Cương nói là Ngô Lập Quyền, cũng làm chủ thầu như
Trương Kiến Thiết. Trong kiểu công trường này ngoài hai người họ còn có
hai chủ thầu nhỏ khác nữa, Dương Cương nói với Vạn Côn, đa phần dân công đều kết bè với nhau, do một chủ thầu nhỏ mang, đi khắp nơi kếm sống,
thông thường người ngoài sẽ không chui vô nổi, nếu không phải công
trường này đang thật sự thiếu người thì những công nhân thời vụ như họ
cũng không thể vào được.
“Người nhận thầu cơm cùng một giuộc với đốc công Ngô, người khác thì
không biết, nhưng tôi nghe lén bọn họ nói chuyện, bọn họ muốn đen phần
thức ăn vốn có ban đầu bớt lại, rồi lấy chúng đem bán riêng, còn cơm của họ thì không đổi. Bữa nào đó anh sang chỗ họ mà xem, phần cơm của họ
không giống chúng ta.”
Vạn Côn nhắm mắt lại, lười biếng hỏi: “Nhìn cậu như con khỉ, ăn không no hả?”
Dương Cương tức tối nói: “Vốn là của chúng ta, có người nào chê thịt nhiều đâu?”
Vạn Côn quơ lấy đi động nhìn: “Mấy giớ rồi, đi ngủ sớm đi.”
Dương Cương vốn định kéo Vạn Côn về cùng một phe, rốt cuộc Vạn Côn lại không thèm quan tâm, nên đành bất mãn bỏ đi.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, bởi vì thật trùng hợp làm sao, ngày
hôm sau phần cơm của Vạn Côn bị nhầm lẫn. Lúc cậu ta mở ra còn nghĩ hôm
nay tên múc cơm còn có lương tâm chán, lượng đồ ăn bên trong rõ ràng bỏ
nhiều hơn, Dương Cương ngồi bên cạnh ngạc nhiên nói: “Sao đồ ăn của anh
nhiều thế?”
Tới khi Vạn Côn ăn được một nửa thì có hai người đến.
Trong công trường không có nhà ăn, bình thường Vạn Côn thích ngồi xe đẩy bên ngoài ăn cơm, đang ăn thì thấy phía trước mặt hị che khuất.
Dương Cương vốn đang nói chuyện bên cạnh, ngẩng đầu lên thấy hai công nhân kia thì ngay lập tức im lặng.
vạn Côn buông đũa xuống, ngước mắt hỏi: “Làm gì vậy?”
“Làm gì vậy?” Hai người này nói giọng địa phương rất nặng, một tên phía
trước đút tay vào túi, nhìn Vạn Côn nói: “Ăn ngon quá chứ?”
Vạn Côn hỏi: “Là sao?”
Cùng làm chung công trường, Vạn Côn cũng không thấy lạ hai người này, nhưng cũng chỉ là quen mặt.
“Tìm tôi có viêc sao.”
Tên này chỉ vào hộp cơm của Vạn Côn: “Mày nhận lầm rồi biết không.”
Vạn Côn nói: “Có viết tên à?” Vừ nói vừa đưa hộp cơm ra nhìn tới nhìn lui: “Đâu có.”
Dương Cưng ngồi bên cạnh không dám ngước đầu, cố gắng chui rúc như con đà điều, cố ăn thật khẽ.
“Còn giả ngu.”
Vạn Côn ngừng lại chốc lát rồi nói: “Nếu là lấy nhầm thật thì tôi xin lỗi.”
Tên phía trước bước lên, nhìn Vạn Côn: “Bình thường mày ăn cơm cũng không mua thêm đồ ăn.”
Vạn Côn không nói.
“Không thêm cơm mà no được sao?”
Vạn Côn đáp: “Tôi ăn không nhiều lắm.”
“Nhìn người như mày mà ăn không nhiều lắm?”
Vạn Côn ừ một tiếng, tên kia thấy thế lại nói tiếp: “Bình thường cũng đi mua thêm mà ăn, mua mà ăn, đứng có mà ăn mấy thứ này.”
Vạn Côn cầm đũa cười cười: “Sao tôi thấy hôm nay ăn thế đủ rồi nhỉ.”
Vạn Côn vừa nói vậy, Dương Cương bên cạnh đã cảm thấy xoắn hết cả gan
ruột, cơm cũng nuốt không nổi nữa. Hai người công nhân kia không giỏi
giỏi ăn nói, bị mấy lời khiêu khích như có như không này làm cho câm
nín, mặt mũi căng thẳng, chìa tay ra hất hộp cơm của Vạn Côn.
Hộp cơm trong công trường chất lượng đều là loại thường, hạt cơm đều là
hạt tấm, cơm dính dính, bị hất lên như vậy lại giống như cát dính lên
mặt Vạn, đồ ăn còn lại, cả nước sốt toàn bộ đều rơi vào quần áo Vạn Côn.
Vạn Côn mở mắt ra, tay thả lỏng, hộp cơ rơi xuống đất, cậu ta ngẩng đầu, hai người công nhân kia đang đứng trên nhìn xuống cậu ta.
“Sao, nhìn con m* mày?”
Vạn Côn im lặng ngồi một lúc, sau đó nhặt hộp cơm trên đất lên, hai công nhân kia thấy cậu ta nhúng nhường như vậy, cơn tức cũng dịu bớt, nhổ
một miếng nước bọt sang bên cạnh rồi kéo nhau bỏ đi.
Vạn Côn nhặt đôi đũa trên đất gắp thức ăn rơi vãi trên đất bỏ vào hộp
cơm rồi ném vào đống rác, sau đó đi tới bể nước gần đó cởi áo đem giặt.
Cậu ta chà chà vài cái ở những chỗ dính nước sốt, giũ giũ rồi mặt vào lại.
“Sao không đánh lại?”
Vạn Côn quay đầu lại, thấy một người đang ngôi chồm hổm cách đó không
xa, Trần Lộ cầm hộp cơm đang ăn dỡ vừa ngẩng đầu nhìn Vạn Côn.
Vạn Côn phủi phủi áo, thấy bụng hơi lành lạnh, cậu ta đi đến bên cạnh Trần Lộ ngồi xuống, nhìn anh ta: “Có thuốc không?”
“Không.”
“Bủn xỉn.”
Vạn Côn móc điếu thuốc trong túi quần ra, châm lửa.
Trần Lộ lại hỏi cậu ta: “Sao không đánh hắn?”
Vạn Côn nhả một vòng khói: “Muốn coi đánh nhau à?”
Trần Lộ đáp: “Tôi có liên quan gì.”
Vạn Côn nói: “Tôi tới đây làm việc, không phải tới để đánh nhau.”
“Sợ chúng.”
Vạn Côn phẩy phẩy điếu thuốc: “Nói sao tùy anh.”
Cậu ta rít hai hơi, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, nói với Trần Lộ: “Có phải anh cũng từng bị họ dằn mặt?”
Trần Lộ không trả lời.
Vạn Côn cười gằn: “Hèn gì, muốn tôi trút giận cho à?”
Trần Lộ phun ra: “Cút xéo.”
Vạn Côn nói: “Bây giờ không được.”
Trần Lộ ngừng đũa: “Không được cái gì.”
Vạn Côn vừa hút thuốc, vừa nói: “Tôi vừa tới, anh cũng không sớm hơn tôi mấy ngày, bọn chúng đã kéo bè kéo cánh từ đầu, quen thuộc hơn chúng
ta.”
“Vậy nên làm thế nào.”
Vạn Côn nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Ai biết trong đó còn những ai, nếu muốn làm…”, bàn tay cầm điếu thuốc của cậu ta chỉ về phía công trình vẽ một vòng tròn nhỏ: “Muốn làm ra chuyện gì đó ở đây, với họ mà nói quá
đơn giản.”
Trần lộ quan sát cậu ta, Vạn Côn vừa ngậm điếu thuốc vừa nói: “Chờ đã, giờ không phải lúc.”
Trần Lộ không nói gì, Vạn Côn liếc anh ta, thấy anh ta nhìn mình không chớp mắt.
“Nhìn gì?”
“Cậu hai mươi tuổi thật hả?
Vạn Côn cười ha hả, khuỷu tay chống lên gối, khói thuốc trắng mờ phun ra từ mũi cậu ta.
Cậu ta cười không nhặt được mồm, cười phờ cả người.
Thấp kém, sõi đời.
Tâm tư tính toán chi li, có đôi lúc làm việc là không do dự .
Vừa nghe thì đã biết cậu ta là loại người gì.
“Nếu cậu muốn làm.” Trần Lộ đặt hộp cơm xuống, trầm giọng nói: “Tính cả tôi nữa.”
Vạn Côn không nói gì, Trần Lộ nhìn cậu ta một lát, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Ngày mai tôi có việc.” Vạn Côn bỗng lên tiếng: “Tôi đã với Tôn sư phụ rồi, nhưng…”
“Yên tâm.” Trần Lộ không ngẩng đầu lên, nói: “Tôi làm giúp việc của cậu cho.”
“Cảm ơn.”
Trần Lộ chưa kịp trả lời, Dương Cương ở xa xa hét gọi Vạn Côn.
“Vạn Côn!”
Vạn Côn nhìn cậu ta: “Không phải còn chưa hết giải lao sao!?”
“Không phải!” Dương Cương rướn cổ, trỏ ngón tay chỉ ra cổng: “Có người tìm anh!”
Vạn Côn nhướng mày, có người tìm sao?
Cậu ta phủi mông đứng lên.
“Ai tìm tôi?”
“Không biết, nói là tìm Vạn Côn, đúng lúc tôi nghe thấy.”
Vạn Côn và Dương Cương ra bên ngoài, từ xa Vạn Côn đã nhận ra là Ngô Nhạc Minh.
Ngô Nhạc Minh cũng nhìn thấy cậu ta.
Vạn Côn bước tới: “Sao cậu lại tới đây?”
Ngô Nhạc Minh vẫn còn mặc đồng phục đi làm ở Tú Quý, một bộ vest, vốn dĩ chất lượng quần áo bình thường, ở công trường này, nhìn càng chẳng ra
gì.
Ngô Nhạc minh nhíu mày quan sát Vạn Côn, cuối cùng không nhịn được sập mặt quay đầu đi mắng: “M* kiếp!”
Vạn Côn nháy mắt ra hiệu cho Dương Cương, Dương Cương hiểu ý, đi về
trước, nhưng cậu ta cũng tò mò, nên đi được vài bước thì quay đầu lại
nhìn.
Dương Cương đi rồi, Vạn Côn mới nói: “Sao cậu biết tôi ở đây.”
“Vương Khải nói cho tôi biết.”
“Sao anh ta biết tôi ở đây?”
Ngô Nhạc minh nghiêng đầu nhìn Vạn Côn: “Sao, anh cũng thấy chỗ này làm mất mặt.”
Mặt Vạn Côn vô cảm nhìn cậu ta: “Tìm tôi có chuyện gì.”
Ngô Nhạc Minh trợn mắt nhìn cậu ta, gằng từng chữ: “Tiền tôi ứng trước cho anh còn chưa trả xong đâu.”
Vạn Côn nói: “Hôm qua tôi gửi vào tài khoản cậu rồi.”
“…”
“Còn chuyện gì không, không thì tôi đi trước.” Vạn Côn nói rồi quay người định đi.
“Nè!”
Ngô Nhạc Minh không ngờ cuộc nói chuyện lại kết thúc chóng vánh như vậy, thấy Vạn Côn muốn đi chưa kịp nghĩ gì vội gọi cậu ta lại.
Vạn Côn xoay đầu, Ngô Nhạc minh nói: “M* kiếp, anh vẫn muốn ở đây làm à?”
Vạn Côn đáp: “Cậu không thấy hả?”
Ngô Nhạc Minh nhìn khắp xung quanh: “Vạn Côn, m* anh có phải điên rồi
không, chỗ kiếm tiền dễ dàng thì không muốn, muốn tới đây chịu tội hả?”
Trong lòng Ngô Nhạc Minh đầy tức tối, từ khi Vạn Côn đi, cậu ta ở Tú Quý cũng không thuận lợi. Không bie6t1 là do ảnh hưởng tâm lí hay làm sao,
cậu ta cứ cảm thấy Vương Khải không hài lòng về mình, việc lớn việc nhỏ
cứ tìm cậu. Ngô Nhạc Minh biết, tuy Vương Khải không nói, nhưng ý của
anh ta chắc hắn là muốn cậu ta khuyên Vạn Côn trở về.
“Rốt cuộc anh có về làm hay không.”
Vạn Côn vui vẻ: “Về làm? Làm gì?”
“Anh muốn làm gì!”
Vạn Côn chau mày nói: “Đừng ở đây làm phiền nữa biết chưa, y như đàn bà.”
Ngô Nhạc minh tức giận trừng mắt: “Vạn Côn!”
“Tôi nói rồi, không quay về nữa, tôi ở đây rất tốt.”
“Vậy anh m* anh đừng làm ảnh hưởng người khác nữa.”
“Tôi làm ảnh hưởng ai.”
Ngô Nhạc Minh hét lớn: “Tôi!”
Vạn Côn khựng lại ba giây mới hiểu được ý của cậu ta: “Cậu cứ lo làm
việc, sẽ không có ai kiếm cậu gây chuyện. cậu cũng đừng tới tìm tôi, tôi không thể trở về đâu.” Nói xong, không đợi Ngô Nhạc Minh nói gì mà quay người đi luôn.
“Được, được…” Trong lúc giận dữ, Ngô Nhạc Minh lầm bầm: “Được, ở đây tốt.”
Cậu ta tức giận tay cũng run run, móc di động trong túi ra, không biết
nhắm trúng chỗ nào, nhấn chụp liên tục: “Đồ ngu, tôi cho anh thấy chỗ
này tốt này.”
Từ đầu tới cuối, Vạn Côn cũng không quay đầu lại.